Chương 12
Adam ngồi xuống chiếc ghế tại đầu bàn ăn như mọi khi, thấy Sophia ngồi giữa Keating và Francis Henning gần như vô hại. Tốt. Trong khi đó, Burroughs đã chuyển tới đầu bàn bên kia, ngồi gần Eustace. Adam không rõ anh ta muốn tránh xa Sophia hay muốn làm thân với bà chị vênh váo của mình. Nhưng anh sẽ tìm kiếm đáp án.
“Tiểu thư Sophia, tối nay, trông cô thật lộng lẫy,” Henning nói và nâng ly.
Adam nhận thấy nhiều người đàn ông chưa vợ đều nâng ly hưởng ứng. Adam cũng muốn nâng ly với nàng, vì ngay lúc này, anh không thể chạm vào người nàng. Nàng mặc chiếc váy màu đỏ thẫm anh đặt may. Anh yêu cầu được xem trước mẫu vải để bảo đảm nó sẽ tôn lên màu tóc của nàng. Giờ trông nàng hệt như một ngọn lửa, tươi vui và sáng bừng, cô gái lộng lẫy nhất trong phòng.
Để tránh nhìn nàng không chớp, anh cúi đầu tập trung vào món gà tây nướng. Henning, Timmerlane và Lassiter đã tìm thấy bốn con gà trống tây và mang chúng tới, dù anh có chút hy vọng chúng sẽ thoát được bàn tay của số phận.
Có tiếng gõ ly, nổi bật lên trong tiếng nói cười rôm rả và Adam nhìn lên. Anh nheo mắt khi thấy Aubrey Burroughs đứng lên, tay cầm ly rượu.
“Mời nâng ly,” Burroughs cười tươi trong khi mọi người im lặng. “Cho vị chủ nhà, Công tước Greaves, vì sự rộng rãi của mình.”
“Mừng Công tước,” các vị khách hưởng ứng, nâng ly về phía anh và uống cạn.
Burroughs là một tên khốn thông minh. Adam không thể tấn công hắn lúc này mà không có vẻ nhỏ nhen… và ghen tuông. Như vậy có thể sẽ hoàn thành ý định của Aubrey, vì điều anh không muốn chia sẻ đã bị chiếm lấy.
Thầm chửi thề, Adam liếc Sophia, nhận thấy đôi má trắng trẻo của nàng trở nên nhợt nhạt hơn. Anh càng điên tiết. Sophia không biết anh đã được thông báo về cuộc nói chuyện giữa nàng và Burroughs. Nàng nghĩ gì về lần nâng ly này? Rằng Aubrey đang cố ngụ ý nàng cũng rộng rãi với các vị khách nam? Xem ra đó là cách giải thích hợp lý duy nhất.
Không ai được phép xúc phạm Sophia. Anh đứng lên.
Trước khi anh kịp xông vào Burroughs, Camille Blackwood chợt kêu lên và đứng bật dậy. “Tôi cũng muốn nâng ly,” cô ấy nói giọng run run, không quên khó chịu liếc người chồng vẫn đang ngồi im bên cạnh.
Vì một phụ nữ đã đứng lên, những người đàn ông có mặt buộc phải làm theo. Burroughs không phải là người thông minh duy nhất tại bàn. Và Keating chứng tỏ mình là người bạn tốt hơn Aubrey.
“Cô nâng ly vì điều gì thế, phu nhân Blackwoods?” Lassiter hỏi với nụ cười lười biếng khi mọi người đều nâng ly.
Camille lại nhìn Keating và anh ấy khoác vai cô. “Cho phép anh chứ, em yêu?” Keating hỏi. “Đương nhiên rồi.”
Anh ấy mỉm cười. “Mừng những người bạn tốt. Mừng những người bạn mới.”
Giọng nói của Keating bị nhấn chìm bởi tiếng âm thanh vui mừng của Sophia. “Bạn mới?” nàng hỏi rồi cầm tay Camille đặt lên ngực mình.
Camille gật đầu rồi mỉm cười. “Ừ.”
Sophia ôm lấy bạn. Hai chị em nhà Harts cũng bắt đầu vỗ tay và chúc mừng. Tiểu thư Caroline cũng vậy. Dù chỗ Eustace hầu hết vẫn yên lặng, anh hình như là người duy nhất để ý điều này giữa những âm thanh chúc tụng.
Adam cười và đi tới vỗ v ai Keating. “Giỏi lắm, Blackwood.”
“Cảm ơn.” Keating chụp cánh tay anh, kéo lại gần hơn. “Bình tĩnh đi,” bạn anh nói nhỏ. “Tôi không còn bất ngờ nào nữa đâu.”
