← Quay lại trang sách

CHƯƠNG III

Tôi nảy ra cái ý kiến đến dò xét xem bạn tôi đã biết sự ngoại tình của vợ chưa? Và luôn thể xem cảnh tình của gia đình bạn.

Lương tâm của tôi bật lên trước sợ phản bội hèn hạ của vợ bạn, nhưng vì đã đứng tuổi, và cũng có ít chút kinh nghiệm về cuộc đời và lòng người, tôi lại cố tự chủ để dò xét kỹ càng.

Sự hành động của tôi chỉ có lợi cho bạn một khi tôi biết theo chiều những việc mình đã dò xét thấy mà hành động.

Tôi thấy cần phải bình tĩnh. Vả sự bật lên của phút cảm đầu tiên tuy bao giờ cũng là đẹp hơn cả nhưng vị tất nó đã có thể đem đến những ảnh hưởng tốt về sau.

Mà điều đó mới là điều can hệ. Cái thân chúng ta sống đây bị vướng vít vào bao nhiêu người, chứ có phải chỉ có một mình ta đâu, mà bảo ta có thể cứ làm theo cái thích của lòng ta.

Có khi việc này ở ta thì phải, mà ở người khác thì không phải, ở đây có lợi, mà ở chỗ khác thì rất hại.

Lại còn những cái đẹp cho người này mà không đẹp cho người kia ; cảnh này xử thế được cảnh kia không xử thế được.

Nếu sống mà không biết nhận xét như thế và hành động theo những điều mà mình nhận xét thấy thì bao nhiêu hành vi của mình sẽ như hành vi của con gấu kia muốn xua một con ruồi đậu trên mặt bạn mà thành ra giết bạn. À, tôi phải làm thế nào để cho sự hành động của tôi không phải là tảng đá của con gấu ngu dốt kia. Đã chẳng được ích gì, mà hại vô kể.

Đành rằng con chuột thì phải ném chết nó đi rồi, nhưng cũng phải nghĩ đến đồ vật để cạnh đấy.

Chiều hôm sau, cơm xong, tôi đến nhà bạn.

Anh Cát ở phố Đường Thánh, một gian nhà gác bốn buồng. Buồng ngoài phòng khách, buồng trong phòng ăn. Trước gác hai buồng thì dùng làm buồng ngủ.

Nhà trang hoàng rất lịch sự. Chị Cát trong sự bày biện và chọn lựa các đồ vật đã tỏ ra một người có khiếu mỹ thuật.

Cái nhà nầy, tôi đã lại bao nhiêu lần. Tôi đã được sống bao nhiêu phút ấm áp ở đấy.

Bây giờ, tưởng chừng có cái nhục ở trong đó, tôi mới ngao ngán làm sao.

Tôi đặt tay vào quả đấm mà thấy run, và đã có phút tôi ngập ngừng không muốn vào nữa, sự giáp mặt với chị Cát bây giờ khiến cho tôi khổ sở lắm.

Vả tôi ăn làm sao, nói làm sao khi trông thấy mặt bạn?

Người đầu tiên ra mở cửa cho tôi là anh Cát.

Thấy tôi là anh hớn hở:

– À độ này mê man mã-chược ở đâu không đến để con nuôi nó cứ nhắc ba mãi. Thế mà không thấy nóng ruột à?

À quên, tôi không nói đến sự anh chị Cát bảo cho thằng Vinh làm con nuôi tôi.

Cái ý kiến này là do chị Cát sau khi được chồng kể cho hôm chị đẻ tôi đã phải vất vả đi mời đốc-tờ, và về tận Hanoi mua thuốc thế nào — hồi ấy chúng tôi cùng làm ở Phủ Lý.

Thằng Vinh từ đấy đều gọi tôi bằng «ba». Và đã có lần chị Cát nói đùa tôi:.

– Thôi, ba mày cứ sống cô độc cô quả thế này mãi thì rồi sau con ăn thừa tự đấy, chịu khó mà chiều ba, con ạ.

Có nhiều lần, anh chị Cát về quê không tiện cho chúng nó về, thường đem các con lại gửi ở đằng tôi. Chúng nó mến tôi lắm.

Tôi không dám nhìn lên mặt anh Cát, hay nói rằng tôi không nỡ thì đúng hơn. Tôi chỉ sẽ giả nhời:

– Từ nay tôi không đánh mã-chược nữa. Đánh nhiều nó cũng mê mụ và mỏi mệt làm sao ấy.

