← Quay lại trang sách

Chương 7

“Cảm ơn, Udgell. Được rồi.”

Viên quản gia cúi đầu. “Vâng, thưa Công tước. Để tôi cho gọi Felton.”

“Không cần đâu. Ta tự làm được.” Adam đi theo người hầu đến cửa phòng. “Và đừng quấy rầy ta.”

“Vâng, thưa Công tước.”

Khi Adam đóng cửa và cài then, Sophia đứng lên từ bệ cửa sổ. “Felton là ai?” nàng hỏi.

“Gia nhân riêng của ta.” Chàng Công tước cởi áo khoác, vắt nó lên thành một trong những chiếc ghế mềm mại. Anh tiếp tục đi và dừng lại trước nàng để cởi khăn cho nàng.

Khao khát và mong chờ chạy trong người nàng. Cảm ơn trời họ lại là bạn và họ có thể làm chuyện này. Ba ngày anh tránh mặt nàng thật dài đằng đẵng. Khi anh từ từ kéo chiếc khăn quàng dày ra khỏi cổ nàng, hai cánh tay nàng bắt đầu nổi gai ốc. Dù phức tạp và rắc rối hơn nàng tưởng, Adam Baswich là người tình tuyệt vời.

Anh mở chiếc cúc trên cùng của chiếc áo gi-lê nàng mặc. “Phu nhân Haybury nên cân nhắc việc lấy món đồ này làm đồng phục chính thức cho Tantalus,” anh trầm ngâm và nhìn xuống ngực nàng. “Ta đảm bảo là các thành viên câu lạc bộ sẽ thưởng nhiều tiền hơn và chơi bài ít cẩn trọng hơn.”

“Em không hiểu thế có gì hấp dẫn,” nàng thừa nhận. “Khách hàng có vẻ như thích chúng em mặc váy dạ hội hở cổ. Em mặc thế này là kín từ đầu đến chân.”

Adam cởi hết cúc áo nhưng thay vì cởi nó ra, anh lại mở cổ áo. Anh vuốt ve nàng. “Nàng mặc kín đáo hơn,” anh đáp, “song cũng khiêu khích hơn. Ví dụ như đôi chân dài, eo thon và hông tròn. Mặc váy thì chẳng thấy được mấy, chỉ trừ lúc xoay người.”

Hơi thở nàng đứt quãng khi anh cởi áo trong của nàng khiến nàng run lên. “Để em viết thư cho Diane và gợi ý xem sao, được không?”

“Ừ. Cởi gi-lê ra. Tay ta bận rồi.”

Ồ, nàng biết chứ. Sophia khép hờ hai mắt, tận hưởng cảm giác ngây ngất. Khi nàng cởi gi-lê ra, Adam kéo chiếc áo trong qua đầu nàng.

Anh say sưa cởi từng món đồ trên người Sophia và nàng thích thế. Nàng mỉm cười và đưa tay xuống quần, nhưng anh gạt tay nàng ra. Anh ngồi xổm xuống và cởi một bên ủng của nàng. Sophia bám lấy vai anh để giữ thăng bằng khi anh lần lượt cởi hai chiếc ủng.

“Nàng im lặng quá,” anh nhận xét.

“Thế ư?” nàng đáp khi anh đứng thẳng lên. “Vậy là tại ngài làm em bối rối.”

Adam cười. “Vậy sao?” Anh bất ngờ bế nàng lên. Khi nàng bám vào cổ anh thở khe khẽ, anh mang nàng đặt xuống bồn nước ấm.

Ngay lập tức, cảm giác ấm áp bao lấy nàng và thấm vào từng thớ thịt. Sophia thở ra và nhắm nghiền hai mắt. Tuy vậy, nàng mở mắt ra gần như ngay lập tức. Nàng không định bỏ lỡ hình ảnh chàng Công tước xứ Greaves cởi đồ.

Ban ngày, trông anh còn đẹp hơn. Nàng nghĩ anh vẫn sẽ được phụ nữ yêu thích dù không phải là một Công tước giàu có. Khi anh dừng lại cạnh bồn tắm để kéo một chiếc ghế bên trên là áo choàng và khăn tắm được xếp gọn gàng, Sophia đưa tay chạm vào anh. Adam sững người.

Thở gấp, anh kéo nàng lên. “Dừng lại đi không ta không chịu được mất,” anh hạ giọng. “Lần sau phải báo trước cho ta.”

Không hiểu sao, chuyện anh cho rằng sẽ có lần sau lại phấn khích đến vậy. Còn có chút run rẩy. “Ngài vào đây đi.”

Adam bước vào bên trong bồn tắm và trầm mình xuống nước. Nước nóng dâng lên cách miệng bồn một chút. Anh rướn người hôn nàng cuồng nhiệt. Chân họ quấn lấy nhau và nàng vòng tay ôm vai anh.

