← Quay lại trang sách

Chương 8

Phòng nhạc của Greaves Park nằm đối diện với phòng tranh. Sophia dừng lại trên đầu cầu thang, ánh mắt tự động hướng đến bức tranh của vị cố Công tước dù nàng quyết tâm không nhìn nữa.

“Chỉ là một bức tranh thôi,” nàng tự nhủ, đứng thẳng người và tiến bước.

Dù vậy, khi tiến lại gần bức vẽ hơn, Sophia đi chậm lại. Người đàn ông này không chỉ tra tấn gia đình mình khi còn sống, mà đến khi chết rồi vẫn kiểm soát cuộc sống của con trai mình. Theo một cách nào đó, ông ta cố đảm bảo rằng Adam sẽ kết hôn mà không có tình yêu - hay ít nhất là chỉ để giữ gia sản - rằng con ông ta sẽ chẳng có lý do gì để tôn trọng và yêu thương vợ như mình.

Hít sâu, Sophia nhìn thẳng vào bức tranh. Đôi mắt xám cuốn hút nhìn lại nàng. Vì đã biết thêm chút ít về ông ta, giờ nàng có thể nhìn kỹ nét mặt và dáng điệu của ông ta để tìm xem có dấu hiệu gì của sự tàn nhẫn và tự cao tự đại.

Michael Arthur Baswich. Công tước thứ chín của xứ Greaves. Rõ ràng, nàng là kiểu phụ nữ ông ta thích. Sophia rùng mình. Nếu người đàn ông này mời nàng dự tiệc Giáng sinh, nàng hẳn đã từ chối. Nàng không bao giờ muốn ở gần ông ta, chứ đứng nói là thân mật.

Nhưng con trai ông ta lại khác. Phải, anh kiêu ngạo và tự mãn nhưng lại lắng nghe khi nàng nói. Anh quan tâm đến nàng và không bận tâm thua một người phụ nữ một, hai ván bài.

Quan trọng nhất là dù có thừa nhận hay không thì anh cũng quan tâm mình là kiểu người nào. Và không phải kiểu người nào. Có bao nhiêu Công tước mời đến nhà một cô gái thường dân, là con ngoài giá thú và mặc váy quá cỡ? Chắc chắn không phải người trong tranh.

“Tôi không ưa ông,” nàng nói và xoay lưng lại.

Adam đứng cuối hành lang, nhìn nàng. Khốn nạn. Nàng còn không độc thoại được với một bức tranh mà không có người chứng kiến.

Lát sau, anh mới bước tới. “Ta biết nàng cảm thấy thế nào về ông ấy,” anh nói và chỉ vào bức vẽ đằng sau. “Nàng cảm thấy thế nào về ta?”

Sophia nở nụ cười, lòng nàng ấm lên khi anh hỏi một câu như thế. Nàng đưa tay chỉnh cà vạt cho anh, thật ra là để chạm vào anh. “Chưa đến lúc.”

“Ồ, vậy sao?” Anh nghiêng người hôn nàng. “Nàng làm gì ở đây vậy? Chắc không chỉ là để mắng cha ta.”

Mất một lúc, nàng mới lên tiếng được sau nụ hôn. “Em từng chơi piano. Em muốn biết liệu mình có còn nhớ cách chơi không.”

Anh gật đầu, rồi buông nàng ra để mở cửa phòng sát bên cạnh có một cô hầu gái đang lau cửa sổ. “Mang hai ly rượu táo vào phòng nhạc,” anh nói và quay lại chỗ nàng. “Đi chứ?”

“Em tưởng chiều nay ngài đi gặp đội xây cầu.”

“Họ chưa đến.” Anh nắm tay Sophia và xoay nàng một vòng, đôi mắt xám sâu thẳm sáng lên. “Ta hơi thất vọng vì hôm nay nàng không mặc quần.”

Nàng nhìn xuống chiếc váy xanh. “Milly mang đi giặt rồi. Đây là váy của em.”

“Ta nhớ. Nàng mặc nó lúc rơi xuống sông. May là nó không hỏng.”

“Có rách một bên cánh tay và gấu váy, nhưng Milly đã vá lại cho em.” Nàng liếc nhìn anh khi họ đi vào phòng nhạc. “Tại sao ngài lại sai quản gia phục vụ em?”

“Vì nàng có đúng một chiếc váy cùng một cái mũ xấu xí, và mọi tiểu thư đều nên có hầu gái một lần trong đời.”

“Và ngài quyết định trước cả khi biết về tối hậu thư của cha em,” nàng khẽ thở dài. Và anh nghi ngờ lòng tốt của chính mình, thật vụng về.

“Rõ ràng là ta có trực giác nhạy bén.”

Sophia bật cười. “Thật tốt khi có người giúp em búi tóc. Lucille và em thỉnh thoảng có giúp nhau nhưng cô ấy toàn chọc kẹp tóc vào đầu em.”

Adam cười. “Ta mừng vì đã giúp nàng bớt bị sẹo hơn.” Cười khanh khách, nàng ngồi xuống bên chiếc piano bằng gỗ gụ và ngà voi. “Đẹp đến mức không nỡ chạm vào.”

“Vớ vẩn. Cho ta xem nàng làm được gì nào.”

