Chương 10
0giờ 3 phút, Sophia xin phép lui và theo Camille lên gác về phòng ngủ.
“Tớ thích Ivy Flanagan,” nàng nói và khoác tay bạn. “Cậu có định tới thăm cô ấy và James theo lời mời của họ không?”
“Có thể,” Cammy nói và cười vẻ mệt mỏi. “Tớ không biết James quen Keating ở Cambridge. Keating bảo anh ta là người tốt, dù là một ngời Ai-len.”
Sophia bật cười. “Tớ nghĩ vợ chồng cậu nên đi. Hai người cần gặp những người không quan tâm tới những lời đồn trong giới thượng lưu.”
“Thật… thú vị khi hiểu thêm về những người bạn cũng và quyết định xem có tin được bạn mới không. Cậu và mục sư Loines sẽ luôn được chào đón tại thung lũng Havard.”
“Tớ không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu, nhưng cậu thật tốt khi nói vậy.” Hai người dừng bên ngoài cửa phòng Cammy. “Tớ mừng vì cậu đã tìm được một cuộc sống hạnh phúc, Cammy.”
“Cả đời tớ chưa từng hạnh phúc như vậy.”
“Anh thích nghe em nói thế, em yêu.” Giọng nói tầm thấp của Keating vọng lại từ cuối hành lang. Anh ấy dừng lại bên cạnh Cammy và khoác vai vợ rồi cúi đầu hôn cô ấy.
“Em tưởng anh định ở dưới lầu và hút hết xì gà của Greaves.”
Keating lắc đầu. “Anh quyết định là ở trên này sẽ thích hơn.”
Khi Cammy đỏ mặt, Sophia bật cười. “Tớ chắc chắn không thể so sánh được rồi. Hẹn gặp cậu vào buổi sáng.”
Trước khi Sophia tiếp tục đi về phòng mình, Keating nắm lấy cánh tay nàng. “Greaves đang giận,” anh ấy nói nhỏ. “Anh ta không dễ thương khi đang giận đâu. Hãy cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.” Nàng bước đi. “Chúc ngủ ngon.”
Sophia bước vào căn phòng yên tĩnh được lửa lò sưởi thắp sáng, nàng tựa người vào cánh cửa đóng và thở hắt ra. Adam đang giận, phải không nhỉ? Anh chính là người đã quyết định những chuyện xảy ra trước lúc các vị khách đến thì được, giờ thì không. Rằng nàng là một nỗi hổ thẹn. Rằng lý do duy nhất nàng đến đây là để làm nhân tình của anh.
Và giờ khi anh phải chọn vợ, nàng sẽ bị lờ đi hoặc bị cười cợt cho đến lúc rời đi. Anh thấy thế là bình thường, nhưng nàng sẽ không ngừng tồn tại chỉ vì anh có việc hay hơn để làm và những người thú vị hơn để nói chuyện cùng.
“Đồ hợm hĩnh,” Sophia lầm bầm, đứng thẳng người để cởi chiếc váy ra và mặc vào chiếc váy ngủ rộng thình.
Thổi tắt ngọn nến đặt bên cạnh giường, nàng rúc vào tấm chăn ấm áp. Thường nàng rất hiếm khi khó ngủ - nhưng đêm nay lại khác. Nàng trở mình, đập đập gối rồi lật người lên. Nếu ai cũng nghĩ nàng là nhân tình của Adam, thì một khi cuộc tìm kiếm cô dâu gần đi đến hồi kết, nàng sẽ bị ghét ra mặt hơn. Một Công tước sẽ không cưới nàng nhưng không vị Công tước phu nhân nào lại muốn thấy chồng mình vẽ vãn một người như nàng. Chỉ một vài ngày hay trước khi nàng cưới mục sư xứ Gulval cũng không.
Sophia tung chăn ra và đứng dậy. Nàng không quan tâm tới những người này - đa số - cũng như họ chẳng quan tâm đến nàng. Nàng chỉ muốn được yên thân để sống cuộc đời mình chọn, nhưng người ta lại không để nàng làm thế.
Bước tới bên cửa sổ, nàng gạt tấm rèm nặng trĩu ra. Ánh trăng đêm nay trải một lớp màu lam bạc lên nền tuyết, tĩnh lặng hoàn toàn. Hơi lạnh tỏa ra từ lớp kính, nhưng giúp tâm trạng nàng dịu đi đôi chút. Tóm lại, nàng ở đây là vì nàng muốn.
Vẫn còn câu hỏi: là tốt hay xấu khi trải nghiệm một vài khoảnh khắc để lưu giữ, trong khi chính những khoảnh khắc đó sẽ giống như nhát dao ‘giá như’ trong tim nàng? Hiện tại, câu trả lời chỉ đơn giản là nàng thà ở đây bên những người bạn tốt còn hơn là ủ rũ ở Tantalus. Nhưng mai này không còn gặp những người bạn đó nữa, Sophia không chắc là mình sẽ vẫn cảm thấy như vậy.
