← Quay lại trang sách

Chương 13

Đến cửa phòng ngủ, Sophia vội lao vào bên trong trước anh. Quay lại đối mặt với Adam, nàng giữ cửa. “Đợi ở đây nhé,” nàng thì thầm và đóng cửa lại trước mặt anh.

Với ai khác, Adam hẳn đã thấy bực mình. Cực kỳ bực mình. Chưa ai để anh phải đợi và chưa ai đóng sầm cửa trước mặt anh. Tuy nhiên, với Sophia, anh chỉ tò mò muốn biết nàng đang làm thứ quái quỷ gì trong đó. Thế là anh đợi bên ngoài cửa phòng, tự hỏi ai sẽ là người thấy anh đứng đây và anh sẽ làm gì để bịt miệng người đó.

Cửa mở. Khi anh không nhúc nhích, nàng nhìn anh. “Thế nào? Ngài vào đi trước khi có người nhìn thấy.”

Adam bước vào phòng và nàng nhanh chóng đóng cửa lại. Trông mọi thứ vẫn như cũ, đồ đạc trong phòng lẫn đồ nàng mặc trên người. Dù nàng làm gì trong phòng nãy giờ thì cũng không phải là trang trí. Hoặc cởi váy, may quá. Anh muốn tự mình làm.

Chiếc áo khoác anh mượn của người hầu đã được để lại trong nhà bếp, nên anh ngồi trên chiếc ghế đặt trước lò sưởi trong khi Sophia cởi áo khoác và giày. Bà thợ may Orling đã làm rất tốt. Nếu chuyện này không cần giữ bí mật, anh hẳn có thể đã khiến một nửa nữ giới ở London may áo của bà ấy.

Cuối cùng, Sophia chân trần bước đến bên anh và duyên dáng ngồi vào lòng anh. “Nếu chúng ta lờ đi điều không tránh khỏi, em nghĩ ngài nên hôn em,” nàng nói, đôi mắt sáng lên màu ngọc lục bảo trong ánh lửa.

“Ta chấp nhận,” anh đáp, ôm lấy eo nàng và áp môi mình vào môi nàng. Nàng tiên của anh, người chối từ kim cương vì món trang sức ấy sẽ khiến mọi người chú ý và mang lại cho nàng nhiều phiền toái hơn giá trị của nó. Trái tim của anh, người mặc quần dài cũng vui vẻ như với những bộ váy trang nhã và đắt tiền ở miền Bắc nước Anh. Bình yên của anh, người xoa dịu tâm hồn anh khi chưa từng có ai làm được.

Adam lần lượt rút từng cái kẹp ra khỏi tóc nàng, cho đến khi suối tóc đỏ xinh đẹp rơi qua kẽ ngón tay anh và xõa xuống lưng nàng. Ngọn lửa tô vào mái tóc màu đồng và hoàng kim khiến nó thêm sống động và quyến rũ. Anh luồn tay vào mái tóc và nhẹ nhàng ngả đầu nàng ra sau rồi hôn lên cổ nàng.

Nàng cởi cà vạt của anh, thả nó xuống sàn rồi hôn lên tai anh. Mùi chanh từ nàng khiến anh ngây ngất. Thật nực cười khi anh không thể công khai tuyên bố nàng là của mình và yêu cầu tất cả những người đàn ông nhìn nàng tránh xa vì nàng thuộc về anh.

Chỉ có điều là không phải vậy. Nàng thuộc về một ông mục sư vô danh, người sẽ chỉ giết chết mọi niềm vui của nàng. Adam đặt tay lên mắt cá chân nàng rồi vuốt ngược lên. Nếu Hennessy không cụ thể yêu cầu một đám cưới để đảm bảo an toàn của nàng và Tantalus, thì mục sư Loines đã đang phục vụ trong Hải quân Hoàng gia và trên đường tới phương Đông. Muốn bảo vệ nàng và đảm bảo không ai được chạm vào nàng cũng không có gì sai.

Sophia trở mình, khiến ham muốn trong anh trỗi dậy, rồi cười tươi. “Chiếc ghế này thật thoái mái, đúng không?” nàng hỏi, hơi thở đứt quãng.

“Ta rất vui khi nghe nàng nói vậy, vì chúng ta sẽ không đi đâu cả.”

Anh nhấc nàng lên. Hôn nàng thật sâu và cuồng nhiệt. Trong khi nàng cởi khuy áo gi-lê của anh, anh cũng với tay cởi khuy chiếc váy của nàng. “Giơ hai tay lên,” anh bảo khi làm xong. Nàng làm theo và anh kéo chiếc váy qua đầu nàng.

Ngay lập tức anh kéo lại và hôn.

