- XV- Thành phố New York-Ngày 30 tháng 7 năm 2014
Cây cối vây lấy Addie.
Khu rừng nồng mùi rêu mùa hè.
Nỗi sợ quấn lấy khi cô đột ngột và kinh hãi nhận ra Luc đã phá vỡ cả hai điều luật chứ không phải một. Hắn đã lôi cô đi qua bóng tối, rời khỏi New York và vứt cô ở đâu đó rất xa nhà.
Nhưng rồi đôi mắt thích ứng dần, cô quay đầu, thấy đường chân trời nhân tạo khuất sau những hàng cây, nhận ra mình hẳn đang ở Công viên Trung tâm.
Sự nhẹ nhõm quét qua cô.
Sau đó, giọng Luc bay đến xuyên qua bóng tối.
“Adeline, Adeline…” Hắn nói. Cô không dám chắc đâu là tiếng vọng, đâu thực sự là hắn sau khi đã giải thoát cho mình khỏi lớp thịt xương và hình dạng trần tục bình thường.
“Ngài đã hứa,” cô kêu lên.
“Thế ư?”
Luc bước ra khỏi bóng tối, như cách hắn đã làm đêm đó, thành hình nhờ khói và những cái bóng. Một cơn bão bị giam sau lớp da.
Ta là quỷ hay hắc ám? Hắn từng hỏi cô thế. Ta là quái vật hay thánh thần?
Hắn đã cởi bỏ bộ vest đen suông, nhưng giờ hắn giống hệt như lần đầu tiên cô kêu gọi hắn. Một người lạ mặc quần dài và áo suông nhạt màu để hở cổ, mái tóc đen uốn lượn trên thái dương.
Giấc mơ hiện hình từ rất nhiều năm trước.
Nhưng có một điều đã thay đổi. vẻ đắc thắng trong mắt hắn không còn nữa. Sắc màu cũng theo đó tan biến, để lại vẻ nhợt nhạt gần như xám xịt. Mặc dù chưa từng thấy màu sắc này, cô đoán nó là nỗi buồn.
“Ta sẽ cho em điều em muốn,” hắn nói. “Nếu em làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Cô hỏi.
Luc đưa tay ra.
“Nhảy với ta,” hắn nói.
Giọng hắn có vẻ lưu luyến, cả mất mát, cô nghĩ có lẽ đây là cái kết dành cho chuyện này, cho họ. Một trò chơi cuối cùng cũng diễn ra. Một cuộc chiến tranh chẳng có kẻ thắng.
Vậy nên cô đồng ý nhảy.
Không có âm nhạc, nhưng cũng chẳng sao.
Khi cô đón lấy bàn tay hắn, cô thấy giai điệu êm dịu vỗ về trong đầu mình. Đó không phải một bài hát, nếu phải xét cẩn thận, nó là âm thanh của rừng cây mùa hè, tiếng gió huýt dài trên những cánh đồng. Khi hắn kéo cô lại gần, cô nghe thấy tiếng vĩ cầm trầm ngâm than khóc dọc sông Seine. Bàn tay hắn tìm bàn tay cô, vậy là đâu đó có tiếng rì rầm nơi bờ biển. Nhạc giao hưởng bay khắp Munich. Addie ngả đầu vào vai hắn, nghe tiếng mưa rơi trên Villon, dàn nhạc cụ đồng rộn ràng ở L.A., tiếng kèn saxophone uốn lượn qua các khung cửa sổ ở Bourbon.
Điệu nhảy ngừng.
Tiếng nhạc lịm tắt.
Một giọt nước mắt lăn xuống má cô. “Đáng ra tất cả những gì ngài cần làm là để tôi đi.”
Luc thở dài, nâng cằm cô lên. “Ta không thể.”
“Vì giao kèo.”
“Vì em là của ta.”
Addie giật thoát ra. “Tôi chưa từng là của ngài, Luc.” Cô quay đi. “Dù là đêm trong rừng đó. Hay khi ngài đưa tôi lên giường. Ngài đã nói tất cả chỉ là trò chơi.”
“Ta nói dối.” Lời này giống như một mũi dao. “Em từng yêu ta,” hắn nói. “Ta cũng đã yêu em.”
“Thế nhưng ngài đã không tới cho đến khi tôi tìm được người khác.”