Tự nhiên có chút hồi hộp, Sophia lật bản nhạc bên trên cây đàn. Bản Nocturne số 4 hợp âm la trưởng của John Field có vẻ quen quen và nàng thử chơi một vài đoạn. Những ngón tay từ từ nhớ được nốt và nàng thấy tự tin hơn.

Khi một bàn tay nam tính với những ngón tay dài đưa qua vai nàng để lật trang, nàng vấp vài nốt cho đến khi tâm trí bắt kịp những ngón tay.

“Xin lỗi,” Adam nói nhỏ. “Đừng nói thế. Là lỗi của em.”

Khi Sophia chơi xong bản nhạc tùy hứng, Adam vỗ tay. “Hay lắm.”

“Chỉ tạm được thôi, nhưng cảm ơn ngài. Em không chơi nhiều.”

“Ở câu lạc bộ có piano không?”

“Không ạ. Nếu được thế thì còn gì bằng. Nhưng không ai đủ khả năng mua, mà Diane và Oliver đã rất rộng rãi.”

“Ta sẽ mua cho em một cái.”

Sophia ngước nhìn Adam. Một lọn tóc đen lòa xòa trước trán anh và nàng đưa tay vén lên, rồi hạ tay xuống chạm vào má anh. Anh thật điển trai và nàng muốn hỏi đã có bao nhiêu phụ nữ phải lòng anh. “Em đâu còn ở đó mà chơi.”

“Ta sẽ gửi đến Cornwall.”

Nếu khăng khăng làm thế, anh có thể gây rắc rối cho nàng. “Ngài không thể mua piano cho em được. Thế còn tệ hơn con ngựa. Quá… thân mật.”

Anh nheo mắt. “Vậy ta sẽ dùng tên em gửi nó đến Tantatus cho các cô gái. Tôi nghĩ ít nhất cũng có vài người biết chơi.”

Thế thì nghe hợp lý hơn, tạ ơn Chúa. “Có chứ. Và vì ngài rất giàu và các cô gái sẽ rất vui mừng nên em sẽ không phản đối ngài.”

Adam mỉm cười. “Ta bất ngờ đấy.” Anh chăm chú nhìn nàng và hôn nàng lần nữa.

Nàng kéo anh ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cổ anh và đáp lại anh. Nàng thích người đàn ông này. Anh luôn nói nàng khác người, nhưng nàng chưa từng gặp ai giống như anh - mới đó còn dữ dằn, thoắt cái đã hóm hỉnh. Chắc phải mất nhiều, nhiều năm mới có thể tường tận con người anh và nàng sẵn lòng tìm hiểu.

Ý nghĩ đó làm nàng giật mình và nàng mở mắt khi Adam kéo nàng lên lòng anh. Hai tuần vừa qua giống như một giấc mơ - đó là lý do nàng có thể nghĩ đến những điều lạ lùng như thế. Thế giới rộng lớn hơn, khắc nghiệt đã dừng lại bên kia bờ sông. Một phần trong nàng muốn anh em nhà Jones không bao giờ sửa xong cầu, mặc kệ hậu quả xảy ra với Tantalus khi nàng không đến dự hôn lễ của chính mình.

Adam vừa đặt tay lên đùi nàng thì cửa phòng nhạc bật mở.

“Xin chào, Adam,” Keating Blackwood dài giọng, tay cầm khay rượu táo. “Bỏ tay ra khỏi người Sophia đi.”

Sophia ré lên, vội chỉnh trang và đứng phắt dậy, suýt làm anh ngã ngửa. “Xin chào, Keating,” Adam nói bằng giọng tự tin nhất trong hoàn cảnh còn không đứng dậy được. Anh nhìn người bạn cao ráo, tóc đen. “Vợ đâu? Hay anh quên mất cô ấy rồi?”

“Quản gia đang đưa cô ấy lên phòng. Vừa nghe hai người ở trong phòng nhạc, tôi đã xuống ngay.” Đôi mắt nâu hoài nghi nhìn về phía Sophia. “Xin chào. Cô vẫn khỏe, phải không?”

Vậy là người bạn này tưởng anh đang làm chuyện mờ ám với khách của mình. “Bình tĩnh, Blackwood.”

Sophia bước tới và đón cái khay từ tay Keating. Nàng đặt nó lên một chiếc ghế, rồi chào Blackwood bằng một cái ôm xã giao. “Rất vui vì ngài đã đến,” nàng xúc động nói, hôn lên má Keating. “Tôi sẽ đi tìm Cammy.” Nàng đi thẳng ra khỏi phòng.

Khi Sophia đi khỏi, Keating nhướn mày. “Tôi đang đợi một lời giải thích mà không làm tôi đấm anh.”

Đúng là không ngờ, nhất là với danh tiếng của Keating. “Tôi có một vị khách. Sophia và tôi thường uống trà hoặc rượu cùng nhau. Chúng tôi đều là người lớn nên anh thôi đi hoặc tôi chấp nhận thách đấu.”

Đưa mắt nhìn quanh căn phòng và nhìn anh lần nữa, Keating thả lỏng. “Được.”

“Tốt.”

“Cảm ơn vì đã mời chúng tôi,” Blackwood nói tiếp. “Tôi định sống đàng hoàng nhưng không ai chịu tin. Chúng tôi không nhận được nhiều lời mời.”

