← Quay lại trang sách

Chương 14

Adam bước vào vườn cam, bắt gặp ngay chị gái cùng với khoảng chục người trong căn phòng lớn ấm áp dùng bữa trà chiều. Tất cả đều trông có vẻ rất văn minh lịch sự, nếu người ta lờ đi những ác ý ẩn nấp đâu đây. Bất kể thế nào, anh vẫn muốn đảm bảo Sophia sẽ tận hưởng thời gian còn lại của kỳ nghỉ. Và điều đó bắt đầu tại đây.

“Chị đây rồi, Eustace,” anh nói và mỉm cười. “Em nói chuyện với chị được không?”

Nữ Hầu tước ngước lên nhìn em trai, chần chừ một lúc rồi đứng lên. “Dĩ nhiên rồi. Lò sưởi nhé? Chị hơi lạnh.”

Lời đề nghị không khiến anh bất ngờ. Đương nhiên chị muốn ở lại phòng vì có đồng minh còn anh thì bị áp đảo. Anh gật đầu. “Được thôi.” Phillip Jennering tựa người vào khung lò sưởi hệt như một bức tượng quái thú. Anh bình thản nhìn anh ta. “Chúng tôi xin phép, Jennering.”

Anh trai của Tử tước nuốt khan khi đứng thẳng người lên. “Đương nhiên, Greaves.”

“Tại sao Wallace và con trai chị không đến?” anh hỏi. “Với những gì con chị sẽ nhận được nếu em thất bại trong kỳ lễ này, em tưởng chị phải muốn người thừa kế tiếp theo có mặt ngay chứ.”

Câu hỏi có vẻ như khiến chị gái anh bất ngờ đúng như mong đợi. “Họ không đến vì dù cậu nghĩ về chị như thế nào, chị cũng không muốn con trai phải chứng kiến những cảnh tượng cậu bày ra trong lễ Giáng sinh này - phụ nữ chạy theo cậu và… cái thứ đầy tai tiếng đó vẫn còn ở đây. Một đứa con hoang đêm nào cũng chơi bài và uống rượu với những gã đàn ông hư hỏng rồi làm gì nữa thì có trời mới biết.”

“Chị có nhiều đồng bọn hơn thường khi. Để bắt đầu kiểm soát các tin đồn nếu em không tìm được cô dâu ư?”

“Có lẽ tại chị hy vọng nhiều người cao quý hơn sẽ cân bằng được trò hề của cậu và cho ngôi nhà chút tự tôn.”

Dù cho Adam biết rõ chị mình, những lời nói độc địa của Eustace vẫn khiến anh hoang mang. Chị anh không nói suông. Eustace nghiêm túc trong từng lời. “Chị sẽ làm gì nếu được sinh ra bởi một Công tước và một người hầu?” anh hỏi. “Và đừng bảo chị sẽ nhảy xuống sông tự vẫn, vì cả chị và em đều biết chị sợ chết.”

“Chị sẽ vào tu viện, hoặc đến một nơi nào đó có thể lặng lẽ sống nốt quãng đời đáng hổ thẹn còn lại và làm việc tốt.

Chị không đời nào vào một nơi tai tiếng bậc nhất Mayfair để chuốc thêm đàm tiếu.”

Thật thú vị khi chị gần như chọn đúng con đường mà Hennessy đã vạch ra cho con gái mình. Eustace rõ ràng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Nhưng anh cũng đang cân nhắc một vài điều - mà điều quan trọng nhất là trong kỳ nghỉ này, Sophia chỉ muốn vài ký ức đẹp. Nàng sẽ có được điều đó, dù nó gây bất lợi cho anh. Hay những người khác.

“Giờ khi chúng ta đã biết chị sẽ làm gì khi ở vị trí của nàng, đây là điều chị sẽ làm với tư cách chủ nhà. Chị sẽ bảo các con rắn độc bạn chị rằng nếu họ dám làm nhục khách của em thì em sẽ hạ bệ, sỉ nhục họ công khai. Và chị biết là em sẽ làm, vì trước đây em từng làm thế rồi. Chị hiểu chứ?”

Mặt Eustace trắng bệch đi, dù anh chả biết là do giận dữ hay do nén giận. “Được,” chị nghiến răng.

“Tốt. Chị phải làm bạn mình ăn nói lịch sự, thân thiện và chào bất cứ ai mà các chị gặp. Các chị phải luôn tươi cười, gật đầu và cư xử tương xứng với địa vị của mình. Nếu phát hiện một cái liếc xéo, quay lưng hay bàn tán, em sẽ…”

“Sỉ nhục họ. Chị nghe rồi. Cậu không cần nhắc lại.”

Có vẻ Eustace đã hiểu không chỉ có mỗi mình nghiêm túc trong cuộc nói chuyện này, vì các cơ trong người chị ta căng lên như muốn gãy. Cảnh báo vậy là đã đủ, nhưng chỉ đến khi Eustace nhận ra rằng Adam không hề nhắc đến chị gái một cách cụ thể. Adam không thể làm chị bẽ mặt mà không làm bản thân hổ thẹn. Chị muốn nghĩ thế. “Một điều nữa,” anh nói tiếp.

“Gì nữa? Đe dọa thêm? Chị đã nói với cậu rồi. Chị hiểu.” Adam tiến về lên một bước. “Một điều nữa,” anh lặp lại, giọng trầm hơn. “Chị. Chị cũng phải tử tế và chu đáo đối với mọi người ở đây. Nếu không, em sẽ ngừng chu cấp cho chị. Và sẽ cưới người con gái ít gia giáo nhất.”

Eustace thở gấp, mặt không còn giọt máu. “Cậu không dám đâu.”

“Có lẽ chị chưa nhận ra, nhưng em hết chịu nổi chị và cách ăn nói độc địa của chị rồi. Đúng, chị sinh ra trước, và đúng, chị là phụ nữ. Cả hai điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của em. Điều em kiểm soát được - và sẽ kiểm soát được - là tước hiệu này và mọi thứ đi kèm với nó.” Anh hít sâu. “Em đã nói hết. Chị có thể đi.”

