Chương 15
Sophia nhìn theo khi Adam rời khỏi phòng. Rồi nàng đứng lên kéo chuông gọi Milly.
Xong xuôi, nàng cẩn thận tháo sợi dây chuyền và nhẹ nhàng cất nó lại vào cái hộp lót nhung. Nàng cũng cẩn thận tập trung vào hiện tại, rồi đi tới tủ quần áo. Nàng thả chiếc mũ xấu xí xuống sàn, rồi cầm cái hộp lên giường và cho hết vào bên trong những món quà xinh xắn nhưng khiến nàng tổn thương.
Adam chỉ cho nàng thêm vài tuần có được thứ nàng luôn khao khát - là anh. Anh chỉ gắn thêm tiền bạc vào nàng, biến nàng thành một món đồ. Và tệ hơn nữa là anh gợi ý cách để nàng có thể thoát khỏi số phận của mình, khi mà cả hai đều biết nàng không bao giờ có thể làm một điều như thế. Đúng hơn là đáng ra anh phảo biết điều đó.
Nàng đã đồng ý cưới mục sư Loines để cứu Tantalus. Thế thì vì cớ gì nàng lại bỏ trốn khi có thể, nhất là khi điều đó sẽ hủy hoại chồng của nàng, bản thân nàng và cả vợ của Adam lúc đó? Anh không gợi ý cho nàng tự do, mà chỉ là biến nàng đổi từ làm vợ sang tình nhân.
Và trong một thoáng, nàng bị cám dỗ, “Không được, không được, không được,” nàng tự nhủ. Dù người khác nghĩ thế nào, dù mang sẵn vết nhơ ngay từ lúc sinh ra, nàng vẫn muốn làm điều đúng đắn. Cho dù điều đó khiến tim nàng tan vỡ.
Để mắt tới Adam lần nữa chỉ khiến tim nàng vỡ thành triệu mảnh. Đúng là nàng thất vọng về anh, nhưng nàng hiểu tình huống tiến thoái lưỡng nan và tâm trạng rối bời của anh lúc này. Nàng cũng vậy. Nếu anh không thể ép bản thân ra đi, nàng sẽ làm thế cho cả hai. Tốt nhất là đâm dao vào trái tim mình và kết thúc chuyện này.
Cửa phòng bật mở. “Ngài Công tước có thích chiếc khăn không?” Milly hỏi, rồi sững người. Bà ấy vội đóng cửa và cài chốt lại. “Chuyện gì xảy ra thế? Trông cô như chết rồi ấy!”
Nghe cũng đúng, vì nàng đã chết rồi. “Tôi cần nhờ bà hai việc lớn, Milly,” nàng nói và bất ngờ khi nghe giọng mình thật ổn định.
“Dĩ nhiên rồi. Cô cần gì?”
Bà ấy đáp nhanh đến nỗi Sophia suýt rơi nước mắt và nàng cố hết sức để giữ bình tĩnh. “Tôi cần bà bí mật bảo Evans thắng yên cho con Copper và đưa tôi vào làng Hanlith. Và tôi cần bà nhờ Udgell canh chừng để Công tước không biết tôi đã đi cho tới 1 giờ.”
Bà quản gia có chút hoảng hốt. “Tôi… có thể làm thế. Nhưng có chuyện gì vậy? Cô và Công tước cãi nhau ư? Chắc là không nghiêm trọng đến mức cô phải bỏ đi chứ.”
“Nghiêm trọng như thế đấy.” Nàng dốc ngược cái ví đổ ra lòng bàn tay vài xu còn lại. Một bảng, hai xu. Không đủ để nàng tới Cornwall và mua thức ăn dọc đường. Chết thật. “Tôi cũng cần bà tìm Camille Blackwood và bảo cô ấy cho tôi mượn 5 bảng. Bảo cô ấy là tôi sẽ trả lại. Cứ nói là tôi nhờ ai đó vào làng mua đồ.”
Milly gật đầu dù hai tay run rẩy. “Tôi đưa cô ấy lên đây được không?”
Sophia hoảng hồn. Nàng thích ghi nhớ cảnh Cammy và Keating mỉm cười khi họ nhận quà Giáng sinh, chứ không phải cảnh Cammy nhìn nàng tới Cornwall và những chuỗi ngày đau khổ. “Không. Không ai được biết hết.”
“Trời ơi. Tôi biết rồi.”
“Bà làm ơn mau một chút.” “Trời ơi. Trời ơi.”
Bà quản gia vội ra khỏi phòng và Sophia khóa cửa lại.
Đồng hồ trên mặt lò sưởi chỉ 11 giờ kém và xe ngựa đưa thư rời Hanlith lúc 12 giờ. Nó sẽ đưa nàng đến Cornwall trong vòng 4 ngày. Khi đã đến nơi, nàng sẽ đi tìm ngài mục sư và thông báo với anh ta rằng chẳng có lý do trì để trì hoãn đám cưới đến ngày 15 tháng 1 hết. Rồi bất kỳ ý muốn hay suy nghĩ bỏ trốn nào trong nàng cũng sẽ lụi tàn.
Nàng nhanh chóng cởi chiếc váy xám xinh xắn và mặc vào chiếc váy đi đường màu xanh. Đôi giày mới được cho vào một cái túi. Nàng sẽ trả giày cho Evans ở Hanlith. Nàng do dự trước chiếc áo khoác cũ của Adam. Áo khoác của nàng đã bị hỏng và nàng chưa có cái khác thay thế. Rốt cuộc, nàng mặc nó vào. Nàng cần nó, nên sẽ mang nó theo. Số váy Adam đặt may cho nàng để lại trong tủ. Nàng không muốn giải thích với ông mục sư nguồn gốc của chúng.