“Anh đã cướp cô dâu trong đám cưới, Keating. Màn quay trở lại giới thượng lưu hoành tráng sau cái bê bối ấy tuy đáng nhớ nhưng lại không có uy tín.”

Keating cầm cốc rượu lên uống một ngụm, rồi cầm cốc kia mang về phía Adam. “Và thế cũng đáng.”

“Tôi sẽ thừa nhận rằng anh gần đây có vẻ văn minh hơn.” “Chỉ là vui hơn thôi,” người bạn đáp và đưa anh cốc rượu. “Và tôi cố không để bụng chuyện lần đầu tiên trong bảy năm tôi quyết định nhận lời mời của anh và cây cầu sập xuống.”

Adam gượng cười vì tâm trí anh và cơ thể anh gần như đã bắt kịp những sự kiện gần đây. Nếu lúc này có ai đến làm phá vỡ khoảng thời gian yên bình kỳ lạ này thì anh sẽ chọn Keating. “Tôi mừng vì anh đã tới.”

Keating nháy mắt rồi uống thêm một ngụm rượu. “Và anh cũng muốn gặp những cô gái chưa chồng, phải không?”

“Không phải muốn, mà là cần,” anh đáp. “Anh biết tôi sắp tròn bao nhiêu tuổi rồi đấy.”

Keating nhìn anh ngơ ngác một lúc rồi cau mày. “Ý anh là chọn một người để cưới. Tất nhiên rồi. Tôi quên mất.”

“Tôi cũng thế. Hay đúng hơn là, tôi lờ đi cái sự không thể tránh khỏi đó cho đến phút cuối. Đây đúng là bối cảnh tuyệt nhất để chọn vợ.”

“Họ có biết lý do không?”

“Họ không biết chi tiết và thời điểm. Nhưng chẳng phải tất cả các cô gái trẻ đều luôn nghĩ đến chuyện kết hôn hay sao?” Nói thì nói vậy nhưng anh biết có ít nhất một cô gái không thích hôn nhân, nhưng suy cho cùng, có vẻ như Sophia là một ngoại lệ đối với mọi nguyên tắc.

“Vậy hãy giải thích chuyện Sophia,” Keating nói. “Vừa nói xong.”

“À, hai người lớn gặp nhau vì hoàn cảnh xô đẩy. Nhảm nhí.”

Adam nhướn mày. “Anh không tin?”

“Đúng. Trong những lá thư Sophia viết cho Cammy, cô ấy viết về anh rất… tình cảm. Vợ tôi lo anh định bày trò gì đó. Tôi cũng thế. Và qua những gì tôi thấy thì có lẽ là đúng vậy.”

“Tôi không dụ dỗ Sophia, nếu anh định nói vậy. Nàng có những vấn đề riêng nhưng tôi sẽ không nói ra. Anh sẽ phải tự hỏi nàng.” Adam khựng lại khi sực nhớ điều Keating vừa nói. “Sophia đã viết thế nào?”

“Lạ lắm, ít nhất là với những người biết rõ anh như tôi. Cô ấy là bạn vợ chồng tôi, Adam, và nhờ cô ấy tôi mới có được Camille. Nên tôi hy vọng là anh sẽ không làm điều gì không phải với cô ấy.”

Adam uống một ngụm rượu. “Tôi đâu có xấu xa đến thế.” “Tôi có mù đâu. Tôi sẽ nói chuyện với Sophia để xác nhận chuyện anh kể.”

Còn lâu anh mới làm gì được Sophia mà không bị ăn đá. Adam phớt lờ việc danh dự bị xúc phạm và đứng lên. Các cô dâu tương lai của anh bây giờ có khi đang đi qua cầu, nhưng anh lại không muốn ra ngoài đón họ. Anh đi lên phòng của Sophia.

Cửa phòng nàng để mở và ngay ở đầu cầu thang, anh đã nghe tiếng nói chuyện và cười đùa. Chắc Sophia vui lắm khi cuối cùng, bạn nàng cũng đến nơi. Tại sao lại không chứ? Giờ nàng đã có Camille Blackwood để chia sẻ những rắc rối của mình, có người để mượn váy và găng tay. Adam khẽ cau mày. Anh muốn cho nàng điều tốt đẹp. Việc này sẽ khó mà dừng lại được.

“Chúng tôi vào được không?” anh dừng nơi cửa trong lúc Sophia và Camille Blackwood đang cười chiếc mũ hỏng được vớt lên từ dưới sông.

Nàng ngước nhìn anh, mắt sáng long lanh. “Cammy không thích chiếc mũ mới của em,” nàng kêu lên.

“Tất cả tư trang của Sophia rơi hết xuống sông, Keating ạ,” Camille nói và đứng lên chìa tay về phía Adam. “Em biết mình nên mang thêm quần áo.”

“Nếu em mang thêm nữa thì chúng ta sẽ lại làm sập cầu.” chồng cô ấy thản nhiên nói.

Adam cầm tay Camille hôn nhẹ. “Sophia rất thực tế. Nàng ấy tìm hoặc mượn những bộ đồ rất… độc đáo.”

Từ trước nhà vẳng lại nhiều tiếng nói và anh cố hết sức để không chạy trốn. Phần dễ chịu của kỳ lễ vừa chấm dứt. “Khách khứa đến rồi,” anh cố không thêm bất kỳ hàm ý gì vào câu nói khi nhìn Sophia. “Ta cần đón tiếp họ.” Anh nhìn sang Keating. “Hai người ở phòng trong góc, ngay cạnh phòng này.”