“Ngài thật nghịch ngợm,” nàng thở gấp. “Ta có nên dừng lại không?”

“Ôi! Đừng…” Nàng với tay cởi khuy quần anh.

Khi anh đẩy hông lên một chút, nàng kéo quần anh xuống đùi. “Nàng không nhìn.”

“Em đã ghi nhớ ngài,” nàng thở ra rồi từ từ hạ người xuống. Câu nói thật sâu sắc - không phải về cơ thể anh, mà là cách nàng nghĩ về anh. Tuy nhiên lúc này, khả năng suy nghĩ đã bị sụt giảm nghiêm trọng.

Nàng thở khẽ rồi cởi áo gi-lê của anh ra.

Khi nàng hôn mình, anh nhắm mắt, say sưa tận hưởng nàng. Nàng vuốt ve cơ thể anh. Trời ạ. Anh thở hắt ra rồi đặt tay lên hông nàng.

Nàng hôn anh lần nữa. Anh cùng nàng thăng hoa. Sophia ngả lên ngực anh, quàng tay qua vai anh và dụi đầu vào cổ anh. Anh ôm nàng, để nàng tựa vào mình và ước giá như anh cũng đỡ được gánh nặng của nàng dễ dàng như vậy. Dù hiểu rõ sự trớ trêu này, anh vẫn không thấy chuyện không thể kiểm soát thứ mình yêu thương nhất hài hước.

Cuối cùng, nàng hít một hơi sâu và ngồi thẳng người lên. “Ngài thấy dễ chịu chứ?”

“Ừ.”

Nàng hôn anh. “Tốt. Em cần hỏi ngài việc này.”

Tim anh hơi lạc nhịp, nhưng Adam vẫn giữ nét mặt thản nhiên. “Nàng hỏi đi.”

“Đừng giận đấy.”

Không hay rồi. “Ta sẽ cố,” anh nói nước đôi.

Nàng nhăn mặt rồi đi nhặt váy. Nàng cẩn thận gấp nó lại và đặt lên ghế đối diện. “Gia nhân của ngài,” nàng nói, khỏa thân và trông vô cùng xinh đẹp bước lên giường nằm đắp chăn.

Adam cởi giày và cởi hẳn cái quần ra. “Gia nhân của ta làm sao?” anh hỏi và cởi áo.

“Họ vô cùng yêu kính ngài.”

Anh lên giường, nằm dưới chăn cạnh nàng. “Ta trả họ tiền. Ta mua lòng trung thành của họ.”

“Ngài đừng đa nghi như thế. Ai ít nhất cũng cố mua sự kín miệng từ gia nhân. Lòng trung thành thì khác.” Nàng áp lưng vào ngực anh.

“Thế tại sao chúng ta lại nói về lòng trung thành?” anh hỏi nhỏ, quàng một tay quanh hông nàng và đan tay mình vào tay nàng. Anh thích nắm tay nàng. Thực sự đây là một trải nghiệm mới mẻ đối với anh. Trước đây, anh không bao giờ quan tâm đến cảm giác. Nó khiến anh cảm thấy bị mắc kẹt. Tuy nhiên, với nàng, nó cho anh một cảm giác kết nối. Cảm giác không cô độc.

“Em nghĩ thưởng lớn cho lòng trung thành của họ vào Giáng sinh,” nàng nói, giọng ngái ngủ.

Sau khi nhìn thấy Udgell đổ ụp thức ăn lên người Aubrey Burroughs lúc tối, anh cũng đã nghĩ vậy. Tuy nhiên, anh không cần - không thích - người khác bảo anh phải làm thế này thế kia. Năm ngoái, khi Eustace gợi ý anh đuổi một người giữ ngựa vì lý do nào đó, anh đã bảo chị gái mình đừng bao giờ xen vào việc của anh.

“Nàng gợi ý bao nhiêu?” anh hỏi, gần như chỉ để nghe xem nàng sẽ nói gì.

“10 bảng mỗi người,” nàng đáp ngay và ngáp.

“Lớn đấy.” Nếu anh thưởng số tiền ấy và các gia nhân nhà khác biết được, chắc sẽ có nổi loạn khắp Mayfair. Chắc sẽ vui đây. “Ta sẽ lưu tâm. Và thưởng thêm cho Udgell.”

“Cả Milly Brooks.”

“Cả bà Brooks,” anh lặp lại. Rõ ràng, nàng sắp ngủ rồi và anh hít sâu rồi thầm hứa. Nếu nàng kể anh nghe chuyện xảy ra với Aubrey, anh có thể công khai hành động. “Chiếc áo khoác đẹp đẽ của Burroughs bị bẩn vào bữa tối, thật đáng tiếc,” anh mớm.