Cuối cùng, nàng quay lại chỗ cái bàn. Nàng đã hứa với Adam một câu trả lời dứt khoát, nếu không muốn nói là một lời giải thích, và nàng giữ lời. Nàng nhanh chóng viết xong, gấp bức thư lại, viết tên anh lên trên rồi dán lại bằng sáp nến. Rồi nàng đặt nó bên dưới cái hộp hình chữ nhật ở chính giữa giường nơi anh chắc chắn sẽ chú ý.
Khi Milly quay lại, nàng đã sẵn sàng, một tay bê cái hộp mũ cũ được đầy đồ nặng trịch, tay kia là chiếc hộp mũ mùa xuân. Những đồng xu trong túi áo khoác. Nước mắt tràn mi, bà quản gia chìa ra năm bảng, Sophia lấy cho vào túi.
“Cô chắc chắn chứ?” Milly hỏi, tay quệt nước mắt. “Cô muốn rời đi? Tôi tưởng đầu năm cô mới phải tới Cornwall.”
Nàng không bao giờ muốn rời đi và đó là lý do nàng cần đi. “Chắc chắn. Không cần chờ thời tiết.”
“Vậy thì cô nên cầu thang phía sau. Udgell và những gia nhân khác đang tập trung ở phòng khách hát thánh ca phục vụ Công tước và khách khứa.”
Sophia không thích bỏ lỡ dịp đó - nhưng dù sao nàng cũng sẽ nhớ mọi thứ về nơi này. Họ nhanh chân đi xuống cầu thang dành cho gia nhân và đi qua nhà bếp, nơi bà Beasel cố tình lờ họ. Evans đợi ngay bên ngoài cùng với con Copper và ngựa của mình. Sophia đưa anh ta hai cái hộp trước khi quay sang ôm chặt Milly.
“Vào hát thánh ca đi, không người ta sẽ biết bà đã giúp tôi.”
Milly dụi mắt. “Tôi sẽ nhớ cô. Cô đã sưởi ấm ngôi nhà lạnh lẽo này.”
“Tôi sẽ nhớ bà, Milly,” Sophia nói, cố không khóc. Chưa thôi. Cho đến khi nàng rời khỏi đây an toàn.
Evans giúp nàng lên ngựa và họ đi vòng phía sau chuồng ngựa để tránh bị phát hiện. Tuyết đã bắt đầu rơi dày hơn, nhưng Sophia kéo chiếc mũ đi mượn lên và mặc kệ thời tiết.
20 phút sau, họ đến Hanlith và Evans dừng ngay bên ngoài nhà trọ Trout’s Mouth. Xe ngựa đưa thư đã đến và đang đổi ngựa. Người giữ ngựa giúp nàng xuống. Sophia trao anh ta cái ôm tạm biệt. “Và cái này dành cho Udgell,” nàng hạ giọng nói và hôn lên má anh ta.
“Tôi rất tiếc phải nhìn cô đi thế này, tiểu thư Sophia,” anh ta đưa nàng hai hộp mũ.
“Tôi cũng rất tiếc phải rời đi.” Nàng đặt một cái hộp xuống để nắm lấy tay áo anh ta. “Tôi không biết làm thế nào để Greaves không biết anh đã giúp tôi. Nếu bị Công tước đuổi việc, anh hãy đến Tantalus ở London. Tôi thề là sẽ có việc tại chuồng ngựa cho anh.”
Anh ta gật đầu rồi bỏ mũ xuống, đợi nàng ngồi lên ghế để cởi giày và mũ trả mình. Khi nàng đi đôi giày mới, anh ta quay lại chỗ hai con ngựa. “Chúc cô may mắn, tiểu thư Sophia.”
“Anh cũng vậy, Evans.”
Nói xong, nàng đi vào quán trọ đông đúc, ấm áp và mua vé đi tới phía nam về Cornwall. 15 phút sau, nàng ngồi trên ghế sau bên cạnh một người bà của ai đó, đối diện mục sư Gibbs và vợ, đi Rotherdam. Trước đây, một sự trớ trêu thế này sẽ khiến nàng thích thú nhưng giờ nó giống như tiếng chuông báo tận thế.
Ngay khi ông Gibbs bắt đầu giảng về cuộc sống tội lỗi và tìm sự cứu rỗi thông qua những việc làm thiện nguyện, Sophia nhìn ra cửa sổ. Ít ra, nàng cũng kịp hôn Adam lần cuối. Và nàng sẽ mãi ghi nhớ nó vì nàng sẽ không bao giờ được gặp hay chạm vào anh lần nữa.
Hình như chỉ có người giữ ngựa và bộ phận nhà bếp không có mặt trong sự kiện bất ngờ này. Adam không biết Udgell hát được và viên quản gia lại có giọng nam trầm hay bất ngờ. Còn lý do gia nhân nhà anh lại hát cho khách nghe thì Adam cũng hiểu đôi phần. Mọi người ở Greaves Park hình như… đầy sinh khí hơn kể từ khi Sophia đến. Sophia cũng nên có mặt, vì chắc chắn nàng sẽ thích.
Nhưng khi anh nhìn đồng hồ thì còn đến 20 phút nữa mới tới 1 giờ. Anh vẫn không chắc nàng cần nghĩ cái gì, ngoại trừ khả năng tự tôn của nàng sẽ bị tổn hại. Nhưng Sophia là người thực tế, nên nàng sẽ nhận ra kế hoạch của anh là cái duy nhất khả thi.
Có người ngồi xuống cái ghế cạnh anh. “Anh là đồ khốn,” Keating nói nhỏ, mắt vẫn nhìn vào dàn hợp xướng của người hầu.
Hay quá. “Sophia biết tôi có thể mang lại cho nàng thứ gì. Và nàng biết tôi chắc chắn có thể mang lại cho nàng cuộc sống dễ chịu hơn với mục sư Loines.”
