Chương 4
Trước mắt họ, con đường mòn uốn lượn như một dải nơ trắng, hai bên đầy những cây bụi và cây thân gỗ cùng những tảng đá lộ ra trong lớp tuyết.
Sophia quay lại nhìn đằng sau. Con đường trông rất thê thảm. Cô biết chỉ có hai con ngựa và hai con chó to đã để lại dấu vết trên tuyết, nhưng trông như cả một lữ đoàn. “Không khó để lần ra chúng ta nhỉ?” nàng hỏi.
Bên cạnh nàng, trên con ngựa nòi thuần chủng to lớn tên là Zeus, Adam nhìn theo ánh mắt nàng. “Ta dám chắc đến ông già mù Homer3* cũng tìm ra chúng ta,” anh đồng tình và nhướn mày nhìn nàng. “Nàng không phải là phạm nhân bỏ trốn đấy chứ?”
Chưa thôi. Dù sao thì cha Sophia đã cho nàng thời hạn đến giữa tháng Giêng để từ biệt - ‘một hành động hào phóng’ theo cách gọi của ông. Nói đúng hơn, ông cho nàng thời hạn đến trước khi các quý tộc quay về London để dự tiền sự kiện4* .
3* Tác giả của “Illiad” và “Odyssey”.
4* “Little season”: thời điểm diễn ra trước mùa lễ hội, nơi các cuộc tụ họp thân mật giữa các quý tộc và là tiền đề để được chấp nhận vào tầng lớp thượng lưu.
Nàng biết đó là điều quan trọng đối với cha, nàng phải biến mất trước khi những người bạn chí thân của ông có thể bàn tán về mình và Tantalus.
Vậy là nàng có bảy tuần. Bảy tuần trước khi nàng bị đẩy đến Cornwall và buộc phải kết hôn với mục sư Loines. Nàng quyết định cách tốt nhất để sử dụng thời gian còn lại của mình là đến Yorkshire.
Công tước Hennesy bảo mục sư của Gulval đã đồng ý cưới Sophia để cứu rỗi linh hồn nàng khỏi những lựa chọn của nàng trong cuộc đời. Cứ như thể nàng đã sống không ra gì. Vấn đề là nàng biết rất rõ mục sư sẽ cứu nàng như thế nào. Không khiêu vũ, không tán chuyện với những cô gái khác - chứ đừng nói là đàn ông - không âm nhạc, không đọc sách gì ngoài Kinh thánh. Nàng không mong được cứu rỗi. Nàng chỉ mong được yên thân.
Adam đang nhìn, nên nàng nở nụ cười. “Tôi chỉ chạy bà Brooks vì sợ sự nhiệt tình của bà ấy thôi.” Nàng bất giác cau mày, lo rằng mình vừa gây rắc rối cho bà quản gia kiêm hầu gái. “Dù bà ấy làm rất tốt, nhưng tôi không quen được chiều chuộng.”
“Nàng đang nghỉ lễ. Tận hưởng đi.”
“Tôi đang tận hưởng mà. Dĩ nhiên là vậy rồi.” Cái thở dài của nàng làm nên một màn sương mờ trước mặt và Sophia thử thổi thành một vòng tròn như đàn ông nhả khói thuốc.
Hừm. Nỗ lực của nàng giống một đám mây méo mó và tan biến đi trước khi nàng kịp nhìn kỹ.
“Nàng đang làm gì vậy?” Công tước hỏi, nhìn không chớp khuôn miệng tròn xoe của nàng với vẻ tò mò.
“Tôi cố làm một vòng tròn sương.” “À, ra thế.”
Cúi về phía trước, Sophia vỗ vỗ cổ con ngựa của nàng. Tuyết bị con ngựa xinh xắn đá rơi xuống đất. “Con ngựa này của ai thế?” nàng hỏi.
“Copper ư? Của nàng đấy.”
Rõ ràng là anh hiểu sai ý nàng. “Ý tôi là ai thường cưỡi nó? Nó rất điềm tĩnh và hiền lành. Anh cưỡi con kia, vậy con này thuộc về ai?”
“Nhiều vị khách của ta thích cưỡi ngựa và không phải ai cũng mang theo ngựa. Ta nuôi khoảng 20 con ngựa ở đây.” Anh với tay chỉnh lại dây cương cho nàng. “Copper thích nàng và nàng thích nó. Thế nên, bây giờ nó là của nàng.”
Sophia chau mày. “Ngài không thể cứ như vậy tặng ngựa cho tôi.”
“Thì ta vừa làm đấy thôi.”
Đánh bạo giữ dây cương chỉ bằng một tay, nàng chĩa một ngón tay vào vai anh. “Thế thì chẳng khác gì mua quần áo cho tôi. Còn tệ hơn vì ngựa đắt hơn.”
Anh nhìn khung cảnh trắng xóa một lúc. “Nàng nói mình có ba bảng, tám xu, đúng không?” anh hỏi.
“Đúng. Thì sao?”
“Nàng sẽ mua Copper từ ta. Giá 3 xu và ta sẽ chở nó đến London vì nàng mặc cả rất cừ.”
Chuyện nàng không hề cần ngựa ở London rõ ràng không thành vấn đề. Và nàng chưa đủ can đảm để cho Adam biết rằng nàng sẽ không trở về London. Nàng đã chào tạm biệt những người bạn ở Tantalus. Và nàng không nghĩ Công tước Greaves muốn nghe câu chuyện của nàng khi anh có những vấn đề riêng. “Rõ ràng tôi là một người đàm phán khó nhằn, vì tôi chỉ nói ‘không’.”