“Cả quần nữa,” nàng bổ sung và khịt mũi. “Rất tiếc là không ai đánh rơi bát đựng nho khô bốc lửa vào chân anh ta.”

“Chân anh ta xúc phạm nàng à?”

Sophia thở ra. “Anh ta rất tự phụ. Thật mệt mỏi.” Nói xong, hơi thở nàng chậm dần và đều đều.

Khỉ thật. Ngay cả khi bị ai đó tổn thương, nàng cũng cho qua. Thật bực mình, nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy… tự hào khi quen biết nàng. Tự hào khi nàng xem anh không chỉ là người tình, mà còn là một người bạn.

Tất cả những gì anh cần lúc này là tìm cách làm Loines biến mất, cứu Tantalus và giúp nàng thoát khỏi sự khống chế của cha mình - và bằng cách nào đó giữ lại nàng bên cạnh trong khi bản thân anh chuẩn bị làm đám cưới.

Cornwall vào mùa đông thế này thì cũng mất ít nhất ba ngày đi, ba ngày về - ít nhất là một tuần, sau khi đã dò la được tung tích của Loines. Anh sẽ bỏ lỡ Giáng sinh, bỏ lỡ những ngày bên cạnh Sophia và anh sẽ không chỉ xúc phạm đến Caroline, mà còn là các cô gái khác. Chết tiệt.

Anh có thể nhờ Keating làm việc này, nhưng có thể Blackwood sẽ không muốn rời vợ trong Giáng sinh đầu tiên từ khi họ kết hôn. Anh cũng không định đối đầu với một bà bầu, hay làm Sophia mất đi một đồng minh trong ngôi nhà càng lúc càng xấu tính này. Khẽ khàng tách khỏi Sophia, anh nhích ra ngồi trên thành giường.

Danh sách những người anh có thể nhờ cậy đi gặp ông mục sư, để xem thử liệu anh ta có thể tử tế hơn con người Hennessy miêu tả, liệu anh ta có xứng đáng với sự nồng hậu và trí thông minh của Sophia, hay có thể bị… thuyết phục hướng thiện hay không, rất ngắn. Thực ra là không hề tồn tại. Hoặc nói đúng hơn, gần như không tồn tại.

Khẽ bật ra một tiếng chửi thề, Adam đứng dậy, kéo một tấm chăn vắt lên thành một chiếc ghế, choàng lên vai và bước chân trần đến chiếc bàn nhỏ trong phòng. Tìm thấy giấy và mực, anh chuyển cái bàn tới bên dưới cửa sổ và tận dụng ánh trăng.

Đã có lúc Oliver Warren - hầu tước Haybury - từng là người bạn thân nhất, đáng quý nhất của anh. Và rồi bởi vì bản tính quan trọng hóa vấn đề và rất thiển cận của mình, anh đã hủy hoại tình bạn đó và suýt hủy hoại chính người bạn ấy. Nhưng Oliver hiện giờ là chủ của Sophia, đồng chủ nhân của Tantalus. Và bởi vì Oliver biết Sophia, nên chắc phải quan tâm đến những gì xảy đến với nàng. Chắc chắn.

Anh nhanh chóng viết thư, nhấn mạnh vào Sophia thay vì bản thân, với hy vọng Haybury sẽ giúp một hoặc cả hai người họ. Rồi anh kéo chuông gọi một người hầu, mở cửa đưa thư và quay lại chiếc giường ấm áp. Nếu không thể công khai cứu nàng, thì chí ít anh cũng có thể giúp nàng sống dễ dàng hơn. Như thế xem ra không ổn, nhưng bây giờ, anh chỉ có hy vọng và kim đồng hồ liên tục chạy. Thời gian sắp hết - với cả hai người.

Một lúc sau, anh choàng tỉnh khi nghe tiếng kéo rèm. “Chào buổi sáng, Soph… Trời đất ơi! Công tước!”

Adam mở mắt. Bà Brooks, quản gia của anh kiêm người hầu của Sophia, đứng bên cạnh giường, hai tay đang định giở chăn lên. Cùng lúc đó, Sophia ngồi dậy bên cạnh anh.

“Buông tấm chăn ra và lùi lại, bà Brooks,” anh bảo.

Bà quản gia ré lên thêm vài lần nữa, nhưng cũng lùi ra xa. “Tôi xin lỗi, Công tước. Tôi không cố ý… Trời đất ơi. Sophia. Tiểu thư White. Cô ổn chứ? Tôi có thể… tôi…”

“Tôi rất ổn, Milly,” Sophia đáp, giọng thích thú. “Cảm ơn vì đã quan tâm.” Rồi nàng đập vào cánh tay anh. “Nói gì cho bà ấy an tâm đi.”