“Ngoài chuyện anh không biết gì về ông mục sư đó, Sophia có lý do để đồng ý lấy ông ta.”
“Đúng và nàng cần quan tâm bản thân hơn.”
“Vậy thì cô ấy đang ở đâu? Chẳng phải cô ấy nên ngồi trong lòng anh và cho anh nếu cô ấy đã thuận theo ý anh?”
Adam liếc bạn mình. “Nàng cần thời gian suy nghĩ. Mấy phút nữa, tôi sẽ đưa nàng xuống đây.” Và sau đó, anh sẽ chẳng phải giấu giếm sự quan tâm của mình dành cho nàng nữa. Anh có thể mỉm cười với nàng trước mặt mọi người, vì nàng hẳn có một chỗ đứng đàng hoàng trong thế giới nề nếp của anh. Và khi cầu hôn tiểu thư Caroline, anh sẽ chẳng phải giải thích mối quan hệ của mình với Sophia. Đó là những điều hiển nhiên trong thế giới của họ.
“Cô ấy đang suy nghĩ về chuyện đó ư?”Keating lặp lại và cau mày. “Vậy là cô ấy không đồng ý điều gì, dù anh đã nói thế với mọi người. Tôi sai rồi, anh không phải là đồ khốn.”
“Cảm ơn anh vì đã nhận ra điều đó.” “Anh là đồ xấu xa.”
Trước đây Adam từng bị gọi như thế, nhưng gần đây thì không. Điều này đang bắt đầu khiến anh khó chịu. “Tôi đã gợi ý cho nàng mọi thứ, Keating. Và nàng vẫn có thể cưới tên mục sư thổ tả đó. Ít nhất là đủ lâu để hoàn thành bổn phận của mình.”
“Là người đã có vợ, tôi nhận thấy điều đó rất xúc phạm.” “Tôi không cố thuyết phục anh.”
Keating lắc đầu. “Anh mặc định cô ấy muốn những thứ giống mình.”
Adam chẳng biết từ bao giờ Blackwood nghĩ mình là một chuyên gia. “Đương nhiên rồi. Anh nghĩ tôi sẽ đối xử tệ bạc với nàng sao?”
Blackwood vẫn nhìn anh. “Anh đã xúc phạm cô ấy và tiếp tục làm thế. Nhưng hãy cứ tin những gì mình muốn. Và tôi tự hỏi liệu anh có từng nghĩ mình cũng đã xúc phạm cô dâu tương lai của mình. Tôi hy vọng cô gái đó nghĩ cưới một kẻ xấu xa cũng đáng số tài sản mình được nhận.”
“Vậy là anh không biết nhiều về phụ nữ như mình nghĩ rồi.”
Bài ‘Adeste Fideles’ kết thúc và Adam đứng lên vỗ tay. Ngay lập tức, những vị khách đồng loạt hoan hô. Những người hầu cúi chào rồi tản đi để tiếp tục phận sự của mình sau khi nhận một cái gật đầu từ Udgell.
“Tôi nghĩ là mình thực sự không muốn nhìn anh nữa,” Keating đứng lên và đi tới chỗ vợ mình.
Mới hài hước làm sao! Keating Blackwood, người đã từng giết chồng của người tình, lại không muốn liên quan tới anh. Adam biết bản chất con người. Anh biết cách tìm ra điểm yếu của họ và anh thường biết chính xác người ta sẽ làm gì trong bất kỳ tình huống nào. Anh biết Sophia sẽ làm gì. Anh cần nàng trong cuộc đời mình và nàng nhất định sẽ không từ chối anh.
“Thưa Công tước,” Udgell nói khi bước tới chỗ anh. “Ngài có thư.” Người hầu chìa cái khay bạc, bên trên là một mảnh giấy gấp.
Ít nhất thì Oliver vẫn đúng lúc. Adam gật đầu, cầm lá thư và đi về văn phòng. Khi mở tờ giấy ra, anh nhắm mắt lại. Anh biết mục sư Loines không thích hợp cho Sophia, vì nếu không thì cha nàng đã chẳng chọn ông ta.
Nhưng nếu Hennessy có chút lòng tốt thì sao? Nếu Loines là một người trẻ tuổi biết điều và cực kỳ tốt bụng, người sẽ chấp nhận Sophia chẳng chút băn khoăn gì thì sao? Anh có phải là kẻ xấu xa vì hy vọng điều ngược lại? Vì muốn đánh giá của mình là chính xác và muốn Sophia chấp nhận rằng giải pháp của anh là cách hợp lý duy nhất cho hoàn cảnh của nàng?
Adam mở mắt. “Greaves,” anh đọc thầm, nhớ ra phải cảm thấy bất ngờ và biết ơn khi Oliver nhận lời giúp mình, “tôi đã trò chuyện với mục sư Loines sáng nay. Ông ta là người có học, ăn nói lưu loát và rất muốn lập gia đình.”
Adam khựng lại mất một lúc. Cho đến giờ, trong trí tưởng tượng của anh, ông mục sư vốn là một con khỉ tay ướt và mắt lồi. Nheo mắt, anh đọc tiếp.
“Thật ra, tôi tin rằng mục sư xem chuyện cưới và sửa đổi Sophia là nguyên nhân ông ta được triệu tập đến nhà thờ,” Haybury viết tiếp và anh bắt đầu chuyển từ kinh ngạc sang giận dữ. “Nếu Loines có vị trí cao hơn, tôi sẽ nghĩ ông ta là người nguy hiểm chứ không phải chỉ đơn giản là một người bảo thủ và hơi tàn nhẫn.
