← Quay lại trang sách

CHƯƠNG V

Vừa vào đến sân nhà anh Cát, tôi bỗng bị một cái gì mãnh liệt nó bắt tôi đứng sững lại. Ngực tôi như có cái gì thúc mạnh vào chẳng khác một cái đốc gậy. Người tôi lạnh cứng lại, mà ruột thì sôi lên.

Hắn! Cái thằng đàn ông, khoác tay vợ bạn tôi trên đường Hoàng-cao-Khải, chính hắn!

Tôi muốn quay phắt mình lại lùi ra ngoài cổng.

Nhưng cái luồng sức mạnh bí mật ấy, nửa nó kéo tôi ra ngoài, nửa nó lại hút tôi vào chỗ bàn ping-pong.

Tôi thấy tôi cần phải lảng ngay cho khuất mắt. Tôi lại thấy tôi cần phải nhảy xổ vào, phải đánh, phải giết.

Cuộc giằng-co vô hình ấy có cái kết quả là biến tôi thành một phỗng đá, đứng ngây mặt ở đầu sân. Nhưng con Thu thằng Vinh, đã chạy ùa cả ra.

– A! Ba kia rồi!

– Lạy ba ạ!

Thằng Vinh tay nắm áo tôi, tay thoi dứ vào bụng con Thu:

– Đã bảo ba là ba tao kia mà!

Con Thu toét miệng ra:

– Gọi một tí thì đã sao.

– Không! Không cho gọi một tí nào sốt.

Rồi thằng Vinh lắc lắc tay tôi:

– Ba đừng cho nó gọi «ba» nhé. Ba là ba mỗi một mình con thôi mà.

Tôi gật như một cái máy.

Anh Cát giơ chiếc vợt cao-su Barna lên vẫy tôi:

– Vào mau. Nguy lắm rồi! Cơ-đồ nhà Hán chỉ còn có một «sét» nữa!

Rồi anh chìa tay, nói tiếng Pháp:

– Je vous présente monsieur Thân, mon ami (Xin giới thiệu ông Thân, bạn tôi)

– Monsieur Hiệt, ingénieur (Ông Hiệt, kỹ sư).

Tôi gượng gạo đưa tay ra, rồi có cái cảm-giác rằng mình vừa nắm vào một cái da cóc. Rụt tay tôi hỏi chị Cát:

– Chị hôm nay chơi hăng (!) thế?

Chị Cát ngay tình — à thì lúc ấy chị ấy ngay tình lắm chứ — cười hỏi lại:

– Anh mới đến, sao anh đã biết được?

Tôi đáp, hững hờ:

– Ấy thế mà tôi biết đấy!

Tôi toan nói thêm:

– Và tôi còn biết lắm cái lạ nữa kia!

Nhưng tôi ghìm được ngay. Tôi giơ tay chỉ làn áo lụa đẫm mồ hôi, nó dán sát vào da thịt chị:

– Trông áo ướt đẫm thế kia, đủ rõ chị tôi chơi không còn giữ gìn gì nữa!

Tôi nói thế, rồi tôi nhìn vào mặt Hiệt. Và tôi thấy hình như hắn hơi biến sắc mặt. Nhưng có lẽ không phải. Mà không phải thật. Vì mặt hắn hiện rõ vẻ sung sướng, một cái sung sướng khả bỉ, và nhởn nhơ một cái nhởn nhơ nó như chọc mắt tôi.

Hắn cười! Cái miệng rõ ra một cái miệng giảo hoạt. Hắn cất tiếng. Hừ! giọng hắn mới ỏn thót làm sao!

Tôi đưa mắt từ hắn đến anh Cát. Tôi phải lấy làm lạ rằng sao chị Cát, đã có người chồng như thế kia, còn manh tâm phản bội, mà phản bội với một thằng đàn ông như thế nọ!

Không biết có phải là do cái lòng tôi ghét hắn, nó giăng một cái màng giả trá trước tầm quan sát của mắt tôi làm thiên lệch sự nhận xét của tôi không, chứ tôi nhìn hắn thấy hắn thua kém bạn tôi cả mọi vẻ.

Này nhé, người hắn không cao lớn bằng anh Cát, da hắn không trắng hơn, mắt hắn có phần kém tia sáng mắt bạn tôi. Dáng điệu thì tí ta tí tắt, như đàn bà.

Thế thì, vì cớ gì chị Cát mê nó?