Adam bật cười. “Chính xác.”
“Sao ngài lại hào phóng như vậy?”
“Ta rất hiếm khi làm việc tốt,” anh đáp, “nên ta có thể không giỏi về việc đó lắm. Ta thích nàng và ta có tiền. Còn cần lý do nào khác ư?”
Tâm trí nàng xoáy vào phần giữa câu trả lời của anh. Anh thích nàng. Ngoài đồng nghiệp ở Tantalus ra, lâu nay nàng không bận tâm những gì người khác nghĩ về mình. Nhưng nàng không thể phủ nhận mình thấy vui khi nghe anh thản nhiên nói ra một điều như vậy. “Tôi nghĩ là không,” nàng đồng tình.
“Vậy là nàng nợ ta ba xu.”
Sophia cố xua đi những hình ảnh của một tương lai tăm tối và mỉm cười. Đang là hiện tại và hiện tại đang rất tươi sáng. “Tôi đồng ý.”
“Để xem đã.” Mỉm cười, anh chỉ về phía một ngọn đồi nhỏ bên phải, không xa con đường chính. “Dừng lại ở đó.”
Nàng tự cho phép mình thở phào khi nghĩ đến việc dừng lại và xuống ngựa vài phút. Mông nàng sẽ cảm kích việc đó. “Còn cách Hanlith bao xa?”
“Ngay bên kia đồi.” Nhảy xuống ngựa, Adam bước vào lớp tuyết ngập đến mắt cá. Bước lạo xạo trên tuyết, anh đi đến chỗ Sophia và đưa tay lên.
“Tôi mặc quần mà,” nàng nói. “Tôi nghĩ mình tự xuống được.”
“Nàng vẫn ngồi nghiêng trên yên,” anh đáp. “Khom người xuống đi, ta sẽ đỡ nàng.”
Nàng đương nhiên là hy vọng như vậy rồi, nếu không nàng sẽ đâm đầu xuống tuyết. Trong lúc hai con chó nhảy nhót xung quanh, Sophia thả dây cương, đưa tay xuống cho đến khi nắm được vai anh. Anh ôm lấy hông nàng và dễ dàng nhấc nàng xuống.
Đôi ủng của Sophia ngập vào lớp tuyết. Cảm giác thật lạ, như thể đất cựa mình và vỡ ra dưới chân nàng. Nhưng không là gì so với cơn run rẩy chạy dọc theo sống lưng khi Adam vẫn nhẹ nhàng ôm lấy hông nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt xám nhạt nhìn vào mắt nàng, vẻ mặt thích thú dần biến mất khi ánh mắt anh chuyển xuống môi nàng. “Ta sẽ hôn nàng,” anh thì thầm.
Sophia gật đầu, đột nhiên cảm giác tê rần đầy phấn khích chạy từ đầu xuống đầu ngón tay nàng. “Tốt. Tôi tưởng ngài đã đổi ý về vụ cá cược.”
“Đừng nói nữa.” Anh tiến nửa bước lại gần nàng, rồi cúi xuống chạm môi mình vào môi nàng.
Trong một lúc, mọi thứ đột nhiên yên ắng. Sự tĩnh lặng và hơi ấm của đôi môi anh xua tan cái lạnh và ngấm vào trong nàng. Nàng không biết mình nên rụt rè hay dạn dĩ, nhưng nàng rất muốn đáp lại. Nàng nhanh chóng đưa đôi tay đeo găng lên vai anh, tựa sát người mình hơn vào khuôn ngực khoác áo len của anh.
Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên nhìn nàng. “Ta nghĩ mình muốn theo đuổi nàng,” anh nói khẽ và đưa bàn tay đeo găng vuốt môi dưới của nàng.
“Chỉ cần ngài không nghĩ có thể mua được tình cảm của em thì em sẽ đồng ý,” nàng đáp lại, chưa bình tĩnh hẳn.
Đàn ông đến Tantalus từng tặng nàng nhiều thư, quà hoặc tiền và đa phần là nàng từ chối - không phải nàng muốn làm bộ đoan trang hay hy vọng được cứu rỗi, mà là vì nàng thích cuộc sống hiện tại. Thẳng thắn mà nói là bởi những tình nhân tương lai của nàng đều có vẻ chỉ quan tâm tới vẻ ngoài và tai tiếng của nàng. Về sự hấp dẫn của họ… Nàng đã cưỡng lại được hết, chỉ trừ hai người. Hai sai lầm chóng vánh.
Đôi mắt xám chăm chú nhìn nàng. “Ta có từng nói nàng rất đặc biệt chưa?”
“Em tin là ngài có nói.” Nàng lại cười. “Nhưng cứ tự nhiên khen em đi.”
Adam cười đáp lại, khiếu hài hước của nàng thật có sức lây lan. Anh thích nhiều thứ - con người, trò chuyện, một cuốn sách hay - Sophia White lại… thấy thích thú mọi thứ theo cách rất khó hiểu. Với một người có xuất thân như nàng, điều đó thật khác thường. Và vô cùng thu hút.
Giờ anh mới hạ bàn tay vẫn còn ôm lấy hông nàng xuống. “Lối này,” anh nói, chìa tay đưa nàng lên đỉnh đồi thấp.
