Chương 2
Tình hình của phố Lưu là thế này, phố Lưu ở trong một thung lũng của dãy núi Bá Lâu, nhờ sự phồn hoa mà con đường cái đem đến, người ta liền bày hàng quán ra hai bên đường buôn bán. Bởi vì nông dân trong vòng chục dặm ngày thường đi chợ phải đến xã bên ngoài núi, thế là, dưới sự kêu gọi của trưởng thôn Khánh bốn mươi sáu tuổi, đem biếu rất nhiều lạc, óc chó cho các cơ quan hữu quan, chính phủ liền phê một công văn, biến thôn Lưu chính thức đổi tên thành phố Lưu, trở thành trung tâm buôn bán trong núi Bá Lâu. Để tiện quản lí hành chính, và còn vì tài cán của Khánh nữa, Khánh được huyện ủy phá lệ bổ nhiệm là ủy viên Đảng ủy của xã Năm Mươi Dặm Phố, bởi vì vị trí địa lí của phố Lưu và sự phồn hoa đường đột chỉ trong một đêm, khoản thuế mà mỗi năm phố Lưu nộp lên trên, không ai ngờ tới là nhiều gấp hai lần khoản thuế mà toàn xã phải nộp trước kia, luận công ban thưởng, Khánh liền trở thành phó xã trưởng. Tuy nói là đứng cuối trong bảy vị phó xã trưởng, lại chỉ được phân công quản lí phố Lưu và vài cái thôn tự phát nằm dưới quyền quản lí của Ủy ban thôn phố Lưu, nhưng dù sao cũng là phó xã trưởng trên xã, dù sao cũng xây dựng được cơ sở chính trị cho quyết tâm đưa phố Lưu độc lập, thành lập một thị trấn của ông ta.
Ông ta đã viết suy nghĩ của mình ra giấy trình đến tay huyện trưởng.
Ông ta đã vì suy nghĩ của mình mà hành động. Diện mạo của phố Lưu là một phố tám ngõ, trước mắt, trong vòng hai năm, ông ta phải biến phố Lưu trở thành con phố có ba con đường chính, hai mươi tư đường nhánh. Con phố trung ương của ba con phố chính đích thị là con phố thương mại trước cửa nhà Kim Liên bây giờ, ngoài việc mở rộng ba mét mỗi hai bên đường ra, thì đúng như người chị ở tiệm đồ sơn cước nói, phải mở rộng ngã ba thành ngã tư, phải xây một vườn hoa hình tròn tại trung tâm phố như ở thành phố. Vấn đề nằm ở vườn hoa trung tâm này. Một khi vườn hoa ở trung tâm phố được xây, ngã tư được mở rộng rồi, sẽ mở đến tiệm thời trang Kim Liên của Kim Liên, buộc phải dỡ đi một nửa gian của nhà Đại lang. Lúc này đã là tháng thứ hai của mùa xuân, tiểu mạch ở vùng ngoài phố đã cao như chiếc đũa, ngoài hơi thở thương nghiệp ra, bao phủ phố Lưu còn là mùi tươi mới thanh mát của tiểu mạch từ đồng ruộng bên ngoài tràn tới.
Đại lang dùng gạch mộc xây một cái nhà vệ sinh công cộng hai gian nam nữ ở đầu phố đối diện với quán trà của bà Vương, lúa mạch của anh ta sum suê bóng mượt, giống như lúa mạch giả. Trong quá trình mở rộng phố, Ủy ban thôn đã thành lập một đội dân binh, nhiệm vụ của đội dân binh là chuyên dỡ những căn nhà và kiến trúc ảnh hưởng đến việc mở rộng đường, ví dụ như chuồng lợn, nhà vệ sinh công cộng, quầy bánh quẩy, quầy nông cụ bán đinh ba, bếp rong bán đồ ăn, thềm xi măng mà những quán rượu nhỏ bày bàn ghế lên để lấn chiếm mặt đường, còn có quầy bán quần áo dựng bằng tôn, sạp sách báo chuyên bán sách cấm, quầy chuyên bán băng đĩa đồi trụy làm bằng nhựa kém chất lượng. Đội dân binh luôn đi phía sau trưởng thôn Khánh, tiền hô hậu ủng, vác theo cuốc thuổng, gậy gộc, giống như binh sĩ bồng súng phía sau tướng quân. Họ đi đến đâu, trưởng thôn đứng ở bên đường một lúc, nhắm một bên mắt ngắm một hồi, chỉ những thứ nói ở trên, chỉ nói một từ: Dỡ.
Chủ nhân của những nơi đó còn chưa định thần, đội dân binh liền hô hoán ầm ĩ, ngay lập tức phá rầm một cái, bụi bay ầm ầm.
Nhị lang là một trong những thành viên của đội dân binh.
Tổng cộng cậu ta đã tự tay phá đổ chín gian nhà, mười bốn quầy hàng, mười sáu cái bếp và sáu cái bàn ăn xi măng đơn giản. Một ngày, trong lúc chập choạng tối, Đại lang gánh phân cả ngày ngoài đồng, Kim Liên không cho anh ta vào bếp. Kim Liên tự mình vào bếp nấu thức ăn và canh, mua bánh nướng trên phố thay cơm, khi cả nhà đang ăn, Nhị lang nói trưởng thôn bắt dỡ nửa gian nhà ở đầu tiệm, nói xong lại cúi đầu ăn bánh, như thể dỡ nhà không phải là việc gì lớn lắm, không cần phải bàn bạc với ai.
Đại lang nói không thể không dỡ sao?
Nhị lang liếc anh trai một cái, nói đương nhiên là không rồi.
Đại lang chậm rãi than một hơi dài, vậy thì em suốt ngày bám lấy trưởng thôn làm gì? Chẳng phải là phí phạm khi làm cho đội dân binh sao, có biết người trong thôn mắng chửi em thế nào không?
Nhị lang nghiêng đầu liếc nhìn anh trai, nói biết rồi, chửi thì cứ để họ chửi.
Đại lang nói, chửi bọn em là đám chó mà trưởng thôn nuôi đấy.
Nhị lang nói, đi mà quản chó lợn nhà họ, có ngày em làm đội trưởng dân binh, xem còn ai dám nói này nói nọ. Cậu ăn một miếng bánh nướng, rồi lại nói, con mẹ nó, làm đội trưởng đội dân binh rồi, phố Lưu thành thị trấn, lập đồn công an, em sẽ trở thành trưởng đồn công an, lúc đó những người mắng em đó không gọi em là bố mới lạ.