Hai chân chợt thấy mát mát và nàng quay lại. Cửa phòng đang từ từ mở ra gần như không một tiếng động. Nếu trùm chăn nằm trên giường, chắc nàng không bao giờ biết. Hành lang tối và im ắng. Nàng chỉ thấy một bóng đen đậm hơn khung cảnh.
Ai đó đang cố theo dõi nàng chăng? Cau mày, Sophia lao về phía trước và mở cửa ra.
Adam Baswich đang đứng đó. Lần đầu tiên, nét mặt anh thật dễ hiểu. Nàng đột ngột xuất hiện làm anh giật mình.
Sophia định mở miệng đòi lời giải thích. Nàng chỉ vừa lấy hơi, anh đã đưa tay lên bịt miệng nàng và đi vào phòng.
Adam đóng cửa lại và gần như bế Sophia vào phòng. Khi chân chạm đất, nàng vùng ra. “Ngài nghĩ mình đang làm gì vậy?” nàng gắt và chỉnh lại dây áo ngủ bị trễ xuống một bên vai. “Ngài nghĩ em là một con ngốc, nhớ không?”
“Nói nhỏ thôi,” anh gằn giọng. “Nàng nói bị trật mắt cá. Ta chỉ giúp nàng vào phòng thôi.”
“Vậy thì ngài giúp mình đi ra đi.”
Adam nheo mắt. “Ta sẽ không đi đâu hết cho đến khi nàng tỉnh táo lại.”
Đàn ông là vậy sao? Sophia chống nạnh và lừ mắt nhìn anh. “Em không phải là người lén lút đi vào phòng ngủ người ta.”
“Ta tưởng nàng không có một mình, nhìn cái cách Burroughs nhìn nàng cả tối là biết.”
Sophia hơi khựng lại vì nàng cũng nghĩ thế về Adam và tiểu thư Caroline. “Thôi đi. Anh ta là một kẻ phóng đãng và khoe khoang.”
“Thì thỉnh thoảng nàng cũng mềm lòng mà. Khi chúng ta gặp nhau, nàng đâu còn là trinh nữ.”
Tạm thời phớt lờ sự đạo đức giả trong câu nói đó, nàng đi đến bên lò sưởi, cầm que sắt cời than lên khiến căn phòng sáng hơn một chút. “Thực ra, trong lần đầu chúng ta gặp nhau, em vẫn còn. Nhưng đó là gần hai năm trước. Và họ là những người thú vị, chứ không phải những người chỉ nghe lời chính mình nói và mặc kệ người khác.”
Anh thu hẹp khoảng cách nàng tạo ra giữa hai người. “Họ? Bao nhiêu người?”
“Ngài trả lời câu hỏi đó trước đi rồi tới lượt em.” Lườm nàng một lúc, anh bước ra cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Ta không đến đây để nói về danh sách người tình của nàng.”
Hai người thì chắc không thành được một danh sách, nhưng nàng vẫn đặt que cời xuống và đứng thẳng người lên. “À, phải. Ngài đã bảo em không tỉnh táo. Nhưng em vẫn hành xử giống y như nửa tháng trước.”
“Chuyện này không phải để đùa, Sophia. Nàng không thể mặc quần dài hay ném đồ vào người khác.”
Sophia đã chuẩn bị tinh thần nghe điều này, nhưng vẫn thấy tổn thương. “Rõ là em có thể.”
Hai vai anh căng lên. “Nàng cố tình,” anh gằn giọng. “Đương nhiên,” nàng đáp. “Chẳng ai vô tình ném bóng tuyết vào người khác. Và ngài đáng bị vậy.”
“Nàng cố tình lăn lộn trong tuyết.” Adam từ từ kéo rèm lại, căn phòng tối hẳn đi do thiếu ánh trăng. “Vấn đề là, nàng làm thế để chọc tức ta, hay bởi vì nàng biết cái quần đó ảnh hưởng tới ta thế nào?”
Nàng rùng mình. Vậy là dù nghĩ nàng quá bất thường, anh vẫn khao khát nàng. Nhưng nàng không phải là người phớt lờ anh, mà ngược lại. “Em thế này là do thế giới và hoàn cảnh tạo nên,” sau một lúc, nàng lên tiếng, cố không để mình xao nhãng bởi sự hiện diện của anh. “Chắc chắn là bây giờ ngài đã nhận ra. Đừng mong em thấy xấu hổ chỉ bởi vì ngài thấy thế. Và đừng ra lệnh cho em.”