Nàng thuận theo, anh cũng thế. Anh không hiểu vì sao lại không lập tức cho nàng ngồi lên con Copper rồi về nhà. Anh đã từng có tình nhân và nhiều người ít thu hút anh hơn Sophia. Nhưng… Chẳng biết nói thế nào, chuyện này…rất khác.
Một là, sẽ không có bất kỳ lối thoát nào dành cho hai người nếu mối quan hệ thân mật trở nên xấu đi. Hai là, nàng bảo mình trân trọng sự tự do nàng có được ở Tantalus. Dùng từ ‘nhân tình’ do vậy sẽ không được khôn ngoan lắm.
Ngoài ra, với anh, tình nhân là để giải quyết nhu cầu. Và anh cũng phát hiện ra mình thích nói chuyện với Sophia White. Anh còn có thể nói rằng mình thích có nàng ở bên. Mọi chuyện thật lạ lùng và anh chưa sẵn sàng đặt tên cho nó.
Nàng dừng lại, nắm chặt cánh tay anh. “Hanlith?” Adam hướng ánh mắt về phía trước. Bên bờ sông Aire đóng băng và cuộn mình trong một thung lũng giữa hai quả đồi thấp tọa là chừng 50 cửa hiệu, nhà cửa, quán trọ, một nhà thờ và hai chuồng ngựa công cộng lớn. “Hanlith.”
“Đẹp quá!” nàng reo lên, một nụ cười tươi quen thuộc nở rộ trên môi nàng và làm bừng sáng đôi mắt xanh. “Nó phải được vẽ thành tranh.”
“Blake đã vẽ,” anh đáp. “Nhưng vào mùa hè. Bức tranh được treo ở nhà Baswich tại London.”
“Em muốn xem. Em không nghĩ bức tranh đẹp hơn thế này. Những mái nhà tuyết phủ, khói bay lên từ những ống khói, ánh sáng tỏa ra từ những cửa sổ nhà thờ. Thật… hoàn hảo.”
Suýt chút nữa anh buột miệng nói ít nhất tuyết cũng che được phân ngựa trên đường. Anh cho rằng trông cũng đẹp, theo kiểu trước đây anh chưa từng nghĩ tới. Suy nghĩ đầu tiên của Adam về Hanlith là nó nằm ở phía tây bắc nhà anh nên nó thuộc về anh. Anh là địa chủ và tất cả những công dân ở đây là tá điền.
“Người làm mũ, thợ sửa giày hay thợ may?” anh nói và quay lại để dắt hai con ngựa cùng hai con chó đang đùa nghịch.
“Thợ sửa giày,” nàng đáp, kiên định với ý nghĩ một đôi giày sẽ thực tế hơn nhiều so với một chiếc váy mới. “Và cả phu nhân Simmons, nếu ngài có thời gian. Em rất muốn cảm ơn cô ấy về chiếc váy xinh xắn.”
Chết. Lẽ ra anh nên tính đến việc người quảng đại như Sophia chắc chắn sẽ muốn cảm ơn người giúp mình dù chẳng biết đó là ai. “Ta không biết địa chỉ nhà cô ấy nhưng chúng ta có thể hỏi.”
“Cảm ơn ngài.”
Ôm lấy hông Sophia lần nữa, Adam nhấc nàng lên yên ngựa. Chiếc quần nàng mặc tiếp tục làm anh thích thú, cả việc cởi nó ra cũng thế. Cảm ơn trời là họ sắp đến ngôi làng rồi nếu không thì chuyến đi này sẽ khó chịu lắm.
May là người thợ sửa giày trưng một chiếc ủng bằng gỗ lớn bên ngoài cửa hàng, chứ nếu không Adam chẳng biết tìm ông ta ở đâu. Có lẽ, anh cần bắt đầu đến Hanlith nhiều hơn. Người đàn ông cao gầy xuất hiện từ phía sau cửa hàng và ngay lập tức bắt đầu làm một ‘tổ hợp’ kỳ cục gồm các động tác cúi đầu và nhún gối. Chắc cả đời ông ta sống ở Hanlith nên Adam không biết tên ông ta. Quả là khó chịu khi ta không biết gì liên quan đến tình huống hiện tại.
“Thưa Công tước,” ông thợ sửa giày nói. “Thật vinh hạnh. Tôi… vợ tôi đang ở cửa hàng thịt, nhưng… ngài muốn uống một cốc trà không? Hoặc… Không, chúng tôi đã dùng hết trứng cho bữa sáng rồi, nhưng tôi có thể đi ra tiệm bánh và mua ít bích quy, nếu ngài thích. Hoặc…”
“Nếu tất cả người dân Hanlith đều tử tế thế này,” Sophia ngắt lời bằng một nụ cười ấm áp, “em sẽ không bao giờ muốn về. Em rất muốn một cốc trà nóng. Còn ngài, Adam?”
Uống trà với một thợ sửa giày. Anh nói, “Thế thì còn gì bằng.”
Sophia liếc nhìn anh, rồi bước về phía trước chìa tay cho người thợ giày. “Tôi gọi ông như thế nào đây?”
“Là Jenkins, thưa tiểu thư. Robert Jenkins.”
Vậy là Sophia phát hiện ra anh không hề biết họ đang nói chuyện với ai. Hít sâu, Adam tiến lại chỗ nàng. “Ông Jenkins, đây là tiểu thư White, một người bạn thân thiết của ta. Hôm qua, cô ấy bị ngã xuống sông cùng với xe đưa thư và rơi mất giày.”