“Tôi không biết tại sao ngài lại dính vào chuyện này, Greaves, nhưng theo suy đoán của tôi, Hennessy đã biến Tantalus thành con tin. Điều đó làm tôi thấy giận. Hãy làm gì đó để giải quyết việc này đi, hoặc tôi sẽ đích thân làm. Tôi định ở lại Cornwall cho đến ngày 5 tháng 1. Haybury.”
Adam ngồi ngả người ra ghế. Những kẻ cuồng tín thông minh thường rất nguy hiểm và anh tự hỏi sẽ cần bao nhiêu bài giảng đạo cùng chỉ trích để khiến Sophia tin rằng mình đáng bị người đời chà đạp. Liệu anh có nên đánh liều để nàng bên cạnh mục sư Loines trong khoảng một năm cho xong cái thỏa thuận giữa nàng và Hennessy?
Câu hỏi chính xác nhất là liệu anh có thể chịu được xa nàng một năm hay không. Anh lôi đồng hồ bỏ túi ra xem. 12 giờ 55 phút, sắp đến lúc rồi.
Cửa phòng đóng im ỉm và lần này anh gõ. Im lặng.
“Sophia,” anh gọi và mở cửa.
Chiếc váy xám nằm trên sàn và Adam tự động nhìn về phía chiếc giường. Không có nàng. Chiếc mũ vớt lên dưới sông cũng đang nằm trên sàn, nhưng cái anh quan tâm hơn cả là chiếc hộp trang sức nằm giữa tấm chăn bông.
Cơn ớn lạnh lan ra những ngón tay khi anh cầm cái hộp lên và mở nó ra. Sợi dây chuyền nằm bên trong. Để nó xuống và xua đi cơn ớn lạnh đã bò tới tim, anh nhìn mảnh giấy nằm bên dưới chiếc hộp.
Nàng viết ‘Adam’ bên ngoài, ít nhất cũng có chút thân thiện. Song, trong thâm tâm, anh biết rằng nếu lá thư thực sự là tin tốt, nàng đã ở phòng để đưa tận tay anh thay vì trốn đâu đó trong khi anh đọc nó.
Adam mở lá thư ra. “Câu trả lời của em là Không,” anh đọc. “Em biết bổn phận của mình và coi trọng tình bạn của mình, dù ngài không như vậy. Sophia.”
Anh có cảm giác mình đã đứng đó rất lâu nhìn những chữ cái tròn trịa và nét cong thanh tao của chữ S trong tên nàng. Ý nghĩa của từng câu chữ thấm vào anh, lạnh và tuyệt vọng. Anh đề nghị cho nàng mọi thứ nhưng nàng lại từ chối rồi trốn đi đâu đó.
Vậy nàng đã đi đâu? Nàng thích vườn cam và thư viện, nhưng nếu cố tránh mặt anh, rất có thể nàng đã lẻn đi tìm vợ chồng Blackwood. Nếu vậy, anh phải nói chuyện với Keating thôi. Không ai ngăn được anh đến với Sophia. Anh phải thuyết phục nàng, bởi vì anh không thể hình dung sống phần đời còn lại thiếu nàng.
Cho lá thư và sợi dây chuyền vào túi, Adam ra khỏi phòng. Phần lớn khách khứa đang dùng bữa trưa, nhưng ngoài nhìn vào xem có Sophia ở đó không thì anh không buồn để ý. Keating và Camille cũng không có, nghĩa là có thể anh đã đoán đúng và Sophia đang ở đâu đó cùng họ.
Adam đi vào vườn cam, nhưng không một bóng người. Trong thư viện, lãnh chúa Hayforth đang ngồi ngủ trên ghế, nghĩa là Sophia không có ở đây. Cơn bực tức trào lên trong anh. Anh đã cố kiên nhẫn, nhưng tìm kiếm trong một ngôi nhà rộng thênh thang thế này, lại còn vào Giáng sinh, chẳng thể cải thiện tâm trạng của anh. Nàng cũng không thích trốn tránh.
Cửa phòng vợ chồng Blackwood hé mở và anh ghé mắt nhìn vào trong. Keating đóng vali và mang nó ra cửa, trong khi Camille gấp một chiếc váy và thả nó vào một vali khác. “Hai người làm gì vậy?” anh vừa hỏi, vừa mở toang cửa.
“Chúng tôi đi đây,” Keating đáp.
“Keating. Không đánh nhau,” Camille nói bâng quơ, mở ngăn kéo và lấy ra một món quần áo nữa.
Cơn bực bội trong anh lại tăng lên. “Nàng đã từ chối lời đề nghị của tôi.”
“Đương nhiên là cô ấy từ chối rồi, đồ ngốc.” Keating không tiến, cũng không lùi.
Bởi vì rõ ràng anh đã mắc sai lầm trong cách tiếp cận Sophia, nên bỏ qua lời xúc phạm đó. “Nàng có tới chỗ hai người không?”
Camille ngẩng lên khi Keating vẫn im lặng. “Không. Nhưng nếu ngài làm cô ấy khóc, Công tước, tôi sẽ bảo chồng mình cho ngài một trận đấy.”
Thê mà Adam mời họ đến đây để tránh bị những kẻ xu nịnh là đeo bám áp đảo. “Nàng có để lại một lá thư,” anh ngập ngừng nói. “Tôi tìm nàng nãy giờ mà không thấy đâu cả.”
“Nếu cô ấy nói không, có lẽ là anh nên để cô ấy một mình, Greaves.”
Nghiêng đầu nhìn Keating, Adam tiến lên một bước. “Tôi không muốn để nàng một mình. Tôi có thông tin về ông mục sư và nàng cần phải biết. Và tôi hết kiên nhẫn với anh rồi. Nói tiếp đi. Tôi thách anh đấy.”