Cô quay lại phía hắn, cho rằng mình sẽ thấy đôi mắt kia vàng đi vì ghen tỵ. Nhưng thay vì thế, chúng chuyển màu xanh như lá cỏ, sắc ngạo mạn đó cũng hắt lên vẻ mặt hắn cùng với bên lông mày và khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ôi, Adeline,” hắn nói. “Em nghĩ hai người tìm thấy nhau ư?”
Lời này là một bước hụt.
Một điểm dừng đột ngột.
“Em thực sự nghĩ ta sẽ để chuyện đó xảy ra?”
Mặt đất chao đảo dưới chân cô.
“Ta đã thực hiện bao giao kèo, có bao giờ chuyện như vậy lại bị bỏ qua?”
Addie nhắm chặt mắt, cô lại nằm bên cạnh Henry, những ngón tay họ đan vào nhau trên thảm cỏ. Cô đang ngước nhìn bầu trời đêm. Cô đang cười lớn vì nghĩ rằng cuối cùng Luc đã phạm sai lầm.
“Hai người hẳn đã nghĩ mình thông minh lắm,” hắn vẫn tiếp tục nói. “Đôi tình nhân có duyên không nợ tình cờ gặp gỡ. Cơ may phải lớn tới mức nào hai người mới gặp được nhau, lại cùng bị ràng buộc với ta, cùng bán linh hồn để có thứ mà người kia có thể trao đi? Sự thật đơn giản lắm - ta đã đặt Henry vào đường em đi. Ta đã đưa cậu ta cho em, gói kín và thắt nơ như một món quà.”
“Tại sao?” Cô hỏi, cổ họng nghẹn lại sau từ cuối cùng. “Sao ngài lại làm thế?”
“Vì đó là điều em đã muốn. Em đặt quá nặng nhu cầu có một tình yêu, nên chẳng thể thấy điều gì ngoài nó. Ta đã cho em rồi, ta cho em cậu ta, để em có thể thấy tình yêu không xứng với không gian em dành cho nó. Không gian em dành cho ta.”
“Nhưng nó xứng mà. Đúng thế đấy.”
Hắn đưa tay lên vuốt má cô. “Khi cậu ta biến mất thì không còn như vậy nữa.”
Addie giật lùi. Khỏi lời hắn nói, khỏi bàn tay hắn. “Tàn nhẫn quá, Luc. Tàn nhẫn cả với ngài.”
“Không,” hắn rít lên. “Tàn nhẫn là mười năm thay vì chỉ một. Tàn nhẫn là để em sống cả cuộc đời với hắn, rồi phải thống khổ hơn khi mất mát.”
“Tôi vẫn sẽ chọn như vậy!” Cô lắc đầu. “Ngài chưa từng định để anh ấy sống, đúng không?”
Luc cúi đầu. “Giao kèo là giao kèo, Adeline. Các giao kèo đang ràng buộc.”
“Ngài đã làm tất cả để hành hạ tôi…”
“Không,” hắn gắt lên. “Ta làm thế để cho em thấy. Để em hiểu. Em đẩy họ lên bệ thờ, nhưng con người đoản mệnh và nhợt nhạt, tình yêu của họ cũng vậy. Nó nông cạn và chẳng lâu dài. Em khao khát tình yêu của con người, nhưng em không phải con người, Adeline. Em không còn là người hàng thế kỷ rồi. Em không có chỗ giữa họ. Em thuộc về ta.”
Addie thu mình lại, cơn giận rắn lại như băng đá trong cô.
“Hẳn đây là bài học nặng nề cho ngài,” cô nói. “Ngài không thể có mọi thứ mình muốn đâu.”
“Muốn ư?” Hắn khinh thường. “Trẻ con mới muốn. Nếu đây là ham muốn, ta đã thoát khỏi em rồi. Ta có lẽ sẽ quên em từ hàng thế kỷ trước,” hắn nói, nỗi oán hờn cay đắng hằn trong giọng nói. “Đây là cần. Cần thì đau đớn nhưng kiên nhẫn. Em có nghe ta không, Adeline? Ta cần em. Như em cần ta. Ta yêu em, như em yêu ta.”
Cô nghe được nỗi đau trong giọng hắn.
Có lẽ đó là lý do cô muốn hắn đau đớn hơn nữa.
Hắn là người thầy giỏi đã dạy cô tìm điểm yếu trên bộ giáp.