Khi ta chuộng cái này hơn cái kia, tất ở cái kia phải có chỗ kém cái này.

Tôi cố tìm chỗ kém của Cát, nhưng không thấy.

Thực không phải do lòng yêu bạn mà ra. Tôi bình tĩnh mà nhận rằng anh Cát, để đứng bên hắn, càng được tôn lên chứ không bị giảm vẻ nào. Con người đi đứng chững chạc, ăn nói đúng mực, rõ ra cốt cách một người lớn. Lại thêm vào những cái ấy, tấm lòng của một người chồng mà chị cát phải biết rõ hơn ai hết rằng vẫn nóng hổi như buổi mới lấy nhau.

*

Nhưng mà, tôi quả là một thằng ngốc. Anh Cát chững chạc, đứng mực, anh Cát có tấm lòng nóng hổi của người chồng ấy, chỉ là anh Cát trong con mắt người bạn anh đang đau xót cho anh đấy thôi. Và chỉ là trong con mắt một quan niệm cái giá trị một người ở cái tư cách làm người, cũng như hiểu cái đẹp của thằng đàn ông ở một thân hình lớn mạnh, có những cử chỉ dễ dàng, thẳng thắn. Chứ đàn bà, thứ nhất lại là một con đàn bà hư, thì ai hiểu được nó đánh giá đàn ông thế nào, ai biết nó căn cứ vào đâu mà cân nhắc khinh trọng.

Biết đâu con vợ khốn nạn của bạn tôi lại chẳng coi thằng Hiệt là ông Hoàng trong mộng tưởng. Mà như thế hẳn đi chứ! Biết đâu cái miệng giảo hoạt kia, nó lại chẳng cho là có duyên? Biết đâu cái giọng nói ỏn thót kia, nó chẳng sung sướng được nghe như một cung đàn cầm? Biết đâu, biết đâu… A, thì hẳn đi chứ, nếu không, cớ sao nó lại đổ đốn?

Mà, cái điều này mới chua xót chứ! Biết đâu nó lại chẳng mê thằng Hiệt, chỉ vì cái chức ingénieur của thằng Hiệt. Kỹ sư, thì hẳn là hơn Tham-tá.. Nếu thế thì, đời ơi là đời!

*

Không, không tôi phải khám phá cho ra cái điều nó đã làm cho chị Cát phải chênh lòng về Hiệt. Tôi phải khám phá cho ra cái lẽ nó đã làm cho chị quên hẳn rằng mình là người vợ được chồng yêu, người mẹ của hai đứa con như ngà như ngọc. Tất có một cái gì huyền bí, mầu nhiệm ở Hiệt, cho nên chị Cát… à nhưng mà thôi! tìm để làm gì? Mà việc gì phải tìm đâu. Cứ thấy có người đàn ông khác hơn chồng, là phản chồng, là quên con à? Chỉ một cái lẽ: Chị Cát, đã đi với giai, tôi trông thấy, bằng mắt tôi trông thấy, là đủ đáng chém rồi.

Mà còn phải truy nguyên mầm tội lỗi của người đàn bà ngoại tình ấy ở đâu nữa.

Nó hiện thành da thịt, nó đứng lù lù ở đầu bàn ping-pong kia kìa, nó đang ung- dung múa vợt, để khai tì vị, để chốc nữa ăn uống hả hê trong cái phòng ăn ấm cúng, dưới cái mái nhà lương thiện mà nó đã đem vào đấy sự lừa gạt để gây nên ở đấy sự phản bội.

Mặt tôi nóng bừng lên. Gân cốt dần dật lên. Tôi phải cố lắm, mới khỏi bạo động. Và tôi phải cố lắm mới ngắt được cái luồng tư tưởng nó chạy băng băng như một con ngựa điên trong tôi để mà, ồ lạ, thốt ra một câu nói lịch sự:

– Ngài mới ở Pháp về?

Y cúi đầu:

– Vâng. Tôi về được hai tháng nay.

– Ở Pháp ngài học tại tỉnh …

– Tôi tòng học ở Montpellier.

– Thưa, thế ngài chuyên môn về ban gì?

Y khẽ nhếch mép làm ra vẻ khiêm tốn:

– Tôi học về máy móc. Mỗi thứ một ít.

Mỗi thứ một ít? Sao lại có cái thứ kỹ sư, tốt nghiệp về ban học mỗi thứ một ít!

