Chương 9
Buổi sáng, Sophia đứng trong phòng nghỉ trông ra khu vườn đóng băng và lối đi cho ngựa đằng xa. Có bốn người cưỡi ngựa đi qua, rõ ràng đang đến Hanlith, tuyết tung trắng xóa. Tiểu thư Rebecca Hart trông hết sức quyến rũ trong trang phục cưỡi ngựa màu lục sẫm khi ngồi trên con Copper.
“Cậu trông rất xinh,” Camille lên tiếng khi đi vào phòng. “Tớ có thể hiểu tại sao cậu không mượn đồ của tớ.”
Sophia hít sâu và quay đi khỏi cửa sổ. “Rõ ràng là các vị khách đã bỏ lại quần áo. Bà Brooks rất giỏi tìm đồ vừa với tớ hoặc sửa lại chúng.”
“Tớ thấy lạ khi không có vị khách nào đi lạc. Ngôi nhà này thật rộng.” Cammy kéo tay áo bộ đồ cưỡi ngựa của Sophia. “Nếu cậu định cưỡi ngựa, sao vẫn chưa ra ngoài?”
“Tớ định thế, nhưng đổi ý rồi.”
Camille nhìn bạn dò xét, rồi ngồi xuống ghế và vỗ vỗ vào chiếc gối bên cạnh. “Keating ra ngoài săn bắn, nên lại đây nói chuyện với tớ đi. Tớ muốn biết ở câu lạc bộ đã xảy ra chuyện gì và bất kỳ chi tiết nào liên quan đến chuyến viếng thăm của cha cậu. Và làm ơn nói với tớ cậu không ở cùng phòng với Lucille Hampton.”
Sophia khịt mũi. “Tớ… tớ…biến nó thành một trò chơi. Mỗi lần cô ấy nói từ ‘đẹp trai’ tớ sẽ cất đi một đồng để dành mua mũ. Hiện giờ, tớ có rất nhiều mũ.” Sophia không mang theo chiếc mũ nào, vì nàng nghĩ mục sư Loines sẽ xem việc mua sắm là phù phiếm - dù nàng nghĩ thế cũng phải nhưng lại không muốn nghe người ta gọi nó là tội lỗi.
Cammy bật cười và ôm lấy đầu mình. “Tớ nhớ lần đầu tiên Luccile đến Tantalus. Cô ấy đã tin chắc rằng một vị khách đẹp trai của câu lạc bộ sẽ cho cô ấy một đám cưới cổ tích.”
“Cô ấy vẫn thế. Tớ chẳng biết nên thấy giải trí, bực bội hay thương xót.” Nàng khoác tay Camille. “Ngay khi tớ rời đi, cô ấy nói thấy thương hại tớ. Thật khó chịu.”
“Tớ nhớ cậu,” mắt Camille lại ngấn nước.
Sophia nhăn mặt. “Kỳ lễ này là để tớ không nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra. Nói về nó chắc chắn không thể thay đổi được tình hình. Làm cậu khóc cũng thế.”
“Cứ thế đầu hàng không giống cậu chút nào, Sophia.”
Sophia cau mày. “Tớ cũng từng nghĩ vậy. Nhưng rồi tớ nhận ra mình lúc nào cũng đầu hàng. Tớ chỉ cố gắng hết sức trong mọi tình huống thôi. Tớ chưa từng cố gắng thay đổi tình hình. Tớ chỉ cười trừ. Và tớ sẽ lại làm thế vì không có lựa chọn nào khác.”
“Cậu có thể bỏ trốn.”
“Đúng. Nhưng trước đây, phu nhân Haybury cũng đã từng sống qua nghèo khổ và bị bỏ rơi, phải không? Chẳng phải sẽ rất tệ nếu buộc chị ấy phải đối mặt với tình cảnh ấy một lần nữa? Chắc chắn Công tước Hennessy và một nửa Viện quý tộc không thể hủy hoại một câu lạc bộ dành cho quý ông, hay những cô gái làm ở đó. Họ đều có nơi khác để đi.” Nàng liếc Camille.
“Thật bất công,” bạn nàng tức tối. “Ông ta lợi dụng tình cảm cậu dành cho bạn bè để hủy hoại cuộc đời cậu.”
“Cuộc đời tớ lúc nào chẳng bị hủy hoại. Ông ta chỉ tiến thêm bước cuối cùng để khiến nó không thể chịu đựng được thôi.”
“Ôi, Sophia.”
Nàng lắc đầu. “Nói vậy đủ rồi,” nàng mạnh mẽ nói, đứng lên và xua tay. “Tớ vẫn chưa đến Cornwall. Và kể tớ nghe tất cả về Shropshire và thung lũng Havard đi. Đẹp như cậu đã tả chứ?”
Phải rất cố gắng Cammy mới nói được về bản thân khi trở thành phu nhân Blackwood. Tạ ơn Chúa vì ít nhất một trong số họ cũng thay đổi được số phận. Và tạ ơn Chúa đó là Cammy. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc.