“Anh ấy đáng ra không được nói cho tới khi tôi kể riêng với Sophia trước,” Camille dịu dàng xen vào.
Sophia vẫn đang cười, không giấu nổi niềm vui và kiễng chân hôn lên má Keating. “Đừng bận tâm. Tôi rất vui…”
“Trời ạ! Đồ đần độn hậu đậu!”
Adam nhìn về phía sau Sophia. Burroughs đã đứng dậy, chiếc áo khoác và gi-lê đẹp đẽ dính đầy gà tây. Bên cạnh hắn, Udgell đang cầm một chiếc đĩa không và cầm khăn lau, chỉ khiến vết bẩn lan ra.
“Xin ngài thứ lỗi, ngài Burroughs,” ông ta lẩm bẩm, mặt vẫn dửng dưng như mọi khi. “Một lỗi lầm không thể tha thứ.”
“Đúng, không thể tha thứ!” Aubrey quay ngoắt lại lườm Adam. “Ngài không nên thuê đười ươi làm gia nhân.”
Trong suốt mười lăm năm Udgell làm cho anh, Adam chưa một lần thấy ông ta đánh rơi thứ gì. Chưa hề. “Vào bếp đi, Udgell,” anh nhẹ nhàng bảo, cố nén cười. “Thay đồ đi, Burroughs. Có phải tận thế đâu.”
Rõ ràng, tình cảm và lòng trung thành của những người gia nhân đối với Sophia sâu sắc hơn anh tưởng. Và Udgell chắc chắn sẽ được thưởng lớn.
“Có ai muốn chơi trò ăn nho không?” Adam nói và đi vào phòng khách cùng với những vị khách nam. Một lúc sau, mùi xì gà và rượu chạm vào mũi Sophia.
Camille, ngồi trên trường kỷ bên cạnh Sophia, vỗ tay. “Lâu rồi tớ chưa được chơi trò ăn nho!”
Sophia đương nhiên đã từng nghe đến trò chơi này, nhưng chưa chơi lần nào. Nàng kéo Cammy đứng lên khi hai người hầu di chuyển đồ đạc để chừa một khoảng trống chính giữa phòng. Người hầu thứ ba đến cầm theo một chiếc bát sứ nông, trong khi người thứ tư mang một bát nhỏ hơn đựng nho khô và một bình rượu hâm nóng.
Adam đón lấy bát đựng nho khô, rồi lấy trong túi ra một chiếc khuy áo nhỏ màu đen. “Ai tìm được chiếc khuy này,” anh giơ lên cho mọi người thấy, “sẽ nhận một thứ từ tôi.”
“Một điền trang hả?” Drymes hỏi và nở nụ cười.
“Ngựa của ngài,” người nào đó nàng không biết tên lên tiếng.
Khi mọi người bắt đầu gợi ý những món quà lớn và cười nói với nhau, Adam giơ tay lên. Không cần anh lên tiếng, căn phòng im lặng ngay. Trong một lúc, Sophia tự hỏi cảm giác được mọi người lắng nghe và có thể kêu gọi sự chú ý chỉ bằng một cử chỉ sẽ thế nào. Adam dễ dàng làm thế. Dù đang ngồi, đứng hay trượt băng, anh đều thu hút sự chút ý từ người khác. Anh chắc chắn đã thu hút sự chú ý của nàng.
“Xem ra ta cần nói cụ thể hơn,” anh lên tiếng. “Ai tìm được cái khuy này,” anh lặp lại, “sẽ nhận được thứ này.”
Một người hầu tiến lại, hai tay bê một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ gụ. Khi anh ta dừng lại trước mặt mình, Adam mở nắp hộp và lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc tinh xảo. Mặt dây chuyền là một viên kim cương sáng lóng lánh dưới ánh đèn chùm. Viên kim cương to bằng hạt dẻ và có giá hơn những gì nàng kiếm được trong 3 năm tại Tantalus. Có khi là 5 năm.
Adam cất món đồ vào hộp và đóng nắp lại. “Chấp nhận thách thức chứ?”
Đáp lại đám đông đồng thanh hô ‘có’, anh trịnh trọng thả cái khuy vào bát nho khô và dùng ngón tay khuấy lên. “Xếp thành hai hàng. Mỗi người được thử hai lần, xong thì xuống cuối chờ lượt tiếp theo.”
Người hầu cầm chai rượu rót vào cái bát và Adam đổ nho khô vào. Cũng người hầu đó nhóm một cái bùi nhùi trong lò sưởi, trong khi những người khác đi loanh quanh thổi tắt nến khắp phòng. Trong không gian gần như tối đen, Adam cầm lấy cây bùi nhùi.
