← Quay lại trang sách

Chương 6

“Các anh có thể chuyển những tảng đá này bằng xe trượt tuyết ư?” Adam hồ nghi ngước lên nhìn ba người đàn ông đứng đối diện từ bức phác họa lớn trải rộng trên bàn - anh em nhà Jones, vừa là thợ xây đá vừa là kỹ sư.

“Chúng tôi không thể hạ các cột chống vào đáy sông như trong mùa hè được,” người lên tiếng, tay nắm chặt chiếc mũ len. “Nó sẽ bị đóng băng và vỡ ra.”

“Ngài đừng lo, thưa Công tước,” người khác, tên Tobias thì phải, nói thêm, chỉ tay vào bản vẽ. “Cha chúng tôi cũng từng làm như vậy. Chúng tôi chỉ cần vài ngày thời tiết thuận lợi cho vữa khô. Để chắc ăn, chúng tôi sẽ gia cố nó bằng gỗ cho đến mùa xuân rồi dùng xi măng cho thêm vững.”

“Khá đảm bảo,” Adam đáp. “Tiến hành đi. Cần gì thì bảo ta. Còn mười sáu ngày nữa là đến Giáng sinh rồi.” Chỉ mỗi việc phải tìm được một cô gái làm vợ sau một tháng làm quen cũng đã không hay rồi. Làm thế trong một thời gian ngắn hơn là không thể.

Sau khi họ ra về, Adam ngồi xuống ghế. Anh đã cho gọi anh em nhà Jones một tiếng sau khi đến chỗ cây cầu gãy. Năm ngày sau, họ đã có một bản kế hoạch khá chi tiết.

Năm ngày trước, anh bực bội khi nghĩ rằng kế hoạch lần này của mình cũng sụp đổ y như cây cầu. Một tháng bị mắc kẹt ở Greaves Park với người chị gái và cô con gái ngoài giá thú của một vị Công tước, còn anh thì nhìn thời gian trôi cho đến khi mình mất một nửa gia sản. Đó đúng là tai họa kinh khủng nhất ông trời nghĩ ra. Dù đây có không phải lúc anh gần kết thúc tuổi 29, anh cũng là người cần giao tiếp, bất cứ điều gì để giúp anh khỏi… nghĩ linh tinh.

Năm ngày sau, nỗi thất vọng trong anh đã vơi đi đáng kể. Không phải là anh quá say mê vị khách duy nhất hay quên mất những vị khách khác, mà anh thực sự thích ở bên Sophia. Đối với anh, Greaves Park chưa từng là một nơi bình yên hay vui vẻ, dù chắc chắn nó là điền trang rộng lớn nhất của dòng họ Baswich và là cơ ngơi của gia đình từ bao đời nay. Lý do thứ hai là điều khiến anh đến đây mỗi năm. Và vì nơi này rộng lớn nên anh có thể mời bất cứ ai anh thuyết phục được rời gia đình và ngôi nhà của mình để nghỉ lễ cùng anh.

Adam đảo đảo ba đồng xu Sophia đã trả để mua con Copper như thỏa thuận. Anh mỉm cười. Nhiều năm qua, anh được gọi bằng đủ thứ tên - phóng đãng, thủ đoạn, xấu xa, đôi lúc là bạn bè - nhưng anh hiếm khi bất ngờ. Sophia White đã khiến anh bất ngờ. Hết lần này đến lần khác.

Cửa bật mở. “Chị đoán là những kẻ nhếch nhác vừa rồi đến đây là về chuyện cây cầu,” Eustace nói và đi vào phòng. “Cảm ơn trời. Bao lâu nữa thì văn minh sẽ trở lại?”

“Khoảng từ một tuần đến mười ngày,” anh đáp, lắc mấy đồng xu trong tay rồi đặt vào ngăn kéo bàn. “Em vẫn không hiểu vì sao chị lại muốn gặp các cô dâu tương lai của em như vậy. Em tưởng chị sẽ vui hơn khi được kiểm soát tài sản trị giá nửa triệu bảng và tước vị về tay con chị.”

“Vậy thì cậu đoán sai rồi. Chị sẵn sàng đợi cho đến khi cậu chứng minh mình có thể hoàn thành tâm nguyện của cha hay không. Cậu được coi là người đứng đầu gia đình này và chị muốn tránh bất kỳ bàn tán nào về việc chuyện đó sẽ thay đổi vào tháng Hai.” Eustace đứng lên. “Nhất là nếu những chuyện đó sẽ liên quan đến… con bé kia. Rất có thể, vì có tiểu thư gia giáo nào lại muốn chồng tương lai của mình dính líu tới một cô gái Tantalus chứ? Nhất là con bé đó?”

“Vì có không ít các cô tiểu thư gia giáo đang đợi ở bên kia sông để bắt đầu cuộc kén vợ, em không nghĩ Sophia làm họ nhụt chí được đâu.” Anh khịt mũi. “Thực ra, họ có thể học một vài điều từ cô ấy.” Trở nên thú vị chẳng hạn.