“Ôi trời.” Camille nhanh chóng thả quần áo trên tay xuống rồi chạy vào giữa Adam và Keating. “Thôi đi. Còn ngài,” cô ấy chỉ vào anh, “tìm trong thư viện hoặc vườn cam xem. Cô ấy thích hai chỗ đó.”
“Tìm rồi.”
Rõ ràng vợ chồng Blackwood không biết Sophia ở đâu. Và tự dưng cái mũ nằm trên sàn trở nên rất quan trọng. Nó vốn nằm trong hộp. Anh rủa thầm rồi quay lại căn phòng trống. Hộp mũ đã biến mất. Cả những món quà nàng đã nhận, đương nhiên là trừ sợi dây chuyền anh tặng. Chiếc váy màu xanh của nàng cũng chẳng thấy đâu, cả đôi giày đi mượn và chiếc áo khoác cũ của anh.
“Anh làm gì vậy?” Keating hỏi từ ngoài cửa.
Adam đứng thẳng người lên sau khi lục tìm trong tủ quần áo của Sophia. “Nàng đi rồi.”
“Cô ấy không có ở trong tủ áo. Cái gì…”
“Không,” anh quát lên, quay người và xô Blackwood qua một bên. “Nàng đi rồi. Tới Cornwall. Udgell!”
Viên quản gia xuất hiện gần như ngay lập tức. “Sao vậy, thưa Công tước.”
“Ông nắm rõ những ai đến và đi trong ngôi nhà này. Nói cho ta những gì ông biết về tiểu thư White.”
“Tôi không hiểu, thưa Công tước.”
Adam nghiến răng rồi lại gần ông quản gia. “Ông nghe rồi đấy. Sophia White đã rời khỏi nhà lúc nào? Trả lời mau nếu không ta sẽ đuổi hết những ai liên quan. Tất cả.”
Một thớ cơ bên dưới mắt trái viên quản gia giật giật. “Thưa Công tước, vậy ý ngài là nếu tôi biết gì đó và nói cho ngài thì sẽ không có ai bị đuổi việc?”
Sophia sẽ giết anh nếu vì nàng mà anh sai thải gia nhân. Và dù rất giận và cơ hội để anh gặp lại nàng rất nhỏ, anh cũng không muốn chồng thêm một viên gạch lên bức tường mà anh và hoàn cảnh dựng lên giữa hai người. “Đúng thế,” anh nói. “Nếu ông nói ngay cho ta biết.”
“Tiểu thư Sophia đã rời Greaves Park vào khoảng 11 giờ. Cô ấy đi ngựa đến Hanlith và lên xe chở thư về phía nam, khởi hành vào giữa trưa.”
Ngực anh đau nhói, như thể một mũi dao vừa đâm xuyên qua. Sophia đi thật rồi. Nàng bỏ đi mà không nói với anh một tiếng. Và nếu nàng đi từ lúc 11 giờ, có nghĩa là ngay từ lúc họ nói chuyện với nhau, nàng đã biết là mình sẽ đi. Trong một lúc, Adam cảm thấy như một cậu nhóc bị giành mất món đồ chơi yêu thích, nhưng không phải vậy. Thiếu vằng nàng làm anh thấy… trống rỗng. Thực tình, anh còn không thể giận nàng, vì chính anh đã gây ra chuyện này. Anh đã tìm thấy một thứ quý giá rồi chà đạp nó. Và nàng quyết định sống khổ sở ở Cornwall còn hơn là bị anh sỉ nhục.
“Adam, tôi hy vọng anh sẽ không làm gì ngu ngốc,” Keating hạ giọng, đầy cẩn trọng.
“Cái gì? Đương nhiên là không rồi. Có phải lần đầu tiên chia tay phụ nữ đâu.” Những lời nói có vị đắng, nhưng anh biết nói cái quái gì đây? Anh chỉ muốn cưỡi ngựa băng qua bão tuyết đuổi theo nàng, lôi nàng về và nhốt nàng trong phòng cho đến khi nàng hiểu chuyện? “Và tôi phải thông báo lễ đính hôn.” Đấy là sau khi anh bảo tiểu thư Caroline là mình đã chọn cô. Ít nhất, anh có thể làm được điều đó theo đúng trình tự.
“Vậy là suốt những tuần vừa qua chỉ là nói suông? Anh đã suýt lừa được tôi.”
“Rõ ràng là tôi đã làm được.” Adam hơi cúi đầu chào rồi đi về phòng.
Lúc anh mở cửa phòng, Ceasar và Brutus lao ra, dụi mõm vào tay anh đòi gãi. Sophia đã biến hai con chó giữ nhà của anh thành hai con thú nuôi suốt ngày vẫy đuôi chỉ trong vài tuần. Anh chiều ý chúng, cốt là để chúng khỏi nhảy chồm lên mình. Còn không thì anh không có tâm trạng.
Anh đã làm cái quái gì thế này? Anh tới gần cửa sổ và mở ra. Tuyết mới lúc trước còn rơi nhẹ nay đã biến thành tấm chăn dày phủ lên cây và ngọn đồi phía xa, khiến Greaves Park trở nên cô độc giữa một biển màu trắng.
Bất kỳ cô gái bình thường nào có điều kiện hạn chế như nàng hẳn đã đồng ý lời đề nghị của anh. Vậy thì tại sao nàng chẳng những khước từ mà còn bỏ đi? Câu trả lời nằm đâu đó ngay trước anh. Anh biết là tại những gì mình làm. Là con người anh.
Tuyết bắt đầu bay qua cửa sổ vào phòng và anh đóng cửa lại, rồi ngồi xuống đất. Dù rất muốn uống, anh cũng không dám. Lần này nếu đầu hàng sự tăm tối bên trong, anh không nghĩ mình có thể thoát ra lần nữa.