Đại lang không nói gì nữa. Làm anh, đương nhiên anh ta hiểu chí hướng của em trai. Năm đó sau khi cha mẹ qua đời, Đại lang mười mấy tuổi liền thôi học, làm ruộng kiếm công điểm, nuôi em trai ăn học. Trong bài thi lên lớp hồi lớp Sáu, đề bài văn là “Lý tưởng của tôi”, các bạn học trong lớp đều tràng giang đại luận, mơ mộng hão huyền, có người muốn làm kĩ sư, có người muốn làm nhà khoa học, có người muốn làm nhà văn hoặc nhà báo, kém nhất thì cũng muốn làm giáo viên tiểu học, nhưng cả lớp chỉ có bài văn của Nhị lang viết một câu, năm chữ, “tôi muốn làm huyện trưởng”. Bài văn bốn mươi điểm, thầy giáo chỉ cho Nhị lang một điểm, nhưng sau khi nhìn thấy Đại lang, thầy giáo lại nói, sợ rằng sau này cả lớp chỉ em trai của anh là có tiền đồ nhất, anh hãy chăm chỉ nuôi cậu ấy học nhé. Tuy rằng Đại lang chỉ nuôi em trai đi học đến khi tốt nghiệp trung học, nhưng Đại lang có niềm tin chắc chắn rằng em trai sẽ trở thành một nhân vật. Mọi việc cứ trôi đi như vậy, mở phố phá nhà, nhà bị dỡ không chỉ có nhà của Đại lang, sau khi ăn cơm xong, Đại lang dường như đột nhiên nhớ ra một việc, nói nhà chúng ta là nhà làm bằng xi măng, dỡ một nửa chẳng phải nửa kia sẽ sụp theo sao. Nhị lang nói dỡ nửa gian, thực ra là dỡ cả gian, như thế tiệm thời trang của chị dâu sẽ chỉ còn lại một gian thôi.
Lúc này, Kim Liên từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu ăn cơm liền ngẩng đầu lên.
Kim Liên nói, để lại một gian làm gì, dỡ hết đi mới tốt.
Nhị lang có chút kinh ngạc. Từ khi Kim Liên bước vào cái nhà này, nàng đã từng khóc, khi khóc thì một mình trốn trong nhà hoặc nhà vệ sinh, khi gặp Nhị lang, thì quay đầu sang một bên; nàng cũng từng bi thương, khi bi thương thì ngồi yên lặng trong tiệm thời trang, nhìn thấy Nhị lang thì nỗi bi thương đó liền bay đi như gió tản mây tan. Trước mặt Nhị lang, từ trước đến giờ nàng đều giống như một cô em gái trưởng thành sớm nghe lời cậu, nhìn cậu làm việc, dường như trong nhà, Nhị lang mới chính là Đại lang, mới là người chồng thực sự của nàng. Nàng chưa hề đối xử với Nhị lang theo cách “chị dâu như mẹ”, cũng không đối xử với cậu theo cách của một người chị gái, nàng coi cậu như trụ cột trong nhà. Đại lang cũng coi cậu là trụ cột. Cậu cũng coi mình là trụ cột. Không biết nàng trong nhà có khi nào mặt lạnh chua ngoa dám nói lại anh trai của cậu hay không, nhưng nàng chưa bao giờ dám nói lại cậu như khoảnh khắc này. Mặt trời lặn đã đi đến phía sau dãy núi bên ngoài phố, một màu đỏ máu kèm khí tanh chiếu vào góc sân, khiến mấy cọng cỏ xanh dưới gốc cây bào đồng trong sân bị nhuộm thành màu đỏ tím.
Kim Liên vẫn đang cúi đầu ăn cơm, ngồi ở trước cửa quay lưng lại phía sân, Nhị lang đối diện với Kim Liên ngồi ở phía trên của bàn, Đại lang ngồi kế bên cạnh Kim Liên. Khi Nhị lang ngẩng đầu kinh ngạc nhìn chị dâu Kim Liên, cậu ta nhìn thấy trên khuôn mặt non tơ ướt át như giọt sương của nàng càng nổi bật khi được ánh chiều tà chiếu vào, khuôn mặt ấy đỏ lên như thể sắp rớt cả màu sắc xuống, hơn nữa ở dưới làn da mỏng mịn của nàng, mạch máu rần rật vì kích động đang run rẩy, rõ ràng đến mức có thể nhận ra, giống như một đường chỉ màu xanh thêu nhầm trên mặt lụa đỏ. Cậu ta đặt bát canh đã đưa lên miệng xuống phía dưới kéo kéo, nhm một cách bản năng vào người anh đang ngây ra một bên.
Đại lang nói với khuôn mặt ngây ngô chất phác, Nhị lang là người của đội dân binh, chuyên quản việc phá dỡ nhà, chúng ta nên ủng hộ chú ấy.
Kim Liên bưng bát uống một ngụm canh, nói một cách bình thản, Nhị lang muốn làm việc lớn, tôi là chị dâu có thể không ủng hộ sao, thực sự phá hết đi tôi cũng chẳng có ý kiến gì.
Đại lang không có lời nào nói nữa, muốn nói gì đó nhưng không thể mở được miệng ra.
Nhị lang đặt chiếc bát trong tay xuống gọi, chị dâu.
Kim Liên không trả lời. Nàng đứng dậy đi vào trong bếp, bưng ra một nồi canh bằng nhôm, múc cho Đại lang một muôi canh giống như người vợ múc cho chồng, thêm nửa bát canh cho Nhị lang, còn lại thì vét nồi đổ vào bát của mình, sau đó ngẩng đầu uống, rồi lại đi ra ngoài cửa. Đi một cách dõng dạc đường hoàng, bước chân nhanh hơn bình thường, so với điệu bộ dịu dàng khi về làm dâu của nàng mấy tháng trước đây thì như hai người vậy. Nhị lang nghe thấy tiếng nàng bước trong ánh mặt trời như bước qua dòng nước, ngửi thấy mùi hương quyến luyến lòng người mà các cô gái phố Lưu và những người vợ trẻ đều có từ trên người nàng rớt xuống, mùi thơm ập về phía cậu ta. Cậu vội vàng hỏi anh trai, chị dâu đi đâu vậy? Đại lang lắc đầu một cái, cậu liền vội vã đứng dậy.
- Chị dâu, chị đi đâu đấy?
Kim Liên đứng ở chỗ hành lang,
- Tôi đi tìm trưởng thôn.
Nhị lang đã bước theo đến sân,
- Tính khí của trưởng thôn không tốt, dỡ thì dỡ mà.
Kim Liên quay nửa đầu lại,
- Dỡ ngay được sao? Nhà riêng của người ta, dỡ thì phải bồi thường gì chứ.
Nhị lang xông về phía trước hai bước, lại vội hãm bước chân lại,
- Chị đi đi. Chị đi tìm trưởng thôn là chặt đứt tiền đồ của em rồi.
Kim Liên chầm chậm quay cả người lại,
- Tôi chưa từng đến nhà trưởng thôn. Tôi được gả đến nhà các anh vẫn chưa đến nhà trưởng thôn bao giờ, tôi đến nhà trưởng thôn ngồi một chút không được sao?