Tại Yorkshire, Sophia được tắm nước nóng hơn ở câu lạc bộ. Nước ở đó chỉ âm ấm vì nhà bếp quá bận rộn đun nước cho gần 50 nhân viên. Trời lạnh tắm nước nóng đã dễ chịu, tắm cùng với Adam Baswich còn dễ chịu hơn.

Anh vừa hôn vừa kéo nàng lại gần.

Nước tràn ra khỏi bồn rơi xuống sàn nhà gỗ, hòa cùng nhịp điệu của hai người. “Chúng ta làm… bẩn hết rồi,” nàng hổn hển.

Anh lại hôn nàng thật sâu. “Mặc kệ.”

Người nàng căng lên rồi thả lỏng. Sophia gục đầu lên vai Adam. Sau đó, anh lấy khăn lau người.

Sophia hôn lên vai, lên cổ rồi lên môi anh. Anh cảm thấy nàng còn ấm hơn nước. Khẽ bật cười, anh thảy chiếc khăn vào một cái xô và vòng tay ôm lấy nàng.

“Có gì vui lắm sao?” nàng hỏi, dù cũng thấy muốn cười. Chuyện này, hơi ấm và ngày lễ - ồ, cười là đúng rồi.

Không phải lần đầu tiên nàng nhận ra cho dù Giáng sinh kế tiếp nàng phải ở bên cạnh một người lấy nàng chỉ vì muốn thay đổi nàng, thì giây phút này cũng đáng giá. Ít ra, nàng sẽ có những kỷ niệm về những người bạn tốt ở Tantalus và một kỷ niệm bất ngờ, đầy phấn khích tại Greaves Park.

“Bóng tuyết?”

Nàng thôi suy nghĩ và đánh nhẹ vào vai anh. “Ngài đã chọc giận em.”

“Ta mừng vì lúc ấy chúng ta không đứng gần một mỏ đá. ”

“Thế mới đúng.” Nàng buông anh ra. “Chúng ta nên lau sàn.”

“Đó là lý do ta có gia nhân,” anh đáp, đưa tay để giúp nàng bước ra khỏi bồn.

Sophia thở ra. Adam nói vẻ hiển nhiên. Không khí như lạnh gấp bội khi nàng rời khỏi hơi ấm của nước và của anh. Nàng quấn chăn quanh người. Nàng đi trên sàn ướt đến bên cửa sổ khi Adam ra khỏi bồn và khoác lên người một chiếc áo choàng dày. “Trời đầy mây,” nàng nói, ngắm nhìn bầu trời như bắt đầu ngay bên dưới cửa sổ và trải ra vô tận như một tấm chăn trắng tinh.

“Sẽ có tuyết rơi trước khi trời tối,” anh nói, đi đến đằng sau nàng. “Một bên đầu gối của Harvey Jones thấy đau nhức.”

Sophia bĩu môi. “Đầu gối của Harvey Jones có thể dự báo thời tiết à?”

“Rõ là thế.” Adam rời cửa sổ và cho thêm củi vào lò sưởi đang cháy. “Đi câu cá trên băng hay nàng thích đi lấy giày mới hơn? Hoặc ta có thể đi bằng xe trượt tuyết mới được lau?”

Đi bằng xe trượt tuyết ư? Nàng còn chưa bao giờ nghĩ đến việc đó. Nhưng anh nhắc đến việc câu cá trước. Nghĩ đến kết quả của kế hoạch lần trước, có lẽ anh muốn quên nó đi hoặc ít nhất là chôn nó dưới những ký ức khác.

“Câu cá,” nàng quyết định.

“Lựa chọn xuất sắc. Ta đang thèm ăn cá nướng sốt chanh.” Anh đi mở cửa. “Udgell!”

“Vâng, thưa Công tước?” giọng ông quản gia từ xa vọng lại.

“Ta sẽ đi câu cá. Bảo Daily tìm một chỗ thích hợp trên hồ và chuẩn bị mọi thứ.”

“Xong ngay, thưa Công tước.”

Khi Adam quay lại, Sophia đã thả tấm chăn xuống sàn và mặc vào chiếc áo nam. Adam nói anh rất thích nhìn đôi chân dài của nàng khi mặc quần, nhưng trông nàng còn quyến rũ hơn khi chiếc áo chỉ che tới đùi, để lộ đôi chân trần. Ham muốn lại dâng lên trong anh.

Một tiếng vừa rồi, anh đã nghĩ lý do giả thiết và những lời nói của Eustace làm anh phiền lòng hơn thường khi là vì anh không hiểu được Sophia White. Theo như anh biết, ai cũng mong muốn một điều gì đó, có thể là quyền lực, sự giàu có, địa vị hoặc sự an toàn. Sophia có lẽ đã quyết định đến Yorkshire vì muốn trải nghiệm một lễ Giáng sinh khó quên trước khi bị cuộc sống trong khuôn khổ giam cầm. Ngoài ra, hình như nàng không muốn điều gì khác. Và chắc chắn anh chẳng cho nàng điều gì.

