Chương 3
Đại lang đi Vũ Hán để chữa căn bệnh khó nói mà một mình anh ta có, Nhị lang nói quảng cáo chữa trị căn bệnh này ở phương nam dán đầy các cột điện trên phố lớn và trên các bức tường cực kì hút mắt, các chữ chuyên trị liệt dương, lậu, giang mai giống như khẩu hiệu vạn tuế trước kia, đập đen đét vào mắt mọi người.
Không biết hai anh em họ nói những gì với nhau, một hôm, sau buổi trưa, Đại lang đi lên núi thu dọn mảnh ruộng không thay đổi suốt ba mươi năm, khi Đại lang đi không lâu, Nhị lang từ phòng trị an của đội dân binh phố Lưu đi ra, nhìn bầu trời, rồi lại nhìn con phố chính mở rộng phồn hoa, hai bên con phố này, cứ cách mỗi đoạn không xa đều dựng biển chỉ đường bằng xi măng, trên biển chỉ đường viết đường Tây Môn Đông, Tây Môn Tây, Tây Môn Trung, một con phố lớn khác, được gọi là đường Hương Đô, biển chỉ đường là đường Hương Đô Nam, Hương Đô Trung, Hương Đô Bắc, còn lại những con ngõ đã sửa hoặc đang sửa lần lượt gọi tên là ngõ Kinh nhất, ngõ Kinh nhị, ngõ Kinh tam và ngõ Vĩ nhất, ngõ Vĩ nhị, ngõ Vĩ tam.
Có bao nhiêu con ngõ thì đều đánh số theo tên Kinh Vĩ. Vườn hoa trung tâm phố là nơi gặp gỡ của đường Tây Môn và đường Hương Đô, để thể hiện hơi thở thời đại, trưởng thôn Khánh đã tìm một thầy giáo mẫu mực đến đặt tên là vườn hoa Thời Đại Mới. Nhị lang đánh ánh mắt khỏi biển chỉ đường Tây Môn Trung, nhìn thấy ở đó đang có người cắt tỉa cây bách xanh trong hoa viên và hàng cây sồi bao quanh hoa viên, lúc đó cậu ta nhìn thấy tiệm thời trang Kim Liên của nhà mình đột nhiên xuất hiện ở một góc hoa viên, bởi vì quả thật không dỡ, nó đứng sừng sững ở đó như một góc tường thành. Lúc này, mặt trời đã treo trên đỉnh phố, ánh sáng chói lọi rực rỡ không ngừng chuyển động trên phố lớn. Vẫn không phải là ngày chợ phiên, người dưới thôn vẫn chưa đi chợ, người trên phố vẫn thưa thớt ít ỏi. Trong đám người ít ỏi đó, Nhị lang nhìn thấy bên dưới tấm biển của tiệm thời trang Kim Liên, chị dâu Kim Liên đang đứng duyên dáng yêu kiều ở đó, đang nhìn say sưa vào chỗ nào đó, Kim Liên đã mặc váy, hình như chiếc váy đỏ mà nàng mặc là chiếc xường xám nhung mà cậu mới nhập về, đường xẻ chân dài như con ngõ, bị cơn gió đầu hạ men theo con phố thổi mạnh lên, thế là, đùi của nàng liền lộ ra ngoài như một khối ngọc.
Cậu ta cách chị dâu Kim Liên chừng hơn hai trăm mét, cây cột điện chỗ đó to như cán bút trong mắt cậu ta, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ mồn một chiếc đùi trắng như ngà của chị dâu, dường như từng chiếc lông tơ sáng bạc trên đùi chị dâu cậu đều nhìn thấy rõ ràng. Khỏi cần nói, cậu ta biết nàng mặc bộ đồ đó là để bán, nhưng mấy ngày nay, khi cậu ta nhìn thấy nàng mặc chiếc váy đó, cậu đều hối hận vì những lời cậu đã nói với chị dâu lúc đầu. Cậu nói chị dâu, chi xinh đẹp, sau này bộ nào khó bán thì chị mặc bộ đó, bộ nào còn ế trong tiệm thì chị mặc bộ đó. Kim Liên theo lời của cậu ta ngượng nghịu mặc vào, những bộ đồ mốt quá khó bán quả nhiên bán hết rất nhanh, nhưng đến hôm nay, khi Kim Liên không còn xấu hổ khi mặc những bộ đồ đó nữa, cậu ta lại cảm thấy hình như mình làm sai việc gì, như thể trước ngã tư, cậu chỉ sai đường cho một người dân quê vậy.
Nhị lang mang trong lòng nỗi ân hận trở về nhà, nhìn thấy chị dâu Kim Liên ở trước cửa chẳng phải là đang say mê cái gì, mà là cây dương ở cửa tiệm thời trang chảy ra rất nhiều nhựa vàng dính sệt, có một đàn kiến đang xếp hàng bò lên bò xuống quanh chỗ nhựa đọng ấy, dời tổ vào trong hốc cây dương. Cậu nói chị dâu, chị đang nhìn gì thế?