“Nàng thích cãi ta lắm, đúng không?” anh thì thầm. Không phải thích mà là… kích động, nhưng nàng vẫn không muốn quy phục anh. “Em đang tận hưởng một kỳ nghỉ mình muốn. Nếu điều đó không thể chấp nhận, em sẽ rời khỏi đây. Em đã nói vậy hôm đến đây, nếu ngài còn nhớ.”
“Ta nhớ.” Anh nghiến răng. “Sẽ dễ dàng hơn nếu nàng rời khỏi đây.”
Sự bất ngờ rút hết không khí ra khỏi buồng phổi Sophia. Anh biết kỳ nghỉ này có ý nghĩ thế nào đối với nàng và anh biết lý do. Được. Ít nhất nàng sẽ thấy dễ dàng hơn khi nhìn lại những tuần vừa qua mà không có những mong nhớ mãnh liệt mà nàng e sẽ đi theo nàng rời Greaves Park. “Em sẽ đi trước bữa sáng.” Giọng Sophia hơi run, nhưng nàng không quan tâm.
“Ta nói sẽ dễ dàng hơn. Nàng gây náo động. Nếu nàng tự tung tự tác ở đây, có người sẽ bị tổn thương. Nhiều khả năng là ta đấy. Nhưng ta không nói nàng nên đi.”
Sophia chộp một chiếc bốt đang hong khô trước lò sưởi và ném về phía anh. Chắc Adam đã đoán trước vì anh kịp đỡ trước khi nó chạm vào ngực mình. Anh nhướn mày rồi thả nó xuống sàn.
“Ngài thật không lịch sự,” nàng nghiến răng. “Ngài nói em nên đi rồi lại khen em, xong lại bảo là đùa về chuyện đuổi em đi? Để em cảm thấy biết ơn ư? Em đã có đủ rắc rối rồi, không cần ngài thêm vào đâu.”
Nét mặt anh sa sầm. “Đủ rồi đó, Sophia.”
“Đương nhiên rồi. Ngài và Caroline Emery có thể cười thoải mái sau khi em đi. Cô ấy là người ngài chọn, đúng chứ?”
Anh đi thẳng tới trước mặt nàng. “Nàng sẽ không đi,” anh tuyên bố.
“Đi chê…”
Adam túm lấy vạt váy sau của nàng khi Sophia đi qua anh để ra cửa. Rõ ràng là nàng định chân trần đi đến Hanlith và mặc đồ ngủ. Trước khi Sophia kịp giơ tay đánh mình, Adam xoay nàng lại, dùng một tay nắm lấy hai tay nàng rồi hôn nàng.
Sophia hiền lành rõ ràng cũng biết nổi giận và anh là người châm ngòi. Cũng công bằng thôi. Anh không nên là người duy nhất phát điên trong cuộc chiến nho nhỏ này. Theo nàng, anh đã làm sai điều gì đó và anh hiểu, dù không nghĩ thế. Nhưng nàng cũng không chịu nhượng bộ và anh ngưỡng mộ điều đó ở nàng. Cũng như anh ngưỡng mộ cách chiếc váy ngoại cỡ trễ xuống vai nàng. Anh thật kiên nhẫn.
Chỉ khi nàng bắt đầu đáp lại, anh mới buông tay nàng ra. Sophia đưa tay lên vai anh nhưng không phải để bóp cổ anh. Nàng xô anh ra. Anh miễn cưỡng lùi lại và đứng thẳng lên. “Không cãi nhau nữa,” anh cất tiếng, chặn lại những gì nàng sắp nói. “Ít nhất là đêm nay.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt anh. “Em không phải là người tình của ngài. Em chỉ thấy ngài thu hút, thế thôi.”
Nếu Sophia là người tình của anh, nàng hẳn đã không phiền phức thế này. “Ta cũng thấy nàng thu hút,” anh đồng tình, rồi lại gần nàng.
Có lẽ, hôm nay, Sophia hành xử như thế để thách thức giới thượng lưu nói chung. Là một phần trong thế giới đó, anh thấy thế vừa khó chịu vừa quyến rũ. Gạt một cái là chiếc váy ngủ rơi xuống chân nàng. Tóc nàng để xõa, anh đưa tay nhẹ nhàng gạt nó ra, để lộ cần cổ nàng cho anh hôn.
Sophia rên lên. Khao khát trong anh trào lên mãnh liệt, làm tan biến nỗi bực dọc đã bám lấy anh cả ngày. Anh cúi xuống bế nàng về giường.
Phụ nữ luôn theo đuổi anh và trong ba ngày vừa qua, anh cảm thấy mình như hạt thóc cuối cùng trên một cánh đồng đầy ngỗng. Và anh vẫn thấy nàng là cô gái thú vị nhất ở đây. Sophia, cô gái bất chấp luật lệ, cô gái làm anh xấu mặt và ném bóng tuyết cùng bốt vào anh. Nằm xuống giường bên cạnh nàng, Adam hôn nàng.
