Chương 5
Là người thích cá cược, Adam cho rằng Sophia rất có khả năng cởi áo trong, nhưng suốt buổi tối nay, nàng đã khiến anh nhiều lần bất ngờ nên anh cũng không chắc. Anh nên nói câu gì đó thật thông minh nhưng máu đã rời khỏi não anh nửa tiếng trước rồi. “Thế nào?” anh chỉ nói được thế.
Phụ nữ không làm anh bối rối như thế này. Họ không làm anh kích động đến mức việc trở mình trên ghế cũng có thể làm hỏng chiếc quần và rất có thể là cả buổi tối. Anh là người thờ ơ và có mấy cô gái đã nói thẳng với anh như thế. Đúng, anh thích chuyện trên giường và đây cũng là hoạt động anh thường làm. Nhưng anh không mất hết khả năng nhận thức khi cô gái vẫn còn mặc đồ.
Anh thừa nhận rằng đây là một trải nghiệm khác. Sophia White không phải là một diễn viên hay ca sĩ dựa vào những người hâm mộ giàu có để kiếm sống, cũng không phải là một cô gái quý tộc cần giữ thanh danh nơi công cộng dù cô ấy có thế nào trong phòng ngủ. Không, Sophia tự lực cánh sinh và không quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì về mình. Ngay cả anh cũng không thể nói về bản thân như thế.
Cô gái kia liếm môi rồi bỏ sơ vin. Dùng hết sức mạnh tinh thần để ngồi yên, Adam chuyển ánh mắt từ tay nàng lên mặt nàng. Nàng cởi cái gì cũng được, dù anh phải thừa nhận mình đã nghĩ đến cảnh được chạm vào ngực nàng từ trước cả khi hôn nàng sáng nay.
Nàng nhìn anh bằng ánh mắt thích thú và khiêu khích rồi đưa tay nắm lấy gấu áo. Nàng nhanh chóng cởi áo và thả nó xuống tấm thảm màu lam.
Adam thở ra. Nàng thật mịn màng, trắng trẻo và hoàn mỹ. Nàng đang quyến rũ anh. Làn da trắng như kem của nàng khiến mái tóc đỏ rực rỡ hơn. Anh nắm chặt tay khi cơ thể bắt đầu xôn xao.
“Nữa chứ?” nàng gợi ý, giọng run run.
“Ta nghĩ chơi tối nay thế đủ rồi,” anh đáp, uống cạn ly rượu, chẳng thích hợp chút nào với loại rượu ngon như thế. “Còn nàng?”
“Em đồng ý, miễn ta thống nhất là em thắng.”
Mọi chuyện dường như đang rất thuận lợi với anh nhưng anh vẫn gật đầu. “Là người lịch sự, ta đồng ý.”
Dù vậy, khi Sophia bắt đầu xếp cỗ bài lại gọn gàng, anh thấy mình chờ thế là đủ rồi. Đứng lên, Adam rướn người và kéo nàng lại để hôn. Tay Sophia chạm vào bờ vai trần của Adam. Anh xô cái bàn ra để tiến lại gần nàng.
Anh chạm vào người nàng khi tiếp tục nụ hôn. Nàng có hương chanh, hương mùa hè ngay trong mùa đông ở Yorkshire. Và nàng đang mặc quần.
Hai con chó đang yên vị trên tấm thảm dày trước lò sưởi, nên Adam bế nàng lại chỗ trường kỷ. Anh quỳ xuống mấy chiếc gối dưới đất. Sophia ngồi dậy và cúi xuống hôn nhẹ lên ngực Adam. Cái động chạm làm anh giật mình như điện giật.
Anh nhận ra sự khác biệt giữa nhân tình và người yêu. Không thỏa thuận, không hứa hẹn thủy chung hay đúng mực. Anh muốn nàng và nàng muốn anh. Chỉ thế thôi. Và xét đến mục đích chính của kỳ lễ này, Sophia có thể là người yêu cuối cùng của anh. Một người đàn ông có gia đình sẽ lừa dối vợ với một nhân tình. Sẽ thật ngốc nếu anh qua lại với một người yêu mà không có quy định hay mắc nợ gì anh. Và anh thì không ngốc.
“Đừng làm rách quần em,” Sophia cười tươi và thở hổn hển khi nâng người lên. “Em phải đem trả.”
“Ta nghĩ nàng nên giữ lại.”
Nàng nắm lấy tóc anh và làm anh kích động. Đây rõ không phải lần đầu tiên của nàng và anh cũng không hy vọng thế. Nhưng điều đó không quan trọng. Nàng kéo anh lên để hôn.
“Nói em nghe,” nàng kéo quần anh xuống, “ngài sẽ cởi đồ nếu thua ván bài cuối cùng ấy?”
Anh cố gắng kiềm chế, không muốn đầu hàng trước khi chiếm được nàng. “Đằng nào ta cũng sẽ cởi,” anh đáp, giọng khản đi. “Ta có khi không bao giờ chơi tiếp được bài piquet nữa.”
Sophia bật cười, âm thanh vui tươi truyền cả sang anh. “Em muốn xem ngài sẽ giải thích thế nào tại Tantalus.”
“Ta nghĩ nên giữ bí mật.”
Anh hôn nàng. Với làn da trắng sứ và mái tóc đỏ, nàng làm anh nghĩ tới lửa và băng, chỉ trừ nàng không lạnh. Ngược lại là khác.
