← Quay lại trang sách

CHƯƠNG IV

Vợ đi rồi, anh Cát mới quay sang nhìn kỹ tôi:

– À, nhà tôi nó nhận xét đúng. Anh trông buồn làm sao ấy? Anh buồn gì đấy? Anh thua vài ba trăm thì thấm tháp vào đâu mà bảo phải buồn.

Tôi lắc đầu:

– Không, tôi có thua mấy đâu. Thua thì cuối tháng chạy, rồi khi nào đẻ tôi lên lại xin giả có sao. Tại tôi thức mấy đêm mệt đấy.

– Đánh bạc thức rạc người ra. Mà thích gì đâu. Tôi không bao giờ ngồi đánh bạc được đấy.

Tuy biết rõ bạn chẳng hề nghi ngờ vợ tí gì nhưng tôi cũng muốn dò xét lại cho kỹ, tôi bèn gợi chuyện:

– À, cảnh anh thì mới nói thế. Chứ tôi một mình buồn chết đi, thành ra biết là không nên đánh bạc mà cũng cứ đánh để quên thì giờ.

– Ồ thế sao không lấy vợ đi cho nó vui vẻ?

Tôi chiếp môi:

– À, anh tưởng đàn bà ai cũng được như chị ấy đấy hẳn. Nếu lấy về mà biết được vui vẻ như gia-đình nhà anh, thì đệ lấy ngay. Chỉ sợ vợ không lấy, mà lấy phải nợ thôi.

Những lời nói của tôi làm cho anh nở mặt nở mày:

– Không, nhà tôi thì nó cũng khá. Được cái hiểu nhau. Nhưng tôi tưởng đàn bà nào rồi lúc lấy chồng chả phải thế?

Tôi ngao ngán:

– À, anh tưởng thế. Phải là số may lắm mới được cái diễm phúc như anh, chị ấy biết chiều chồng, lại đứng đắn, lại biết trông com con cái, người đàn bà có những đức tính như thế ít lắm đấy chứ.

Anh Cát nhìn tôi bằng một cái nhìn đầy hân hoan, nó khiến cho tôi giật mình nghĩ đến sự quyết định của tôi ngày hôm qua.

À, sự tan mộng sẽ làm cho anh khổ biết chừng nào.

Anh phát biểu sự sung sướng bằng cách xốc nách con giơ lên trời, hôn tíu tít khắp cơ thể rồi khi đặt xuống anh quay sang tôi:

– Không, nhà tôi được cái coi sóc nhà cửa và trông nom con cái thì thạo lắm. thành thử tôi cũng được thư tâm không phải lo nghĩ gì.

Rồi anh thở dài:

– Tôi chỉ thương nhà tôi một cái tội nghèo thôi, thanh ra «en» cũng phải tước đi một vài cái sở thích. Giá tôi được như anh thì thật là hoàn toàn sung sướng.

Cái cảnh người chồng thật thà và yêu vợ như thế mà bị vợ lừa dối khiến tôi bực tức:

-Anh mà là nghèo à? Lương tháng hai trăm, lại nhà sẵn có không phải thuê. À, tôi tưởng như thế cũng là hiếm lắm. Vả chiều tất cả những sở thích của đàn bà, thì chiều làm sao cho hết được. Họ thì họ thích cả giời. Có lẽ cho họ làm Hoàng-Hậu rồi, họ cũng chưa thỏa hết sở thích.

Anh Cát vộ vàng giảng giải để bênh vợ.

– Không, nhà tôi thì nó phải chăng lắm, chứ không xa hoa quá như người ta. Nhưng đại loại... chẳng hạn có cái ô-tô, thì những buổi chiều mát, hay những hôm chủ-nhật, vợ chồng con cái đem nhau di chơi, thì cũng hay. Nhưng anh tính tôi lương tiêu tháng nào xoắn tháng ấy thì còn làm sao mà mua được. Đành là những sở thích của đàn bà thì không thể sao chiều hết được, nhưng những sở thích chánh đáng thì mình cũng có bổn phận phải chiều chứ. Và những ước vọng của nhà tôi có cái gì là quá đáng đâu. Nhà tôi chỉ muốn cho chồng con sung sướng, thế thôi.

– Nhưng nếu chị ấy ước vọng những thứ mà chị ấy biết anh không có đủ điều kiện làm vừa lòng thì.. lòng anh chắc là phải thắc mắc chứ. Tôi tưởng một người thông minh như chị ấy, phải thấu cái lẽ đó chứ.