Có tiếng gõ cửa. Hai con chó thi nhau sủa, nhưng anh vẫn ngồi yên. Cho đến khi biết phải làm gì và làm cách nào để sửa chữa chuyện này, anh sẽ không đi đâu cả.
Cửa phòng anh bật mở. “Greaves?” Keating đi vào. “Cái… Trời ạ. Chó, ra ngoài.” Anh ấy xua hai con chó ra hành lang và đóng cửa.
Adam thấy hết những không quan tâm. Băng giá trong anh tiếp tục lan ra, khiến anh lạnh đến tận xương tủy. Mọi người nói anh không có trái tim. Rõ ràng, anh vừa chứng minh họ đã đúng.
“Greaves,” Keating lặp lại và ngồi xổm trước mặt anh. “Adam.”
“Nếu anh đến đây để tiếp tục cái điệp khúc ‘Đã bỏ mà’, thì thôi đi,” Adam lên tiếng.
“Được.” Blackwood hít sâu. “Sáu tháng trước, anh có nói với tôi điều này. Tôi nhớ chính xác từng lời. ‘Chẳng có ai mù quáng bằng người nghĩ mình không xứng đáng được nhìn thấy.’ Tôi nói lại câu này với anh là bởi những gì tôi nợ anh, chính là từng giây phút hạnh phúc tôi có được từ lúc đó.”
Cuối cùng, Adam cũng nhìn vào mắt bạn. “Vậy thì tôi nghĩ mình không xứng với cái gì? Tôi đã ra giá với Sophia và nàng khước từ. Nàng bằng lòng làm bổn phận của mình vì những người bạn và tôi làm bổn phận của tôi để giữ quyền thừa kế. Hôm nay chỉ là một ngày dài. Mai tôi sẽ ổn.” Anh sẽ không bao giờ ổn cả, nhưng không ai được biết điều đó.
“Tôi tưởng giờ anh phát hiện ra trở ngại nằm ở đâu rồi chứ. Anh đã ‘ra giá’ với Sophia. Đến tôi còn biết cô ấy không phải là một món hàng. Không hề, cho dù cô ấy không biết mình cần hy sinh cho Tantalus.” Keating nhìn thấy lá thư trên bàn và mở nó ra. “Anh gửi thư cho Haybury? Từ lúc nào?”
“Hôm nay. Vài ngày trước. Có quan trọng gì đâu.”
“À. Tôi nghĩ là có đấy. Anh ta bảo cô ấy sẽ đau khổ. Ông mục sư đó sẽ hủy hoại cuộc đời cô ấy. Anh và tôi đã thấy nó xảy ra.”
“Tôi biết phải làm cái quái gì với chuyện đó đây?” Adam gắt gỏng, ngực lại nhói lên. “Nàng đã chọn. Ông ta và khổ đau, thay vì tôi.”
“Tôi không thể bảo anh làm gì hay như thế nào. Anh là một Công tước, còn cô ấy là một đứa con hoang vô thừa nhận của một Công tước. Cô ấy đã hứa hôn với một người khác. Hãy nghĩ xem anh thực sự muốn gì, nhưng…”
“Đó là điều tôi đang cố làm,” Adam gắt. “Biến đi.”
“Nhưng tôi không chắc anh có thể làm được,” Keating nói rồi đứng lên. “Ngay cả Công tước xứ Greaves cũng không thể làm nên phép màu.”
Cửa đóng lại. “’Ngay cả Công tước xứ Greaves cũng không thể làm nên phép màu’,” Adam lặp lại, bắt chước giọng điệu của Keating. “Thật hữu ích, Blackwood.”
Anh đứng dậy đi tới đi lui trong khi những câu hỏi cứ liên tục bắn ra trong đầu anh như súng. Đã bao nhiêu lần anh đùa Sophia rằng anh là một Công tước và muốn làm gì cũng được? Nàng đã chứng minh anh hoàn toàn sai. Và vài ngày nữa, nàng sẽ lần nữa chứng minh anh đã sai. Nàng sẽ chứng minh rằng anh chẳng thể bảo vệ nàng, chẳng thể che chở hoặc mang lại hạnh phúc cho nàng. Chẳng có tiền bạc, trang sức hay quần áo nào có thể cứu nàng.
Keating đã nói gì nhỉ? Rằng anh nên tìm hiểu xem mình thực sự muốn gì. Đơn giản thôi mà. Anh muốn Sophia. Anh muốn nói chuyện với nàng, đùa với nàng, ôm nàng và không phải giấu giếm tình cảm anh dành cho nàng.
Adam dừng ngay giữa phòng, giật mình không phải bởi ý nghĩ đó, vì anh đã biết lâu rồi, mà bởi cảm giác của nó. Anh yêu tiếng cười, trí thông minh và lòng can đảm đã giúp nàng trở nên ấm áp dù cuộc đời đầy giá lạnh. Nàng đã sưởi ấm anh, khi anh lạnh lẽo quá lâu.
Adam lại rủa xả, thật dài và thật lớn. Vậy là anh biết điều mình muốn. Nhưng làm thế nào để có được nó đây? Keating xem ra không nghĩ anh có thể làm được. Được. Anh có thể làm ngược lại, bắt đầu với câu trả lời rồi đến các bước để đạt được nó. Anh đã từng làm thế này rồi, dù rủi ro không lớn… và cần thiết đến vậy đối với sự tồn tại của anh.
Và câu trả lời chính xác cho điều anh muốn là kết hôn. Với Sophia White. Ý nghĩ đó khiến tim anh đập rộn lên như một chú cún hưng phấn. Cách duy nhất để anh sở hữu nàng là nếu nàng cũng sở hữu anh. Hít sâu, anh tiếp tục đi tới đi lui. Đi tới đi lui xem ra thật có ích.
