Anh nhớ em - I - Thành phố New York-Ngày 5 tháng 9 năm 2014
tranh 7
.
Tên tác phẩm: The Girl Who Got Away (Tạm dịch: Nàng đã rời xa)
Nghệ sĩ: Không rõ
Thời gian: 2014
Chất liệu: Polaroid
Xuất xứ: Mượn từ tài sản cá nhân của Henry Strauss
Miêu tả: Loạt sáu (6) tấm ảnh chụp một cô gái đang chuyển động, gương mặt người được chụp bị nhòa, che khuất hoặc không nhìn rõ. Tấm ảnh cuối lại khác. Nó chụp lại hình ảnh dưới sàn của một căn phòng khách, có cạnh bàn, một chồng sách và một đôi bàn chân bên dưới.
Bối cảnh: Cho đến nay, chủ đề của những bức ảnh này vẫn dấy lên rất nhiều câu hỏi, nhất là khi xét đến mối quan hệ giữa tác giả và chất liệu làm nên tác phẩm. Ánh đèn nháy của máy ảnh đã xóa mờ mọi chỉ tiết quan trọng, nhưng chất liệu ảnh đã khiến tác phẩm trở nên đáng chú ý. Trong nhiếp ảnh tiêu chuẩn, thời gian phơi sáng dài sẽ có thể mang lại hiệu ứng chuyền động như mong muốn, nhưng máy ảnh Polaroid có tốc độ màn trập cố định khiến cho ảo ảnh về chuyền động càng trở nên ấn tượng hơn.
Giá trị ước tính: Không bán
Tất cả các tác phẩm hiện đang được trưng bày tại Bảo tàng Mỹ thuật Hiện đại trong triển lãm Tìm kiếm Addie LaRue chân thật do Tiến sĩ Beatrice Caldwell, Đại học Columbia, tuyển chọn.
* IĐó là cái kết.
Chàng trai tỉnh lại một mình trên giường.
Ánh nắng tràn qua khoảng trống giữa hai tấm rèm và những tòa nhà trơn óng sau mưa.
Anh cảm thấy uể oải, nôn nao và vẫn còn ngái ngủ. Anh biết mình đã mơ, nhưng cố sống cố chết vẫn không nhớ được rõ ràng. Hẳn giấc mơ ấy chẳng dễ chịu cho lắm, vì anh chỉ thấy nhẹ nhõm khi tỉnh lại.
Sách nhìn đống lùm xùm phủ lên người chăm sóc mình, đôi mắt cam mở tròn chờ đợi.
Muộn mất rồi, chàng trai biết thế nhờ góc ánh sáng chiếu vào và tiếng xe cộ trên đường.
Anh không định ngủ lâu đến thế.
Cô gái anh yêu luôn dậy trước. Ngọ nguậy ra khỏi chăn, ánh mắt quan tâm rơi xuống, những ngón tay mềm ve vuốt da anh - như vậy là đủ để kéo anh ra khỏi giấc ngủ, luôn luôn như thế. Chỉ có một lần duy nhất anh dậy trước, lòng lâng lâng tới kỳ quặc khi ngắm cô, vẫn còn cuộn chân, áp mặt vào gối và chìm trong giấc ngủ.
Nhưng đó là một sáng mưa rơi ngay sau buổi bình minh, khi thế giới còn mang màu xám, còn hôm nay mặt trời rực rỡ tới nỗi anh không biết sao mà cả hai người có thể ngủ quên như thế được.
Anh quay sang để đánh thức cô.
Nhưng phía giường bên kia chẳng có ai.
Anh đặt tay vào nơi đáng ra cô sẽ ở đó, nhưng ga trải giường lạnh và phẳng.
“Addie?” Anh gọi và đứng lên.
Anh đi khắp căn hộ, kiểm tra phòng bếp, phòng tắm, thang thoát hiểm, dù anh biết, anh biết, anh biết là cô không ở đó.
“Addie?”
Sau đó, đương nhiên rồi, anh nhớ.
Không phải một giấc mơ, chẳng có giấc mơ nào hết, chỉ có đêm hôm trước mà thôi.
Đêm cuối cùng của đời anh.
Mùi xi măng ẩm của sân thượng, nhịp đồng hồ cuối cùng khi kim giờ tìm đến số mười hai, nụ cười khi cô ngước lên nhìn anh, bắt anh hứa sẽ nhớ.
Giờ anh ở đây, còn cô đi mất rồi, chẳng còn dấu vết nào lưu lại trừ những gì trong đầu của anh và…
Những cuốn sổ.
Anh nhỏm dậy, lao qua phòng để tìm những giá sách hẹp mà mình đã để chúng: đỏ, lam, bạc, đen, trắng, lục; sáu cuốn sổ, tất cả vẫn còn ở đó. Anh lôi chúng ra khỏi giá, trải ra giường. Khi anh làm vậy, những tấm ảnh Polaroid rơi ra.
Anh đã chụp lại Addie ngày hôm đó, gương mặt mờ ảo, tấm lưng quay lại máy ảnh, bóng ma trên khung hình. Anh nhìn chúng hồi lâu, tin rằng nếu nheo mắt, hình ảnh cô sẽ hiện lên rõ rệt. Nhưng dù anh nhìn lâu thế nào, tất cả những gì anh nhìn thấy vẫn chỉ là những hình khối và bóng dáng. Thứ duy nhất anh nhận ra được là bảy đốm tàn nhang, chúng mờ tới nỗi anh không thể dám chắc chúng thực sự ở đó, hay là ký ức đã lấp đầy nơi đáng ra phải có.
Anh đặt tấm ảnh sang một bên và vươn tay tìm cuốn sổ đầu tiên, rồi dừng lại, sợ rằng nếu mở nó ra, anh sẽ thấy chỉ toàn những trang trắng, vết mực bị xóa như mọi dấu vết cô cố lưu lại.
Nhưng anh vẫn phải xem, nên anh mở ra. Chúng đây rồi, trang nối tiếp trang kín nét chữ tháu của anh, được bảo vệ tránh khỏi lời nguyền vì chúng là của anh, dù câu chuyện là của cô.
Cô muốn trở thành một cái cây.
Chẳng có điều gì sai trái với Roger cả.
Cô chỉ muốn sống trước khi chết.
Phải nhiều năm sau cô mới học được ngôn ngữ của đôi mắt đó.
Cô bò lên, thoát ra, tay quờ qua gồ xương trên lưng một người chết.
Đây là lần đầu của cô. Nó nên như thế nào nhỉ?
Cô cảm thấy anh nhét ba đồng xu vào tay mình.
Linh hồn là một từ vĩ đại. Sự thật thì nhỏ nhoi hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc cô đã tìm thấy mộ cha.
Anh cầm cuốn tiếp theo lên.
Paris đang bùng cháy.
Bóng tối mở ra.
Cuốn tiếp theo.
Có một thiên thần trên quán bar.
Henry ngồi suốt bốn tiếng cạnh giường, lật giở qua từng trang từng trang giấy, qua mọi câu chuyện cô từng kể. Xong xuôi, anh nhắm mắt, tay ôm đầu giữa những cuốn sổ mở.
Vì cô gái anh yêu đi mất rồi.
Còn anh vẫn ở đây.
Nhớ trọn vẹn.