Họ nói chuyện khoảng một tiếng thì căng thẳng của Sophia nhẹ dần. Một phút sau, bụng nàng réo ầm lên. “Cậu đói không? Bà Beasel nói rằng bà ấy đang nướng bánh táo cho bữa trưa.”
Camille đứng lên. “Tớ đã bảo mình bắt đầu yêu thích Greaves Park chưa nhỉ?” cô ấy nói và kéo Sophia đứng dậy. “Nói thì giỏi lắm. Bị hối lộ chỉ bằng bánh táo.”
Họ vừa mới tới đến cửa phòng thì Sophia nghe giọng Adam vẳng lại từ hành lang. Vì trong hai ngày vừa qua anh gần như không để mắt đến mình, nàng chắc chắn không muốn trông như thể muốn nhảy bổ vào anh. Rồi nàng nghe một giọng đàn ông khác nhắc đến tên mình. Nàng nhanh chóng kéo Cammy nép vào sau cửa.
“…muốn tôi thừa nhận ư, Burroughs?” giọng Adam cất lên. “Tôi muốn ngài thừa nhận mình đã thỏa thuận với cô ta. Ngài đã để Helena Brenna đi lấy chồng. Ngài luôn có được những cô gái đẹp nhất London và giờ thì ngài đang tìm vợ. Thế nên, Sophia White là tình nhân mới của ngài.”
“Tôi không hiểu sao cứu một cô gái dưới sông rồi cho cô ấy tá túc trong nửa tháng lại nghĩa là tôi biến cô ấy thành tình nhân.”
Giọng nói hướng về phòng bi-a. Sophia nuốt khan, nắm chặt tay Camille dù nàng không chắc điều mình muốn - hay không muốn - nghe là gì.
“Mười bốn ngày, Greaves. Đó là lý do. Cô ta làm việc tại một câu lạc bộ dành cho quý ông và là con ngoài giá thú của một Công tước. Cô ta không ở đây để tận hưởng thời tiết. Tôi biết ngài đã ngủ cùng cô ta. Tôi chỉ muốn biết cô ta có thể lên giường cùng tôi hay giữa hai người đã có thỏa thuận. Tôi sẽ không xâm phạm lãnh thổ của ngài.”
Trong giây lát, Sophia chỉ nghe thấy sự im lặng. “Tôi không thừa nhận điều gì cả. Tôi chỉ muốn khuyên ngài đừng đi lung tung.”
“A! Tôi biết mà.”
Khi nàng tin chắc hai người đã đi vào phòng bi-a, Sophia kéo Camille vào hành lang và xuống cầu thang. Ngoài mặt, Adam không nói gì. Song lại ngụ ý nàng là tình nhân của mình. Người phụ nữ của anh, được trả tiền để lên giường và dự tiệc. Những ngày tự do cuối cùng của nàng và anh đã biến nàng thành gái bao - ít nhất là những người khách nghĩ thế.
“Sophia, cậu làm đau tay tớ.”
Giật mình, nàng buông tay Camille ra. “Tớ xin lỗi.” “Không thương tật vĩnh viễn. Tớ hiểu. Ngài ấy đang vô tâm với danh dự của cậu. Nhưng cậu sẽ không phải gặp những con người ấy nữa. Có…”
“Có hại gì?” nàng nói nốt. “Không có gì cả,” nàng nói dối và giậm chân trên sàn. “Nhưng thừa nhận việc tớ ở đây là vì chúng tớ là bạn thấp kém lắm sao? Ngài ấy và lãnh chúa Drymes là bạn.”
“Cậu và Greaves không giống với Greaves và Drymes,” Cammy nhỏ giọng đáp. “Thứ nhất, tớ không nghĩ ngài ấy đã từng thấy Drymes không mặc gì. Cậu đã thấy Greaves khỏa thân nên sẽ liên quan tới lòng kiêu hãnh. Và ngài ấy là đàn ông, nên đương nhiên sẽ nói bất kỳ điều gì bảo vệ tự tôn của mình.”
Camille có lý. Nhưng cô ấy cũng không dứt khoát - và Sophia biết tại sao. Để bảo vệ chính mình, nàng cần tỉnh táo, không sẽ quá muộn. “Cậu nói ‘thứ nhất’. Thế còn gì nữa?”
Camille cau mày. “Sophia.”
“Đừng quan tâm đến cảm xúc của tớ, Cammy. Cứ nói đi.” “Được. Tớ lớn lên giữa Mayfair. Tình bạn được dựa trên hoàn cảnh gia đình và trải nghiệm tương đồng. Cậu và Greaves không bình đẳng. Nếu Greaves tuyên bố hai người là bạn, ngài ấy sẽ trông rất ngớ ngẩn.” Cô ấy hít sâu. “Đấy. Và đừng giận tớ, vì cậu biết điều tớ định nói mà. Cậu đã bảo tớ nói.”