Cưới Sophia. Mẹ anh sẽ đội mồ sống dậy. Chị gái sẽ chết vì xấu hổ. Cha anh… cha anh sẽ thấy khó hiểu vì anh yêu một cô gái tới mức dấn thân vào việc này. Và anh, dù quyền lực đến mấy, cũng sẽ đối mặt với những chỉ trích. Sẽ mất đi những tình bạn. Mất đi những đối tác và đồng minh. Nhưng anh sẽ giữ lại được gia sản và thu nhập.
Thật ra, cưới nàng chỉ giúp anh hoàn thành điều khoản trong di chúc. Dù cha anh có thông minh và tàn độc đến đâu, thì Công tước thứ chín cũng không nói rõ anh phải cưới một người dòng dõi - chỉ cần cưới vào sinh nhật lần thứ 30 là được.
Nhận ra điều ấy ấy khiến anh khựng lại lần nữa. Bạn bè, chị gái anh có thể rên rỉ, khóc lóc nhưng họ không làm gì được anh hay Sophia. Do vậy, rào cản kế tiếp là những gì Hennessy có thể làm với nàng, với anh và với Tantalus nếu anh xông vào cướp cô dâu.
Công tước Hennessy, nếu dùng hết mọi ảnh hưởng của mình, kêu gọi mọi sự giúp đỡ và tận dụng mọi mối quen biết trong giới quý tộc, có thể nghiền nát Tantalus. Ông ta có thể khiến ai vào đó sẽ thấy mình lố bịch và tệ hơn nữa là, ông ta có thể đảm bảo rằng những ai đến câu lạc bộ sẽ gặp vấn đề với công luận và tiền bạc. Nếu điều đó xảy ra, Tantalus sẽ đóng cửa trong vòng một năm.
Tuy nhiên, điều Công tước Hennessy không tính đến và không dự đoán được là một Công tước nữa tham gia vào. Và không phải là bất kỳ Công tước nào, mà chính là Công tước nổi danh đã muốn là phải được, bằng mọi giá. Một người có thể dập tắt thái độ kiêu căng ngạo mạn của kẻ khác.
Một nụ cười bí hiểm từ từ nở ra trên môi anh, sự cương quyết mới mẻ làm người anh nóng lên. Tất cả những gì anh phải làm là không được sơ suất. Và không được thất bại. Xem ra là anh phải đến Cornwall rồi. Tuy nhiên, cần giải quyết vài vấn đề trước đã. Nếu định giải quyết chuyện này, anh không được làm nửa chừng. Và đến lúc rồi…
“A, ngài đây rồi, Greaves,” Burroughs nói với một nụ cười nhạt và tựa người vào cây đàn piano trong căn phòng đông đúc. “Nghe đồn là có người mất tích. Ngài có cần giúp tìm c…”
Adam đấm hắn. Aubrey ngã ngửa. Bài hát ‘God Rest Ye Merry, Gentlemen’ dừng lại và Sylvia Hart ngất xỉu. Trước khi Burroughs kịp đứng lên, Adam nắm lấy ve áo lôi hắn dậy và xô vào một chiếc ghế.
“Blackwood, làm ơn ra chỗ khác,” Adam nói khi nhận ra Keating và Camille đã quyết định không bỏ rơi anh. Hoặc là thế, hoặc là họ muốn đảm bảo anh không đuổi theo Sophia. Anh sẽ đuổi theo nàng, nhưng anh cần chuẩn bị đã.
Keating nhướn mày, nắm cánh tay vợ và cả hai lùi lại bên cửa sổ nơi Adam chỉ. “Gia đình Flanagan,” anh nói tiếp, “lại chỗ vợ chồng Blackwood. Ngay đi.”
“Greaves,” Keating lẩm nhẩm.
“Để sau đi. Henning. Ra chỗ vợ chồng Blackwood. Cả cô nữa, tiểu thư Caroline.” Anh liếc Drymes. Vị Hầu tước này đã hỏi anh có quan hệ thế nào với Sophia, nhưng không tặng quà, trêu chọc Sophia hay cá cược. Và anh ta là một tên ma mãnh, điều mà hôm nay rất có lợi cho anh. “Drymes. Cả ngài nữa.”
Vị hầu tước so vai và tới đứng bên cạnh Caroline. “Được.”
“Không thể chấp nhận được,” Eustace léo nhéo, không giấu được sự xấu hổ trên khuôn mặt đẹp đẽ. “Cậu không thể ra lệnh khách giống như… như người hầu vậy được.”
Adam xoay lưng lại với nhóm người vừa mới tập hợp. “Ai vừa rồi không được gọi tên vui lòng ra khỏi nhà tôi trước khi trời tối.”
Sylvia đang nằm trong vòng tay lãnh chúa Lassiter ngẩng phắt đầu dậy hệt như có phép màu. “Nhưng ngài mời chúng tôi đến đây cơ mà! Ý ngài là ngài đã chọn tiểu thư Caroline? Ôi, thật bất công!”
“Hôm nay là Giáng sinh!” cô chị chen vào, nước mắt đã kịp rơi xuống má và cái mũi lại đỏ lựng lên.
“Tôi không quan tâm hôm nay là ngày gì. Đi đi. Ngay lập tức.”
“Cậu không thể!” Eustace rít lên.
“Em vừa làm xong.” Anh khoang tay ngang ngực, cưỡng lại cái thôi thúc muốn tóm từng người ném ra khỏi phòng nhạc. “Em cũng đề nghị chị báo cho những người vắng mặt rằng họ sắp phải đi.”
Với vẻ mặt đầy căm phẫn và những tiếng làu bàu tức tối, 20 quý tộc kéo ra khỏi phòng và giậm chân đi về phía phòng tranh. Anh còn nghe thấy mấy lời so sánh anh với cha nhưng anh không quan tâm. Anh đi đến bên tiểu thư Caroline và kéo cô ra xa. “Ta cần giải thích với cô điều này, Caroline. Ta sẽ không chọn cô,” anh nói nhỏ. “Là…”
Caroline giơ tay ngăn lại. “Công tước, nếu ngài cầu hôn, thì tôi cũng từ chối.”