“Con bé đó đã kiểm soát ngôi nhà này, bày mưu với người hầu và quyến rũ em trai ta đến mức nó không nhận ra mình đã trở thành kẻ ngốc. Đến thứ Sáu, con bé đó sẽ quyết định thực đơn bữa tối và đổi rèm cửa. Ta nghĩ sẽ là một thứ gì đó rẻ tiền và có màu đỏ.”

Adam ngả người xuống ghế. “Chị có biết như thế sẽ mới mẻ thế nào không?” anh hỏi, nhìn vào ánh mắt giận dữ của chị gái. “Chắc là không, vì chị luôn tìm cách hạ gục em. Đi đi, Eustace và phun nọc độc của chị ở khác ấy.”

“Cậu mới là người đã bị đầu độc, hai lần. Và nếu cậu biết cô ta định làm gì, thì cậu còn tệ hơn cô ta gấp trăm lần. Ông ấy cũng thích những người phụ nữ tóc đỏ, nếu cậu còn nhớ. Chị nhớ rõ ông ấy đã đuổi mẹ về phòng và dẫn những người phụ nữ tới, bảo họ lên mặt và quang quác như những con vẹt, cho đến khi tất cả trở thành kẻ đần, trừ ông ấy. Và chị biết là cậu nhớ. Cậu cũng làm như vậy mà.”

Trước sự kinh ngạc của anh, một giọt nước mắt lăn xuống má Eustace, dù chị ngoảnh mặt đi nhanh đến mức có thể đó chỉ là do ánh sáng đánh lừa. Adam hít sâu, kiềm lại những lời nói cay nghiệt. “Sophia không phải là một con vẹt, nàng cũng không có mục đích đen tối gì ngoài một ngày lễ vui vẻ đầu tiên. Và em không phải cha.”

“Có đấy. Cậu chỉ chưa nhận ra, hoặc không đủ sáng suốt để thừa nhận.” Chị gái lại đối mặt với anh, đôi mắt xám ánh lên. “Cậu giỏi vờ đúng mực hơn ông ấy, nhưng cả hai chúng ta đều biết không sớm thì muộn cậu cũng hủy hoại danh tiếng của gia đình. Nếu đó quả thực là ý định của cậu, thì chị mong cậu đừng cưới vợ. Hoặc tốt nhất là chết đi để Jonathan thừa kế tước vị. Ít ra thì chị có thể dạy nó trở nên đúng mực và không có tấm gương về sự… bạo ngược của cha - là cậu đấy.” Dứt lời, chị lao ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.

Adam đứng bật dậy. Suốt những năm qua, Eustace không ngừng xúc phạm và chỉ trích anh, nhưng lần đầu tiên, anh nhận thấy rằng chị không chỉ đơn giản là bắt chước mẹ, mà nói ra điều mình thực sự nghĩ. Eustace mong anh chết đi. Ngay lập tức. Để đứa con trai 12 tuổi của chị không chỉ nắm giữ phần lớn gia sản khi anh không trở thành người đàn ông đúng mực, mà còn cả tước vị và mọi thứ khác nữa, để chị có thể tự do cai quản Baswich.

Anh không phải là cha mình. Ngày nào anh cũng dừng lại trước bức chân dung của ông để nhắc nhở mình điều đó. Đúng, anh nhớ rõ vô số những nhân tình cha anh đã diễu qua diễu lại trước mặt con cái và vợ ông. Ông còn đưa vài người về ở ngay trong nhà mình. Giờ nghĩ về điều đó, đúng là phần lớn đều có mái tóc đỏ.

Nhưng thế đâu có nghĩa anh sẽ trở thành Michael Arthur Baswich và không có nghĩa Sophia là người có lỗi. Bực bội, anh lấy chai Vodka ra và rót một ly. Anh có thể cảm thấy cơn giận khủng khiếp bắt đầu cuộn lên trong người, giận Eustace và vì nhận ra có thể chị đã đúng.

Đương nhiên, việc Sophia trở thành vị khách duy nhất là một sự trùng hợp. Và anh cũng sẽ thấy nàng ấm áp và thú vị dù tóc nàng màu gì. Ai lại không chứ? Anh thì chưa kết hôn nên không phải là anh đang xúc phạm vợ con mình. Vẫn chưa. Nhưng anh có xúc phạm Eustace không? Nói gì thì nói, anh cũng thường có nhân tình.

Cả nhà luôn muốn cha biến mất. Mẹ chưa từng nói thẳng ra nhưng anh và Eustace đều biết. Sao lại không chứ? Và rồi có lúc, diễn ra thường xuyên hơn khi anh lớn lên, mẹ trút hết những giận dữ và tủi hổ lên anh. Anh là con trai và là người thừa kế. Phiên bản thu nhỏ của ngài Công tước.

Thỉnh thoảng, Adam cũng mong cha chết đi và cảm thấy có lỗi vì nghĩ như thế. Và rồi chuyện đó đã xảy ra. Trong mấy tuần, anh thấy thật nhẹ nhõm. Con quái vật đã chết. Cuối cùng, họ cũng có chút bình yên. Nhưng rồi mẹ vùng lên sau những năm tháng nhu nhược và bắt đầu trút giận lên anh. Và giờ thì Eustace nói với anh những điều mà anh vẫn muốn nói với cha. Hoặc tốt hơn là chết đi. Và chị nói thật lòng.

