Chương 11
“Anh biết đấy,” Keating Blackwood nói khi trượt qua cùng với cô vợ đang khoác tay chồng và cười khanh khách, “nếu anh không muốn chúng tôi ở đây chỉ có việc là đừng cho sửa cầu. Giết người có vẻ hơi quá.”
“Tôi không biết anh đang phàn nàn chuyện gì,” Adam mỉm cười đáp. “Trông anh rất bảnh.”
Từ ‘quân khốn nạn’ bay về phía anh.
Cố không tỏ vẻ thích thú lộ liễu khi chứng kiến sự thiếu kỹ năng và phối hợp kém trước mặt, Adam thong thả lượn một vòng quanh đám người trượt băng. Lassiter là người duy nhất sống ở miền Bắc như anh, nhưng vị Tử tước không tham gia.
Sylvia Hart lao vút lại chỗ Adam và anh vội né để tránh đụng chạm. Đám người ồn ào này đã khiến anh bực mình từ lúc anh mời họ rồi. Giờ khi anh sắp chọn được một chú ngỗng, thì những người còn lại thật không thể chịu nổi. “Thật tuyệt vời, thưa Công tước,” cô nàng thở hổn hển, suýt ngã vì anh không đỡ được nhưng kịp lấy lại thăng bằng. “Năm nào em cũng sẽ đến đây để trượt băng!”
Adam gật đầu và nghĩ sẽ không mời hai chị em họ lần nữa. Không bao giờ. Với những chuyện nhảm nhí thế này sức chịu đựng của anh có giới hạn. “Cô trượt cừ lắm.”
“Ồ, em biết mà. Lúc nào cũng thế. Em thử làm gì đó và rồi ai cũng khen em.”
“Henning!” anh gọi. “Để tiểu thư Sylvia dạy cho.”
“À, cảm ơn ngài, Greaves,” Francis nói, loạng choạng tới chỗ họ. “Trông vậy mà không dễ.”
Khi Sylvia với vẻ kinh ngạc kéo Henning hòa cùng những người trượt băng, Adam lại chú ý tới Sophia. Nàng trượt còn tệ hơn cả Sylvia Hart, nhưng ít ra nàng không ảo tưởng. Nụ cười rạng rỡ trên môi nàng hẳn sẽ khiến mặt trời phải thẹn nếu ló dạng, nhưng dù thế, anh cũng không thấy thích thú giống như nàng.
Burroughs trượt quanh nàng, vừa cho lời khuyên vừa đưa tay đỡ. Hoặc là Aubrey tin lời anh rằng Sophia không phải tình nhân của anh hoặc hắn không quan tâm.
“Anh đang nhăn mặt,” Keating lên tiếng khi lướt qua.
“Đâu.”
“Trông anh có vẻ như vậy,” anh bạn chữa lại. “Như sắp đánh người.”
Adam lắc đầu. Keating là người hiểu anh hơn cả, nhưng nếu không giấu được bực tức thì hẳn anh đã làm sai. “Mai tuyết sẽ rơi. Tôi thấy khó chịu,” anh nói.
“À.” Hai vợ chồng Blackwood dừng lại ngay đằng sau anh. “Trò này vui đấy,” Keating hạ giọng. “Tôi không ngờ anh cũng biết giải trí. Nhiều cô gái theo đuổi anh như vậy là lỗi ở anh, nên tôi đề nghị anh cứ tận hưởng đi. Ít nhất thì cũng phải cười trước sự yếu kém này.”
“Tôi cười rồi,” anh cũng hạ giọng. “Và tôi biết là lỗi của ai.” Đương nhiên là của anh và giờ anh có thể đổ một phần lỗi cho Sophia. Nàng không được phép thú vị hơn các cô gái khác ở đây và khiến anh so sánh, làm nàng đỏ mặt còn họ xấu hổ vì bị anh đem so với một cô gái Tantalus mà còn không bằng. “Để tôi dạy phu nhân của anh trượt băng.”
“Nhớ trả nàng lại đấy,” Keating cười, cẩn thận lại gần Adam khi anh chìa tay cho Camille.
Cô ấy túm lấy tay Adam bằng cả hai tay. “Cảm ơn,” cô ấy nói và cười tươi. “Tôi đang lo Keating sẽ ngã đè lên tôi, nhưng không muốn làm anh ấy ngượng.”
“Ta nghe thấy đấy nhé,” Keating lên tiếng từ đằng sau.
Để Camille tiếp tục tựa người vào mình, Adam lướt chậm một vòng. Cô ấy bắt đầu từ từ thả lỏng một chút và hơi thả tay để đứng thẳng người hơn. “Cô đang làm khá tốt,” anh khen, “khi Keating không còn cản chân cô nữa.”
Camille bật cười. “Tôi không nghĩ ngài lại biết trượt băng,” cô nói. “Nhưng chắc là ngài phải trượt nhiều mới có thể giỏi được như thế này.”
“Phần lớn là nhớ được từ nhỏ,” anh đáp, cố không để tâm trí trôi về quá khứ đằng sau câu nói đó, cái hồi mà anh ở ngoài hồ cho đến khi ngón tay ngón chân tê cóng để không phải vào nhà. “Tôi nghĩ cũng giống như cưỡi ngựa, rất khó quên.”
Họ dễ dàng vượt xa Keating và Adam hướng họ đi xa hơn vào hồ. Camille bám chặt cánh tay anh khi cô ấy trượt trên một mảng bụi tuyết, rồi lại nới lỏng. “Ngài muốn nói chuyện gì, thưa Công tước?” cô ấy hỏi.
Rõ ràng Sophia không chơi với người ngốc. “Cô ở chung phòng với tiểu thư White khi cả hai còn làm việc tại Tantalus, phải không?”
“Vâng, đúng rồi.” “Tại sao?”
Cô ấy hơi cau mày. “Tại sao ư? Vì mỗi phòng có hai giường. Ai cũng ở chung.”