“Chúc may mắn,” anh nói và đốt rượu lên.
Những ngọn lửa xanh liếm lên thành bát, kỳ quái và đẹp đẽ trong bóng tối. Ngay lập tức, những khuôn mặt xung quanh nhuộm ánh sáng xanh, như những con ma Giáng sinh trong mấy câu chuyện nàng đọc thời bé.
Và rồi, lần lượt từng người, cười khúc khích và thách đố nhau. Những bàn tay cho vào bát rồi lấy ra hạt nho khô đang bốc cháy rồi bỏ vào miệng. “Trời ơi,” nàng kêu lên sửng sốt.
“Trông thế nhưng không nóng đâu,” Henning cất tiếng từ đằng sau nàng. “Bí quyết là thổi tắt lửa trước khi rượu cháy hết.”
Sylvia Hart ré lên và đưa tay che miệng. “Rát quá,” cô ta kêu lên, bỏ tay xuống và cười khanh khách.
Được, nếu Sylvia có thể chịu được, thì nàng cũng thế. Ai đó hò reo “Khuy áo, khuy áo, ai sẽ tìm được khuy áo?”, hàng của nàng nhanh chóng tiến về phía trước. Không có ánh sáng, thật khó để phân biệt đâu là nữ bá tước và đâu là cô gái Tantalus cho đến khi họ đứng trước cái bát. Điều đó mang lại cảm giác thật… dễ chịu. Nàng có thể hòa cùng tiếng cười và những lời đùa cợt mà không bị cắt ngang, phớt lờ hoặc bị lườm vì tìm cách hòa nhập với những người cao sang.
Rồi cũng đến lượt Sophia. Vì đã quan sát nãy giờ, nên nàng hít sâu và cho tay vào cái bát. Nhiệt truyền lên những ngón tay nàng, cảm thấy được, nhưng không đau. Nàng bốc một hạt nho khô, rút bàn tay bao phủ bằng ánh sáng xanh của rượu cháy và cho nó vào miệng.
Lưỡi nàng ngay lập tức cảm nhận được thứ gì đó cứng và nhẵn. Cái khuy. Nàng sửng sốt và suýt nữa thì mắc nghẹn. Nàng vờ ho và nhổ nó ra. Chết thật. Thế này không được đâu. Nàng lấy khăn lau tay trong khi dấu cái khuy giữa hai ngón tay.
Không chần chừ thêm nữa, Sophia cho tay vào bát lần hai. Nàng tách hai ngón tay, thả rơi cái khuy, đồng thời nhón lên một quả nho và cho vào miệng. Nàng gượng cười và đi xuống cuối hàng.
Một bàn tay bịt miệng nàng rồi một bàn tay khác ôm lấy vai, kéo nàng ra sau.
“Suỵt,” Adam nói khẽ trước khi nàng kịp lấy đủ hơi để la lên. Sophia hơi thả lỏng người khi anh lôi nàng ra khỏi phòng khách.
“Ngài làm em hết hồn,” nàng thì thào, đập vào tay Adam khi anh buông nàng ra.
“Lúc nãy nàng làm cái gì vậy?” anh hỏi nhỏ. Nàng không nhìn thấy mặt anh, nhưng giọng anh có vẻ không vui.
“Thì chơi trò ăn nho. Em chưa chơi bao giờ.” “Nàng đã tìm thấy cái khuy.”
Chết. “Đâu có.”
“Ta đã nhìn nàng. Nàng nhanh tay nhưng ta cũng thế. Giải thích đi.”
Làm sao nàng có thể giải thích chuyện này với một người như anh? Nàng tập trung lau vết rượu còn vương trên mấy ngón tay một lúc. “Em cân nhắc giá trị của viên kim cương với những gì mọi người sẽ nói và nghĩ, những nghi ngờ về lòng trung thực của em, mối quan hệ giữa em với ngài và băn khoăn không biết sẽ phải giải thích thế nào với người chồng mục sư của em. Viên kim cương không bằng nên em trả lại nó.”
Mắt Sophia lúc này đã quen với bóng tối, nên nàng có thể nhìn thấy nét mặt cau có của Adam và dáng người to lớn của anh. Tuy nhiên, anh không làm nàng có cảm giác như một nữ sinh nghịch ngợm vì bắt quả tang làm rối dây nơ của đối thủ. Sophia ngẩng mặt lên.
“Ta tưởng nàng không quan tâm những vị khách nghĩ gì,” anh nói thật khẽ.