Adam lại rót rượu, dù anh không nhớ đã uống cạn lúc nào. Hay liệu có phải anh đã uống hết mấy ly. Nhìn cái chai rỗng cùng một chai nữa sắp cạn bên cạnh và đầu óc hơi lờ đờ thì đúng rồi. Chết tiệt. Anh đã để con quái thú bên trong thoát ra trước cả khi nó thức dậy. Giờ nhốt nó lại cũng muộn rồi.

Sự xấu xa sống dậy, lấp đầy cơ thể anh và chặn hết ánh sáng cùng âm thanh. Có người tỉnh táo nào lại muốn tiếp tục cái dòng dõi nực cười này? Chỉ một kẻ đào mỏ, tham tước vị mới muốn cưới một người ghê tởm cha mình nhưng lại trở thành người giống thế.

Adam loạng choạng khi cố đứng lên. Lảo đảo đứng lên lần nữa, anh mở cửa ra và đi ra hành lang. Udgell xuất hiện lúc anh ra đến cửa trước. “Ta ra ngoài đây,” anh làu bàu với viên quản gia.

“Vâng, thưa Công tước. Để tôi bảo Evans thắng cương con Z…”

“Tránh ra.” Adam tự mở cửa và đi ra ngoài. “Công tước, áo khoác của ngài!”

Phớt lờ người hầu, gần như không nghe ông nói gì với hai tai ù đi, Adam cứ thế bước. Cái lạnh táp vào anh, nhưng chỉ bên ngoài. Bên trong, anh cảm thấy sôi lên và nóng đến mức muốn chảy ra. Anh biết không nên uống nhiều như vậy, nhưng có thể đó là lý do anh làm thế. Để cảm thấy tồi tệ như mong muốn.

Chân trái anh chìm đến mắt cá dưới lớp tuyết trên lối đi và anh khuỵu xuống. Đi lại rất khó nhưng vất vả thế này lại hợp với anh nên anh tiếp tục. Cuối cùng, hoặc sức nóng bên trong sẽ đốt cháy anh, hoặc cái lạnh bên ngoài sẽ khiến anh đóng băng. Nếu một trong hai giúp anh không suy nghĩ nữa, cái nào xảy ra trước cũng được.

“Tôi nghĩ đi câu cá trên băng thì nên mặc quần. Đúng không?” Sophia hỏi, cắm thùng chiếc áo đi mượn vào cái quần đi mượn.

“Tôi nghĩ dù thế nào thì cô cũng chết rét.” Milly cẩn thận phủi sạch và gấp bộ đồ đi ngựa lại và cất nó vào trong tủ quần áo còn nhiều chỗ trống. “Có những thứ đáng để chịu rét nhưng tôi không nghi là có câu cá.”

Shophia cười tươi. “Nhưng tôi chưa từng câu cá trên băng. Và ngay ngoài hồ thôi, nên khi nào bắt đầu đóng băng, tôi vẫn vào nhà được.”

“Trừ phi cô rơi xuống băng như lần trước.”

Ngay lập tức, cuộc nói chuyện trở nên bớt thú vị. Nuốt khan, Sophia xua đi sự khó chịu và cài cúc chiếc áo khoác. “Tôi tin là không có khả năng đó. Và tôi không ngã xuống băng. Tôi ngã xuống sông sau khi xe ngựa rơi…”

“Ôi, không,” Milly ngắt lời.

Bà quản gia ré lên khiến Sophia quay lại. “Chuyện gì thế?” nàng hỏi và chạy lại bên cửa sổ cùng Milly.

Bên kia hồ là một dáng người đơn độc nổi bật trên nền băng tuyết trắng xóa, đang đứng giữa hồ. Từ xa vẫn biết đấy là một quý ông nhờ vào những đường nét nhã nhặn của chiếc gi-lê thanh lịch - và trong trang viên này chỉ có một quý ông. “Là Adam.”

“Chủ nhân không mặc áo khoác,” Milly nói, giọng lo lắng.

Nàng nhìn bóng người kia ngồi xếp bằng trên băng. “Găng và mũ cũng không.” Quay lại, Sophia xỏ chân vào giày.

“Sophia, cô không nên,” bà quản gia nói, nhìn nàng cảnh báo. “Chủ nhân… ngài Công tước… có thể đang… khó chịu.”

“Nhất là nếu ngài ấy chết rét.” Mặc vội áo khoác, nàng chạy ra cửa.

Dưới lầu, nàng trông thấy Udgell đi tới đi lui, tay cầm chiếc áo khoác có mũ dày của ngài Công tước và nét mặt vốn vẫn bình thản giờ hằn lo âu. “Tiểu thư Sophia,” ông ta nói, vội đứng thẳng người.

“Có chuyện gì thế?” nàng hỏi, nhận ra nơi đây vốn đông đúc nay lại không có gia nhân nào.