Nàng giật tóc anh, khiến anh khó lòng kiềm chế. Thế này vui hơn hát thánh ca thật. Nếu lúc này mà có khách đến thì anh cũng đóng cửa, không quan tâm hậu quả xảy đến với tiền và quyền lực của mình. Nhếch mép cười, anh tận hưởng nàng.
“Ôi,” nàng ngồi dậy nhìn anh.
Nàng rõ ràng không phải là một cô gái e dè, nhút nhát. Nàng chính là người gợi ý cách cá cược này. Trong giây lát, anh tự hỏi ai đã quyến rũ ai, nhưng ngay lập tức quyết định chuyện này không quan trọng. Cả hai người đều đang có thứ mình muốn.
“Đừng chọc em nữa, đồ xấu xa,” nàng thở gấp. “Xấu xa?” anh cười tươi và nhỏm dậy. “Ta ư?”
Anh đứng lên lấy áo khoác và rút ra trong túi một cái bao cao su. Anh đã đặt nó vào đó sau bữa tối, phòng trường hợp chuyện này xảy ra. Anh sẽ dùng vì anh không phải kẻ ngốc rải con hoang khắp nơi như cha nàng.
“Để em,” nàng nói và ngồi dậy lấy vật kia trong tay anh. “Đừng làm ta đau,” anh nhắc.
Sophia cười. “Đó là giải lớn nhất.”
Sự hóm hỉnh của Sophia có sức lan truyền và khiến anh mỉm cười.
Nàng nhìn anh rồi lại nằm xuống. “Lại đây.”
Không đợi đến câu thứ hai, anh nằm đè lên người nàng. Thế giới dường như bé lại, chỉ còn hai người họ.
Anh nhìn gương mặt phấn khích cùng mái tóc đỏ của nàng rơi trên trường kỷ màu vàng. Anh cúi đầu hôn nàng. Trời ơi, nàng thật đẹp.
Anh hít sâu rồi xoay người, đặt nàng lên trên.
Nàng nhìn anh, ngạc nhiên rồi thích thú hiện trên gương mặt. Vậy ra chưa người tình nào trước đây của nàng làm vậy. Cũng tốt. “Nào,” anh ngồi dậy hôn nàng.
Những lọn tóc xõa khắp mặt và vai nàng. Anh nghĩ nàng rất giống một nữ chiến binh Amazon. Chỉ có điều nàng ấm áp, sống động và làm anh mê mẩn.
Sophia đổ rạp xuống ngực anh. Dù đang thở dồn dập, nàng vẫn có thể nghe thấy nhịp tim hối hả của anh.
“Ngài chơi bài whist không?” nàng hỏi.
Adam bật cười, vuốt tóc nàng âu yếm. “Ta thách nàng chơi bi-a tối mai,” anh đáp. “Vẫn cá cược thế.”
“Đồng ý.”
Đây là sự khác biệt giữa một cô gái chuẩn mực, một cô con gái chuẩn mực và chính thống của một Công tước, với một cô gái tự lập và có trách nhiệm với bản thân. Nếu Công tước Hennessy không đến Tantalus và tước đi chút thỏa mãn của nàng khi có được độc lập, nàng vẫn sẽ ở đây và được ở cạnh người đàn ông đẹp trai, hấp dẫn này. Khác biệt duy nhất là nàng sẽ không chợt băn khoăn liệu một Công tước có chống lại một Công tước khác không. Có thể, nhưng không phải vì đứa con gái ngoài giá thú của người kia.
“Nàng đã gặp cha mình bao giờ chưa?” anh cất tiếng hỏi, át đi tiếng nổ lách tách của củi trong lò và tiếng chó ngáy đều đều.
Câu hỏi khiến nàng giật mình. Chắc chắn ngay cả một Công tước cũng không thể biết đọc ý nghĩ. Sophia ngẩng lên, áp lòng bàn tay lên khuôn ngực rắn rỏi của anh. “Tại sao?”
Đôi mắt xám lướt xuống thân người nàng, rồi quay lại khuôn mặt nàng. “Tò mò thôi.”
Trong giây lát, Sophia cân nhắc có nên giấu giếm không, nhưng kỳ thực nàng không thấy nói dối có tác dụng gì. “Rồi,” nàng đáp. “Cách đây hai tuần.”
“Ở London? Ta tưởng ông ấy ở tư gia Hennessy.”
“Em cũng vậy.” Sophia miễn cưỡng rời khỏi người anh và đi lấy áo. “Cho tới lúc đó, mối liên hệ duy nhất em có với cha là chuyện ông ấy gửi tiền học cho cô chú em. Em sẽ không nhận ra dù ông ấy có mời em nhảy.”
“Thế sao hai người lại gặp nhau?” Anh ngồi dậy, không nhận ra mình trông… hấp dẫn thế nào.
“Đó là một câu chuyện buồn bã và ảm đạm, ít nhất là dưới góc nhìn của em. Ngài có chắc là muốn nghe không?” Nàng hy vọng anh sẽ từ chối. Nói ra kỳ nghỉ này và lời mời của anh có ý nghĩa thế nào thì sẽ thật đáng thương hại.