“Ý tôi là, tại sạo lại là cô và tiểu thư White? Cô là con gái một Hầu tước. Trước… sự việc đó, cô là một quý tộc.”
“Và sau ‘sự việc’ đó, như cách ngài nói, cha mẹ đã đuổi tôi ra khỏi nhà và không một người bạn thân nào nhìn mặt tôi trừ phi muốn miệt thị. Tantalus đã cứu mạng tôi. Cũng như tất cả các cô gái ở đó.”
“Ta không nhận xét gì về Tantalus. Chỉ muốn biết lý do đằng sau tình bạn giữa hai người.”
Camille hít sâu. “Thực ra, tôi có hơi… dè chừng Sophia khi lần đầu gặp. Dù sao thì cô ấy từ khi sinh ra đã mang tiếng xấu. Nhưng tôi nghĩ, xét theo một khía cạnh nào đó, chuyện đó có lợi cho cô ấy.”
Đó là điều anh không ngờ tới. “Cô giải thích xem.” “Cô ấy không phải… nghe lời ai. Miễn là Hennessy không nhìn nhận Sophia, điều ông ta cũng chẳng bao giờ làm, cô ấy sẽ luôn là người ngoài lề. Tình cảnh của cô ấy sẽ không thay đổi. Hoặc nó đã từng thế.” Cô ấy cau mày. “Công tước Hennessy lẽ ra nên để cô ấy yên. Cô ấy có làm hại gì đến ai đâu.”
“Ta đồng tình. Thực ra, ta đang tính xem có cách nào giúp đỡ… hoàn cảnh của nàng không.”
Camille liếc nhìn anh và suýt ngã. “Nếu ngài có ý gì thì xin cho tôi biết. Vì tôi chẳng thể nào nghĩ được thứ gì hợp lý cả.”
Vậy mà anh còn mơ hồ hy vọng người bạn thông minh của Sophia có thể thấy một lỗ hổng anh đã bỏ qua. “Hennessy là người khó lay chuyển,” anh ngập ngừng nói. “Ông ta không đòi tiền và quá khứ chẳng có điểm nào đen tối ngoài Sophia.”
Camille gật đầu. “Ông ta muốn cô ấy biến mất cùng với những hậu quả đến danh tiếng của mình. Theo kinh nghiệm của tôi, một người đàn ông sẽ bỏ ra nhiều thời gian và tiền bạc để bảo vệ danh dự của mình. Haybury có tiền để thách thức ông ta, nhưng Oliver là một phần của câu lạc bộ và cũng tai tiếng như vậy. Hennessy sẽ thắng trận chiến đó. Tôi không nghĩ Sophia đã kể cho Diane và Oliver chi tiết về cuộc hôn nhân của mình đâu.”
Đằng sau họ, Keating đã thôi không đuổi theo và vụng về trượt vòng vòng tới chỗ đám đông trượt băng. Adam hít sâu. “Ta thường có ba cách ứng phó: tống tiền, đe dọa hoặc hối lộ. Ít nhất có hai cách xem ra không hợp với tình huống này. Ta đã cố khuyến khích Sophia chạy trốn nhưng nàng không chịu đứng nhìn Tantalus bị tấn công.”
“Tôi cũng vậy.” Cô ấy nhìn xuống chân mình rồi lại suýt ngã cho đến khi được anh đỡ. “Tôi rất tức giận,” Camille nói nhỏ, mắt nhìn về hướng Sophia. “Cô ấy lúc nào cũng tìm ra cách và tôi cho rằng cô ấy nghĩ mình sẽ giải quyết được mục sư Loines. Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ có thể thoát được và anh ta sẽ chỉ khinh miệt cô ấy - nếu không muốn nói là có khi còn tệ hơn thế. Thật… không chịu nổi, nhưng tôi không biết phải làm gì.”
Adam có thể nói rằng anh cũng có rắc rối của riêng mình nhưng nói thật, vấn đề của Sophia cũng làm anh lo lắng như vậy. Rốt cuộc, anh có thể cầu hôn Caroline chiều nay và cử hành hôn lễ ngày mai. Thế là vấn đề của anh đã được giải quyết. Có thể cả hai sẽ không hạnh phúc, nhưng điều đó không quan trọng. Anh vẫn sẽ giữ được tài sản và tiền bạc - điều này mới quan trọng. Việc Sophia cưới gã mục sư chết tiệt đó chẳng mang lại cho bản thân nàng điều gì. “Ta cảm thấy bất lực,” anh lên tiếng sau một lúc im lặng, tự hỏi liệu phu nhân Blackwood có biết anh hiếm khi thú nhận một điều như thế không.
Camille từ từ ngước lên nhìn anh lần nữa. “Cô ấy thích ngài. Không phải vì dòng dõi hay tiền của ngài, không phải là cách ngài sống. Vì bản thân ngài. Và tôi hy vọng ngài trân trọng điều đó.”
“Đương nhiên.”
“Vậy hãy cứu cô ấy đi.”
Adam nhìn chăm chăm về phía hàng cây trơ trụi một lúc lâu. “Yêu cầu một chuyện lớn như vậy sau khi cô nói mình không biết làm sao để thực hiện phép màu ấy.”
“Ngài là một Công tước và có tiền. Người ta cũng thường nể sợ ngài. Phải có chút tác dụng gì đó chứ.”
Anh khịt mũi. “Ta hy vọng thế.” “Tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm ra cách.”
Họ trượt tới chỗ đám đông và Keating lật đật ra chỗ họ. “Xong chưa hay để tôi gọi trà?”
“Anh trượt cứ như tê giác ấy,” Adam nói khẽ, trao trả Camille. “Đừng có mà giẫm vào cô ấy. Tôi tin rằng cưới cô gái này là điều sáng suốt nhất anh từng làm.”
“Không sai.” Keating mỉm cười. “Bỏ tay ra.”