“Tôi… không biết, thưa tiểu thư.” Ông ta giấu cái áo khoác ra sau lưng. “Cô có cần gì không?”

“Phiền phức,” nàng lẩm bẩm, khoác chiếc khăn choàng dày vào người, rồi với tay ra sau lưng viên quản gia lấy chiếc áo khoác và vắt nó lên tay. “Đưa tôi găng tay của ngài ấy,” nàng nói và đeo vào tay đôi găng mượn của Evans.

“Nhưng…”

“Đừng nói gì, Udgell. Và chuẩn bị bồn tắm nóng trong phòng của Công tước nhé.”

Ông ta đưa nàng đôi găng. “Vâng, thưa tiểu thư Sophia. Để tôi bảo ai đó ra cùng với cô nhé?”

“Không cần đâu. Khi nào cần tôi sẽ vẫy tay.”

Viên quản gia gật đầu, rồi mở cửa . “Ngài ấy có vẻ rất… khác thường ngày. Đã từng xảy ra một vài lần và… rất khó chịu.” Ông ta tái mặt. “Xin cô đừng nói lại với ngài ấy.”

“Không đâu.” Nàng không biết viên quản gia và Milly có ý gì khi nói ‘khó chịu’ nhưng chắc chắn là không tốt. “Chuẩn bị bồn tắm nhanh đi,” nàng đáp và nhớ lại mình đã thấy dễ chịu thế nào sau khi bất ngờ rơi xuống sông.

Thật quá lạ lùng. Mọi điều nàng biết về Adam Baswich đều cho thấy anh là một người đàn ông thông minh, quyền lực, người luôn đi trước người khác giữa London hỗn tạp. Người ta không cản trở anh, vì thiên hạ đồn rằng anh trả thù rất nặng tay. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Adam, khi anh lần đầu xuất hiện tại Tantalus vừa mới khai trương, anh thực sự khiến nàng hơi sợ.

Đêm đó, khi anh đến với những người muốn giành quyền sở hữu Tantalus, khi anh và hầu tước Haybury suýt chút nữa thì đánh nhau to vì một tình bạn mà Haybury cho rằng Adam đã phá hỏng - anh trông có vẻ đen tối, nguy hiểm và vô cùng tỉnh táo. Nhưng anh thực sự đã giúp họ. Và một năm sau, anh đã giúp đỡ Keating Blackwood, tin tưởng Keating trong khi gần như cả London quay lưng lại.

Trong những tháng sau đám cưới của Keating và Camille, nàng hiếm khi gặp lại Adam, nhưng chẳng có gì khiến nàng đề phòng đến mức không tới Yorkshire, bất chấp tai tiếng của anh. Sophia cau mày. Đúng, Haybury từng nói Công tước Greaves không đáng tin và phu nhân Haybury - Diane - đã dặn nàng không được đi quá xa Tantalus, nhưng nàng đã mất sự bảo hộ của nó rồi. Và cho đến lúc này, nàng đã có những bất ngờ thú vị.

Nàng thở hổn hển, bước đi khó nhọc trong tuyết cho đến lúc ra tới hồ. Adam không nhúc nhích, dù chắc là anh đang rất lạnh. “Adam?”

Vẫn không phản ứng. Sophia cau mày, lấy ra cái áo khoác của anh. Nàng hít một hơi rồi khoác nó lên đôi vai rộng của anh. Anh không động đậy cũng chẳng rít lên như một kẻ điên, nên nàng vòng ra trước mặt anh.

Anh cúi đầu, mắt nhắm nghiền. “Adam? Greaves. Công tước!” “Nàng không nên ra đây.”

Ôi, tạ ơn Chúa. “Ngài cũng vậy. Em mang găng tay ra cho ngài đây.” Nàng đưa đôi găng cho anh. “Đây.” Không thấy anh nhúc nhích, nàng quỳ xuống trước mặt anh. Ngay lập tức, cái lạnh thấm vào quần và chạm tới da nàng, nhưng lúc này, nàng lờ nó đi.

“Sao nàng lại ở đây?” anh hỏi, giọng nhỏ và rất, rất điềm tĩnh.

“Bởi vì ngài ra ngoài mà không mang áo khoác và còn ngồi trong tuyết.”

Đôi mắt xám mở ra. Bởi vì nàng đã làm việc ở Tantalus được mười tám tháng và cho dù anh không có dấu hiện gì ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ, nàng vẫn phát hiện ra anh đã uống rượu. Rất nhiều. Giờ vẫn còn sớm và nàng thì mới gặp anh cách đây một tiếng, lượng rượu và tốc độ uống của anh thật đáng lo ngại.

“Nhưng nàng lại ở đây?” anh hỏi lại, nhấn mạnh từ cuối cùng.

“Ngoài hồ này ư? Vì ngài ở đây, ngài là bạn em và ngài cứu em khỏi chết đuối và chết cóng. Em đã chuẩn bị bồn tắm cho ngài rồi đấy.” Sophia thở ra. “Ở Yorkshire ư? Vì cuộc đời em sắp bị hủy hoại, em cô đơn, muốn gặp lại Cammy và vui vẻ trước khi bước chân vào một cuộc đời khốn khổ.”