Eustace quay phắt đi và tiến hai bước. Rồi quay lại đối mặt em trai. “Chị muốn hỏi một câu.”

“Em khuyên chị nên dùng từ cẩn thận.”

Eustace hếch cằm và tiến tới hai bước. “Chị có thể chấp nhận… cô ta ở đây. Nhưng chị không thể kiểm soát cách cả London nghĩ về cô ta hay những điều người ta nói sau khi mùa sự kiên bắt đầu. Cậu định đi cùng cô ta tới rạp hát? Các buổi dạ tiệc?”

“Đủ rồi,” anh ngắt lời.

“Không. Để chị nói. Chị phải nói gì khi nghe những bàn tán? Khi phu nhân Jersey cười khúc khích bảo ‘cha nào con nấy’ và mọi người cười theo? Cười cậu và dòng họ? Cậu có thể khiến được mọi người không nhạo báng cô ta trước mặt cậu và tại nhà cậu, nhưng cậu đang hủy hoại chút thanh danh còn sót lại của mình bằng việc đưa đứa con gái mặc quần đó đi khắp nơi và làm trò giống cô ta. Chị hy vọng sở thích lên giường với cô ta của cậu kéo dài đủ lâu để lý giải được sự lụi tàn của cậu.”

Lẽ ra anh không nên để chị mình nói. Cơn thịnh nộ bùng lên trong anh khiến anh bất ngờ khi không thấy hai tai chảy máu. “Em biết chị luôn muốn là người kết thúc câu chuyện,” anh gằn giọng và chị gái anh lùi lại. “Nhưng lần này sẽ là em. Im đi.”

Nói xong, anh quay người rời khỏi phòng. Nếu căn phòng không có ai, anh đã đi thẳng tới quầy rượu gần nhất, nhưng khách khứa rải khắp nhà như những con chó vẫy đuôi, kêu ăng ẳng. Anh không thể làm loạn, không thể hét to cho đến khi cổ họng chảy máu, không thể xông ra ngoài trời đầy tuyết cho đến khi cơn giận trong người nguội đi. Anh chỉ có thể đi loanh quanh trong nhà và mong sao không ai chặn lại chuyện trò.

Việc Eustace hoàn toàn sai về Sophia và tương lai của nàng không thành vấn đề, vì cho dù anh có sẵn lòng đưa nàng đi khắp London đến bất kỳ chỗ nào nàng muốn, Sophia cũng sẽ không ở London. Nàng sẽ không ở bất kỳ nơi nào gần anh và nàng chắc chắn sẽ không vui. Anh cũng thế.

Một giọng nói len vào tâm trí đang sôi lên của anh và Adam đi chậm lại ngoài phòng bi-a. Tay anh run đến mức gần như không cầm nắm cửa, Adam mở hé nó ra.

Sophia đang nghiên người bên bàn bi-a giảng giải kỹ thuật cho Francis Henning. Đối diện với họ, Keating tựa vào cây cơ trong khi cô vợ ngồi tán gẫu với Ivy Flanagan. James Flanagan đứng cách Henning một chút và thỉnh thoảng xen vào. Trước sự ngạc nhiên của anh, tiểu thư Caroline cũng có mặt, ngồi bên cửa sổ với cuốn sách đặt trong lòng và cười khúc khích khi nghe cuộc nói chuyện.

Một cô dâu tiềm năng, một kẻ đần lừng danh, một kẻ sát nhân, anh trai của một chủ ngân hàng và vợ mình, cùng hai cô gái Tantalus. Anh gần như có thể chạm vào bầu không khí hài hước và thân ái trong căn phòng. Anh muốn nhập hội với họ. Song, anh khá chắc nếu anh bước vào với cơn giận đang bùng lên, phần xấu xa trong anh đòi thoát ra, cửa sổ sẽ vỡ tung và anh sẽ làm hỏng… sự thân ái này. Nhưng nếu đóng cửa lại, anh biết mình sẽ không bao giờ tìm lại được khoảnh khắc ấy lần nữa.

Ngay lúc đó, Sophia ngẩng lên và trông thấy anh. Nàng cười thật tươi, ánh mắt lấp lánh. “Công tước. Thật là may quá. Ngài làm ơn vào giải thích cho Francis cách đánh bi với. Mọi người định biến ngài ấy thành một cơ thủ xuất sắc.”

Adam hít sâu, rồi thêm lần nữa. Anh vừa nhìn Sophia, vừa mở cửa đi vào. Căn phòng không nổ tung, bàn không bốc cháy và những bức tường không nứt.

Mặt hơi biến sắc, Sophia đưa cây cơ cho Henning và đi đến bên anh. Trong một lúc lâu, nàng nhìn sâu vào mắt anh, rồi chạm vào cánh tay anh. “Ngài bảo bị đau bụng,” nàng vừa nói vừa như muốn kéo anh về phía cửa sổ. “Trời ạ. Hít thở chút không khí trong lành đi. Tại sao đàn ông lúc nào cũng phải cứng rắn?”

“Vì chúng tôi cứng rắn,” Keating xen vào khi đi ngang qua nàng để mở cửa sổ. “Muốn nôn thì cho ra ngoài. Theo một cách thật cứng rắn.”

Không khí lạnh bên ngoài ập vào mặt anh và Adam hít sâu lần nữa. Đằng sau, anh nghe ai đó kéo chuông và giọng Camille yêu cầu một ấm trà bạc hà, kế tiếp đó là giọng đáp lại nhỏ hơn của Udgell. Cuộc thảo luận về cách chơi bi-a tiếp tục. Và cơn giận trong anh bắt đầu nguôi đi.

Sophia đã ngồi xuống ghế ngay bên cạnh anh để nói chuyện về mũ với Camille, Caroline và phu nhân Flanagan, nhưng một lúc sau, anh cảm thấy tay nàng khẽ chạm vào ve áo khoác của anh. “Ngài ổn không?” nàng thì thầm.