Thở dốc lên lần nữa, nàng với tay cởi áo khoác của anh. Adam cởi cúc áo gi-lê và ca vát rồi ném chúng sang một bên. Khi anh ngồi bên mép giường để cởi giày, nàng ngồi dậy đằng sau anh, áp khuôn ngực ấm nóng vào lưng anh. Sophia hôn lên gáy anh, rồi vòng tay qua vai anh để cởi đồ giúp anh.
“Lại đây,” nàng nói và cười khúc khích rồi kéo anh nằm xuống.
Tuy nhiên, anh không có hứng chờ nàng hành hạ mình. Nhất là sau khi nàng đã làm thế cả ngày, dù vô tình hay hữu ý. Anh ngồi dậy và tiến tới chỗ nàng. Nàng cười và giật lùi tránh anh.
“Đừng đùa nữa,” anh cảnh báo, không thể không cười với nàng vì phấn khích.
Sophia liếm nhẹ lên môi anh. Anh nghiến răng, cố lờ đi người phụ nữ khỏa thân quyến rũ trước mặt.
“Đủ rồi đấy,” anh làu bàu. Anh kéo nàng nằm xuống rồi hôn nàng thật sâu.
Sophia mỉm cười rồi ôm lấy anh.
Cảm giác vô cùng… mãnh liệt. Không lời nào tả xiết. Anh không thể cưỡng lại. Anh cùng nàng thăng hoa.
Khi thở lại được bình thường, Adam quàng một cánh tay qua lưng nàng và lật hai người lên. Thở hổn hển, Sophia nằm lên ngực anh. Tiếng tim nàng đập rộn rã truyền qua anh. Adam nín thở để cảm nhận rõ hơn.
Sau một lúc, Sophia nhấc đầu lên. “Em chưa giết ngài, đúng không?” nàng hỏi.
Adam bật cười. “Chưa đâu.” Anh gạt tóc khỏi mặt Sophia rồi hôn nàng. “Chẳng có lý do nào mà nàng không thể cố không làm người khác giật mình, phải không?” Anh tự nhủ mình chọn từ thật cẩn thận. Không phải một mệnh lệnh hay yêu cầu.
Sophia đặt tay lên ngực anh và nhỏm người dậy nhìn anh. “Ngài càng muốn em thành người khác, em càng không nghe lời. Em đã lường trước một cuộc sống bị người khác dè bỉu và em không có ý định thay đổi cách sống, trừ khi bị bắt buộc.”
Thật bướng bỉnh. Nhưng nàng nói cũng có lý. “Hành xử bất thường đã khiến nàng gặp rắc rối. Có lẽ, nếu nàng… cố gắng hòa nhập, cha nàng sẽ thấy không cần cho nàng đi xa nữa,” anh cẩn trọng nói.
Sophia bật cười, lăn tới mép giường và đứng lên. “Hành xử bất thường là vấn đề sống còn với em. Và nếu ngài nhớ, tất cả những gì em từng làm đều là cố gắng sống mà không phải bán thân. Em sẽ không nhận lỗi cho sự… lạnh nhạt của cha mình,” nàng nói, nhặt chiếc váy ngủ lên mặc. “Ngài cũng can đảm khi khuyên em đấy.”
Có những lúc, sự kiểm soát và tính kiên nhẫn được đánh giá quá cao. “Người ta chen chúc để được nghe ta khuyên đấy,” anh gắt.
“À. Em nghĩ ngài đã quá quen với việc người ta hạ mình để làm ngài hài lòng. Nhưng với đa số người khác, mọi chuyện không xảy ra theo ý họ.”
“Đó là điều nàng đúc kết được sau nửa tháng ư?” Adam đáp. “Rằng ta có được những thứ mình muốn. Đương nhiên. Ta là một Công tước. Và chúng ta đang nói về nàng.”
Trước sự bất ngờ của anh, Sophia quay lại giường và nằm xuống bên cạnh anh. “Và em là - từng là - người chia bài trong một câu lạc bộ dành cho quý ông. Có lẽ em nên nói rằng mọi chuyện không xảy ra theo ý em.”
“Thì sao?” anh nói, nằm nghiêng người để nhìn nàng và tò mò muốn biết cuộc nói chuyện này sẽ đi tới đâu. Chưa ai từng nói chuyện với anh giống nàng và vì lý do nào đó, anh thấy thế thật hấp dẫn.
“Và em không giống người khác. Ít nhất là không những người ngài biết. Em sẽ không trở thành như thế. Em không muốn. Dù Hennessy và Loines nói hay nghĩ gì, dù em phải… diễn vai gì để tồn tại, em vẫn biết mình là ai. Em thích con người mình. Ngài có thể nói như vậy không?”