Vì công trình mở rộng phố, trên phố chỗ nào cũng ngổn ngang đổ nát, hai bên đường chất đầy gạch vỡ ngói vụn và đất đá, lẫn lộn vào nhau, ép lại khiến cho mặt đường vừa gầy vừa mảnh, những bông hoa liễu, hoa dương bị chặn lại dưới những đống đất và trong khe đá vụn cuộn lại như hoa bông rơi xuống đất trong mùa thu hoạch. Để việc kinh doanh không bị ảnh hưởng, các cửa hàng, cửa tiệm lập tức lùi những sạp hàng, kiến trúc bị phá lui về phía sau vài mét, rồi bắt đầu kinh doanh trở lại. Có người mượn cơ hội này dứt khoát xây lại nhà, chỉ sau vài ngày, những hàng ăn, cửa hiệu đã đứng ở bên đường, trên tường khảm nạm đầy gạch xanh ngói đỏ, đèn trang trí nhấp nháy, khiến cho đường phố trên cao có thêm rất nhiều màu sắc. Kim Liên đi trên phố dưới ánh chiều tà, tiếng đóng cửa sau một ngày kinh doanh của các cửa hàng cửa hiệu và tiếng bánh xe của những chiếc xe lưu động bán rong đặc sản địa phương như mì lạnh, vằn thắn, màn thầu, mì kéo và tiếng cười nói, huyên náo trộn với nhau tạo thành một âm thanh hỗn tạp, trôi qua bên tai nàng. Đây là lần đầu tiên nàng phải đến nhà trưởng thôn. Nếu như phố Lưu là một đất nước, trưởng thôn chính là Hoàng đế hoặc là Tổng thống của đất nước này, nếu như phố Lưu là một trại lính, thì trưởng thôn chính là Tổng tư lệnh của trại lính đó, nếu như phố Lưu chỉ là một gia tộc lớn, trưởng thôn cũng chính là tộc trưởng, là lão gia đức cao vọng trọng trong đại gia tộc này. Nói gì thì nói, cô dâu mới của Đại lang nhà phố Lưu, cô sơn nữ Kim Liên mới hai mươi tuổi, dù thế nào nàng cũng không nên một mình đi gặp trưởng thôn, không nên đi gặp trưởng thôn để nói lí lẽ đúng sai.
Nhưng nàng đã đi rồi.
Sở dĩ Kim Liên cả gan đi gặp trưởng thôn là bởi bà mối của Kim Liên và vợ của trưởng thôn có họ hàng dây mơ rễ má với nhau, bà mối lại có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má với mẹ Kim Liên, ngàn tơ vạn mối, cuối cùng cũng có thể tìm ra được sợi dây kết nối. Mặt khác, từ ngày mà Kim Liên chưa nói với Nhị lang điều nàng muốn chất vấn cậu ta, sau ba ngày hối hận, nàng quyết định không hỏi nữa. Nàng phát hiện ra lần đó Nhị lang đi lấy hàng về, mang cho anh trai rất nhiều thuốc bắc. Mới đầu, Đại lang mỗi nửa đêm đều len lén đi đun thuốc, ngồi dưới bếp uống trộm. Một đêm đi tiểu, Kim Liên ra ngoài bắt gặp, hỏi anh uống trộm thuốc để trị bệnh gì? Đại lang căng thẳng một hồi, mặt dài ra nói, chúng ta chẳng cầu mong lạc thú, thì cũng nên có một đứa con.
Kim Liên nhìn nồi thuốc nói Nhị lang mua cho anh sao? Đáp phải, chú ấy cầm hộ về từ Vũ Hán. Từ đó, Kim Liên không có ý định chất vấn Nhị lang nữa. Nàng bắt đầu oán hận Nhị lang, giống như người không có kẻ thù nhất định phải tìm cho mình một kẻ thù bằng được, mỗi đêm nằm trên giường, hoặc ban ngày lúc một mình, nàng tưởng tượng Nhị lang chính là kẻ thù ngàn kiếp của mình, tưởng tượng làm thế nào để báo thù Nhị lang, làm thế nào để khiến Nhị lang thần phục mình, làm thế nào để khiến nàng nói cái gì Nhị lang phải nghe cái đó. Có lúc, khi Đại lang đang đun thuốc trong bếp, nàng nghĩ đến một ngày mưa, nàng đào một cái hố to ở giữa đường, dưới hố trút đầy nước mưa, khiến cho Nhị lang bị ngã xuống hố khi đi trên đường, phải hô hoán cầu cứu mọi người, sau đó nàng sẽ đột nhiên xuất hiện trên miệng hố. Nàng vì tình tiết tưởng tượng này mà kích động, vì khoảnh khắc bản thân đứng trên hố nước mà cảm thấy niềm vui sướng và khoan khoái chưa từng có.
Lúc đó, mùi thuốc đắng thơm thơm mà Đại lang đun đã bay qua cửa vào căn phòng trong đêm sâu, Nhị lang bận rộn cả ngày, ngáy vang như sấm ở một gian phòng khác, còn nàng nằm một mình trên giường, nhìn lên trần nhà, không thể khống chế tưởng tượng của mình. Khi nàng nhìn thấy mình xuất hiện trên miệng hố nước, khi Nhị lang đưa bàn tay cầu cứu về phía nàng, toàn thân vui sướng đến phát run, chính trong lúc bất chợt này, nàng hiểu ra rằng chấn động mạnh nhất mà tình yêu nam nữ đem đến cho người phụ nữ là gì, có mùi vị gì. Nàng chợt sáng tỏ rằng, cuộc hôn nhân của nàng, hạnh phúc của nàng, niềm vui và nỗi buồn của nàng, sự cô đơn và bi thương của nàng, đều do nàng lựa chọn, ít nhất là nói chính nàng đã quyết định đường lối quan trọng nhất, nhưng nàng lại muốn đem tất cả những điều này, từ lớn đến nhỏ, từ ngắn đến dài, tất cả đều quy tội cho Nhị lang. Nàng không hận Đại lang, không hận bản thân, không hận cha mẹ, không hận sự phồn hoa của phố Lưu, cũng không hận nhà nàng ở vùng sơn cước xa xôi. Nàng chỉ hận Nhị lang.
Chỉ có hận Nhị lang, nàng mới cảm thấy niềm hạnh phúc và khoái lạc của hôn nhân. Nàng nghĩ mình vì hận Nhị lang mà mới lấy Đại lang, không hận Nhị lang thì nàng đã hoài phí khi lấy chồng, cho dù sau khi trời sáng, sau khi nhìn thấy Nhị lang, mối hận rõ ràng đen trắng ấy đều bất đắc dĩ tan biến như gió thổi mây bay, hóa thành tình cảm kính trọng giữa chị dâu em chồng như đạo lí thường tình ở dưới quê, nhưng nàng vẫn muốn để nỗi hận thù đó căng dần lên mỗi ngày trong tưởng tượng. Nàng muốn đi gặp trưởng thôn, cho dù chỉ gặp một lần, nói một câu bình thường nhạt nhẽo, như hỏi đã ăn cơm chưa, đáp tôi ăn rồi, cho dù như vậy nàng cũng quyết phải đi đến nhà trưởng thôn một lần. Nàng phải kéo nỗi hận thù trong tưởng tượng với Nhị lang, từ trong đêm đen ra ánh sáng, từ huyễn tưởng kéo ra hiện thực. Nàng muốn Nhị lang thực sự rơi xuống một cái hố, đưa tay về phía nàng cầu cứu.