“Nàng sẽ rất kinh ngạc nếu biết ta đã nghe bao nhiêu chuyện buồn bã và ảm đạm. Vài chuyện còn liên quan đến ta. Kể đi.”
Chết. “Được.” Nàng mặc áo và hít sâu. “Như ngài đã biết, Hennessy chưa bao giờ thừa nhận em. Em dám chắc chuyện đó cũng không ngăn được toàn bộ nước Anh biết ông là cha em.”
“Đúng, đây là bí mật được che giấu kém nhất Anh quốc.” “Rõ ràng ông có thể chấp nhận, chừng nào em chỉ là người… vô danh. Một vết nhơ nho nhỏ trong lý lịch của ông.
Nhưng rồi em đi làm ở Tantalus.”
Adam đứng lên, nheo mắt rồi dùng cà vạt lau người. “Một người đàn ông không nuôi dưỡng con gái mình thì chẳng có quyền bảo cô ấy phải sống thế nào.”
Sophia giờ mới nhận thấy những gì nàng biết về Adam Baswich thật ít ỏi. Và những gì lâu nay nàng vẫn mặc định về anh - nhẫn tâm trong kinh doanh, ưa thích tai tiếng - không bao gồm sự thấu hiểu về nỗi tuyệt vọng. “Em đồng ý,” nàng nói, giọng run run. “Nhưng theo ông, cách sống đầy tai tiếng và ngu ngốc của em ảnh hưởng xấu đến thanh danh của ông và những người con hợp pháp của ông.”
“Đồ khốn,” Greaves lầm bầm, nhỏ đến mức nàng gần như không nghe rõ. “Ông ta có tìm cách giải quyết vấn đề này không, hay chỉ muốn quát mắng nàng?”
“Ông ấy có cách,” nàng đáp, nuốt khan. “Ông thu xếp chuyện hôn nhân cho em. Một mục sư. Đức cha Loines, tại một giáo xứ rất nhỏ ở Cornwall.”
Adam ho một tiếng rồi mặc quần. “Một mục sư?”
“Em biết. Nghe buồn cười, có phải không? Rõ ràng, ngài Loines, vì một khoản quyên góp bí mật, đã đồng ý cưới em và… cứu rỗi linh hồn em.”
“Buồn cười thật,” anh nói. “Sao ông ta lại nghĩ nàng sẽ đồng ý một chuyện như vậy? Nàng sẽ… rất khổ. Ta hy vọng em đã bảo ông ta cút đi.”
Sophia cài khóa quần, rồi uể oải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn bị xô lệch. “Em có nói vậy.”
“Được đấy.”
“Và rồi ông bảo em rằng nếu em từ chối, ông sẽ dùng hết của cải, quyền lực và ảnh hưởng của mình để khiến Tantalus biến mất. Dù thế nào, ông nhất quyết muốn loại bỏ em cùng tai tiếng của em.”
Adam nhìn nàng một lúc. Nàng có thể nhìn thấy những lời nói xuất hiện trong tâm trí anh, những viễn cảnh anh nghĩ ra rồi bỏ qua khi anh đi theo những phương án nàng cân nhắc trong suốt hai tuần. Rồi anh từ từ bước lại và chỉnh cái bàn. “Trong mắt ông ta, rõ ràng đây là giải pháp hoàn hảo,” anh trầm ngâm, ngồi xuống đối diện với nàng. “Ông ta thu xếp tương lai cho nàng và loại bỏ cái gai là chuyện nàng ở Tantalus.”
“Vâng. Chính xác. Cảm ơn ngài.”
“Vậy nàng đã bỏ việc ở Tantalus chưa? Trốn chạy? Đó là lý do nàng ở đây?”
Giá như thế là đủ. “Hennessy đã nhấn mạnh dù có em bỏ trốn thì cũng không cứu được câu lạc bộ. Em phải làm theo ý ông, nếu không ông sẽ cho Diane, Oliver và tất cả những người bạn của em xong đời. Một vài người - hầu hết - đều không có nơi nào để đi.” Một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống má và nàng vội gạt nó đi. Nước mắt chỉ khiến nàng trông yếu đuối hơn thôi và nàng đã khóc đủ vì chuyện này rồi.
“Tại sao nàng đến đây?”
“Ngài đã mời em, nhớ chứ?” nàng đáp, giọng gắt hơn dự định. Sophia so vai. Lúc này, anh là đồng minh. Nếu khiến anh bực, nàng chỉ còn nước quay lại Tantalus và đợi thời gian trôi qua. “Em nghĩ mình muốn trải qua một kỳ lễ vui vẻ như mong muốn,” nàng tiếp tục bằng giọng nhẹ nhàng hơn. “Em muốn gặp Camille, cười đùa và tận hưởng trước khi mục sư Loines nhốt em lại sám hối.”
Adam đứng phắt dậy và đi lại tựa người vào trước lò sưởi. “Rõ ràng hai chúng ta đều mắc kẹt với một thứ không mong muốn.”
“Ngài không muốn kết hôn?”
“Ta không muốn phải bỏ đầy khoai tây vào một cái thau rồi chọn củ vừa mắt nhất. Nhưng đó là lỗi của ta vì đã lần lữa.”
“Tại sao lại thế?” Sophia hỏi dồn. Nàng có thể tự nhủ rằng biết thêm về tình thế khó khăn của anh sẽ giúp nàng, nhưng Adam Baswich là một người đẹp trai và giàu có. Nếu muốn, anh đã kết hôn lâu rồi. Vậy thì tại sao anh lại trì hoãn đến phút chót?
Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt anh. “Đó là một câu chuyện buồn bã và ảm đạm.”
Nàng đứng lên tiến về phía anh, bước qua hai con chó đang say ngủ và tựa vào khung lò bằng cẩm thạch. “Em đã kể cho ngài chuyện của em.”
Adam lắc đầu. “Để khi khác.”
Dù giọng anh rất nhẹ nhàng, giữa họ vẫn có cảm giác ngượng nghịu. Đây là lần đầu tiên Sophia cảm thấy không hoàn toàn thoải mái khi ở bên anh và nàng không thích cảm giác đó. Thở dài, nàng chống một tay lên khung lò sưởi và nhón chân hôn anh.
Nàng nghĩ, có thể Adam Baswich chỉ tò mò về nàng thôi. Một khi đã có được nàng rồi, anh sẽ tống nàng đến Hanlith và xong chuyện với nàng. Nhưng khi làn môi ấm nóng của anh chạm vào môi nàng, trêu ghẹo và kích động, ý nghĩ khó chịu đó tan biến.
Anh luồn tay vào áo nàng rồi kéo nàng lại gần. “Không chuyện trò nữa à?” anh lên tiếng và nàng cảm thấy anh đang mỉm cười.
“Em thích chuyện trò. Chỉ là không phải về rắc rối của cả hai.” Nàng vén một lọn tóc đen khỏi mắt anh, rồi giật người khỏi tay anh trước khi anh thắc mắc về từ “của cả hai”. Một Công tước đời nào lại thích so sánh rắc rối của mình với tai tiếng của một cô gái. “Ngài vẫn muốn cùng em trở lại Hanlith vào ngày mai chứ? Vì nếu ngài cho em mượn một người giữ ngựa, em có thể tự…”
“11 giờ ngày mai,” anh ngắt lời. “Chúng ta sẽ ăn trưa ở quán White Horse.”
“Vậy thì chúc ngài ngủ ngon,” nàng mỉm cười, “vì em cần tìm gì đó để mặc vào ngày mai.”
“Ta thích dáng vẻ của nàng hiện tại,” anh đáp, giật giật gấu áo của nàng.
“Và em cũng thích thứ ngài đang mặc,” nàng nói, lợi dụng thời cơ ngắm lần nữa thân hình săn chắc của anh, “nhưng em nghĩ ngài có thể bị lạnh.”
“Ừm. Ăn sáng lúc 9 giờ.”
Nàng nhặt đôi ủng cùng bộ quần áo đi mượn. “Chúc ngài ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Sophia.”
Khi nàng mở cửa phòng khách liếc nhìn hành lang trống trơn, cả hai con chó nâu đi theo nàng. Nàng thích có chúng quẩn quanh. Theo nàng, những người bạn không phán xét thật sự rất hiếm.
Phòng ngủ rộng lớn của nàng không có người, lò sưởi đã được đốt và giường được trải sẵn sàng. Thở dài, nàng cởi áo và khoác vào chiếc áo ngủ quá cỡ. Nàng nghĩ mình có thể ngủ cùng Adam trong phòng anh hoặc phòng mình, nhưng thế này tốt hơn. Không dễ chịu hơn nhưng tốt hơn.
Nàng mến Adam và sau khi gần gũi với anh một lần, nàng còn khao khát anh hơn. Nhưng bám riết hoặc khiến anh nghĩ nàng mong đợi hay muốn nhiều hơn những gì anh có thể cho nàng… đó không phải là điều nàng muốn.
Nàng không muốn phá hỏng tình bạn bất ngờ này, nếu nó đúng là tình bạn. Nàng thở dài nằm xuống và kéo chăn đến tận cằm. Cho đến lúc này, kỳ lễ đã vượt xa mong đợi của nàng - và Công tước Greaves cũng vậy.
“Cô nghĩ cái này như thế nào?”
Sophia đang đánh răng liền xoay người lại khi Milly Brooks đi vào. Bà quản gia kiêm người hầu ôm trong tay một bộ đồ đi ngựa bằng nhung nặng trĩu màu rượu chát và xanh lục. “Đẹp quá!” nàng reo lên, đứng vuốt ve chất liệu vải mềm mại sang trọng. “Bà không đến chỗ phu nhân Wallace đấy chứ?”
“Tôi nghĩ phu nhân ấy thà là không mặc gì còn hơn cho cô mượn một cái cúc,” bà Brooks nói.
“Tôi đồng ý. Bà lấy đâu ra cái váy đẹp nhường này vậy, Milly?” Trông nó ấm áp, sang trọng và lộng lẫy. Nàng muốn mặc nó ngay lập tức.
“Agnes Smith cất nó trong rương trên gác.” Sophia cau mày. “Người phụ bếp Agnes?” Milly gật đầu.
“Nhưng cô ấy… rất nhỏ người. Làm sao tôi mặc vừa đồ của cô ấy được.”
Bà quản gia lắc đầu. “Cô ấy bảo nó không vừa với mình và cô nên thử mặc xem.”
Có vẻ như lãng phí thời giờ, nhưng nếu những người hầu của Greaves Park tử tế đến vậy, nàng không có ý kén cá chọn canh. Ngoài ra, cái váy không có vẻ quá ngắn. Dù sao cũng đáng thử.