Vì chưa từng ai cãi thắng một người đàn ông đang ghen nên Adam bèn lùi ra xa. Phía trước anh, tên Burroughs chết tiệt vẫn đang làm khổ Sophia. Ít ra anh cũng có thể cứu nàng khỏi tình cảnh đó. Adam trượt về phía họ.
“Ta nghe nói nàng trượt băng rất cừ, tiểu thư White,” anh nói.
“Chắc tôi đã nói hơi quá,” nàng nói và cười khúc khích. “Tôi tưởng chúng ta sẽ dùng giày trượt kiểu Na Uy và đương nhiên tôi thạo hơn.”
“Ừm.” Lướt thẳng đến trước mặt nàng, anh chìa hai bàn tay đeo găng ra.
“Tôi đang giúp cô ấy, Greaves,” Burroughs xen vào. “Không phiền đến ngài.”
Anh hơi chuyển trọng tâm, sẵn sàng đá Burroughs xuống băng. “Không phiền. Ngài đã cố dạy nàng bơi gần 1 giờ rồi. Tôi quyết định xen vào trước khi mùa xuân tới.”
Sophia đặt tay vào tay anh. “Đương nhiên là tôi cần được hướng dẫn càng nhiều càng tốt.”
Trong khi Burroughs tiếp tục lườm hai người, Adam từ từ lùi ra sau, đồng thời cầm tay Sophia kéo nàng về phía mình. Chân nàng luống cuống, suýt nữa đâm vào nhau và làm nàng ngã.
“Đừng nhìn xuống chân,” anh nhắc.
“Nếu em không nhìn, ai biết chúng sẽ đi đâu,” nàng đáp, cười không thành tiếng.
“Nhìn mặt ta. Hãy tin ta.”
Nàng ngay lập tức ngẩng mặt lên, mắt nàng chạm vào mắt anh. Nàng tin anh. Ý nghĩ đó thật… ấm lòng. “Khi ta nói phải, hãy đặt chân phải xuống và lùi ra sau. Một chút thôi. Khi ta nói trái, làm tương tự với chân trái. Ta không để nàng ngã.”
Sophia gật đầu. “Nếu ngã, em sẽ cố ngã vào ngài.”
Anh mỉm cười, đương nhiên rồi. “Cũng đúng. Sẵn sàng chưa? Phải.”
Sophia lóng ngóng làm theo và anh để cho nàng lấy lại thăng bằng. Khi cảm thấy nàng thả tay mình ra một chút, anh lấy đà bằng chân phải. “Trái.” Dừng. “Tốt. Phải” Dừng. “Tốt hơn rồi. Trái.”
Trong mấy phút, nàng trông như một con mèo con cố leo lên cửa sổ, nhưng rồi nàng bắt đầu giữ được thăng bằng, cắt vào mặt băng mạnh hơn sau từng cú lấy đà. Lưng nàng thẳng lên và anh di chuyển tới gần hơn, phối hợp những cú đẩy lên trước bằng cú trượt ra sau của mình.
“Giống khiêu vũ,” nàng reo lên, cười vang thích thú. “Và đang bay.”
“Rất giống.”
“Giờ em nhìn chân mình được chưa?”
“Không. Chim không bao giờ nhìn cánh khi bay. Nếu làm vậy, nó sẽ nhận ra mình đang làm một điều không thể và rơi xuống đất.”
Sophia mỉm cười. “Nghe hay quá.”
Hay rồi. Giờ thì anh lại làm thơ. “Chỉ là một lời khuyên thôi,” anh đáp và nhún vai.
“Em nghĩ mình có thể là chim.” Nàng nhắm mắt.
Đáp lại, anh tăng tốc, cho đến khi họ gần như bay trên băng. Có lẽ nàng là chim thật. Nàng bay qua những năm tháng cuộc đời mình bằng sự khéo léo ngoài sức tưởng tượng của anh. Và gã Hennessy khốn nạn của nàng đang cố - và đã thành công - cắt phăng đôi cánh của nàng. Anh không thể cho phép chuyện này xảy ra. Không thể.
Hai chiếc vali nhỏ cùng với tất cả quần áo và hầu hết những tư trang của nàng đã bị mất dưới sống Aire. Một chiếc kẹp cà vạt mã não cho Keating và một đôi bông tai và nơ màu lam cho Camille. Sophia có tiền để mua lại những thứ đó trong một tài khoản nhỏ mà Hầu tước Haybury đã mở bằng tên nàng. Ở London, nơi nàng không thể đến.
Nàng có thể mượn từ Adam. Anh vẫn cố mua các thứ cho nàng mấy tuần nay đấy thôi. Nhưng mượn tiền để mua quà có vẻ… sai trái. Nhất là khi nàng phải tặng 3 món quà Giáng sinh.
“Cô nghĩ sao về cái này?” Milly hỏi, kéo nửa cuộn len màu lam đậm từ rổ kim chỉ. “ Năm ngoái, vợ của Udgell làm găng tay lót nồi còn thừa.”
“Udgell có vợ rồi?”
Milly khịt mũi. “Tôi biết. Tôi luôn nghĩ ông ta sẽ bị gãy chân nếu quỳ một gối xuống. Mary đang ở York thăm chị gái. Udgell bảo cô cứ tự nhiên.”
Sophia cầm cuộn len, lăn nó qua lại trong tay. “Màu đẹp lắm. Tôi có thể dùng nó trang trí.” Nàng nghiêng người nhặt chiếc khăn mới đan xong một nửa cho Adam. Xám, đen và giờ xanh đậm đều hợp với anh, nhưng lâu rồi nàng không đan lát gì.
“Ồ, Sophia, màu xanh này sẽ rất hợp.”
Nàng mỉm cười. “Cảm ơn, Milly. Bà tìm xem thử có len màu lục cho khăn của Keating không?”