Anh gật đầu, hít sâu vào không khí lạnh ẩm và đóng cửa lại trước khi mọi người trong phòng đóng băng. Anh phải làm gì với Sophia đây? Anh không biết, chỉ trừ anh cần nàng hiện diện trong cuộc đời mình. Không hiểu bằng cách nào trong những tuần vừa qua, Sophia White đã trở thành điểm sáng bất ngờ trong đời anh. Anh không thể mất nàng được. Và chắc chắn là không thể mất Sophia về tay một người đàn ông khinh miệt những thứ anh yêu thích ở nàng.

“Oliver, anh có thư này,” Diane Warren, phu nhân Haybury, lên tiếng khi thấy chồng đi ngang qua phòng khách.

Oliver lùi lại, tựa người vào cửa. “Từ khi nào em thông báo tôi có thư vậy?” anh đến bên cạnh vợ và hỏi. Rồi nhẹ nhàng vén một lọn tóc của Diane ra sau và hôn lên má cô. “Trừ phi là kiếm cớ để được ở một mình với tôi.”

Cô cười khúc khích. “Em đâu cần kiếm cớ. Bây giờ thì không thế nữa.” Diane trao lá thư cho chồng. “Hãy hôn em trước khi mở, vì anh sẽ không vui sau khi đọc nó.”

Không nhìn vào lá thư trong tay, Oliver đặt tay lên vai vợ, cúi xuống hôn lên môi cô. “Em có vị như dâu,” anh nói nhỏ, rồi hôn vợ lần nữa.

“Anh thì có vị như tội lỗi,” Diane đáp, mỉm cười vào môi chồng. “Vị yêu thích của em.”

Oliver bật cười khi buông vợ ra và lật lá thư lên để xem địa chỉ. Ngay lập tức, nụ cười của anh biến mất. “Thư của Greaves,” Oliver nói, giọng không cảm xúc và anh ngẩng lên nhìn vợ. “Nhưng em đã biết rồi.”

“Em nhận ra địa chỉ.”

Oliver vội mở lá thư và đọc lướt trang duy nhất, rồi ngồi xuống ghế.

“Có gì không ổn với Sophia sao?” Diane ngồi xuống ghế bên cạnh và hỏi. “Em biết là lẽ ra mình nên ngăn cô ấy lại.”

“Chúng có thể ngăn cô ấy nhưng Sophia có vẻ khá chắc chắn chúng ta không ngăn được Hennessey.” Oliver lơ đãng nói, mắt nhìn lá thư.

“Oilver?”

Anh ngẩng lên nhìn vợ. “Nghe này: ‘Ngài không nợ tôi điều gì, nhưng lúc này tôi thực sự cần ngài giúp đỡ. Hãy đến Cornwall gặp mục sư xứ Gulval. Nếu ngài thấy mục sư Loines có thể chấp nhận được, hay ít nhất là chịu lắng nghe, thì không sao. Nếu không, hãy lập tức thông báo cho tôi. Tôi nhờ ngài giúp cho chuyện này không phải vì bản thân, mà vì một người quen của chúng ta. Ngài biết đấy, bây giờ thời gian là quan trọng nhất. Tôi biết ngài quan tâm đến việc này và tôi nghiêm túc. Greaves.’”

Diane chăm chú nhìn nét mặt chồng một lúc. “Em nghĩ anh nên bảo anh ta biến đi. Nhưng em tin ông Loines này là người Sophia không nói cho chúng ta.” Cô cau mày. “Em không tin nổi Hennessy lại nghĩ rằng một mục sư sẽ phù hợp với cô ấy.” Đứng lên, cô đón lá thư từ tay chồng và tự mình đọc lại. “Có khả năng nào Hennessy sẽ chọn một ai đó chấp nhận được cho Sophia không?”

“Rất mong manh. Ông ta là một kẻ tự cao tự đại.”

Diane đưa lại lá thư cho chồng. “Greaves nói chúng ta quan tâm đến việc này. Theo anh, Hennessy có thể đóng cửa câu lạc bộ không? Cũng từng có người nói này nọ về chúng ta nhưng ông ta chõ mũi vào rất nhiều chuyện rồi.”

Oliver im lặng đứng lên tiến lại chỗ cô gần cửa sổ hướng ra khu vườn câu lạc bộ. Dù hoa không không nở và những cành cây trụi lá, trông nó vẫn rất đẹp. Diane cảm thấy muốn hít thở một chút không khí trong lành.

“Với một cuộc chiến có sắp xếp,” Oliver nói nhỏ, “cùng mối quan hệ với thủ tướng và ảnh hưởng của ông ta trong Viện Quý tộc thì tôi nghĩ ông ta có thể đóng cửa câu lạc bộ.”

“Vậy khôn ngoan nhất là để Hennessy muốn làm gì thì làm,” Diane nói. “Dù sao, ông ta cũng chỉ muốn Sophia ra khỏi đây.”

“Và ông ta tìm cho cô ấy một người chồng. Ông ta không ra lệnh cho chúng ta hay đuổi cô ấy ra đường,” Haybury đồng tình. “Và như Greaves nói trong thư, tôi không nợ anh ta thứ gì - ngoài một cái mũi chảy máu.”

Diane mở Tantalus để lo cho tương lai của mình. Dùng việc cá cược để kiếm tiền bù đắp cho những rắc rối nó từng gây ra cho cô. Những cô gái Tantalus - như cách gọi của khách hàng - là những cô gái xinh đẹp dụ những quý ông quyền lực tiêu tiền. Đây không phải là nơi dành cho những người phụ nữ lạc lõng hay nơi trốn tránh cho những người tai tiếng và mất mát.

Hoặc lúc đầu thì nó không như thế. Diane gật đầu, mắt vẫn dõi ra vườn. “Em nhất định không để Sophia phó mặc đời mình cho người không xứng đáng chỉ vì muốn cứu chúng ta.”

Oliver ôm vợ vào lòng. “Tôi sẽ không tặng quà Giáng sinh cho em cho tới khi trở về.”

Diane quay lại đối diện với chồng. Cô quàng tay qua vai anh rồi hôn anh. “Nếu anh gặp Công tước Greaves, cố đừng có giết anh ta nhé. Em không muốn làm quả phụ lần hai vì anh chịu án treo cổ đâu. Em quen với việc có anh bên cạnh rồi.”