Thật anh Cát bênh vợ một cách nhiệt liệt, khiến cho tôi lại càng giận chị ấy và thương anh:

– Không, nhà tôi có bao giờ nó thúc bách tôi, bắt phải chạy chọt để mà mua đâu. Chẳng qua nó ước thế.

Rồi anh cười một cách chân thực và thú:

– Với lại, nói cho đúng ra thì «en» ước thế, kể cũng là chính đáng. Anh tính, giời nực này đi cái xe nhà chậm rì-rì, hay đi cái xe đạp cọc-cạch để cho ô-tô người ta nó hất bụi vào thì cũng khổ. Đằng nào đi xe ô-tô thì vẫn khoái hơn.

Hạ giọng.:

– Ấy, hồi anh bán chiếc ô-tô, nhà tôi nó đã định bảo tôi mua và giả dần anh, nhưng sau tôi nghĩ đi, nghĩ lại, tôi lại thôi.

Tôi cau mày, trách anh Cát một cách thành thực:

– Ồ, thế sao hồi ấy anh không bảo. Chỗ anh em như tôi với anh mà anh còn giữ kẽ như thế thì là cái nghĩa lý gì?

Anh Cát chặc lưỡi:

– À, tôi tưởng vì anh cần tiền ngay nên mới bán ô-tô.

Tôi cau mày:

– Tôi thì lúc nào cũng cần mà lúc nào cũng không cần. Mà hồi ấy tôi bán ô-tô có phải vì cần tiền đâu. Anh chị thì bao giờ anh chị giả chả được, hà tất phải góp. Tôi nếu cần tiền thì chịu khó về nhà là có ngay, việc gì phải nghĩ đến sự bán ô-tô.

– Ồ, thế tiếc quá. Tôi biết đâu, tôi thấy nể nể anh thế nào ấy. Chiếc ô-tô anh hãy còn đẹp và tốt lắm nhỉ? Bây giờ ông Vĩnh-Thái vẫn còn đi, trông còn kẻng lắm. Hồi ấy anh bán bao nhiêu nhỉ?

– Có hai nghìn sáu. Ồ, giá anh chị mà mua thì tôi chỉ tính hai nghìn thôi. Tôi mua có thế. Tôi bán đi được lãi.

– Ồ, hoài của!

Lời thú của anh Cát khiến cho tôi nghĩ ngay đến một điều: hay chị Cát chim giai có một mục đích vụ lợi? Hay vì muốn cho có một chiếc ô-tô?

Ồ, nếu thế thì đáng thương hại cho bạn tôi biết chừng nào.

Một người đàn bà vì tiền mà phản chồng thì có đem mà giết đi…

Không, không, không có thể thế. Bạn tôi đã làm gì nên tội để giời bắt lấy phải một con tối hèn hạ như thế.

Lòng thương bạn khiến cho tôi không dám nghĩ đến điều ấy. Nhưng không nghĩ đến điều ấy, để mà lại nghĩ rằng, nếu vợ bạn tôi mà như thế thì tôi có cái bổn phận phải mách cho bạn tôi biết mà bỏ đi, chứ sống cạnh một con người như thế, tức là sống cạnh một con vật rồi. Đã đối với một con vật thì người ta cần gì mà phải giữ kẽ với nó, cứ thẳng tay.

Anh Cát thấy mặt tôi nhăn nhó thì cho là tôi mệt liền bảo:

– À, uống một cốc cà-phê cho nó tỉnh, anh nhé.

Tôi chưa biết đáp thì thằng Vịnh đã vỗ tay:

– À, «ba» uống cà-phê đi cho con uống với, ba ạ. Con thích uống cà-phê lắm.

Anh Cát chuyên cà-phê sang những tách nhỏ cho các con, rồi ngồi nhìn chúng nó uống, vẻ mặt anh ấy lúc đó thật là vẻ mặt của một con người sung sướng.

Các con anh uống xong giơ miệng cho anh chùi. Anh chùi xong hít lấy hít để má chúng nó.

– Thôi, các con cậu đi ngủ, nghe chưa?

Cả hai đều nguẩy đi:

– Không, chúng con còn ở đây chơi đã.