Kim Liên sững người, giật mình như gặp phải khí lạnh, ngượng nghịu nở nụ cười xinh đẹp, nói tôi đang nhìn đàn kiến dời tổ, không ngờ chúng có thể cõng cả hạt gạo to từ gốc cây lên đến thân cây. Lại nói Nhị lang, điều mà chú nhờ tôi nói với trưởng thôn, tôi đều nói với cô họ rồi, cô họ đồng ý nói lại với trưởng thôn, tám, chính phần việc để chú làm chủ nhiệm phòng trị an sẽ thành.
Nhị lang đứng ở đầu hành lang, vẻ vui mừng ửng hồng trên nét mặt, nói thật không, chị dâu?
Kim Liên nói tôi nói dối chú sao?
Nhị lang nói chị dâu, nếu mà được thì lần sau lấy hàng em sẽ mua cho chị một đôi giày cao gót bằng da, gót giày dài và mảnh như ngón tay, trên đầu còn nạm vòng đồng mạ vàng, loại này đang mốt trong thành phố đấy.
Kim Liên bước về phía trước Nhị lang một bước, mừng rỡ nói, Nhị lang chú nói lời phải giữ lời nhé.
Nhị lang ưỡn ngực, nói em đã nói dối chị bao giờ chưa, chị dâu?
Kim Liên cười cười, hỏi tôi đi đôi giày cao gót đó thì có thể đi bộ không?
Nhị lang nói giờ đâu còn đi đường núi nữa.
Kim Liên nói Nhị lang, chú yên tâm, chú đối tốt với tôi, thế nào tôi cũng để chú làm chủ nhiệm phòng trị an. Nghe nàng nói vậy, khẩu khí của nàng như có mấy phần sức mạnh khẩu khí của Khánh ở trong thôn. Nhưng không hiểu vì sao, có lẽ vì ngoại hình vô cùng xinh đẹp của nàng, không hề thua kém so với mỹ nhân thời cổ, cho nên Nhị lang đã tin lời nói đó, luôn miệng cảm ơn nàng. Nhìn nét mặt và lời cảm ơn của Nhị lang, Kim Liên dường như còn muốn nói điều gì, nên lại bước về Nhị lang gần thêm một bước, nhưng Nhị lang lại lùi người ra, bước vào hành lang, ngồi ngây một hồi trong nhà, rồi lại quay đầu đi về phía trên sườn núi. Có thể vì Kim Liên luôn luôn có rất nhiều lời muốn nói với cậu, cậu mới đi lên núi giúp anh trai làm việc, cũng có thể vì có điều gì đó muốn nói với anh trai nên mới đi lên núi. Tóm lại, sau khi Nhị lang phá lệ đi giúp anh trai cày cuốc cả nửa ngày, Đại lang về nhà nhìn thấy Kim Liên có mấy phần không dễ chịu, ngay cả buổi tối khi ăn cơm cũng cúi đầu xuống bàn. Đến đêm, vốn dĩ đã ngủ yên rồi, nhưng Đại lang vẫn lặng lẽ ngồi dậy trên giường, khẽ đặt tay lên người Kim Liên, kéo Kim Liên từ trong mộng dậy.
- Kim Liên, anh có lỗi với em.
Kim Liên nheo mắt nhìn anh ta, dịch dịch người ra xa chỗ của anh ta.
- Ngủ đi, trăng sắp tàn rồi.
- Bàn với em một việc, anh muốn đi Vũ Hán chữa bệnh.
Kim Liên khoác áo ngồi dậy.
- Chữa bệnh gì? Ngay tàu hỏa anh cũng chưa bao giờ ngồi.
- Nhị lang nói lên tàu đầu này, đến ga cuối thì xuống tàu, ra khỏi bến thì có bạn của chú ấy đón anh.
- Thực ra không cần chữa đâu, tôi cảm thấy như thế này cũng tốt.
- Anh không thể cả đời có lỗi với em, anh không phải là đàn ông, em cũng uổng phí một đời làm đàn bà.
- Thật sao, tôi cảm thấy như thế này rất tốt, không trách anh một câu, anh đã bao giờ nghe thấy tôi trách anh chưa?
- Dù sao cũng phải đi chữa bệnh, Nhị lang đã chuẩn bị tiền cho anh rồi, cũng đã gọi điện cho phía Vũ Hán rồi, nói ngay sát nhà cậu bạn ở xưởng may mặc của chú ấy, chuyên chữa bệnh không cương được của anh.