Diane cảm thấy chồng mỉm cười. “Tôi cũng yêu em, Diane.”

Nhà thờ Hanlith rõ ràng được xây dựng vì biết rằng thỉnh thoảng nó sẽ đón không chỉ người dân quanh đây. Khu bên phải của nhà thờ, nơi mà chỉ người ngồi hàng ghế thường đầu tiên nhìn rõ, có nhiều ghế đẹp hơn cho Công tước Greaves và khách.

Sophia ngồi ở dãy ghế sau trong khu vực dành cho quý tộc, Camille ngồi bên cạnh. Phía trước, mục sư Gibbs đang giảng kinh. Khi họ vào hết bên trong nhà thờ, vợ của mục sư, được giới thiệu là bà Gibbs, đã đứng sẵn bên cạnh chồng. Có lẽ, bà ta đã ngồi đâu đó ở khu chính, lắng nghe chồng mình nói về hậu quả của tội lỗi và sự hy sinh cho những điều xứng đáng. Nàng tự hỏi bà Gibbs đã hy sinh thứ gì. Bà ta có hạnh phúc khi làm vợ một người suốt ngày thuyết giảng và bảo người khác phải sống thế nào? Ông ta có phải người chồng tốt? Khi còn trẻ, bà ta có mơ một cuộc sống lãng mạn và đầy phiêu lưu không?

Ít ra nàng có thể ngồi ở phía sau, Sophia nghĩ. Adam ở hàng đầu nên phải ngồi thẳng người và chăm chú lắng nghe. Ngày Giáng sinh. Nàng vừa mong được nghỉ lễ ở một trang viên đồng quê lộng lẫy, vừa thấy lo. Chưa đầy nửa tháng nữa, những vị khách sẽ bắt đầu về nhà, ít nhất là trước khi các nguyên lão đến London để dự phiên họp mùa đông ở Nghị viện.

Nàng biết trước mình sẽ đau khổ, nhưng theo một khía cạnh nào đó, biết rằng Adam sắp kết hôn còn tệ hơn. Nếu cha nàng chịu thừa nhận nàng, mọi việc có thể đã khác. Có lẽ cưới một Công tước vẫn sẽ nằm ngoài tầm với, nhưng ít nhất cũng đáng để mơ. Người ta sẽ không quay lưng lại với nàng từ khi nàng còn nhỏ. Nàng có thể dự dạ tiệc của giới thượng lưu và đi xem hát. Nhưng vì nàng vẫn không thể có được Adam nên một cuộc đời được chấp nhận không quan trọng lắm.

Ôi, Chúa ơi. Từ lâu, nàng đã biết thế giới sẽ không thay đổi chỉ vì nàng muốn thế. Và nếu nàng cảm thấy tim mình tan vỡ khi nghĩ đến việc rời khỏi Greaves Park, là bởi nàng mong ước một điều quá xa vời. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Sophia ước mình sinh là một người khác trong một hoàn cảnh khác.

Rốt cuộc bài thuyết giáo cũng chấm dứt và nhóm người Greaves Park lục tục kéo ra khỏi nhà thờ và đến chỗ xe đợi. Khi Sophia di chuyển, tiểu thư Scoffied giẫm vào chân nàng.

Cô ta liếc nàng, quay đi - rồi dừng lại. “Xin lỗi, tiểu thư White,” cô ta nói, quay người lại và mỉm cười. “Xin thứ lỗi.” Sophia chớp mắt. “Không sao. Tôi không bị gì.”

“Cảm ơn cô. Giáng sinh vui vẻ.” “Giáng sinh vui vẻ.”

“Gì vậy?” Cammy hỏi từ đằng sau nàng. Nàng so vai. “Ai mà biết.”

Đó chẳng phải là lần đầu tiên bạn của phu nhân Wallace khiến nàng bất ngờ. Suốt mấy ngày qua, vài người còn chào nàng. Hôm qua, Phillip Jennering còn đứng lên khi thấy nàng đi vào phòng ăn. Tất cả có vẻ như là do Adam sắp xếp. Nàng có thể đối chất với anh. Chỉ có điều dù lần cuối anh gặp Eustace có ra sao thì hình như cũng không phải là anh thắng.

Sophia trở về Greaves Park trong chiếc xe ngựa của Blackwood, cùng với vợ chồng Blackwood và tiểu thư Caroline. Thoạt đầu, sự có mặt của tiểu thư Caroline trong nhóm khiến nàng nghi ngờ. Tuy nhiên, Francis Henning kể nàng nghe một lời đồn về mối liên hệ với một người ca sĩ và sự kín kẽ của Caroline trở nên hợp lý hơn - nhất là khi rõ ràng Adam thích cô hơn những người khác. Và cô có vẻ rất vui khi được nhóm của họ chào đón.

Khi đến trang viên, Sophia vội chạy lên lầu lấy những món quà đã được bọc rồi mang xuống phòng khách. Như Milly đã nói, việc tặng quà tại Greaves Park khá thoải mái, mọi người ngồi chỗ mình thích và trao quà không theo trật tự nào cả.

Khi nàng đến phòng khách, mọi người đã tề tựu đông đủ cùng với những người hầu ôm quà. Sophia đứng ở cửa để ngắm nhìn. Hóa ra lễ Giáng sinh của tầng lớp quý tộc là thế này. Sặc sỡ, huyên náo, thơm mùi trà bạc hà và sô cô la nóng.

“Sophia!” Camille vẫy tay giữa hàng ghế được mang từ phòng khác sang và để dưới cửa sổ phía đông.

Sophia mỉm cười và bước vào, đáp lại hơn chục lời chào, nhiều hơn nàng tưởng. Nàng tặng quà cho bạn mình trước khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Ban đầu, tớ chuẩn bị món quà khác. Nhưng có lẽ một ngư dân nào đó sẽ tặng cho người nhà một chiếc kẹp, cà vạt và khuyên tai màu xanh.”

Camille bật cười. “Cậu không cần tặng bọn tớ thứ gì đâu, Sophia. Cũng không cần mua đồ thay thế.”