Tôi thấy muốn biết rõ về thân thế cái người đã len lỏi được vào lòng vợ bạn tôi.

– Nhưng ít ra ngài cũng sở trường về một môn riêng gì chứ?

Y có vẻ nghĩ ngợi, đáp thủng thẳng:

– Ấy, tôi cũng học qua loa mỗi thứ một ít chứ không hẳn ra chuyên môn.

Tôi cười nhạt:

– Như thế chắc là ngài biết nhiều lắm.

Y sẽ mỉm cười:

– Thưa ngài, bể học mông mênh lắm, biết tí nào hay tí ấy thôi.

À, ra đây là một thứ kỹ sư bằng treo ở trên môi đấy. Hắn không chuyên môn khoa gì cả, nhưng tôi chắc rằng chuyên môn khoa quyến rũ đàn bà có chồng!

Tôi nhếch môi, hỏi bằng một giọng hơi gay gắt.

– Thế thưa ngài, về nước, ngài đã định đem tài học làm cái gì cho chúng tôi chưa?

Y nhún vai:

– Ấy, cũng muốn khuếch trương một vài cái, những ngài tính, thời thế này làm gì được.

Tôi cười mỉa:

– Thưa ngài, có lẽ tôi ngu dốt nên nghĩ rằng thời thế này mới cần phải làm chứ! Thời thế có thế này, ta mới phải cố gắng làm chứ. Nếu thời thế mà dễ thì lại chẳng cần đến ngài phải làm nữa. Mà ngài sinh vào thời thế này ngài lại không định làm cho thời thế này, thế thì ngài đợi đến lúc nào?

Chị Cát dơ cái raquette đang dùng làm quạt, dứ dứ về phía tôi, nhanh nhẩu:

– Cái anh Thân này là hay lý sự lắm kia đấy.

Rồi chị ta lái về phía tình nhân một cái nhìn và một nụ cười ý tứ.

– Nói chuyện làm ăn với anh ấy làm gì. Cứ cho anh ấy chạy hai «sét» là hết cả múa mép.

Câu nói bả lả ấy làm cho tôi lộn ruột, nên anh Cát đưa vợt nhường tôi đánh, tôi từ chối phắt, thoái thác rằng nóng bức.

Nga, lúc ấy vừa sửa lại mái tóc, cũng giơ vợt vẫy tôi:

– Anh chơi một «sét». Đứng anh Cát tức tức là. Quả nào cũng tranh.

Tôi lắc đầu:

– Thôi để anh Thái chơi. Tôi không thích đánh «đúp».

Cuộc đánh đôi, bị ngắt quãng sau lúc tôi đến, lại nối lại.

Tôi phải công nhận rằng y chơi hay lắm. Nhưng hay cái thứ hay «ăn bẩn», chuyên «cúp» placer, bỏ nhỏ, và chờ đối phương đánh vào lưới hay ra ngoài bàn là ăn điểm. Kể cái «jeu» của y thì lợi hại đấy, nhưng không đẹp.

Nhất là cái cười của y mới lại càng khả ố.

Mà ra y chú tâm đem Cát làm một trò cười. Y đánh một đường «ban» dài xuống phòng, rồi y lại khẽ bỏ «ban» qua lưới, rồi y đưa bên tả, đưa bên hữu làm cho bạn tôi chạy «rống Bái-công». Rồi y cười ngặt-nghẽo, rồi y sẽ đập raquette vào lưng chị Cát, mắt thì tít lại:

– Chúng mình phải hạ bên ấy dưới đít (dix) mới được.

Chị Cát cũng cười rung cả người.

Lại được cái anh Cát «bố-nghếch» ấy, cứ chúi mũi chúi lái chạy hoài quanh bàn. Mồ hôi mồ kê thì đổ ra nhễ nhại. Con Thu, thằng Vinh thấy bố được người ta cho chạy, càng thích chí reo cười ầm ỹ.

Cái cảnh tượng «bố con nhà nó» bị đem ra làm trò hề, trước con mắt kiêu hãnh hỗn xược của đứa gian-phu, với cái vui sướng vô lương của con dâm-phụ, làm cho tôi không chịu được. Càng không chịu được, vì tôi thấy rằng chị Cát như a-tòng với tình nhân, khoái chí về chỗ chồng thua kém tình nhân — dù là thua kém ở trên bàn ping-pong, nghĩa là một trò du-hí vứt đi.