Đương nhiên, Adam có thể nói rằng anh hoàn toàn hài lòng với bản thân, nhưng cả hai đều biết đó là một lời nói dối. Nàng đã chứng kiến anh hành xử như một kẻ điên ngoài hồ. Anh tin rằng người hạnh phúc không đời nào làm thế. Cả anh và nàng đều tình cờ không vui vẻ gì với cuộc hôn nhân sắp tới và không ai được lựa chọn. Chỉ khác một điều là Sophia bằng lòng để giúp bạn bè mình. Adam chấp nhận để giúp bản thân.
“Đừng giận,” một lúc sau, nàng nói rồi đấm nhẹ lên ngực anh. “Em đã thấy ngài giúp đỡ bạn bè nhờ vào địa vị của mình. Ngài là người tốt và việc muốn nắm giữ những gì mình đang có không có gì sai trái cả. Nếu được, em cũng sẽ làm như vậy.”
“Đừng an ủi ta, cô em.”
“Vậy thì đừng có buông lời xúc phạm em, cậu bé.”
Anh nhướn mày. “Cậu bé”
Sophia cau mày. “Em không nghĩ ra từ nào để nói xấu ngài. Ai cũng biết ‘cô em’, ‘ranh con’, hay ‘ả’. Nhưng chẳng có từ nào để nói xấu một Công tước.”
“Ừ, vậy chúng ta cứ gọi như như thế đi.” Nén cười, anh ôm nàng. “Ngủ thôi, cô em.” Thả lỏng người, anh nhắm mắt lại.
“Đương nhiên là có cụm từ ‘đồ vô lại’,” nàng trầm ngâm và anh mở một bên mắt.
“Sao cơ?”
“Đồ đểu. Kẻ bất lương.”
Anh thở dài rồi nhắm mắt lại. “Đừng quên ‘đồ xấu xa’.” “Ồ, hay đó. Hoặc là ‘đồ đểu cáng xấu xa’. Thế ‘bất hảo’
có phù hợp không?” “Nàng thật cổ lỗ.”
Anh nghe nàng cười khúc khích. “Đúng,” nàng nói trầm ngâm. “Ừm. ‘xảo trá mặt dày’.”
“Mặt ta không dày. Nếu nàng mà gọi ta là kẻ đê tiện, ta sẽ ném nàng ra cửa sổ.”
“Khỉ thật. Em không nghĩ ra cụm từ đó.” Adam mỉm cười. “Tốt.”
Khi cảm thấy nàng từ từ chìm vào giấc ngủ, anh quyết định sẽ làm gì đó để giúp nàng. Nói gì thì nói, anh cũng là một Công tước và nếu một Công tước không thể làm được việc tốt cho một… người bạn thân, thì anh đúng là xảo trá mặt dày. Làm gì thì anh chưa biết nhưng anh đâu có tiếng là ranh mãnh nếu không thông minh. Anh chỉ cần có kế hoạch. Và thêm chút thời gian.
Bầu trời thấp thoáng qua khe rèm đã xám xịt khi Adam thức giấc. Sophia nằm bên anh, một tay vắt qua bụng anh và mái tóc xõa che khuất mặt nàng, cù vào mũi anh. Nếu là lúc khác, Adam sẽ vui vẻ nằm yên nhưng sáng nay, anh không có thời gian đa cảm.
Anh nhấc tay nàng ra và nhẹ nhàng đặt xuống giường, rồi nhích ra gần mép giường và đứng lên. Chỉ cần có người thấy anh bước ra khỏi phòng nàng vào lúc gần 6 giờ sáng, tất cả những lời đồn đại sẽ được xác nhận và ai cũng sẽ tin lời bàn tán rằng Sophia là tình nhân của anh. Dù cho cô vợ tương lai của anh bực tức như thế nào đi nữa cũng chỉ là thứ yếu. Bất kể cô ta là ai, nếu cô ta không biết về tiếng tăm của anh thì anh không việc gì phải thông cảm.
Tại sao Sophia lại chỉ muốn đơn thuần là người yêu anh, trong khi nàng có thể đòi hỏi tiền bạc hay bất cứ thứ gì anh thường ban tặng? Và tại sao Công tước Greaves lại chọn qua đêm với một cô gái lập dị như thế mà không có gì bảo đảm rằng nàng sẽ trung thành và kín tiếng? Hay sự ràng buộc? Đó là điều tất cả bọn họ sẽ nghĩ. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng bàn tán. Họ không biết gì về con người thật của nàng. Và nhờ ơn Hennessy, chắc họ sẽ quên sạch những gì liên quan đến nàng trước khi mùa lễ hội bắt đầu. Rốt cuộc, đó chính là mục đích của cha nàng.
Sophia ngồi dậy và gạt tóc ra khỏi mặt. “Sáng rồi.”
“Sắp rồi.” Anh vội cài khóa quần và mặc áo. “Sau bữa sáng, vài người sẽ cưỡi ngựa quanh hồ. Nàng có thể đi cùng.”