“Tớ muốn vậy mà. Và thứ lỗi cho tay nghề của tớ.”

Camille tháo nơ và mở giấy gói ra. “Ôi, nó đẹp quá!” cô ấy reo lên, giơ chiếc khăn màu xanh lẫn trắng lên. “Cậu đan à?”

“Đừng có làm ra vẻ ngạc nhiên. Đan lát là cách giết thời gian tốt nhất ở trường nội trú.”

Keating mở gói quà của mình, bên trong là chiếc khăn xanh lục và xanh da trời sậm. “Đẹp lắm, Sophia,” anh ấy nói và rướn người hôn lên má nàng. “Và rất hữu dụng nữa.”

“Ít nhất một mùa trong năm,” nàng mỉm cười. “Tặng cô, tiểu thư White.” Giật mình, nàng ngẩng lên và trông thấy tiểu thư Stanley chìa ra một chiếc hộp nhỏ cột nơ đỏ xinh xắn. “Tôi… Cảm ơn.”

Sophia bối rối nhìn Cammy. Cô ấy nhún vai, chẳng giúp được gì. Nở nụ cười gượng gạo với tiểu thư Stanley, Sophia tháo cái nơ ra. Bên trong hộp là chiếc quạt màu xanh đẹp đẽ với khung bằng ngà voi và họa tiết là một con chim bồ câu trắng tinh xảo.

“Ôi, đẹp quá,” nàng nói rồi ngước lên. “Cảm ơn rất nhiều.” “Không có gì.” Cô ta đứng đó một lúc, nhìn nàng chờ đợi.

Chùng xuống, Sophia gượng cười. “Tôi e là mình không có quà gì để tặng lại cô.”

Tiểu thư Stanley mỉm cười, nhưng ánh mắt thì không. “Tôi cũng không mong là có. Giáng sinh vui vẻ.”

“Giáng sinh vui vẻ, tiểu thư Stanley.”

Khi cô ta đi khỏi, Sophia ngồi xuống. “Thật… kỳ lạ.” “Cô ta có nói chuyện với cậu lần nào chưa?” Cammy thì thào, nét mặt bối rối.

“Chắc chỉ để hạ nhục tớ.”

“Nói chuyện để sau đi,” Keating chen vào, chìa ra một chiếc hộp nhỏ lấy từ trong túi và đưa nó cho Camille. “Giáng sinh vui vẻ, em yêu.”

Camille nhìn chồng bằng ánh mắt mà Sophia không thể hiểu nổi rồi mở hộp quà. Cô ấy lấy ra một chuỗi vòng ngọc trai tuyệt đẹp và một đôi khuyên tai cùng bộ “Ôi, Keating, đẹp quá,” cô ấy thì thầm rồi đưa chồng chuỗi ngọc trai và hơi cúi về phía trước để Keating đeo hộ.

“Em cũng vậy.”

Camille dịch ra mép ghế hôn chồng. Làm thế này ở chốn đông người là chuyện rất kinh khủng, nhưng nàng không để tâm. Nàng nhìn xuống chiếc quạt, cho đến khi hai người tách ra. Đó cũng là điều nàng muốn: khoảnh khắc khi không ai hiện hữu ngoài người ấy.

“Của cậu này, Sophia.” Camille ra hiệu và Keating với tay ra sau ghế lấy ra một chiếc hộp đựng mũ lớn rồi đưa cho Sophia.

Nàng cầm lấy, mở nắp và lấy ra một chiếc mũ rơm xinh xắn trang trí bằng những bông hoa bằng rơm màu vàng và xanh cùng nơ đồng màu. “Thật giống mùa xuân,” nàng ôm lấy bạn mình. “Cảm ơn hai người rất nhiều.”

“Giáng sinh vui vẻ, tiểu thư White,” một giọng nói cất lên và nàng lại ngẩng đầu.

Lần này là Eustace, phu nhân Wallace, và nàng sững người. “Giáng sinh vui vẻ, thưa phu nhân,” nàng thận trọng đáp.

“Tôi có quà cho cô đây.”

Cái gì, rắn độc ư? Sophia tự hỏi, nhưng vẫn cầm lấy món quà được bọc trong giấy trắng lịch sự. Vì phu nhân Wallace có vẻ như muốn xem, nên nàng mở hộp và lấy ra một đôi găng tay da dê non, đính khuy ngọc trai.

“Phu nhân, món quà lớn quá,” nàng ngước lên.

“Chỉ là một món quà nhỏ thôi,” Hầu tước phu nhân đáp và hòa vào đám đông.

“Coi chừng có tẩm độc đấy,” Keating khẽ nhắc.

“Tôi cũng nghĩ thế,” nàng đáp, đặt chúng bên trên hộp mũ. Trong vòng 10 phút kế tiếp, Sophia nhận thêm 8 món quà nữa, đều từ những người ghét bỏ nàng: một hộp nhẫn bằng thiếc, một dây chuyền bạc với mặt như ngọc lục bảo giả, một chiếc quạt nữa, găng tay lông, một bình gốm trang trí theo phong cách Nhật Bản, một đôi hoa tai kim cương, một hộp đựng danh thiếp khắc những chữ cái đầu tên nàng và một bộ cốc màu xanh xinh xắn. Món quà nào cũng nằm ngoài khả năng tài chính của nàng. Những người tặng quà đều nán lại xem nàng mở hộp cho đến khi nàng bảo không có gì tặng lại.

Rõ ràng, phu nhân Wallace muốn giết nàng - hay ít nhất là làm bẽ mặt nàng - bằng sự tử tế. Không ai có nhiều quà và sự chú ý bằng nàng. Một cách thể hiện sự tàn nhẫn mới lạ.

Adam cuối cùng cũng từ bên kia phòng đến chỗ nhóm của Sophia. Udgell và hai người hầu nữa đi theo sau anh, viên quản gia ôm những hộp quà chưa mở và hai người hầu ôm những món quà rõ ràng là tặng Công tước. Những món quà rất đẹp. Sophia liếc nhìn cái gói nhỏ nằm dưới chân. Một món quà không tương xứng với một Công tước.