“Đúng. Nhưng em có quan tâm những rắc rối họ có thể gây ra cho mình, không sớm thì muộn. Nếu họ đồn em là một kẻ cắp, danh tiếng của Tantalus có thể bị tổn hại. Em không chấp nhận những điều khoản của Hennessy về việc bỏ đi để làm tổn hại đến câu lạc bộ bằng những hành động của mình.”
Ai đó trong phòng bắt đầu hoan hô, ngay sau đó là những tiếng thở dài tiếc rẻ và tiếng huýt sáo bực tức. Anh xoay đầu lắng tai nghe, rồi quay lại nhìn nàng. “Chuyện này không thể chấp nhận được.”
“Là thế đấy. Giờ ngài hãy vào trong trao giải thưởng cho người thắng cuộc đi.”
Adam ôm lấy khuôn mặt nàng và hôn nàng. “Đừng có bảo ta phải làm gì,” anh nói nhỏ và đi vào phòng khách.
Sophia tựa người vào tường trong bóng tối. Khi nào nghe thấy anh trao viên kim cương cho người nào đó tìm ra cái khuy, nàng mới vào. Nếu Adam bắt đầu nói linh tinh về chủ nhân thực sự của món quà, nàng sẽ bỏ chạy.
Sợi dây chuyền đúng là đẹp thật và nàng có thể bán nó đi rồi cho tiền vào tài khoản. Mua quần áo, một chiếc xe ngựa mới, hay thứ gì đó nàng không dùng dến ở Cornwall. Không đáng.
“Tiểu thư Caroline. Phần thưởng này dành cho cô,” Giọng Adam cất lên và nàng nhẹ người rồi đứng thẳng lên. Tạ ơn Chúa. Viên kim cương đã thuộc về người con gái Adam sẽ chọn làm vợ, nên thế. Sophia gần như có thể lờ đi cảm giác ghen tuông khó chịu khi nghĩ đến nó, nếu nàng cố gắng.
Khi nến được thắp lên, nàng đi vào phòng. Ai đó gợi ý chơi đố chữ và nàng chỉ ngồi nhìn. Nàng thử trò này một lần lúc còn đi học, chỉ để ‘đồng đội’ của nàng từ chối đoán từ nàng đang gợi ý. Ở đây chắc còn tệ hơn. Và khi có Burroughs trong phòng, nàng không muốn mình trở thành trung tâm mọi sự chú ý, dù chỉ là để chơi. Dù sao đi nữa cũng không phải tối nay.
Tiểu thư Caroline vênh váo đi khắp phòng, viên kim cương lấp lánh trên cổ. Khi Camille ngồi xuống và dùng tay che khuôn mặt nhăn nhó, Sophia bật cười. “Cô ấy đang vui. Như thế có gì sai.”
“Chỉ là ăn may thôi mà. Đằng nào chẳng có người thắng. Tớ tưởng các tiểu thư vẫn phải tỏ ra nho nhã dù thắng hay thua chứ.”
“Ôi, cứ để cô ấy thể hiện. Cậu có tin tốt hơn cơ mà, Cammy.”
Cammy cười. “Xin lỗi vì Keating nói ra như thế. Tớ muốn kể cho cậu vào đêm Giáng sinh, khi tớ nhờ cậu làm mẹ đỡ đầu cho đứa bé.”
Sophia sững người. “Tớ ư?” nàng thì thầm, toàn thân run lên. “Tớ không thể. Tớ còn không biết ngài mục sư sẽ nghĩ thế nào về chuyện đón nhận con của Camille và Keating Blackwood.” Nàng rùng mình. Nếu nàng có con thì sao? Liệu mục sư Loines có trừng phạt nó vì nó là con của nàng không? Vì những tội lỗi của nàng?
“Cậu sẽ làm được, nếu cần. Dựa vào phản ứng của bố mẹ tớ với tớ và Keating, tớ không muốn họ chịu trách nhiệm đối với con cái của tớ nếu có điều gì xảy đến với chúng tớ. Tớ tin cậu, Sophia.” Cô ấy thở dài. “Hãy suy nghĩ, được không? Đi mà.”
Ý tưởng đó khiến nàng lo lắng. Đồng thời, nàng biết việc được nuôi dạy trong một gia đình cảm thấy khó chịu và xấu hổ vì sự có mặt của nàng có cảm giác thế nào. Sophia chầm chậm gật đầu. Vì lợi ích của mình, ngài mục sư tốt nhất là không được đụng tay đụng chân hay nói nặng nói nhẹ về đứa bé. Hay bất kỳ đứa bé nào. “Tớ đồng ý. Chỉ cần hứa với tớ là sẽ không có chuyện gì xảy đến với cậu và Keating.”