“Nên ngài đã tới đây,” ông thợ giày thốt lên. “Thật là vinh hạnh gấp bội.” Hình như đến lúc này Jenkins mới để ý đến trang phục lạ lùng của Sophia. “Tiểu thư mất hết hành lý ư? Vợ tôi hơi… đậm người hơn tiểu thư, nhưng rất giỏi may vá. Nếu tiểu thư c…”
Nàng nắm lấy hai tay ông thợ. “Cảm ơn ông nhiều, Jenkins, nhưng không cần đâu. Người ở Greaves Park và Hanlith thật hào phóng, ngoài sự mong đợi của tôi.”
Bởi Adam nhìn rất kỹ nên anh nhận thấy nàng chớp mắt còn má thì ửng hồng. Sophia không chỉ biết ơn thật lòng mà còn sắp rơi nước mắt. Nhận ra… cuộc đời đã bất công với Sophia White thế nào làm anh có cảm giác như bị đấm vào bụng. Lỗi duy nhất của nàng là trở thành con của một người hầu gái và một Công tước. Và nàng đã phải trả giá cho lỗi lầm đó, lỗi lầm của người khác, trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời.
“Bọn ta uống trà được chưa?” Adam gợi ý.
“À, vâng, thưa Công tước. Rất sẵn lòng.” Nói xong, người đàn ông cao gầy gần như nhảy qua quầy và biến mất theo hướng cầu thang phía sau.
Ngay khi ông thợ giày đi khỏi, Sophia bước về phía bức tường gần đó và đứng quay lưng lại với anh, chắc là ngắm nghía một kệ trừng giày đủ cỡ. Adam vẫn đứng nguyên để nàng có thời gian trấn tĩnh. Anh chuyển sự chú ý đến những đôi giày được cho vào bên trong những hộp trưng bày bằng gỗ đính lên bức tường gần nhất. Và cau mặt. “Cách lựa giày của người dân Yorkshire xem ra rất thực tế,” anh nói nhỏ và tiến lại gần nàng hơn.
Vẫn xoay lưng lại với anh, nàng gật đầu. “Trông chúng rất chắc chắn,” nàng đồng tình, giọng cũng rất nhỏ. “Và êm.”
“Ta nghĩ là khách của ông ấy đa phần không ở London nhiều.” Nàng quay lại đối mặt với anh. “Ồ, em hy vọng là không.”
Anh hiểu ý Sophia. Nàng hy vọng những gì người dân Hanlith nào đó biết về nàng cũng chỉ được như ông Jenkins. “Có gì nàng thích không?”
Ánh mắt nàng vẫn hướng vào anh. “Có.”
Lúc họ rời khỏi hiệu hàng giày của ông Jenkins, Sophia có một đôi giày đi bộ rất chắc chắn và đã được đo làm một đôi nữa mà ông thợ giày gọi là ‘giày thích hợp cho một quý cô duyên dáng và dễ thương.’ Adam rất muốn nhìn thấy đôi giày thần diệu đó trông như thế nào.
“Em xin lỗi vì làm mất thời gian như vậy,” Sophia nói, khi anh cột đôi giày vào yên ngựa của mình. “Em biết ngài có nhiều việc quan trọng hơn là xem ai đó đo chân em.”
Đó quả thật là một trải nghiệm đầy… phấn khích, nhất là khi nàng phải cởi đôi giày mượn của người giữ ngựa ra. Trong giây lát, Adam ước gì mình là một người thợ giày, để có thể là người dùng thước đo mắt cá chân và bàn chân nhỏ nhắn lạ thường của nàng.
May mắn thay, lý trí kịp xuất hiện nếu không anh đã bảo mình sẵn lòng theo nàng đi tới các cửa hiệu cả ngày. Nếu Adam nói anh không có việc gì làm, điểm đến kế tiếp của họ sẽ là nhà phu nhân Simmons. Và chuyện anh tặng nàng chiếc váy xanh sẽ bại lộ.
“Cũng… vui mà,” anh nói. “Tuy nhiên, ta cần kiểm tra vài việc ở nhà. Ta xin lỗi vì không thể đưa nàng đi tiếp. Ngày mai, chúng ta có thể quay lại nếu nàng m…”
“Ngài không cần phải đáp ứng mọi mong muốn và ý thích bất chợt của em,” nàng ngắt lời, dừng lại bên cạnh con Copper.
“Ta là Công tước, Sophia. Và ta tin ta đã nói với nàng rằng ta thường làm điều mình thích.” Anh đã cột xong và đi đến chỗ nàng. “Nàng có muốn quay lại vào ngày mai không?”
“Ngày mai, em muốn tới thăm phu nhân Simmons và tiệm bánh. Mùi bánh thơm quá.”
“Được thôi.” Adam vòng tay qua eo nàng, ngưng lại một lúc rồi mới nhấc nàng lên yên ngựa. Nếu không phải họ đang đứng ngoài đường với cả chục cửa sổ, anh đã hôn nàng lần nữa rồi.
“Nếu tối nay ngài không bận,” nàng nói khi nắm lấy dây cương, “thì em muốn chơi với ngài một ván piquet.” Nàng nhìn anh một lúc. “Vẫn cá cược như lần trước.”
Vậy là nàng cũng nghĩ về một nụ hôn nữa. Anh cười. “Nàng không có cơ hội đâu.” Và có khả năng anh cũng thế.