17-6, rồi 19-6. Anh Cát lo lắng bảo Nga:

– Cố lên chị, không thua đậm đấy.

Y lại reo lên:

– Hà hà! họ đang bàn nhau cố ngoi lên khỏi đít.

Đến đây thì tôi không chịu được nữa, tôi đứng phắt dậy, dằn giọng:

– Thể thao cần phải tao nhã chứ, bọn mình có phải cu-ly nhà dầu đâu.

Cả bọn ngơ ngác nhìn tôi. Biết lỡ lời, tôi vội đổi ngay lấy một nét mặt rất tươi cười, rồi tôi giơ tay chỉ anh Cát, nói xí xóa:

– Đấy, ngài trông! Ông bạn tôi thế kia có khác gì một thằng cu-ly vác nặng không! Anh Cát ạ! Tôi như anh, tôi vất vợt đi, xin hàng quách.

Rồi tôi khôi hài:

– Thiên hạ phải nhường cho người tài hơn mình chứ!

Anh Cát đưa ngay vợt cho tôi:

– Đấy! Thì lúc nãy người ta nhường cho còn làm bộ.

– Nhưng tôi không thích đánh đúp.

– Thì đánh sinh (đánh đơn) càng thú. Chúng tôi đánh nhiều rồi.

Anh vừa lau mồ hôi, vừa bảo Hiệt:

– Bác cứ gọt cho «lúy» hai «sét» thông cho «lúy» hết nói lớn!

Tôi vừa buồn cười, vừa thương hại cho bạn. Lòng anh bình tĩnh thật. Bình tĩnh thái quá!

Người ta nhường cho Hiệt và tôi gặp nhau trong một trận đánh đơn. Hiệt tủm tỉm bảo tôi:

– «Moa» đánh xoàng lắm, «vu» nới tay một tí nhé.

Lần thứ nhất, đã moi moi,vous vous, tôi nghe chướng cả tai. Tôi bèn đốp lại một cách rất trân trọng:

– Thưa ngài, tôi cũng ít đánh lắm.

Y ngoai cái miệng mỏng ra, bô bô:

– Ồ, chỗ anh em chúng mình jeunes (trẻ) cả, ta nên gọi nhau cho nó thân thân một chút.

Mặc dầu y nói thế, tôi vẫn lịch sự một cách lạnh nhạt:

– Xin rước ngài đánh trước,

Ngoài mặt tôi giữ thái độ lạnh lùng, nhưng trong lòng tôi ủ cả một cơn bão.

Tôi đánh, đánh hăng lắm, «tiu»,«sì-mái» thẳng cánh, bất kể được thua, chỉ cốt trút hết cơn giận vào quả bòng nhựa vô tội.

Nhưng tôi gặp một địch thủ dai như đĩa.

Y không có tài đánh những trái «ban» xuất sắc, nhưng y là máy đỡ «ban», cái máy ấy điều khiển bằng một cái bộ mặt trơ trơ, nó càng như trêu tức tôi.

Có lúc tôi muốn cầm ngửa cái raquette nhắm cổ hắn thẳng cánh liệng sang. Cái cạnh raquette mà nó đánh trúng giữa cổ họng, vỡ con cóc ra, thì y phải hết đời. Hay trúng giữa cái miệng luôn luôn cười cợt kia, thì ít nhất cũng gẫy bốn chiếc răng cửa. Y sẽ hết đem cái bộ mặt bảnh bao vào những mái nhà lương thiện, có những người đàn bà có chồng con nhưng nhẹ dạ.

Giá cái raquette ấy bằng sắt, thì tôi quyết thực hành cái ý nghĩ, kể ra nó cũng không hào hùng cho lắm ấy.

À, thì tai nạn thể thao, bất quá lôi thôi một ít, mất thời giờ một ít, thế thôi. Chứ xưa nay có ai lấy bàn ping-pong làm chỗ rửa thù bằng máu bao giờ.

Như thế, sẽ không ai biết một tí gì, mà tôi vừa tiết được mối hận, vừa tránh được cho bạn một tai nạn ghê khiếp.

Như thế, cái mối tấm tức trong lòng tôi nó làm cho tôi rối rít tâm can mấy hôm nay, sẽ giải quyết một cách rất giản dị.

Nhưng chao ôi, sự đời nó có giản dị như thế cả đâu.

Những ý tưởng ấy chỉ thoảng qua trí tôi là tôi thấy tôi trẻ con quá.