Cammy ôm lấy cánh tay nàng. “Tớ cũng định thế. Cảm ơn cậu. Giờ tớ thấy khá hơn rồi.”
“Và tớ cần hít thở một chút.” Hôn lên má bạn, Sophia đứng lên. “Cậu cũng nên đi nghỉ sớm.”
“Ồ, đừng cằn nhằn tớ. Keating là đủ khiến tớ phát điên.” “Chúc cậu ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon, Sophia.”
Một vài người khách cũng lục tục kéo lên lầu và Sophia vờ chỉnh lại một bên giày cho đến khi không phải giả vờ không để ý rằng không ai nói chuyện với mình. Nhưng ngay cả khi đã cẩn thận đến thế, vẫn còn ba người phụ nữ đứng ở hàng lang khi nàng lên gác. Vì ngày hôm nay của nàng đã rất tệ rồi, ngoại trừ niềm vui khi nhận được một nụ hôn và sự kinh ngạc khi được đề nghị làm mẹ đỡ đầu, nàng chẳng mấy ngạc nhiên.
“Váy đẹp đấy,” một trong ba người nói khi nhìn nàng từ trên xuống dưới.
“Cảm ơn, tiểu thư Fiona,” nàng đáp, khẽ nghiêng đầu. “Nhưng cô không nghĩ mình đã hơi làm màu khi mặc một màu sặc sỡ như vậy chỉ vì nó tôn lên mái tóc cô?”
“Mái tóc đó cũng có đẹp đẽ gì,” một người khác bình luận.
Sophia vẫn mỉm cười nhẹ nhàng. “Tôi cảm kích sự quan tâm của mọi người, nhưng vì tóc là tôi được thừa hưởng từ mẹ và váy thì mượn từ cố Công tước phu nhân, nên tôi cho rằng các vị đang xúc phạm họ.” Nàng nhún gối. “Tạm biệt.”
Người phụ nữ thứ ba, Claire, nữ hầu tước Hayforth, cau mày. “Dù cho cô có lấy được chiếc váy đó ở đâu đi nữa, thì cũng không phải là của Juliana Baswich. Bà ấy ghét màu đỏ. Ai cũng biết điều đó. Nói dối hợp lý hơn đi.”
Dựa vào những gì Sophia biết về bà Công tước quá cố, điều này nghe rất hợp lý. Vậy thì Milly đã tìm ra nó ở chỗ nào? Nếu nàng không bị thu hút bởi màu sắc chiếc váy và việc nó quá hợp với tóc nàng, thì nàng hẳn đã nhận ra. Sáng mai, Milly phải giải thích rõ ràng việc này.
Sophia nén thở dài khi nàng về đến phòng ngủ và mở cửa. Dù chiếc váy có thuộc về một diễn viên nào đó, nàng cũng không quan tâm. Nàng vẫn thấy biết ơn khi mặc nó. Nhưng nếu nàng nợ ai đó một đặc ân - và lời cảm ơn - nàng cần phải biết.
Hộp đựng đồ đan nằm phía sau tủ đồ và nàng nó mang ra để bên chiếc ghế gần lò sưởi nhất. Khăn len có vẻ là ý hay, nhưng đó là trước khi Công tước Greaves dùng kim cương làm quà tặng trong bữa tiệc.
Bật lên câu nguyền rủa học được từ Hầu tước xứ St. Aubyn sau khi thua một ván bài faro, nàng lấy chiếc khăn của Adam ra tiếp tục đan. Dù anh có trân trọng nó hay không, nàng vẫn muốn tự làm một món quà tặng anh.
Chỉ sau nửa tiếng và chuẩn bị lấy cuộn len thứ ba, nàng đặt chiếc khăn sang một bên. Sophia ghét cảm giác sầu muộn và khi chẳng có gì làm ngoài việc nhìn cuộn len, nàng không thể thoát khỏi nó. Nàng tháo dép rồi đi vào đôi ủng đã được giặt và đánh bóng.
Áo khoác cũ của Adam rất ấm và nặng. Nàng mặc nó bên ngoài bộ váy đẹp đẽ và chói mắt của mình. Để xem cái váy thuộc về ai rồi nàng sẽ thu xếp mua nó. Nàng sẽ chỉ có thể mặc nó lúc một mình, khi chồng nàng ra ngoài để gặp gỡ giáo dân hay gì đấy, nhưng nàng cảm thấy thật… nhiệt huyết và đầy sức sống khi mặc nó.