“Ta không liên quan đến việc nàng đến Yorkshire ư?” Nàng nghiêng đầu nhìn anh chăm chú khi anh đột nhiên bắt đầu quan sát nàng. “Ngài đã mời em vào lúc em đang cảm thấy tủi thân. Và nhất là lúc Lucille Hampton - bạn chung phòng của em - bắt đầu khiến em điên lên vì suốt ngày cứ than vãn về việc London tẻ nhạt và trống trải đến thế nào vào Giáng sinh. Như thể em không biết rõ điều đó vậy. Ít ra cô ấy còn có kế hoạch nghỉ lễ với người em họ là luật sư. Họ sẽ nói chuyện suốt ngày nhưng như thế còn hơn là cô ấy làm điếc tai em. Em không ghen tỵ vì cô ấy có gia đình nhưng điều đó làm em khó cảm thông với những than vãn của cô ấy hơn.”

Sophia biết mình đang nói linh tinh, nhưng nhìn nét mặt anh dịu đi đôi chút, nên nàng nói tiếp. “Trước khi nhận lời mời của ngài, em đã nghĩ về một bữa tối có gà và khoai tây với những cô gái khác trong câu lạc bộ, rồi chơi trò rút thăm và tặng quà. Năm ngoái, em chuẩn bị quà là một vòng ngọc trai nhân tạo và bông tai, tặng cho Emily Portsman. Em thì nhận được một hộp dầu Macassar, chắc là của một anh bảo vệ của Tantalus. Ông Jacobs trao đổi với em bằng một cái khăn quàng, thứ ít nhất em cũng dùng được. R…”

Adam với tay kéo nàng lại áp vào ngực anh. Đôi mắt anh sáng lên và anh áp môi mình vào môi nàng.

Môi anh lạnh và có vị Vodka, nhưng nàng vẫn hôn lại anh. Môi anh khiến nàng say hơn bất kỳ thứ rượu nào. Bất cứ ai trong nhà nếu nhìn ra sẽ thấy họ đang hôn nhau. Giờ thì cô chị gái đanh đá của anh lại có thêm lý do để xấu tính. Anh kéo nàng ngồi lên lòng mình và nàng nghĩ vất vả một chút cũng đáng.

“Nàng ra đây quyến rũ ta phải không?” anh lên tiếng sau nụ hôn dài ngọt ngào, khiến nó nghe giống một câu khẳng định hơn là câu hỏi. “Nàng là bạn thân nhất của Camille. Thế nên ta mới mời nàng. Chứ không phải vì tóc nàng.”

Tóc nàng? Đàn ông nói họ thích tóc nàng, nhưng nàng nhận thấy nó khá phiền toái. “Mẹ em bảo Hennessy theo đuổi bà vì mái tóc. Như thể đó là lỗi của bà vậy. Như thể đó là lỗi của em khi tóc của em cũng cùng màu.” Nàng đẩy ngực anh, để có thể ngước lên nhìn anh. “Tại sao chúng ta lại nói về tóc của em?”

Anh hít sâu, nét mặt đanh lại và trong một lúc, nàng nghĩ anh sẽ không trả lời. “Cha ta thích phụ nữ tóc đỏ,” rốt cuộc anh cũng nói, giọng mệt mỏi.

“Gì cơ? Chuyện đó thật quá ngu ngốc. Không ai có thể đánh giá tính cách hay trí thông minh của một người phụ nữ chỉ bằng việc nhìn tóc cô ấy. Ý anh là ông ấy không quan tâm họ là ai hay như thế nào, miễn là có tóc đỏ?”

“Ừ.” Vì đã thở được dễ dàng hơn, anh tay lên vuốt tóc mình, “Cha ta là một kẻ khó chịu.”

“Cha em cũng vậy.”

“Có ai bảo nàng giống ông ấy không?”

“Không một người bạn nào của ông dám làm thế,” nàng đáp, “và không một người bạn nào của em biết ông. Cho đến khi ông lao vào Tantalus hai tuần trước.” Nếu có người nói thế với Adam thì người đó là chị anh. Chứ không ai dám. Không một ý kiến nào từ ai khác quan trọng đối với anh. Nàng thấy ghét phu nhân Wallace hơn trước. Người thân không nên tàn nhẫn như vậy. Dù điều đó có thật thế hay không thì cũng chẳng quan trọng. “Em có ý này,” nàng đánh bạo và đưa anh đôi găng.

Lần này, anh cầm lấy và đeo vào. “Ta say chứ không choáng. Nàng đã bắt gặp ta trong khoảnh khắc yếu đuối. Ta không thường như vậy đâu.” Anh nắm lấy tay nàng khi nàng đứng lên. “Nào. Lúc nãy, nàng có nói về bồn tắm.”

Khi đứng lên, anh hơi loạng choạng, nhưng có lẽ vì chân anh lạnh cóng rồi. Khi anh từ chối vịn vào vai nàng, nàng lùi lại vài bước.