Nhà của trưởng thôn nằm ở con ngõ thứ ba của mé đông phố Lưu, bởi vì con ngõ đó vô cùng dài hẹp, giống như cái lòng gà, nên gọi là ngõ Lòng Gà. Chỗ giao giữa ngõ Lòng Gà với con phố lớn như cái đại tràng chính là nhà của trưởng thôn, nhà mái ngói mới xây, tường sân bằng gạch vôi và cửa bằng đá xanh, khiến cho nhà trưởng thôn toát lên khí chất đầy uy vũ. Kim Liên biết vợ của trưởng thôn bị bệnh đã nhiều năm, nằm liệt trên giường, là một người bệnh nổi tiếng của phố Lưu. Nàng mua vài cân bánh ngọt, hoa quả trên phố xách trong tay. Khỏi cần nói, nhà trưởng thôn không thiếu hoa quả và bánh ngọt, nhưng nàng nghĩ lần đầu gặp mặt, nàng không thể không xách một ít bánh ngọt và hoa quả. Khi đến góc sân nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang ăn tối trong bóng hoàng hôn, bưng bát canh ngô trong tay; dùng ngón cái và ngón áp út kẹp miệng bát và đáy bát, thức ăn là tương đậu nành với hành hoa xào chín. Tay kia cầm đũa còn đang gắp chiếc màn thầu nguội.
Kim Liên nhìn thấy trưởng thôn nhưng không gọi là trưởng thôn, nàng gọi một tiếng chú họ, khi trưởng thôn sững sờ nhìn nàng, nàng nói cháu là vợ của Đại lang ở phố Bắc, là chị dâu của Nhị lang trong đội dân binh. Trưởng thôn có chút kinh ngạc nhìn nàng. Mượn ánh sáng của bóng đèn trăm oát vắt trên cây bào đồng của nhà trưởng thôn, Kim Liên nhìn thấy trưởng thôn dường như không dám tin rằng nàng là vợ của gã lùn Đại lang đó, cứ nhìn nàng chằm chằm một hồi rất lâu, như thể nhìn một bình hoa bày trên chiếc bàn cũ kĩ trong một căn nhà cũ kĩ. Nàng nói cô cháu ở phòng nào ạ? Lúc này có một giọng nói trầm khàn hỏi ai đó vọng ra từ căn phòng chính trước mặt nàng, nàng nhìn thấy vợ của trưởng thôn xuất hiện ở trước cửa phòng. Khi nhìn thấy vợ của trưởng thôn, người Kim Liên kêu coong một cái, tất cả máu trong huyết quản đều đông cứng lại không chảy nữa. Bà Vương nói với nàng vợ của trưởng thôn bị liệt, nhưng nàng không nghĩ rằng vợ của trưởng thôn lại liệt đến mức phải thọc đôi tay vào trong hai chiếc dép để làm chân mới có thể di chuyển trên đường xi măng lót riêng cho bà. Nàng nhìn thấy tóc vợ của trưởng thôn đã bạc, nếp nhăn trên mặt sâu như vết nứt trên ruộng cạn.
Người chưa đến bốn mươi lăm, mà như đã quá sáu mươi rồi. Kim Liên kinh ngạc, nhìn trộm trưởng thôn Khánh đã trở thành phó xã trưởng, đột nhiên nàng cảm thấy thương trưởng thôn, nghĩ một người hô phong hoán vũ như vậy, có thể đưa khu chợ về thôn, khiến cho hơn hai nghìn nhân khẩu toàn thôn trong vài năm nhà nhà hộ hộ đều ở mái ngói, ăn màn thầu trắng, đi trên phố ai nhìn thấy ông ta cũng muốn nói chuyện, hóa ra lại sống cuộc sống như thế này. Nàng nghe tiếng ăn bánh và uống canh bình thản của trưởng thôn, gọi một tiếng cô họ với vợ của trưởng thôn, rồi đi vào phòng, đặt đồ xuống, nói quan hệ của mẹ và bà mối, nhắc quan hệ giữa bà mối với vợ trưởng thôn, vợ trưởng thôn lập tức nhiệt tình, ngẩng đầu cầm tay Kim Liên, nhưng câu đầu tiên hỏi lại là:
- Đại lang, bệnh của anh ta đã khỏi chưa?
Kim Liên không biết trả lời thế nào. Nàng muốn nói Đại lang đang uống thuốc chữa bệnh, lúc này trưởng thôn ở phía bên ngoài ho mạnh một tiếng, nghiêm giọng nói, không khỏi anh ta còn lấy vợ sao.
Vợ của trưởng thôn biết rằng mình đã hỏi câu không nên hỏi, bà ta kéo chiếc ghế mà Kim Liên ngồi đến cạnh bà ta, rồi lại dịch người đi lấy táo cho Kim Liên. Kim Liên đuổi theo đến cửa căn phòng phía trong mới ngăn được bà. Chính trong khoảnh khắc mà tấm rèm cửa có hình uyên ương vầy nước vén lên rồi rơi xuống, Kim Liên nhìn thấy trong gian phòng đó đặt hai chiếc giường, một chiếc thấp chỉ cao như cái ghế ngắn, chăn đệm bình thường, khỏi cần nói cũng biết là của vợ trưởng thôn, chiếc khác là chiếc giường đơn có đầu giường dựa vào bên tường, khỏi cần nói cũng biết là của trưởng thôn. Nhìn thấy hai chiếc giường riêng biệt, lòng Kim Liên kêu coong một tiếng, như thể có miếng gỗ đập xuống chân nàng, ngay cả tiếng bay của bụi nàng cũng có thể nghe thấy, nhìn thấy. Theo tiếng động đó, nàng nảy ra một ý nghĩ lạnh lẽo: về nhà, nàng cũng phải chia giường ngủ với Đại lang. May mà ý nghĩ này chỉ đến trong chớp mắt, nó bị một mùi vị quái lạ đặc quánh thối rữa đuổi đi. Đó là mùi hôi thối của loại gian phòng ẩm thấp mà người ta lười đổ bô tiêu tiểu Kim Liên vẫn thường ngửi thấy khi ở nhà mẹ đẻ trong thôn. Đã rất lâu rồi nàng không ngửi thấy mùi vị bẩn thỉu này. Nàng có chút buồn nôn, nhưng nghĩ đây là nhà của trưởng thôn, nghĩ đến thôn nhà mẹ đẻ của mình tám, chín phần đều có mùi này thì liền kìm lại như không có việc gì, lui ra ngồi trên chiếc ghế trước cửa cùng với vợ của trưởng thôn.
Đã rất lâu rồi không có ai trò chuyện với vợ trưởng thôn. Kim Liên ngồi nói với bà rất nhiều chuyện, nói núi ở nhà mẹ đẻ nàng, nước ở nhà mẹ đẻ nàng, hoa màu và cây cối, gia súc và con người ở nhà mẹ đẻ nàng, khi chuyển chủ đề nói sang chuyện phố Lưu, trưởng thôn đã ăn cơm xong, cô con gái tên Nguyệt của ông ta đã mặc chiếc váy lông màu xám mà chỉ có bán ở cửa hàng Kim Liên từ hiên nhà đi ra.
Trưởng thôn lạnh lùng hỏi Nguyệt, con đi đâu?
Cô gái nói đi ra ngoài một chút.