Anh bế hai đứa lên lòng, ôn tồn:

– Như thế là cậu không bằng lòng. Từ giờ cậu bảo điều gì thì hai con phải nghe ngay. Trẻ con không nên thức khuya mệt. Cậu vì nghĩ đến sức khỏe của các con mà phải bắt các con đi ngủ. Chứ há cậu lại không muốn để các con ở dưới này hay sao.

Hai đứa nghe ra ngay:

– Vâng thì chúng con đi ngủ. Nhưng cậu phải đưa chúng con lên gác cơ.

– Thì hôn và chào bác đi đã nào, rồi cậu sẽ đưa lên.

Anh bế con Thu và cõng thằng Vinh khiến cho chúng nó thích chí cười khanh khách.

Cái cảnh bố con ríu rít như thế khiến cho tôi não cả lòng.Và càng nguyền rủa người mẹ khốn kiếp.

Lúc này, chị Cát ở đâu? Chắc là lại đi với tình nhân ở con đường Hoàng-cao-Khải, hay là con đường vắng nào khác, hay là trong một nhà khách-sạn nào.

À, à, tôi phải nói để cho người ta tống cổ nó ra khỏi cái chốn sạch sẽ và thiêng liêng này, chứ không thể để cho nó vẫy nhục lên đầu những đứa con thơ ngây và người chồng tử tế như thế kia.

*

Lúc vắng mặt anh Cát thì tôi nghĩ thế, nhưng khi anh xuống, trông thấy cái mặt hiền lành và thực thà của anh, tôi lại không dám. Tuy thế nhưng tôi cũng gợi:

– Các trẻ hình như chúng nó quấn quít anh hơn chị ấy thì phải.

– Có lẽ, tại tôi hiền mà mợ nó hay cáu.

Câu trả lời ấy xói vào lòng tôi, và tôi thấy xót cho anh, tôi vờ hỏi:

– A, thế chị đi đâu mà đi khuya thế?

– Có người bạn học lấy chồng ở Sàigòn ra, người ta nhờ nhiều việc. Ấy hôm qua cũng đi đến quá mười một giờ, nó nhờ những tậu nhà, tậu cửa gì gì ấy, tôi cũng chẳng biết. Công việc đàn bà họ với nhau ấy mà. Tôi cũng chẳng muốn biết đến làm gì.

Thì ra anh Cát tin vợ quá đi thôi. Phải rồi, vợ chồng lấy nhau có biết tin nhau như thế thì mới có hạnh phúc. Nhưng, trời ôi, tôi muốn nói gì đây. Tin, tin, phải rồi, đó là điều kiện cốt yếu để xây hạnh phúc gia đình, nhưng tin quá để đến thế này thì chao ôi, tội nghiệp cho những con người thực thà và tử tế ở trên đời biết mấy!….

Tôi thấy chán sự lấy vợ.

Anh Cát tốt như thế, mà còn bị vợ phản thì tôi, một thằng có không biết bao nhiêu tính hèn, tôi còn mong gì.

A, à, tôi không thể lấy vợ được. Người đàn bà lúc ấy hiện đến trước mắt tôi chỉ là người đàn bà đáng để cho đi đôi với con rắn.

*

Bây giờ, anh Cát mới uống cà-phê, anh nhấm nháp một cách ngon lành quá:

– Chà, tính tôi khác người ta. Cà-phê tôi không uống nóng chỉ thích uống nguội.

Rồi dơ cốc lên ánh đèn:

– Hôm nay, giá có nhà tôi ở nhà, nó pha cho anh xơi thì còn tuyệt nữa. Ấy thằng bếp này, lúc mới đến đây, chẳng biết làm một tí gì cả. Nhà tôi nó luyện cho một dạo, bây giờ đã làm ăn được.

Rồi nhìn quanh nhà:

– Không, kể có một người vợ biết tháo vát cũng thú.

Tôi muốn kêu giời lên. Nhưng vì không thể kêu giời, tôi đành nốc một hơi cốc cà-phê để chẹn cái khí tức nó đưa lên.

Anh Cát thấy thế, liền hỏi tôi một cách thích ý:

– Có phải cà-phê ngon không anh?

Tôi giả nhời như một kẻ đâm đầu vào tường:

– Vâng, vâng, ngon, ngon lắm.

Anh đặt cốc cà-phê, tạm yên một lát.

– Tôi khuyên anh nên lấy vợ đi. Chỗ anh em, thấy anh không có hạnh phúc, cứ sống lêu bêu tôi khổ lắm. Lấy vợ đi rồi anh sẽ tìm thấy hanh phúc, cái thứ hạnh phúc êm đềm khoái lắm cơ. Anh tính, những lúc chiều lên hay những lúc giời âm u, vợ chồng ở nhà mà hú hí thì chẳng còn thiết đến cái gì nữa.