Thầm lắc đầu khi Sophia liên tục đổ gánh nặng lên vai anh, còn anh tiếp tục chịu đựng, Adam đảm bảo chăn vẫn quấn quanh hông và ngồi dậy. Rõ ràng anh định thử lòng trung thành Sophia nói rằng gia nhân nhà anh có. “Vui lòng cho chúng tôi hai mươi phút, bà Brooks,” anh nói bằng giọng ôn hòa nhất. “Và ta tin vào sự kín tiếng của bà.”

Bà quản gia cúi người thấp đến mức trong giây lát, anh tự hỏi bà ấy có thể đứng thẳng lên được không. “Ngài có thể tin tôi, thưa Công tước. Tôi sẽ không hé răng.” Bà ấy lui về phía cửa. “Tôi đã mang trà cho cô, Soph… tiểu thư White, như cô thích.” Sau khi than thêm một tiếng, bà ấy ra khỏi cửa rồi đóng lại.

“Ta tưởng nàng khóa rồi,” anh nói và nằm xuống trở lại. Sophia đè lên người Adam để hôn anh. “Em cũng tưởng thế. Mấy giờ rồi?”

Khẽ đẩy đầu nàng ra, anh rướn người để nhìn đồng hồ trên khung lò sưởi. Lúc này rèm đã mở, anh có thể nhìn thấy các cây kim nổi bật lên trên nền trắng. “Chết thật. 9 giờ hơn rồi.”

Họ sẽ bị nhìn thấy. Anh sẽ bị nhìn thấy, vẫn còn đồ tối hôm trước và rời khỏi phòng nàng. Lại chửi thề, Adam bỏ chân xuống giường và đứng lên, đi lấy quần.

“Ngài không thể để tiểu thư Caroline thấy mình ở đây được.”

Vẫn cài khóa quần, anh ngoái lại nhìn nàng. Sophia ngồi trên mép giường, mái tóc rối tung che khuất khuôn ngực và khiến nàng rất giống phiên bản mềm mại của bức họa thần Vệ Nữ đứng trong vỏ sò của Botticelli11*. “Ta đã bảo là cô ấy biết ta không phải trai tân.”

11* Họa sĩ người Ý những năm đầu thời kỳ Phục Hưng.

“Biết là một chuyện, chứng kiến lại là chuyện khác.” Nàng đứng lên, đến tủ quần áo và lôi ra một chiếc váy lót. “Và chúng ta cần dừng chuyện này lại.”

“Ta không hiểu tại sao nàng lại quan tâm đến cảm nhận của tiểu thư Caroline,” anh đáp, bắt đầu thấy bực khi nàng chẳng mảy may ghen tuông. Họ đang nói về tương lai của anh với một người phụ nữ khác cơ mà.

“Thì thế.”

Nàng tiến lại gần để cài áo gi-lê cho anh và thắt chiếc cà vạt nhàu nhĩ của anh - một cử chỉ mà theo anh chứng tỏ là nàng không hề giận. Dù vậy, anh vẫn nắm lấy cánh tay nàng và kéo nàng lại gần để hôn. “Hôm nay, nàng đi câu cá trên băng với mọi người không?”

“Em có vài thứ cần làm.”

Anh cau mày. Dù cho bất điều gì có thể tốt đẹp nhất cho tất cả, anh cũng không có ý định từ bỏ nàng. Chưa đến lúc. “Làm gì?”

“Hai ngày nữa là đến Giáng sinh rồi. Đừng hỏi quá nhiều.” Khi nàng mỉm cười, anh rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút.

“Đừng bảo ta phải làm gì,” anh đáp và hôn nàng lần nữa.

Có tiếng lách cách và rồi cửa mở he hé. “Tôi vào được không?” Bà Brooks hỏi khẽ, chỉ thấy mỗi cái mũi thò vào.

“Đương nhiên rồi,” Sophia đáp, như thể nàng bất ngờ khi biết người hầu nào cũng hỏi xin phép trước khi vào phòng riêng của chủ nhân.

Bà quản gia lách mình qua cánh cửa mở hé, không phải chuyện dễ đối với vóc người của bà ấy, và đóng cửa lại. “Thưa Công tước, Udgell và Evans đang cãi nhau ầm ĩ dưới sảnh. Mọi người đang ùa ra cầu thang để xem. Hành lang và cầu thang phía sau hiện tại không có ai.”

“Ta đã bảo bà kín tiếng, bà Brooks.”

Milly bối rối và đứng thẳng người lên. “Tôi không nhắc đến tên ngài, Công tước. Chỉ bảo là Sophia cần đánh lạc hướng mọi người và cầu thang sau không có ai.”