“Thôi được.” Thở dài tiếc nuối, nàng cởi áo ngủ ra và giơ tay lên để Milly mặc cho nàng.
Nàng những tưởng nó sẽ kẹt nơi vai nàng. Nhưng nó thả xuống hông và xòe ra dưới chân. Cau mày, Sophia quay lưng lại với Milly để bà có thể cài hàng cúc sau lưng.
“Ôi, Sophia, vừa như in,” bà Brooks reo lên, cài xong hàng cúc và đi vòng ra phía trước để ngắm nàng.
“Tôi không hiểu,” Sophia đáp. “Đây là chiếc váy quá đẹp đối với một phụ bếp. Cô ấy có… bao giờ… cưỡi ngựa không?”
“Agnes bảo cô ấy từng khá tròn trịa nên váy mới rộng như vậy. Về việc làm sao cô ấy có chiếc váy này thì tôi không biết. Nhưng cô ấy nói đó là một chiếc váy cũ không vừa với mình từ lâu rồi và cô cứ thoải mái mặc nó.”
Cuối cùng, Sophia ngắm mình mặc bộ váy trong gương. Chiếc váy thật vừa vặn cứ như là được may cho riêng nàng. Nàng xoay một vòng. “Tôi phải cảm ơn Agnes mới được,” nàng nói, không thể giấu được nụ cười.
Đương nhiên, nàng đã từng mặc những chiếc váy đẹp - một điều bắt buộc ở Tantalus, càng tối màu và táo bạo càng tốt. Nhưng là nàng tự mua. Chưa ai tặng đồ cho nàng. Nhất là những chiếc váy tinh tế, ấm áp, vừa hợp cưỡi ngựa, vừa hợp với mùa đông Yorkshire.
Sau khi nàng xỏ chân vào đôi giày cưỡi ngựa của nam đi mượn và Milly búi tóc xong cho nàng, Sophia đi xuống lầu và ra phía sau nhà. Phòng bếp có vẻ yên ắng, không khó hiểu khi Công tước chỉ có hai người khách.
Agnes Smith đứng bên bếp, trước mặt là một nồi trứng luộc. Sophia vuốt chiếc váy đẹp và tiến về phía trước ôm chầm người phụ nữ nhỏ.
“Cảm ơn cô rất nhiều, Agnes!” nàng reo lên, cúi xuống hôn lên má người phụ nữ lớn tuổi hơn. “Nó rất đẹp.”
“Chúa ơi!” người phụ bếp la lên. “Cô suýt làm tôi đứng tim.”
Cười khúc khích, Sophia buông cô ấy ra và lùi lại. “Cô phải cho phép tôi trả ơn cô vì chiếc váy này.”
Đôi má người hầu gái vốn đã đỏ vì hơi nóng trong bếp nay lại đỏ hơn. “Ồ không, tiểu thư Sophia. Tôi có mặc được nó đâu. Nên có người tận dụng. Tôi sẵn lòng tặng nó cho cô.”
Sophia ôm cô ấy lần nữa. Nàng không ngờ những người sống tại Greaves Park lại tử tế và khoáng đạt đến nhường này. “Vậy thì cảm ơn cô,” nàng nói.
Khi quay lại, nàng suýt nữa đâm sầm vào Milly đang đứng ngay sau nàng. “Cô quên áo choàng, Sophia,” bà nói, chìa ra chiếc áo choàng có mũ màu đen lót lông thú. “Cái này cũng của Agnes.”
“Ồ, thế thì quá nhiều rồi.” Trời ạ, hai món đồ này phải hơn cả tháng lương của cô ấy.
“Thôi nào,” Agnes xua tay. “Chúng rất hợp nhau.”
Đúng thế. Và Sophia rất mong chờ xem Adam sẽ nói gì. Chắc chắn anh tưởng nàng xuống ăn sáng trong trang phục đàn ông lần nữa. Hình như anh thích nhìn nàng mặc quần. Và nàng thích khi anh cởi nó ra.
Sau khi ôm Agnes thêm cái nữa, nàng rời nhà bếp và đi ra hành lanh dài đến phòng ăn sáng. Con đường ngắn nhất là đi qua phòng chân dung, nhưng nghĩ tới việc thấy người cha vào buổi sáng sau khi nàng ở bên anh con trai làm nàng rất không thoải mái. Thế là nàng đi qua vườn cam, chào vô số gia nhân khi họ đang tất bật làm công việc buổi sáng của mình.
Khi Sophia đi vào phòng ăn sáng, Adam đã có mặt, đang ngồi tại bàn với một cốc cà phê bốc khói nơi khuỷu tay và cầm một tờ báo để mở. Người nàng ấm lên khi thấy anh và phấn khích dù trời lạnh. Dù nàng có thể rất rắc rối, anh cũng đã không tống nàng đi. Anh là người nàng có thể coi là bạn.
Hôm nay, anh mặc màu lam và xám, hoàn mỹ như thường lệ. Và rất điển trai, với một lọn tóc đen rơi xuống thái dương làm cô bứt rứt muốn vén nó lại.
Và rồi Sophia để ý thấy ông quản gia Udgell nhìn nàng chờ đợi và nhận ra mình đang nhìn chàng Công tước chằm chằm. Ngốc quá. “Chào buổi sáng,” nàng nhẹ nhàng nói và tiến lại bàn.