Rồi anh nói bằng một giọng thân mật:

– Hay anh không bằng lòng đám ấy thì để tôi bảo nhà tôi nó đánh mối cho một đám thật là hoàn toàn.

Và hạ giọng, và vo tròn câu nói trong một cái cười:

– Nhà tôi nó quen biết lắm bạn khá lắm cơ.

Tôi rùng mình nghĩ đến con đường Hoàng-cao-Khải.

Thôi, thôi, điều gì chứ điều ấy thì xin…

– Thôi nóng quá, hãy để câu chuyện ấy lại đấy, ta đi chơi mát mấy vòng rồi làm vài cốc kem.

Anh Cát nói thế, nhưng rồi xuống đến đường, anh lại trở lại cái vấn đề mà anh rất thích nói, nhưng mà tôi rất không thích nghe ở miệng anh.

Tôi không thích nghe thì đã dĩ nhiên rồi. Còn anh, anh thích nói, vì lòng yêu bạn, muốn cho bạn sung sướng, muốn cho bạn có được một cái hạnh phúc như cái hạnh phúc mà anh tin tưởng — và anh tin tưởng lắm chứ — nó đang bao trùm gia đình anh, đời sống của anh. Anh nói, nói nhiều lắm, như say cái vị say của cái lạc thú mà anh đang phác họa:

– Không, anh phải nghe tôi, cứ lấy vợ đi là bao nhiêu cái buồn nản sẽ tiêu tán hết. Chứ độ này tôi trông anh ủ rủ lắm. Anh cứ nghe tôi đi, rồi anh cũng sẽ như tôi, rồi chả mấy mà anh có cháu, nó quấn quít bên mình như thằng Vinh, con Thu, có phải vui biết bao nhiêu không nào!

Anh cũng sẽ như tôi! Cái câu nói rất tự nhiên ở miệng anh Cát, nó vang lên ở trong hồn tôi mới não nùng làm sao!

Phải, tôi cũng sẽ như anh, cũng lấy được một người vợ đẹp, đám cưới rất linh đình. Rồi người vợ đẹp ấy sẽ đẻ cho tôi một đứa con, hai đứa con, có khi ba đứa con, chúng nó sẽ quấn quítt bên tôi mà ríu rít «ba ba, con con», như thằng Vinh, con Thu. Tôi cũng sẽ như anh, sung sướng trong hạnh phúc, sống tin tưởng trong cái hạnh phúc nó sẽ làm cho những thằng độc thân, như tôi bây giờ, trông thấy mà thèm, mà mủi lòng.

Nhưng mà, tôi cũng sẽ như anh cả ở cái chiều tối mà trên một con đường Hoàng-cao-Khải nào đó, người vợ của tôi, người mẹ của con tôi, nó sẽ gieo cái nhục nhã lên đầu con tôi, cái tan nát vào gia đình tôi, cái chết vào lòng tôi.

Phải, tôi cũng sẽ như anh thế đó. Và có lẽ không được như anh ở cái chỗ, ngày ấy, sẽ không có thằng bạn tốt nào, nó chán mã-chược, nó ra ngồi hóng gió ở cái con đường nặng những mùi không thơm, để chứng kiến cái tấn trò Ngô Sở và để đau một cái đau không nói ra được. Hay có một thằng bạn, nó trông rõ cặp sừng trên đầu tôi nhưng nó không kiên nhẫn – có phải là kiên nhẫn không – như tôi, nó sẽ nói toạc móng heo vào mặt tôi:

– Mày là một thằng bị mọc sừng!

Những ý nghĩ chua chát ấy đến với tôi, nó lại đến với tôi ngay sau câu nói mà tôi biết là rất thành thực của anh Cát. Và rồi thì, do một huyễn tưởng kỳ lạ, tôi nhìn anh Cát, anh Cát bạn chí thiết của tôi, biến ra một người khác. Tôi thấy cái mặt của anh là cái mặt của một thằng có vợ đi với giai, cái lưng anh khom khom, cái vai anh run rẩy, đôi chân anh bước thõng thượt, cái gì, cái gì ở anh cũng đều là của một thằng chồng «bệt» có vợ ngoại tình mà không biết, mà còn mở mồm đi khuyên người ta lấy vợ.