Ừm. Adam mỉm cười và đi tới khoác tay Sophia. “Rõ ràng nàng đã có được lòng trung thành từ gia nhân của ta,” anh nói nhỏ và buông tay nàng ra. “Cảm ơn, bà Brooks.”

“Không có gì, thưa Công tước.”

Lúc Adam rời khỏi phòng, Sophia ngồi xuống trước bàn phấn. “Cảm ơn bà rất nhiều, Milly,” nàng xúc động nói. “Tôi không muốn những cô gái kia nghĩ tôi cướp Adam khỏi họ. Nhất là tiểu thư Caroline.”

Bà quản gia đặt người phịch xuống chiếc ghế bên lò sưởi. “Ôi trời. Tôi tưởng chủ nhân đuổi mình chắc rồi.”

Hoảng hốt, Sophia đứng lên và chạy tới ôm Milly. “Tôi sẽ không bao giờ cho phép ai bị đuổi vì mình. Đừng sợ. Lẽ ra tôi nên nhắc bà cẩn thận khi vào đây.”

Milly vỗ vỗ cánh tay nàng. “Rất lâu rồi nơi đây mới có một người rạng rỡ như cô. Có lẽ đó là lý do Công tước thích cô. Cho đến giờ, nơi này chưa bao giờ vui vẻ.”

Một câu nói thật tốt đẹp. Và dẫu rằng đẩy anh ra là điều khôn ngoan nhất, Sophia vẫn rất vui khi anh không đồng ý.

Ở bên Adam được lúc nào cũng tốt. Chuyện này đâu thể kéo dài mãi.

Ý nghĩ cuối cùng đó làm nàng đau lòng nhiều hơn thường khi, nhưng nàng cố gạt nó sang một bên như một thứ mà nàng không kiểm soát được. Nàng nhún vai và ngồi tại bàn trang điểm. “Cảm ơn bà, Milly. Mà chiếc váy tối qua tôi mặc bà thực sự lấy được từ đâu?”

“Chiếc màu đỏ ư? Tôi bảo cô rồi. Tôi tìm thấy nó trong tủ đồ của cố Công tước phu nhân.”

“Không thể nào, vì phu nhân không bao giờ mặc màu đỏ.” Milly đánh rơi chiếc lược và cúi xuống nhặt nó lên. “Vậy chắc là của phu nhân Wallace.”

Sophia quay lại nhìn bà quản gia. “Cả bà và tôi đều biết rằng Eustace Laden không bao giờ mặc chiếc váy đỏ, chứ đừng nói là mua nó. Và nếu nó là của chị ta, chị ta nhất định sẽ lên tiếng nếu thấy tôi mặc nó.” Nàng đưa mắt về phía chiếc váy lộng lẫy được vắt gọn gàng lên thành ghế. “Nhìn lại, nó chẳng có chút cũ kỹ nào. Lại còn rất thời thượng.”

Bà quản gia xoay người nàng lại. “Thế à? Tôi không để ý.” “Milly. Nói thật đi. Bà không mua chiếc váy này cho tôi đấy chứ?”

“Đúng,” bà quản gia buột miệng. “Tôi mua cho cô. Làm quà Giáng sinh.”

“Milly! Vậy bà mang về đi! Chắc đắt tiền lắm!” Nàng giật mình. Và theo sau đó là sự nghi ngờ khi nàng nhìn tủ áo gần đầy đang hé mở, hầu hết là những chiếc váy vừa vặn người nàng. Không cái nào lỗi mốt và tất cả đều được làm bởi thợ may chuyên nghiệp có mắt thẩm mỹ.

“Tôi không lấy lại đâu,” bà Brooks tuyên bố. “Tôi không mặc vừa.”

Sophia đứng lên đối diện với bà quản gia. Khi Milly với tay lấy cái nơ, nàng giật nó lại. Sophia nắm tay bà quản gia và nhìn vào mắt bà ấy. “Lần này thì nói thật đi, Milly. Tất cả những chiếc váy này đến từ đâu? Tôi không giận bà đâu.”

“Cô hứa chứ?” “Tôi hứa.”

Bà quản gia xìu xuống. “Là của Công tước. Khi cô cần chiếc váy đầu tiên, cái màu lục ấy, ngài đã gửi lời đến phu nhân Simmons nhờ bà thợ may Orling ở Hanlith làm nó. Khi chúng tôi biết nó vừa với cô, ngài liên tục đặt may váy cho cô và bảo tôi giấu khắp nhà để gia nhân tìm thấy. Khi khách đến, tôi không muốn họ tìm thấy mấy chiếc váy rồi lấy luôn vì chúng đẹp, nên tôi phải giấu trong phòng mình và bịa ra xuất xứ. Và tôi quên mất là cố phu nhân ghét màu đỏ.”