Giờ nàng đã trở thành kẻ thù vì đã nhìn thấy vết nứt nơi bộ áo giáp của anh? Chết thật, đó có phải là lỗi nàng đâu. “Em sợ nhện lắm,” nàng nói.

Adam quay đầu lại nhìn nàng. “Sao cơ?”

Sophia gật đầu. “Không chỉ ré lên và hoảng hốt đứng lên ghế. Còn nôn mửa và ngất xỉu.”

“Tại sao…”

“Giờ thì ngài biết một điểm yếu của em rồi. Thế nên hãy thôi cứng đầu và để em giúp ngài.”

“Hai chuyện không gi…”

“Em sẽ không tiết lộ cho ai,” nàng ngắt lời. “Em không có nhiều bạn nên không muốn đánh mất chỉ vì tiết lộ bí mật của họ.”

Sau một lúc lâu nhìn nàng, Adam nhấc một cánh tay lên. “Đây.”

Nàng khom người bên dưới cánh tay anh, quàng một tay quanh hông anh để giữ anh đứng thẳng. Dù có thế nào, xem ra nàng đã vượt qua bài kiểm tra. Ít ra là lúc này. Nhưng mà… “Nghi ngờ tính cách của em hay của ngài?”

“Ta không tử tế lắm đâu, Sophia.” Giọng của anh, dù nói không rõ chữ, vẫn gần giống với vẻ mỉa mai và thích thú như mọi khi. “Ta biết rõ. Và giờ nàng cũng thế.”

Sophia không chắc mình hiểu được ý anh. Bởi vì nàng thấy rất rõ một người đàn ông có khiếu hài hước và lòng trắc ẩn đang cố trở thành một người tốt hơn cha mình, người vẫn bị mắc kẹt trong cái bóng của cha mình và không hoàn toàn tin chắc mình sẽ thành công.

Tuy nhiên, nói với anh điều đó không phải là ý hay. Rõ ràng, anh nhìn nhận vất vả của mình là một điểm yếu. Sophia điều chỉnh tư thế, cố hết sức đỡ anh. Nàng thích ở đây. Và thế nên nàng sẽ cố phớt lờ những điều không hay vừa xảy ra. Nàng thích Adam Baswich vì khiếm khuyết của anh. Và bởi anh đã không cười khi nàng nói về hai người bạn.

Anh em nhà Jones có vẻ rất thạo việc. Chỉ sau ba ngày, ba chiếc xe trượt tuyết đáy rộng trông giống xà lan đã được đặt ngay dưới phần bị khuyết của cây cầu cũ. Bên trên chất đầy dây thừng với gỗ và xung quanh là chục người. Họ đang đặt những phiến đá lớn được kéo bởi hai đội nhân công khác lên hai bên.

“May là cây cầu bị gãy đôi nên việc xếp đá dễ dàng hơn,” Harvey - người anh thứ - nhận xét từ trên cao. “Ta có thể đóng thanh giằng bằng sắt cho chắc chắn, vì trời lạnh khiến cho vữa lâu khô. Nhưng sẽ rất tốn kém.”

Adam gật đầu, vỗ vỗ con Zeus. “Cứ làm đi. Khách của ta đang đợi.” Và thời gian dành cho anh chọn cô dâu đang ngày một ngắn lại.

“Vâng, thưa Công tước. Tôi sẽ đích thân kiểm tra cầu vào sáng thứ Hai tới. Hoặc thứ Ba, nếu tối nay tuyết rơi. Cái đầu gối đau nhức của tôi dự đoán thế.”

Adam không cãi lại đầu gối của anh ta, nhưng hy vọng là nó sai. Hai hay ba ngày nữa, phụ thuộc vào thời tiết. Có lẽ đã đến lúc anh nên thôi tránh ngôi nhà và tận hưởng sự bình yên tương đối đang chờ anh ở đó. “Làm hết sức mình.”

Ở đây thêm chút nữa sẽ khiến anh trông như không có việc gì làm, mà rõ ràng là anh có. Thở dài, Adam quay đầu con Zeus và thúc nó về phía con đường đầy gió dẫn về trang viên.

Đi được nửa chừng, anh ngước lên và trông thấy một người cưỡi ngựa đi về phía mình. Con ngựa ánh lên màu đỏ cam trong nắng nhạt. Nhưng bờm con ngựa không thể nào so sánh với tóc chủ nhân nó.

“Nàng làm quái gì ở đây một mình thế?” anh hỏi và dừng lại trước mặt nàng.

Sophia chỉnh vành chiếc mũ xám mềm mượn được từ người chăn ngựa. “Giày của em hôm nay sẽ xong. Ủng của Evans bắt đầu làm đau chân em rồi.”

Chỉ cần nàng nói một câu về việc lo lắng anh sẽ phát điên, anh sẽ đi tiếp mà không nói lời nào. Nhưng nàng chẳng nhắc gì đến anh - anh cũng không ngờ. “Điều đó không giải thích sao nàng đi một mình,” anh gặng hỏi vì không tin nàng.

“Em không cần người hộ tống. Và con Copper sẽ không thể mang em chạy trốn nếu phải vượt qua lớp tuyết sâu hơn nửa mét.”