Anh mừng rỡ:

– Phải đấy, phải đấy. Suốt ngày đêm đi như thế là cái lý gì. Lắm khi lại anh chơi không gặp anh có nhà, tôi tức tức là ấy.

Cất tiếng gọi con:

– Vinh ơi, «ba» mày đã đến đây này.

Rồi cười to:

– Ấy nó vẫn trách «ba» thích mã-chược hơn nó đấy.

Tiếng giầy rầm rầm ở cầu thang, thằng Vinh chạy bộ ra ôm lấy tôi hôn:

– Hôm nay «ba» không đi mã-chược à?

Tôi chưa kịp hôn nó thì nó đã du tôi ra:

– Thôi, không cho «ba» hôn đâu. «Ba» đi mà đánh mã-chược đi.

Anh Cát nhìn chúng tôi, gật gật đầu:

– Đáng kiếp.

Rồi hỏi tôi:

– Không biết mã-chược có cái gì mà anh thích thế.

Tôi chép miệng:

– À, buồn chả có cái gì chơi.

– Thế lại đây với chúng nó, cho chúng nó trêu cho không thích à?

Tôi không giả nhời, giơ tay kéo thằng Vinh. Nó ngồi lên lòng tôi, nhưng nhất định không cho hôn:

– Từ giờ «ba» không được đi đánh mã-chược nữa cơ.

– Thì «ba» vừa bảo với cậu con rằng không bao giờ ba đi đánh nữa mà.

Nó giơ má:

– Ừ thế thì được.

Con Thu lức ấy cũng chạy ra:

– Lạy «ba» ạ

Thằng Vinh trợn hai mắt:

– «Ba» tao chứ «ba» mày à? Chỉ nhận vơ, tao lại đánh cho bây giờ.

Con Thu tủm tỉm cười:

– À quên, lạy bác ạ.

Chúng tôi cùng cười. Lòng tôi đang nặng trĩu, bỗng thấy vợi đi trước sự vui vẻ của chúng nó.

Anh Cát bế con Thu:

– Thôi, chẳng có «ba» thì có cậu cũng đủ. Nghề-ngỗng gì cái ba ấy, một tháng mới lại thăm con được vài lần.

Tôi hít tóc thằng Vinh; thằng Vinh dún dẩy trên lòng tôi:

– À sáng chủ-nhật vừa rồi, ba đi đâu đấy? Lại ba không có ba ở nhà, tức tức là.

– Con lại một mình hay với ai?

– Một mình với thằng xe nó kéo. Định bảo «ba» đưa đi xem ci-nê.

Tôi nhìn đồng hồ:

– À, mới có gần tám giờ. Tối nay con có muốn đi xem, «ba» cho đi này.

Nó lắc đầu:

– Chịu thôi, tối thì chịu thôi. Con buồn ngủ lắm. Mai lại còn phải đi học. Với lại không phải thứ năm chủ nhật, không có phim đánh nhau

– À, con đi học rồi đấy à?

Anh Cát lắc tay con Thu:

– Đấy ba như thế thì «ba» để làm gì. Con đi học mà không biết.

Quay sang tôi:

– Mới được năm hôm. Cho nó sang học tư cái cậu nhà bên cạnh để cho nó khỏi nghịch.

Tôi cúi xuống thằng Vinh:

– Thế con đã thuộc hai mươi bốn chữ cái chưa?

– Con mới thuộc a, b, c, d, đ, thôi.

Ngồi mãi không thấy chị Cát xuống, tôi đồ chừng không khéo chị cơm xong đã tìm cớ đi tới nhân tình rồi.

Tôi bèn vờ giật mình:

– À, chị đâu hở anh?

Anh Cát điềm nhiên:

– À, đang sắm sửa, sắp xuống bây giờ.

Tôi vờ kinh ngạc nhìn bộ quần áo ngủ của anh:

– À, thế tôi phải về để cho anh chị đi mới được.

– Không, ngồi chơi, tôi có đi đâu. Nhà tôi nó lại thăm người bạn gái mới ở Saigon về đấy mà.

Người bạn gái ở Saigon?

À, tôi đã hiểu là ai rồi.