Anh cũng không biết phải cho nàng vào đâu trong vô số những người yêu, nhân tình và người quen. Sophia là con gái một Công tước, nên nàng ở vị trí cao hơn hầu hết những người con gái anh biết, nhưng nàng lại là con ngoài giá thú và không được thừa nhận, nên nàng lại bị hạ xuống. Nàng trò chuyện với gia nhân và mặc trang phục lạ kỳ, sẽ ngủ với anh nhưng lại không muốn - hay được đối xử - như nhân tình. Nàng làm những gì mình muốn và đây chính là điều Adam thích, nhưng rõ ràng, nàng hành xử theo cách độc nhất vô nhị cho dù nó có làm nàng hay người khác khó chịu. Và Công tước Hennessy thật ngốc khi không nhận ra tinh thần và sự độc lập của nàng thật đáng ngưỡng mộ. Thay vào đó, ông ta lại mang nàng ra khỏi cuộc đời nàng tạo dựng.

“Ngài đang nhìn em,” nàng nhắc.

Adam thôi suy nghĩ. “Ta đang tán dương chân nàng.” “Vậy thì tiếp tục đi,” nàng đáp và mỉm cười khi ngồi xuống kéo quần lên, “nhưng chân em thấy lạnh.”

“Nàng cần mặc áo khoác dày hơn nếu muốn đi câu,” anh nói khi mặc quần và bước vào phòng để đồ, ở giữa phòng nghỉ và phòng ngủ. “Áo của ta rất rộng nhưng ấm.”

Từ trong phòng nghỉ, Adam có thể nghe thấy tiếng nàng lục đống quần áo để tìm đồ của mình. “Chắc Milly hoặc ai đó có áo khoác vừa với em,” nàng nói. “Đương nhiên, nó sẽ không hợp với thứ em đang mặc, nhưng nó sẽ không dài chấm đất.”

Một thớ cơ trên má anh giật giật. Sophia không để anh mua váy cho nàng - anh vẫn làm nhưng chuyện đấy không liên quan - và nàng nhất định mua con ngựa anh muốn tặng nàng. Và giờ thì nàng còn không mượn áo khoác của anh. Giàu có, quyền lực làm quái gì nếu anh không thể tặng cho một cô gái - một người bạn - vài món quà nhỏ?

Anh lục tìm trong tủ và lôi ra một chiếc áo khoác màu xám. “Thử cái này đi,” anh nói và quay lại phòng nghỉ. “Ta nghĩ lần cuối mình mặc cái này là năm 14 tuổi.”

Nàng đón lấy và giơ lên. “Ngài vẫn giữ?”

“Không phải giữ mà là quên. Nếu chịu khó lục, ta có thể tìm được mấy chiếc quần cộc cũ và cả chăn hồi nhỏ.”

Sophia không mỉm cười như anh tưởng mà trầm tư. “Em quên mất là chỗ này luôn là nhà ngài.” Thở dài, nàng vắt chiếc áo khoác lên thành ghế để mặc nốt quần áo.

“Lần cuối em có nhà là khi nào?” anh hỏi, dù qua giọng nói rầu rầu của nàng, anh biết quan niệm của nàng về nhà khác anh rất nhiều.

“Em sống với mẹ bên trên một cửa hàng quần áo nữ ở Surrey cho đến lúc gần 9 tuổi,” Sophia đáp. “Em nghĩ đó là lần cuối, cho đến khi vào Tantalus. Câu lạc bộ không được như vậy nhưng ít nhất, nó có cảm giác - từng có cảm giác - an toàn.”

“Nàng ở cùng với chú dì sau khi mẹ qua đời, phải không? Ta nhớ nàng đã từng kể.”

Lần này, nàng mỉm cười. “Vâng, chú dì nhận nuôi em, cho đến khi họ phát hiện ra luật sư không cho phép họ dùng số tiền em nhận được hàng tháng. Sau đó, vì giữ em lại chẳng có lợi lộc gì, nên họ cho em đi học nội trú. Trường nội trú.” Nàng nhún vai. “Để tránh cho em muốn uống rượu, ta đi câu thôi.”

Đây là lúc Adam thấy nàng… không vui nhất với quá khứ của mình. Nàng vẫn thường xem đó là chuyện của ngày hôm qua và hiện không còn quan trọng nữa. Anh tự hỏi nàng đã mất bao lâu để học được điều đó. Anh cũng nên học hỏi.