Trưởng thôn giận dữ nói cởi váy ra.
Cô gái lúng búng nói rất nhiều người trên phố đều mặc váy rồi.
Trưởng thôn nói dám bước vào những quán karaoke hay sàn nhảy đó thì tao đập gãy chân mày.
Cô gái nói con đến nhà bạn học của con có được không?
Trưởng thôn nói đi đổ chậu phân của mẹ mày rồi mới được ra khỏi cửa.
Cô gái nói hôm kia con mới đổ, sao đã đến lượt con rồi?
Trưởng thôn nói tao cứ bắt mày đổ đấy, nhìn mày mặc cái đồ này, cứ tưởng mày là người nước ngoài ở thành phố thật rồi.
Cô gái liền quay người đi vào phòng của bố mẹ, miệng ngậm đầy những lời oan ức cả đoạn đường. Khi đến cửa thì vợ trưởng thôn nói, có khách, ngày mai để anh con đổ. Cô gái như được giải cứu đi ra, trưởng thôn lại đứng phía sau cô ta.
Trưởng thôn nói, để nó đổ.
Người vợ nói, ngày mai đổ cũng không chảy ra nhà mà.
Trưởng thôn nói, hôm nay tôi nhất định bắt nó phải đổ, vừa rồi tôi ở bên ngoài ngửi thấy mùi hôi, không thể nuôi một cô con gái mà ngay cả phân và nước tiểu của mẹ nó cũng chê là bẩn được.
Người vợ nói, dù sao cũng không nên đi đổ bô trước mặt khách.
Trưởng thôn nói, đều là họ hàng người nhà cả. Hôm nay tôi nhất định phải bắt con gái bà đi đổ bô phân.
Dường như mâu thuẫn không còn ở chỗ đi đổ hay không đổ chậu phân nữa, mà ở chỗ một người bắt đổ, một người thì không cho đổ vì ngại với Kim Liên, trưởng thôn và vợ ông câu nọ tiếp câu kia, cô con gái bị kẹp ở giữa không biết làm thế nào. Lúc này Kim Liên bất ngờ có hành động làm người ta kinh ngạc. Ngay cả nàng cũng không nghĩ tới hành động của nàng làm người khác kinh ngạc ở chỗ nào, nàng cảm thấy trận cãi vã này hoàn toàn là do nàng, vì nàng ngồi đó mới dẫn đến tai họa trong nhà người ta. Cho nên nàng đứng dậy, đứng dậy nói em họ có việc thì để em họ đi, cháu đi đổ là được mà. Nói rồi nàng liền đi vào trong gian phòng, vén tấm chăn vuông trải giường quen thuộc như nhà của mình, kéo chậu phân và nước tiểu đã đầy lưng chậu ra. Nàng không che mũi, cũng không quay đầu sang một bên như người nhà trưởng thôn thường làm mỗi lần đi đổ, nàng bưng chậu phân và nước tiểu đó, giống như bê lưng chậu nước không mùi không vị, bước ra khỏi phòng khi cả nhà trưởng thôn còn đang sững sờ. Vợ trưởng thôn không ngớt kêu than, nói bẩn thỉu quá, cháu hãy mau đặt xuống. Kim Liên nói có mùi gì đâu, ở nhà khi mẹ của cháu bị bệnh cháu cũng ngày ngày đổ. Con gái nhà trưởng thôn nhìn Kim Liên bê chậu phân ra ngoài cửa, vội vàng đi đón lấy, Kim Liên liền bước nhanh qua người cô ta, nói có việc cô nhanh đi đi, tôi cũng chẳng có việc gì làm. Sau đó nàng liếc liếc dãy nhà mái ngói ở góc sân, đi về phía hành lang có đèn ở đầu hồi, đổ chậu phân vào trong nhà xí.
Rồi lại múc nước trong nhà xí để rửa cái chậu sứ kiểu tây đó.
Rồi bưng chậu không quay lại nhét vào gầm giường của vợ trưởng thôn.
Khi làm xong tất cả những điều này, cô Nguyệt con gái của trưởng thôn đã không còn ở trong sân nữa. Kim Liên nghĩ nhìn kĩ chiếc váy lông xám mà cô ta mặc, muốn hỏi cô mua ở đâu, giá cả thế nào, tiếc là Kim Liên chưa kịp nhìn cô ta mặc thế nào thì cô đã không còn ở đó nữa. Vợ trưởng thôn bảo Kim Liên đến vòi hoa sen rửa tay, nhưng Kim Liên lắc đầu nói không bẩn.
Vợ trưởng thôn nói, cháu rửa đi.
Kim Liên nói, không bẩn thật mà.
Nàng lại bước vào trong phòng, trưởng thôn đã ngồi trong phòng hút thuốc, vừa hút thuốc trưởng thôn vừa bất giác ngẩng đầu nhìn Kim Liên, nhìn đến mức Kim Liên không thể không cúi đầu xuống, khi hút gần xong một điếu thuốc, trưởng thôn than một tiếng, nói giống như trưởng bối, mẹ kiếp, cậu cả lùn đó thật là tốt số. Di đầu mẩu thuốc dưới đế dép, nói đi Kim Liên, đến tìm cô họ của cháu có việc gì.
Kim Liên nói, không có việc gì, chỉ là muốn nhận cô họ thôi.
Cô họ nói, nói đi, có việc gì thì nói với chú họ của cháu.
Kim Liên nói, cô à, thực sự không có việc gì.
Trưởng thôn nói, muốn nói việc dỡ căn nhà ở ngã tư đúng không, nếu phải thì cháu nói đi, ngày mai ta sẽ ra lệnh để căn nhà đó lại.
Kim Liên nói, giữ lại thì tiệm thời trang vẫn còn nguyên vẹn, nhưng Nhị lang là người của đội dân binh, chuyên phá dỡ nhà người ta, giữ lại thì sẽ ảnh hưởng đến Nhị lang phải không.
Trưởng thôn nói, không dỡ tất có cái lý của không dỡ, liên lụy gì đến Nhị lang, ai có ý kiến thì bảo anh ta đến gặp trưởng thôn.
Tất cả đều giải quyết dễ dàng, gió thổi mây bay. Ra khỏi nhà trưởng thôn, Kim Liên cảm thấy một sự thoải mái và nhẹ nhõm hiếm có, như thể nàng từ trong lồng chim bay ra vậy, bước chân nhẹ như bông liễu hoa dương bay múa trong trời xuân. Tuy rằng trên phố vẫn chưa có cái huy hoàng lấp lánh xanh đỏ như đêm ở thành phố, nhưng trong thung lũng của dãy núi Bá Lâu này, cũng có đến mấy phần cuộc sống thâu đêm hào nhoáng. Những tiệm tóc và quán rượu với tên gọi mỹ miều mà các cô gái từ vùng ngoài đến mở, đèn xanh ánh đỏ vẫn đang còn bận rộn; tiếng oẳn tù tì đoán số phạt rượu của người dân địa phương trong quán rượu như hồng thủy cuộn trên phố lớn; còn có sàn khiêu vũ đơn giản, không ít điều tiếng nhưng lại cực kì nhiều tiền, tiếng nhạc như búa nện, những bài tình ca quằn quại, kinh động đến mức con đường nhựa trên phố cũng phải khẽ run lên. Kim Liên không về nhà ngay. Kim Liên men theo con phố lớn đến quán trà của bà Vương. Trên đường gặp mấy người đàn ông đào vàng từ vùng mỏ gần đó đến, họ cười cợt gọi nàng, này, này, nàng làm mặt lạnh với những người đàn ông đó, nói các người nhận sai người rồi, tôi là người phố Lưu, có chết tôi cũng không làm cái việc đó. Mấy người đàn ông liền tiếc nuối đi vào trong mấy tiệm cắt tóc, tiệm làm đầu.
