← Quay lại trang sách

Chương 15

Lucie sững sờ trước vẻ đẹp của khung cảnh núi non bao bọc quanh mình.

Dưới chân ngôi nhà gỗ của Marc Castel, cheo leo trên đỉnh Val-Thorens, cô được chiêm ngưỡng một bức tranh toàn cảnh của công viên quốc gia Vanoise. Những đỉnh núi phủ tuyết trắng trải dài đến tận chân trời. Những ngọn núi hùng vĩ, uy nghiêm, tĩnh tại, như muốn chọc thủng bầu trời pha lê. Gần hơn, như thể có thể chạm vào, là những ngọn núi nhỏ màu nâu đỏ, xanh lá, vàng úa, đang nô đùa với những vạt nắng. Vào buổi sáng sớm tinh mơ này, thiên nhiên ban tặng những gì đẹp đẽ nhất, nhưng cũng lạnh lẽo nhất: co ro trong chiếc áo khoác mỏng ở độ cao hơn hai nghìn mét, với đôi găng tay len màu đen, Lucie cóng đến run người.

Người đàn ông mở cửa cho cô cũng chẳng kém cạnh gì cảnh vật. Đôi mắt xanh lục gây xao xuyến, mái tóc ngắn màu nâu, gương mặt điển trai như thiên thần mang dáng dấp của Indiana Jones. Anh ta cao hơn Lucie một cái đầu, và dưới chiếc áo may ô bó sát là cơ bắp săn chắc của dân leo núi. Rõ ràng là người phụ nữ phương Bắc đã bắt gặp anh ta ngay khi vừa ngủ dậy.

— Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng… chủ nhà nghỉ Mười Chú Marmotte gợi ý tôi đến gặp anh ở đây, trước khi anh lên núi.

Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, như thể cô vừa từ hành tinh khác đến.

— Cô có xem giờ không? Chưa đến 7 giờ! Cô là ai?

Lucie lại giơ tấm ảnh thẻ ra trước mặt. Cô nói bằng giọng ra lệnh. Thấy gã này hung hăng, cô cũng chẳng cần lịch sự nữa.

— Tôi là Amélie Courtois, cảnh sát hình sự Paris. Tôi cần biết cô gái này muốn gì.

Anh ta máy móc cầm lấy tấm ảnh, mắt không rời Lucie.

— Vào trong hai giây đi. Tôi cóng chết mất.

Lucie bước vào căn nhà hoàn toàn bằng gỗ và đóng cửa lại sau lưng. Cô yêu cái không khí toát ra từ bên trong những ngôi nhà gỗ lớn trên núi này. Tông màu mật ong, sàn gỗ mềm mại, những thanh xà ngang vững chãi. Trong phòng khách, một ô cửa kính lớn mở ra một khung cảnh đẹp như bưu thiếp. Thức dậy ở đây mỗi sáng hẳn phải dễ chịu biết bao, đầu óc lơ lửng trên mây, xa rời sự tăm tối của những thành phố lớn, xa rời ô nhiễm, và những tiếng còi xe.

Người đàn ông nhìn cô dò xét.

— Cảnh sát hình sự? Cô muốn gì ở Marc?

— Sao cơ? Anh không phải là Marc à?

— Chỉ là bạn thôi.

Lucie nghiến răng, sao tên ngốc này không nói sớm hơn? Thở dài một tiếng, cô ngắm kỹ những bức ảnh lớn treo trên tường. Ảnh cận cảnh những chú marmotte, cừu mouflon, những vũ điệu của núi non ẩn mình trong mây. Toàn bộ vẻ lộng lẫy của một thế giới riêng biệt, được chia sẻ bởi một số ít người có đặc quyền.

— Tôi chỉ muốn hỏi anh ấy vài câu, về một trong những khách hàng của anh ấy. Anh ấy đâu rồi?

Người đàn ông hất cằm về phía những đỉnh núi, qua ô cửa kính.

— Trên đó… Lúc đến đây cô không thấy mấy chiếc trực thăng à?

— Có. Trông chúng như đang bay qua lại giữa các đỉnh núi, mang theo những cuộn lớn.

— Chúng bay từ 6 giờ 30 rồi. Marc ở trong một chiếc. Mấy ngày nay, anh ấy tham gia phủ bạt những phần nhạy cảm nhất của sông băng Gébroulaz, để chuẩn bị cho mùa hè tới. Trực thăng thường xuyên chở người và thiết bị đến.

— Bây giờ các anh còn bọc cả sông băng nữa à?

— Một phần rất nhỏ thôi. Với tình trạng biến đổi khí hậu trong những năm gần đây, tất cả các sông băng trên hành tinh đều bắt đầu đổ mồ hôi, đặc biệt là ở dãy Alpes. Kể từ một thế kỷ nay, một vài trong số chúng đã mất 80% thể tích. Năm nay, chúng tôi thử nghiệm xem có thể làm chậm quá trình tan chảy của Gébroulaz không, giống như đã làm năm ngoái ở Andermatt, Thụy Sĩ. Sáu nghìn mét vuông băng cần được bọc bằng hai lớp màng khác nhau dày bốn milimét, để bảo vệ khỏi tia UV, nhiệt độ và mưa.

Đúng là vớ vẩn, Lucie nghĩ. Con người phải chịu trách nhiệm cho những thảm họa này, và thay vì rút ra bài học, làm mọi thứ để tránh những cuộc tàn sát này, anh ta lại đi bôi thuốc mỡ lên một đôi chân gỗ.

Cô chỉ vào tấm ảnh thẻ.

— Vậy, cô gái này thì sao?

— Chuyện đó không phải hỏi tôi. Tôi mới ở đây được vài ngày.

— Khi nào Marc sẽ về?

— Phải tối nay mới về. Trưa nay anh ấy ăn trên sông băng. Xin lỗi.

Lucie cất ảnh vào túi và suy nghĩ. Cô có hai lựa chọn: hoặc là ngoan ngoãn chờ đợi, hoặc là…

— Đưa tôi đến chỗ mấy chiếc trực thăng đi.