- XVI - Thànhphố New York-Ngày 4 tháng 9 năm 2014
Một ngày thật bình thường.
Họ nằm trên giường, cuộn vào nhau trong cái tổ tạo ra từ những tấm trải giường, đầu tựa đầu, tay vuốt lấy tay, gò má và ngón tay ghi nhớ lấy làn da. Anh thì thầm tên cô mãi, như thể cô có thể giữ lại âm thanh, đóng chai nó mà dùng khi anh đi.
Addie, Addie, Addie.
Bất chấp tất cả, Henry hạnh phúc.
Hoặc ít nhất, anh tự nhủ mình hạnh phúc, mình sẵn sàng, tự nhủ rằng mình không sợ hãi. Anh tự nhủ nếu họ ở đây, trên giường, ngày hôm nay sẽ kéo dài mãi mãi. Rằng nếu nín thở, anh có thể giữ kim giây đừng lao về phía trước, ghim kim phút giữa hai bàn tay đan chặt lúc này.
Chỉ là một lời cầu xin không được thốt thành lời, nhưng dường như Addie cảm nhận được, vì cô chẳng định ngồi dậy. Thay vì thế, cô ở trên giường với anh, kể cho anh nghe những câu chuyện.
Không phải về những ngày kỷ niệm - họ đã kể hết về những ngày 29 tháng Bảy rồi - mà về những tháng Chín và tháng Năm, về những ngày bình lặng mà chẳng ai khác nhớ được. Cô kể cho anh nghe về các hồ thần tiên ở đảo Skye; Bắc Cực quang ở Iceland, lần bơi trong hồ nước trong tới nỗi có thể thấy rõ đáy nước sâu mười mét ở Bồ Đào Nha, hay Tây Ban Nha nhỉ?
Đó là những câu chuyện duy nhất anh sẽ không bao giờ viết lại.
Đó là thất bại của riêng anh; anh không thể ép mình duỗi người, thả tay Addie và leo ra khỏi giường, với lấy cuốn sổ mới nhất trên giá. Hiện đã có sáu cuốn, cuốn mới nhất mới kín một nửa, anh nhận ra nó sẽ mãi như vậy, những trang cuối trắng tinh đó, những hàng chữ ngoáy líu díu như một bức tường, một cái kết giả dối cho câu chuyện còn dang dở. Trái tim anh vì thế lỡ nhịp trong cơn hoảng loạn, nhưng anh không cho phép nó bắt đầu nổi lên vì biết rằng mình sẽ bị xé tan như cách cái run rẩy biến chút cảm giác lành lạnh thành cơn buốt giá tới nỗi răng đánh vào nhau lập cập; mà anh không muốn mất bình tĩnh vào lúc này, chưa phải lúc.
Chưa phải lúc.
Thế nên Addie kể, còn anh nghe, để những câu chuyện trượt giữa những ngón tay luồn vào tóc mình. Mỗi lần cơn hoảng sợ định tìm đường ngoi lên khỏi mặt nước, anh chiến đấu đẩy lùi nó, nín thở và tự nhủ mình ổn, nhưng anh không di chuyển, không đứng dậy. Anh không làm nổi, vì nếu vậy bùa chú sẽ biến mất, thời gian sẽ lao về phía trước và kết thúc sẽ tới quá nhanh.
Ngốc nghếch thật, anh thầm nhủ, khi nảy ra suy nghĩ mê tín kỳ quặc chợt đến vào lúc này, nhưng nỗi sợ đã ở đây rồi và rất thật, còn giường thì an toàn, Addie an toàn. Thế nên anh mừng vì có cô ở đây, mừng vì từng giây phút kể từ khi họ gặp mặt.
Tới lúc nào đó vào buổi chiều, anh đột nhiên thấy đói. Cồn cào.
Không nên thế mới phải. Thật phù phiếm, sai trái và chẳng hợp lý chút nào, nhưng cơn đói ùn ùn cuồn cuộn. Cùng với sự xuất hiện của nó, chiếc đồng hồ bắt đầu tích tắc.
Anh không thể giữ thời gian ở lại.
Giờ nó đang lao về phía trước, trôi đi mất.
Addie nhìn anh như thể đọc được suy nghĩ và nhận ra cơn bão đang hình thành trong đầu anh. Nhưng cô là ánh nắng. Cô là bầu trời trong xanh.