Adam ngậm miệng lại. “Không có ý gì đâu, nhưng tại sao cô lại từ chối ta?”
“Vì tôi cũng có tự trọng và em không thể chấp nhận mình xếp thứ hai so với cô con hoang vô thừa nhận của một Công tước. Một đứa con gái ngoài giá thú. Nhưng… và xin đừng hiểu sai, bởi vì tôi thực sự mến tiểu thư White, tôi không quan tâm đến những lời đồn đại.” Cô đặt tay lên cánh tay anh. “Tôi hy vọng ngài có thể thu xếp sao cho cả hai đều hạnh phúc, nhưng tôi mừng vì ngài hiểu chuyện đó không dính đến tôi.” Cô nghiêng người. “Nói riêng với ngài điều này, chị gái ngài thật kinh khủng.”
“Ta… đồng tình,” anh châm rãi nói và hiểu cô hơn cách đây mấy phút.
“Tôi sẽ dọn đồ đạc và rời khỏi đây cùng những người khác.”
“Cô có thể làm thế nếu muốn, nhưng vì cô vừa chúc tôi và Sophia hạnh phúc, đồng thời nói xấu Eustace, tôi thực lòng muốn cô lưu lại.”
Caroline mỉm cười. “Sẵn lòng.”
Thêm một cô gái anh có thể coi là đồng minh. Hoặc Sophia đã làm thế giới đảo lộn hoặc làm anh đảo lộn.
Khi anh quay người lại, Eustace vẫn ngồi bên cửa sổ. “Adam,” chị nói nhỏ, bực dọc nhìn qua anh về phía 7 người còn lại trong phòng. “ Cậu có biết mình vừa làm gì không? Cậu vừa làm bản thân, chị và dòng họ này xấu hổ.”
“Em không quan tâm đến suy nghĩ của chị, Eustace. Nếu chị muốn ca cẩm về việc em làm gia đình này xấu hổ, chị có thể viết thư. Tuy vậy, em khuyên chị đợi một, hai tháng nữa rồi hãy viết, vì nếu không thì em chưa đi trăng mật về đâu.”
Chị gái anh lắc đầu. “Caroline Emry. Ít nhất cô ta cũng là con gái một Hầu tước, nhưng cậu nhất định phải chọn một người có họ hàng với một ca sĩ người Ý? Cậu quyết tâm làm ô uế dòng họ Baswich, đúng không?”
Adam nhìn chị gái chằm chằm. “Em sẽ không cưới Caroline Emry,” anh hạ giọng. “Em đang theo đuổi con gái một Công tước.”
“Hả…” Miệng Eustace ngậm lại. “Thế có nghĩa là gì?” chị hỏi, giọng còn chua ngoa hơn. “Yêu cầu cậu nói rõ ý định của mình. Không đùa nữa, Adam. Tương lai của cậu - và chị - phụ thuộc vào chuyện này.”
Adam mỉm cười. “Và em khuyên chị hãy dùng trí tưởng tượng của mình. Hãy hình dung điều tồi tệ nhất có thể xảy đến với dòng họ Baswich. Cộng với việc Jonathan bé nhỏ sẽ không chạm được đến tài sản của em. Không bao giờ.” Adam chờ đợi và quan sát gương mặt của chị anh gần như chuyển sang màu xám. “Đó là điều em định làm. Chính xác là điều chị đang nghĩ trong đầu.”
“Adam, vì chúa! Cậu không thể c…”
“Chị vẫn còn ở đây. Đi đi.”
“Cậu không thể đuổi chị ra khỏi nhà được,” Eustace phản đối, giọng run run. “Tôi là chị cậu.”
“Chị là một kẻ tham lam đáng ghét, luôn gây sự với em kể từ khi em ra đời. Và mấy quần qua, chị đã cố gắng biến ngày lễ này trở nên khổ sở với một cô gái chỉ muốn hưởng một lễ Giáng sinh vui vẻ duy nhất trong đời. Dọn đồ rồi biến đi. Chị nên mừng là em không làm gì khác nữa.”
Hét lên căm phẫn, Eustace xông ra khỏi phòng. Khi Adam quay lại, nhóm người được anh giữ có vẻ kém thoải mái, trừ Keating. Blackwood trông khá thích thú. “Các vị,” Adam nói và duỗi ngón tay. “Mấy ngày nữa tôi sẽ đi, nhưng các vị có thể ở lại. Thêm nữa, tiệc sang năm sẽ nhỏ hơn. Tôi rất vui nếu các vị đến chơi.”
“Sang năm cũng sẽ thú vị thế này chứ?” Tiểu thư Caroline hỏi, đôi mắt nâu lấp lánh ánh cười. “Bất kỳ điều gì cũng đều có thể.”
“Tốt cho ngài thôi, Greaves,” Henning chen vào. “Rất vinh hạnh cho tôi.”
Adam gật đầu. “Không. Vinh hạnh cho tôi mới đúng. Người ta có thể nghĩ tôi hơi già để khám phá bản thân, nhưng rõ ràng tôi vẫn còn vài điều cần học. Giờ thì tôi xin phép, tôi phải xếp gia nhân ở hành lang và dặn nhà bếp là đã có ít khách hơn.”
Adam cũng cần thu xếp vài việc khác nữa, nhưng lúc này, anh chưa định tiết lộ với ai. Và anh cần tìm cách thuyết phục Sophia tin tưởng anh đủ để đồng ý cưới anh thay vì một mục sư và… đầu hàng.