Cúi đầu chào, Adam rời khỏi phòng, vờ không nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Sophia. Nàng hối tiếc vì thời gian họ bên nhau kết thúc hay vì nó đã bắt đầu? Việc này hẳn đã xảy ra cách đây hai tuần nếu không có vụ cầu gãy. Chỉ vì tự nhiên có vẻ như hai tuần qua không tồn tại không có nghĩa là đúng thế. Nó có tồn tại và tất cả đều là một giấc mơ hoàn hảo, phủ đầy tuyết trắng.

“Cậu không cần làm vậy đâu, Cammy,” Sophia phản đối, khi Cammy lục tìm trong rương quần áo vừa được mang tới. “Tớ mượn được rất nhiều váy từ gia nhân rồi.”

“Tớ mang nhiều lắm,” Cammy đáp. “Keating thích mua váy cho tớ.”

“Vậy thì tớ lại càng không nên mặc đồ của cậu.”

“Sophia, cậu không thể mặc đồ người hầu dự dạ tiệc thượng lưu được.” Camille đứng lên, tay cầm một chiếc váy xanh da trời. “Cái này chắc vừa người cậu.”

Sophia nghĩ chiếc váy màu xám bà Brooks tìm được trong một cái rương cũ cũng đẹp chẳng kém gì chiếc của Camille và nàng muốn mặc nó. Đương nhiên không phải đến một bữa tối hoành tráng, nhưng ít nhất nó có vẻ thích hợp với dịp đó. Vô cùng thích hợp. “Tớ không sao đâu. Cậu mặc đi. Sẽ đẹp lắm.”

“Lúc còn ở Tantalus, bọn mình vẫn mặc chung quần áo suốt. Sao giờ cậu lại không muốn?”

“Không phải vậy,” Sophia thở ra. “Cậu phải mặc những thứ đó. Tớ không muốn mọi người ở đây nghĩ tớ mặc đồ của cậu. Tớ chẳng có vị trí nào trong giới thượng lưu. Cậu và Keating thì khác.”

“Có lẽ chỉ ở ngoài lề thôi. Một kẻ giết người và một cô dâu chạy trốn chắc chắn sẽ không được mời đến Almack7* .”

7* Một chuỗi các câu lạc bộ thượng lưu ở London từ thế kỷ XVIII đến thế kỷ XX.

Sophia bật cười và cầm lấy chiếc váy rồi giơ lên. Camille mặc nó sẽ rất đẹp với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh. “Có lẽ không phải mùa lễ hội này, nhưng cả hai người đều thú vị. Tớ nghĩ một, hai năm nữa các cậu sẽ lại được chào đón tại London. Hãy mặc chiếc váy này tối nay.”

“Thôi được rồi. Nhưng cậu biết cậu có thể mượn bất kỳ thứ gì cậu thích. Bất cứ lúc nào.” Đặt chiếc váy lên giường, Camille ngồi xuống và đặt hai tay lên lòng. “Giờ thì đến chuyện về Công tước Greaves.”

“Ngài ấy thì sao?”

“Cậu viết thư bảo ngài ấy dẫn cậu đi mua giày và cưỡi ngựa. Hai người còn chơi bi-a và đánh bài. Cậu thích ngài ấy.”

Sophia cụp mắt. “Đương nhiên là tớ thích ngài ấy. Chúng tớ là bạn bè.” Những người bạn làm chuyện mờ ám với nhau, nhưng điều đó không liên quan.

“Thế thôi sao?” Camille hỏi, giọng hoài nghi. “Bạn?” “Bạn thân,” Sophia mỉm cười thừa nhận.

“Thật tinh quái!” bạn nàng reo lên. “Ngài ấy có tán tỉnh cậu không?”

Sophia nhún vai và ngồi xuống giường. “Có qua có lại. Dù sao thì bọn tớ cũng kẹt ở đây mà. Phải làm gì đó để giết thời gian.”

Camille đưa tay lên che miệng, vẻ mặt cô ấy vừa thích thú vừa lo lắng. “Cậu biết Greaves có nhân tình mà. Ngài ấy có đề nghị cậu… không?”

“Adam có nhắc tới, nhưng tớ chỉ thích ở gần ngài ấy thôi. Tớ chẳng thấy thế có gì sai cả.”

Nàng có chút ngang ngược nhưng nàng sống một cuộc đời rất khác với những người phụ nữ ở Mayfair. Đến Camille còn là con gái một lãnh chúa và là một tiểu thư cho đến khi một cuộc hôn nhân sắp đặt thay đổi mọi thứ và đẩy cô ấy đến Tantalus.

“Được thôi,” Camille nói. “Hãy nói với tớ cậu không quên rằng Adam Baswich chỉ là nhất thời. Và đừng để mình bị tổn thương.”