Tóc vẫn còn búi, nên Sophia trùm lên đầu một chiếc khăn cũ để khỏi lạnh tai. Rồi nàng mở cửa - và suýt đâm vào Adam.
Anh đang giơ tay lên định gõ cửa, nét mặt chuyển từ vui sang bối rối khi nhìn thấy cách ăn mặc của nàng. “Nàng định đi đâu?” anh hỏi nhỏ.
“Em cần chút không khí. Chỉ đi bộ một lát trong vườn thôi.”
Đưa mắt nhìn nhanh căn phòng ấm cúng đằng sau nàng, anh cau mày. “Nàng chắc biết giờ đã gần 1 giờ sáng.”
“Em sẽ mượn đèn lồng.”
Nàng hầu như không bao giờ đoán được Adam Baswich nghĩ gì, nhưng lần này, nàng không bất ngờ khi anh đưa tay ra. “Ta sẽ đi cùng nàng.”
Sophia lắc đầu. “Ngài có mang áo khoác đâu.”
Adam mỉm cười, đôi môi cong lên khiến nàng muốn hôn anh. “Đừng cãi, được không?” anh nói nhỏ, cầm tay nàng đặt lên cánh tay áo màu nâu sậm của anh.
Nàng ngoan ngoãn bước ra hành lang và đóng cửa lại. Không nên đánh động ai rằng nàng chưa đi ngủ. Vẫn còn rải rác vài ngọn nến và nàng nghe thấy nhiều giọng đàn ông vọng ra từ phòng bi-a. Nàng chợt băn khoăn không biết có giọng Aubrey Burroughs trong đó không và hắn đang nói gì đó về nàng.
Cầu thang dành cho gia nhân ở phía đông trống trơn và nàng đặt tay rảnh lên tường để dò đường đi. Ở đầu bên kia nhà bếp im ắng, Adam lấy xuống thứ gì đó giống như áo khoác của một người hầu từ giá gần cửa và mặc vào. Vai anh rộng hơn chủ nhân chiếc áo khiến anh không thể cài cúc, nhưng ít nhất nó có thể giữ ấm cho anh. Nàng không muốn làm Công tước Greaves bị cảm lạnh.
“Ta không nghĩ chúng ta cần đèn lồng đâu,” anh lên tiếng khi họ bước ra ngoài. Mảnh trăng khuyết tỏa ánh sáng dìu dịu xuyên qua màn mây mỏng, biến tuyết thành một màu bàng bạc.
Đâu đó đằng xa hàng cây, một con cáo kêu lên. Đó là một âm thanh cô đơn buồn tủi và Sophia đi sát vào Adam hơn. Nàng không thể cưỡng được. Anh đã trở thành mật ngọt và nàng là ong. Dù chuyện này đã bắt đầu như thế nào - một sự mới lạ, một tình bạn, một sự phản kháng chống lại tương lai cô đơn - ở bên cạnh anh lúc này dường như… là chuyện sống còn. Cần thiết cho hạnh phúc sau này và tinh thần của nàng.
Nếu không còn lý do gì khác, Sophia sẽ dừng lại. Nếu nàng biết bất kỳ điều gì trong cuộc đời của mình, thì đó là nắm giữ hạnh phúc khi có thể và chuẩn bị tinh thần nhìn nó ra đi. Khi nàng không thể chịu được việc đánh mất hạnh phúc, thì nàng chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối và thương tổn. Song, nàng chưa từng biết có con ong nào rời bỏ mật của mình. Rắc rối để sau. Adam là hiện tại.
“Thật dễ chịu,” Adam nói, hơi thở đọng trong không khí. Nàng cười tươi. “Ngài tự nguyện ra ngoài. Đừng than vãn nữa.”
Anh nhướn mày, ánh mắt lấp lánh thích thú. “Và nàng có tiếng tốt tính và vui vẻ. Người ta thật chẳng biết gì.”
Khoảnh khắc này thật tuyệt vời. Nàng ngước nhìn khuôn mặt anh, muốn ghi nhớ mọi thứ về nó - cái lạnh, hơi ấm của cánh tay, ánh trăng bàng bạc phủ lên mái tóc đen của anh, tiếng giày họ chạm trên nền tuyết. “Đúng vậy,” nàng nói.
“Và nàng có định nói cho ta biết tại sao tự nhiên lại muốn hít thở không khí không?”
“Toàn những lý do bình thường,” nàng đáp, nắm lấy bàn tay anh và vòng ra trước mặt anh. Adam ôm nàng vào lòng và cúi xuống hôn nàng.