“Ngài có đủ ngựa không?”
“Đủ chứ, nhưng dù thế nào thì nàng cũng có ngựa riêng mà.”
“À.”
Adam cau mày khi cài áo gi-lê. “Thế là sao?”
“Em tin rằng đó là tiếng con người ta phát ra khi ngạc nhiên hoặc xác nhận.”
“Sớm thế này mà nàng đã thử thách ta rồi, Sophia. Nói thẳng đi, được không?”
Nàng nghiêng đầu. “Em không có ý hờn dỗi hay than phiền.” Nhích người tới mép giường, nàng nằm sấp, hai tay chống cằm.
“Ta chưa từng thấy nàng hờn dỗi,” anh đáp. “Nói tiếp đi.” “Được thôi. Hôm qua, em thấy hơi bực khi trông thấy Sylvia Hart cưỡi con Copper. Nhưng rồi em chợt hiểu rằng khi lên kế hoạch cho lễ Giáng sinh năm nay, ngài định dành tất cả ngựa - ngoại trừ Zeus - cho khách. Bán con Copper cho em với giá 3 xu là một trò đùa và lẽ ra em không nên xem chuyện đó là nghiêm túc bởi vì thời thế đã thay đổi. Dù sao thì sau kì nghỉ này, em cũng không có cơ hội dùng đến nó.”
Chết thật. Anh sẽ nói chuyện với người giữ ngựa. “Nếu hôm qua, Sylvia cưỡi con Copper, thì đó chỉ là nhầm lẫn mà thôi,” anh nói ngắn gọn. “Nàng đã mua Copper và nó là của nàng. Ở đây, ở London, hay ở Cornwall. Sẽ không xảy ra chuyện đó nữa đâu.” Anh ngồi trên ghế bên lò sưởi để đi giày và vắt chiếc cà vạt nhàu nhĩ lên vai thay vì đeo lên cổ tử tế.
“Có thể em sẽ đi,” Sophia nói chậm rãi. “Để em xem sáng nay Cammy làm gì đã. Và em đã bảo mình sẽ chia bài.”
Adam đứng lên. Vậy là nàng vẫn nhất định nhắc cho mọi người nhớ nàng là ai. Tuy nhiên, anh không phản đối nữa. Anh đã nghe nàng nói nàng chỉ đang là chính mình và anh nên bỏ cái thái độ trịch thượng của mình đi rồi để nàng được vui vẻ. Anh gật đầu. “Ta sẽ cho người chuẩn bị bàn đánh bài. Nhưng không nhất thiết nếu nàng phải làm việc khác. Dù sao thì nàng cũng đang trong kỳ nghỉ.”
Nàng mỉm cười, cảm ơn trời. Anh bước đến bên giường và quỳ xuống hôn nàng. Ham muốn trỗi dậy trước hưởng ứng nồng nhiệt của Sophia, nhưng anh vẫn đứng lên. Nếu giờ mà anh không đi, tình cảm của anh dành cho Sophia sẽ bị tất cả những người anh gặp từ trên đường này về phòng biết.
“Tạm biệt,” anh nói và đi ra cửa. “Tạm biệt.”
Adam hé cửa và ngó ra hành lang. Bên ngoài im lìm, sáng lờ mờ và không một bóng người. Bước ra ngoài, anh khẽ khàng đóng cửa lại và đi tới hành lang nối cánh đông ngôi nhà với phòng anh ở cánh tây.
Một vài gia nhân đã dậy, thắp nến dọc hành lang và mở rèm cửa, nhưng ngoài gật đầu với lời chào của họ, anh không để ý gì khác. Rất có khả năng họ thừa biết anh đã qua đêm cùng ai hay tắm chung với người nào. Gia nhân của anh sẽ giữ bí mật của anh. Những người khác mới làm anh lo.
Khi vào bên trong phòng ngủ lạnh lẽo và tối tăm, Adam dừng lại và tựa trán vào cánh cửa đóng. Anh cần thôi trì hoãn việc tìm vợ. Đúng, anh muốn giúp Sophia, nhưng anh không thể làm điều đó nếu mất một nửa gia sản và trở thành tên hề của London vì thế. Vợ tương lai của anh đang ở đây, tại Greaves Park này. Anh chỉ cần chỉ vào một cô gái và bảo, “Cô ấy cũng được.” Vì tại thời điểm này, là ai cũng không quan trọng. Nếu có một người nhất định anh muốn lấy thì anh đã làm lâu rồi. Giờ anh chỉ cần một người vợ thôi. Ai cũng được. Và dù việc ở bên cạnh Sophia làm anh hạnh phúc hơn nhiều, thì nó cũng chẳng giúp gì được cho cả hai.