Sophia chớp mắt. Vì những khoảnh khắc vui vẻ mà nàng đã quên mất tương lai của mình và quên mất rằng nàng cần kể với bạn mình về chuyện đó. Hít sâu để lấy bình tĩnh, nàng bắt đầu bằng việc Công tước Hennessy đường đột đến Tantalus khi nàng tưởng ông ta đã rời khỏi London từ lâu. Bằng giọng thản thiên nhất, nàng kể với Cammy ông ta khinh bỉ nàng thế nào, ghê tởm công việc của nàng ra sao và việc gia đình ông ta phải hứng chịu những lời bàn tán gần như suốt mùa lễ hội. Ông ta quyết định đẩy nàng khỏi London và gả nàng cho mục sư Loines ở Cornwall. Và nếu nàng không làm theo, Tantalus sẽ bị đóng cửa.

Khi nghe xong, Camille nhìn nàng, mặt tái đi. “Tớ chưa bao giờ thích người đàn ông đó,” cô ấy nói, giọng run run, “nhưng quả thực, tớ không nghĩ ông ta lại nhẫn tâm đến thế.”

Một giọt nước mắt lăn xuống má và Sophia đưa tay gạt đi. “Adam cho rằng theo quan điểm của Hennessy, ông ta đang xử lý một vấn đề và đưa tớ đến một nơi có chốn nương thân, một người chồng cùng sự tôn trọng. Cậu nín đi, không tớ khóc theo bây giờ, mà như thế chỉ khiến mắt tớ sưng lên.”

“Chắc chắn chúng ta có thể làm gì đó chứ, Sophia.”

“Tớ đã nghĩ tới rồi bỏ đi cả trăm cách rồi,” Sophia đáp rồi ôm bạn. “Nếu tớ bỏ trốn, ông ta sẽ dùng tất cả tiền bạc và thế lực để chống lại lãnh chúa cùng phu nhân Haybury và Tantalus. Ông ta đã thắng tớ, nhưng ít nhất ông ta cũng cho tớ vài tuần - chắc là để tớ suy nghĩ về số phận và cuộc đời tai tiếng của mình. Nhưng tớ dùng nó để đi dự tiệc với người bạn thân nhất.”

“Tớ rất mừng,” Cammy nói và gượng cười. “Nhưng cậu sẽ phải tha thứ nếu tớ cố tìm cách giúp cậu thoát khỏi tình cảnh này.”

“Cậu cứ tự nhiên. Như bọn mình hay nói tại ván bài, điều gì cũng có thể xảy ra.”

Kỳ thực, nàng thừa biết là không thể, nhưng nếu chuyện đó cho Camille cái để làm và giúp họ không suy nghĩ nữa thì nàng cho rằng cũng đáng. Nàng nắm lấy tay bạn. “Nào. Để tớ thay trang phục, rồi bọn mình xuống phòng ăn. Tớ sẽ cho các tiểu thư xinh đẹp gặp ác mộng. Vui biết mấy, đúng không? Sau đó, tớ sẽ bình yên ăn trong phòng.”

“Tại sao lại có nhiều cô gái chưa chồng đến vậy?” Camille hỏi và đứng lên.

“Cậu phải hỏi Greaves thôi. Hoặc Keating, vì có thể giờ chồng cậu đã biết rồi.” Nói xong, Sophia đi thay đồ cho bữa tối. Milly và chiếc váy xám mới tìm được đang đợi nàng trong phòng ngủ. “Sao bà liên tục tìm được những thứ này?” Sophia hỏi khi họ kéo chiếc váy lên hông nàng và nàng xỏ vào tay áo. “Đẹp quá.”

“Ngôi nhà rất rộng. Chỗ nào cũng có thể tìm thấy quần áo. Tôi nghĩ chắc nó thuộc về một người họ hàng.”

“À, người này hẳn rất có khiếu thẩm mỹ.” Sophia xoay người trước chiếc gương lớn, rồi dừng lại khi một ý nghĩ khó chịu xuất hiện. “Người này hôm nay không có mặt đấy chứ? Tôi không muốn bị buộc tội ăn cắp.”

“Ồ, tôi cam đoan là không,” Milly xua tay. “Đã lâu lắm rồi. Giờ thì cô ngồi xuống để tôi chải tóc cho.”

Sophia định không đi nhưng nàng muốn nhìn thấy các cô dâu tương lai của Adam. “Phải thật ấn tượng.”

“Tôi cũng định thế. Và nếu cô thấy người nào hợp với Công tước thì cô nên nói cho ngài ấy. Ngài tin cô và tôi thích cô chọn hơn phu nhân Wallace.”

Nén một tiếng thở dài, Sophia gật đầu. Chuyện nàng nghĩ ai hợp với Adam còn chẳng quan trọng, chứ đừng nói đến chuyện có lúc nàng tưởng tượng chính mình là người đó. Nàng đã có một người chồng sắp cưới và dù không có thì hoàn cảnh xuất thân của nàng hoàn toàn không thích hợp làm vợ một Công tước. Hay bất kỳ quý tộc nào. “Tôi sẽ cố gắng,” nàng nói.

Họ quyết định búi tóc và tết trên đỉnh đầu, để vài lọn rơi xuống thái dương và sau gáy. Nàng tự nhủ mình chưa bao giờ đẹp đến thế. Mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt là vì xuất thân của nàng, chứ không phải vì vẻ ngoài. Và nếu họ coi thường nàng vì chuyện không phải là lỗi của nàng thì mặc kệ họ. Cũng lạ là điều đó khiến nàng khinh thường họ giống như cách họ đã khinh thường nàng. Còn tối nay, dù nàng có khó chịu vì họ đã phá hỏng ngày lễ đẹp đẽ, riêng tư của nàng đến mấy, thì như thế cũng đủ rồi.