“Nhưng có điều này, Luc,” cô nói, “tôi chẳng hề yêu ngài.”
Lời này nhẹ bẫng, vững vàng, thế nhưng lại rung chuyển qua bóng tối. Hàng cây xào xạc, những cái bóng đặc quánh lại, đôi mắt Luc cháy lên một sắc màu mà cô chưa từng thấy. Một màu độc địa. Lần đầu tiên trong nhiều thế kỷ, cô sợ hãi.
“Cậu ta quan trọng với em đến thế ư?” Hắn hỏi, giọng phẳng lặng và rắn như đá bên bờ sông. “Vậy đi đi. Dành thời gian cho tình yêu của con người. Chôn cất cậu ta, khóc thương cậu ta và trổng một cái cây trên mộ cậu ta.” Đường nét của hắn bắt đầu nhòa với bóng tối. “Ta vẫn sẽ còn lại đây,” hắn nói. “Em rồi cũng thế.”
Luc quay đi và biến mất.
Addie khuỵu gối xuống mặt cỏ.
Cô ở lại đó cho tới khi những tia sáng đầu tiên đâm lên bầu trời, mãi tới khi đó mới ép mình đứng dậy, đi bộ về phía đường tàu điện ngầm như một làn sương, lời Luc vẫn văng vẳng bên tai.
Em không phải con người, Adeline.
Em nghĩ hai người tìm thấy nhau ư?
Hai người hẳn đã nghĩ mình thông minh lắm.
Dành thời gian cho tình yêu của em.
Ta vẫn sẽ còn lại đây.
Em rồi cũng thế.
Khi cô về Brooklyn thi mặt trời đang mọc.
Cô dừng lại để mua đồ ăn sáng, một lời xin lỗi vì đã đi suốt cả đêm. Chính lúc đó, cô thấy tờ báo xếp chồng trên sạp. Chính lúc đó, cô thấy ngày tháng in ở góc trên cùng.
Ngày 6 tháng 8 năm 2014.
Cô rời căn hộ vào ngày 30 tháng 7.
Dành thời gian cho tình yêu của em, hắn đã nói thế.
Nhưng Luc đã cướp mất thời gian. Hắn lấy đi không chỉ một đêm. Hắn cướp đi cả tuần. Bảy ngày quý giá đã biến mất khỏi cuộc đời của cô… và Henry.
Addie chạy.
Cô xông qua cửa, lao vào thang máy, lộn tung ví nhưng chiếc chìa khóa đã biến mất. Cô đấm lên cửa, nỗi kinh hoàng cuốn lấy mình vì sợ thế giới đã thay đổi, Luc đã tái lập nhiều thứ hơn ngoài thời gian và bằng cách nào đó đã cướp đi nhiều hơn, cướp đi tất cả.
Nhưng rồi ổ khóa xoay, cánh cửa mở và Henry ở đó, kiệt quệ, thất thần. Cô cũng nhận ra từ ánh mắt ấy, anh đã không ngờ rằng cô sẽ quay lại. Rằng một lúc nào đó, giữa buổi sáng đầu tiên và ngày kề tiếp, tiếp, tiếp nữa, anh đã nghĩ cô biến mất rồi.
Addie lập tức quàng tay quanh anh.
“Em xin lỗi,” cô nói, lời xin lỗi không chỉ dành cho cả tuần bị đánh cắp.
Đó là lời xin lỗi vì giao kèo, vì lời nguyền, vì sự thật rằng đây là lỗi của cô.
“Em xin lỗi,” cô lặp đi lặp lại. Henry không gào thét, không giận dữ, thậm chí còn chẳng nói Anh đã bảo rồi mà. Anh chỉ giữ chặt lấy cô, thì thầm, “Đủ rồi”, “Hứa với anh”, và “Ở lại đi”.
Chẳng có câu hỏi nào, nhưng cô biết anh đang đề nghị, cầu xin cô hãy từ bỏ, đừng đấu tranh nữa, đừng cố thay đổi số phận của họ nữa, hãy cứ ở bên anh tới sau cùng.
Addie không thể chịu nổi ý nghĩ bỏ cuộc, buông xuôi và đầu hàng khi còn chưa chiến đấu.
Nhưng Henry đang suy sụp, tại cô cả, nên cuối cùng, cô đồng ý.