Quả thực, nếu không có một cái gì mạnh hơn tôi giữ tôi lại, thì ngay lúc ấy, tôi muốn chõ vào tai anh hét vang:

– Cát! Mày bị mọc sừng đấy!

Nhưng vừa nghĩ thế, một hối hận đến ngay làm cho tôi đứng sững lại, lo lắng tưởng chừng như mình vừa phạm một tội phản bạn. Và tôi ngơ ngác, không biết rằng mình có đã nói cái câu nguy hiểm ấy với anh Cát chưa.

Phải, tôi có lỗi với bạn, có lỗi to lắm. Anh Cát với tôi, có khác gì ruột thịt! Hơn ruột thịt nữa ấy chứ. Nay một đại bất hạnh đang đe dọa đời anh, sắp làm tan nát nhà anh, tan nát lòng anh, tôi đã chẳng thương anh thì chớ, lại đi có cái ý tưởng khinh thị anh, dù chỉ là khinh thị trong tư tưởng.

Anh Cát lại nói cái câu này, nó làm cho lòng tôi càng thắt lại.

– Anh không biết chứ nhiều lúc thấy anh cô quạnh, tôi khổ lắm. Cứ tưởng tượng anh đi làm mệt nhọc về nhà, không có người săn sóc, nâng giấc, là tôi thấy tôi là một thằng ích kỷ. Tôi không nói rõ cho anh biết những sự sung sướng của tôi, thì anh còn chưa thấy nóng lòng muốn lập gia đình.

Đến chỗ này, anh Cát vỗ vai tôi, thân mật hạ giọng:

– Đây này, anh đừng tưởng rằng người ta cứ miễn là có tiền, có địa vị, muốn cái gì được cái ấy là sung sướng hoàn toàn đâu. Anh có bao giờ vì đứt một cái khuy quần, hay sứt chỉ một cái sơ-mi, mà rồi vứt đi cả bộ quần áo chưa? Chắc là không không được. Này nhé, khâu lấy thì anh không bao giờ khâu lấy rồi nhé, mà đưa thợ may thì chả nhẽ một tí thế cũng đem ra hiệu. Ấy thế là mặc một lần thấy bất tiện, anh để đấy, để chờ chữa. Rồi thì chẳng bao giờ chữa cả, rồi thì cũ vứt đi, hay là cho đầy tớ thì cũng thế. Vậy mà bây giờ có hai bàn tay nõn nà khâu cho anh những đường chỉ vừa gọn vừa xinh, bộ áo đáng lẽ vẩt đi ấy, anh vẫn mặc được, mà lại sung sướng được mặc nó, vì nó mang dấu vết và hơi hướng của bàn tay yêu đương.. Mà tôi chắc thằng bếp nhà anh, tuy trước kia nó đã làm cho Cao-lâu khách, chưa chắc nó đã nấu cho anh ăn bữa cơm nào ngon miệng như đôi khi anh ăn với chúng tôi. Tuy xuềnh-xoàng chẳng có gì, nhưng có cái vui của những người thân yêu, nó là gia vị tốt nhất… À, mà mai lại ăn cơm chiều nhé. Tôi bảo «en» làm món nộm sứa anh thích ăn nhất…

Tôi chưa kịp đáp, thì anh Cát, yên chí rằng tôi đã nhận lời vì xưa nay tôi không bao giờ từ chối, lại nói tiếp:

– Anh không lấy vợ, không bao giờ được biết cái thú của thằng chồng ăn bữa cơm đầu tiên với vợ mới. Này cứ nói đến là tôi lại như trông thấy cái dáng điệu e ấp, ngượng nghịu, với những cái nhìn… Ồ, không thể nói hết được….

Rồi anh vỗ vai tôi, cười cái cười của người sung sướng, cái sung sướng của ông Di-Lạc:

– Cứ lấy vợ đi, ông mãnh, rồi sẽ biết hết! Còn lắm cái lạ (!) nữa kia.