Chiếc áo khoác cũ khá vừa với Sophia và anh nhận xét trông nàng rất giống một quý ông. Nàng cười tươi và cúi đầu chào, dù với mái tóc dài gợn sóng cùng lông mi dài, chẳng ai có thể bị quần áo của nàng đánh lừa. Anh đi trước và đưa tay giúp nàng tránh những ụ tuyết. Trước khi hai người đến bờ hồ, anh chợt nghĩ ra gì đó và dừng lại.

“Đợi ở đây một lát nhé,” anh nói và quay vào nhà. Udgell mở cửa ngay. “Công tước?”

“Trang hoàng cho Giáng sinh đi,” anh nói.

Viên quản gia chớp mắt. “Ngài dặn việc này sẽ được thực hiện trong đêm sau khi các vị khách t…”

“Ta có nhớ. Làm ngay đi. Mọi thứ. Ta muốn có cây nhựa ruồi và thường xuân. Và đảm bảo chúng ta có đủ hạt dẻ. Và nho khô.”

“Tôi… Vâng ạ.”

“Đừng chần chừ nữa. Làm phòng khách trước. Ít nhất là phải xong trước bữa tối.”

Khi anh quay đi, viên quản gia đóng cửa hơi mạnh tay. Adam làm ngơ. Một cô gái không có một mái ấm đúng nghĩa trong 14 năm và hiện đang sống trong một câu lạc bộ dành cho quý ông, chưa từng đón Giáng sinh trong một ngôi nhà lớn. Sophia từng nói đây là lễ Giáng sinh tuyệt nhất của nàng. Anh muốn mang đến cho nàng một Giáng sinh khó quên.

Khi anh quay lại, Sophia ôm lấy cánh tay anh. “Mọi thứ ổn cả chứ?”

“Ừ. Khá ổn. Mà nàng từng đi câu chưa?”

Sophia lắc đầu. “Em có đọc sách của Beakey về chủ đề này. Theo ông, câu cá gần như là một trải nghiệm mang tính tôn giáo.”

“À. Ta nghĩ nàng sẽ thấy nó nhiều giun chứ không nhàm chán.”

Nàng bật cười. “Nếu vậy, em sẽ mau chóng giỏi môn này cho mà xem.”

Người trông coi6* của anh, Jack Daily, đã chọn được một chỗ câu lý tưởng gần rừng. Lúc hai người đến nơi, anh ta đã đục xong một cái lỗ hơn nửa mét trong băng và đặt hai chiếc ghế ở hai bên miệng lỗ. Cách đó chừng một mét là lò than đặt bên trên xe trượt tuyết.

6* Nguyên văn: “Gamekeeper”, người được các chủ đất thuê để trông coi một khu vực để săn bắn, câu cá và ngăn săn bắn trộm.

“Xin Công tước thứ lỗi,” Jack bỏ mũ xuống, “giun chui sâu quá. Tôi đã mạn phép lấy vài con gà trong bếp. Chỉ lấy mề và cổ thôi.”

“Rất tốt, Daily. Tiểu thư White chưa từng đi câu, nên hãy giúp đỡ cô ấy.”

“Rất vinh hạnh, thưa Công tước.”

Quả nhiên, người gia nhân không phản ứng gì khi nhìn thấy Sophia và bộ đồ độc đáo của nàng. Anh ta đưa nàng lại ghế, trao cần cho nàng và móc một miếng mề gà vào lưỡi câu.

“Cô thả cái này xuống hố đi. Nó sẽ chìm, nhưng cô phải giật lên giật xuống một chút. Vờ như nó là một con bọ rơi xuống nước và cố ngoi lên.”

Sophia gật đầu. “Vờ là châu chấu được không?” “Được chứ. Cá vốn thích châu chấu.”

“Ta sẽ vờ là bọ cánh cứng,” anh góp chuyện, móc mồi và thả lưỡi câu xuống nước. “Nắm cần thật nhẹ, nhưng phải sẵn sàng ngay khi thấy cá mắc câu. Đừng có giật lên khỏi nước vội, không thì sẽ mất cá.”

“Đúng,” Jack chen vào. “Vờn nó, cứ như là cô muốn hôn nó.”

“Daily.”

Anh chàng đỏ mặt. “Xin lỗi cô, tiểu thư White. Thật là…” “Không sao,” nàng ngắt lời, cười tươi. “Miêu tả rất sống động. Tôi hiểu ngay.”

Adam nhướn mày, nhìn nàng chăm chăm. “Thế ư?” “Đương nhiên. Rê tới, rê lui, cho đến khi ta kéo được nó lên mặt nước và… xong đời.”

Nàng cười khanh khách, nhưng Adam nghĩ cũng may là nàng không có ý quyến rũ anh. Anh xem ra không có khả năng cưỡng được nàng. Anh cũng biết chuyện mình có thể thoải mái khi ở bên nàng như vậy là vì Sophia chẳng được lợi lộc gì khi làm bạn anh. Sophia White độc nhất vô nhị trong mọi phương diện.