“Tôi không nghĩ từ ‘lát nữa’ của ngài có ý nghĩa giống của tôi,” một giọng nói nhẹ nhàng, êm ái phát ra từ trên giường anh.
Chết tiệt. “Caroline,” anh vừa nói vừa quay đầu lại.
Cô nàng đang nằm nghiêng đắp chăn trên giường của anh, đầu gác lên một bên khuỷu tay. Thấy chiếc váy dạ hội màu ngọc lục bảo được xếp gọn gàng vắt lên thành ghế, anh đoán Caroline đang khỏa thân. Còn gương mặt ngái ngủ kia cho thấy cô đang ở đây được một lúc rồi. Có thể là suốt đêm.
“Tôi tưởng ngài muốn ta quen thân hơn, thưa Công tước. Nhưng có vẻ như là ngài muốn thân mật với người khác.”
“Blackwood chơi bài cả đêm,” anh nói, kéo chiếc cà vạt ra và thả nó lên bàn. “Và đúng, chúng ta có cách hiểu từ ‘lát nữa’ khác nhau. Ta xin lỗi.”
Cô duỗi người và ngồi dậy như một con mèo. Tấm chăn tụt xuống đến hông, để lộ khuôn ngực nảy nở, mời gọi. “Không sao,” Caroline nở nụ cười tình tứ. “Thế ngài hiểu từ ‘bây giờ’ thế nào?”
Chắc cô không muốn nghe anh giải nghĩa bất cứ thứ gì lúc này đâu, vì chắc chắn sẽ có rất nhiều từ nói tục. Sophia và anh chưa bao giờ nhắc gì đến sự chung thủy hay nghiêm túc, nhưng nàng là người đầu tiên anh nghĩ đến. Ngay cả khi người phụ nữ rất có thể trở thành vợ anh ngồi cách anh hơn một mét, rất quyến rũ và đang khỏa thân.
Có Caroline ở cạnh trong mùa sự kiện, anh sẽ có người đi cùng tới dạ hội, tiệc tối và nhà hát. Anh cũng sẽ có người cho anh người nối dõi. Nhưng bất kể anh và Sophia đã nói hay chưa nói, thì anh cũng rõ như lòng bàn tay rằng việc tuyên bố cưới Caroline sẽ kết thúc chuyện giữa anh và Sophia. Và anh chưa chuẩn bị tinh thần.
Adam hít sâu. “Không may, cách hiểu của ta về từ ‘bây giờ’ là khi ta cần thay quần áo và xuống nhà ăn sáng.”
Đôi mắt nâu sẫm tối màu hơn trong căn phòng sáng mờ nhìn anh đăm đăm. “Vậy ta thảo luận từ ‘lát nữa’ vào dịp khác được không? Hay tôi đã hiểu sai về lời mời tới Greaves Park?”
Chúa ơi, cô thật lịch sự. Thật… lạnh nhạt. Chính xác là điều anh muốn ở một người vợ - không vạch áo cho người xem lưng và không gây sự khi hoặc nếu anh có tình nhân. Tiểu thư Caroline không có tranh cãi, không ném đồ đạc… và không vui mừng khôn xiết, đam mê hay cười nói.
Adam muốn ngồi xuống một lúc, nhưng lại nhặt chiếc váy của Caroline và đặt lên giường. “Cô không hiểu sai. Do ta nói không rõ ý. Không chủ tâm, nhưng đúng rồi đấy. Lý do ta… mời cô đến đây vẫn không có gì thay đổi.”
“Tôi rất mừng khi biết chúng ta hiểu nhau.”
“Ta cũng thế. Tuy nhiên, lúc này, ta không muốn nghe bàn tán. Rất mệt mỏi.”
Mỉm cười, Caroline gật đầu. “Tôi hiểu rồi.”
“Ta sẽ trở lại sau 20 phút,” anh vừa nói vừa đi ra cửa. “Vậy 15 phút nữa tôi sẽ ra khỏi đây.”
Sophia đi ra hành lang ngắn và vào phòng ăn sáng. Những người bạn của nàng đang đứng cạnh bàn để thức ăn, Cammy đẩy Keating ra khỏi chỗ thịt xông khói. Khoảng chục người khách khác đã yên vị và vừa ăn vừa tán gẫu. “Xin chào,” nàng nói bâng quơ rồi đi chọn món.
Cammy hôn má nàng. “Chào cậu. Sáng nay, cậu có hứng thú đến Hanlith không?”
“Tớ định đi cưỡi ngựa. Công tước bảo hôm nay nhiều người sẽ đi dạo quanh hồ và tớ rất muốn nhìn đền Athena từ khoảng cách gần hơn.” Nàng khoác vai bạn. “Cậu và Keating nên vào làng. Tiệm bánh ở đó có món bánh quế ngon chưa từng thấy.”