“Giáng sinh vui vẻ, Blackwood, tiểu thư White,” anh nói, bắt tay Keating và hôn tay Camille, rồi đến tay nàng. Anh bóp nhẹ tay nàng trong tích tắc rồi buông ra. “Ta mang quà đến. Hay nói đúng hơn, ta đến cùng những người mang quà.”

Udgell đưa Adam một cái túi lớn và anh chuyền nó cho Keating. Từ bên trong, Keating lấy ra một dây cương da tinh xảo có khóa bằng bạc. Keating ra hiệu một người hầu mang một yên ngựa đi săn viền bạc cho Adam. “Rõ ràng chúng ta tư tưởng lớn gặp nhau rồi,” bạn anh mỉm cười.

“Đẹp lắm,” Adam đáp và vuốt cái yên ngựa. “Nhãn hiệu Walsall à?”

“Nếu không thì tôi mang đến đây làm gì,” Keating đáp. “Chúng ta vẫn chưa tính toán sòng phẳng những gì anh làm cho tôi, nhưng thế này cũng coi là một bước tiến.”

“Tôi chấp nhận.” Adam lấy một gói quà khác đưa cho Camille. “Và cái này dành cho cô. Ta luôn đánh giá cao gu thẩm mỹ của cô, trừ việc chọn chồng.”

“Chúng ta sắp sòng phẳng rồi,” Keating làu bàu.

Bật cười, Camille mở chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai xinh xắn. “Ngọc trai! Đẹp quá.”

“Keating nói cô thích ngọc trai và gì cũng được ngoài vòng cổ. Ta hy vọng thế này là đủ.”

“Đúng vậy.” Cô ấy đứng lên hôn vào má anh.

Adam liếc nhìn Sophia, rồi lấy một gói quà khác từ Udgell và đưa nó cho nàng. “Và một món quà nhỏ cho nàng, tiểu thư White. Giáng sinh vui vẻ.”

“Ngài cũng vậy, Công tước.” Trước khi mất bình tĩnh, Sophia với tay lấy món quà cuối cùng và trao cho anh. “Vài cái này dành cho ngài.”

“Cảm ơn,” anh nói nhỏ khi nhận món quà.

Sophia tự hỏi liệu anh có lo rằng nó sẽ là thứ ám chỉ quan hệ của họ và liệu anh có mở nó ra vì lý do đó. Nhưng rồi Adam kéo cái nơ và mở giấy bọc. Một chiếc khăn len đen pha xám và nâu. Nó làm nàng gần như kiệt sức nhưng nàng vẫn đan xong.

“Nàng tự đan ư?”

Sophia gật đầu và đợi những tiếng cười khẩy từ đâu đó đằng sau bảo tất nhiên là cô ta tự đan rồi. Chứ không thì sao nó lại trông như thế? Nhưng không có gì. Ừm. Việc này cũng kỳ lạ như số quà nàng đã nhận.

Anh quàng nó lên vai. “Cảm ơn nàng. Ta sẽ trân trọng nó.” Dù anh có ẩn ý gì, nàng vẫn quyết định rằng sẽ không phải là ý hay nếu cố suy diễn những câu nói của anh. Và do vậy, cố không để tay run vì hồi hộp, nàng mở món quà anh vừa đưa. Mở giấy gói, nàng trông thấy một chiếc khăn màu xanh pha vàng, rất hợp với chiếc mũ mới. Một chiếc khăn quàng.

“Đó là một chiếc khăn quàng,” anh giải thích. “Camille cho ta xem chiếc mũ. Ta nghĩ một món đồ hợp với nó sẽ rất hay.”

Một chiếc khăn quàng. Xét về mặt giá trị, có thể đó là món quà rẻ tiền nhất so với những thứ nàng đã nhận hôm nay. Xét về tầm quan trọng, nàng không thể nhớ hai người đã từng nhắc đến khăn quàng trước mặt nhau chưa. Nói cách khác, nó chẳng có nghĩa gì đối với cả hai. Đương nhiên, nàng cũng tặng cho anh một chiếc khăn, nhưng ít nhất là nàng tự đan.

“Đẹp quá,” nàng reo lên. Dù sao, anh cũng đã tặng nàng nhiều chiếc váy đẹp và cứu mạng nàng. Nàng còn mong gì nữa? Nhẫn cưới? Kim cương? Những thứ đó nàng sẽ không bao giờ nhận được từ anh, bởi vì thứ nhất, nàng sắp cưới một người khác và thứ hai, vì nàng không thể bị mua bằng tiền.

Anh đưa chân gẩy đống quà nàng vừa nhận. “Những thứ này ở đâu ra?”

“Của phu nhân Wallace, tiểu thư Hayforth và… nhiều người nữa. Họ rất tử tế. Em thấy ngượng vì không tặng lại gì cho họ.”

Adam thoáng nhăn mặt. Rồi anh nhướn mày. “Nàng định mua quà cho họ bằng gì? Tư trang của nàng đều đã rơi hết xuống sông rồi,” anh lớn tiếng. “Việc nàng tìm được đồ để đan khăn” - anh liếc nhìn Keating đang làm gì đó - “ba chiếc, cũng đáng kinh ngạc lắm rồi. Tay nghề cũng vậy.”

Anh đang giải thích tình cảnh của nàng hay cảm ơn thái quá vì một chiếc khăn, nàng cũng không biết. Nhưng nàng không thích khả năng nào cả. “Cảm ơn ngài lần nữa, Công tước,” nàng đứng lên. “Udgell, ông làm ơn mang chỗ này lên phòng tôi được không?”

Viên quản gia cúi xuống nhặt những món quà lên. “Đương nhiên rồi, tiểu thư Sophia.”

Cammy bối rối nhìn nàng. Sophia mỉm cười và hôn lên má cô ấy. “Cậu sẽ ở lại dùng bữa trưa chứ?”

“Chắc vậy.”

“Vậy hẹn gặp lại cậu.”