“Tôi nghĩ thế này là được rồi,” Milly khen nàng. “Những quý cô kia phải thật xinh đẹp thì mới sánh với cô được.”

Sophia nhăn mặt. “Đừng nói thế, Milly. Tôi chỉ muốn lần này, họ không lờ mình đi.”

“Ngài Công tước sẽ không lờ cô đi. Chắc chắn.” “Adam và tôi chỉ là bạn. Không hơn.”

“Nói riêng với cô thế này, tất cả gia nhân đều biết về cái ‘không hơn’ ấy. Chúng tôi sẽ không nói gì. Công tước thích sự riêng tư nên chúng tôi sẽ nghe theo.”

Trời đất. “Cảm ơn bà,” nàng nói. “Nhưng đó là sự thật. Chúng tôi chỉ là bạn thôi. Tối nay, tôi sẽ không làm gì ngoài ngẩng cao đầu. Tôi vốn không có nhiều cơ hội làm thế và chẳng mấy chốc sẽ không bao giờ có nữa.”

Bà quản gia ôm Sophia, cố tránh làm nhàu váy hay hư tóc nàng. “Cô can đảm thật đấy, Sophia. Tôi sẽ chẳng can đảm sống được như cô. Tối nay, tôi sẽ cổ vũ cho cô.”

“Bà thật tốt bụng, Milly. Cảm ơn bà.”

Khi tóc nàng được làm xong, khách khứa đã bắt đầu tập trung tại phòng khách để chờ báo ăn tối. Cảm giác nôn nao khiến nàng nhớ đến đêm khai trương Tantalus - hy vọng mơ hồ rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ, đồng thời cũng nghi ngờ rằng nàng và các cô gái khác sẽ bị đuổi ra khỏi thành phố vào buổi sáng. Tantalus đã và đang thành công, nhưng tối nay có vẻ như ít hứa hẹn hơn.

Sophia dừng lại chỗ chân cầu thang. Nàng cố tình canh giờ sao cho mình sẽ không phải là người đầu tiên cũng chẳng phải là cuối cùng xuất hiện, nhưng thế có nghĩa là cả chục người đang nói chuyện. Nàng đã từng đối mặt với những thứ tệ hơn rồi. Hy vọng Adam và bạn nàng đã có mặt rồi. Đứng thẳng lưng, Sophia đi ra phía cửa.

Không thấy bạn nàng đâu. Hơn chục cặp mắt nhìn nàng. “Xin chào,” nàng nói, khẽ nghiêng đầu.

Hai cô gái gần nhất, trông như hai chị em, quay đi và nói chuyện tiếp. Nén thở dài, nàng tiếp tục đi về phía một chiếc ghế trống đặt dưới cửa sổ.

“Cô đến từ Tantalus, phải không?” một giọng nam cất lên phía sau nàng, to đến nỗi những người chưa biết thông tin đó giờ cũng đã biết.

“Đúng,” nàng đáp, quay lại đối diện với người nói. Một người đàn ông thấp người, mập mạp với mái tóc nâu mỏng dính đang đứng dưới một bó tầm gửi - dù nàng cho rằng anh ta không cố ý. “Ngài Henning phải không?”

“Là tôi, Francis Henning. Ngài Haybury tiếp tôi tại câu lạc bộ. Dù vậy, tôi không chơi bài. Bà tôi sẽ giết tôi nếu tôi mất tiền vì đánh bài.”

Ít nhất thì ngài Henning cũng tiết lộ bí mật của mình sau khi làm lộ tẩy người khác. “Ngài là bạn của Công tước?”

“Tôi nghĩ mình tình cờ ngồi cùng bàn khi Công tước Greaves mời lãnh chúa và phu nhân Haybury. Nhưng ngài ấy đã tốt bụng mời cả tôi.”

Thật thú vị. Nàng không biết Adam có mời vợ chồng Haybury - chủ nhân của Tantalus - tới Yorkshire. Dựa vào những đồn đại về mối hiềm khích giữa Oliver và Adam, nàng không bất ngờ khi họ không đến, nhưng có khi Diane đã nhắc tới chuyện từ chối một lời mời. Có thêm vài đồng minh nữa thì tốt biết mấy.

Khách khứa gần cửa nhốn nháo và khi Sophia quay lại, Adam Baswich thong thả đi vào. Anh vận đồ màu đen và xám. Trông anh vừa phong cách vừa cuốn hút. Nàng nhún gối chào sau các vị khách. Lạ một điều là nàng từng làm như thế khi họ gặp nhau ở London, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm vậy tại Greaves Park.

“Xin chào,” anh nói với cả phòng. “Cảm ơn các vị đã đến bữa tiệc chậm trễ này.” Anh gật đầu khi có tiếng vỗ tay. “Hầu hết các vị đã từng đến đây các năm trước nên đều biết rằng ngôi nhà, ngựa và gia nhân đều là của mình. Ở đây cũng không có nhiều lễ nghĩa.” Adam xoa tay. “Nào. Hãy thưởng thức thịt nai nướng.”