“Ôi!” nàng reo và nhảy cẫng lên. “Tôi thấy giật giật!” “Bình tĩnh,” Daily hướng dẫn. “Cho nó xong đời đi.” Thế là mới sau ba phút, Jack đã thích nàng đến mức bắt chước cả cách nói. Adam không suy nghĩ nữa và mỉm cười. Xem ra người duy nhất Sophia không thể mê hoặc là chị gái anh và anh nghĩ đó là thiệt thòi của Eustace. Còn anh thì không muốn bỏ lỡ giây phút nào được ở bên nàng.

“Chắc chắn đây là một trong những con cá em câu được,” Sophia dùng dĩa chỉ vào cái đĩa, “vì nó rất ngon.”

Adam từ phía đối diện nhìn nàng chế giễu. “Nàng không có ý nói mình câu được cá ngon hơn ta đấy chứ?”

“Cá ngon hơn và nhiều cá hơn ngài,” nàng chữa lại, cười tươi. Nàng thích những lúc Adam dễ chịu, thoải mái, dí dỏm và vui vẻ như thế này.

Sự lạ lùng và ngượng ngập của ba ngày trước dường như đã tan biến. Tạ ơn Chúa. Nàng không hình dung được chuyện liên tục bị chị ruột so sánh với người mà anh ghét nhiều đến mức anh bắt đầu tin vào điều đó đáng sợ thế nào. Theo một cách nào đó, Sophia cảm thấy vui vì có một mình.

Nàng rùng mình. Nàng sẽ không được ở một mình lâu nữa và rất có khả năng nàng sẽ phải đối mặt với cùng thứ thuốc độc với Công tước mỗi ngày. Nếu Hennessy không đe dọa Tantalus, thì giờ đây nàng đã đi được nửa đường đến Mỹ rồi. Dù vậy, như Adam, nàng nhận thấy mình đang trong tình thế chỉ còn cách gồng mình chịu đựng thôi.

Nàng ngước lên nhìn anh, biết ơn vì giúp nàng thôi nghĩ ngợi. “Người ta có cách để gọi những người gặp may như nàng đấy,” Adam đáp.

“Có tài?”

“Mèo mù vớ cá rán.” Anh ăn thêm một miếng. “Và ta đã yêu cầu đầu bếp cho nàng ăn cá ta câu để nàng được ăn ngon.”

“Ha ha.” Nàng đứng lên, rướn người và chọc dĩa vào đĩa cá nướng của anh. Nàng cho vào miệng rồi nhăn mặt. “Ồ, con này đúng là của ngài rồi.”

Qua khóe mắt, nàng trông thấy Udgell mỉm cười, nhưng nàng vờ như không để ý. Nếu bị bắt gặp đang trưng ra vẻ mặt như thế, viên quản gia có thể sẽ gặp rắc rối. Trong giây lát, nàng tự hỏi liệu phu nhân Wallace có ăn cá do nàng câu không. Phu nhân mà biết nguồn gốc đồ ăn của mình thì chắc sẽ ngất xỉu.

“Ngài có định nói với em vì sao ngài để em trong vườn cam cả chiều và không cho em đi thay đồ ăn tối không?” nàng hỏi.

“Không.” Đôi mắt xám sáng lên khi Adam trả lời, rõ ràng là anh đang âm mưu gì đó.

“Được,” nàng nói. “Nhưng thế nào em cũng sẽ biết kế hoạch của ngài.”

“Ừ,” anh đồng tình. Anh lôi ra trong túi một tờ giấy gấp rồi đưa cho nàng. “Thư của em đến từ chiều. Ngay trước bữa tối, nên đừng có trách là sao ta giấu em.”

“Em biết.” Nàng nhìn lá thư. “Ôi! Thư của Cammy.” Nàng mở nó ra ngay, đọc lướt những dòng chữ gọn gàng. “Cô ấy và Keating hôm nay lại cưỡi ngựa để xem cầu được chữa đến đâu. Keating bảo ngài ấy bất ngờ, nhưng tin ngài biết mình đang làm gì.”

“Quá khen,” Adam tỉnh bơ nói.

Cất lá thư để đọc lại sau, Sophia ngước nhìn anh. “Cầu sửa chữa đến đâu rồi?” Nàng hỏi và nghĩ rằng đáng ra nên hỏi mấy ngày trước rồi. Đương nhiên là nàng có cớ, vì Adam tránh mặt nàng, nhưng người khác có thể cho nàng biết. Nếu nàng muốn biết. Nếu nàng không biết kỳ lễ này sẽ kém vui khi vị chủ nhà chuyển chú ý sang những cô dâu tương lai.