“Ít nhất nàng cũng nên đưa bọn chó theo cùng,” anh khăng khăng, không hiểu vì sao lại muốn tranh cãi, chỉ trừ sáng nay, anh thấy khó chịu và nàng làm anh mất cảnh giác. Anh vẫn còn hối hận vì để nàng thấy mình hành xử như kẻ điên trên hồ.

“Em cũng muốn, nhưng Udgell không cho chúng ra khỏi nhà khi chưa được ngài cho phép, mà em thì không muốn đợi ngài về. Ngài ở ngoài nhiều hơn ở nhà.”

Adam nheo mắt. “Ta sẽ bảo Udgell. Từ giờ trở đi, ông ấy sẽ làm theo lời nàng.”

“Đừng làm khó ông ấy vì ngài đang không vui.”

Đủ rồi đấy. “Nàng không có quyền bảo ta phải làm gì.” Nàng đảo mắt. “Ngài cũng vậy. Giờ em vào làng đây. Chào ngài.”

Anh quay đầu con Zeus để sóng đôi với nàng. “Vậy ta sẽ đi cùng nàng.”

“Em không muốn ngài đi với em, Adam,” nàng nói, để con ngựa đi từ từ.

“Sao lại không?” anh vẫn đi cạnh nàng, khiêu khích. “Vì ngài đã đồng ý rằng chúng ta là bạn. Nhưng em nhận ra ngài hoặc là đang cười nhạo em, nói dối… hoặc là… em cũng không biết. Nhưng giờ em không muốn ở cùng ngài. Em có thể đến nhiều chỗ khác để bị la mắng, giễu cợt, xúc phạm hoặc bị lờ đi mà không thấy mong đợi của mình sụp đổ.”

“Chính xác là nàng mong đợi cái gì?” anh hỏi, lờ đi những đoạn khác.

“Được đối xử như một… một người bình thường, trong sạch. Ngài mục sư sẽ không bao giờ nhìn nhận em theo cách đó và em khá chắc anh ta cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai làm thế. Em đã quen với cảm giác thất vọng, nhưng em không thích giận dữ. Ngài đang bắt đầu khiến em giận. Thế nên hãy đi đi.”

Adam hít sâu. “Chị gái ta nói nàng đến đây với ý định quyến rũ ta. Nàng muốn tiền, quyền lực và sự bảo hộ.” Đấy. Chỉ trích nàng thì tốt hơn là nhìn lại bản thân.

Sophia ghìm cương cho con Copper đứng lại. Trong một lúc, nàng ngồi lặng im, đầu cúi xuống. Cuối cùng, nàng nhún vai. “Em nghĩ là trò chơi kết thúc rồi.”

Câu nói khiến anh khựng lại, bụng anh đóng băng. “Cái gì?”

“Em thừa nhận mình đến đây là để quyến rũ ngài. Em muốn sống trong một ngôi nhà rộng lớn ở Knightsbridge, có gia nhân và trang sức. Em muốn mọi người biết mình là nhân tình của ngài để khi bước vào một vũ hội, họ sẽ…” Nàng cau mày. “Không, em không thể đi vũ hội,” nàng lẩm bẩm. “Em muốn là nhân tình của ngài để có thể… Ừm. Ồ, nếu em cãi lại Hennessy thì cuộc đời những người bạn duy nhất của em sẽ tan nát. Không, không phải.”

Nàng lóng ngóng tụt xuống khỏi yên, ngã ngồi trên nền tuyết trước khi đứng lên. “Em chỉ muốn trang sức thôi. Và quần áo đẹp… Không, em có váy đẹp rồi. Không phải ở đây, nhưng đó cũng là một phần kế hoạch. Vì làm tình nhân của ngài nghĩa là em có thể làm những việc mà giờ em không thể.”

Băng trong ruột anh bắt đầu tan đi ít nhiều. “Những việc gì?” anh hỏi và nhìn nàng.

“Thì đấy. Như là… Cooper. Giờ em đã có một con ngựa. Em có thể cưỡi nó trong công viên Hyde.” Nàng chỉ một ngón tay vào anh. “Và nếu có hai con ngựa và một chiếc xe, em có thể đi xe ngựa trong công viên Hyde. Ít nhất thì trong vòng sáu tuần nữa.”

Anh đưa mắt lướt khắp quang cảnh chìm trong tuyết. Sophia không có một cuộc sống dễ chịu. Có tiền sẽ khiến cuộc sống của nàng đảm bảo hơn, có thể bám víu vào tầng lớp thượng lưu, có thể công khai sống trong tai tiếng mà ngay từ đầu vốn không phải do nàng. Nhưng vì Hennessy đe dọa tiêu diệt Tantalus nếu nàng không chịu nghe lời, việc nàng trở thành tai tiếng của ông ta - hay của bất kỳ ai - cũng không có lợi. Không hề.