“Ta có thể hiểu tại sao nàng học chơi bài faro và blackjack,” Adam nói, chia cho mỗi người mười hai quân bài và đặt chồng tám quân khác bên cạnh những quân bỏ đi. “Những trò này đòi hỏi một người chia bài và một nhà cái. Nhưng không ai chơi piquet với nhà cái. Có hai đối thủ. Và ta chơi trò này nhiều lần rồi.”
“Có phải ngài định cố làm em bối rối rồi mất tập trung không?” Sophia xếp các quân bài của mình rồi nhìn chúng.
“Ta chỉ cảnh báo nàng thôi. Ta hiếm khi làm thế lắm.” “Trước khi Tantalus mở cửa, lãnh chúa Haybury dạy bọn em luật và cách chơi của gần như mọi trò chơi bài hay xúc xắc.”
Nàng nghĩ cằm anh thoáng đanh lại khi nàng nhắc đến tên của Hầu tước Haybury, nhưng nàng không chắc. Mọi người ở câu lạc bộ đều biết những tin đồn về mối bất hòa giữa hai người đàn ông, nhưng rõ ràng chuyện này xảy ra cách đây hơn 5 năm - khá lâu trước khi câu lạc bộ mở cửa. Nhưng nếu anh cố làm nàng bối rối, nàng đáp trả cũng đúng thôi.
“Vậy là nàng biết luật chơi,” anh nói sau một lúc, đưa mắt nhìn nàng qua những quân bài trên tay. “Như thế không có nghĩa là nàng chơi giỏi.”
“Hầu như mỗi buổi sáng và các ngày nghỉ trong năm, em đều chơi trò này. Như ngài đã biết, không nhiều nơi bên ngoài Tantalus chào đón em. Vì vậy, em ở nhà. Và bạn em, Emily Portsman, là người rất thích chơi bài.” Họ chơi nhỏ thôi, nhưng anh không cần biết điều đó. Anh cũng không cần biết rằng Emily Portsman thậm chí chẳng phải là tên thật của cô bạn ấy. Không ai ở câu lạc bộ biết cô ấy thực ra là ai, nhưng cô ấy xinh xắn, có giáo dục và rất cần việc làm. Chỉ cần thế thôi.
Môi anh cong lại thành một nụ cười quyến rũ hiếm hoi. “Đừng kể cho ta những gì các nàng làm khi không làm việc. Nàng sẽ hủy hoại mọi tưởng tượng của ta về việc các nàng khỏa thân và đánh nhau bằng gối.”
Sophia bật cười. “Chỉ vào thứ Năm thôi.”
Anh phá lên cười, ở nàng có thứ gì đó như sâm panh hảo hạng. “Ngày yêu thích của ta.”
“Ngài sẽ làm gì tối nay nếu Greaves Park chật kín khách?” nàng hỏi, chọn năm quân bài trên tay và bỏ sang một bên để đổi năm quân mới.
“Chắc là nướng hạt dẻ và hát thánh ca.” Bỏ ra ba quân bài, anh lấy ba quân còn dư.
“Thật à?”
Adam nhướn mày. “Sao nào? Có vẻ quá tẻ nhạt và khép kín ư?”
“Rất hay là đằng khác. Nhưng em không hình dung nổi cảnh ngài hát ‘God Rest Ye Merry, Gentlemen5* ’.” Nhìn xuống mấy quân bài trên tay, nàng mím môi.
5* Một bản thánh ca truyền thống hát vào Giáng sinh.
“6 điểm.”
“Tốt.”
Nàng lẳng lặng viết xuống 6 điểm của mình. “Ngài còn làm gì nữa?”
“Thứ nhất, ta hát ‘God Rest Ye Merry, Gentlement’ khá hay. Thứ hai, nàng chán chơi bi-a và chơi bài rồi ư?”
Giọng Adam có vẻ hơi… khó chịu, như thể nàng làm anh phật ý. Chết. Sophia nhìn vào đôi mắt xám nghiêm nghị của anh. “Em nghĩ những ích lợi của đời sống gia đình không được những người đã quá quen với nó trân trọng. Đây là lễ Giáng sinh vui nhất của em.” Và nàng rất vui vì những ký ức sẽ kéo dài suốt cuộc đời.
“Nàng tính cả chuyện suýt chết đuối và mất hết hành lý?”
“Em xếp chuyện đó vào một nhóm khác, những thứ làm cho kỳ lễ của em trở thành thảm họa nhất.” Nàng với tay qua bàn gõ vào một ngón tay anh. “Em không muốn đây là kỳ nghỉ tồi tệ nhất của ngài.”
Anh ngắm nàng một lúc. “Ta cam đoan với nàng rằng đây không phải là kỳ nghỉ tồi tệ nhất của mình. Không hề, dù điều đó có thể thay đổi khi những vị khách khác đến. Giờ nàng định tiếp tục tấn công ta hay thế là hết rồi?”
Adam đã không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, nhưng điều anh vừa nói cũng dễ nghe. “Ha. Chuẩn bị thua đi. 6.”
“Hả? Chết thật. Tốt thôi.”
Cười khúc khích, nàng thêm 16 điểm vào tổng điểm của mình. “Ồ, 3 điểm.” Vẫn đang cười, nàng thêm 3 điểm nữa.
“Ừm.”
Nàng đổi chỗ ba quân J trong tay. Đây là lúc anh có thể thắng nàng, nhưng nàng đang dẫn rất xa. “Bộ ba.”
“Bằng nhau.”
“Tức thật. Quân J.” “Không được rồi.”