“Tớ không giận cậu. Tớ giận chính mình vì đã quá ngây thơ dù lớn lên trong hoàn cảnh ấy. Và tớ giận Greaves vì đã… chiều lòng tớ lúc chỉ có hai người, khi ngài ấy biết mình sẽ không làm thế trước mặt người khác.”
Còn nhiều hơn thế, nhưng nàng chưa sẵn sàng đi vào chi tiết. Nhưng rất đau. Nhiều lắm. Liếc nhìn quanh, nàng tiếp tục đi về phía nhà bếp.
“Cậu và tớ cũng không giống nhau, Cammy,” nàng cất tiếng sau một lúc.
Camille nắm lấy vai Sophia, xoay nàng lại. “Cậu và tớ đã mất mọi thứ mà vẫn sống sót và tự lập được,” cô ấy nói, đôi mắt màu lam nghiêm túc. “Bọn mình đều mang nhiều tai tiếng, vì làm điều cần làm. Và bọn mình là bạn. Cậu là bạn thân nhất của tớ. Đừng bao giờ nghĩ ngược lại.”
À. Điều đó chắc chắn giúp nàng bớt đau một chút. “Cảm ơn, Cammy.” Sophia ôm bạn mình.
“Cậu định làm gì?” Camille hỏi, đứng thẳng người. “Nếu bây giờ cậu muốn rời khỏi đây, Keating và tớ sẽ đi cùng cậu.”
“Cậu nói thay Keating à?” nàng hỏi, cố làm ra vẻ thích thú với câu nói thản thiên của Camille.
Cammy bĩu môi. “Anh ấy là chồng tớ. Đương nhiên là tớ nói thay anh ấy rồi.”
Sophia trầm ngâm một lúc lâu. Đúng, nàng có thể rời khỏi đây, trở về London và chờ đợi những ngày tự do chấm dứt, lại đầu hàng trước hoàn cảnh không do mình gây nên và phải chào tạm biệt lại từ đầu.
Hoặc nàng có thể biến những ngày còn lại ở Greaves Park thành một kỳ nghỉ đáng nhớ, mặc kệ ánh mắt người khác hay cho rằng nàng cần phải thế này thế nọ. Adam mời nàng bởi vì thân phận của nàng và nàng có thể trở thành người như thế. Nàng thích thế.
Nàng cười với Cammy. “Tớ không định đi đâu cả. Tớ sẽ ở lại đây và tận hưởng lễ Giáng sinh. Lễ Giáng sinh đồng quê duy nhất của tớ.”
“Ôi trời. Cậu định gây rối đấy à?” “Có thể.”
“Ồ, em ước ở Kent cũng có tuyết rơi thế này,” Sylvia Hart cảm thán. “Em sẽ cưỡi xe trượt tuyết khắp nơi.”
Adam, ngồi giữa hai chị em cô ta trên ghế sau, liếc nhìn Sylvia. Cô em khá xinh, nhưng nếu không phải về thời trang và thời tiết, thì cô ta chẳng biết gì. Ngoài ra, hai chị em cô ta không chỉ rất muốn tìm một người chồng giàu có, mà còn có xu hướng theo đuổi cùng một người - và vì thế phá hoại cơ hội của nhau. Anh chỉ biết là sau một buổi sáng đi cùng hai chị em họ, anh thà đâm thủng tai mình hơn là cưới một trong hai. Anh nhẩm lại danh sách khách mời. Có lẽ anh nên giới thiệu họ cho Drymes. Ít ra còn có cái giải trí.
“Tôi rất thích tuyết,” Rebecca xen vào. “Thật tươi mới.” Được, là Drymes. Vị Tử tước này sẽ không biết làm gì nếu được hai cô gái xinh xắn theo đuổi. Anh cũng có thể chọn Burroughs, nhưng ai cũng biết những món nợ bài bạc của hắn. Hoặc Lassiter, nhưng anh chỉ muốn giải trí một chút, chứ không phải biến chị em Hart trở thành người vợ thứ tư và thứ năm của cái người thay vợ như thay áo.
“Chỉ tiếc là cái lạnh sẽ làm mũi chị đỏ tái, Rebbeca. Giống như bây giờ này.”
“Mũi chị không đỏ, Sylvia!”
Có đỏ thật, nhưng Adam phớt lờ. Đối diện anh, Caroline và Burroughs đang tranh luận liệu một phụ nữ có thể bắn súng giỏi hay không. Vì Caroline luôn mang theo một khẩu súng nhỏ trong túi, anh không muốn thách thức cô. Anh nghiêng đầu, đánh giá tiểu thư Caroline Emery lần nữa. Cô là một trong số ít cô gái có mặt anh đã quen từ trước và dù cha cô, hầu tước Woling, chỉ có duy nhất một cơ ngơi nho nhỏ cách xa London, gia đình ấy vẫn được trọng vọng. Cô không giỏi chọn bạn, nhưng lại thông minh, hơn đứt chị em nhà Hart.