*

Giời ơi! Tôi không biết làm cách gì để «bịt mồm» anh Cát lại, vì những lời nói ấy, giữa tình trạng ấy, quả thực nó làm khổ tai tôi quá, thì anh Cát đáng thương của tôi lại thêm một câu nó càng làm cho tôi não lòng:

– Với lại người ta ai tránh khỏi những khi trái nắng giở giời. Đến đá cũng phải đổ mồ hôi nữa tà người. Mà anh đã ốm, anh đã biết đấy. Những ngày anh nằm co quắp trên giường bệnh ấy giá có một người đàn bà ở bên anh, nâng giấc thì cái khổ não của bệnh tật đỡ đi biết bao nhiêu không? Đã có lần tôi bị sốt li-bì ba ngày, giá không có nhà tôi thì có lẽ nguy. Suốt ba đêm, nhà tôi không ngủ, thuốc thang săn sóc cho tôi từng li từng tí. Mà tôi nhớ lại, có một lúc, mê man, tôi thấy có một bàn tay đặt nhẹ lên trán tôi. Tôi khẽ hé mắt, tôi tưởng như vợ tôi lúc ấy là một nàng tiên.

Rồi đôi mắt anh như mơ hồ:

– Mà vợ tôi là một nàng tiên hẳn đi chứ. Anh với tôi thì tội không còn sợ anh cười. Vợ tôi quả thật là một nàng tiên trong gia đình tôi.

Lúc ấy thì giá có ai kề một lưỡi gươm vào cổ tôi, bắt tôi phải một là nói cho anh Cát biết cái sự trông thấy vợ anh đi với giai, hai là chết, thì tôi cũng đành nhắm mắt mà chịu giết. Vì, với một người đang bơi lặn trong hạnh phúc như thế kia, tôi đâu có can đảm đập vỡ tan cái bình ngọc hắn đang chắt chiu trong lòng. Thứ nhất người ấy lại là anh Cát.

Mà hạnh phúc là gì, phải chăng là một tư tưởng triết lý? Anh giải nghĩa nó thế này, tôi giải nghĩa nó thế kia, vì anh hiểu nó thế này, tôi hiểu nó thế khác.

Vậy cái hạnh phúc gia đình, trong sạch, thiêng liêng như tôi hiểu, nó sẽ không là hạnh phúc ở gia đình anh Cát nữa. Vì tôi đã nhìn rõ cái không trong sạch, không thiêng liêng của nó rồi.

Thế thì tôi, bạn chí thiết của anh Cát, tôi đã nhìn thấy bộ mặt thực của nó, và tôi, người chỉ muốn cho anh Cát có được một cái hạnh phúc hoàn toàn, tôi có cái bổn phận phải chùi sach cái nước sơn giả dối để cho bạn tôi nhận thấy lần lõi mọt ruỗng chứ.

Nhưng, anh Cát đang sung sướng như thế kia? Phải nói là anh đang lâng lâng ở trên chín từng mây. Thế thì cái hạnh phúc nó không phải là hạnh phúc trước con mắt tôi, lại vẫn là hạnh phúc với anh Cát! Vậy, ta há nên chọc gậy vào bánh xe!

Nghĩ thế tôi lại có cái bổn phận phải giữ nguyên vẹn cái không khí đầm ấm trong gia đình bạn tôi mà không nên để lọt vào đấy một làn hơi lạnh. Nhất là cái điều mà tôi mấy lần toan nói cho anh Cát biết lại là một trận cuồng phong mà tôi biết trước sức phá hoại tàn khốc.

Ôi! Thật là vỡ đầu! Ôi! Thật là rối ruột.

Vì thế, lòng tôi cứ hoang mang như một hoa tiêu mất kim chỉ nam trong lúc tầu bị bão

Cát bảo đi ra bờ hồ Hoàn-Kiếm thì tôi đi ra bờ hồ Hoàn-Kiếm, anh bảo ăn kem thì tôi ăn kem. Và rồi lúc ăn kem xong, anh thấy còn sớm, ngỏ ý muốn lại đằng tôi chơi thì, như một cái máy tôi dẫn anh đến phố Thịnh-Đức.

Nhưng, đến phố Thịnh Đức, trông thấy nhà tôi, tôi bỗng sợ! Tôi sợ rằng lên phòng khách, bật đèn, ánh sáng sẽ cho tôi trông thấy rõ mặt anh Cát, một người chồng bị vợ cắm sừng, và rồi sự yên tĩnh, vắng vẻ trong căn phòng sẽ gợi lòng tôi, rồi thì, trong một phút bốc lòng, tôi nói toang ra mất cái điều tôi đang thận trọng.

– Ồ, nóng lắm. Lên thì cũng chỉ ngồi trông nhau. Đi, thú hơn.

Tôi nói thế, rồi không để anh Cát định ý, tôi dắt anh đi thẳng ra Đấu Xảo.

