← Quay lại trang sách

Chương 57

Lucie đã ở ngoài vòng thời gian. Mắt đỏ ngầu, cô khó có thể cử động mí mắt. Một ngọn lửa lớn đang cháy trước mặt cô, với những ngọn lửa cao đến mức thiêu rụi bóng tối. Cô ngồi bệt dưới đất, xếp bằng, không thể đứng dậy, như thể các chi của cô không còn thuộc về mình nữa. Phía sau, xung quanh, một tiếng rì rầm gầm gào, những giọng nam trầm đập cùng một nhịp, những bàn chân trần giẫm lên đất, trong một nhịp điệu trống chậm rãi. Bùm, bùm, bùm… Những bàn tay, cánh tay, xoay tròn trong bóng tối, vẽ ra những hình thù khó hiểu.

Lucie cảm thấy mình chao đảo, nhãn cầu của cô lăn tròn trong hốc mắt, bị tấn công bởi những tia sáng dữ dội. Cô đang ở đâu? Cô không còn suy nghĩ được nữa, mọi thứ trộn lẫn trong đầu cô, như thể một đường hầm đã mở ra về phía hư không, nơi những ký ức tuôn trào. Những khuôn mặt… Cha cô, mẹ cô, Sharko. Chúng xoay tròn, hòa lẫn, kéo dài, bị nuốt chửng trong một vực thẳm mực. Sâu trong sọ, cô nghe thấy tiếng cười của những bé gái, thấy cát trắng bắn tung tóe trước mắt cô trong chuyển động chậm. Lúc đầu mờ ảo, khuôn mặt của Clara và Juliette dần hiện ra. Lucie đưa tay ra trước mặt để chạm vào chúng, nhưng chúng tan biến vào màn đêm. Nụ cười, rồi nước mắt. Lucie loạng choạng, đầu cô ngửa ra sau, trong khi nước mắt tràn ngập khuôn mặt. Cô cảm thấy cơ thể mình ngã xuống, rồi một cái vuốt ve trên gáy. Những hạt giống và bột nấm nghiền rơi xuống than hồng được đặt giữa hai chân cô. Có một làn khói nóng bốc lên bao trùm khuôn mặt cô. Lucie chìm vào mê man, rồi tỉnh lại, trong trạng thái mơ màng. Khói, mùi cây cỏ, rễ cây bao bọc cô, xáo trộn cô.

Đột nhiên, đám đông rẽ ra, một tiếng reo hò vang lên, được cổ vũ bởi những chiếc rìu giơ cao. Bốn người đàn ông khiêng một người phụ nữ, nằm trên một tấm thảm lá và cành cây. Cô hoàn toàn trần truồng, mình đầy những hình vẽ. Người ta đặt cô gần lửa. Những hình vẽ quấn quanh cái bụng căng phồng của cô.

Chimaux ngồi xuống bên cạnh Lucie và hít một thứ bột màu nâu.

— Những loại cây này chúng ta hít vào có những sức mạnh không ngờ, đặc biệt là chữa lành cơ thể và tâm trí bệnh tật. Hãy hít vào, hít thật sâu, và để mình được cuốn đi…

Ông nhắm mắt lại vài giây. Khi ông mở ra, chúng cháy rực như những lò than.

Sharko đỗ xe trước một biển cấm đỗ và chạy ra khỏi xe, khẩu Smith & Wesson ở thắt lưng. Anh đi qua Viện Gustave-Roussy khổng lồ trước khi đến một tòa nhà lớn bằng kính và thép, với các cạnh sắc nét, các cửa tự động rộng, trên đó có dòng chữ đỏ đen “GENOMICS”. Anh lao đến quầy lễ tân, nhanh chóng xuất trình thẻ cảnh sát giả và yêu cầu gặp ngay Georges Noland. Cô tiếp tân định nhấc điện thoại để báo cho sếp, nhưng Sharko đã ngăn lại.

— Không. Đưa tôi đến gặp ông ta ngay.

— Ông ấy đang làm việc trong “phòng sạch”, ở tầng -1. Nơi chúng tôi lưu trữ các mẫu mô. Tôi không có quyền vào và…

Sharko chỉ vào thang máy.

— Có thể vào đó bằng đường này không?

— Bằng thẻ, có. Không có cách nào khác để xuống đó.

— Trong trường hợp đó, hãy gọi cho ông ta, đừng tiết lộ là cảnh sát. Nói rằng con gái ông ta muốn gặp.

Cô làm theo, rồi cúp máy vài giây sau.

— Ông ấy đang đến.

Sharko đi về phía thang máy và chờ đợi. Khi cửa mở, anh lao vào bên trong và ép Noland vào tường, kín đáo dí súng vào bụng ông ta.

— Hai chúng ta sẽ cùng xuống.

Cửa thang máy mở ra một hành lang. Đối diện, được bảo vệ bởi những vách kính dày, là một căn phòng lớn với công nghệ tiên tiến. Những người đàn ông và phụ nữ đeo mặt nạ, mặc đồ vô trùng, đang làm việc trước các màn hình, nhấn các nút điều khiển những thiết bị đông lạnh áp suất khổng lồ. Ngay khi có thể, Sharko đã buộc Georges Noland vào một văn phòng. Anh khóa cửa sau lưng, đẩy nhà di truyền học vào tường và dùng báng súng đánh vào thái dương ông ta. Người đàn ông gập người lại, tay ôm trán. Viên cảnh sát dí nòng súng vào một bên má ông ta.

— Tôi cho ông mười giây để gọi đến Brazil và hủy hợp đồng ám sát Lucie Henebelle.

Georges Noland lắc đầu.

— Tôi không hiểu ông đang nói gì…

Sharko lật ngửa ông ta và dí nòng súng vào miệng, đến tận cuống họng.

— Năm, bốn, ba…

Noland nôn ọe và gật đầu lia lịa. Ông ta khạc nhổ một lúc lâu. Viên cảnh sát đẩy mạnh ông ta về phía điện thoại, toàn thân anh run lên vì căng thẳng thần kinh. Quay số, chờ đợi… Rồi những lời bằng tiếng Bồ Đào Nha. Sharko không hiểu ngôn ngữ, nhưng anh đoán họ đang nói về con số, tiền bạc. Cuối cùng, Noland cúp máy và nặng nề ngồi phịch xuống một chiếc ghế có bánh xe.

