- II - Brooklyn, New York-Ngày 13 tháng 3 năm 2015
“Henry Samuel Strauss, thật vớ vẩn”
Bea đóng sập trang cuối xuống quầy cà phê, khiến chú mèo đang lởn vởn gần chồng sách cạnh đó giật nảy. “Cậu không thể kết thúc ở đây được.” Cô ấy chộp lấy phần bản thảo còn lại ôm vào ngực, như thể để bảo vệ chúng khỏi anh. Trang tiêu để đang mở lớn trừng mắt nhìn anh.
Kiếp vô hình của Addie LaRue.
“Cô ấy đã gặp chuyện gì? Cô ấy đi với Luc thật à? Sau mọi chuyện?”
Henry nhún vai. “Mình đoán thế.”
“Cậu đoán á?”
Thực lòng, anh không biết.
Anh dành sáu tháng tiếp theo gắng sức chải chuốt những câu chuyện trong sổ và soạn chúng thành bản thảo này. Hằng đêm, sau khi tay đã tê cứng và đầu bắt đầu đau vì cứ nhìn mãi vào màn hình máy tính, anh ngã xuống giường - nó không có mùi của cô, không còn nữa - và tự hỏi kết cục thực sự là gì.
Nếu như nó tồn tại.
Anh đã viết ra cả chục kết thúc khác nhau cho cuốn sách, trong đó có những kết thúc mà cô hạnh phúc, có những kết thúc thì không, có lúc cô và Luc điên cuồng yêu nhau, có lúc anh bám lấy cô như con rồng che chở kho báu của nó. Nhưng những kết thúc ấy đều thuộc về anh chứ không phải cô. Chúng là câu chuyện của anh, nhưng đây là chuyện của cô. Bất cứ thứ gì anh viết sau những giầy bên nhau cuối cùng, sau nụ hôn cuối cùng đó, đều là giả tưởng.
Anh đã thử.
Nhưng kết thúc thật, dù chẳng ai khác biết được nó.
Anh không biết Addie đã gặp chuyện gì, cô đã đi đâu và giờ ra sao, nhưng anh có thể hy vọng. Anh hy vọng cô sẽ hạnh phúc. Anh hy vọng cô vẫn rạng rỡ với sự vui sướng bất chấp và niềm hy vọng cứng đầu. Anh hy vọng cô không làm thế chỉ vì anh. Anh hy vọng rằng bằng cách nào đó, ngày nào đó, anh sẽ gặp lại cô.
“Cậu thật sự nhập thần vào cái của nợ này đấy nhỉ?” Bea nói.
Henry nhìn lên.
Anh muốn nói với cô ấy rằng tất cả là thật.
Rằng cô ấy đã gặp Addie như những gì anh viết, rằng lần nào cô ấy cũng lặp lại những lời y như nhau. Anh muốn kể cho cô ấy rằng họ có lẽ đã trở thành bạn. Rằng họ từng là bạn, kiểu bạn bè thân thiết ngay từ đêm-đầu-tiên-trong-phần-đời-còn-lại-của-mỗi-chúng-ta. Đương nhiên, những đêm đó nhiều như những gì Addie từng có.
Nhưng cô ấy sẽ không tin, nên anh để cô ấy nghĩ rằng nó là tiểu thuyết.
“Cậu có thích không?” Anh hỏi.
Bea toét miệng cười. Giờ đôi mắt cô ấy không còn sương mù nữa, không còn ánh sáng nữa, anh chưa bao giờ trân trọng sự thật hơn thế này.
“Hay đấy, Henry,” cô ấy nói. “Rất hay, thật đấy.” Cô ấy gỗ lên tiêu đề. “Nhưng nhớ cảm ơn mình ở phần lời nói đầu.”
“Gì cơ?”
“Giả thuyết của mình. Nhớ chứ? Mình đã định làm về cô gái trong những tác phẩm này. Bóng ma sau khung tranh. Là cô ấy phải không?”
Đương nhiên rồi.
Henry vuốt ve bản thảo, nhẹ nhõm và buồn bã khi nó đã hoàn thành. Anh ước gì mình có thể sống cùng nó lâu hơn một chút, ước gì mình có thể sống với cô.
Nhưng hiện tại, anh mừng vì có nó.
Vì thực lòng, anh đã bắt đầu quên mất rồi.
Anh không trở thành nạn nhân trước lời nguyền của cô. Cô không bị xóa đi dù theo cách nào đi chăng nữa. Chỉ là các chi tiết đang mờ đi như mọi thứ phải thế, chúng nhòa dần theo vĩ độ và trí não buông lơi sợi dây quá khứ để dọn đường cho tương lai.
Nhưng anh không muốn buông tay.
Anh đang nỗ lực để không buông tay.
Đêm đến, anh nằm trên giường, nhắm mắt và ráng hình dung gương mặt cô. Nét cong chuẩn xác của bờ môi, màu sắc riêng của mái tóc, cách ánh đèn cạnh giường rọi lên gò má, thái dương và cằm cô. Tiếng cười của cô vào đêm muộn, giọng nói khi giấc ngủ đã dần mơn trớn.
Anh biết những chi tiết này không quan trọng bằng những gì trong cuốn sách, nhưng vẫn không chịu nổi nếu mất chúng.
Niềm tin cũng có phần giống trọng lực. Khi có đủ người cùng tin vào một điều, thì nó sẽ trở nên vững chãi và chân thật như mặt đất dưới chân người ta. Nhưng khi bạn là người duy nhất ôm lấy một ý tưởng, một ký ức, một cô gái, thì rất khó để ngăn mọi thứ bay đi mất.
“Mình biết cậu sẽ thành một nhà văn,” Bea vẫn đang nói. “Đủ thứ liên quan, cậu chỉ đang phủ nhận mà thôi.”
“Mình không phải nhà văn,” anh lơ đễnh đáp.
“Nói thế với cuốn sách ấy. Cậu sẽ bán chứ? Cậu phải bán đấy, nó hay quá.”
“À. Ừ,” anh ngẫm nghĩ. “Mình nghĩ mình sẽ thử.”
Anh sẽ làm thế.
Anh sẽ tìm một người đại diện, cuốn sách sẽ được bán đấu giá và cuối cùng anh sẽ bán cuốn sách với điều kiện duy nhất - rằng sẽ chỉ có một cái tên trên bìa thôi và nó không phải của anh - và sau cùng họ sẽ đồng ý. Họ sẽ nghĩ đây là thủ thuật quảng cáo khôn ngoan, hẳn rồi, nhưng trái tim anh sẽ rộn ràng khi nghĩ về những người sẽ đọc những từ ấy. Không phải của anh, mà của cô, tên cô sẽ truyền từ đôi môi này tới đôi môi khác, từ trí óc vào ký ức.
Addie, Addie, Addie.
Khoản thu sẽ đủ để trả các khoản nợ sinh viên của anh, đủ để anh dễ thở hơn một chút trong lúc tìm xem mình sẽ làm gì kế tiếp. Anh không biết sẽ là điều gì, nhưng đây là lần đầu tiên tương lai chưa biết không khiến anh sợ.
Thế giới này rộng lớn, mà anh thi mới tận mắt thấy chưa được bao nhiêu. Anh muốn đi du lịch, chụp ảnh, lắng nghe chuyện của những người khác, có lẽ sẽ kiếm lấy vài câu chuyện cho chính mình nữa. Dẫu sao, đời đôi lúc tưởng như quá dài, nhưng anh biết nó sẽ lao đi nhanh lắm, mà anh thì không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào cả.