Ở nhà bà Vương, nàng lấy xà phòng rửa tay hai lần, ăn một quả trứng trà bán còn sót lại, uống một cốc trà búp Tín Dương, dạy Vận Ca viết chữ “thượng”, và chữ “hạ”, nói mấy câu chuyện phiếm với bà Vương, khi nói đến nhà trưởng thôn, Kim Liên nói trưởng thôn cũng đáng thương, bà Vương nói so với huyện trưởng, tỉnh trưởng thì ông ta đáng thương thật. Kim Liên nói hóa ra vợ ông ta như vậy. Bà Vương nói trưởng thôn ngày ngày bận rộn bên ngoài, người đáng thương là vợ của ông ta. Kim Liên cũng cảm thấy vợ ông ta đáng thương, nhưng trưởng thôn còn đáng thương hơn, tuy nhiên nàng không thể nói những lời này ra, cũng không nói rõ được trưởng thôn đáng thương hơn ở chỗ nào, chờ khi Vận Ca buồn ngủ, Kim Liên liền rời quán trà về nhà.
Khi Kim Liên một lần nữa đi qua con ngõ Lòng Gà đó, nàng nhìn thấy hai anh em Đại lang và Nhị lang bồn chồn ở cửa ngõ. Nàng nói hai người ở đây làm gì, Đại lang nói, tìm em đó. Kim Liên nói, tôi không mất tích được đâu. Nhị lang nói, chúng tôi sợ chị đến nhà trưởng thôn gặp chuyện gì, trưởng thôn khi nóng nảy, nếu không đánh mắng người khác thì cũng ngứa ngáy chân tay. Kim Liên liền bực mình đi về phía trước, Đại lang, Nhị lang liền bám theo sau như hộ vệ.
Đại lang hỏi, em không đến nhà trưởng thôn sao?
Kim Liên nói, đến rồi.
Nhị lang hỏi, trưởng thôn không gay gắt gì với chị sao?
Kim Liên nói, trưởng thôn đã đồng ý không dỡ gian nhà đó nữa, cả con phố chỉ giữ lại không dỡ nhà chúng ta.
Đại lang, Nhị lang khựng chân, đứng lại nhìn Kim Liên vẫn đi về phía trước, hai anh em lại vội chạy theo, nói thực sự không dỡ sao? Kim Liên không quay đầu lại, nói dỡ hay không ngày mai hai người sẽ biết. Thấy Kim Liên đột nhiên có bộ dạng lẫm liệt như vừa làm xong việc lớn, tất cả đều không nói gì trở về nhà. Trước khi đi ngủ, góc sân yên tình dị thường, tiếng ánh trăng rớt xuống mặt đất kêu như sương mù chảy xuống từ ngọn cây. Đại lang đã không còn đun trộm thuốc nữa, anh ta đổi thành đun thuốc sau khi ăn và uống thuốc trước khi đi ngủ. Đại lang uống xong thuốc thì lên giường trải chăn, Kim Liên đi ra ngoài đổ nước rửa chân của nàng, nhìn thấy Nhị lang vẫn chưa ngủ, ngồi ở trong sân đăm đăm nhìn bầu trời, giống như một đứa trẻ mới hiểu việc đang kiếm tìm ngôi sao thuộc về nó. Kim Liên đổ xong nước, dựa chậu vào tảng đá trước cửa, đi ra nói đi ngủ đi, Nhị lang. Nhị lang nhìn Kim Liên, nói chị dâu, trưởng thôn thực sự không dỡ nhà sao?
Kim Liên nói tôi lừa chú làm gì.
Nhị lang nói em không tin.
Kim Liên nói chú luôn tưởng là nhà có chuyện gì mà thiếu chú thì không giải quyết được.
Nhị lang nói chị dâu, trưởng thôn không nhắc đến việc để em làm đội trưởng đội dân binh sao?
Kim Liên nói không nhắc, tôi cũng không hỏi.
Nhị lang thở dài một tiếng, nói em đã nhờ con gái ông ta nói với ông ta, còn tặng ông ta mấy điếu thuốc, con gái ông ta đã đồng ý giúp em, nếu không làm được đội trưởng đội dân binh thì sẽ làm ủy viên an ninh trong thôn.
Kim Liên nhìn Nhị lang một hồi có chút thương xót, nói nhà chúng ta, ăn có cái ăn, mặc có cái mặc, ở có chỗ ở, chú nhập hàng tôi bán, kinh doanh tiệm thời trang cho tốt không được sao, sao cứ phải làm cái kia. Nhị lang nói chị à, chị không hiểu chuyện phố Lưu, không hiểu chuyện ngoài xã hội bây giờ, ở phố Lưu, ở xã hội này, không có chút quyền thì đừng nghĩ kiếm được nhiều tiền, đừng nghĩ đến cuộc sống hơn người. Nói tiệm thời trang của chúng ta một tháng phải nộp bao nhiêu thuế? Nhưng cán bộ trong thôn nhà nào kinh doanh cũng lớn hơn nhà ta, nhà nào cũng không nộp thuế, không nộp tiền điện, tiền vệ sinh. Không phải nói góp tiền làm giáo dục sẽ được ghi công ngàn năm sao, nhưng nhà nhà ở phố Lưu đều góp rồi, nhà trưởng thôn vẫn chưa góp, trưởng thôn còn trở thành điển hình giáo dục toàn huyện xã thôn, ngay cả tỉnh trưởng đến huyện thị sát cũng chụp ảnh với trưởng thôn, chị nói trên đời này không có một chút quyền có được không?
Lúc này Đại lang ở trong phòng a a lên như muốn khạc cái gì đó ra mà không khạc được, Kim Liên liền về phòng đóng cửa lại, liếc Đại lang một cái nói, anh ngủ giường của anh đi, a a cái gì. Đại lang cười cười, nói anh uống thuốc mấy ngày, cảm thấy trong người vừa nóng vừa sôi, dưới rốn cứ bứt rứt như có luồng khí vậy. Nói rồi đưa tay cởi cúc áo của Kim Liên, Kim Liên ngay lập tức hất tay của anh ta sang một bên, tự mình cởi áo tắt đèn, nằm quay lưng về phía anh ta. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ lách vào phòng, rớt xuống bên giường mỏng manh lóng lánh như da thịt của Kim Liên. Gió từ ngoài cửa thổi vào, thổi lên trên giường một sắc xanh trong suốt. Đại lang bị Kim Liên lạnh lùng hất tay, ngồi trong chăn không dám động đậy gì nữa, còn Kim Liên nghĩ một lúc rồi ngủ, ngủ say rồi Đại lang cũng không dám mơ đến lúc điên cuồng dù không hoàn thành được việc kia cũng có thể tìm được chút khoái lạc như trước đây.