Một vấn đề trọng đại như thế, nan giải như thế, mà tôi toan thu xếp bằng một trò trẻ. Than ôi! Thật là thương hại cho tôi!

*

Thằng Vinh hích con Thu một cái:

– Tao ngồi bên «ba» tao kia.

Con Thu tót sang bên trái tôi:

– Em ngồi bên này vậy.

Thằng Vinh giậm chân, tai ngược:

– Không cho ngồi đấy! Không cho ngồi đấy!

Tôi xoa xoa lên đầu «con tôi»:

– Thôi, con ngồi một bên, em con nó ngồi một bên. Thế con không yêu em à?

– Nhưng…Nó quấy ba, ba không gắp cho con được!

Con Thu nói vội:

– Không! Em không quấy. Em không quấy bác đâu.

Thằng Vinh chúm môi:

– Thế mày để mợ gắp đồ ăn cho, chứ không được vòi «ba» tao kia.

– Không, em không vòi, em ngoan kia. Có phải không bác.

Tôi gật. Nó hỏi thi tôi gật. Và chúng nó nói, thì những lời nói của chúng cứ tự lọt vào thính quan tôi, chứ thực ra, tôi không còn để tâm trí vào những tiếng bi-ba bi-bô thường ngày tôi vẫn thích nghe nữa.

Vì tôi còn bận nhìn. Tôi nhìn «chúng nó» nghĩa là tôi nhìn chị Cát và y, tôi thấy thỉnh thoảng họ lại trao cho nhau những cái liếc mắt đầy y nghĩa, những nụ cười kín đáo.

Họ ngấm ngầm mà công khai tỏ tình với nhau trước mũi bạn tôi. Mà bạn tôi thì chỉ chăm chú nhìn những món ăn la liệt trên bàn với một vẻ hể hả rất trưởng giả – ấy là tôi không muốn nói rằng rất tục.

– Các cháu nó xán ông lắm nhỉ!

Thấy Hiệt hỏi như thế, tôi cau hẳn mặt lại.

Y là cái thá gì ở cái nhà này, trừ cái sự là một thằng phản-bạn, mà dám gọi con bạn tôi một cách xược như thế.

Thì ra y tự coi như y là bố thằng Vinh,con Thu!

À! Bạn tôi đã chết đâu, mà y chực là bố dượng chúng!

Thật là cả một cố gắng của cái lồng ngực gần bị ngạt thở của tôi, trong câu trả lời mãi mới bật ra được, gọn thon-lỏn:

– Vâng.

Anh Cát thì cứ choang-choang cái mồm, tiếng tây, tiếng ta nhặng xị cả lên.

Thật không bao giờ tôi thấy anh lố bịch bằng lúc ấy.

Tôi lại càng cáu về cái cười mai mỉa của Hiệt khi nhìn thấy những cử chỉ ton-tả của bạn tôi!

A, thì ra quân này nó phản bội người đã dang cánh tay ra đón nó vào giữa gia đình, nó lại còn cười vào mũi người ta nữa.

*

Tôi muốn đứng dậy nắm cổ hẳn ném ra ngoài cửa. Hay ít nhất thì cũng phải quát vang vào tai anh Cát:

– Chúng nó đang chửi mày đó.

Đã không thể tự tay trừng phạt được thì âu bằng nói toang sự thực cho anh Cát biết.

Chỉ một câu nói thôi. Phải, chỉ một câu nói thôi, là cái tình trạng khó coi này không còn nữa. Thế thì tại làm sao ta lại không nói, để cứ phải trông cái mặt đáng ghét này nó đang cùng cái mặt đáng ghét kia nhấm nháy đưa tình?

Thực là dễ dàng!

Ấy thế mà tôi không thể làm được. Rồi tôi tự mắng tôi là hèn nhát, là không có cái quả cảm của thằng đàn ông, là không biết định một thái độ rõ rệt cho tình cảm. Rồi tôi tự trách tôi không thực lòng với bạn, đành tâm chứng kiến cái tấn kịch thương luân bại lý kia nó đang diễn trong gia đình bạn tôi, trên đầu bạn tôi.

Đã có cái tâm trạng ấy, tôi còn thiết gì ăn nữa.

Mọi lần, thấy tôi lười gắp như thế, là chị Cát đã kêu ầm lên. Nhưng lúc ấy, chị chẳng những không để ý đến sự tôi ăn nhiều hay ăn ít, chị lại còn quên cả cái bổn phận của người mẹ nữa.