Chị Cát xuống với một nét mặt tươi tỉnh, với đôi mắt sáng ngời mà trong đó tôi đọc thấy một say sưa mãnh liệt của những mối tình mới chớm nở.

Chị thấy tôi là cười và trách ngay:

– Gớm, sao anh mới mặt thế, lần nào cho lại hỏi cũng là đi vắng thôi. Hôm nay ngọn gió gì đưa anh lại thế.

Tôi nhìn chằm chằm vào chị mà không nghĩ đến sự giả nhời.

Cả cái «sen» ngoại tình buổi đêm hôm qua đã sống lại trong đầu tôi.

Nhưng may, con Thu đã níu lấy chị ấy, chứ không thì cái cảnh lúc đó có thể thành sống sượng.

– À, hôm nay mợ ăn mặc đẹp quá, mợ đi đâu phải cho con đi với cơ.

Anh Cát nhìn vợ một cách sung sướng, sung sướng ở những lời con gái vừa nói, rồi bảo ngay:

– Ồ, mợ đi có việc đấy, theo đi làm gì.

Có việc! Hai chữ ấy hét lên ở trong tai tôi.

Tôi nhìn anh Cát thì tôi biết ngay anh chẳng biết một tí gì. Mà nhìn chị Cát thì tôi thấy sao dáng điệu của chị ấy lúc đó trơ trẽn quá. Chị vuốt tóc con rồi kéo con lại cạnh chồng:

– Ở nhà với cậu, mợ đi đến độ mười giờ mợ về thôi mà. Con nhà hư quá đi thôi, cứ đi đâu là theo đi, dính như một cái đuôi.

Rồi chị cọ tay vào vai chồng, nũng nịu:

– Tại cậu đấy, cậu không biết bảo chúng nó.

Anh Cát nắm tay vợ, đưa lên môi hôn:

– Thì anh đã bảo nó rồi thôi.

Tôi là bạn chí thân, nên những cử chỉ thân ái của vợ chồng anh ấy tôi thấy luôn, cả anh chị ấy cũng chẳng cần phải ngượng với tôi. Chẳng những thế, anh Cát còn sung sướng ở chỗ được phô diễn cái hạnh phúc của mình trước mặt một người bạn. Mà tôi thì tôi thấy bạn được sung sướng, tôi cũng âm ấm trong lòng.

Nhưng nay thì đã khác rồi. Thấy chị Cát õng ẹo như thế, tôi muốn nhẩy xổ lại tát cho chị một cái, và giật bàn tay chị khỏi môi anh mà quát lên:

– Nó là con dâm phụ, nó đã làm nhục tên anh, gia đình anh, anh đừng hôn nó nữa.

Vì có những cảm-tưởng và cảm giác như thế, cho nên mặt tôi lúc ấy thành ra ngơ ngẩn.

Chị Cát vừa lấy tay vuốt cằm chồng vừa bảo tôi:

– Gớm, hàng tháng mới lại, mà lại đem cái mặt sầu bi thế kia lại thì lại làm gì? Anh buồn gì thế? Hay thua nhiều buồn đấy?

Tôi chưa kịp giả nhời thì chị ấy lại tự giả nhời lấy:

– À, mà anh thua được thì cần gì, thua bao giờ cho hết được mà lo. Hai cụ thu tiền nhà và tiền thóc mỗi năm không đến vài bốn vạn ấy à?

Tôi nhạt nhẽo:

– Làm gì! Mà dù có thế thì cũng không phải là kho vô tận.

– Thế nghĩa là anh thua nhiều lắm chứ gì.

Tôi chưa kip giả nhời thì chị ấy đã cúi xuống giơ má cho chồng hôn, rồi ngửng lên:

– Khổ quá, chả mấy khi anh đến chơi, mà tôi lại bận, vì trót hẹn với một người bạn.

Rồi chị tát yêu vào má con gái và con giai:

– Thôi các con ở nhà nhé, mợ đi một tí rồi mợ về ngay. — Thôi, anh ở chơi với nhà tôi nhé.

Tôi đứng dậy nhìn chị ấy một cách nghiêm khắc:

– Vâng, chị cứ đi.

Cái nhìn của tôi lạ lùng khác mọi ngày khiến cho chị ấy dừng lại mấp máy môi toan nói điều gì, nhưng không hiểu chị ấy nghĩ sao, chị ấy lại đi không nói nữa.