“Tôi biết bà Orling trong làng có một ít, nhưng bà ấy ranh ma lắm. Nhưng tôi sẽ lấy được, cô đừng lo. Tôi có một cái nơ màu vàng bà ấy rất thích.”
Nghe có vẻ không ổn rồi. “Bà không thể đổi đồ của mình vì tôi được.” Sophia đứng lên, đi đến tủ quần áo gần như trống trơn. “Thế dây nơ màu hồng thì sao? Bà nói mình tìm được trên gác xép. Không ai tiếc đâu.”
Milly cau mày. “Nhưng nó rất hợp với chiếc váy đi dạo màu xanh của cô. Tôi không thể…”
“Được mà. Xin bà đấy.” Tất cả người làm ở Greaves Park nói chung - và Milly nói riêng - luôn rất hào phóng với nàng. Nếu họ tìm thấy thứ gì đó nàng cần mà không thuộc về ai, đương nhiên nàng sẽ cho đi. “Tôi thích trao đổi. Vui mà.”
Bà quản gia thả cái nơ vào giỏ. “Tôi không nghĩ bà Orling có thể từ chối món này. Tôi sẽ mang len về cho cô trước bữa tối.”
“Tốt quá. Nhưng đừng nhắc tôi chỉ còn 3 ngày nữa là đến Giáng sinh.” Và nếu cố hết sức, nàng có thể vờ như chẳng có gì xảy ra vào ngày đó ngoài tuyết rơi và… chứng kiến Adam tuyên bố cưới tiểu thư Caroline. Giây phút đó cũng sẽ đau đớn như lúc nàng đọc lời thề hôn ước của mình. Có lẽ nàng nên rời khỏi đây trước khi chuyện đó xảy ra.
Milly đứng, tay cầm giỏ kim chỉ. “Còn nhiều thời gian, Sophia,” bà ấy nói. “Chỉ cần thức khuya vài hôm là xong ngay.”
Sophia nhìn Milly ra khỏi phòng ngủ, nhấp một ngụm trà đã nguội và tiếp tục với que đan đi mượn. Còn nhiều thời gian. Đó là món quà Giáng sinh nàng muốn. Nhưng ngay cả Công tước Greaves cũng không thể làm được một điều như thế. Tốt nhất là hãy tập trung vào việc mình có thể làm được - đan xong 3 chiếc khăn cho 3 người bạn.
Như thường lệ, khi nghĩ về Adam, nàng lại cười. Gần đây đêm nào anh cũng đến phòng nàng. Ôi, nàng sẽ nhớ sự ấm áp và chắc chắn của anh, cả trên giường lẫn trong cuộc sống. Dù vậy, tất cả những gì nàng có thể làm lúc này là đan.
Sau gần một tiếng, Sophia đứng lên vươn vai. Khi nàng vừa tựa vào khung cửa sổ để nhìn bóng những người đi xe trượt tuyết bên dưới thì có tiếng gõ cửa.
“Khỉ thật,” nàng làu bàu và vơ vội tấm chăn phủ lên đống len. “Mời vào,” nàng cất tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế và mở một cuốn sách đặt lên lòng.
Aubrey Burroughs tựa người vào thành cửa, rồi bước vào. “Hy vọng là ta không làm phiền,” hắn nở nụ cười ấm áp.
“Đương nhiên là không. Tôi chỉ đang đọc sách thôi.” Khi đến gần, hắn cúi xuống đọc tiêu đề cuốn sách nàng đang cầm. “Robinson Crusoe. Cuốn vào một chuyến phiêu lưu vùng nhiệt đới trong khi ở đây đang kẹt trong tuyết cũng hay.”
“Tôi không cảm thấy bị mắc kẹt,” nàng đáp. “Ở đây rất đẹp.”
Đôi mắt nâu nhạt chuyển từ cuốn sách lên mặt nàng. “Đúng.” Không cần mời, hắn ngồi xuống chiếc ghế gần nàng nhất.
Nhiều năm qua, Sophia không đếm xuể đã có bao nhiêu đàn ông đã nhìn nàng kiểu đó. Nó thường đến trước một lời đề nghị rằng một cô gái xinh đẹp nhưng không có tương lai như nàng thì nên được một người thẳng thắn và yêu cái đẹp bảo hộ. Dù vậy, gần đây, những cuộc nói chuyện như thế lại diễn ra tại bàn đánh bài ở Tantalus, nơi nàng có những nội quy và nhiều bảo vệ để nhấn mạnh lời từ chối khéo của mình. Vậy là nàng có một người chồng sắp cưới và phải đến nhà thờ.
“Giữa cô và Greaves có thỏa thuận gì không?” Burroughs hỏi sau một lúc. “Anh ta là người tốt nhất không nên dính vào.”
Tiếng sấm vang lên khắp thung lũng. Thời tiết xấu xuất hiện thường xuyên hơn. Adam bảo thế là bình thường. Theo như anh miêu tả, nếu người nào ở đến ngày 10 tháng 1 sẽ phải lưu lại hết tháng Hai. Nàng định đi trước ngày mùng 4. “Không,” nàng nói, “Tôi không thỏa thuận gì với ai hết.”
Aubrey mỉm cười. “Ta không nghĩ vậy. Nó giống như hoàng tử qua lại với vợ người bán cá. Không thể đưa cô ta đi ăn tối mà giấu được mùi tanh.”
“Xin thứ lỗi,” Sophia nói và đóng sách lại, “đó là cách ngài chiếm cảm tình của tôi ư?”
“Thế cách này thì sao?” hắn hỏi, lôi ra một chuỗi ngọc trai tinh xảo từ túi áo. “Và thế này mới là bắt đầu thôi.”
Trong một lúc, Sophia lặng im và nhìn hắn trân trân. Đàn ông bị sao mà luôn nghĩ mình rất hấp dẫn dù cái gì cũng chứng minh là không phải vậy? “Ngài quên xét đến quan điểm của vợ người bán cá trong so sánh vừa rồi. Cô ta có thể đeo ngọc trai và trang sức ở đâu?”