— Họ đã qua sông vào lúc bình minh. Alvaro Andrades, một quân nhân canh gác sông, sẽ để họ tự do đi lại khi trở về.

Sharko cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn. Lucie vẫn còn sống, ở đâu đó. Anh đến gần Noland và túm lấy cổ áo blouse của ông ta, trước khi ném ông ta vào một góc, cùng với chiếc ghế có bánh xe.

— Tôi sẽ giết ông. Tôi thề tôi sẽ làm vậy. Nhưng trước đó, hãy nói cho tôi biết về retrovirus hình sứa, về các hồ sơ di truyền, về những người mẹ chết khi sinh con. Giải thích cho tôi mối quan hệ của ông với Chimaux và Terney. Tôi muốn biết toàn bộ sự thật. Ngay bây giờ.

Napoléon Chimaux hất cằm về phía người mẹ Ururu tương lai, người mà những phụ nữ khác, trẻ hay già, đang đến vuốt ve trán, trong một đoàn rước dài. Bên cạnh ông, Lucie chao đảo, đầu cô ngả về phía trước, rồi lại ngửa ra sau. Những lời nói vang vọng, trầm, méo mó:

— Tất cả phép màu, bí ẩn, bí mật của người Ururu đều ở đây, trước mắt cô. Mô hình Tiến hóa tuyệt vời nhất mà một nhà nhân chủng học có thể mong đợi gặp được. Hãy nhìn xem người phụ nữ mang thai này thanh thản như thế nào. Tuy nhiên, cô ấy biết mình sẽ chết. Trong những khoảnh khắc đó, tất cả họ đều hòa hợp hoàn hảo. Cô có thấy bất kỳ hình thức bạo lực nào trong dân tộc này không?

Nhãn cầu của ông lăn lên trên, con ngươi biến mất trong vài khoảnh khắc, trước khi xuất hiện trở lại, còn giãn nở hơn. Những tĩnh mạch lớn đã phồng lên trên cổ ông.

— Người Ururu biết chính xác giới tính của đứa trẻ sắp chào đời. Người mẹ ăn nhiều hơn trong trường hợp sinh con trai, bụng cô ấy trở nên khổng lồ, và cô ấy rất mệt mỏi trong bốn tháng cuối của thai kỳ. Thai nhi nam hút hết năng lượng của cô ấy. Nó muốn bằng mọi giá được ra đời, với những cơ hội sống sót tốt nhất. Nhau thai tăng sinh mạch máu để cung cấp thêm oxy và dinh dưỡng. Đứa trẻ sẽ to, khỏe, và có sức khỏe tuyệt vời…

Những bài hát nối tiếp nhau, nhịp bước chân tăng tốc, những khuôn mặt xoay tròn. Lucie để mồ hôi chảy vào đôi mắt bỏng rát. Ngoài những bóng người lờ mờ, cô không thể phân biệt được bất cứ thứ gì khác. Cô nhớ lại một cách mơ hồ… Con thuyền, rừng rậm… Cô thấy mình nằm trên lá, khuôn mặt của Chimaux rất gần mặt cô. Cô nghe thấy mình nói, khóc, kể lể… Người ta đã làm gì cô? Chuyện đó đã xảy ra khi nào?

Đột nhiên, một người đàn ông lao ra từ đám đông, cầm một viên đá được đẽo, có cạnh mỏng như một con dao mổ. Anh ta ngồi xổm trước người phụ nữ mang thai.

Noland lặng lẽ lau máu chảy từ thái dương. Rồi đôi môi mím chặt, xấu xa của ông ta đột nhiên cong lên.

— Không phải bằng cách chế tạo xe lăn mà người ta làm khoa học tiến bộ. Khoa học luôn đòi hỏi sự hy sinh. Nhưng ông không thể hiểu những giá trị đó.

— Tôi đã từng đối mặt với những kẻ điên như ông, những kẻ cuồng tín tự cho mình mọi quyền và phủ nhận sự tồn tại của người khác. Đừng lo lắng về những gì tôi có thể hiểu hay không. Tôi muốn biết toàn bộ sự thật.

Nhà di truyền học nhìn sâu vào mắt viên cảnh sát, chỉ đọc được sự khinh miệt.

— Tôi sẽ ném sự thật vào mặt ông. Nhưng ông có chắc là muốn nghe nó không?

— Tôi sẵn sàng nghe tất cả. Bắt đầu từ đầu đi. Những năm sáu mươi…

Một khoảng lặng… Hai cặp mắt đang nuốt chửng nhau… Noland cuối cùng cũng đầu hàng.

— Vào thời điểm phát hiện ra người Ururu, Napoléon Chimaux đã nhờ đến phòng thí nghiệm của tôi để phân tích một vài mẫu máu của bộ tộc ông ta, ban đầu là để đánh giá tình trạng sức khỏe của họ. Không có ý định xấu nào ở đó, điều đó được thực hiện một cách có hệ thống mỗi khi phát hiện ra một dân tộc mới. Đó là vào năm 1965, thời điểm ông ta vừa viết xong cuốn sách của mình và đang đi khắp các viện nhân chủng học, với những bộ xương Ururu của mình. Chính tôi và chỉ có tôi mới có vinh dự làm việc với ông ta, bởi vì ông ta đánh giá cao công việc của tôi về gen và chia sẻ ý tưởng của tôi.

— Loại ý tưởng gì?

— Những ý tưởng chống lại việc tăng tuổi thọ. Sự gia tăng số lượng người già đi ngược lại với những lựa chọn ban đầu của tự nhiên. “Chế độ lão trị” chỉ… tạo ra vấn đề, gây ra bệnh tật và làm ô nhiễm hành tinh của chúng ta. Tuổi già, sinh sản muộn, tất cả những loại thuốc kéo dài sự sống này đều là những hành vi cưỡng hiếp sự chọn lọc tự nhiên…

Ông ta nói với vẻ ghê tởm, nhấn mạnh từng từ.