Adam ngước lên. “Chào…” Anh đứng dậy, mắt mở to gần như không thể tin nổi khi nhìn nàng từ đầu đến chân. “Trông nàng thật… đẹp. Nàng lấy thứ này ở đâu thế?”
Nàng cười tươi, cảm giác thỏa mãn hòa lẫn với khao khát bừng lên trong nàng. “Của cô phụ bếp Agnes Smith.”
“Lại… Thật sao?”
“Suỵt. Rất tuyệt, phải không?” Nàng nhấc chiếc váy nặng trịch lên một, hai phân và thò ra một bên mũi giày. “Em vẫn đang đi bốt của người giữ ngựa. Em không thể dùng đôi giày tốt nhất của người giữ cửa đi cưỡi ngựa được.”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Anh chỉ về phía bàn. “Udgell, một cốc trà cho tiểu thư White.”
“Có ngay, thưa Công tước.”
Khi chọn bữa sáng xong, Sophia ngồi xuống đối diện với Adam. “Báo London à?”
“Ừ. Họ đưa nó qua sông cùng với thư. Ta rất tiếc phải thông báo với nàng rằng thời tiết ở London cực kỳ ôn hòa.”
“Em thích thời tiết ở Yorkshire hơn. Rất khó đoán.”
“Không hẳn. Trời hoặc đang có tuyết, hoặc sẽ có tuyết.” Anh nhếch mép cười và lấy một tờ giấy gấp ra khỏi túi và đưa cho nàng. Ngón tay họ chạm nhau và nàng hít sâu.
Anh khiến nàng hơi lúng túng. Trước đây, nàng cũng từng có người yêu và dù nàng cũng thích những khoảnh khắc nghỉ ngơi thì nó vẫn ở lại trong phòng ngủ. Thế nhưng, cảm giác đê mê đó vẫn chưa chịu rời đi. Và nó dễ chịu đến mức nàng không muốn quên đi.
Ồ, nàng lại nhìn anh nữa rồi. Nàng cố tình nhìn xuống tờ giấy Adam vừa đưa. “Gì thế?”
“Mở ra đi.”
Nàng mở và đọc lướt những dòng chữ nguệch ngoạc cùng chữ ký bên dưới. “Của Keating,” nàng reo lên.
“Đọc to lên. Ta vẫn chưa đọc, chỉ mới nhìn địa chỉ.” Anh thật tế nhị. Ngước lên với ánh mắt hàm ơn, nàng vuốt thẳng lá thư và hắng giọng. “Adam,” nàng đọc, rồi hạ giọng. “Tôi vốn quen với cách ăn nói… cộc cằn, nhưng tôi sẽ cố tránh. Khách đến câu lạc bộ không thích những cô gái xinh xắn ăn nói như vậy và tôi nghĩ mục sư sẽ tỏ… thái độ với tôi.” Nàng trấn tĩnh, cố tập trung và biết rõ rằng chủ nhà vẫn đang nhìn nàng. “Keating có vẻ rất thích dùng từ thô tục nên em sẽ thay từ ‘trời đánh’ nếu cần. Ngài có thể đọc riêng đoạn đó sau.”
Adam bật cười. “Được, giờ ta cũng không biết mình có muốn nghe nàng nói ‘trời đánh’ hay không. Cứ đọc lá thư ‘trời đánh’ đó đi.”
“Được thôi. ‘Adam,’” nàng bắt đầu lại, nhìn vài từ trước khi đọc, “‘Lẽ ra tôi nên biết anh có một cây cầu trời đánh cũ kĩ ngay giữa Yorkshire trời đánh. Tôi nhận thư của anh sáng nay. Cammy và tôi đang ở quán trọ King George ở Etherton trời đánh. Vì Sophia đã ở đó với anh rồi, chúng tôi quyết định lưu lại đây ít nhất là hai tuần nữa, để phòng khi anh kịp chữa xong cây cầu trời đánh đó.’” Nàng nhìn lên. “Keating thật giỏi ăn nói, phải không?”
“Ừ. Còn gì nữa không?”
“Để xem nào. Còn. ‘Anh phải thấy cả chục cô gái đang nóng lòng gặp mình. Anh định mở một trường nữ sinh trời đánh ở đó à? Chuyển lời thăm hỏi của chúng tôi đến Sophia nhé và vì Chúa, đừng khó chịu với cô ấy. Vợ chồng chúng tôi hy vọng được gặp anh sớm.’ Và thêm vài câu cằn nhằn về việc sửa cầu.”
Sophia đưa lá thư và anh đọc lướt qua, bặm môi khi đến phần ‘trời đánh’. Tình cảm chân thành và sự hóm hỉnh trong lá thư, dành cho cả Adam và nàng, khiến Sophia thấy vô cùng xúc động. Suốt 5 ngày vừa qua, nàng đã vui đến mức gần như quên đi những rắc rối, bạn bè ở Tantalus và hai con người mà nàng cất công đến Yorkshire để gặp. Cảm giác có lỗi khiến nàng cau mày.
“Nàng sẽ đợi ở bên kia sông nửa tháng để gặp Camille và Keating chứ?” Adam hỏi khi nhét lá thư vào túi.