Cơ mặt bên dưới mắt phải hắn giật giật. “Cô không đùa đấy chứ? Cô ta có thể bán chúng đi để mua thức ăn và quần áo.”
“Nhưng cô ta đã có người bán cá rồi.” Hoặc là mục sư, trong trường hợp của nàng. “Và có lẽ là cả cá nữa. Và cô ta sẽ vẫn còn mùi tanh.”
Hắn đặt chuỗi ngọc trai lên cái bàn giữa họ. “Ta không có ý định xúc phạm cô, Sophia. Cô rất xinh đẹp và có thể làm tốt hơn việc ngồi tại bàn chơi bài và dùng ngực của mình để dụ đàn ông đặt cược nhiều hơn.”
“Ngực của tôi hoàn toàn hài lòng với công việc của nó,” nàng đáp, bắt đầu tự hỏi không biết liệu hắn có nói được gì ngoài xúc phạm nàng không.
“Thật nực cười,” hắn bực bội nói. “Ra giá đi.”
“Giá của tôi là tôi cần phải thích ngài, ngài Burroughs. Giờ thì xin ngài thứ lỗi, tôi muốn đọc xong chương này trước bữa tối.”
Hắn chồm lên, môi mím chặt. “Cô cần thích ta?” hắn đáp. “Cô nên biết ơn rằng ta thấy cô lôi cuốn. Nếu không thì cô thật vô dụng.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nghe những lời đó. “Rõ ràng là ngài tin tôi có giá trị nếu không thì đã không tới đây ngã giá. Tôi sẽ không bán thân.”
Aubrey Burroughs đứng lên, cầm chuỗi ngọc trai nhét vào túi. “Năm, mười năm nữa, khi cô quá già không thể làm việc tại Tantalus nữa, cô sẽ ra đường cầu xin thứ ta vừa đề nghị. Ta nghĩ lúc đó cùng lắm cô sẽ gặp khách ba lần mỗi đêm. Bốn, nếu cô gặp may.”
Nói xong, hắn hầm hầm đi ra.
Gần như ngay lập tức, Milly xông vào. “Đừng có nghe cái gã xấu xa đó nói, Sophia,” bà ấy gằn giọng và ôm ghì Sophia khiến nàng muốn ngạt thở. “Cô làm hắn tự ái, nên chỉ muốn ăn miếng trả miếng vậy thôi.”
Thấy khó thở, Sophia khẽ đẩy bà quản gia ra một chút. “Những lời này tôi nghe nhiều rồi,” nàng cố nói giọng bình thản. “Và anh ta thì biết gì về hoàn cảnh của tôi.”
Ngay cả trước khi Hennessy xuất hiện làm thay đổi cuộc đời nàng, Sophia hoàn toàn ý thức được rằng mình không thể làm việc tại Tantalus mãi. Tuổi trung bình của các cô gái ở đó là 21, mà nàng thì đã qua sinh nhật lần thứ 23.
Nhưng Sophia có tài khoản trong ngân hàng từ số tiền dành dụm hàng tháng và nàng có một kế hoạch. Khi đủ tiền và đến lúc quyết định rời Tantalus, nàng sẽ mua một cửa hàng nhỏ tại một ngôi làng nào đó đủ xa London để không ai biết đến nàng. Thời điểm và quy tắc đều là nàng chọn. Và chắc chắn nàng sẽ không bao giờ chọn một người như mục sư Loines. Nàng cũng sẽ không tuyệt giao với bạn bè hoặc thôi mua những chiếc mũ buồn cười nhiều ren.
“Sophia.”
Nàng không suy nghĩ nữa. “Tôi ổn mà, Milly. Thật đấy.” “Không đâu. Cô tin lời hắn. Hắn là thứ vô dụng và bất lực, chỉ cố mua sự im lặng của cô để cô không cười hắn trên giường.”
Câu nói đó làm nàng chú ý. Nàng bật cười. “Bà Brooks! Thật kinh ngạc!”
Milly nháy mắt. “Hãy hứa là cô không tin lời hắn. Nói phét thôi. Hứa với tôi đi, Sophia.”
Điều Milly không hiểu là nàng đã nghĩ tới tương lai của mình nhiều lần rồi và viễn cảnh của Burroughs còn đỡ hơn thực tế. Anh ta chỉ nhắc đến nó trong lúc nàng đang muốn quên, để chìm vào trong hạnh phúc của khoảnh khắc này và để nó bao bọc nàng. “Tôi hứa, Milly.”
“Tốt rồi. Tôi có cái này cho cô.” Milly lấy ra một cuộn len màu lục sậm từ túi áo choàng lông. “Bà Orling gửi lời cảm ơn về cái nơ. Bà ấy muốn tặng cho cháu gái làm quà Giáng sinh.”
“Ồ, tuyệt quá. Cảm ơn bà nhiều lắm. Và không chỉ về cuộn len.”
Bà quản gia gạt một giọt nước mắt rơi xuống má. “Cô có thể đã là con gái tôi nếu cha của Adam Baswich thích phụ nữ miền Bắc.”
Vậy là Milly đã làm cho nhà Adam từ lúc ngài Công tước quá cố còn sống. Thảo nào bà ấy quan tâm và thương cảm cho tình cảnh của nàng đến vậy. “Bà có biết cố Công tước?”
“Không phải là biết. Cảm ơn trời.” Milly đặt hai tay lên ngực. “Người đàn ông đó có cái cách nhìn người khác giống như…” Bà ấy nói nhỏ dần, rồi rùng mình. “Ngay cả những người không bao giờ tin vào Thượng đế, cũng tin vào quỷ dữ sau khi gặp Công tước Greaves đời thứ chín.”
“Còn Công tước Greaves đời thứ mười thì sao?”