Ít ra Adam cũng hiểu nàng đủ rõ để nhận ra nàng nhất định sẽ không để bất kỳ điều gì làm tổn hại đến những người bạn tại Tantalus. Thậm chí anh còn thấy nàng xem vợ chồng Haybury và những cô gái ở câu lạc bộ như gia đình. Đó là những gì nàng muốn, và đó là những gì nàng sắp mất, bất kể nàng có làm gì. Nàng chắc chắn không đòi hỏi bất kỳ điều gì từ anh để nhận lấy thất bại.

Cau mày, anh nhìn lại nàng. “Sophia, ta xin…”

Một quả bóng tuyết lớn đập vào quai hàm và vai trái anh. “Không vui đâu,” anh gầm gừ, nhổ tuyết ra.

Khi anh thấy nàng ngồi thẳng lên, một quả bóng tuyết đang nằm trong đôi tay đeo găng của nàng, vẻ mặt nàng không vui. Trông nàng rất bực bội. Giận dữ. Adam cúi đầu né và nhảy xuống ngựa, quả bóng tuyết bay vút qua đầu anh.

“Thôi đi,” anh ra lệnh và đi vòng qua con Zeus tới chỗ nàng. “Đồ ngốc!” nàng đáp trả, lùi lại và cứ thế ném tuyết vào Adam.

Anh đưa tay gạt tuyết ra khỏi mặt. “Ta đang cố xin lỗi.” “Em không quan tâm! Chị gái ngài nói toàn những điều độc địa. Những thứ chị ta nói về ngài chắc chắn là không đúng, nhưng ngài nghĩ chị ta nói đúng về em? Ngài biết chị ta chỉ cố gây rắc rối cho mình thôi mà! Tại sao ngài lại nghe chị mình nói về chúng ta?”

Ba ngày trước, Adam không chắc chắn liệu có phải Eustace nói sai về anh không. Giờ vẫn không. Nhưng cách Sophia cứ thế phản đối lời của chị anh… khiến lòng anh… ấm áp. Không thương tổn hay tan chảy mà là… đầy sức sống. “Sophia…”

Một quả bóng tuyết khác ném vào người anh. Rõ ràng lý lẽ lúc này bay theo gió đông hết rồi. Anh cúi xuống bốc một nắm tuyết, vo lại rồi ném về phía nàng.

Nó trúng ngay ngực nàng khiến Sophia chớp mắt kinh ngạc. “Ngài ném em!”

“Nàng cũng thế.” Anh lại ném tiếp.

Trong một lúc, tuyết cứ thế bay qua bay lại giữa họ. Tuyết bám đầy vai anh, hất rơi mũ, rơi vào bên trong gi-lê của anh. Adam cười và ngay lập tức bị ném vào răng.

Đáp lại, anh cười khẩy rồi lao về phía trước đẩy nàng ngã. Nàng ngã xuống nền tuyết kéo với anh nằm bên trên. “Ta đồng tình,” anh thở dốc, phủi tuyết và tóc ra khỏi khuôn mặt Sophia khi anh nhìn nàng.

“Đồng tình cái gì?” nàng hỏi, cố sức ném tuyết vào anh với hai cánh tay bị đè xuống.

“Có lúc, ta đúng là rất ngốc. Những lời chị ấy nói về nàng thật… nực cười.”

Sophia gật đầu. “Đúng thế đấy. Và cả những lời về ngài nữa. Ý em là em không biết chị ta nói gì với ngài, nhưng một luận điểm hoặc là có lý, hoặc là không. Một người hoặc là đáng tin, hoặc là không. Và phu nhân Wallace thì không.”

Adam muốn hôn nàng, cái khao khát ấy bất chợt trào lên. Anh kìm lại, giữ mặt mình cách mặt nàng vài phân. “Ta đồng tình.”

“Tốt. Vậy thì đừng gây sự với em nữa. Em không thích vậy. Nếu ngài không muốn làm bạn với em, thì cứ nói. Em sẽ bị tổn thương, nhưng sẽ không chết. Thà bị tổn thương còn hơn là bị lừa dối.”

“Ta xem em là bạn,” anh nói. “Và ta sẽ không lạm dụng cái vinh hạnh ấy lần nữa đâu. Ta thề.”

Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt về phía tai nàng, và anh gạt nó đi trước khi nó bị đóng băng. Rồi anh hôn nàng, vì anh là kiểu bạn như thế và anh muốn nàng biết điều đó.

Sophia đập một nắm tuyết vào sau đầu anh, vì rõ ràng nàng là kiểu bạn như thế. Anh chưa từng có một người bạn như nàng. Adam bật cười. Anh thích bạn kiểu này.

“Giờ em không thể đi Hanlith nữa rồi,” nàng nói khi anh ngồi lên và kéo nàng lên bên cạnh anh. “Em ướt hết rồi.” Nàng nhìn anh. “Và lạnh nữa. Em nghĩ mình cần tắm nước nóng.”

Cũng may là gia nhân đã quen mang vô số xô nước nóng lên tầng cho vô số người trong kỳ nghỉ lễ. “Thật trùng hợp.” Adam đứng lên, phủi tuyết bám vào người, rồi nắm tay giúp nàng đứng lên. “Ta cũng vậy.”