Sophia thở ra. “Được. Thế ngài có gì?”
“K. À, cả Q nữa.” Nàng nhìn trong khi anh ghi cho mình 6 điểm. Rồi anh ngước nhìn nàng. “Nàng xong rồi chứ?”
“Vâng.”
“14 điểm,” anh nói. “Của ngài đấy.”
Lúc họ chơi xong ván bài và tính điểm, anh chỉ thua nàng 2 điểm. “Chúng ta sẽ tính điểm thế nào đây?” anh hỏi, xốc bài cho ván tiếp theo. “Hay ván nào tính ván ấy?”
Nàng đưa mắt về phía cánh cửa đóng kín của phòng khách. Dù Sophia có không để ý tiểu tiết tới đâu thì nàng cũng biết một người phụ nữ chưa chồng ở một mình với một người đàn ông thì sẽ dễ gây ra tai tiếng. Adam Baswich cũng biết thế. Vậy mà chẳng ai lo lắng gì khi chơi bi-a, cưỡi ngựa, hay chơi cờ cùng nhau với chỉ hai con chó khổng lồ nằm ngủ trước lò sưởi trong phòng.
“Ngài có nghĩ em kỳ lạ không khi từ chối quà tặng của ngài nhưng lại ngồi đây một mình với ngài?” nàng hỏi.
“Ta nghĩ nàng đã nhận ra sự khác nhau giữa việc được tán tỉnh và được… bao dưỡng,” anh đáp. “Ta không nghĩ nhiều đến chừng mực nhưng ta biết nó quan trọng với nàng. Và không, ta không thấy nó - hay nàng - kỳ lạ.”
Nàng quan sát một lúc những ngón tay thuôn dài của anh chuyển động. Đôi tay nàng hay mơ về lúc còn ở London và đôi tay nàng mong chạm vào mình. “Em đề nghị cách cá cược mới.”
“Ta rất háo hức.”
Nàng cũng vậy. “Sau mỗi ván, ai thua sẽ cởi một món đồ trên người.” Nàng chỉ vào bộ đồ xám đen đẹp đẽ của anh rồi vào quần áo của mình. “Chúng ta ăn mặc khá giống nhau.”
Đặt cỗ bài 32 quân xuống, anh đưa tay cởi cà vạt. Anh kéo nó ra khỏi cổ và thả xuống sàn. “Được.”
Một giờ sau, nàng tự hỏi liệu chàng Công tước Greaves có biết mình đã đồng ý thứ gì không. Nàng ngồi đó, một cơn hào hứng chạy dọc sống lưng khi Adam cởi áo. Trời ơi.
Khi Adam nhấc nàng lên xuống yên ngựa và nhất là khi anh cứu nàng trên sông, nàng biết anh rất khỏe mạnh và cường tráng. Anh có cơ thể của một vận động viên bẩm sinh, rắn rỏi, cơ bắp và… hoàn hảo. Một mảng lông ngực từ từ thu hẹp lại khi đi dần xuống rồi biến mất ngay trên thắt lưng quần. Nàng thấy điều đó còn gây tò mò hơn cái mà nàng đang trông thấy.
Khi quẳng chiếc sơ mi trắng xuống sàn, anh ngồi ngả người ra ghế và khoanh tay trước ngực. Sophia chau mày đáp lại. Nàng chưa nhìn anh xong. Khi nàng chuyển sự chú ý lên mặt Adam, anh điềm tĩnh nhìn nàng. “Nàng chơi ăn gian à?” anh hỏi.
“Đâu có. Em đã cảnh báo ngài rằng ngày nào em cũng chơi trò này suốt một năm cơ mà.”
“Được, nhưng ta đã chơi piquet từ năm 16 tuổi. Gần 14 năm rồi.” Adam duỗi tay rồi vuốt mép tờ giấy anh dùng ghi điểm. “Nàng chưa thua ván nào.”
Nghĩ nếu bật cười lúc này thì sẽ vừa vô duyên vừa nguy hiểm, Sophia đành gật đầu. “Ngài suýt thắng vài lần.”
“Đừng có an ủi ta.”
Nàng kìm lại một tiếng thở dài miễn cưỡng. “Em nghĩ chúng ta có thể dừng lại tại đây, nếu ngài muốn.”
“Để bị nàng gọi là kẻ thua cuộc đáng thương?”
“Em đâu phải là người kêu ca.” Nàng xếp các quân bài và xào cỗ bài. “Đến lượt ngài đấy. Em không hề muốn tranh cãi. Đó không phải mục đích của… chuyện này.” Thật ra nàng thấy vui khi mọi chuyện thành ra thế này, nhưng rõ ràng là anh muốn thấy nàng cởi đồ. Nàng lại thấy rùng mình.
“Nàng đã đề nghị cách cá cược,” anh rướn người về để lấy bộ bài. “Đúng.”
“Vậy là nàng không ngại khỏa thân.”
Hai má nàng nóng bừng khi lại nhận ra đây không phải là một cuộc nói chuyện giữa một quý ông và một cô gái đứng đắn. Tuy nhiên, lúc này, nàng không quan tâm. “Lập luận của ngài nghe cũng có lý.”
Anh nhìn nàng một lúc. “Vậy ta đề nghị chúng ta đổi trò chơi.”
Hơi thở nàng gấp hơn. “Sang thứ gì?”