Trước đấy, Kim Liên chỉ cần không cố chấp kéo Nhị lang cùng nỗi thù hận vào đầu, quên đi Nhị lang, nói ngủ là nhắm mắt ngủ được, giấc mộng tràn đến như thóc lúa ngày mùa, trong mộng, nàng luôn luôn khoan khoái và vui sướng. Nhưng đêm nay nàng gắng sức thế nào cũng không thể ngủ được, không chỉ nghĩ đến Nhị lang, nàng còn nghĩ đến trưởng thôn, nghĩ đến hai chiếc giường riêng rẽ ở nhà trưởng thôn. Nàng nhắm mắt lại, nhìn thấy thời gian giống như một sợi chỉ đen mọc ra từ bức tường phía trước mắt nàng, rầm rì đi lại. Tiếng bước chân trên phố lớn lại có thể xuyên qua tường vách gõ bên gối nàng; tiếng nhạc như búa của tiệm cắt tóc và sàn nhảy mà nghe nói trưởng thôn cũng có cổ phần không ngừng đập ầm ầm trong lòng nàng, khiến cho máu huyết trong người nàng dồn dập gấp mấy lần ngày thường. Nàng mở mắt. Nàng cảm thấy chính nàng đã khiến trưởng thôn quyết định không dỡ cửa hàng của nàng, ngay cả Nhị lang cũng không dám tin nàng lại có thể làm được điều này, cho nên nàng không thể vội vàng đi ngủ như vậy. Nàng nên làm gì đó, nên làm việc gì để bản thân sung sướng.
Kim Liên trở mình, đẩy đẩy ánh trăng ở trên giường xuống đất, nhìn thấy Đại lang còn đang ngồi ngay ngắn ở đầu kia giường, như một đầu mẩu gỗ khô đã trải qua rất nhiều mưa gió. Nàng nói anh ngủ đi, mắt Đại lang sáng lên, nói em vẫn chưa ngủ sao? Làm anh giật cả mình không dám động. Lại nói thuốc hình như có tác dụng rồi, toàn thân anh nóng bừng như lửa đốt.
Nàng không tiếp lời.
Đại lang mạnh dạn đi tới ngồi bên người nàng, nói thuốc thực sự có tác dụng rồi.
Nàng nhìn thân hình đen nhẻm chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đang thu tròn lại của anh ta.
Anh ta thử đưa chân vào trong chăn của nàng, lấy tay xoa xoa lên vai nàng.
Nàng không động đậy, hai mắt nhìn trên trần nhà trong đêm.
Anh ta trở nên mạnh dạn, nói cho dù thế nào chúng ta cũng là vợ chồng, dù sao em cũng là vợ của anh, tối đến nên chiều anh. Anh thực sự cảm thấy đêm đến trong người có sức sống hơn trước, có lúc nhịn đến mức bụng dưới sắp vỡ tung. Anh ta nói lí nha lí nhí, vừa nhanh vừa đứt đoạn, như thể có lửa đốt trong miệng anh ta, nói rồi để hai tay trượt từ vai nàng xuống, lăn thân hình như cục thịt vào trong chiếc chăn nóng bỏng, hai tay anh ta run rẩy trên người nàng. Khi hai tay của anh ta run rẩy trên ngực nàng, anh ta liền không thể kìm giữ. Anh ta cảm thấy đêm nay nàng không giống với trước kia, người nàng ở dưới người anh ta hưởng ứng, như một tấm lụa bạch bị thổi bay hổn hển trong gió.
Anh ta cảm nhận được mạch máu vừa mềm mại vừa trào dâng của nàng dưới người anh ta nổi lên dưới làn da mỏng manh trắng mịn của nàng, giống như giữa họ có hàng ngàn con rắn nóng hổi đang nhúc nhích. Anh ta đoán nàng muốn điều đó rồi. Nàng cần điều đó. Anh ta muốn giống như những người đàn ông khác, oai phong lẫm liệt một lần, làm nàng cảm thấy anh ta cũng là một người đàn ông, là một người đàn ông hoàn toàn khỏe mạnh. Anh ta dùng cả chân lẫn tay trên người nàng, hoang mang cuống quýt, khi hôn nàng muốn nuốt chửng nàng vào bụng. Nhưng giây phút cuồng nhiệt điên đảo này chỉ dài được như chiếc đũa, giống như cảm giác dị thường lúc trước đến với anh ta ào ạt như xối cống. Anh ta cảm thấy thuốc bắc mà Nhị lang mua cho anh ta quả nhiên đã phát huy tác dụng rồi, cái vật đó của anh ta như sắp cứng lên, sắp cứng như sắt như đá vậy. Anh ta hưng phấn đến mức ghì giọng nói Kim Liên, anh được rồi, anh thực sự được rồi, Kim Liên, em xem anh đã làm được rồi. Anh ta bị khoảnh khắc này làm cho kích động đến mức không thể nào kiềm chế được, đầm đìa mồ hôi đi làm cái việc đó, nhưng khoảnh khắc đó, Kim Liên cuộn tròn người lại bên dưới người anh ta, như bị kinh ngạc, dưới ánh trăng, khuôn mặt vốn ửng đỏ của nàng lập tức chuyển sang màu trắng nhợt.
Lúc này, Đại lang đã bất động trên người nàng.
Thời gian giống như chấm mực loang ra giường rồi khô lại.
Tiếng chuyển động của mặt trăng vừa vang vừa sáng, giống như tiếng nước nhòe dần trên nền cát.
Khuôn mặt như vầng trăng của Kim Liên lại có màu hồng thẫm. Tất cả lại qua đi giống y như lần trước. Uống hết một liệu trình thuốc bắc, Đại lang lại một lần nữa bị sụp đổ thảm hại, giống như một cái cây vừa trồng đã bị gió xô ngã. Từ trên người nàng, anh ta xuống ngồi ở giữa giường, ánh mắt thất thần nhìn về phía cửa sổ, giấu mặt vào trong bóng tối. Kim Liên không nhìn thấy sắc mặt của anh ta như thế nào, nhưng nàng dựa vào đùi anh ta, cảm thấy sự lạnh lẽo băng giá lập tức tràn đến trên người anh ta sau khi sụp đổ. Nàng không nói những lời an ủi bệnh nhân, kiểu như có lẽ anh uống vài đợt thuốc bắc thì tốt. Nhưng trong lòng nàng lại có gì đó thương xót anh ta như thương xót trưởng thôn, nghĩ dù sao anh ta cũng là chồng mình, đã một lần kết hôn, người phụ nữ kia đã li dị với anh vì sự sụp đổ này, bây giờ lại có một người phụ nữ khác nằm bên cạnh anh ta, thuốc bắc đắng ngắt uống nhiều như vậy, nhưng cái bệnh chưa đi đến chợ đã hết tiền này vẫn bám riết lấy anh, nhưng trong nỗi xót thương, nàng lại cảm thấy may mắn vì thoát được kiếp nạn, nghĩ may mà thuốc bắc lần này không có hiệu quả, tuy nàng là vợ, nhưng đêm đêm lại không cần phải làm cái việc đó để hầu hạ anh ta.