– Ba cho con miếng chả quế.

Nghe thấy con Thu nói thế, thằng Vinh bô-bô ngay:

– Bảo mợ gắp cho mày. Ba còn gắp cho lao.

Tôi không thể không chửi thầm chị Cát:

– Đàn bà quạ mổ!

Con chị đòi ăn như thế kia mà chị cũng chẳng nghe thấy tiếng nó nữa. Chị còn mải nghe cái tiếng lòng của chị mà!

Tôi dỗ con Thu:

– Thôi, để bác gắp cho.

*

Thế này thì quá lắm! Quá lắm! Tôi không thể nhịn được nữa. Muốn thế nào thì thế, chứ thế này thì quá lắm, không chịu được!

Lúc tôi đứng dậy với gắp miếng chả quế cho con Thu, ngực tôi chạm vào bàn đánh rơi ngay một chiếc đũa xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt thì trông thoáng ngay thấy một bàn chân rụt phắt lại.

Cái bàn chân rụt rất nhanh, nhưng tôi cũng đã nhận rõ: đó là bàn chân chị Cát.

Thì ra chúng nó trao tình bằng mắt, chúng nó trao tình bằng miệng, chúng nó trao tình bằng tay chưa đủ. Chúng nó còn trao tình cả bằng cái lối gác chân lên nhau nữa.

Thật là khốn nạn! Tôi mắm môi lại, máu sùng sục lên, bật người dậy.

Lúc ấy, mặt tôi chắc cau lại một cách dữ tợn lắm. Vì tôi thấy chị Cát vội hỏi tôi:

– Cái gì thế anh.

Cái gì? Tôi muốn đạp vào mặt thằng tình nhân của chị. Tôi muốn di bét cái mặt hắn ra. Tôi muốn hắt cả bát nước mắm này vào mặt nó. Trong chúng ta, ai cũng có một thằng người rừng. Cái thằng người rừng ấy bị xiềng xích dưới bao nhiêu luân lý, bao nhiên sách vở, bao nhiêu cái nước sơn văn minh. Nhưng nó vẫn hục-hặc. Nó vẫn thèm giết.

Quả thực, lúc ấy tôi muốn sát nhân.

Nhưng mà, không biết một cái gì cứ kéo tôi lại. Chắc không phải lòng thương rồi. Vì, lúc ấy tôi không còn trông thấy anh Cát, không còn trông thấy thằng Vinh con Thu, không còn trông thấy cái bên ngoài hạnh phúc của cái gia đình thân mến của bạn tôi ấy nữa. Cái nó giữ tôi lại, có lẽ là một chút ích kỷ, một chút đắn đo – cái đắn đo của thằng người ích kỷ, cứ trước khi lao đầu vào một việc gì lại tự đặt một câu hỏi:

– Nên, hay không nên.

Và y như rằng, chín mươi phần trăm, khi cái câu hỏi ấy đã chớm mọc lên, là cái hơi lửa đang ngùn ngụt bốc trong lòng, hạ ngay nhiệt độ!…

Tôi trả lời chị Cát:

– Không…Tôi thấy.. Lâm râm đau bụng!

Tuy nhiên, tôi vẫn còn thấy cần phải hành hung. Còn phải choảng cho y một trận, chứ không thể để yên cho y «hoành hành» như thế được. Nhưng giã y ở đây thì không tiện rồi. Đánh người phải có cớ chứ? Hắn làm sao mà đánh hắn? Chả lẽ lại nói rõ cái nguyên nhân ấy ra? Rồi thì sự yên vui của anh Cát, rồi thì tiếng tăm của anh, rồi thì, ồ, bao nhiêu cái khác kéo đến.

Không! Đánh hắn, cố nhiên phải đánh rồi. Nhưng không thể đánh hắn trong nhà bạn tôi được. Có nhiều cái dây dưa, bất tiện lắm.

Ấy cái thằng người của chúng ta hèn như thế đấy. Và phiền phức như thế đấy.

Đã không đánh y, lẽ tất nhiên tôi phải ngồi xuống. Đã ngồi xuống, tất nhiên phải ăn. Ăn cùng bàn với y. Nhưng tôi nuốt làm sao được những món ăn y đã chấm đũa vào, nó đã biến ra như trấu sỏi. Nhất tà nuốt làm sao được cái cảnh đảo điên trước mắt!