Vẫn nhìn Sophia, anh với tay sang mép bàn để lấy 20 quân bài họ đã bỏ ra trước khi bắt đầu trò chơi. Không nhìn xuống, anh bỏ chúng vào bộ bài. “Chia bài. Quân nào lớn hơn thì thắng.”
“Làm vậy thì có cần tài giỏi gì đâu,” nàng phản đối.
“Ta đã chịu đựng suốt một tiếng rồi.” Anh đặt mạnh bộ bài lên bàn. “Lấy bài đi.”
Rõ ràng là ngay cả Công tước Greaves cũng mất kiên nhẫn. Tay vẫn còn run, nàng bốc mấy lá trong bộ bài rồi lật ngửa lên. “Q bích,” nàng nói, không ngăn nổi khóe miệng nhếch lên.
Adam chửi thề. “Chết tiệt.” Lúc nàng đặt những lá bài về chỗ cũ, anh rướn người lấy lá trên cùng và lật nó lên. “Bảy tép. Trời ạ.”
Nàng bật cười. “Trời đất. Có lẽ chúng ta nên thử…” “Đừng hòng.” Xô ghế ra sau, anh cúi xuống tháo một
bên giày và ném nó sang bên cạnh. “Lấy bài đi.”
Vì Adam đi tất nên nàng nghĩ anh còn bốn thứ để cởi trước khi hoàn toàn khỏa thân. Nàng còn chưa cởi cả khăn quàng. Có vẻ anh sẽ không còn gì trong khi nàng chưa hề cởi. “Được,” nàng nói kèm theo một tiếng thở dài cường điệu. Và rồi nàng lật ra con 4 cơ.
“A ha! Nàng tiêu rồi.”
Nàng để các quân bài trở về chỗ cũ. “Tối nay đang chống lại ngài nên em khuyên ngài đừng mừng vội, thưa Công tước,” nàng nói, cố giữ nét mặt nghiêm túc.
“Để rồi xem.” Nhấc lên một xấp bài dày, anh xoay cổ tay để chỉ mỗi anh có thể nhìn thấy quân bài. Rồi một nụ cười khoái trá và hơi nham hiểm nở ra trên môi anh. Anh đưa quân bài cho nàng. 9 cơ. “Được,” Sophia bình tĩnh nói và vô cùng kiểu cách, nàng cởi khăn quàng và vứt nó sang một bên.
Adam lườm chiếc khăn như thể nó xúc phạm anh. “Không thể chịu nổi.”
“Sao? Ngài nghĩ em sẽ cởi thứ khác ư?” nàng bảo. “Hay ngài nhận ra ai là người sẽ cởi hết đồ nhanh hơn?” Để cố giấu tim đang đập mạnh, nàng nhìn khắp người anh. “Vậy chúng ta sẽ làm gì nếu ngài thua?”
Nhìn nét mặt Adam là biết anh nghĩ gì đó trong đầu từ ván bài đầu tiên rồi, nếu không nói là trước đó nữa. Anh cũng nhìn lại nàng. “Ta sắp biết rồi, Sophia. Còn nàng?”
“Ừm”. Nàng tráo bài và lấy mấy quân. Nàng hồi hộp. 3 rô.
Sau khi Adam giơ ra quân J bích, nàng cúi xuống cởi chiếc giày bên trái. May mà họ không quy định thứ tự cởi các món đồ. Ngoài ra, nàng cũng không mặc đồ nữ. Nếu không thì hẳn nàng cũng sắp cởi hết rồi.
Sophia thua hai lượt kế tiếp và cởi chiếc giày bên trái cùng áo khoác. Rồi nàng bốc được một quân Át và quân Q làm Adam chẳng còn gì ngoài một bên tất và chiếc quần. Anh vươn vai sau khi cởi giày và đứng nguyên. Trong khi nàng quan sát anh, bị mê hoặc bởi những cơ bắp, Adam đi về phía cửa và xoay chìa khóa cửa. Chặn tất cả mọi người.
“Thêm một ly rượu nữa nhé?” anh hỏi và đi về phía cái tủ đầy rượu và lôi ra một chai brandy. “Hay rượu khác nặng hơn?”
Sophia bất giác liếm đôi môi khô nẻ. “Thể hiện mình bình tĩnh thế nào có thể sẽ làm em mất tập trung trong các trò cần kỹ xảo,” nàng bảo, “nhưng bốc bài thì chỉ là ăn may. Và em muốn một ly brandy.”
Adam lôi xuống hai chiếc ly và rót vào thứ chất lỏng màu hổ phách. “Nàng sai rồi. Nó dựa vào may mắn cũng nhiều như sự ngẫu nhiên. Và dựa trên kết quả sắp nhận được, ta thấy mình khá may mắn.” Adam quay lại bàn, trang nhã cầm ly. “Trừ khi nàng chỉ định trêu chọc ta. Nếu thế thì nàng nên nói ngay. Rồi sau đó chạy đi.”
Sophia nâng ly lên và hít vào mùi hương váng vất.
“Rượu rất ngon.”
“Đương nhiên rồi.”