— … Chúng ta là vi-rút của Trái đất, chúng ta lây lan mà không bao giờ chết. Khi Napoléon Chimaux nhận ra rằng, giống như thời tiền sử, tuổi già không tồn tại ở những người đàn ông Ururu, rằng xã hội này tự cân bằng thông qua những cái chết và những ca sinh nở bi thảm của nó, ông ta đã muốn có ý kiến khoa học của tôi. Liệu người Ururu có thực hiện các nghi lễ của họ vì một nền văn hóa, một ký ức tập thể được duy trì từ thế hệ này sang thế hệ khác, hay họ thực hiện chúng vì di truyền học không cho họ lựa chọn nào khác? Chúng tôi đã trở nên thân thiết, phát triển mối quan hệ. Ông ta đã đưa tôi đến nơi chưa ai từng đến, để tôi tận mắt nhìn thấy những người da đỏ trắng cao lớn của ông ta.

Ngồi xếp bằng, Chimaux bình tĩnh đặt tay lên đầu gối. Ngọn lửa phản chiếu trong con ngươi giãn nở của ông. Lucie gần như không thể nghe ông nói. Những suy nghĩ thoáng qua, dữ dội, vụt ra từ tâm trí cô, theo nhịp điệu của những ngọn lửa khổng lồ đang nhảy múa trước mặt cô: cô thấy những quả bóng kem bị nghiền nát trên cầu tàu… Một chiếc xe lao đi trên xa lộ… Một thi thể cháy đen trên bàn khám nghiệm tử thi… Lucie quay đầu đi, như bị tát. Cô đang mê sảng, cố gắng nghe giọng của Chimaux, giữa những tiếng la hét và gào thét dưới sọ cô. Cô rất muốn hiểu.

— Người đàn ông này, trước mặt cô, là người cha, và anh ta sẽ lấy đứa bé ra trước khi giết người mẹ.

Người bản địa trẻ tuổi, mình hóa trang từ đầu đến chân, đã quỳ xuống bên cạnh vợ mình. Anh ta nói nhỏ, vuốt ve má cô. Và giọng của Chimaux, vẫn vậy, dai dẳng, xa vời và gần gũi đến thế.

— Người chồng này đã sinh sản, gen của anh ta có một tương lai đảm bảo, bởi vì đứa bé của anh ta sẽ sinh ra khỏe mạnh, to lớn, và sẽ là một thợ săn giỏi. Người đàn ông này mới mười tám tuổi. Chẳng bao lâu nữa, anh ta sẽ tìm những người bạn đời khác, những người phụ nữ của bộ tộc. Anh ta sẽ gieo rắc tinh dịch của mình, một lần nữa… Rồi, trong vài năm nữa, anh ta sẽ tự sát trong một buổi lễ khác. Những người già sẽ truyền cho anh ta nghệ thuật tự sát một cách sạch sẽ, không đau đớn, trong sự tôn trọng truyền thống của họ. Hãy tưởng tượng sự kinh ngạc của tôi, khi tôi phát hiện ra… cách hoạt động của người Ururu, từ rất lâu rồi. Người ta loại bỏ phụ nữ khi họ sinh con trai, để họ sống khi sinh con gái. Người ta giết những người đàn ông chưa đầy ba mươi tuổi, nhưng đã hoàn thành tất cả những gì tự nhiên yêu cầu ở họ: chiến đấu khi cần thiết, đảm bảo dòng dõi của mình và sự trường tồn của bộ tộc. Tại sao nền văn hóa đặc biệt, tàn nhẫn này lại tồn tại trong bộ tộc độc nhất này? Vai trò của sự chọn lọc tự nhiên ở đây là gì? Sự Tiến hóa đã can thiệp như thế nào?

Ông uống một thứ chất lỏng sẫm màu khiến ông nhăn mặt, rồi nhổ ra bên cạnh.

— Tôi đoán cô đã đọc sách của tôi? Cô đã sai, nó chỉ là thứ nhảm nhí. Bạo lực của người Ururu không tồn tại, bởi vì nó không có thời gian để biểu hiện: những người đàn ông trưởng thành tự hy sinh khi có những triệu chứng mất thăng bằng đầu tiên, những ảo giác đảo ngược. Tôi đã bịa ra bạo lực huyền thoại của dân tộc này, tôi đã mang nó từ trường đại học này đến trường đại học khác. Cần phải làm cho bộ tộc này vừa đáng sợ vừa hấp dẫn, cô hiểu không? Mọi người phải sợ đến đây, đối mặt với những thợ săn to lớn và mạnh mẽ này. Khắp nơi trên thế giới, người ta coi tôi là một kẻ điên, một kẻ giết người, một kẻ thoái hóa khát máu, nhưng hình ảnh đó chỉ làm lợi cho công việc của tôi. Cần phải làm cho người ta sợ chúng tôi. Dân tộc này là của tôi, và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ họ.