Tôi liền vờ kêu đau bụng, rồi tôi ôm lấy bụng, nhăn nhó, làm đủ những điệu bộ của một người đau bụng. Thì ra tôi cũng đang đóng kịch. Và tôi đóng khéo quá, đến nỗi cả bàn hoảng hồn.

Thằng Vinh, con Thu rối rít:

– Ba ơi! Ba! Ba làm sao thế?

Tôi vừa rên, vừa đáp:

– Ba chả làm sao cả. Ba chỉ đau bụng thôi.

– Thế ba đi nằm đi.

Chị Cát cũng vội đi lấy lọ dầu đưa cho tôi:

– Anh xoa đi, rồi đi nằm một chốc.

Tôi lắc đầu. Thì tôi việc gì phải xoa dầu!

– Không… Chị cứ mặc tôi. Kìa, các bác xơi đi không nguội.

Rồi tôi đứng dậy.

– Tôi có máu đau bụng, thuốc gì cũng không khỏi, trừ thuốc của cụ tôi gửi cho.

Anh Cát sốt sắng:

– Thế để sai nó lại lấy ngay.

Tôi xua tay ;

– Thôi, thôi! Chúng nó không biết chỗ đâu Tôi phải về lấy lấy.

Anh Cát bứt đầu bứt tai:

– Ngầy quá nhỉ. Đang vui!

Tôi an ủi bạn:

– Không sao! Không sao! Tối qua tôi thức khuya quá, cần ngủ hơn ăn.

– Thế lên gác ngủ, rồi tôi lại tôi lấy thuốc cho.

Tôi lắc đầu quầy quậy:

– Không! Không! Tôi phải cái nằm lạ chỗ không ngủ được.

Anh Cát cười hềnh hệch ;

– Ông mãnh! Đi chơi hết tối này đến tối khác, còn kêu lạ nhà không ngủ được!

*

Tôi xuống đường, lòng thấy hốc ra. Nhưng không đói. Chỉ buồn. Và thương vô hạn.

Trong tâm trí tôi, cái cảnh tượng trong phòng ăn nhà anh Cát lại hiện ra, với bộ mặt khả ố của Hiệt, với vẻ vô tư lự của anh Cát, và trên tất cả, cái điệu bộ đong đưa của vợ anh Cát, tượng hình của giả trá, của bất nhân, của bội phản.

Tôi lấy tay xoa vuốt mặt đi, không muốn để những quang cảnh đau lòng ấy lởn vởn trước tưởng tượng. Tôi hô hấp mạnh, tôi bước những bước dài, không muốn nhớ đến một cái gì, nghĩ tới một cái gì.

Nhưng đến chợ Đồng Xuân, rồi hàng Ngang, rồi hàng Đào, cái dòng người chẩy quanh tôi lại dâng lên trước mắt tôi những cặp trai gái dắt tay nhau, khoác cánh nhau từng đôi đi trong ánh đèn rực rỡ. Trí não tôi lại không chới với trong quãng trống rỗng nữa, nó lại có những cái mốc để bám lấy mà nghĩ ngợi.

Những cặp trai gái kia! Họ sung sướng lắm thay! Họ yêu nhau lắm nhỉ?

Tôi bỗng lại nghĩ ngay đến con đường Hoàng-cao-Khải. A! Cũng mấy cặp trai gái khoác tay nhau dạo chơi đấy. Có vài cặp thôi. Thế mà đã có một cặp trong đó có chị Cát, một con đàn bà ngoại tình.

Thế thì, trong bao nhiêu lứa đôi đang rong chơi nhởn nhơ kia, biết đâu chẳng có dăm bẩy chị Cát, nghĩa là dăm bẩy con đàn bà ngoại tình. Mà biết đâu lại không là tất cả.

Tối hiểm phụ-nhân tâm!

Những ông chồng, ông nào trông cũng có vẻ hể hả lắm. A! Hạnh-phúc ở tất cả đây chăng!

Hạnh-phúc! Hạnh-phúc! Loài người còn phải đi tìm đâu nữa! Hãy đến mà ngắm nó tung tăng ở hàng Ngang, hàng Đào, hồ Gươm, và xa xa nữa, trên con đường Hoàng-cao-Khải!

Một chiếc ô-tô bóng nhoáng đỗ ở trước lối đi vào cầu Thê-húc. Chà! Đây là hạnh phúc sang trọng, nó đang song song bước xuống xe. Người chồng có vẻ một ông bác sĩ.