“Thật không?” Camille hỏi cười, mặc kệ Keating đang chọc ngón tay vào mình và dứt khoát lắc đầu.
“Thật.”
“Hay quá. Chiều chúng tớ sẽ về, nếu cậu muốn nói chuyện.”
“Tớ không biết khi nào mình về nên các cậu cứ thong thả.” Nàng ra chuồng ngựa ngay sau khi ăn sáng và thấy Adam, Timmerlane, Francis Henning, hai chị em nhà Hart, tiểu thư Prentiss, Prudence Jones và Aubrey Burroughs đang chọn ngựa. “A, nàng đây rồi, tiểu thư White,” Adam nói. “Ta đã đóng yên ngựa cho nàng rồi. Nàng chọn ngựa thật khéo. Ta có chút hối hận vì đã bán nó cho nàng.”
Thật khéo léo. Sophia mỉm cười với anh, cố lờ đi sự khinh miệt của những cô gái kia. Nàng thích họ xoay lưng lại với mình để không phải nhìn vào mặt họ. “Tiếc bây giờ cũng muộn rồi, thưa Công tước. Ngài có thể ghen tị từ xa.”
Adam kiềm chế và ngồi lên yên con Zeus. “Nàng thật lạnh lùng, tiểu thư White.”
Aubrey Burroughs giúp nàng lên ngựa rồi leo lên một con ngựa thiến đẹp đẽ. “Cảm ơn ngài Burroughs,” nàng nói và nở nụ cười.
“Ta luôn sẵn sàng với những người đẹp,” hắn đáp và hơi ngả mũ.
Hai chị em nhà Hart đi ngang qua nàng, mặt vênh lên. Nhưng ngoài để ý đến điều đó, nàng cố gắng lờ đi sự tồn tại của họ. Adam ăn nói lịch sự với nàng trước mặt mọi người và so với ngày hôm qua, nàng phải công nhận anh có nhiều tiến bộ.
Gió đã thổi tuyết thành từng đống ở bên bờ phía đông, dù vẫn còn một lớp băng mỏng quanh những cành cây trụi lá. Quang cảnh đẹp đến nao lòng. Nàng hiểu lý do Adam không thích ở Greaves Park, nhưng nàng nhận thấy vẻ đẹp này thật mê hoặc. Vào mùa xuân chắc chắn còn đẹp hơn bội phần.
“Cô im lặng quá, Sophia,” Aubrey nhận xét, bỏ tiểu thư Jones lại và thúc ngựa đi bên cạnh nàng.
“Tôi đang ngắm cảnh. Ngài là người xứ nào, Burroughs?”
“Ta có một điền trang nhỏ ngay bên ngoài Bath,” hắn nói. “Cũng đẹp, nhưng không thấm vào đâu so với Greaves Park.”
“Tôi chắc chắn nó rất đẹp. Tôi có lần đi xe qua Costwolds, nhưng không lưu lại. Tôi chưa thấy nơi nào xanh tốt và có những con cừu mập mạp như vậy.”
“Cô có thể tới thăm Farling bất kỳ lúc nào. Những con cừu mập của ta rất thích được khen.”
Nàng bật cười. “Tôi tin chắc là cừu nhà ngài không quan tâm đến ý kiến của tôi, nhưng cảm ơn ngài.”
“Chị biết mình không quan tâm đến ý kiến của cô ta,” nàng nghe tiểu thư Rebecca thì thào với em gái và tiểu thư Sylvia cười sau lưng cô. Trước mặt họ, Helena Prentiss đã liếc nàng như liếc ruồi bọ và tiếp tục trò chuyện với lãnh chúa Timmerlane.
Sophia không biết Adam làm thế nào, nhưng anh đã khéo léo lái con Zeus đi giữa hai con ngựa của chị em nhà Hart. “Ta thấy hồ đã sạch tuyết,” anh nhận xét, giọng hơi lơ đãng. “Và ta có vài đôi giày trượt.”
“Ôi, trượt băng! Tôi chưa được trượt băng kể từ hồi sông Thames đóng băng 4 năm trước,” Rebecca reo lên và nắm lấy tay áo anh. “Chúng ta phải đi trượt băng! Đi mà, Công tước.”
“Ta vừa mới nhắc đấy. Chiều nay nhé. Ta đoán là mai tuyết lại rơi.”
Trong khi hai chị em nhà Hart ríu rít sẽ chơi vui thế nào và hỏi mọi người, trừ nàng, liệu họ có muốn tham gia cùng không, Adam ghìm con Zeus đi chậm lại chờ Sophia và Aubrey. “Còn nàng, tiểu thư White?” anh hỏi và mỉm cười. “Có muốn thử trượt băng không?”
“Thử ư?” nàng đáp và cười tươi. “Em trượt băng khá cừ đấy.”
“Ồ, thật sao? Có muốn cược không?”
“Đương nhiên rồi.”