Caroline đột nhiên rướn về phía trước, nhìn qua vai Adam. “Ngài nghĩ sao?” Caroline cười khó hiểu.
Burroughs nhìn theo ánh mắt cô. “Ra ngoài dưới thời tiết thế này.”
Rebecca quay lại. “Có phải… người phụ nữ đó không? Cô ta định làm cái quái gì thế?”
Sylvia quỳ trên ghế để nhìn cho rõ. “Giật mình quá!” Thật khó tin, nhưng Adam buộc phải nhìn. Khi chiếc xe trượt tuyết chậm lại và rẽ vào sân chuồng ngựa, anh nhìn về phía hồ. Gần bờ, có bóng người đang tung một đoạn dây thắt nút. Hai con chó của anh sủa loạn và vẫy đuôi rồi đuổi theo nó.
Sophia mặc chiếc áo khoác cũ của anh bên ngoài bộ đồ nam đi mượn, chiếc mũ vành mềm của người giữ ngựa phủ lên mái tóc đỏ. Anh nheo mắt, không phải vì giật mình mà là… khó chịu. Sophia chỉ được ăn mặc theo ý mình khi chỉ có anh, nhưng nàng không cứu vãn được danh dự của mình khi làm thế trước mặt người khác. Nàng chỉ khiến quyết định của cha mình hợp lý hơn.
Con Brutus nhảy chồm lên, bám hai chân trước lên vai nàng. Bật cười, Sophia ngã lăn ra đất, biến mất trong đống tuyết. Một lúc sau, nàng ngồi dậy, đưa tay ôm lấy cổ con chó khi nó liếm mặt nàng.
Chết. Anh đứng lên, nhưng anh chưa thoái khỏi hai cô gái ngồi bên cạnh, Aubrey đã bước qua Caroline và nhảy xuống đất và đi về phía Sophia. Anh ta chìa tay về phía nàng.
“Cô có bị thương không, tiểu thư White?”
Nàng nắm lấy tay hắn và đứng lên. “Không hề,” nàng nói và cười khúc khích khi đưa tay áo quệt ngang mặt. “Cảm ơn, ngài Burroughs.”
“Không có gì. Ta tưởng cô bị con chó giẫm lên.”
“Ít nhất thì nền tuyết cũng mềm.” Nàng hình như mới chú ý đến chiếc xe trượt tuyết và những người ngồi trên đó. “Xin chào, Công tước. Caesar và Brutus cần hóng gió.”
Đôi má trắng của Sophia chợt ửng lên và theo anh, chiếc mũi đỏ của nàng trông không hề khó coi. Tuyết bám lên mũ và đuôi tóc nàng. Rõ ràng trông Sophia rất ngạc nhiên. “Tiểu thư White,” anh lên tiếng.
“Cô đang mặc cái gì thế?” Rebecca hỏi, không hề biết rằng cô ả bị cả hai người đàn ông lờ đi.
Sophia nhìn xuống người mình và phủi tuyết. “Đồ của người giữ cửa,” nàng đáp ngắn gọn. “Mũ và ủng của người giữ ngựa. Xin phép.”
Xoay lưng lại với cả nhóm, nàng giật dây thừng từ con Caesar và dẫn cả đám đi trên băng. Hai con chó nhảy lên, sủa ầm ĩ và lao theo khi nàng ném đoạn dây.
“Thật chướng mắt,” Sylvia gắt gỏng và bước xuống xe. “Em không muốn nhìn thêm nữa. Công tước hãy đưa em vào trong.”
“Tôi nữa,” Rebecca hùa theo.
Adam chớp mắt. Hay lắm. Điều tệ hơn việc nhìn chằm chằm một cô gái là bị bắt quả tang. Kiềm chế thôi thúc muốn nhún vai, Adam bước xuống xe và chìa tay cho chị em nhà Hart, trong khi Aubrey và Caroline theo sau. Trên quãng đường ngắn ngủi vào nhà, họ thay nhau bày tỏ sự khó chịu và hoảng hốt khi thấy một cô gái không thể chấp nhận được hành xử vô ý tứ. Còn anh thì dồn sự chú ý vào Aubrey Burroughs, người cứ ngoái lại nhìn về phía hồ. Anh nhận ra ánh mắt thèm khát của kẻ phóng đãng. Adam không thích. Không một chút nào.
Khi rốt cuộc cũng tìm cách thoát được hai chị em nhà Hart, Adam sang phòng khách ở tầng một. Nếu Sophia không định làm khách của anh xôn xao thì nàng làm sai rồi. Mặt khác, rất có thể nàng không nghĩ đến điều đó và nàng chỉ đang là chính mình. Dù thế nào, anh cần đảm bảo Sophia nhận thức được rằng mình đang tự hủy hoại thanh danh.
