- XIX - Thành phố New York-Ngày 4 tháng 9 năm 2014
“Không,” Henry kêu lên, tiếng anh nửa chìm vào bão.
Mưa rơi vừa gấp vừa nặng hạt lên sân thượng. Lên họ.
Chiếc đồng hồ đã ngừng, kim giơ lên quy hàng. Nhưng anh vẫn còn đây.
“Em không thể làm thế,” anh nói, đầu óc quay cuồng. “Anh không cho đâu.”
Addie thương hại nhìn anh, vì đương nhiên, anh không thể cản cô.
Không ai có thể hết.
Estele từng nói cô cứng đầu như đá vậy.
Nhưng kể cả đá sỏi cũng bị mài mòn rồi tan biến.
Cô thì không.
“Em không thể làm thế,” anh lặp lại, còn cô nói, “Đã xong mất rồi.” Henry cảm thấy choáng váng, nôn nao và mặt đất sụp xuống dưới chân.
“Tại sao?” Anh cầu xin. “Tại sao em lại làm vậy?”
“Anh hãy nghĩ đây là một lời cảm ơn,” cô nói, “vì anh đã nhìn thấy em. Đã cho em biết được nhìn nhận là như thế nào. Được yêu nữa. Giờ anh đã có cơ hội thứ hai. Nhưng anh phải cho họ thấy anh là ai. Anh phải tìm thấy những người sẽ nhìn nhân mình.”
Sai rồi.
Sai cả rồi.
“Em không yêu hắn.”
Nụ cười buồn nở trên mặt cô.
“Em đã có tình yêu rồi,” cô nói, giờ là lúc, giờ hẳn là lúc vì mắt anh đang mờ đi, mọi góc cạnh nhuốm màu đen.
“Hãy nghe em.” Giọng cô khẩn thiết. “Đôi lúc, chúng ta cảm giác cuộc đời quá dài, nhưng sau cùng, nó trôi nhanh lắm.” Đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt, nhưng nụ cười vẫn ở đó. “Anh liệu mà sống tử tế đấy, Henry Strauss.”
Cô bắt đầu tránh ra, nhưng bàn tay anh siết chặt. “Không.”
Cô thở dài, những ngón tay đan vào tóc anh. “Anh đã cho em quá nhiều, Henry. Nhưng em cần anh cho em một điều nữa.” Trán cô tỳ vào trán anh. “Em cần anh nhớ.”
Anh có thể cảm thấy tay mình lỏng dần khi bóng tối tràn vào tầm mắt, che phủ nền trời và sân thượng và cô gái đang gập người vào anh.
“Hứa với em,” cô nói, gương mặt bắt đầu nhòa dần, mờ ảo theo đôi môi, những lọn tóc nâu trên gương mặt hình trái tim, đôi mắt to tròn và bảy châm tàn nhang như những vì sao.
“Hứa đi,” cô thì thầm. Anh nâng tay lên để ôm cô vào lòng, để hứa hẹn, nhưng khi hai cánh tay anh thu hẹp quanh cô, cô lại biến mất.
Còn anh đang rơi.