Nét mặt Milly giãn ra. “Ồ, ngài ấy nóng tính và có cách biết mọi chuyện mà đôi lúc khiến tôi lạnh người, nhưng từ khi ngài ấy còn nhỏ, tôi chưa bao giờ thấy sợ khi ở cùng phòng với ngài.” Bà quản gia mỉm cười và vỗ vai Sophia. “Tôi không được phép bàn tán về chủ nhân của mình, chứ nếu không, tôi có thể kể cô nghe vài chuyện.”
Là người kín miệng, Milly chắc chắn đã kể cho nàng rất nhiều chuyện. Sophia mỉm cười. “Tôi rất biết ơn về sự kín tiếng của bà.”
Và nàng cần tìm cách nhắc đến chủ đề về quà Giáng sinh cho những người hầu vô cùng trung thành với Adam. Nàng có linh cảm người đàn ông biết mọi thứ ấy không hay biết mình được coi trọng thế nào. Về phần Sophia, nàng biết số phận của mình. Chỉ là nàng gạt nó đi càng lâu càng tốt. Và Adam rất giỏi khiến nàng xao nhãng.
Adam nhìn danh sách anh vừa soạn ra. Mười ba cái tên của mười ba cô gái trẻ. Tất cả họ đều từ 18 đến 25, con nhà dòng dõi và đều từ xinh đến đẹp lộng lẫy. Và đều ao ước trở thành phu nhân Công tước Greaves.
Anh lần lượt nhìn từng cái tên, cân nhắc, rồi gạch một đường đen dày ngang qua những chữ cái. Giọng Sylvia Hart như móng tay cào vào thủy tinh. Tiểu thư Julia Greyson có đôi mắt xanh như hồ thu thì trí thông minh lại thấp. Rebecca Hart thì xinh nhưng tham lam.
Cuối cùng chỉ còn lại hai cái tên. Helena Prentiss cư xử điềm đạm và được biết đến là một người giỏi quán xuyến. Và tiểu thư Caroline Emery thì xinh xắn, hiểu rõ làm phu nhân Công tước thì cần gì và anh sẽ là một người chồng thế nào. Anh không muốn ai có bất kỳ ảo tưởng gì khi việc này chỉ là một giao kèo. Anh từ từ gạch một đường qua tên của tiểu thư Prentiss.
Nghe tiếng gõ cửa thật khẽ, anh ngẩng đầu lên. “Ai đấy?” “Brooks đây, thưa Công tước.”
“Vào đi. Nhớ đóng cửa lại.”
Bà quản gia làm theo và đứng trước bàn. Sợ bà ấy không thở được, anh ra hiệu cho bà ấy ngồi xuống ghế đối diện qua chiếc bàn làm từ gỗ gụ.
“Bà cho đi cái nơ rồi à?” anh hỏi, khi bà ấy ngồi yên.
“Vâng, thưa Công tước. Cô Sophia quả là người rộng rãi.”
Adam đã nhận thấy Sophia chiếm được cảm tình của những gia nhân, nhưng anh vẫn kinh ngạc trước mức độ trung thành họ dành cho nàng. “Và bà vẫn không định cho ta biết lý do cô ấy quyết định cho nó đi?”
“Không trừ phi ngài ra lệnh tôi làm chuyện đó, thưa Công tước. Tôi chỉ nói là nó liên quan đến lễ Giáng sinh, thế thôi.”
“Được rồi. Cảm ơn bà.” Anh tiếp tục đánh giá đối tượng kết hôn của mình. Sau từng ấy thời gian trì hoãn, anh tưởng quyết định sẽ khó khăn hơn. Anh thật ra chỉ muốn cất tờ giấy đi và tìm Sophia chơi bài.
Bà Brooks vẫn ngồi im.
Nén thở dài, Adam đặt cây bút lông xuống. “Còn chuyện gì nữa?”
“Vâng, thưa Công tước. Tôi… nếu ngài cho phép, tôi không muốn như chàng trai bị giết khi chạy từ nơi diễn ra trận chiến Marathon đến thành Athena9* .”
9* Câu chuyện của huyền thoại Pheidippides, một người đưa tin Hy Lạp. Ông được phái đi từ cánh đồng Marathon tới thành Athena để báo tin quân Ba Tư đã bị đánh bại. Ông đã chạy không nghỉ và đến nơi chỉ kịp báo tin rồi qua đời.
“Người đưa tin?” Anh nói. “Chẳng ai giết anh ta cả. Anh ta gục chết vì đuối sức khi chạy hơn 20 dặm.” Anh hơi khó chịu. “Là người đưa tin, bà tuyệt đối an toàn, bà Brooks. Bà muốn nói gì với tôi sao?”
“Ôi trời,” bà ấy lí nhí, nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt trên lòng. “Ngài muốn được thông báo nếu có ai… xúc phạm đến tiểu thư Sophia, hay nếu…”
“Đã có chuyện gì?” anh hỏi, không còn tâm trạng nào. Khi ngẩng mặt lên nhìn anh, bà quản gia nuốt khan.
“Ngài Burroughs vào phòng cô ấy và…”
Adam đứng phắt dậy. Nếu Burroughss dám gạ gẫm Sophia lên giường, anh ta tới số rồi. Nếu chạm vào nàng, anh ta tới số rồi. Cơn giận trào lên.
Anh chợt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của người gia nhân đang co rúm trên cái ghế đối diện. Nén giận, anh từ từ ngồi xuống. Vì vừa mới hứa sẽ chẳng có gì xảy ra với sứ giả, anh cần bình tĩnh lại. “Bà nói tiếp đi.” anh cố gắng nói.
Bà ấy hắng giọng. Hai lần. Anh có thể đếm số lần tim mình đập ở khoảng thời gian giữa lúc anh nói và khi bà ấy mở miệng ra.