Anh dừng lại ở cửa và nén lại tiếng chửi thề. Năm người đàn ông, kể cả Burroughs, đứng trước cửa sổ phòng khách, cầm ly gì đó có mùi whisky, nhìn về phía hồ và bàn tán.
“Tôi chưa từng nghĩ quần dài lại khiêu khích như vậy,” lãnh chúa Lassiter cười khùng khục.
“Tôi muốn làm con chó,” Burroughs nói.
“Ngài chính là chó.” Lãnh chúa Patrick Alder huých Francis Henning đứng bên cạnh. “Ngài đã nói chuyện với cô ả. Ả đã mời mọc ngài lên giường chưa?”
Người đàn ông thứ năm, Peter Blense - Bá tước Aames - lắc đầu. “Tôi cá là ả thuộc về Greaves. Không thì sao ả lại ở đây? Dù ả có xinh cỡ nào, tôi cũng không dám qua mặt anh ta.”
“Biết đâu làm thế cũng đáng.” Burroughs gõ gõ vào cửa sổ. “Gâu gâu.”
Biết được thật tốt. Adam lẳng lặng ra khỏi phòng trước khi bị phát hiện. Giận dữ và bực bội trào lên trong anh, thật vô lý. Bản thân anh cũng từng nói chuyện như thế, về những phụ nữ khác.
Như vậy là hình như ai cũng nghĩ anh và Sophia là nhân tình - đương nhiên là vậy rồi. Nhưng họ cũng tin rằng anh bỏ tiền mua nàng. Anh nghĩ thế cũng có lý, xét theo vị trí của nàng trong giới thượng lưu. Mặc dù trong quá khứ, anh đã mời những nhân tình của mình đến nghỉ lễ cùng với những người thuộc cả hai giới, nhưng tất cả đều có dòng dõi quý phái, thuộc tầng lớp thượng lưu. Ngay cả Keating, người có thể là có tai tiếng nhất, còn là họ hàng của đến hai Hầu tước.
Sophia thì khác. Anh thích sự khác biệt đó hoặc anh đã như thế trước khi số khách còn lại đến nơi và bắt đầu hỏi những câu anh không buồn đáp. Tuy vậy, anh cũng không mong mình không mời nàng. Anh mong mình đã nói chuyện với nàng trước khi các vị khách khác đến. Anh mong nàng đừng thu hút người khác như vậy. Sophia không thể nào thích những gì người khác nói về mình, dù nàng nói mình bỏ ngoài tai tất cả. Và anh đương nhiên không thích cách hầu hết đàn ông trong ở đây nhìn nàng.
Khi Adam đến phòng khách, đang phân vân không biết kéo nàng vào nhà là lợi hay hại, thì Keating và Camille xuất hiện tay trong tay ngay chân cầu thang. Adam thở ra. “Hai người cần nói chuyện với Sophia,” anh nói nhỏ.
“Tại sao?” Camille đặt một tay lên ngực. “Chuyện gì thế?” “Chuyện gì ư?” anh lặp lại. “Nàng đang mặc chiếc quần chết tiệt đó và ai cũng đang bàn tán về nàng.”
“Ồ. Tôi không nghĩ cô ấy quan tâm việc người khác nghĩ gì về mình đâu. Có gì thì cũng đâu có tệ hơn được. Nhất là bây giờ.”
Adam cau mày. Vô dụng. “Có sự khác nhau giữa độc đáo và tự đẩy mình vào rắc rối. Ra đưa cô ấy vào đi.”
Keating bước lên trước, đứng giữa Adam và Camille. “Tôi đề nghị ngài nói lại.”
Rõ ràng họ không hiểu tính nghiêm trọng của tình hình này, nếu họ chỉ trích cách anh nói. Hoặc nếu họ chất vấn anh. “Được. Thế ‘tôi đã cứu mạng ngài và giúp hai người cưới nhau, nên hãy đưa Sophia vào đây trước khi tôi hối hận’ thì sao?”
Keating nhìn chằm chằm anh hồi lâu. “Ngài tự mà đi đưa cô ấy vào, Greaves.” Anh ấy gắt và cầm tay Camille đi lên gác.
Có điều gì đó sai sai. Anh không đánh giá sai tình huống và không liều lĩnh. Và mọi người không cứ thế đi thẳng. Rõ ràng những người xung quanh anh đều đang phát điên, cùng lúc. Bật ra một tiếng chửi thề, anh mở toang cửa và bước ra ngoài.
Sophia và hai con chó đã quay về gần bờ, nên ít nhất Adam không phải đi qua băng để đuổi theo nàng. Nếu nàng không cúi gập người vì cười, anh hẳn đã nghĩ nàng cố tình diễn trò - dù anh không biết tại sao nàng lại làm vậy.
Sophia đang đứng thẳng lên sau khi vuốt tai con Caesar. “Bọn chúng có biết mệt không?” nàng thở hổn hển. “Em sắp gục rồi.”
“Vậy nàng nên vào trong trước khi chuyện đó xảy ra,” anh đáp, răng nghiến lại.