Mất một lúc Sophia mới hiểu được những lời bà quản gia nói. “Là Adam? Từ đầu đến giờ?”

“Vâng. Cô đã hứa là không giận tôi. Tất cả đều là ý của chủ nhân. Tôi chỉ là quản gia thôi. Vì ngài ấy khăng khăng phải là màu đỏ, tôi đã nghĩ nó có khi chẳng bao giờ may xong.”

Trời đất. Nàng nghĩ mình nên giận, nhưng không phải với Milly. Dù sao thì anh đã đề nghị mua một chiếc váy cho nàng và nàng từ chối. Và nàng đã nói cho anh lý do. Anh dám làm thế sau lưng nàng. Trời ạ, anh còn hỏi nàng tìm thấy chúng ở đâu nữa. Nhưng mà…

Nhưng mà…

Nếu nàng làm rối lên, để mắng anh vì đã lừa dối nàng hoặc cảm ơn vì những thứ tuyệt đẹp này, mọi người sẽ biết - và đó chính là điều nàng luôn muốn tránh. Người đàn ông thông minh nhưng dối trá. Người đàn ông hào phóng nhưng lén lút. Người đàn ông tuyệt vời nhưng điên rồ.

“Sophia?”

Sophia thở dài. “Bà Orling rất tài năng, dù thích len xanh một cách bất thường.

Milly bật cười. “Đúng vậy. Tiếc là bà ấy không bao giờ có thể nhìn thấy cô mặc váy do mình may. May váy cho một tiểu thư luôn là ước mơ của bà ấy.”

“Tôi có phải là tiểu thư đâu.” “Nhìn những chiếc váy này đi. Bà ấy coi cô là một tiểu thư.” Sophia sững người. Nàng thường không cho rằng những người đánh giá cao nàng là đang khen tặng. Nhưng Milly rõ ràng là xem đó là một lời khen. Và rõ là bà Orling cũng vậy. Nàng nhìn mình trong gương một lúc lâu: chiếc váy ngủ ngoại cỡ trễ xuống vai, còn mái tóc buông xõa rất đẹp mắt. “Bà biết không, Milly?” nàng hỏi.

“Gì cơ?”

“Tôi nghĩ mình nên mặc bộ đồ cưỡi ngựa và đến Hanlith để cảm ơn bà Orling vì đã may rất nhanh và đẹp.”

Bà quản gia tái mặt. “Nhưng thế thì Công tước sẽ biết là tôi đã kể với cô!”

“Ngài ấy sẽ biết tôi đã phát hiện - nhưng đấy là nếu ngài ấy biết tôi đi đâu. Dĩ nhiên tôi sẽ không nói cho ngài ấy biết.”

Milly thở ra, rồi đi tới lấy bộ đồ ra khỏi tủ. “Tôi đâu thể ngăn cô, phải không?”

“Đúng. Tôi chạy nhanh hơn bà.”

Bà quản gia cười. “Không giống ai. Là cô đấy.”

Đúng, nàng không giống ai. Trong việc chọn quần áo và người yêu. Không quan trọng kết quả ra sao.

Khi nàng xuống lầu ăn sáng, phòng tràn ngập mùi súp gà và bánh mì tươi. Francis Henning có một mình và mới ăn xong một bát. Nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Bất luận người ta nghĩ gì về ngài Henning - và nàng biết rằng cả sự thông minh và tài chơi bài của anh ta thường bị coi nhẹ - anh ta luôn lịch sự và tử tế với nàng.

“Chào buổi sáng, tiểu thư Sophia,” anh ta nói trong khi miệng đầy bánh mì.

“Chào ngài Henning. Tôi tưởng mình là người duy nhất ngủ quên sáng nay.”

“Burroughs bắt tôi thức đến 3 giờ sáng đế chơi bi-a. Tôi đã thua đến 20 bảng.”

Nàng mỉm cười. “Tôi rất tiếc, nhưng cũng vui vì có người cùng ăn sáng.”

Anh ta đỏ mặt. “Tôi cũng vậy. Quỷ tha ma bắt anh ta.”

“Vâng,” nàng đáp, cố không thể hiện quá nhiều cảm xúc trong giọng nói.

Francis chợt cau mày. “Cô không định cưỡi ngựa sáng nay đấy chứ? Tuyết đang rơi. Và trời rất lạnh.”

Thời tiết thay đổi nhanh chóng, sau đêm trăng đẹp tối qua. “Tôi chỉ đi vào làng một chốc thôi.”