Lúc đến trước cửa Ga, anh Cát bỗng giơ tay chỉ một cặp trai gái khoác tay đi dưới ánh sáng tưng bừng của những ngọn đèn giữa cái ngã ba thênh thang:

– Kìa trông, cặp anh chị kia kể cũng tốt đôi đấy chứ!

Tôi đáp xuôi:

– Kể cũng tốt đôi.

Ồ! Cái anh Cát này đến hay! Thực là cây muốn lặng, gió chẳng muốn dừng! Anh thích khuỷu tay vào sườn tôi, như một chiến tướng đá bóng, và nói bằng một giọng giễu cợt:

– Đó, cu cậu đã thấy chưa! Giờ nầy là giờ người ta yêu nhau đấy, biết không!

Giờ này là giờ người ta yêu nhau! Vâng, tôi biết lắm! Tôi biết lắm lắm.

Thế này thì anh Cát quả là một người «nguy hiểm». Cứ đi với anh, có lúc tôi mất kiên nhẫn mất. Anh nói thế này mà anh nghe được:

– Chả hơn cu cậu chốc nữa về ép rệp trong cái phòng trống hốc trống hác ấy à!

Tôi đã điên cả ruột lên, thì anh lại giáng thêm búa nữa:

– Thôi, chả nói chuyện đường trường làm gì. Hạnh phúc ở đâu chẳng biết. Nhưng chốc nữa, anh về nhà, giá có một cô vợ trẻ măng đang đợi anh thì kể cũng thích.

Rồi anh cười hềnh-hệch, cái cười khoái trá của những năm xưa, hồi hai đứa cùng đi học…

Tôi điên tiết lên mà cũng phải bật cười. Nhưng cười để rồi nổi cơn bất bình lên. Sao lại có người vô lý như thế được! Vợ nó cấy sừng cho lù-lù trên đầu thế kia, mà còn đi khôi hài! Đã thế..

Tự dưng, tôi nắm tay anh Cát, lôi tuốt xuống con đường đi tới dốc Khâm-Thiên. Được! Đã muốn khôi hài thì được khôi hài. Mà lại là đại hài kịch nữa. Con đường Hoàng-cao-Khải kia kìa, chứ xa đâu mà.

– Đi đâu mà nhanh thế! Hay định xuống Khâm-Thiên hát đấy! Ấy, cái gì chứ cái ấy, đệ xin kiếu. «Ma-phăm» nó biết nó làm địa lên thì bất trị. Mà rồi nó rầy la anh, phải biết!

Câu nói của anh Cát, làm tôi sực nhớ ra rằng cái người đi bên tôi, trước kia đã từng ăn chơi, từ ngày lấy vợ, đã trở nên người chồng mẫu mực. Tôi lại càng giận sôi lên. Thì ra cái con đàn bà ấy, đã gian lại ngoan. Thì ra nó tội đã dề-dề, giữ mình chưa đủ, nó lại còn «tấn công» bạn tôi nữa. Không! không! Tôi phải lật mặt nạ con dâm phụ!

Tôi nắm chặt tay anh Cát, lắc một cái mạnh:

– Anh xuống hồ Bẩy-Mẫu với tôi. Dưới ấy mát lắm.

Cái cử chỉ ấy, và nhất là cái giọng nói của tôi lúc bấy giờ, chắc là kỳ lạ lắm, nên tôi thấy anh Cát đứng sững, nhìn tôi:

– Ừ, thì xuống hồ Bẩy-Mẫu. Nhưng làm gì mà hấp tấp thế.

Rồi anh cười một cách rất ngây thơ

– À, hay có mợ nào đợi ở dưới ấy, hử. Thế thì đi. Đi mau.

Tôi bỗng rùng mình! Tôi nghĩ đến cái rơi từ trên trời rơi xuống đất của anh Cát. Chao ôi! Anh Cát thực là xa sự thực nghìn dặm, cái sợ thực ghê tởm và ác-liệt nó cũng đợi anh ở con đường Hoàng-cao-Khải.

Tôi vừa quay phắt lại, như người vừa nhìn thấy hủi. Tôi nói rất mau:

– Thôi, thôi, không xuống hồ Bẩy-Mẫu nữa, không xuống hồ Bẩy-Mẫu nữa.

Miệng nói, là chân tôi bước liền. Anh Cát ngạc nhiên, lẽo đẽo theo:

– Ơ hay! Cái anh này hôm nay làm sao ấy.

