Chương 34
Trước mặt hai khán giả, một màn hình đen. Rồi một dòng chữ hiện lên ở dưới cùng: “9/6/1966”, và những sắc thái của màu xám. Lá cây, cây cối. Một sự dữ dội của rừng rậm. Những hình ảnh trôi qua dưới dạng đen trắng. Một bộ phim chất lượng khá, có lẽ được quay bằng thiết bị nghiệp dư. Xung quanh người cầm máy quay là những tán lá cọ, những dây leo, những cây dương xỉ. Dưới chân anh ta, trên một con dốc, cỏ cây xào xạc. Trước mặt anh ta, một khoảng trống mở ra trong bức tường thực vật, nhìn xuống những túp lều ở phía dưới. Với ánh sáng yếu, chắc hẳn là buổi tối, hoặc đầu ngày. Trừ khi khu rừng quá rậm rạp đến nỗi không có ánh sáng nào lọt qua được.
Máy quay đi sâu vào trong, và tiến lên trên một nền đất đen và ẩm: một khu đất vuông khoảng năm mươi mét mỗi cạnh, mà thảm thực vật đang cố gắng nuốt chửng. Có thể nghe thấy tiếng bước chân, tiếng xào xạc của cây cối xung quanh. Ống kính tập trung vào tàn tích của một đống lửa. Giữa đống tro tàn, những mẩu xương nhỏ bị đốt cháy, những viên đá được xếp thành vòng tròn, những chiếc sọ động vật.
Lucie nhanh chóng xoa cằm, không rời mắt khỏi màn hình.
— Trông giống như một ngôi làng bản địa bị bỏ hoang?
— Đúng là một ngôi làng bản địa. Nhưng “bỏ hoang” không phải là thuật ngữ chính xác. Cô sẽ sớm hiểu thôi.
Bà ấy muốn nói gì? Cựu cảnh sát cảm thấy tay mình ngày càng ướt đẫm mồ hôi, khi bộ phim tiến triển. Trên màn hình, những tiếng la hét xé toang sự im lặng, hình ảnh cố định trên trần nhà thực vật. Lần này không còn một góc trời nào. Chỉ có những tán lá vô tận trải dài. Phía trên, cách ba hoặc bốn mét, một bầy khỉ nhỏ đang phân tán trong các cành cây. Những tiếng hú chói tai không ngừng. Máy quay phóng to vào một trong những con linh trưởng, với thân hình sẫm màu và đầu sáng, có lẽ là màu trắng. Con vật khạc một tiếng và biến mất khi leo lên một sợi dây leo. Mặc dù nơi đây rộng lớn, cảm giác bị giam cầm, ngột ngạt, vẫn chiếm ưu thế. Một nhà tù sống, với những song sắt bằng diệp lục.
Người quay phim cuối cùng cũng phớt lờ những con khỉ tò mò và tiến lên, về phía một túp lều. Hình ảnh chao đảo theo nhịp bước chân nặng nề và chậm chạp của anh ta. Thoạt nhìn, mái nhà được làm bằng lá cọ đan, các bức tường bằng tre được buộc lại với nhau bằng dây leo. Những ngôi nhà cổ xưa, có thể chứa bốn hoặc năm người mỗi căn và dường như đã xuất hiện từ một thời đại khác.
Ở lối vào, đột nhiên hiện ra một đám muỗi và ruồi tạo cảm giác như một cơn bão cát. Lucie lùi lại một chút trên ghế, không hề thoải mái. Mắt cô chờ đợi để khám phá sự kinh hoàng bất cứ lúc nào.
Người cầm máy quay từ từ tiến vào trong lều, như một kẻ xâm nhập đang cảnh giác với mọi chuyển động. Mọi ánh sáng đều tắt, những đốm đen bay lượn. Âm thanh bị bão hòa bởi tiếng vo ve.
Vô thức, Lucie gãi gáy.
Côn trùng hàng loạt… Cô sợ điều tồi tệ nhất.
Tia sáng của một chiếc đèn, có lẽ được đặt dưới máy quay, xé toang bóng tối.
Và sự kinh hoàng xuất hiện.
Ở phía sau, trong tia sáng, sáu thi thể, quằn quại như những con sâu bên cạnh nhau. Rõ ràng, đó là một gia đình bản địa hoàn chỉnh, hoàn toàn trần truồng. Một mớ hỗn độn của những khuôn mặt sưng phồng, đôi mắt đã khô và bị ruồi, ấu trùng xâm chiếm. Máu chảy ra từ mũi, miệng, hậu môn của họ, như thể họ đã nổ tung từ bên trong. Bụng họ phồng lên, có lẽ do khí đường ruột. Người quay phim không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, nhân lên những cảnh quay dài và những lần phóng to. Tất cả các xác chết đều có tóc đen, bàn chân chai sạn, làn da rám nắng của các bộ lạc cổ xưa. Nhưng họ không thể nhận ra, bị tàn phá bởi sự đau khổ và cái chết.
Lucie có cảm giác như mình đã quên thở. Cô dễ dàng tưởng tượng ra mùi hôi thối trong túp lều, những tác hại của nhiệt độ, độ ẩm lên các thi thể đang phân hủy. Sự hung hãn của những con ruồi xanh lớn đã chứng tỏ điều đó.
Đột nhiên, một trong những thi thể co giật. Người sắp chết mở to đôi mắt sẫm màu và bệnh tật về phía máy quay. Lucie giật mình và không thể kìm được một tiếng hét nhỏ. Bàn tay duỗi ra như để cầu cứu, những ngón tay mảnh và đen co lại trong không trung trước khi cánh tay rơi xuống đất như một thân cây chết.
Sống… Một số trong số họ vẫn còn sống…
Lucie liếc nhanh về phía người hàng xóm của mình, đang vò một chiếc khăn tay trong tay. Cô nhớ lại sự bạo lực của cơn ác mộng của mình: đứa trẻ bị thiêu cháy đột ngột mở mắt, giống như ở đây. Lạnh người, cô quay lại với bộ phim. Sự kinh hoàng tiếp tục. Chân của người quay phim đá nhẹ vào các thi thể, để kiểm tra xem họ đã chết hay còn sống. Một hành động hoàn toàn không thể chịu đựng được. Lucie lấy lại hơi thở bình thường khi người đàn ông ra khỏi lò mổ này. Phía trên, những con khỉ vẫn ở đó, ngột ngạt, bất động trên cành cây của chúng. Cứ như thể một cái nắp đang che phủ khu rừng. Sự nghỉ ngơi ngắn ngủi. Trong các túp lều khác, cảnh tượng lặp lại: những gia đình bị tiêu diệt, lẫn lộn với những người sống sót cuối cùng bị quay phim và để mặc cho chết như những con thú.
Bộ phim kết thúc với một cảnh quay rộng của ngôi làng bị tàn sát: khoảng mười túp lều với những cư dân đã chết hoặc đang hấp hối, và bị bỏ mặc cho bóng tối của khu rừng.
Tối đen.