Nàng nhún gối chào rồi đi ra. Một mặt, nàng nhận được rất nhiều món quà đẹp, dù không thực tế, những món quà nàng có thể bán đi rồi gửi tiền vào tài khoản. Mặt khác, người đàn ông nàng yêu thương, nóng lòng chờ đợi hàng đêm và ghét phải lìa xa vào mỗi sáng, đã tặng nàng một món quà chỉ có ý nghĩa hơn một cái núm cửa.

Nếu anh tặng tiểu thư Caroline thứ gì đó ngu ngốc như một chiếc khăn quàng cổ, nàng sẽ ăn nó ngay. Nàng không thể có được anh và giữa họ không hề có thứ gì gọi là quan hệ dài lâu, nhưng chắc anh đã phát hiện… một điều mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Chỉ là giữa hai người. Giáng sinh vui vẻ thật.

“Một chiếc khăn quàng ư?”

Adam sững người và quay lại. Aubrey Burroughs đứng gần như chính giữa phòng, nơi bất kỳ ai cũng nhìn thấy. “Ngài than vãn vì nhận được một chiếc đồng hồ bỏ túi ư, Burroughs?” anh hỏi. “Tôi sẽ tìm cho ngài một chiếc khăn quàng cổ, nếu ngài muốn.”

“Ý tôi là ngài đã cố tìm một món quà để thể hiện rõ ràng mình không quan tâm tới cô gái đó. Ngài thật vất vả.”

Aubrey Burroughs chết thật rồi. “Tôi không biết ngài đang nói gì. Ngài lại uống say ư?”

“Tôi thừa nhận cô ả không phải là loại ngài thường thích, nhưng trời ạ, Greaves, ả sẽ không ở đây nếu không phải là người tình của ngài. Tất cả đều biết. Sao lại còn phải tặng một món quà rẻ tiền như thế?” Hắn hất hàm về phía Eustace, người đang ngồi cười với khuôn mặt vô cảm. “Chị gái ngài và bạn bè biết sự thật, nếu không thì họ đã chẳng tặng ả lắm thứ như thế. Tại sao ngài không báo để chúng tôi biết đường mà tránh? Tôi đã định theo đuổi ả.”

Khốn nạn. Adam đúng là tự đào hố chôn thân. Nhưng Burroughs biết được bao nhiêu hay chỉ nói khoác? May mà Sophia đã rời khỏi phòng. Anh giữ tư thế thoải mái, dù cảm xúc bên trong hỗn độn. “Tôi đã mời ngài đến đây, Burroughs, và tôi không có động cơ gì cả. Nàng ấy là một người bạn, như tôi từng nói. Ngài cũng vậy.” Hoặc đúng ra là đã từng.

“Thấy chưa?” Burroughs đáp, rõ ràng là với những người đang chăm chú nghe. “Ngài càng che đậy, chúng tôi càng muốn biết lý do. Ngài chưa bao giờ giấu tiểu thư Helena Brenna. Ngài còn đưa cô ấy đến Almack.”

Eustace đứng lên. “Nào, các quý ông. Giáng sinh mà. John, mang sâm panh cho mọi người đi.”

Vậy là nỗi ám ảnh của chị gái anh với sự chuẩn mực cũng có mặt tích cực. Adam không ngờ Eustace đứng về phía mình, bất kể vì lý do gì. “Và bánh mận,” anh bổ sung, khi người hầu nhanh chân ra khỏi phòng.

“Tôi đã nhìn thấy ngài, Greaves.” Burroughs ngồi vắt chân chữ ngũ, rất ra dáng một quý ông nhàn nhã. “Ngài đã gặp ả ở hiệu may. Tôi đoán là ngài đặt may toàn bộ xiêm y cho ả ở đó. Và ngài hôn ả. Tôi ghét buôn chuyện nhưng tôi không nghĩ ra một cách giải thích nào khác cho sự ân cần của ngài.”

“Này,” Lassiter tán thành từ bên kia phòng. “Ả có phải tình nhân của ngài không? Chúng tôi đang muốn kết thúc cá cược.”

Tất cả dồn ánh mắt vào anh. Cách giải thích khác là gì? Anh đã hôn nàng. Trong mắt của giới thượng lưu, một Công tước và… một cô gái như Sophia hôn nhau chỉ vì một lý do: anh chu cấp cho Sophia để đổi lấy chuyện trên giường. Một Công tước không trao trái tim mình cho đứa con ngoài giá thú của một hầu gái. Mặc khác, Công tước Greaves - cả thứ chín và thứ mười - đều thích những cô gái tóc đỏ. Nếu thừa nhận mình quan tâm đến nàng, anh sẽ giống một kẻ ngốc.

“Muốn thế nào thì thế,” anh gắt và chờ những người bạn hoàn thành nốt câu nói.

Mặc kệ Blackwood, Adam lười nhác cúi chào. “Xin phép, tôi cần an ủi một chú chim bị thương.”

Lẩm nhẩm chửi thề, anh lên gác và đi dọc theo hành lang quen thuộc dẫn đến phòng Sophia. Chắc nàng đang giận. Nhưng nàng sẽ không quay về London. Và lời nói dối nho nhỏ này là để mọi người giữ thái độ lịch sự cho tới khi nàng rời Yorkshire. Sẽ không người nào dám gạ gẫm nàng và anh có thể dành thời gian bên nàng như anh muốn.

Adam đẩy cửa mở mà không gõ. “Sophia.”

Nàng ngước lên từ chỗ ngồi bên cửa sổ, tay cầm chiếc khăn anh tặng. “Lẽ ra ngài không nên tặng em cái này,” nàng nói.

Chính xác. “Ta biết. Chỉ là để diễn thôi. Ta có một món quà khác dành cho em.”

“Ngài đã cứu mạng em. Rồi mua nhiều váy cho em. Thế này là quá nhiều.” Nàng nheo mắt. “Và ngài không phải quàng chiếc khăn đó đâu. Em chỉ muốn tặng ngài… gì đó thôi. Thật ngốc.”

“Không hề. Nàng đã tự tay đan.” Anh vuốt chiếc khăn len ấm áp vẫn còn quàng trên cổ. “Bằng thời gian và đôi tay em. Đó là món quà đẹp nhất ta từng nhận.”