Khao khát cồn lên trong nàng, nóng ấm và chào đón. Nhưng trừ phi nàng đã nhầm, thì nàng sắp làm việc có lỗi với một người phụ nữ khác. Đó chính là điều đưa nàng về thực tại. Làm bản thân tổn thương là một chuyện. Làm người khác tổn thương lại là chuyện khác. “Em có điều muốn hỏi,” nàng nói, bắt gặp ánh mắt của Adam khi anh ngẩng đầu lên.
“Không hay rồi.” Cầm tay Sophia, anh đưa nàng đi dọc theo lối đi tối giữa hàng cây trụi lá và bụi cây tuyết phủ đến đài phun nước trống trơn giữa khu vườn. Adam ngồi xuống chiếc ghế băng đối diện với những sinh vật biển hoang dã đang chạy trốn khỏi thần Poseidon cầm đinh ba bị đóng băng ở tâm đài phun rồi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh. “Ta cũng muốn hỏi nàng vài câu. Nhưng ưu tiên phụ nữ.”
Cách ngón tay anh đan vào ngón tay nàng làm nàng choáng ngợp. “Tiểu thư Caroline Emery,” nàng nói.
Nét mặt Adam không biến chuyển, nhưng ánh mắt lạnh đi một chút, đủ để nhắc nàng nhớ rằng mọi người thường không chất vấn anh. “Ta biết cô ấy là ai, nhưng đó không phải là một câu hỏi,” anh nói nhỏ.
“Nói thẳng không khó đối với em, Adam, nếu ngài đang cố trì hoãn câu trả lời.”
“Có lẽ ta chỉ muốn nghe nàng nói ra,” chàng Công tước đáp. “Được thôi.” Nàng hít sâu. Cũng thật khó nói, phần lớn là vì nàng muốn cuộc hôn nhân của anh, cuộc hôn nhân của nàng ngay từ đầu đã không tồn tại. Như thế, nàng có thể ở lại Greaves Park với anh trọn đời. “Ngài đã quyết định chọn cưới tiểu thư Caroline chưa?”
Một cơn gió mạnh thổi một mảnh băng ra khỏi cái cây đằng trước và tiếng lanh canh phát ra như thủy tinh vỡ khi nó đụng vào mấy nhánh cây và rơi xuống lớp tuyết bên dưới. “Gần đây, ta bắt đầu nghĩ Caroline Emery sẽ là người phù hợp nhất,” anh rồi cuộc cũng ngập ngừng nói. “Nàng thật tinh ý.”
“Cô ấy rất xinh. Em biết không thể là hai em chị nhà Harts được. Họ khiến em nhức đầu. Những người khác thì quá vô tâm và nhút nhát.”
“Đúng.” Anh nhìn về phía ngôi nhà khi đèn lần lượt tắt. “Nhưng ta chưa cầu hôn cô ấy.”
Sophia rút tay ra khỏi tay anh, cố nén cảm giác mặt đất bắt đầu rung chuyển. “Sao lại thế? Ngài cần làm thân với cô ấy, Adam.”
“Tại sao? Rõ ràng ta có cả cuộc đời để làm việc đó. Và dù sao ta đã biết tất cả những gì cần biết về cô ấy.” Anh đứng lên.
Sophia cũng đứng lên. Những phút giây hoàn hảo luôn ngắn ngủi. “Ngài sẽ thay đổi cuộc đời cô ấy. Và cuộc đời mình. Ít nhất hai người cũng nên làm bạn trước.”
“Ta có đủ bạn rồi.” Adam đưa tay gạt một lọn tóc trên mặt nàng.
“Nhưng…”
“Nếu nàng muốn khuyên ta tìm hiểu về người bạn đời tương lai, ta cũng sẽ làm thế với nàng.” Anh tiến lại gần hơn. “Ý ta là, nàng đã nói chuyện với vị mục sư của mình chưa? Nàng có biết tên thánh10* của anh ta không?”
10* Christian name: tên mỗi cá nhân chọn khi nhận nghi thức rửa tội trong một số giáo hội Kitô giáo.
Sophia lùi hai bước khi anh tiến lên hai bước. “Không. Em biết Hennessy chọn anh ta là muốn đẩy em ra khỏi London và những người nhiều chuyện. Và Hennessey nói với em rằng mục sư Loines rất nghiêm khắc với tội lỗi và người phạm tội. Em không cần biết gì thêm.”
Adam lại tiến sát vào nàng. “Vậy thì đừng bảo ta làm khác đi.”