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì đừng cau có nữa vì họ tình nguyện làm vậy. Nàng đâu có làm cầu gãy. Và King George là một quán trọ tốt. Ta trả tiền cho họ và cả những người khách còn lại.”
Nàng thở dài. “Được. Chỉ là em hơi xúc động khi biết họ vẫn còn nghĩ đến mình.”
“Sao lại không chứ?” anh đáp lại bằng giọng thích thú. “Nàng rất đáng nhớ.”
“Em sẽ xem đây là một lời khen.” Nàng nghiêng đầu nhìn anh. “Keating không biết ngài đang tìm vợ à?”
“Anh ta có biết những điều kiện của cha ta, dù có thể anh ta còn ít để tâm hơn ta. Chắc chắn Keating sẽ khám phá ra. Anh ta thông minh lắm.”
“Có lẽ ngài nên viết thư thông báo. Trong khi chờ đợi, họ có thể đánh giá các cô dâu tương lai của ngài.”
“Có khi Keating sẽ làm họ chết khiếp với tiếng tăm trời đánh của mình.”
Sophia bật cười. Phấn khởi, nàng bắt đầu ăn sáng. Những hoạt động tối qua hình như kích thích khẩu vị của nàng. Nàng ngẩng lên nhìn Adam một cái và thấy ánh mắt xám đang nhìn mình. Khẩu vị của nàng không chỉ vì thức ăn.
Sáng nay, Adam có nhiều việc cần làm, trong đó có cuộc hẹn với anh em nhà Jones. Họ mới gửi thư báo rằng họ đã lên kế hoạch sửa cầu. Anh vẫn ngồi im, vờ như đọc trong khi quan sát vị khách duy nhất đang ăn bánh nhân thịt và hai quả trứng luộc.
Bà Orling, thợ may ở Hanlith, hình như có đôi tay thần kỳ. Và Sophia đã tin tất cả những gì bà Brooks nói về bộ đồ cưỡi ngựa - dù anh sẽ không chọn người nhỏ bé như Agnes Smith làm chủ nhân cái váy. Có vẻ như ở Greaves Park vào kỳ lễ này đầy ắp những điều kỳ diệu, vì vậy chỉ mong Sophia đón nhận chiếc váy như là một vận may bất ngờ.
“Nàng đi câu cá trên băng lần nào chưa?” anh hỏi, cốt để khiến mình bớt nghĩ đến cơ thể đang căng lên vì khao khát.
Căn phòng đầy gia nhân. Nếu không anh đã đi qua đầu kia bàn và chiếm lấy nàng rồi.
“Vì thế mà ngài vớt được em, đúng không?” nàng nhận xét và nở nụ cười tinh quái.
“Thường thì người ta không lao cả người xuống nước để câu cá, nhưng ta nghĩ nguyên tắc cơ bản là như nhau. Nàng có muốn thử câu đúng cách không?”
Sophia nhấp một ngụm trà. “Em nghĩ chắc sẽ rất vui.” “Tốt. Chiều nay ta sẽ thu xếp.”
“Ngài có nghĩ chúng ta nên rủ phu nhân Wallace đi không?” nàng hỏi, nét mặt trở nên nghiêm túc. “Phu nhân đã ở nhà nhiều ngày nay rồi.”
Adam không biết họ trở thành ‘chúng ta’ từ bao giờ, nhưng anh không thấy phiền lòng như đã tưởng. Việc cai quản năm điền trang và ba căn nhà ở London là trách nhiệm của anh đã hơn một thập kỷ và anh thích điều đó. Không ai được phép xen vào, chống lại mệnh lệnh của anh, hoặc cố đưa ra ý kiến liên quan đến bổn phận và nhiệm vụ của anh. Để giữ được tất cả những điều đó, anh cần lấy vợ. Tuy nhiên, điều này không giống như từ bỏ quyền hành hay sự kiểm soát. Đây là một cô gái trẻ tốt bụng cảm thông với một người phụ nữ khinh miệt nàng.
“Eustace không thích hoạt động ngoài trời và mục đích của nó,” anh nói.
“Phu nhân không thích cá à?”
“Chỉ thích ăn. Còn nhìn thấy chúng còn sống và quẫy ở lưỡi câu thì không.”
Ăn nốt miếng bánh cuối cùng, Sophia đặt dĩa xuống và duyên dáng chấm miệng bằng khăn ăn. “Em chắc chắn sẽ câu được nhiều cá hơn ngài.”
Adam không biết nàng làm cách nào mà vừa mới nghiêm túc đã lém lỉnh được ngay. Thật đáng yêu. “Ta chấp nhận lời thách đấu của nàng.” Anh liếc người quản gia và hai người hầu đứng trong góc. “Chúng ta sẽ thống nhất cách cá cược sau.”
Má nàng chợt ửng lên. “Chắc sẽ rất thú vị.”
Cuối cùng, anh thả khăn ăn xuống bàn và đứng lên. “Đi chứ? Ta chuẩn bị họp với kỹ sư xây cầu.”
“Vậy ngài có thời gian cưỡi ngựa không?” nàng hỏi, đôi chân mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại.
“Tình cờ là ta có vừa đủ thời gian cho việc đó.”