Nét mặt Sophia dịu lại một chút và cuối cùng nàng cũng nở một nụ cười. “Em không tin ngài lắm, nhưng ngài nói rất hay.” Nàng chỉ tay về phía anh. “Và em phải giấu nó mỗi lần ngài đến đây. Có lúc, em còn nghĩ mình sẽ phải xuống gầm giường đan.”

Thầm cầu nguyện nàng chịu lắng nghe anh dù rằng anh vừa làm một việc nàng bảo anh đừng làm, Adam lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật. Tặng quà trước để nàng dễ tính hơn với điều anh cần nói với nàng.

“Quà Giáng sinh thật cho nàng,” anh nói và đưa nó cho nàng.

Hết nhìn anh rồi đến cái hộp, nàng đón lấy nó, tay khẽ chạm vào tay anh. Hai vai lên xuống theo nhịp thở, Sophia mở nắp hộp.

Ánh lửa từ lò sưởi chiếu lên sợi dây chuyền vàng tinh xảo, làm cả trăm viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh. Món trang sức cực kỳ tinh xảo và người thợ kim hoàn ở Hanlith có thể sẽ chẳng bao giờ làm được một thứ như thế nữa, nhưng tính bất đối xứng có chủ ý của nó làm anh nhớ đến Sophia.

“Nàng thích không?” anh hỏi khi nàng tiếp tục ngồi im. “Em chưa từng thấy món đồ nào đẹp như thế này,” nàng thì thầm, cầm nó lên và để nó rơi qua kẽ ngón tay.

“Ta đặt làm riêng cho nàng đấy.”

Nàng ngước nhìn anh, một giọt nước mắt chảy xuống má. “Cảm ơn ngài. Thật đấy, Adam. Nhưng ngài biết là em không thể nhận nó được. Em không thể đeo nó mà không bị hỏi nó ở đâu ra. Và… chồng em sẽ hỏi tại sao em lại nhận một món quà như vậy.”

Adam hít một hơi khó nhọc. Bây giờ hoặc không bao giờ. Và trong đời, anh chưa khi nào hồi hộp như thế này. “Nàng có thể nhận nó.”

“Em không thể. Em không thể bán nó như những thứ khác, vì nó quá quan trọng với em.” Nàng chỉ vào đống quà trên giường. Những món quà mà rõ ràng là do Eustace dàn xếp.

Anh cầm tay nàng. “Tại sao nàng muốn làm cho cuộc đời mình khó khăn, khi ta có thể khiến nó dễ dàng hơn? Ít nhất là trong vài tuần kế tiếp. Đây không phải là chuyện cổ tích, Sophia. Đây là thế giới. Ta có thể giúp nàng thoải mái hơn. Nàng muốn có một kỳ nghỉ vui vẻ. Ta có thể mang lại điều đó cho nàng, không cần biết ai ở đây hay vì lý do gì.”

Mặt Sophia tái đi, nhưng có vẻ như nàng đang lắng nghe. Nàng cần phải hiểu. Anh cần nàng hiểu.

“Ta biết nàng phải đấu tranh mới có được những gì đang có. Ta mừng cho nàng. Nhưng nàng không cần tiếp tục đấu tranh. Không phải ở đây. Nếu có thể, ta sẽ tặng nàng một căn hộ cùng những người hầu và trang sức mỗi ngày. Ta biết nàng sẽ không nhận. Nhưng hãy nhận sợi dây chuyền và những thứ ta tặng nàng. Trời ạ, nàng có thể giấu chồng và chạy trốn nếu cần. Và nàng có thể tìm đến ta. Sau một, hai năm nữa, sao Hennessy có thể vì nàng bỏ trốn mà trút giận lên Tantalus? Nhất là nếu ông ta không biết nàng ở đâu.”

“Nhưng ngài sẽ kết hôn mà.”

“Nàng cũng thế. Ta không quan tâm.”

Nước mắt Sophia thôi rơi. Nàng quay qua cửa sổ, nhìn tuyết lười biếng rơi, bắt đầu từ sau sự kiện ở nhà thờ. Adam đã ghi nhớ góc mặt nghiêng của Sophia, nhưng anh nghĩ mình không bao giờ thấy chán.

Cuối cùng, nàng ngước nhìn anh, đôi mắt xanh lục sâu thẳm tưởng và nghiêm nghị. “Để em suy nghĩ đã được không?” nàng thì thầm.

Adam cau mày. “Có gì mà phải nghĩ? Ta sẵn sàng cho nàng cả thế giới.”

“Một thế giới quá rộng lớn và khác biệt. Em muốn cân nhắc,” nàng đáp, hai má hơi ửng lên. “Cho em thời gian tới bữa trưa, được không?”

Nếu anh cho nàng một phút, nàng có thể sẽ từ chối anh. Nhưng nếu anh ép nàng, nàng dứt khoát sẽ từ chối. Nghiến răng, anh gật đầu. “Đến 1 giờ.” Để nhấn mạnh, anh cầm sợi dây chuyền và đeo lên cổ nàng. Rồi anh vòng ra đằng trước và hôn nàng thật sâu.

Nàng ôm lấy vai anh khi nép mình vào lòng anh. Sao nàng lại không chấp nhận đề nghị của anh, khi lựa chọn khác lại là sống cả đời với một người đàn ông sẽ chẳng bao giờ trân trọng con người nàng? Người sẽ giam hãm nàng trong một ngôi làng nhỏ bé và chất lên vai nàng gánh nặng tội lỗi cho đến khi nàng ngã gục? Và khi chạy trốn khỏi Cornwall đến London, nàng sẽ không bao giờ rời khỏi anh. Anh sẽ không bao giờ phải rời xa bình yên và niềm vui nàng mang tới cho mình.

Anh ngẩng đầu lên. “1 giờ,” anh nhắc lại. “Hãy cân nhắc mọi thứ, Sophia. Mọi thứ ta có thể mang lại cho nàng.”

Nàng gật đầu và đưa tay vuốt má anh. “Vâng.”