“Tuyết rơi tối nay sẽ làm chậm tiến độ 1, 2 ngày. Nhưng ít nhất là đến thứ Tư, ta có thể mời Keating và Camille đến.”

“Thế thì tuyệt quá!” nàng reo lên, có vẻ miễn cưỡng. Khi Sophia nhận lời mời từ Công tước Greaves ngay sau tuyên bố của Hennessy, nàng lập tức biết mình sẽ làm gì.

Ít nhất, nàng sẽ có một chuyến phiêu lưu để đời trước khi đầu hàng. Tất nhiên, lúc nàng đến đây, mọi thứ không như nàng tưởng. Mấy ngày qua, ngay cả cách nàng đến được đây, mọi thứ đều… tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng của nàng. Adam đã làm cho nàng thấy mình thật đặc biệt, được khao khát và quan trọng. Điều đó liệu có thay đổi khi bạn bè và cô dâu tương lai của anh đến?

Suốt thời gian còn lại của bữa tối, ngay cả khi anh không ngớt trêu đùa, câu hỏi đó vẫn ngừng quấn lấy nàng. Nàng thấy mình ích kỷ khi thoáng ước Cammy và Keating ở trong quán trọ đến hết Giáng sinh. Điều đó không công bằng, nhất là với Adam. Anh đã mời đến hàng chục người và chỉ có mỗi nàng đến nơi. Anh thực sự cảm thấy như thế nào về điều đó, về thời gian chọn vợ đang bắt đầu cạn dần và việc anh sắp sửa mất gần như mọi thứ mình coi trọng và giữ gìn? Với nàng, đây chỉ là chuyện giải trí.

“Xong chưa?” anh hỏi.

Nàng để khăn ăn qua một bên và cố làm thế với nỗi lo lắng về những thứ nàng không thể thay đổi. Khi không thể làm gì, lo lắng thường chiếm chỗ những ký ức đẹp. “Rồi ạ. Và cá vền của em rõ ràng là ngon hơn của ngài.”

“Ừm. Ra phòng khách nhé? Ta muốn kiểm tra may mắn của nàng với bài faro.”

Sophia gượng cười. “Em chơi bài faro giỏi hơn câu cá. Ngài câu được bao nhiêu con? Em quên mất rồi.”

“Ba, còn nàng… bốn, phải không?”

“Năm,” nàng chữa lại. “Và hai con lớn nhất.” Anh đứng lên. “Chơi bài faro thôi.”

Cảm giác có lỗi của nàng phai đi trước nụ cười chân tình của Adam và Sophia cùng anh ra hành lang. Adam mở cửa phòng khách và ra hiệu cho nàng vào trước. Nàng làm theo rồi sững người. “Ôi,” nàng nín thở, choáng ngợp.

Những sợi ruy băng đỏ, bạc và vàng được treo từ bộ ba đèn chùm, đan chéo trên bốn bức tường. Những bó cây nhựa ruồi và thường xuân được treo trên tất cả đèn chùm rủ xuống khung lò sưởi. Những cây nến đỏ và trắng nổi bật trên nền lá xanh. Trên đầu những chiếc bàn có đặt những xô đựng quả cầu thủy tinh cắm nến, tạo ra ánh sáng cầu vồng.

“Nàng thích không?” anh hỏi. “Ngài đã tạo nên Giáng sinh.”

“Ta đã bảo Udgell trang trí Giáng sinh sớm, nhưng ta sẽ nhận công nếu n…”

“Em rất thích,” nàng ngắt lời. “Thật… kỳ diệu. Cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Không có gì.”

Sophia quay người lại, vòng tay lên cổ Adam và hôn anh. Nàng không kìm được. Không khí vui tươi khuyến khích nàng. Cho dù có mặt cả trăm người lúc này, nàng cũng sẽ hôn anh.

Adam đáp lại nàng, ôm lấy hông nàng kéo nàng sát hơn vào thân người rắn rỏi. “Nếu biết nàng vui đến mức này, ta đã làm sớm hơn,” anh thì thầm và lại hôn nàng. “Dù đến tận bây giờ ta mới biết nàng đủ rõ để nhận ra chuyện này… quan trọng thế nào.”

“Thế nên em mới thích như vậy,” nàng đáp, quay lại để chiêm ngưỡng căn phòng ngập tràn ánh sáng thêm lần nữa. “Vì ngài đã nhận ra.” Sophia cảm thấy một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống má và nhận ra mình đang khóc.

Adam đưa tay lau nước mắt cho nàng. “Lẽ ra ta nên bảo Udgell đừng mất công treo tầm gửi,” anh trầm ngâm và hôn lên má nơi giọt nước mắt vừa rơi. “Hình như không cần thiết.”