— Bẩm sinh, tiếp thu… Văn hóa, gen… Những cuộc tranh luận lớn lao. Liệu ADN có ép buộc văn hóa Ururu, hay văn hóa Ururu đã thay đổi ADN? Chimaux rõ ràng là người ủng hộ giải pháp thứ hai. Ông ta có lý thuyết riêng của mình, hoàn toàn theo thuyết Darwin, về cách hoạt động của bộ tộc này: người Ururu thuận tay trái để chiến đấu tốt hơn với kẻ thù, và đặc điểm này đã được ghi vào gen của họ, bởi vì nó mang lại một lợi thế tiến hóa to lớn. Các con đực sinh ra gây tổn hại cho mẹ mình, bởi vì chúng sẽ sống sót và dù sao cũng sẽ chinh phục được những người phụ nữ khác sau này, mà chúng sẽ thụ tinh. Các con cái không giết mẹ khi sinh ra, bởi vì một mặt, chúng không chiến đấu, không săn bắn, và do đó không cần phải mạnh mẽ, nhưng cũng để các bà mẹ có thể sinh sản lại và sinh ra một cậu con trai. Những người đàn ông Ururu chết trẻ vì họ đã sinh sản sớm, giống như người Cro-Magnon, và tự nhiên không còn cần đến họ nữa. Còn các bà mẹ, họ chết già hơn, bởi vì họ chăm sóc con cái… Đối với Chimaux, văn hóa Ururu thực sự đã thay đổi gen của họ, và đã tạo ra mô hình tiến hóa tuyệt vời này. Nhưng tôi, tôi tin chắc rằng điều đó chủ yếu là do di truyền, rằng các gen đã ép buộc nền văn hóa này dựa trên sự hy sinh của con người. Rằng người Ururu chưa bao giờ có lựa chọn: phải loại bỏ những người mẹ sinh con trai nếu không muốn thấy họ mất hết máu trong những đau đớn khủng khiếp. Rằng sự bạo lực khó hiểu ảnh hưởng đến họ khi họ trưởng thành và báo hiệu sự kết thúc cuộc đời của họ hoàn toàn là do di truyền, được chôn giấu sâu trong các tế bào của họ, và không bị ảnh hưởng bởi môi trường hay văn hóa. Các nghi lễ chỉ là sự trang điểm và mê tín.

— Vậy là, Chimaux và ông đã có một ý tưởng quái dị để đối chiếu hai giả thuyết của mình… Ông đã thực hiện các ca thụ tinh nhân tạo.

Noland nghiến chặt quai hàm.

— Chimaux có một cái tôi quá lớn, ông ta luôn muốn mình đúng, nhưng ông ta không có khả năng đưa ra quyết định. Đó là ý tưởng của tôi, và chỉ của tôi. Tôi luôn là người đưa ra những lựa chọn quan trọng nhất. Tên của tôi là cái tên mà người ta phải nhớ, chứ không phải của ông ta.

— Người ta sẽ nhớ, ông đừng lo về chuyện đó.

Nhà khoa học mím môi.

— Điều duy nhất Chimaux phải làm là giành lấy quyền lực ở bộ tộc Ururu. Từ đó nảy sinh ý tưởng về bệnh sởi… Ý tưởng của TÔI. Chính tôi đã quay phim những thi thể bị tàn sát, chứ không phải ông ta. Chính tôi đã làm công việc bẩn thỉu, để ông ta có thể chiếm đoạt bộ tộc.

Những bọt nước bọt nhỏ đọng trên môi ông ta. Sharko biết mình đang đối mặt với một trong những biểu hiện đồi bại nhất của sự điên rồ của con người: những người đàn ông lãng phí trí thông minh vượt trội của mình chỉ với mục đích duy nhất là làm điều ác. Hình ảnh của nhà bác học điên được hiện thân ngay trước mặt anh.

— Rồi… quả thực, tôi đã thụ tinh cho những người phụ nữ, mà họ không hay biết. Kỹ thuật đông lạnh đã tồn tại từ những năm ba mươi, tinh trùng đông lạnh của người Ururu đã đi hàng ngàn cây số trong những thùng chứa đông lạnh nhỏ để đến đây. Những cặp vợ chồng người Pháp tốt bụng đến gặp tôi vì họ khó có con. Tinh dịch đồ quá yếu, trứng ít thụ tinh… Tôi khám cho những người phụ nữ này, một số muốn thụ tinh bằng tinh trùng của chồng họ. Dễ dàng cho tôi để đưa vào đó sản phẩm tinh dịch của người Ururu. Điều đó không thể nhìn thấy được. Những người da đỏ này da trắng, có nét Caucasoid, những đứa trẻ sinh ra đều có vẻ ngoài của người châu Âu. Chỉ có sự không dung nạp lactose, chắc chắn được truyền từ tinh trùng Ururu sang đứa trẻ, mới có thể phản bội sự thao túng này. Và cả việc đứa trẻ không giống cha mình. Nhưng ngay cả trong những trường hợp đó, các gia đình vẫn luôn tìm thấy những tiêu chí giống nhau…

Sharko siết chặt tay cầm súng. Chưa bao giờ ham muốn bắn lại mạnh mẽ đến thế.

— Và ông thậm chí còn thụ tinh cho chính vợ mình.

— Đừng vội phán xét tôi. Để ông biết, tôi chưa bao giờ yêu vợ mình. Ông không biết gì về tôi, về cuộc đời tôi. Ông không biết những từ “ám ảnh” và “tham vọng” có nghĩa là gì.

— Ông đã thụ tinh cho bao nhiêu người vô tội đáng thương?

— Tôi đã muốn thụ tinh cho vài chục người, nhưng tỷ lệ thất bại rất lớn, nó không hoạt động tốt. Chúng tôi đang ở giai đoạn đầu của kỹ thuật, và có lẽ tinh trùng không chịu được việc đông lạnh và vận chuyển. Cuối cùng, nó chỉ thành công với ba người phụ nữ…

— Vợ ông… Và bà ngoại của Grégory Carnot, trong số những người khác, đúng không?

— Đúng vậy. Ba người phụ nữ được thụ tinh này đã sinh ra mỗi người một đứa con, và tất cả đều là con gái.

— Một trong những đứa trẻ sinh ra từ thụ tinh nhân tạo đó là Amanda Potier, mẹ của Grégory Carnot, và đứa còn lại là Jeanne Lambert, mẹ của Coralie và Félix…

Ông ta gật đầu.

— Ba cô con gái có gen Ururu, mang vi-rút, đến lượt họ lại sinh ra bảy đứa con, ba trai và bốn gái…

Thế hệ những đứa trẻ có mã di truyền trong sách của Terney, Sharko nghĩ.

