← Quay lại trang sách

- XVIII - Thành phố New York-Ngày 1 tháng 9 năm 2014-(3 đêm trước cái kết)

Có những quyết định đến ngay lập tức.

Có những quyết định lại dần đến theo thời gian.

Một cô gái lập giao kèo với bóng tối sau nhiều năm mơ mộng.

Một cô gái phải lòng một chàng trai trong một thoáng, và quyết tâm giải phóng cho anh.

Addie không biết chắc mình quyết định lúc nào.

Có lẽ cô đã quyết định từ cái đêm Luc quay trở lại cuộc sống của họ.

Hoặc có lẽ cô đã quyết định từ cái đêm anh viết tên cô.

Hoặc có lẽ cô đã quyết định từ ngày anh nói ba từ đó:

Tôi nhớ cô.

Cô không chắc nữa.

Mà cũng không quan trọng.

Điều quan trọng là, ba đêm trước cái kết, Addie đã lẻn ra khỏi giường. Henry trở mình, lờ mờ tỉnh dậy và nghe tiếng cô đi lại trên hành lang, nhưng còn mơ màng nên không nghe được tiếng cô xỏ giày hay lẻn ra ngoài đêm tối.

Đã gần hai giờ - thời điểm giữa quá muộn và quá sớm - dù là Brooklyn cũng lặng đi chỉ còn những tiếng rì rầm. Cô đi bộ giữa hai tòa nhà để tới quán Merchant. Một tiếng nữa quán mới đóng cửa, đám đông đã thu lại chỉ còn vài kẻ kiên trì uống tiếp.

Addie chiếm một cái ghế dài trước quầy, gọi một ly tequila. Cô chẳng bao giờ thích rượu mạnh, nhưng cô uống cạn ly ngay lập tức, cảm nhận hơi ấm lặn vào lồng ngực khi cho tay vào túi và tìm chiếc nhẫn.

Những ngón tay cô siết lấy mảnh gỗ.

Cô lấy nó ra, để nó cân bằng trên mặt quầy.

Cô quay vòng nó như một đồng xu, nhưng chẳng có mặt xấp hay ngửa, thiếu vắng có và không, chẳng có lựa chọn nào ngoài điều cô đã chọn. Cô quyết định khi nó ngừng quay thì sẽ đeo vào. Khi nó rơi xuống… nhưng khi nó bắt đầu chao đảo, ngả nghiêng, một bàn tay đã đặt lên trên nó, ấn xuống mặt gỗ.

Bàn tay thanh mảnh và mạnh mẽ, những ngón dài với từng chi tiết như những gì cô từng vẽ. “Chẳng phải em nên ở bên người mình yêu à?”

Đôi mắt Luc không có ý cười. Chúng lẳng lặng và u tối.

“Anh ấy đang ngủ,” cô đáp, “còn tôi thì không thể.” Bàn tay Luc đã rút lại, Addie nhìn vào cái nhẫn nhạt màu vẫn còn trên quầy.

“Adeline.” Hắn vuốt tóc cô. “Sẽ đau đớn. Nhưng rồi sẽ qua. Mọi thứ đều thế.”

“Trừ chúng ta,” cô lầm bầm. Sau đó bổ sung, như thể nói với chính mình. “Tôi mừng là chỉ có một năm thôi.”

Luc ngồi xuống ghế bên cạnh cô. “Nó ra sao vậy, tình yêu dành cho con người của em? Có giống như mọi thứ em từng mơ?”

“Không,” cô đáp, đó là sự thật.

Tình yêu thật rối rắm. Thật khó khăn. Thật tuyệt vời, kỳ lạ, đáng sợ và mong manh - mong manh tới đau đớn - và mọi khoảnh khắc đều đáng giá. Cô không nói với hắn bất kỳ điều gì về nó. Thay vì thế, cô để từ “không” lơ lửng trong không khí giữa họ, nặng nề với những giả định của Luc. Đôi mắt hắn giờ mang màu xanh ngạo mạn.

“Nhưng Henry không đáng phải chết chỉ để chứng minh quan điểm của ngài.”

Vẻ đắc chí bị cơn giận dữ cắt ngang.

“Giao kèo là giao kèo,” hắn nói. “Không thể phá vỡ được.”

“Ấy vậy, ngài từng bảo tôi rằng giao kèo có thể bị bẻ cong, điều kiện có thể được đổi lại. Lúc đó ngài nói thật chứ? Hay chỉ là một phần âm mưu để bắt tôi đầu hàng?”

Vẻ mặt Luc tối sẩm xuống. “Chẳng có âm mưu nào hết, Adeline. Nhưng nếu em nghĩ ta sẽ thay đổi điều kiện giao kèo của cậu ta…”

Addie lắc đầu. “Tôi không nói về giao kèo của Henry, mà là của tôi.” Cô đã tập lời thoại này, nhưng nó vẫn ngập ngừng ngay trên đầu lưỡi. “Tôi không xin ngài rủ lòng nhân từ. Tôi biết ngài không làm từ thiện. Vậy nên tôi đề nghị trao đổi. Cho Henry tự do. Cho anh ấy sống. Cho anh ấy nhớ tôi và..

“Em sẽ giao nộp linh hồn mình ư?” Ánh mắt hắn khuất trong bóng tối khi nói những lời này, ngập ngừng, thiếu ham muốn mà nhiều lo lắng. Vậy là cô biết, cô tóm được hắn. Rồi.

“Không,” cô nói. “Vì ngài không muốn nó.” Trước khi hắn kịp phản đối, cô tiếp tục, “Ngài muốn tôi.”

Luc không nói gì cả, nhưng mắt hắn sáng lên. Hắn hứng thú rồi.

“Ngài đã đúng,” cô nói. “Tôi không phải một trong số họ. Không phải nữa. Tôi cũng mệt mỏi vì mất mát rồi. Mệt mỏi vì cứ phải khóc thương cho mọi thứ mình cố yêu thương.” Cô đưa tay chạm vào má Luc. “Nhưng tôi sẽ không mất ngài. Ngài sẽ không mất tôi. Nên được thôi.” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn. “Hãy làm thế đi, rồi tôi sẽ là của ngài, miễn là ngài còn muốn tôi bên cạnh.”

Hắn dường như đang nín thở, nhưng cô mới là người không thở nổi. Thế giới chao nghiêng, lảo đảo và chực chờ đổ vỡ.

Sau đó, cuối cùng, Luc mỉm cười, đôi mắt chuyên màu ngọc lục bảo của chiến thắng.

“Ta chấp nhận.”

Cô để mình cúi xuống, ngả đầu vào ngực hắn trong nhẹ nhõm. Sau đó, ngón tay hắn đưa lên dưới cằm cô và hướng về phía mình. Hắn hôn cô như cái đêm họ gặp, vội và sâu, và đói khát. Addie có thể cảm thấy răng hắn cọ lên môi dưới cũng như vị đồng lan ra trên lưỡi mình.

Cô hiểu thế là chốt kèo.