Sophia nhìn anh qua vành ly, hơi nóng chạy khắp người nàng. Từ lúc gợi ý đổi cách cược, nàng chưa từng nghĩ tới nó chỉ là trêu chọc. Đến tận bây giờ, khi anh cho nàng đường lui, nàng vẫn chỉ thấy hào hứng và hưng phấn. “Ngài thật đẹp trai, thú vị và thông minh,” một lúc sau, nàng nhận xét trong khi máu chảy rần rật làm giọng và tay nàng hơi run run. “Ngài luôn rất tử tế và hào phóng với em. Ba ngày trước, ngài còn cứu mạng em. Em…”
“Vậy như thế này là để trả ơn ư?” Anh chợt cau mày. “Không. Trời ạ, em không có ý châm chọc tự tôn của ngài. Ý em là ngài chưa bao giờ cho em lý do để nghĩ xấu về ngài. Không hề. Và em rất… sẵn lòng để tối nay diễn ra theo cách nào tùy ý.”
“Tốt.”
Sophia nhấp một ngụm rượu, nhấm nháp luồng chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ họng. “Nhưng em vẫn sẵn lòng tiếp tục trò chơi này. Còn ngài?”
Adam nghiêng đầu nhìn nàng. Rồi anh đặt cốc rượu sang một bên và nhặt bộ bài lên. Nàng tưởng anh sẽ tráo bài nhưng anh lại lật ngược nó lên, lẳng lặng lấy ra 3 con át rồi đẩy chúng về phía nàng. “Ta đã thắng 3 ván tiếp theo,” anh nói và ngẩng lên.
“Ngài ăn gian!”
“Ta đang lấy lại thế cân bằng. 3 món đồ. Cởi đi.”
Trời ạ, nàng nghĩ, rồi cười tươi. Không tốt chút nào. “Được.”
Khi cởi xong cả hai chiếc tất, Sophia dừng lại. Rõ ràng anh muốn món đồ thứ ba là áo khoác, như thế lần thua tiếp theo, nàng sẽ phải cởi áo trong hoặc quần. Nhưng anh vẫn còn một bên tất.
“Thế nào?” anh giục và uống một ngụm rượu. “Em đang nghĩ.”
“Quá muộn rồi.”
“Ha ha. Nghĩ không bao giờ là muộn.” Khẽ mỉm cười, nàng đưa tay cởi cúc áo khoác trên cùng. Adam Baswich rướn người, ánh mắt dán chặt lên hai tay nàng. “Ồ, khoan. Suýt nữa thì em quên,” nàng nói tiếp và với tay tháo nơ buộc tóc. “Thế là cân bằng rồi nhé.”
Một thoáng bất ngờ và thán phục xuất hiện trên mặt anh. “Được lắm, cô gái.”
“Cảm ơn, Công tước.” “Xõa tóc ra đi.”
Sự phấn khích dấy lên chạy khắp người nàng, thẳng đến nơi thầm kín nhất. Sophia từ từ xõa tóc ra, luồn tay vào những lọn tóc đỏ vén hết ra sau lưng và buông xuống hai bên vai. “Như thế này ư?”
“Ừ. Như thế đấy.”
Hai bàn tay run rẩy thấy rõ, nàng nhặt những con át và cho vào lại cỗ bài. “Mời ngài,” nàng nói, đặt cỗ bài xuống bàn.
Adam với tay, chạm phớt một ngón tay lên khớp tay nàng và lật lên lá 2 tép. “Không phải lật nữa,” anh nói khi nàng định lật một quân bài rồi cúi xuống cởi nốt chiếc tất kia. Ngồi thẳng người lên, anh thả nó xuống sàn nhà bóng loáng.
“Ván nữa chứ?” nàng hỏi.
Khi anh gật đầu, Sophia hít sâu và xào bài. Lần này, nàng lật quân 4 tép.
“Cảm ơn trời,” anh lẩm bẩm và lẹ làng với tay chọn bài. “8,” anh nói và cho nàng xem quân 8 cơ. “Áo khoác.”
Chất giọng trầm thân mật khiến nàng tan chảy. Miệng Sophia đột nhiên khô khốc, nàng uống một ngụm lớn rượu và bắt đầu cởi năm cái cúc phía trước ngực.
“Chậm lại.”
Rõ ràng, anh đã mất khả năng nói câu hoàn chỉnh. Nhưng mà nàng cũng thế. Loay hoay mở cúc áo, Sophia nhìn gương mặt của Adam, quan sát vẻ mặt anh khi đôi mắt xám dõi theo từng cử động của ngón tay nàng. Nó khiến nàng cảm thấy mình… thật quyền lực. Có lúc, đối phương là một Công tước hay người giữ ngựa thì cũng như nhau. Khao khát là khao khát và cảm giác ấy thật mê mẩn. Nàng có thể cảm thấy sức nóng và sức nặng của anh lên mình, hơi thở nồng nàn của anh bên tai, nhịp đập trái tim hai người.
Chiếc cúc cuối cùng mở ra và nàng cởi áo, để nó rơi xuống. Khuôn ngực lấp ló sau lớp vải trắng mỏng manh và nàng nghe anh hít một hơi.
“Lấy một quân đi,” anh nói, giọng anh nghe có vẻ giống ra lệnh hơn là đề nghị.
Không buồn tráo bài, Sophia lần tới giữa cỗ bài và lấy ra một quân. Nàng cúi xuống nhìn vào quân bài. Chúa ơi. Hài hước quá, nàng nghĩ khi giơ cho anh xem quân bài. 8 tép. Ngay chính giữa. Khả năng nàng phải cởi đồ cũng nhiều như anh. “Thật thú vị,” anh lẩm bẩm, rõ ràng cũng có cảm giác giống như nàng. Rồi anh lấy quân bài trên cùng và lật ngửa ra để cả hai cùng thấy một lúc.
Con K cơ ngước nhìn nàng.