— … Thế hệ bảy người này, đối với tôi, là thế hệ của sự thật. Félix Lambert… Grégory Carnot… và năm người khác. Bảy đứa cháu có gen Ururu, sinh ra trong những gia đình tốt, được yêu thương và tuy nhiên, lại lặp lại mô hình của bộ tộc. Mẹ của chúng chết khi sinh con trai, và sống trong trường hợp ngược lại. Những thanh niên nam trẻ tuổi bắt đầu… trở nên bạo lực. Chuyện đó bắt đầu cách đây đúng một năm. Grégory Carnot là người đầu tiên, cuối cùng, thể hiện những gì tôi đã chờ đợi suốt những năm qua. Carnot, hai mươi bốn tuổi… Lambert, hai mươi hai tuổi… Có vẻ như vi-rút bùng phát sớm hơn vài năm trong xã hội của chúng ta, gần tuổi hai mươi hơn là ba mươi. Chắc chắn sự pha trộn với gen phương Tây đã… thay đổi nhẹ hành vi của retrovirus của tôi.

Ông thở dài.

— Tôi đã đúng: văn hóa chẳng liên quan gì đến chuyện đó. Tất cả đều hoàn toàn do di truyền. Thậm chí còn hơn cả di truyền, vì tôi sẽ biết rất muộn rằng đó thực chất là một retrovirus có chiến lược vô cùng hiệu quả, đã tìm thấy ở bộ tộc gần như tiền sử những vật chủ hoàn hảo.

Mặc dù tình hình căng thẳng, mắt ông vẫn tiếp tục sáng lên. Loại cuồng tín sẽ giữ nguyên như vậy suốt đời, sẽ tin vào nó đến cùng, và không nhà tù nào có thể giam giữ được.

— Vai trò của Terney trong chuyện này là gì? Sharko hỏi.

— Hồi đó, tôi không biết vi-rút tồn tại. Tôi không hiểu điều gì đã giết những người mẹ, tôi nghĩ đó là một vấn đề miễn dịch học, một cái gì đó liên quan đến hệ miễn dịch, sự trao đổi mẹ-thai nhi trong thai kỳ. Terney quả thực là một kẻ cuồng tín kiêm hoang tưởng, nhưng ông ta là một thiên tài. Ông ta biết rõ ADN và các cơ chế sinh sản. Ông ta đã giúp tôi hiểu, và chính ông ta đã tìm ra retrovirus. Hãy tưởng tượng trạng thái của tôi, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy nó dưới kính hiển vi…

Sharko nghĩ đến con sứa ghê tởm, trôi nổi trong chất lỏng của nó. Một kẻ giết người…

— … Retrovirus này, chúng tôi đã đặt tên nó giống như tên dự án thụ tinh nhân tạo: Phénix. Tôi biết Terney sẽ cắn câu, rằng ông ta không thể từ chối cơ hội theo dõi một người mẹ mang trong mình một sản phẩm thuần túy của sự Tiến hóa. Tôi đã theo dõi Amanda Potier, tôi biết cô ấy đang mang thai. Cô ấy gần như là hiện thân của ý nghĩa cuộc đời của Terney, của cuộc tìm kiếm, của những nghiên cứu của ông ta… Grégory Arthur TAnael CArnot, G A TA CA, có một chút là con của ông ta… Với danh tiếng và năng lực của mình, ông ta đã dễ dàng lấy được các mẫu máu của bảy đứa trẻ sau khi sinh, phân tích chúng, giúp tôi hiểu rõ hơn về Phénix.

— Hãy nói cho tôi về Phénix này. Thứ khốn kiếp này hoạt động như thế nào?

Người đàn ông Ururu thổi một thứ bột về phía mặt vợ mình, mắt cô mở to và đỏ ngầu ngay lập tức. Rồi anh ta cho cô cắn một khúc cây. Chimaux quan sát cảnh tượng ghê rợn với một sự mê hoặc nhất định trong mắt.

— Đứa trẻ sơ sinh sẽ được giao ngay cho một người phụ nữ khác trong làng, người này do đó sẽ trở thành người nuôi nấng nó. Cứ như vậy, sự sống được duy trì ở người Ururu. Thật tàn nhẫn, nhưng bộ tộc này đã vượt qua hàng thiên niên kỷ với các nghi lễ của mình. Nếu nó vẫn còn tồn tại, đó là vì, ở một khía cạnh nào đó, một sự cân bằng tự nhiên, tiến hóa, đã được tạo ra. Bộ tộc Ururu đã không trải qua sự suy tàn của các xã hội mục nát của thế giới phương Tây. Nó không có nhu cầu tuyệt đối phải sinh sản ngày càng muộn, kéo dài cuộc sống mà không có mục đích thực sự, sống theo mô hình gia đình như chúng ta biết. Hãy nhìn những thiệt hại ở phương Tây: những căn bệnh bùng phát dây chuyền sau bốn mươi tuổi. Ông nghĩ Alzheimer là một căn bệnh mới sao? Và nếu tôi nói với ông rằng nó đã luôn tồn tại, nhưng nó chưa bao giờ bộc phát đơn giản vì con người chết trẻ hơn? Nó đã rình rập trong các tế bào của chúng ta và chờ đợi thời cơ. Ngày nay, ai cũng có thể biết bộ gen của mình, những khuynh hướng mắc các bệnh như ung thư. Những xác suất ghê tởm định hướng tương lai của chúng ta… Người ta trở nên điên rồ và mắc bệnh tưởng. Sự Tiến hóa không còn quyết định gì nữa.

— Tại sao Louts… Lucie lẩm bẩm trong một tia sáng nhận thức.

— Louts đến đây với một giả thuyết tuyệt vời, có thể đã là của tôi hai mươi năm trước: văn hóa chiến đấu của một xã hội, “in dấu” đặc điểm thuận tay trái vào ADN, do đó buộc con cháu cũng phải thuận tay trái, để trở thành những chiến binh giỏi hơn… Ký ức tập thể thay đổi ADN… Cô ấy có quan niệm của TÔI về sự Tiến hóa, cô ấy hoàn toàn giống tôi.

Ông hạ thắt lưng bộ quân phục xuống và chỉ vào một vết thương rộng, trên bẹn.