Nàng trông thấy cái cây đầy lá xanh thẫm được treo bằng dây ruy băng rủ xuống trước lò sưởi. “Nó chứng tỏ ngài đã biết,” nàng thì thầm. Cảm giác phấn khích mỗi lúc một tăng lên trong nàng như bạc nấu chảy và Sophia cầm tay Adam đưa anh đến bên tấm thảm dày trước lò sưởi.

Đã quá nửa đêm khi Adam mở mắt. Mất một lúc, anh không biết mình đang ở đâu cho đến khi thấy bó tầm gửi lười biếng treo trên đầu. Phòng khách.

Ký ức từ từ trở về và anh quay đầu lại. Sophia nằm cạnh anh, gối đầu lên vai anh trong khi một cánh tay anh để trên hông nàng. Lửa trong lò đã sắp tàn, nhưng vài hòn than hồng khiến mái tóc nàng rơi trên ngực anh càng thêm rực rỡ.

Và Adam, người luôn có việc phải làm, luôn có nơi phải đi, không muốn nhúc nhích. Trên người không mặc gì và bắt đầu cảm thấy hơi lạnh ngoại trừ những nơi tiếp xúc với làn da ấm sực của nàng, anh cảm thấy… mãn nguyện.

Sophia cựa mình. Adam vội nhắm mắt lại, vờ ngủ dù biết làm vậy thật ngớ ngẩn và trẻ con. Anh cảm thấy nàng ngẩng đầu lên và bên cạnh anh lạnh đi khi nàng ngồi dậy. Rõ ràng, Sophia không thấy mãn nguyện như anh dù cảm giác ấy trong anh đang bắt đầu phai đi.

Nàng quay lại, ngồi bên anh và Adam có cảm giác lành lạnh của một tấm chăn đắp lên tới ngực. Một lúc sau, nàng lại nằm xuống bên anh bên dưới tấm chăn và hôn phớt lên má anh. Nàng lại gối đầu lên vai anh và anh vờ cựa mình để ôm lấy nàng.

Khi nghe tiếng thở đều đều của Sophia, biết nàng đã ngủ, anh mở mắt. Anh đã sống cuộc đời thế nào mà không nhớ nổi những khoảnh khắc thế này? Anh chưa từng nếm trải… yên bình đến vậy trước đây? Hay anh chưa từng gặp ai làm anh cảm thấy thư thái trước một lò sưởi sắp tàn? Nàng đã đắp chăn cho anh, khi mà anh chẳng biết nàng có nghĩ đến anh chút nào không.

Sophia nói anh đã tạo nên Giáng sinh cho nàng. Nếu tiếp tục có được cảm giác như lúc này, anh sẵn sàng biến mỗi ngày thành Giáng sinh cho nàng. Anh sẽ mang đến cho nàng hơn thế nữa, nếu nàng cho phép, nếu anh có thể tin chắc rằng cho dù bất kỳ khó khăn nào đang chờ anh trong cuộc sống, thì sự… hoàn mỹ này cũng vậy.

Một lúc sau, anh ngủ lại và tỉnh khi một cái mũi ươn ướt rúc vào tai anh. “Khỉ thật,” anh làu bàu, đẩy con Brutus ra. Sophia không còn bên cạnh, nhưng ngay lập tức nghe nàng cười khúc khích. “Lời chào buổi sáng thật hay,” anh lầm bầm khi ngồi dậy.

Sophia đang ngồi trên trường kỷ nơi gần anh nhất, quỳ trên đôi chân trần và chiếc áo che hết thân hình yêu kiều của nàng. “Chúng cào cửa,” nàng giải thích. “Nếu em không cho chúng vào, có người sẽ đến.”

“Không ai đến đâu nếu họ còn muốn có việc. Ném cho ta cái quần được không?” Nàng làm như anh bảo. Adam mặc quần vào và đứng lên. “Nàng thích uống trà vào buổi sáng chứ?”

“Vâng, nhưng…”

Nàng chưa kịp nói hết câu anh đã mở cửa. “Udgell. Một ấm trà.” Và đóng cửa lại.

“Nhưng em ăn mặc thế này,” nàng kêu lên và đứng dậy. “Ông ta không vào đâu.” Adam ra chỗ nàng, đặt tay lên vai nàng và hôn nàng.

Nàng hôn lại anh, đôi môi mềm mại dù miệng lưỡi nàng đối lúc rất sắc sảo. “Vậy Udgell biết là nên để trà bên ngoài? Ngài hẳn thường làm chuyện này.”

“Ừm.” Nắm chặt lấy vai nàng, anh đẩy nàng ngồi xuống trường kỷ. “Thỉnh thoảng, ta hơi khó ở, chắc là em đã nhận ra,” anh chậm rãi nói. “Khi thấy cửa đóng, ông ta sẽ để trà bên ngoài.”

“Ồ.” Nàng cau mày khi anh ngồi xuống bên cạnh nàng. “Em không nói là mình ghen. Vì không phải thế. Chỉ là em không được minh mẫn trước bữa sáng.”