Mười hai, không, thêm mười năm người nữa xuất hiện, trong đó có ít nhất tám cô gái. Họ đi qua hành lang để vào phòng ăn. Sophia chưa bao giờ dùng bữa ở đó. Đồ bạc và pha lê được đánh bóng gần như át ánh đèn chùm. Thông thường, tại một sự kiện trang trọng, những khách mời sẽ được sắp chỗ ngồi theo cấp bậc và giới tính, để tránh trường hợp phải nói chuyện với một người thấp kém hơn mình. Tuy nhiên, tối nay, ngoài những người đổ xô đến ngồi cạnh Greaves tại đầu bàn, còn lại ngồi chỗ nào mình thích.

Có ít nam hơn nữ, dù nàng không nghĩ vì lý do này mà không ai kéo ghế cho nàng ngồi - cho đến khi Udgell thình lình xuất hiện phục vụ nàng. Nàng nở nụ cười biết ơn. “Cảm ơn ông,” nàng nói nhỏ và ông ta nghiêng đầu, trải khăn ăn lên lòng nàng rồi lại biến mất.

Khi hầu hết mọi người ổn định chỗ ngồi, Sophia mới phát hiện không ai ngồi cạnh mình. Nếu nàng có thêm một bằng chứng cho thấy câu chuyện cổ tích mùa đông tại Greaves Park đã chấm dứt thì chính là đây.

Adam ngồi đầu bàn. Ngay lập tức, anh trông thấy Eustace đã đến và ngồi lọt thỏm giữa lãnh chúa Timmerlane và người bạn thân Prudence - tiểu thư Scoffied. Anh không thích chuyện chị mình xuất hiện để làm loạn, nhưng Eustace là chủ nhà nên anh không thể giam chị lại được.

Sau đó, anh nhận ra Sophia đang ngồi xa xa phía bên trái bàn và không có ai ngồi cạnh. Anh thở ra bực bội. Đúng là anh mời Sophia một phần bởi vì sự có mặt của nàng sẽ gây xôn xao, nhưng Adam không định khiến nàng bị tẩy chay. Nói đúng hơn, anh chưa từng nghĩ chuyện có mặt ở đây làm nàng tổn thương. Và dù sẵn sàng chấp nhận sự lạnh nhạt từ những người xung quanh, cùng với sự tàn nhẫn từ cha mình, Sophia chắc chắn thấy tổn thương.

Khi Adam đang cân nhắc có nên yêu cầu mọi người lấp ghế trống, Keating xuất hiện ở cửa, khoác tay cô vợ tóc vàng xinh đẹp. Tiếng xì xào nổi lên. Anh ấy không ngạc nhiên. Keating nhìn quay phòng và nhanh chóng kéo ghế bên phải Sophia cho Camille còn mình ngồi bên trái, làm tiểu thư Rebecca Hart ngồi bên cạnh khó chịu thấy rõ.

Udgell và những người hầu phục vụ món súp trứng, còn Adam cố gắng trò chuyện. Bình thường, anh hay khoác lên lớp mặt nạ dễ chịu, cuốn hút và hơi lạnh nhạt với giới thượng lưu. Tuy nhiên, tối nay, chiếc mặt nạ có vẻ hơi chật. Vì anh cần chọn một người để kết hôn và anh ghét những cô gái cố ý quyến rũ mình, nên anh khó chịu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng anh vẫn phải chọn. Đồng thời, cô gái thu hút anh nhất lại là người không phù hợp nhất, cô gái độc nhất vô nhị ở Yorkshire.

“Này, Greaves,” Hầu tước xứ Drymes ngồi bên phải anh chợt lên tiếng, “đứa con hoang tóc đỏ của Hennessy đã ở đây được nửa tháng rồi, đúng không?”

“Tiểu thư White? Đúng. Xe ngựa của nàng rơi xuống sông khi cầu gãy. Nàng suýt chết đuối.”

“Tiếc là cô ta không chết,” anh nghe Eustace nói. Với khoảng cách xa thế này, nếu anh đáp trả thế nào cũng gây chú ý, nên đành phớt lờ. Tạm thế đã.

Drymes cười khùng khục. “Lần này, ngài còn giỏi hơn nữa. Một kẻ sát nhân, một cô dâu chạy trốn, một ả lẳng lơ xuất thân quý tộc và những tiểu thư chưa chồng đẹp nhất nước. Tiểu thư White là của ngài hay ai cũng có thể dùng?”

“Tôi tin điều đó tùy thuộc vào tiểu thư White,” anh nói. Lúc này, nàng và Camille Blackwood đang chuyện trò

ríu rít. Khi nàng cười, nhiều quý ông quay sang nhìn nàng.

Trong chiếc váy xám anh đặt may cho nàng, Sophia trông thật lộng lẫy. Anh tưởng nàng sẽ mặc khi ăn tối với riêng anh. Anh không thích thế này, nhưng không hiểu vì sao.

“Tôi cũng để ý cô ta ở Tantalus rồi,” Drymes nói tiếp, “nhưng ngài biết những nguyên tắc chết tiệt ở đó rồi đấy. Nếu nơi đó không nổi tiếng đến vậy thì phu nhân H còn lâu mới giữ được nó, chứ đừng nói là đến cái luật ‘cấm đụng chạm’. ”

“Không phải cấm đụng chạm,” Aubrey Burroughs ngồi cách đó hai ghế chen vào. “Ngài chỉ không thể chạm vào họ mà không được phép.” Hắn cười, một vẻ mặt mà nhiều cô gái cho là quyến rũ. “Một hai món trang sức rẻ tiền là được ngay ấy mà. Tin tôi đi.”