— Tôi suýt chết cách đây năm năm. Noland muốn đi quá xa. Khi, cùng với Terney, ông ta xác định và khoanh vùng được hoạt động chính xác của vi-rút, ông ta bắt đầu nói về một dự án quy mô lớn. Nếu ông biết ông ta, ông sẽ biết những từ đó có nghĩa gì trong miệng ông ta. Tôi đã muốn phản đối, bởi vì lần này không còn là vài cái chết nữa, mà là việc tái tiêm một loại vi-rút sống vào di sản di truyền của nhân loại. Một loại AIDS mạnh gấp mười, được cho là để làm sạch lớn. Thế là, ông ta đã tìm cách giết tôi. Từ đó, tôi không còn rời khỏi khu rừng này nữa.

Ông ta chỉnh lại quần áo, uống một ngụm nữa. Lucie cố gắng ghi nhớ lời ông ta. Một loại vi-rút… Noland… Cô phải đấu tranh, sương mù bao phủ cô, nuốt chửng suy nghĩ của cô, xóa nhòa ký ức của cô.

— Khi Louts đến gặp tôi, tôi đã có một ý tưởng. Tôi muốn biết liệu… những triệu chứng đầu tiên của vi-rút có tấn công những thanh niên nam trẻ tuổi không. Liệu một số người trong số họ có trở nên cực kỳ bạo lực không, và liệu tất cả các giả thuyết của Terney và Noland có được xác nhận không. Thế là, tôi đã sử dụng cô sinh viên, tôi yêu cầu cô ấy đi khắp các nhà tù, tìm kiếm những người thuận tay trái bạo lực, trẻ tuổi, có triệu chứng mất thăng bằng. Cô ấy chỉ cần mang về cho tôi một danh sách tên và ảnh, tôi biết rằng tôi sẽ nhận ra những đứa cháu Ururu trong đó và rằng, nếu đúng như vậy, thì tất cả các giả thuyết của Noland đều được xác minh. Khi tôi không thấy cô ấy quay lại, tôi biết cô ấy đã đi xa hơn nhiều. Rằng những nghiên cứu và sự bướng bỉnh của cô ấy đã phải trả giá bằng mạng sống. Noland đã giết cô ấy…

Lucie đang vật lộn. Những hình ảnh tiếp tục chồng chéo trong đầu cô. Mọi thứ rối tung, trong khi những tiếng la hét của phụ nữ vang lên giữa ngọn lửa. Những giọng nói riêng biệt từ quá khứ hòa lẫn với những tiếng reo hò của hiện tại. Những cảnh sát la hét, lao tới. Run rẩy, ướt sũng, Lucie thấy rõ mình đang đi cùng lực lượng cảnh sát. Cửa bị phá, Lucie theo sau. Carnot, ở đó, bị ép xuống sàn… Cô chạy lên cầu thang, mùi khét lẹt. Một cánh cửa, căn phòng. Một thi thể khác, mắt vẫn mở.

Juliette, ở đó, chết ngay trước mặt cô, mắt mở to.

Lucie lăn sang một bên, tay ôm mặt, và hét lên một tiếng dài.

Ngón tay cô cào xuống đất, nước mắt cô hòa vào đất tổ tiên, trong khi phía trước, những bàn tay đẫm máu giơ lên trời một đứa bé bị xé ra khỏi bụng mẹ. Trong một tia sáng minh mẫn cuối cùng, cô thấy Chimaux cúi xuống trên cô, và nghe ông ta thì thầm, bằng một giọng lạnh như băng:

— Và bây giờ, tôi sẽ hút linh hồn của cô.

Noland nói một cách bình tĩnh, lau vòm trán bằng những cái chấm nhẹ chính xác.

— Phénix đã ra khỏi bụng của sự Tiến hóa và lây nhiễm cho nhiều thế hệ người Cro-Magnon, ba mươi nghìn năm trước. Tôi nghĩ rằng, ở một khía cạnh nào đó, nó đã góp phần vào sự tuyệt chủng của người Neanderthal bằng một cuộc diệt chủng của những người Cro-Magnon bị nhiễm bệnh, nhưng đây là một câu chuyện khác. Dù sao đi nữa, cuộc chạy đua vũ trang giữa vi-rút và con người, trong các xã hội phương Tây non trẻ, đã mang lại lợi thế cho con người: retrovirus trở nên không hiệu quả qua nhiều thế kỷ và bị hóa thạch trong ADN. Tuy nhiên, nó vẫn tồn tại trong bộ tộc Ururu, chỉ đột biến nhẹ, theo nhịp độ tiến hóa chậm của bộ tộc bị cô lập và có nguồn gốc từ thời tiền sử này. Trong một xã hội phương Tây, văn hóa đi quá nhanh, nó dẫn dắt các gen, định hướng chúng, nó chiếm thế thượng phong so với tự nhiên. Nhưng không phải trong rừng rậm. Các gen luôn giữ được lợi thế của mình so với văn hóa.

— Vi-rút hoạt động như thế nào?

— Chỉ cần một người mang mầm bệnh, nam hay nữ, là đứa trẻ sẽ bị nhiễm. Phénix ẩn náu trên nhiễm sắc thể số 2, gần các gen liên quan đến sự thuận tay. Chính sự hiện diện của nó đã làm cho vật chủ thuận tay trái. Nhưng để thức dậy và nhân lên, Phénix cần một chìa khóa. Chìa khóa đó, bất kỳ người đàn ông nào trên hành tinh này cũng có, trên nhiễm sắc thể giới tính Y của mình.

Sharko nghĩ đến cuốn sách của Terney, Chìa khóa và Ổ khóa . Chắc chắn tiêu đề này là một ám chỉ ngầm đến vi-rút Phénix. Lại một trong những trò lừa bịp của hắn.

— Khi tôi thụ tinh cho những người mẹ khỏe mạnh, hơn bốn mươi năm trước, họ đã sinh ra một đứa trẻ bị nhiễm bệnh – thế hệ G1 –, vì vi-rút đã có trong tinh trùng Ururu và do đó, trong di sản di truyền của đứa trẻ. Giả sử đứa trẻ G1 sinh ra là một bé gái, như trường hợp mỗi lần và đặc biệt là đối với… Jeanne, mẹ của Coralie.

Ông ta đang nói về người được cho là con gái mình, nhưng không có bất kỳ gen nào của cha mình. Một người lạ trong mắt ông, chỉ là sản phẩm của một thí nghiệm.