Nét mặt nàng lại giãn ra. “Thật may mắn, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Adam đã kịp dặn dò và hối lộ những đồng minh của mình ở Hanlith và nói chuyện tất cả những gia nhân có liên quan ở Greaves Park, nên anh tự tin rằng Sophia có nói chuyện với ai thì cũng không biết về vụ áo quần. Khi họ rời khỏi phòng ăn sáng để cưỡi ngựa đến Hanlith, anh đương nhiên hy vọng như vậy.
“Em nghĩ Caesar và Brutus sẽ buồn lắm khi bị bỏ lại,” Sophia nói. Hơi thở của nàng thoáng đọng lại trong không khí.
“Ta nghĩ dân làng sẽ nổi loạn nếu có hai con thú to đùng, ướt đẫm xông vào nhà và cửa hiệu của họ,” anh đáp. “Ta không muốn bị đâm bằng xỉa rơm.”
Nàng khịt mũi. “Đồ thỏ đế.” “Đồ xúi giục.”
Khi nàng bật cười, anh áp con Zeus vào con Copper, nắm lấy một bên vai Sophia và nghiêng người sang một bên để hôn nàng. Trước khi nàng kịp phản ứng, anh ngồi thẳng người lại và tách ra. Hơi ấm từ làn môi nàng dường như truyền sang anh và xua đi cái lạnh mùa đông.
Hành động vừa rồi có vẻ rất bốc đồng, trẻ con và ở độ tuổi 29, anh không còn như thế nữa. Anh không muốn nàng nghĩ anh si mê một cô nàng chia bài 23 tuổi. Không hề. Anh chỉ là thích hôn nàng. Và làm tình với nàng, điều mà anh định sẽ lặp lại tối nay.
“Em hỏi ngài một câu được không?” sau một lúc, nàng nói, đôi mắt xanh dò xét.
“Dĩ nhiên.”
“Ngài thừa kế tước vị năm bao nhiêu tuổi?”
Adam cau mày. Dù không muốn bị hỏi về việc hôn hay định nghĩa một mối quan hệ sau 5 ngày, nhưng anh tưởng sẽ là câu gì đó về hai người họ. “Tại sao?”
“Vì câu hỏi thứ hai của em là có phải ngài và phu nhân Wallace lúc nào cũng… đối đầu như vậy hay không.” Giờ thì dễ hiểu hơn rồi. “Nàng là con một.” Sophia nháy mắt. “Em là con một của mẹ em.”
“À. Đúng rồi. Hennessy có một con trai và con gái hợp pháp.”
“Em có nghe nói vậy.”
Adam chau mày. “Ta không có ý xúc phạm đến mẹ nàng hay hoàn cảnh Hennessy đẩy nàng vào.”
Khi anh nhìn sang, nàng không hề cau mày, tạ ơn Chúa. “Em đâu có thấy xúc phạm,” nàng đáp. Sophia thở dài, rồi liếc nhìn anh. “Và ngài không trả lời cả hai câu hỏi của em.”
“17 và đúng vậy.”
“Ngài chỉ nói thế thôi ư? Em ít ra cũng nói một câu hoàn chỉnh.”
“Ta thừa kế tước vị ở tuổi 17. Chị gái và ta bất hòa lâu lắm rồi. Hai câu hoàn chỉnh nhé. Nói chuyện gì khác đi. Nàng không muốn bàn luận về gia đình mình, ta cũng vậy.”
Họ đi vòng qua đồi và Hanlith xuất hiện trong tầm mắt. Nàng từng bảo ngôi làng đẹp như tranh vẽ và khi nhìn qua cặp mắt không thân thuộc với nó, anh thừa nhận ngôi làng rất đẹp.
“Ngài biết không, trước kỳ lễ này, em nghĩ ngài là một Công tước lạnh lùng, uy quyền, có vẻ như biết mọi thứ và vì một lý do lạ lùng nào đó, đã hạ cố để tỏ ra tử tế. Hay nói đúng hơn là, đã hạ cố để tỏ ra tử tế với Keating và Camille, cả với em nữa.”
Một đánh giá khá chính xác chỉ trừ đoạn ‘biết mọi thứ’ - dù anh có đủ nguồn lực và gián điệp ở khắp nơi. “Nhưng suy nghĩ của em đã thay đổi, phải không?” anh hỏi.
“Đã cải chính. Chẳng hạn như em không biết là ngài rất hài hước. Và em cũng không biết ngài bị ép kết hôn. Và em không bao giờ nghĩ là mình có thể coi ngài… là bạn. Trừ khi ngài chỉ đang tỏ ra tử tế với một vị khách gặp nạn, còn em thì đã đi quá giới hạn và xúc phạm đến ngài.” Nàng chăm chú nhìn dãy cửa hàng gần đó. “Phải không?”
Đó là từ lâu nay anh vẫn tìm kiếm để giải thích mối quan hệ giữa hai người. “Bạn.” Tuy vậy nó vẫn chưa chứa đựng đầy đủ hàm ý, bởi vì anh không muốn hôn lên làn da trần những người bạn khác, nhưng từ này mang… một cảm giác ấm áp, gần gũi và hóm hỉnh, rất hợp với nàng - và với họ.
“Ta chưa gặp phụ nữ nào mà ta coi là bạn hết. Cho…” “Ồ, không sao. Em không…”
“Nàng yên lặng được không? Ta định nói “cho đến giờ”. Ta rất thích. Chừng nào hôn và chuyện kia vẫn được phép.”
“Rất đồng ý.”