“Hắn - ngài Burroughs - hỏi liệu Sophia có muốn được hắn bao dưỡng không. Cô ấy từ chối và hắn nói rồi cô ấy sẽ chỉ đứng đường thôi. Không giống từng từ nhưng tôi đã nghe hết và nó không dễ chịu chút nào, thưa Công tước. Tôi cũng định bước vào ngăn hắn lại, nhưng cho đến khi hắn nói những lời cay độc cuối cùng, cô ấy cũng đáp trả rất mạnh mẽ. Tôi mải… nghe cô ấy nói.”
Anh hiểu. Trong giây lát, Adam tập trung vào mấy câu câu cuối cùng bà quản gia vừa nói. Quá khứ của Sophia và bản chất của đàn ông cho anh biết nàng đã từng bị gạ gẫm và bản chất của nàng cho anh biết nàng chắc chắn sẽ thẳng thừng đáp lại những người như thế. Nhưng Burroughs là người có tật xấu. Hắn thỉnh thoảng sẽ giở trò.
“Cảm ơn, bà Brooks. Để ta xử lý chuyện này.”
Bà ấy giơ tay ngăn. “Khoan đã, Công tước! Sophia sẽ biết đã tôi kể với ngài và cô ấy sẽ không bao giờ tin tưởng tôi nữa.” Nước mắt bắt đầu lăn xuống đôi má tròn của bà. “Cô gái đáng thương đó! Tôi sẽ không bao giờ…”
Đập tay xuống mặt bàn, anh lại đứng dậy. “Ta sẽ xử chuyện này, bà Brooks,” anh lặp lại, cương quyết hơn. “Bà không cần lo lắng cho bản thân và tiểu thư White.”
“Ôi, cảm ơn ngài, Công tước. Tôi xin lỗi, thưa Công tước. Chỉ là…”
“Thế thôi, bà Brooks. Xuống bếp uống trà đi. Bình tĩnh lại.”
Di chuyển nhanh như chớp, bà quản gia đứng lên và chạy biến ra cửa, đóng thật mạnh, điều mà anh thường không cho phép gia nhân làm. Adam cúi đầu và đứng yên một lúc lâu trong khi anh cân nhắc làm điều mình muốn hay hành động khôn ngoan.
Mọi thứ rõ ràng đã thay đổi nếu như anh do dự chỉ vì nghĩ tới một quản gia hay một cô gái tóc đỏ đã hứa hôn với một mục sư. Điều anh muốn rất đơn giản: nện cho Aubrey Burroughs một trận nên thân. Đương nhiên, anh cũng muốn nện mục sư Loines một trận nên thân trong khi anh còn chưa từng gặp mặt anh ta. Tuy nhiên, điều anh nên làm khó nhận thức hơn.
Adam ra cửa và giật chuông treo tường. Nửa phút sau, Udgell gõ cửa và anh mở ra. “Tìm Keating Blackwood và đưa ngài ấy đến đây,” Adam nói và đóng cửa lại trước khi viên quản gia kịp nhận lệnh.
Burroughs và anh là bạn. Cũng nhiều năm nay rồi. Khoảng 8 năm trước, họ và Oliver Warren là bạn thân. Sau lần xung đột với Oliver, anh và Burroughs cũng bắt đầu xa cách. Hiểu theo một nghĩa, Aubrey Burroughs là tàn dư của một cuộc sống cũ mà Adam đã gần như vứt bỏ ngay khi nhận ra nó không đi theo hướng anh muốn. Khi anh nhận ra mình sắp bắt đầu đi theo vết xe đổ của cha.
“Gì đấy?” Keating đẩy cửa bước vào.
“Tôi cần nói chuyện với anh,” Adam đáp, giọng thiếu tự nhiên, đóng cửa lại rồi đi tới cửa sổ rồi quay lại.
“Nói nhanh đi. Camille và Sophia sắp ăn hết hạt dẻ nướng rồi.”
Adam quay lại nhìn anh ấy. “Sophia đang ở cùng hai người?”
Keating nhướn mày rồi ngồi xuống ghế. “Hai người họ dính lấy nhau. Tôi cũng không thấy phiền. Tôi nợ Sophia và Cammy thì không có nhiều bạn.” Nét mặt Keating dịu lại và anh ấy rướn người về phía trước. “Sao thế? Trông anh lại như muốn động thủ.”
Dù Adam muốn đi tới đi lui hơn, nhưng thế chẳng có tác dụng gì. Anh ngồi lên thành cái ghế bên cạnh Keating. “Sophia trông có không vui không?”
“Anh nhắc tôi mới để ý, trông cô ấy hơi… buồn buồn, nhưng nghĩ tới những gì sắp xảy ra, tôi cũng buồn.”
Nàng thấy buồn. Burroughs đã làm tổn thương nàng. Vì vậy, Adam muốn làm hắn bị thương. “Thế Burroughs có mặt không?” anh hỏi dồn, không che giấu được sự hằn học khi nói tên người bạn cũ.
Thay vì trả lời, Keating khoanh tay ngang ngực. “Tôi sẽ không nói thêm gì cho đến khi anh cho tôi biết tại sao anh lại tra hỏi tôi thế này. ”
Cùng người khác lên kế hoạch hay quyết định chưa bao giờ hấp dẫn Adam. Nhưng dù muốn thừa nhận hay không, anh gọi Keating đến vì một lý do. Anh tin tưởng Blackwood. “Tôi cần sự im lặng của anh về những gì tôi sắp nói.”
Keating gật đầu. “Được.”
Bạn anh không hề ngập ngừng. Không điều kiện, không đặc ân. Blackwood cũng có những trở ngại riêng phải đối mặt, nhưng sự trung thực và thẳng tính của Keating và những gì anh ấy làm luôn khiến Adam thán phục. Nghĩ lại, đó cũng là những đức tính anh thích ở Sophia.
“Burroughs đề nghị Sophia làm người tình của anh ta. Khi bị từ chối, anh ta nói vài lời khó nghe, đại loại là nàng thế nào rồi cũng sẽ ra đứng đường. Việc tương lai của nàng cũng chỉ khá hơn một chút không phải là vấn đề chính.”