Tiếng nhạc như búa nện trên phố lớn đã không còn nữa, tiếng bước chân từ xa đến gần, rồi lại từ gần ra xa, sự yên tĩnh giống như mưa bụi thấm dần vào nhà cửa hai bên dãy phố. Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa uể oải cô đơn như ném một mẩu đất nhẹ tênh vào không trung thôn xóm. Những con côn trùng ban đêm từ đầu xuân đã bắt đầu thức dậy, kêu chi chi cha cha như tiếng nước chảy qua thảm cỏ ở nơi nào đó dưới bậu cửa sổ, khe đá, gốc cây, đem đến rất nhiều sự ẩm ướt lạnh lẽo.
Đại lang vẫn ngồi như khúc gỗ trên giường.
Kim Liên muốn đi tắm nửa thân dưới của nàng, cho dù ở đó không có gì bẩn thỉu nhưng nàng vẫn muốn dùng nước ấm gột qua. Tắm rồi thì toàn thân như được tẩy rửa, cũng dễ dàng đi vào giấc ngủ. Nàng ngồi dậy mặc quần áo, nói với Đại lang anh ngủ đi, anh tự mình không làm được, đừng trách tôi đêm đến không hầu hạ chồng nhé.
Đại lang không nhìn nàng. Anh ta tát một cái lên mặt mình, ủ rũ đổ xuống chiếc chăn đầu bên kia giường.
Bước ra khỏi phòng, ánh trăng vằng vặc như nước dội ầm xuống mắt Kim Liên, nàng ngẩng đầu nhìn sắc đêm như hồ nước, đến nhà bếp đổ nước nóng xong, nhìn thấy Nhị lang vẫn chưa ngủ. Ánh đèn trong chái nhà của Nhị lang vẫn sáng. Nàng đứng yên trong góc sân, khi nhìn ánh đèn đó muốn đi, nhưng lại nói Nhị lang, chú ngủ mà không tắt đèn, không phải sẽ lãng phí điện sao.
Từ gian phòng nhỏ vọng ra tiếng nói, nói chị dâu, em vẫn chưa ngủ.
Kim Liên đặt chậu nước nóng đã đổ xong xuống giữa sân, đi về phía trước cửa sổ của Nhị lang, bước nhẹ chân trước khung cửa sổ đó, dường như nghĩ cái gì, lại dường như không nghĩ gì cả, dường như muốn nói gì, lại dường như đột nhiên nghĩ không ra sẽ nói điều gì. Nàng đi đến mở cửa phòng Nhị lang, chiếc cửa cót két bị nàng đẩy ra. Đẩy ra rồi nàng liền đi vào trong, kéo ra tấm rèm cửa đẫm ánh trăng ở mép tường, nhìn thấy Nhị lang quả thật vẫn chưa ngủ, mặc chiếc áo lót chui vào trong chăn, hai cánh tay đặt dưới đầu làm gối, đôi mắt buồn rầu nhìn lên trần nhà. Nhìn thấy chị dâu Kim Liên, cậu ta nhổm người ngồi dậy, nói chị dâu, chị tìm em có việc à?
Kim Liên ngây ra một lúc, như thể có thứ gì chặn ngang cổ nàng, nhưng trong phút ngây lặng đó, có một câu nói không thể hợp lí hơn xuất hiện trên môi nàng, khiến cho cái thứ mắc kẹt trong cổ họng tiêu tan trong phút chốc, cổ họng linh hoạt trở lại, váy len mà con gái trưởng thôn mặc giống hệt chiếc váy trong tiệm thời trang của chúng ta, Kim Liên nói, Nhị lang, tôi đoán tám, chín phần là chú đã tặng cho cô ấy.
Nhị lang cúi đầu, nói em có việc nhờ cô ta.
Kim Liên nói, có việc thì phải tặng váy cho cô ta?
Nhị lang ngẩng đầu lên, chúng em là bạn học.
Kim Liên nói, chú từng nói chị dâu như mẹ, việc này chú không nên giấu tôi.
Nhị lang nói chị dâu, chị yên tâm, có chết em cũng không lấy con gái nhà trưởng thôn đâu, cô ta nhìn xấu xí, chưa nói lười biếng và tham ăn, mắt lại còn lác nữa. Kim Liên không nhìn ra cô nàng này mắt lác, nhưng khi nghe thấy Nhị lang nói mắt cô ta lác, nói có chết cũng không lấy cô ta, Kim Liên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, giống như tìm thấy một vật gì đã mất, mất rồi mà vẫn tìm lại được. Đứng trước giường Nhị lang, cách Nhị lang có hai thước, nàng nhìn thấy chiếc áo mà Nhị lang mặc đã cởi hết cúc. Dưới ánh đèn sáng tỏ, khuôn ngực của cậu ta lộ ra giống như chiếc cửa sơn đỏ đã phai màu. Nàng nhớ lại người Đại lang còn trần trụi vừa rồi, khi Đại lang cởi hết quần áo ra giống như một đứa trẻ đã già, xương sườn cong vểnh lên như mấy cái lưỡi liềm, trên ngực hõm xuống một cái hố, giống như có một cái cửa hang to há ra trên ngực Đại lang. Nàng hết nhìn ngực Nhị lang lại đi nhìn khuôn mặt của Nhị lang, nàng phát hiện ra khuôn mặt của Nhị lang dưới ánh mắt nóng rực của nàng như đang tỏa ra sức nóng, nhuộm khuôn mặt của cậu ta thành màu đỏ thẫm, hơn nữa, trên vầng trán sáng rộng còn ánh lên ánh sáng đỏ thẫm. Kim Liên dường như bị khuôn mặt ngời sắc đỏ của cậu ta mời gọi, cảm thấy hai chân mềm xuống, mềm đến mức sắp ngã sụp xuống rồi. Nàng sợ rằng nàng thực sự ngã sụp xuống, như phải vịn lên giường dịch chuyển từng bước nhỏ đi đến trước mặt Nhị lang. Chính trong lúc này Nhị lang kéo chiếc áo sơ mi che khuôn ngực đang mở trần lại, nói chị dâu, em nghe thấy anh trai gọi chị rồi.
Kim Liên nghe thấy tim mình đập thình một cái, toàn thân có một luồng khí lạnh từ chân xộc lên đỉnh đầu, khiến cho cái nóng bỏng khắp người nàng hết sạch. Nàng giống như người chị gái đưa tay nhặt một bông liễu trên tóc Nhị lang, thuận tay tắt công tắc điện ở bên chiếc bàn, nói ngủ đi, ngày mai còn phải thay trưởng thôn dỡ chỗ này chỗ khác, bật đèn sẽ lãng phí điện đấy. Sau đó nàng đi khỏi phòng Nhị lang, đóng cửa phòng Nhị lang lại thật chặt.
Trong sân, Kim Liên đá tung nửa chậu nước ở giữa sân một cái.