Cô kéo anh ra khỏi giường, đi vào bếp. Henry ngồi trên ghế cao, lắng nghe âm thanh cô tráng trứng và kể với anh về lần đầu tiên lên máy bay, đong đưa theo bài hát trên đài, xem hình ảnh động.
Đó là món quà cuối cùng cô có thể tặng cho anh, những khoảng khắc anh sẽ không bao giờ có.
Đây cũng là món quà cuối cùng anh có thể tặng cho cô, sự lắng nghe.
Anh ước gì họ có thể cùng leo lên giường với Sách, nhưng cả hai đều biết chẳng thể quay trở lại. Giờ khi đã dậy rồi, anh không thể chịu nổi sự tĩnh lặng nữa. Anh là một khối năng lượng không bao giờ chịu yên với nhu cầu cháy bỏng mà lại chẳng đủ thời gian. Anh đương nhiên biết sẽ không bao giờ đủ.
Thời gian luôn kết thúc sớm một giây trước khi người ta sẵn sàng.
Cuộc đời là tổ hợp tính bằng phút mà người ta muốn bớt đi một.
Thế nên họ thay quần áo ra ngoài, đi bộ và vòng quanh dãy nhà khi cơn hoảng loạn bắt đầu chiến thắng. Nó là bàn tay ấn lên lớp kính mỏng, lực ép vững vàng tạo vết nứt lan rộng. Nhưng Addie ở đó, những ngón tay cô phủ lên tay anh.
“Anh có biết cách sống qua ba trăm năm là gì không?” Cô hỏi.
Trước khi anh đòi câu trả lời, cô mỉm cười. “Giống như cách anh sống qua một trăm năm. Từng giây một.”
Cuối cùng khi đôi chân mệt mỏi, nỗi bồn chồn nguôi ngoai dù chẳng chịu biến đi mà chỉ thu lại trong tầm kiểm soát, họ đến Merchant, gọi đồ ăn mà họ sẽ không ăn, những cốc bia mà họ sẽ không uống vì anh không thể chịu nổi cảnh mơ màng suốt mấy giờ cuối khi mà đối mặt với chúng lúc tỉnh táo đã đáng sợ thế này.
Anh nhận xét vài lời về bữa ăn cuối cùng, cười lớn trước ý nghĩ bệnh hoạn đó. Nụ cười của Addie xao động, chỉ một giây thôi, sau đó anh xin lỗi còn cô gập mình ôm lấy anh khi nỗi sợ cào xé anh.
Cơn bão đang cuồn cuộn trong đầu, khuấy đảo phía chân trời, nhưng anh không chiến đấu với nó.
Anh để nó tới.
Chỉ khi mưa bắt đầu rơi, anh mới nhận ra cơn bão là thật.
Anh ngửa đầu ra sau, cảm nhận hạt mưa trên gò má, nghĩ về cái đêm họ tới Đường Ray Số Bốn, cơn mưa như trút nước đã khiến họ không thở nổi khi ra được con phố. Anh nghĩ về nó trước khi nghĩ đến sân thượng, điều đó cũng đáng kể đây.
Anh cảm thấy mình cách xa gã Henry đã leo lên đó một năm về trước - hoặc có lẽ, anh cũng chẳng đi xa chút nào. Dẫu sao, sự khác biệt chỉ là vài bước đi từ con phố đến rìa sân thượng.
Nhưng anh có thể trao đi điều gì để quay lại đây.
Trời ơi, anh có thể trao đi điều gì để có một ngày khác đây.
Mặt trời đã lặn rồi, ánh sáng mỏng manh, anh sẽ chẳng bao giờ thấy nó lại nữa. Nỗi sợ nghiền lấy anh, đột ngột và phản trắc. Nó là một cơn gió mạnh, cắt qua cảnh tĩnh lặng. Anh đẩy nó đi, chưa phải lúc, chưa phải lúc, chưa phải lúc. Addie siết chặt tay anh, nên anh không bị thổi tung đi mất.
“Ở lại với em,” cô nói, còn anh trả lời, “anh ở đây.”
Những ngón tay anh siết chặt tay cô.
Anh không cần hỏi, cô cũng không phải trả lời.
Họ lập một giao kèo không lời rằng cô sẽ ở đó, bên anh, cho tới tận cùng.
Rằng lần này, anh sẽ không đơn độc.
Anh không sao hết.
Không sao hết.
Sẽ không sao hết.