Nàng cau mày rồi ném sợi dây cho lũ chó. “Có gì không ổn sao?”
“Nửa số khách của ta đang nhìn nàng từ phòng khách. Còn nàng thì mặc quần lăn lộn trong tuyết như người điên. Không ổn đấy.”
Hai con chó chạy lại, nhảy cẫng lên. Nàng huýt gió và chúng ngoan ngoãn ngồi xuống. Chúng tiếp tục thở hồng hộc và nhìn Sophia chờ đợi, nhưng vẫn ngồi yên.
“Thật xấu tính,” nàng nói. “Chúng có làm gì sai đâu. Và đồ này em đã mặc nửa tháng nay rồi. Hai ngày nay, ngài không đưa chúng ra ngoài và em thì không thể làm thay khi mặc những bộ váy đi mượn.”
Váy của nàng mà, chỉ là nàng chưa biết thôi. Tuy nhiên, giờ chắc chắn là không phải lúc để nói ra chuyện này. “Người giữ ngựa có thể cho chó đi dạo. Đấy không phải việc của nàng. Đừng cư xử như kẻ ngốc nữa.”
Nàng chớp mắt, nét mặt chuyển từ kinh ngạc sang tổn thương rồi giận dữ. “Ra vậy,” nàng nói chậm rãi. “Nếu giờ em ném bóng tuyết vào ngài, ngài sẽ không thấy thú vị nữa?”
“Đúng.”
“Được.” Sophia cúi xuống và bốc lên một nắm tuyết. “Nàng dám?”
“Em thích ngài hơn trước khi nhận ra ngài để tâm tới người khác nghĩ gì. Điều ngài cần biết là em không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Em biết mình là ai. Và em nghĩ rằng, trừ phi ngài yêu cầu em rời khỏi Greaves Park, em sẽ hành xử để có được kỳ lễ tuyệt vời nhất. ” Nàng thả quả bóng tuyết xuống và đi qua anh về phía ngôi nhà.
Adam từ từ thở ra. Dù Sophia có nghĩ những gì nàng làm lúc này không quan trọng, nàng sẽ không phải đối mặt với những hậu quả của nó ở Cornwall, nàng cũng cần nhận thức được rằng Hennessy luôn có thể tìm cách khiến mọi thứ tồi tệ hơn cho nàng. Nàng không hiểu những sắc thái của xã hội thượng lưu. Nàng luôn là kẻ ngoài cuộc. Còn anh thì đã sống trong đó cả đời. Mạnh được yếu thua. Dù nàng có giận anh hay không, anh cũng vừa cứu nàng tránh nhiều rắc…
Thứ gì đó lạnh và ướt đập vào sau đầu anh.
Rũ tuyết ra khỏi tóc, anh quay người lại khi Sophia vừa đi qua cửa. Cô gái này. Anh rất muốn đuổi theo nàng. Tuy nhiên, anh không mất kiểm soát. Một lần làm thế trước mặt nàng đã là một sai lầm. Nàng không nhìn anh giống như những người khác. Anh là Công tước Greaves cơ mà. Không ai dám ném tuyết vào anh hoặc cãi lệnh anh.
Adam đi thật bình thường tới bậc thềm và cửa trước, anh huýt sáo gọi chó rồi nắm chặt tay. Đúng, anh muốn tìm Sophia và bóp cổ nàng. Nhưng không phải vì giận dữ. Những người đàn ông ở đây muốn nàng. Anh muốn nàng.
Ở bên ngoài, nô đùa cùng hai con chó, trông Sophia thật… tự do. Như thể nàng thực sự chẳng quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình. Và với mái tóc và ánh mắt biết cười đó… Đúng, anh muốn trừng phạt nàng, để nàng hiểu những gì mình không được làm. Và đồng thời, anh cũng muốn ôm chặt lấy nàng.
Khỉ thật, nàng đang chọc tức anh. Lúc này, anh không biết phải làm gì - và điều này chưa từng xảy đến với anh. Chưa từng. Ngay cả trong những tình huống tồi tệ nhất, khi uống quá nhiều và thấy mình quá giống cha lúc soi gương, anh biết chính xác vấn đề nằm ở đâu, và cần làm gì để thay đổi tình hình. Việc đó vừa đơn giản, vừa bất khả thi.
Có lẽ, anh và Sophia có vài điểm giống nhau, ở cả quá khứ và tương lai. Nhưng giờ thì không còn nữa. Và lần chạm trán kế tiếp của anh với nàng sẽ là ở đâu đó mà chỉ có hai người. Và không cãi cọ. Adam có lẽ xứng đáng bị ném tuyết, nhưng anh không ngốc.
Cho đến hết ngày, anh vờ như chẳng có gì xảy ra, chơi một ván bi-a và làm một chuyến cưỡi ngựa buổi chiều vòng quanh hồ với sáu cô gái. Không ai dám nhắc đến việc anh gặp tiểu thư White, dù anh biết họ bàn tán sau lưng anh.