“Mọi người định đi câu cá trên băng, hoặc chỉ đàn ông thôi, nhưng giờ tất cả đã vào phòng nhạc hát thánh ca rồi. Bà tôi bảo tôi có giọng nam trung mượt, nhưng tôi thấy mình không ra dáng đàn ông nếu để cô đi ngựa một mình vào làng.”

Sophia nén cười. “Ngài Henning, ngài nên hát. Nghĩ xem bà ngài sẽ nói gì khi biết ngài hát thánh ca ở Greaves Park.”

“Bà chắc sẽ suýt khóc khi biết tôi được mời đến đây. Có khi khóc thật. Nhưng cô vẫn không được đi một mình.”

“Tôi sẽ đi cùng một người giữ ngựa. Ngài đừng lo.” “Được rồi. Cô đã thuyết phục được tôi.”

Khi ăn xong, nàng rất muốn vào nghe hát thánh ca chỉ để xem giọng nam trung của Francis Henning có mượt như bà anh ta khen không. Tuy nhiên, nếu thực sự đang có tuyết rơi, nàng đi rồi về càng sớm càng tốt.

Evans làm theo yêu cầu của nàng và thắng yên con Copper cùng một con khác cho mình. “Cảm ơn vì đã đi cùng tôi,” nàng mỉm cười. “Tôi biết anh còn nhiều việc phải làm cho mọi người ở đây.”

“Thật lòng thì, tiểu thư Sophia, tôi thà đi Hanlith với cô còn hơn là cho ngựa ăn cỏ,” anh ta đáp, cười tươi.

“Tôi đồng tình.” Khi hai người đi qua sân chuồng ngựa, nàng liếc nhìn Evans. “Tiện đây, tôi nghe nói anh cãi nhau với Udgell sáng nay. Cảm ơn anh.”

Bật cười, anh ta hơi ngả mũ. “Lúc đầu, tôi chẳng hiểu có chuyện gì khi Udgell gọi tôi vào mắng vì làm dính bùn lên sàn. Rồi ông ta nháy mắt làm tôi muốn đứng tim nhưng tôi hiểu đã có chuyện xảy ra. Ông ta sau đó có cho tôi biết cô cần chạy đi đâu đó mà không bị bắt gặp.”

Không hoàn toàn đúng, nhưng không quan trọng. “Hai người thật lanh trí.”

“Rất bất ngờ. Udgell gần như chưa bao giờ lớn tiếng. Ông ấy thì thầm thôi cũng đủ sợ rồi.”

Đến Hanlith, hai người mất một lúc mới tìm được cửa tiệm nhỏ có biển hình cây kim và sợi chỉ treo trên cửa. Evans đỡ Sophia xuống ngựa, rồi giữ dây cương để hai con ngựa đứng yên trong khi nàng kéo cửa.

Một quả chuông nhỏ gắn vào tay nắm cửa rung lên. “Vui lòng đợi một lát,” giọng phụ nữ cất lên từ đằng sau cửa hiệu nhỏ xíu.

“Không cần vội đâu,” nàng đáp, đưa tay chạm hàng nơ trưng trên quầy.

Lát sau, một người phụ nữ nhỏ nhắn xuất hiện từ phía sau, tay cầm một chồng ren màu xanh. Với mái tóc đen được búi gọn gàng phía sau làm Sophia chớp mắt bất ngờ. Bà thợ may trông giống chú lùn đóng giày là người may váy.

“Cô cần gì?”

Sophia mỉm cười. “Bà là Orling?”

“Đúng rồi. Thế cô…” Giọng bà nhỏ dần khi nhìn thấy bộ váy màu lục đậm và rượu chát. “Ôi. Ôi! Tôi… Xin thứ lỗi!” Bà quay đi rồi chạy ra cửa sau, đóng lại.

Gần như cùng một lúc, cửa trước bật mở và Adam xông vào, tuyết rơi từ áo khoác của anh xuống sàn. “Sophia,” anh thở hổn hển, phủi tuyết bám trên vai khi nhìn quanh cửa hiệu.

“Ngài làm gì ở đây?” nàng hỏi và khoanh tay trước ngực. “Nàng làm gì ở đây?” anh hỏi ngược lại.

Vậy là anh định khoác lác cho đến khi nhận ra những gì nàng biết. Nàng định hành hạ anh, nhưng những chiếc váy rất đẹp, dù nàng có yêu cầu hay không. “Em vào làng để cảm ơn người thợ may.” Sophia tiến lên một bước và hạ giọng. “Thế ngài đã nói gì với bà ấy? Orling vừa nhìn thấy em trong bộ đồ này chạy ngay vào phòng sau đóng cửa.”

Nàng định đi về phía đó, nhưng anh nắm lấy tay nàng. “Thế có nghĩa là nàng không giận ta?” Đôi mắt xám nhìn vào mắt nàng, biểu cảm của anh rất khó hiểu.