Rồi anh níu vai giữ tôi lại. Nhìn tôi bằng một cái nhìn kinh ngạc, anh nói với một giọng nói đầy thương:

– Anh! Anh làm sao thế? Tôi xem ra anh có tâm sự gì, mấy lần muốn nói, lại thôi. Anh với tôi, sao anh nỡ giấu tôi thế? Anh không tin tôi hay sao? Anh không thương tôi hay sao?

Lời nói, giọng nói, và nhất là cái nhìn của anh làm rộn cả lòng tôi lên. Chỉ một suýt nữa thì tôi oà khóc.

Tôi luống cuống đâm nói liều:

– Không.. không, có tâm sự quái gì đâu. Tôi khát đấy thôi!

Anh Cát hoài nghi:

– Thực à? Vừa ăn mấy cốc kem thôi?

– Không. Tôi khát thực.

Cái điều nầy thì tôi không nói dối anh Cát. Tôi thấy khát khát thực, khát khô cả ngực, cháy cả ruột. Nhưng cái khát này, tôi chắc ăn bao nhiêu cốc kem nữa, cũng vẫn không hết.

Chẳng muốn để anh Cát băn khoăn, hỏi lôi thôi mãi, sinh nguy hiểm, tôi nói dối:

– Với lại đi bộ nhiều quá, tôi thấy mỏi chân lắm.

Rồi tôi xua nốt sự ngờ vực của anh Cát bằng một câu dựng đứng:

– Mới mua được quyển sách rất hay, về nhà tôi cho xem.

Anh Cát, vốn thích sách lạ, hỏi ngay:

– Quyển gì thế?

Tôi bỗng phát hoảng. Vì cái tủ sách của tôi, còn quyển nào mà anh không đọc.

Tôi luống cuống nói liều:

– Chưa cho biết vội. Chốc nữa sẽ hay.

Anh Cát cười:

– Gớm! Sách quí đến thế nào mà trịnh trọng thế!… Anh này dạo này đâm ra bí mật tệ!

Lúc về nhà, anh Cát hỏi sách, tôi đưa liều ra một quyển. Anh Cát nhìn bìa, rồi cầm quyển sách đập vào vai tôi.

– Ngỡ sách gì! Quyển l’Aube của Vitor Basch này đọc từ tám hoánh nào.

Tôi gọi bếp lấy thuốc lá, sai pha cà-phê rồi vặn kèn hát, rồi hát theo cái giọng rè rè của Joséphine Baker, làm ồn cả nhà cửa lên, để phá cái yên tĩnh của căn phòng và dẹp cái xôn xao của lòng tôi lúc ấy.

Anh Cát nhìn tôi, cười:

– Ông mãnh khoái gì mà hát hiếc nhặng cả lên thế!

Tôi vẫn cứ hát hoài.

Anh ngồi một lúc rồi đứng dậy:

– Thôi, đệ phải về. «Ma-phăm» chắc đang đợi ở nhà. Không khéo «en» lại đồ chừng là chúng mình rủ nhau đi chơi nhảm rồi đấy.

Tôi bỗng thấy cần phải cắn môi cho khỏi bật ra một tiếng kêu trời!

Chao ôi! thật đáng thương cho bạn tôi quá! Lúc nào cũng không quên vợ!

Xuống đến nửa chừng thang, Cát dừng lại:

– Mai lại sớm nhé. Đừng để nguội đồ ăn, nó lại dỗi cho thì ngầy-ngà đấy.

Tôi muốn thác ra rằng mai bận, thì anh đã ân cần dặn:

– Lại sơm sớm, đánh ping-pong. Sẽ có địch thủ đấy.

– Ai thế?

– Hiệt ấy mà.

– Hiệt nào?

– Hiệt ingénieur (kỷ sư), anh họ của Nga, bạn học với «Ma-phăm».(ma femme - Vợ tôi)

Nói đến đấy, anh bỗng nhìn tôi nheo mũi và đặt ngón tay trỏ dưới cái mép nhếch:

– Này, Nga xem chừng nó cảm anh lắm đấy. Có ưng thì để «Ma-phăm» nó làm mối cho. Tính nết khá lắm cơ. Còn ngươi thì anh đã biết đấy.

Thôi thôi! Tôi lạy cả nón «Ma-phăm» của anh, lẫn bạn của «Ma-phăm» anh.