Là một Công tước, ở địa vị mà tất thảy đàn ông đều ngầm khao khát và tất cả phụ nữ đều ngầm mơ được có phần, là một con dao hai lưỡi, nhưng từ lâu, anh đã học được cách nắm đằng chuôi. Ngoại trừ những lúc ở bên cạnh Sophia. Dù anh cảm thấy thế nào và nhất là với nhiệm vụ của anh Giáng sinh này, nàng không tốt cho anh. Ấy vậy mà, ít nhất một nửa suy nghĩ của anh lại là về việc gặp riêng nàng.
Adam xuống ăn tối trước tất cả mọi người. Xem ra đó là cách đơn giản nhất và trực tiếp nhất để giảm thiểu những lời bàn tán. Và cách này cũng có lợi cho Sophia, vì khách của anh sẽ nhìn thấy anh trước khi bắt đầu - hoặc đúng hơn là tiếp tục - to nhỏ về nàng. Hôm nay, thêm bốn người khách nữa tới, tất cả đều là bạn thân của Eustace. Nếu chị anh đã thuyết phục đồng minh của mình lưu lại đâu đó bên kia sông Aire cho đến khi chị mời, thì có nghĩa là chị muốn gây rắc rối. Thêm một mối phiền hà cho anh.
Tiểu thư Caroline Emery đi vào phòng khách. Trong chiếc váy màu lục đậm may chỉ vàng, cô nàng trông rất hợp với lễ Giáng sinh, xa hoa và hoàn mỹ. “Ôi, tôi không thích đến sớm,” cô dài giọng, rót hai ly rượu và bước tới đưa anh một ly. “Ít ra không phải chỉ có mỗi tôi.”
Adam nuốt khan, gật đầu cảm ơn. Anh vẫn chú ý tới ngưỡng cửa vì biết đâu Sophia sẽ xuất hiện trọng một trang phục lạ mắt hơn. Anh sẽ không cho phép khi người ta đang đồn đoán về mối quan hệ của hai người. Và nhất là khi hành vi bất thường của Sophia sẽ làm nàng gặp rắc rối.
“Tôi có một thắc mắc, thưa Công tước,” Caroline thỏ thẻ. “Gì thế?”
“Ngài đấy.”
À. Anh đang tự hỏi khi nào thì cô sẽ gợi ý chuyện hôn nhân. “Có gì đặc biệt không?”
Caroline hít sâu, chiếc váy cổ trễ để lộ khuôn ngực phập phồng. “Tôi đang nghĩ đến một món quà Giáng sinh đặc biệt cho ngài,” cô cười và nói tiếp. “Nhưng trước hết, tôi muốn hỏi ngài có thích quà như thế không.”
Với dáng người cao ráo yểu điệu cùng mái tóc đen nhánh, tiểu thư Caroline Emery trông rất xinh xắn và cô có cách nói chuyện tao nhã và khá dí dỏm. Xuất thân của cô rất danh giá. Nếu như Sophia không thu hút sự chú ý nơi anh bởi sự duyên dáng rất đặc biệt và độc đáo, thì anh đã không do dự rồi.
“Có lẽ chúng ta nên thảo luận việc này sau,” anh nói, đồng thời tự rửa thầm sao lại không thôi nghĩ đến nàng Sophia rắc rối kia và xúc tiến kế hoạch đã bắt đầu nhiều tuần trước.
“Tùy ngài, thưa Công tước.” Caroline nhấp một ngụm rượu, nhìn anh qua vành ly, không thèm để mắt đến những vị khách còn lại bắt đầu kéo vào phòng. “Tôi đảm bảo sẽ không bao giờ làm ngài thấy hổ thẹn. Và chắc chắn tôi sẽ không ném đồ vào ngài.”
Ngay cả khi anh đáng bị như vậy ư? “Ta hiểu rồi.”
“Tôi…”
Sophia đi vào phòng và anh chẳng còn nghe Caroline nói gì sau đó. Tiểu thư White hôm nay không mặc quần hay chiếc váy màu vàng quá cỡ, nhưng sự nhẹ nhõm của anh bị khao khát che lấp. Sophia mặc chiếc váy màu lục đậm mà nàng cho rằng là của Susan Simmons, mái tóc buông xõa tao nhã làm anh muốn được chạm vào. Mất một lúc, anh mới phát hiện ra trang phục của nàng và tiểu thư Caroline gần giống nhau, nhưng Sophia mặc đẹp hơn. Không hay rồi.
Đôi mắt màu lục nhạt nhìn anh rồi chuyển qua những người còn lại. Nếu có lo anh sẽ trả thù vụ quả bóng tuyết, nàng cũng không để lộ. Nhưng mà cũng chẳng có nhiều thứ làm nàng lo lắng. Trời ạ, mấy tuần nữa là nàng kết hôn, nàng phải lo sợ hơn anh mới phải.