“Đàn ông các người cùng các sở thích vớ vẩn,” tiểu thư Caroline Emery trưng vẻ mặt giễu cợt. “Ở đây cũng có các cô gái danh giá. Hãy nói đến những thứ tai tiếng ấy lúc hút thuốc và uống rượu. Bữa tối là để chúng ta bàn về những người đủ tiêu chuẩn và hỏi những câu như là Công tước đã quyết định giải thoát các cô gái ở Mayfair để lấy vợ chưa.”

Adam nhướn mày. Dù cuộc trò chuyện xoay sang hướng có lợi, anh cũng không muốn nói về thứ vớ vẩn này. Nếu chuyện này không liên quan đến việc anh sẽ mất tài sản, anh đã không làm. Kết hôn là chuyện không cần thời hạn cũng đủ rắc rối rồi. Adam hít sâu. “Gợi ý hay đấy, Caroline. Và chắc chắn là ở đây, có mặt nhiều cô gái trẻ đủ tiêu chuẩn.”

Thực khách vỗ tay tán thưởng và cười rộ lên. “Ngài nghiêm túc đó chứ, Greaves?” Burroughs cười lớn. “Vì ngài vừa mới nhen nhóm hy vọng của hàng ngàn cô gái.”

“Tôi nghĩ những người có mặt ở đây là đủ rồi,” anh đáp và nâng ly với cả phòng.

Prudence Jones, con gái của Tử tước Halifax, ngất đi. Trời đất. Thế này thì chỉ có tệ hơn mà thôi. Khi tiểu thư Jones tỉnh lại và món thịt nai được mang vào, Adam lại nhìn quanh bàn. Chẳng ai gợi cho anh cảm xúc gì ngoài sự chán ghét khi họ dễ dàng bị người như anh dụ dỗ. Mẹ của họ thì vui mừng đi theo. Và dù có giả vờ ngạc nhiên hay không, thì họ cũng đoán trước chuyện này rồi. Nếu không, mẹ con phu nhân Halifax gian xảo đến đây làm gì? Tử tước phu nhân trước mặt thì ghét lối sống của Adam, sau lưng thì ghen tị với địa vị của anh. Hầu hết những người khác cũng thế.

“Ngài săn con nai này ư, Greaves?” Franscis Henning ngồi giữa bàn cất tiếng hỏi.

Ít nhất, anh cũng có vài người bạn lạ lùng và những kẻ ăn theo. “Đúng. Một con nai có sừng. Vẫn còn nhiều thứ để săn bắn nếu ai có hứng thú. Nghe nói khoảng nửa tá gà tây bị chết đuối khi xe ngựa đưa thư rơi xuống sông.”

“Ồ, còn gì bằng!” Henning kêu lên và đa số các quý ông hưởng ứng.

“Vậy để tôi thu xếp,” Adam gật đầu. “Ngày mai, nếu thời tiết thuận lợi.”

“Nói cho em là ngài có nho khô đi, Công tước,” tiểu thư Sylvia Hart, em gái của Rebecca, nài nỉ với một nụ cười rạng rỡ. “Em rất muốn chơi trò ăn nho8* vào lễ Giáng sinh.”

8* Nguyên văn “Snapdragon”: một trò chơi trong nhà thường được tổ chức

vào Giáng sinh. Rượu brandy được đun nóng, cho vào bát cùng nho khô rồi đốt lên. Người chơi phải lấy nho khô trong bát để ăn và tránh bị bỏng.

Anh chưa kịp trả lời thì mọi người bắt đầu gợi ý những trò chơi và hoạt động giải trí cho lễ Giáng sinh. Nghe Caroline nói thì có vẻ họ sẽ lại hát thánh ca - Caroline muốn phô diễn tài chơi đàn piano.

Adam lại liều mình nhìn khắp bàn. Không thèm để ý đến anh và những người phớt lờ nàng, Sophia rõ ràng đang kể lại chiến tích câu cá hôm trước. Ngay cả người đa nghi như William Clint - lãnh chúa Lassiter - ngồi đối diện cũng cười nhẹ với nàng, dù Lassiter cũng không phải người chuẩn mực trong giới thượng lưu.

Anh nghĩ lờ đi Sophia là một mất mát lớn của tầng lớp thượng lưu. Anh biết nàng có tài ăn nói và rất thông minh. Anh không muốn Drymes hay bất kỳ ai khác đến gần gạ gẫm hay tặng nàng những món đồ rẻ tiền. Dù vậy, trừ phi anh tuyên bố sở hữu Sophia, anh không chắc làm thế nào để ngăn chuyện đó lại. Và vì anh đang tìm vợ và là một quý tộc có tước vị cao, được trọng vọng và nàng không phải là nhân tình của anh, anh cần cẩn trọng khi công khai bất kỳ mối liên hệ nào với nàng.

Chuyện là thế. Thêm nữa, Eustace không phải là người duy nhất biết Công tước Greaves quá cố thích phụ nữ tóc đỏ. Và điều duy nhất tệ hơn việc chị gái cho rằng anh giống cha thì đó là những người khác cũng nghĩ thế.