— Jeanne do đó mang vi-rút. Trong quá trình thụ tinh tương lai của trứng của cô với một tinh trùng nam phương Tây, hai mươi năm sau, sự ngẫu nhiên quyết định: thai nhi mới sẽ là gái hay trai. Jeanne đầu tiên có một cô con gái, Coralie, và sau đó là một cậu con trai, Félix. Hai đứa trẻ bị nhiễm bệnh của thế hệ thứ hai G2. Trong trường hợp của Coralie, người cha phương Tây đã truyền nhiễm sắc thể X của mình, vi-rút không bùng phát ở Jeanne vì ổ khóa vẫn đóng. Điều đó không hề ngăn cản Phénix được truyền di truyền cho Coralie qua nhiễm sắc thể số 2… Trong trường hợp của Félix, người cha truyền nhiễm sắc thể Y của mình. Y này được tìm thấy trong thành phần của nhau thai, tương tác mạnh mẽ với cơ thể của Jeanne. Từ đó, ổ khóa giữ vi-rút trên nhiễm sắc thể số 2 của Jeanne mở ra. Các protein được tạo ra trong cơ thể mẹ, vi-rút sau đó nhân lên với một mục đích duy nhất: đảm bảo sự sống còn và lây lan của chính nó trong một cơ thể khác. Sự biểu hiện của vi-rút do đó được đặc trưng bởi sự tăng sinh mạch máu của nhau thai, đổi lại là sự suy giảm các chức năng sống của người mẹ. Vi-rút đã thắng tất cả: nó giết vật chủ của mình và lây lan qua thai nhi, do đó đảm bảo sự sống còn của chính nó… Ông biết phần còn lại. Félix lớn lên, trưởng thành, có lẽ có quan hệ tình dục. Đến lượt mình, anh ta truyền vi-rút nếu có con. Rồi xảy ra những gì đã xảy ra trong cơ thể của người mẹ G1: vi-rút nhân lên ở Félix và giết chết anh ta, lần này biểu hiện trong não. Sơ đồ hoạt động trong mọi trường hợp. Mẹ hoặc cha bị nhiễm bệnh, con trai hoặc con gái ra đời. Phénix đã áp dụng chiến lược của bất kỳ vi-rút hoặc ký sinh trùng nào: sống sót, lây lan, giết chóc. Nếu nó đã sống sót ở người Ururu, đó là vì cả con người và vi-rút đều đã tìm thấy những lợi ích vượt trội hơn nhiều so với những bất lợi. Một bộ tộc trẻ, mạnh mẽ, có sự tiến hóa chậm lại, có quy mô tự điều chỉnh, và không có nhu cầu nào khác ngoài việc sống sót và đảm bảo sự trường tồn của mình. Phần còn lại – và đặc biệt là sự lão hóa – chỉ là… thừa thãi.

Ông thở dài, mắt nhìn lên trần nhà. Sharko chỉ muốn moi ruột hắn.

— Tôi đã ghi lại tất cả trong các tài liệu, đến từng chi tiết. Các chuỗi được phân tích của Phénix đột biến, rồi Phénix chưa đột biến ba mươi nghìn năm tuổi. Ông không thể tưởng tượng được tác động của việc phát hiện ra người Cro-Magnon trong hang động, một năm trước. Một cá thể bị cô lập đã tàn sát người Neanderthal… Bức vẽ ngược… Tôi đã có ở đó biểu hiện của dạng nguyên thủy của một loại vi-rút mà chỉ có ba người trên thế giới chúng tôi biết đến sự tồn tại, và mà chúng tôi đã nghiên cứu trong nhiều năm. Stéphane Terney đã sắp xếp để lấy trộm xác ướp và bộ gen của nó.

— Tại sao không chỉ ăn cắp các tệp tin máy tính? Xác ướp đó dùng để làm gì?

— Chúng tôi không muốn để nó trong tay các nhà khoa học, những người chắc chắn sẽ lại chiết xuất bộ gen, và sẽ sàng lọc nó. Cuối cùng, họ sẽ phát hiện ra những khác biệt di truyền giữa bộ gen tổ tiên và của chúng ta, họ sẽ cuối cùng hiểu và phát hiện ra retrovirus của tôi…

Ông ta tặc lưỡi.

— Terney bằng mọi giá muốn giữ người Cro-Magnon trong bảo tàng của mình, và tôi đã phải ép ông ta một chút để chúng tôi loại bỏ nó. Sau đó chúng tôi đã khai thác bộ gen. Công việc của chúng tôi tiến triển nhanh và tốt, đặc biệt là nhờ sự bùng nổ kiến thức trong lĩnh vực di truyền học. Cho đến khi Terney gọi cho tôi, hoảng loạn, vào đầu tháng, và nói với tôi về một cô sinh viên đang chõ mũi vào những câu chuyện về người thuận tay trái, về bạo lực. Éva Louts… Tôi đã điều tra về cô ta, và biết rằng cô ta đã đến Amazon. Chắc chắn Napoléon Chimaux có liên quan đến chuyện đó. Do đó, tôi đã quyết định dọn dẹp, mọi chuyện trở nên quá nguy hiểm. Sự hoang tưởng của Terney bắt đầu làm ông ta hoảng sợ nghiêm trọng. Tôi đã giết họ, tôi đã đốt những cuộn băng ghi lại các nghi lễ của người Ururu, những mẫu vật chúng tôi đã lấy, những ca thụ tinh nhân tạo. Tôi đã xóa sạch mọi dấu vết. Để Terney chụp ảnh người Cro-Magnon và không gỡ ba khung ảnh trên tường thư viện của ông ta là sai lầm lớn nhất của tôi. Nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi nghi ngờ rằng ông sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào.

Ông ta siết chặt hai nắm tay.

— Tôi muốn… mang lại sự sống cho Phénix thực sự, xem nó có khả năng gì so với người anh em họ Ururu đột biến hình sứa của nó, nhưng tôi không có thời gian. Ông không thể tưởng tượng được công việc tôi đã hoàn thành, những hy sinh tôi đã phải chịu đựng. Ông, một viên cảnh sát đường phố tầm thường, ông đã phá hỏng tất cả. Ông không hiểu rằng sự Tiến hóa là một ngoại lệ và quy luật là sự tuyệt chủng. Tất cả chúng ta đều được định sẵn để tuyệt chủng. Ông là người đầu tiên.