“Đủ minh mẫn để cho chó hắt xì vào tai ta.” Nàng bật cười. “Đó là sự trùng hợp đáng yêu.”

Ghen. Bình thường, anh ghét từ này. Nó là tín hiệu kết thúc của vài cuộc tình của anh trước đây. Tuy nhiên, lúc này, anh có chút mong nàng ghen thật. Tuy nhiên, tình bạn này không phải như thế. Ngoài ra, trong vài tuần ngắn ngủi nữa thôi, nàng sẽ kết hôn, lại còn là với một mục sư. Trời ơi, nàng sẽ rất khổ sở. Và lão Hennessy khốn nạn đã chọn một hình thức tra tấn cho nàng khi có thể tử tế hơn. Chuyện Adam có thể sẽ lâm vào một tình cảnh gần giống nghe thật mỉa mai, nhưng anh chẳng thấy có gì hài hước.

“Chuyện ngài khó ở,” nàng chợt cất tiếng, răng hơi nghiến lại, như thể nàng không biết anh sẽ phản ứng thế nào. “Đó là lý do anh mời khách đến lễ Giáng sinh? Đương nhiên không chỉ Giáng sinh này, mà năm nào cũng vậy.”

Nàng hiểu được anh. Anh có những người bạn quen nhiều năm nhưng không ai hiểu anh bằng nàng. Họ chỉ thấy những gì anh cho họ thấy. Anh có thể che đậy, cười trừ, hay đánh trống lảng, nhưng thế chỉ làm khó cho cả hai. “Đúng. Ta không thích nơi này, nhưng ta thấy dễ chịu hơn khi có nhiều người xung quanh. Ta sẽ ít phải một mình hơn.”

“Nếu không thích Greaves, sao ngài còn về đây?”

“Là cơ ngơi của gia đình.” Anh so vai. “Nếu ta không về, thiên hạ sẽ để ý. Ta không định để lộ điểm yếu.”

Nàng quan sát khuôn mặt một lúc, dù anh không biết nàng thấy điều gì. “Em biết ngài không cần lời khuyên của em, nhưng có lẽ sự có mặt của Wallace khiến cho tình hình trở nên… khó khăn hơn cần thiết. Nhất là năm nay.”

Lần này, anh hít sâu, dìm xuống những bực tức bắt đầu trồi lên. Anh hiếm khi cần lời khuyên và chắc chắn là không phải từ một cô gái làm việc ở sòng bài. Mặt khác, không dễ gì đánh giá nàng. “Không phải tất cả những khách của ta đều bàng quan với danh tiếng của họ. Vì chưa kết hôn, nên ta cần một nữ chủ nhà. Một thành viên gia đình. Nhất là năm nay.”

Có tiếng lạch cạch ngoài cửa, rồi hai con Caesar và Brutus bắt đầu sủa . “Suỵt,” Sophia khẽ mắng, đưa tay gãi hai con chó. Không thể hình dung nổi cô gái nhỏ nhắn này lại có thể trị được hai con chó khổng lồ. Chúng đều vẫy đuôi và nhịp chân xuống sàn.

Rõ ràng là chúng mến nàng. Adam nghĩ khi đứng lên đi lấy ấm trà. Và anh cũng vậy. Anh dừng lại giữa chừng, rồi tiếp tục, mừng vì anh không đối diện với Sophia nên nàng không thể nhìn thấy nét mặt anh được. Anh mến nàng.

Anh nghĩ chuyện đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, khi mà họ bên nhau suốt 10 ngày qua. Nàng lại xinh xắn, vô cùng đôn hậu và đầy lòng trắc ẩn. Một điều nằm ngoài mong đợi nữa là nhận thức đó khiến anh giật mình. Ngạc nhiên hơn nữa là nhận ra điều này làm anh giật mình. Anh cũng có những người bạn tâm giao và những người phụ nữ anh ngủ cùng. Anh chỉ chưa từng gặp ai làm được cả hai.

Không suy nghĩ nữa và quyết định rằng nhận thức kia chỉ thật đáng thương chứ chẳng hề động trời, anh mở cửa phòng khách và lấy khay trà để dưới đất. Nếu không vì sinh nhật lần thứ 30 sắp tới và Eustace quẩn quanh như một con kền kền, đợi anh thất bại là giương móng rỉa gia tài của anh, thì anh đã cho gọi anh em nhà Jones đến. Nói cho họ biết anh không thích cách họ xây cầu và yêu cầu họ làm lại chỉ là chuyện nhỏ. Như anh có thể tận hưởng kỳ lễ Giáng sinh này chỉ với Sophia. Đó sẽ là một món quà anh thực sự trân quý, nếu cái giá phải trả không vượt quá sức chịu đựng của anh.