- XVII -
Đã gần tới giờ, họ ở trên sân thượng.
Chính là sân thượng mà anh đã suýt nhảy xuống một năm trước, chính khoảng sân nơi anh đứng cạnh ác quỷ và lập giao kèo. Đây là một khoảnh khắc xoay vòng, anh không biết phải là ở đây, hay anh phải ở đây, nhưng có cảm giác đúng nơi rồi.
Bàn tay của Addie không rời khỏi tay anh, cảm giác cũng đúng rồi.
Lực hút của mặt đất chống lại cơn bão đang trườn đến.
Vẫn còn chút thời gian, kim trên đồng hồ còn cách một vạch của một vạch của một vạch là tới nửa đêm, anh có thể nghe rõ giọng Bea vang lên trong đầu.
Chỉ có cậu mới tới sớm trước cái chết của chính mình.
Henry mỉm cười, ước gì anh đã nói nhiều điều hơn với Bea và Robbie, nhưng thật sự thì anh không tin chính mình. Anh đã chào tạm biệt rồi, dù họ sẽ không biết cho tới khi anh ra đi. Anh lấy làm tiếc vì điều đó, buồn cho họ, cho nỗi đau mà có lẽ anh sẽ gây ra. Anh mừng là họ có nhau.
Bàn tay của Addie siết chặt lấy tay anh.
Đã sắp tới giờ, anh thầm thắc mắc cảm giác sẽ ra sao khi mất đi linh hồn của mình.
Liệu có giống một cơn đau tim, đột ngột và thô bạo, hay nhẹ nhàng như rơi vào giấc ngủ. Cái chết quá muôn hình vạn trạng. Có lẽ việc này cũng thế. Liệu bóng tối có xuất hiện, thò tay vào ngực anh, lôi linh hồn giữa hai hàng xương sườn ra như trò ảo thuật? Hay sẽ có sức mạnh nào đó lôi kéo anh hoàn thành những gì mình đã bắt đầu? Bước lên rìa sân thượng và lao ra ngoài? Anh liệu có xuất hiện phía dưới đường như thể đã nhảy không?
Hay họ sẽ thấy anh ở đây, trên sân thượng?
Anh không biết.
Anh cũng không cần biết.
Anh sẵn sàng rồi.
Anh không sẵn sàng.
Anh không sẵn sàng từ năm ngoái cũng trên sân thượng này, khi kẻ lạ chìa bàn tay của hắn ra. Sau này cũng thế và giờ cũng vậy. Anh bắt đầu ngờ rằng chẳng có kẻ nào sẵn sàng khi thời gian đã điểm, khi bóng tối mò đến chiếm lấy phần thưởng của nó.
Tiếng nhạc vừa mỏng vừa nhỏ vang lên từ ô cửa sổ rộng mở của nhà hàng xóm, Henry kéo suy nghĩ của mình ra khỏi cái chết và rìa sân thượng, quay lại với cô gái đang tay trong tay với anh, người bảo anh nhảy cùng cô.
Anh kéo cô lại gần, để cô ngửi thấy mùi mùa hè, mùi thời gian và mùi của nhà.
“Em đây,” cô nói.
Addie đã hứa sẽ bên anh tới tận cùng.
Tận cùng. Tận cùng. Tận cùng.
Từ đó vang vọng trong đầu anh như tiếng đồng hồ, nhưng nó không phải thời gian, anh vẫn còn thời gian dù đang cạn kiệt rất nhanh.
Trong hành trình khôn lớn, chúng ta được dạy rằng con người chỉ có thể có một xúc cảm trong một khoảnh khắc - giận dữ, cô đơn, hay hài lòng - nhưng anh chưa bao giờ thầy thế là đúng. Anh có cả tá cảm xúc cùng lúc. Anh mất mát và sợ hãi và biết ơn. Anh hối tiếc và hạnh phúc và sợ sệt.
Nhưng anh chưa từng cô đơn.
Trời lại bắt đầu đổ mưa, không khí nhuốm mùi kim loại của những cơn bão trong thành phố, Henry chẳng bận tâm, anh suy nghĩ về sự đối xứng mà người ta thường nói.
Họ chậm rãi xoay một vòng trên sân thượng.
Mấy ngày nay anh chẳng ngủ ngon, nên đôi chân anh giờ nặng trịch, đầu óc cũng châm chạp. Từng phút một tăng tốc quanh anh, ước gì âm nhạc lớn tiếng hơn, bầu trời tươi sáng hơn, ước gì anh có thêm một chút thời gian nữa.
Chẳng ai sẵn sàng chết.
Kể cả khi họ nghĩ mình muốn thế.
Không ai sẵn sàng cả.
Anh chưa sẵn sàng.
Nhưng đã đến lúc.
Đến lúc rồi.
Addie nói gì đó, nhưng chiếc đồng hồ đã ngừng quay, nhẹ bẫng trên tay anh. Đã đến lúc anh cảm thấy mình trượt đi, góc cạnh trí óc lún mềm, đêm thì nặng và kẻ lạ sẽ bước ra khỏi bóng tối bất cứ lúc nào.
Addie hướng mặt anh về phía cô, cô đang nói gì đó, nhưng anh không muốn nghe. Anh sợ đó là lời tạm biệt, anh chỉ muốn giữ lấy khoảnh khắc này, lưu lại nó, đóng băng nó, biến bộ phim thành khung hình bất động, để rồi kết thúc như vậy. Không có bóng tối, không có hư vô, chỉ có một khoảnh khắc vĩnh cửu mà thôi. Một ký ức kẹt trong hổ phách, trong thủy tinh, trong thời gian.
Nhưng cô vẫn đang nói.
“Anh đã hứa sẽ lắng nghe,” cô nói, “anh hứa sẽ viết lại.”
Anh không hiểu. Những cuốn sổ còn trên giá. Anh đã viết lại câu chuyện của cô - từng phần một.
“Anh viết mà,” anh nói. “Anh viết rồi.”
Nhưng Addie lắc đầu.
“Henry,” cô nói, “em chưa kể cho anh nghe về kết thúc.”