“Ngài chạy tới đây chỉ để hỏi em có giận không ư? Còn khách khứa thì làm thế nào?”

“Khi ta đi, họ đang hát bài ‘O Come, O Come, Emmanuel’,” anh đáp ngắn gọn. “Vì nàng không có quần áo. Ta đã đảm bảo không ai biết những chiếc váy đến từ đâu và ta trả tiền để người thợ may giữ bí mật. Vì nàng phản đối.”

Trong giây lát, trông anh như một cậu bé bị bắt quả tang đang cho một con cóc vào mũ của bảo mẫu. Thật không hợp lý khi một trong những người quyền lực nhất nước Anh lại lo là nàng - nàng - sẽ giận. Nàng từ từ kiễng chân để hôn lên môi anh. “Những chiếc váy rất đẹp,” nàng thì thầm.

Adam mỉm cười. “Ta nghĩ mình thật may mắn khi nàng là người ôn hòa,” anh nói khẽ rồi hôn nàng.

“Vâng, bởi vì cơn giận của em rất kinh khủng.” Sophia bật cười. “Giờ thì vào trong đó với em và xin lỗi vì những lời làm bà Orling hoảng sợ.”

Những chuyến cưỡi ngựa buổi sáng ở Yorkshire thú vị hơn mong đợi, Aubrey Burroughs nghĩ.

Khoanh tay trên mình ngựa, hắn đưa mắt nhìn ngôi làng Hanlith đẹp như tranh. Từ đây, hắn có thể nhìn rõ phía trước cửa hiệu có biển hình kim chỉ, dù nó bán gì thì hắn cũng không quan tâm bằng hai con người vừa vào trong.

Việc Sophia White lui tới hiệu may gần như chẳng có gì đáng nói. Tuy nhiên, đó là trước lúc Greaves phi nước đại dọc theo con đường làng, tuyết xới tung bên dưới vó con Zeus. Và rồi anh ta nhảy xuống và chạy thẳng vào trong.

Công tước Greaves chạy. Người đàn ông có vô số gián điệp và mạng lưới thông tin khắp Mayfair và Anh quốc, đang vội đi đâu đó. Và nơi đó tình cờ có mặt một cô gái vô cùng tai tiếng.

Nếu hôm nay trời quang, Burroughs đã có thể nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ hiệu may, nhưng thần may mắn rõ ràng không băng qua sông Aire đến với hắn ở Greaves Park. Điều đó được chứng minh qua việc đứa con hoang của Hennessy từ chối hắn. Rồi tên quản gia hậu đậu làm đổ thức ăn lên người hắn. Vô lý hơn nữa là sáng nay, một tên người hầu thiểu năng đã đổ sữa hỏng vào trà của hắn. Bụng hắn vẫn còn đau. Greaves cần đuổi cổ một nửa số gia nhân của mình.

Cửa hiệu bật mở và hắn ngồi thẳng lên. Cô gái Tantalus tóc đỏ ra trước, Greaves theo sau. Không biết chuyện khẩn vừa rồi là gì, nhưng giờ anh ta trông không có vẻ vội vã. Anh ta đưa cô gái đến chỗ con ngựa và đỡ ả lên yên. Khi ngồi vững, ả nắm lấy ve áo Greaves rồi cúi xuống hôn anh ta. Anh ta ôm lấy mặt ả và đáp lại.

À.

Aubrey nghĩ, thảo nào ả khước từ mình, dù cô ta thừa nhận đã thỏa thuận với Greaves hay không. Adam Baswish là một thằng cha thông minh và không dễ bị lừa. Anh ta chỉ để chút tin đồn lan ra cho người ta thấy nghi nghi và giúp anh ta tránh bị gọi là đạo đức giả nếu sự thật lộ tẩy.

Và ả cũng có tóc đỏ. Dựa vào sở thích của cố Công tước đối với phụ nữ, Aubrey hiểu tại sao Greaves không muốn công khai danh tính của cô nhân tình mới nhất. Cha nào con nấy. Trời ạ, anh ta ở đây để kén vợ. Có lẽ, anh ta muốn giấu Sophia White với Công tước phu nhân tương lai. Và nếu Adam bị bẽ mặt hoặc thấy tức tối, thì sẽ vui lắm đây.

Khi hai người cùng người giữ ngựa cùng nhau ra khỏi làng, Aubrey thúc con ngựa thiến màu hạt dẻ đi mượn. Với những gì vừa tận mắt thấy, tốt nhất là hắn nên quay về trang viên trước Greaves. Rồi hắn sẽ quyết định mình nên giở trò gì với những thông tin này.