Anh cũng có lý. Nhưng chuyện của hai người không giống nhau. Anh có cơ hội để chọn người vợ dễ chịu nhất, trong khi nàng gặp phải người khó chịu nhất. “Vậy thì đừng làm thân với cô ấy. Dù sao thì giờ giữa hai người cũng đã có ràng buộc. Và em không xen vào rắc rối này đâu.”
Anh định cầm tay Sophia, nhưng nàng né tránh. Mặt sa sầm, Adam dừng lại. “Ta chưa kết hôn. Và nàng cũng vậy. Và đây là kỳ nghỉ lễ tuyệt vời cuối cùng chúng ta có thể làm điều mình muốn. Lại đây nào.”
Lần này, nàng để anh nắm tay và kéo nàng lại gần hơn. “Em không thể quên rằng kỳ lễ này sắp kết thúc. Trôi qua rất nhanh. Và em không muốn làm tổn thương cô ấy.”
“Cô ấy đã quen với nhiều… tình nhân trước đây của ta rồi. Ta dám chắc cô ấy đã biết ta đang qua đêm với người khác.”
Nàng lắc đầu rồi nép vào trong cái áo khoác đi mượn của anh. “Em không hiểu giới quý tộc,” nàng nói nhỏ. “Em còn không thể mặc một chiếc váy đỏ mà không bị nói là thiếu đứng đắn và dối trá. Em còn không thể yên ổn sống cuộc đời giản đơn tại một câu lạc bộ dành cho quý ông và không thể là một cô gái có cha mẹ cưới nhau đàng hoàng để có thể thắng được viên kim cương, cưới một Công tước, mỉm cười với những người tình của anh ấy và uống trà với giám mục.”
“Ở đây không có giám mục. Tin ta đi.”
Nàng lườm anh. “Ngài biết em muốn nói gì mà.” “Nàng có thể thắng được viên kim cương nên đừng nghĩ thế nữa.”
Sophia lại lườm anh rồi đi vòng quanh đài phun nước. “Không, em không thể thắng viên kim cương đó.” Nàng xoa hai bàn tay lạnh cóng vào nhau. “Em không than vãn nữa. Vào trong nhé?”
Adam chìa tay và nàng nắm lấy, đan tay mình vào tay anh. “Sao nàng mặc váy đỏ lại là nói dối?” anh hỏi và đi bên cạnh nàng.
Ồ, nàng lẽ ra không nên nhắc đến chuyện đó, chết thật. Buổi tối đang vui thế này, nàng không muốn đưa cha mẹ của anh vào. “Không có gì đâu. Chỉ là vài người nhắc em phải biết vị trí của mình.”
Tay vẫn đan vào tay nàng, Adam dừng lại. “Không được. Là ai? Nói tên.”
“Adam.”
Anh lắc đầu. “Ta sẽ giữ nàng ở ngoài này cho đến khi hai ta chết cóng hoặc là nàng trả lời câu hỏi của ta. Nàng chọn đi.”
Thế mà gọi là chọn à? Có một người bạn thân là nam lúc nào cũng muốn biết mọi thứ cũng khổ. “Trời ạ. Milly tìm thấy cái váy này cho em và bảo lấy được nó từ tủ quần áo cũ của mẹ ngài. Khi nghe em nói xuất xứ của nó, tiểu thư Hayforth khẳng định là Juliana Baswich không bao giờ mặc màu đỏ. Nên chắc Milly đã nhầm. Có vậy thôi.”
“Được. Và đúng, ta cũng không tin là mẹ mình sẽ mặc màu đỏ. Tuy vậy, dù chiếc váy đến từ đâu, nàng cũng mặc nó rất đẹp. Cực kỳ đẹp.”
Sophia cười. “Cảm ơn, Công tước.”
“Nàng không mặc gì cũng rất đẹp. Nếu ta nhớ không nhầm. Ta phải thấy nàng khỏa thân lần nữa mới chắc được.”
Sophia bật cười và đưa tay lên che miệng. Dù có chuyện gì xảy ra vào ngày mai hay ngày kia, dù họ bị ép ở đâu hay ở cùng ai, ngay lúc này, nàng đang ở đúng nơi nàng muốn, với người nàng muốn.
Sophia nhích vào sát anh hơn và anh ôm lấy nàng rồi hôn lên tóc nàng. Vì ở ngoài này trong khu vườn đóng băng dưới ánh trăng chỉ có hai người, nàng lại cảm thấy điều kỳ diệu ấy lần nữa - cái cảm giác không hoàn toàn thuộc về thế giới này và nàng có thể thú nhận một điều nữa.
Nàng thú nhận với chính mình rằng nàng yêu Adam Baswich, Công tước xứ Greaves. Và nàng biết đó là thảm họa, trên mọi khía cạnh.