Keating ngồi im một lúc lâu. Điều này làm Adam nhớ lại cho tới khi anh ấy gặp Camille, Keating gần như dành 6 năm qua để uống rượu và đánh nhau. Xem ra thế cũng có lợi, chỉ trừ nếu Burroughs bị đánh, thì người ra tay sẽ là anh.
“Tôi có một câu hỏi,” Keating hạ giọng. “Nói đi.”
“Sophia là gì với anh?”
Anh khựng lại. “Cái gì? Hỏi kiểu gì thế? Tôi vừa mới nói có người đã hạ nhục bạn của vợ anh cơ mà.”
“Và tôi muốn biết liệu anh có làm thế không.”
Người anh lại sôi lên. “Giải thích đi,” anh lẩm nhẩm. “Không. Anh mới là người cần giải thích.”
Rõ ràng, hỗ trợ vô điều kiện chỉ được đến thế này thôi. “Tôi có thể đã nói sẽ hỗ trợ gánh nặng tiền bạc cho nàng,” anh miễn cưỡng thừa nhận. “Khi từ chối, nàng cũng kể tôi nghe hoàn cảnh của mình. Tôi không sỉ nhục nàng vì hoàn cảnh xuất thân của nàng. Tôi không xúc phạm Sophia vì lựa chọn sinh kế của nàng. Khi tôi xúc phạm Sophia, nàng ném bóng tuyết vào đầu tôi.”
Khi Adam nói, cơn giận dữ cuộn lên trong anh dịu đi đôi chút. Chỉ nghĩ về Sophia cũng ít nhiều thắp sáng tâm hồn anh.
“Anh đã dụ cô ấy bán thân cho mình.”
Anh đã bình tĩnh lại đối chút nhưng Keating có vẻ còn giận hơn. “Tôi sẽ không nói như thế và điều đó giống đề nghị hơn là dụ dỗ. Không có gì mới cả, Keating. Và đối với vài người phụ nữ, đó là một cách giúp họ có nhà, trang sức và quần áo đẹp…”
Keating đánh anh. Adam đang ngồi trên thành ghế liền ngã ra sau. Anh loạng choạng đứng dậy, gào lên. Bản năng đầu tiên là đánh trả. Thật mạnh. Nhưng anh cần Keating. Nếu Blackwood chết, anh ấy sẽ không thể giúp. Thế nên thay vì đánh, Adam nắm chặt thành ghế. “Tôi sẽ bỏ qua chuyện này,” anh bình tĩnh nói, ném được vị của máu trên môi, “vì tôi mừng là nàng có một người bảo vệ. Đánh tôi lần nữa thì tôi sẽ không rộng lượng thế này đâu.”
“Muốn làm gì thì làm. Camille, Sophia và tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Không đâu.”
“Anh mong tôi ở lại đây khi anh gạ gẫm bạn tôi và cho phép những người đàn ông khác làm thế? Cô ấy muốn một nghỉ kỳ lễ vui vẻ, Greaves. Không phải đến đây để cho chủ nhà làm mọi thứ tồi tệ hơn. Anh là một kẻ chẳng ra gì và tôi chán anh rồi.”
Adam chửi thề và chạy ra chặn cửa. “Tôi làm thế đúng một lần, Keating. Nhiều tuần trước. Kể từ đó, Sophia và tôi… Chúng tôi là bạn.”
“Ha ha.”
“Đừng có ‘ha ha’ với tôi. Cả tuần qua, tôi đêm nào tôi cũng ở phòng nàng. Giữa chúng tôi có là gì thì cũng được sự đồng thuận của cả hai.” Đại loại thế. Chính xác giữa họ là gì, anh không thể định nghĩa. Anh không chắc mình muốn gì, điều đó sẽ khơi thêm nhiều câu hỏi nữa mà anh không thể trả lời. “Cả hai chúng tôi đều biết Hennessy buộc nàng phải làm gì, nhưng nàng vẫn còn vài tuần để làm điều mình muốn.”
“À, vậy nên anh đã hủy hoại cô ấy, điều chắc chắn sẽ làm cuộc sống của Sophia ở Cornwall dễ dàng hơn. Anh biết thừa bản tính lăng nhăng của mình sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp. Không có ai cùng đẳng cấp để anh chơi cùng à?”
Đủ rồi đấy. “Xin lỗi, nhưng chẳng phải anh đã cướp cô dâu của em họ mình ngay tại nhà thờ? Giữa lúc hôn lễ đang cử hành? Đừng có mà mạnh miệng dạy tôi cách hành xử. Nếu Sophia hài lòng với điều đó, thì tôi cũng vậy.”
Keating đi tới đi lui trước bàn. “Được lắm. Nếu không đánh được anh, thì tôi sẽ tẩn Burroughs.”
“Đừng, anh không thể đánh Burroughs. Nếu Sophia phát hiện ra tôi biết chuyện, nàng sẽ biết ngay ai nói với tôi. Tôi đã… hứa sẽ giữ bí mật cho người đó.”
Trời ạ. Anh đang bị cái quái gì thế này? Ai cũng biết rằng một khi muốn làm điều gì đó, anh sẽ làm cho bằng được. Cách nào không quan trọng. Nhưng anh lại cam đoan với bà Brooks rằng người đưa tin sẽ không bị trừng phạt. Ngoài ra, anh biết Sophia quý mến bà quản gia và anh không định khiến nàng mất đi một trong số những người bạn ít ỏi của nàng.”
“Vậy gọi tôi đến đây làm gì?”
“Để ngăn tôi đánh Burroughs. Và khuyên tôi nên làm gì để tống anh ta đi mà không khiến Sophia nghi ngờ.”
Keating nheo mắt. “Tiếc là Burroughs không phải người rơi xuống sông.”
“Còn chưa muộn. Điều gì cũng có thể xảy ra.”