Sharko đến gần và dí nòng súng vào mũi hắn.

— Cháu gái Coralie của ông sắp chết trước mắt ông, và ông biết điều đó.

— Cô ấy không sắp chết. Cô ấy sẽ đóng vai trò của mình do tự nhiên quy định. Tự nhiên phải quyết định, không phải chúng ta.

— Ông là một kẻ cuồng tín không thể cứu chữa. Chỉ vì điều đó, tôi sẽ bóp cò.

Noland tìm được sức lực để nở một nụ cười lạnh lùng.

— Bắn đi. Và ông sẽ không bao giờ biết danh tính của bốn hồ sơ còn lại. Hoặc ít nhất, ông có nguy cơ phát hiện ra chúng hơi muộn, khi điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Và ông biết màu sắc của điều tồi tệ nhất đó, thưa thanh tra.

Sharko nghiến răng, và phải đấu tranh với những con quỷ lớn nhất của mình để rút ngón tay khỏi cò súng. Anh hạ súng xuống.

— Người tôi yêu tốt nhất nên trở về sống sót, đồ khốn. Bởi vì ngay cả ở tận cùng nhà tù nơi ông sẽ trải qua phần đời còn lại và đối mặt với những thứ rác rưởi tồi tệ nhất của cái sự Tiến hóa chết tiệt của ông, tôi thề tôi sẽ đến tìm ông.

Lucie đột ngột mở mắt. Phong cảnh chao đảo, như đặt trên những chiếc đệm không khí. Tiếng gầm của một động cơ… Mùi phù sa… Những rung động trên sàn… Cô ngồi dậy, một tay đặt lên sọ, và mất vài giây để nhận ra mình đang ở trên chiếc Maria-Nazare. Con thuyền bây giờ đang đi theo dòng nước.

Cô đang trở về nhà.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tái mét, Lucie lê mình đến lan can và nôn. Cô nôn, bởi vì, như một sự thật ghê rợn, cô nhìn thấy, rõ ràng như cô nhìn thấy phong cảnh, những món đồ chơi còn nguyên bao bì trong phòng của hai đứa sinh đôi… Rồi cô, một mình trước cổng trường, vào ngày tựu trường, không có ai để đưa đi… Chiếc điện thoại di động, bị bỏ rơi trong một góc… Những cuộc đi dạo của cô, một mình với Klark, dọc theo Thành cổ. Những ánh nhìn tò mò của mẹ cô, những lời ám chỉ, những tiếng thở dài… Một mình, một mình, luôn luôn một mình, nói chuyện với con chó, với một bức tường, nói chuyện với khoảng không.

Dạ dày Lucie lại quặn thắt. Rừng rậm, ma túy, đã tiết lộ cho cô rằng hai cô con gái nhỏ của cô đã chết. Rằng hơn một năm qua, cô đã sống với một bóng ma, một ảo giác, một sinh vật nhỏ bé bằng khói đến để hỗ trợ cô, giúp cô vượt qua thảm kịch.

Ôi lạy Chúa…

Loạng choạng, Lucie ngước đôi mắt đẫm lệ về phía Pedro, người đang tựa vào mũi thuyền và nhai thuốc lá lạnh. Phía trước, trạm của FUNAI hiện ra. Người ta thậm chí không cố gắng chặn họ lại, người đàn ông có sẹo ra hiệu cho họ đi nhanh. Hắn nhìn Lucie không động đậy, bằng ánh mắt lạnh như băng, và quay trở lại túp lều của mình với những bước chân dài.

Người hướng dẫn đến gần Lucie với một nụ cười.

— Cô đã trở lại với chúng tôi rồi.

Lucie hít vào một cách đau đớn, rồi dùng ngón tay lau nước mắt. Cô có cảm giác như từ cõi chết trở về.

— Chuyện gì đã xảy ra? Tôi nhớ cuộc đi bộ của chúng ta… Khói… Rồi, khoảng trống đen. Chỉ có những hình ảnh trong đầu tôi. Những hình ảnh… cá nhân. Nhưng… Chimaux đâu? Tại sao chúng ta lại quay về? Tôi muốn quay lại đó, tôi…

Pedro đặt một tay lên vai cô.

— Cô đã gặp Chimaux và những người hoang dã của ông ta. Họ đã đưa cô trở lại thuyền, sau ba ngày.

— Ba ngày? Nhưng…

— Chimaux đã nói rõ: ông ta không muốn chúng ta quay lại đó nữa. Không bao giờ. Cả cô và tôi. Nhưng ông ta có một câu nói dành cho cô. Một điều gì đó ông ta đã yêu cầu tôi truyền lại.

Lucie úp hai tay lên mặt. Ba ngày. Người ta đã làm gì trong đầu cô? Làm sao người ta có thể mở mang đầu óc cô đến mức đó?

— Nói cho tôi biết đi, cô thì thầm buồn bã.

— Ông ta nói: “Người chết vẫn có thể sống. Chỉ cần tin vào điều đó, và họ sẽ trở về.” Nói xong, anh ta vào phòng lái, tự hào kéo một hồi còi tàu và tăng ga.

Vài giờ sau, con thuyền cập cảng nhỏ của São Gabriel. Giữa đám đông dân địa phương, một người châu Âu đứng sừng sững, mặc áo sơ mi xám đẹp, mở nửa cúc, đeo kính râm.

Một chiếc kính có một gọng được dán lại bằng keo.

Lucie cảm thấy tim mình chùng xuống, và mắt cô lại nhòe đi. Thở dài, cô lặng lẽ nhìn những con sóng đen, tối tăm, dưới đó có hàng ngàn loài sinh vật đang sinh sôi. Từ sâu thẳm nỗi buồn, cô tự nhủ rằng tất cả những gì đen tối nhất cũng có thể mang lại hy vọng và sự sống.