Khi Sophia tới chuyện trò với Henning và Timmerlane, anh chào Caroline và đi tìm Keating, lúc này đang đứng với Camille, James và Ivy Flanagan. Không phải lần đầu tiên anh ước Oliver Warren - hầu tước Haybury - có mặt, để ít ra vợ chồng Blackwood và Sophia có thêm một đồng minh ngoài anh. Nhưng cũng như anh, Oliver Warren không dễ tha thứ hay quên đi.
“Tôi có thể nói chuyện với anh không, Keating?”
Liếc nhìn vợ, Blackwood theo anh đến một góc không người. “Tôi hy vọng đây là một lời xin lỗi vì đã ra lệnh với vợ tôi - dù đáng ra lúc đó, anh nên nói chuyện với cô ấy.”
Adam nhướn mày. “Tối nay, anh thật khó chịu.”
“Nếu có những Công tước nghĩ mình có quyền gắt gỏng với những cô gái đã rất vất vả để tự lập như Cammy và Sophia, thì đúng là tôi đang rất khó chịu.”
Một năm trước, Keating Blackwood chẳng quan tâm gì đến bất kỳ ai nói gì hay làm gì trừ phi có liên quan đến uống rượu và đánh đấm, Adam thấy có lẽ nên thay đổi cách nói chuyện. Camille đã làm nên phép màu.
Điều Keating vừa nói cũng thú vị. Sophia đã không từ bỏ cuộc sống danh giá như Camille, nhưng nàng chọn một cuộc sống giúp nàng có thể tự đưa ra quyết định. Nàng đã quyết định sống vô tư, điều trước đó từng làm anh thấy thích thú và mới lạ, giờ lại khiến anh phát điên.
Adam hít sâu. “Vậy tôi sẽ xin lỗi vợ anh. Chốc nữa.” “Làm liền đi.”
“Đừng có ép tôi, Blackwood.” Có trời mới biết hôm nay anh đã bị ép đủ rồi.
Keating khoanh tay. “Tôi nợ anh rất nhiều, Adam. Tôi không nợ anh sự quy phục. Không một ai ở đây như thế cả. Anh không thể khống chế mọi thứ được.”
Adam nhìn bạn mình một lúc. Anh đã định nhờ Keating hoặc Camille nói chuyện với Sophia về phong cách của nàng. Giờ rõ ràng anh không thể làm điều đó mà không chứng minh rằng Keating đúng. Cơn giận lại trào lên. “Về với cô vợ xinh xắn của anh đi. Và đừng gây sự với tôi. Tôi không nợ anh gì cả.”
Miễn cưỡng gật đầu, Keating quay người bước đi. Dù không muốn, Adam vẫn bị ấn tượng. bảy, tám tháng trước, Keating hẳn đã đánh anh rồi. Và chắc đã có đánh nhau, một trận mà anh không dám chắc mình sẽ thắng.
Kìm nén những suy nghĩ và tức giận, Adam đưa ly rượu vơi một nửa cho người hầu. Với tâm trạng thế này, anh sẽ không uống thêm nữa. Nếu tối nay có làm gì thiếu kiểm soát, anh sẽ đối mặt với gần bốn mươi nhân chứng.
“Greaves,” Timmerlane gọi, “ngài có bao nhiêu cỗ bài? Sophia đồng ý chơi black jack.”
“Ồ, thôi nào, ngài Timmerlane,” chị gái anh xen vào với điệu cười the thé, “đây là nhà riêng, không phải chỗ đánh bạc.”
Thế đấy. Cô gái này đang làm anh đau đầu. Anh lườm Sophia, nhưng nàng đang cười vì Henning nói gì đó và không nhận ra anh đang tiến lại đằng sau mình. “Tiểu thư White.”
Giật mình, nàng xoay người. Nụ cười nhạt đi chút ít vì thấy vẻ mặt anh nhưng không biến mất hoàn toàn. “Xin chào, Công tước. Muốn chơi bài với chúng tôi không?”
Adam có thể cảm thấy sức nóng tỏa ra từ nàng, khiến anh muốn tiến tới hôn nàng và làm nàng tỉnh ra. “Nếu nàng muốn thì mai chơi đi. Tối nay, ta có mời một ban nhạc đến từ Hanlith.”
Sylvia Hart xuất hiện bên cạnh anh. “Sẽ có khiêu vũ ư? Xin ngài hãy nói là có đi!”
“Có khiêu vũ.”
“Hy vọng là sẽ có điệu van,” cô chị chen vào. “Ít nhất là hai bài.”
“Ba bài,” anh nói, mắt vẫn lườm Sophia.
Sophia chỉ thở dài. “Thật hay. Em e là mình đã bị trật mắt cá khi chơi với hai con chó hôm trước, nhưng em muốn nhìn mọi người.”
Và dù anh có dự đoán bao nhiêu, tính toán kỹ thế nào thì chỉ cần một câu nói là nàng đã tránh được anh. Lúc này. Ngay lúc này.