Kim Liên cố gắng căng mắt ra trong đêm tối, nói Nhị lang còn nói gì với anh nữa không? Đại lang nói Nhị lang không nói gì, Nhị lang nói anh chữa khỏi bệnh rồi, em sẽ toàn tâm đối tốt với anh. Mắt Kim Liên chớp một cái, lại có một luồng khí lạnh lẽo men theo chân giường từ từ bốc lên, xuyên qua làn da ngọc ngà như nước đang để lộ ra trong đêm của nàng, tràn vào trong tim. Nàng không nói gì nữa, lặng lẽ nằm xuống giường đi ngủ, kéo chiếc chăn cắn chặt, nỗi thù hận không tên với Nhị lang lại một lần nữa tràn dâng khắp thân thể và tâm hồn nàng. Nhưng, cho dù thế nào, dưới sự sắp xếp của Nhị lang, Đại lang cũng sẽ đi phương nam để trị căn bệnh liệt dương của anh ta. Đại lang không hề nghĩ rằng, lần đi trị bệnh này, anh không bao giờ còn gặp lại phố Lưu và những người hàng xóm tối lửa tắt đèn của anh nữa, không còn gặp lại mấy mẫu ruộng đã cày bừa rất đẹp trên triền núi của anh, nếu có nghĩ đến, anh sẽ không mượn ánh sáng lờ mờ trước lúc bình mình, lặng lẽ cùng Nhị lang đến nơi đầu thôn xa lắc, bắt chiếc xe chuyến sớm chạy đến từ thị xã trong buổi bình mình nhập nhòe tối sáng ngày hôm ấy.
Kim Liên đưa hai anh em họ đến cửa lớn, Nhị lang nói chị quay về đi, chị dâu, Kim Liên cũng dừng chân bên đường, Đại lang nói anh đến đó sẽ nhờ người viết một bức thư gửi về cho em, em ở nhà đừng sốt ruột, Kim Liên muốn nói câu gì đó, nhưng Nhị lang lại nói điện thoại đã phổ biến lắm rồi, anh viết thư làm gì, nói đến đó họ liền ra đi.
Đứng trong ánh sáng mập mờ ẩm ướt đó, Kim Liên nghĩ cuối cùng anh ta vẫn đi trị bệnh của anh ta. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì sự ra đi của anh ta, như thể sợi dây thừng trói chặt trên người nàng đã được ai đó gỡ bỏ, nhưng nỗi sợ hãi dường như chưa hết hẳn, có chút lo âu không tiện nói ra, nghĩ nếu như anh ta thực sự chữa được bệnh liệt dương rồi, không biết điều đó với nàng là phúc hay là họa, là vợ người ta, nàng không dám nói nửa dưới của anh ta không thể cương cứng trái lại càng tốt với nàng, nhưng anh ta không thể cương cứng lại khiến nàng có chút an ủi, khiến nàng cảm thấy ngọn lửa hi vọng bí mật của nàng vẫn còn đang tỏa sáng ở nơi xa, còn nếu như anh ta từ phương nam trở về, trở thành một người đàn ông thực sự, nàng sợ rằng ngọn lửa nơi xa ấy sẽ đột ngột tắt ngấm, sẽ khiến cuộc sống của nàng trở nên tối đen không ánh sáng. Nàng có một nỗi nôn nóng khẩn thiết, giống như một việc gì đó đã đến lúc không thể không làm, đến lúc nếu không xử lí lo liệu, thì sẽ không còn cơ hội nữa. Nhìn Nhị lang và Đại lang đi về phía xa, nàng nghĩ đến sự việc như vừa rõ ràng sáng tỏ, lại như vừa mờ ảo mông lung này, đưa tay lên trán chỉnh lại mái tóc, trong đầu vang lên một tiếng, tay nàng liền gác trên vầng trán nhẵn mịn đầy đặn của nàng. Nàng đột nhiên trở nên sáng suốt, điểm khởi đầu của sự việc này, là nàng nên đi tìm trưởng thôn một lần nữa, giao ước việc phải làm cho Nhị lang trở thành chủ nhiệm phòng trị an, tốt nhất là trước ngày mai, khi Nhị lang từ Lạc Dương trở về là có một kết quả chắc chắn rõ ràng, khiến cậu chỉ cần bước vào nhà là sẽ rộn ràng vì vui sướng.
Dường như vì âm mưu này, Kim Liên hưng phấn đến mức cả ngày đứng ngồi không yên. Nàng không mở cửa hàng thời trang Kim Liên của mình, ngay cả khách hàng tìm đến tận cửa rồi cũng lười không mở ra đón tiếp. Ở trong nhà, cả ngày nàng ngồi ngồi chỗ này, đứng đứng chỗ kia, đến trưa mới nhớ ra bát đĩa ăn buổi sáng đều chưa rửa. Nàng đã nghĩ một kế hoạch đâu ra đấy, lần này đến nhà trưởng thôn, ngoài việc mang một ít trứng chim cút cho vợ trưởng thôn ra, nàng còn phải mang cho trưởng thôn một ít thuốc lá cuốn theo kiểu quê truyền thống.
Vợ trưởng thôn ăn trứng gà công nghiệp nhiều rồi, nói đến ăn trứng công nghiệp là buồn nôn, chắc hẳn trứng chim cút bán trên phố bà sẽ thích ăn hơn. Còn trưởng thôn cũng vậy, có lần nàng đi đổ chậu phân cho vợ của trưởng thôn, vô ý vén ga trải giường của trưởng thôn lên, nàng phát hiện ra dưới gầm giường của trưởng thôn, có rất nhiều thuốc lá và rượu hảo hạng, để chất đống trên bậc gỗ của chỗ để dép, giống như ngô khoai mà người Bá Lâu chất thành đống dưới chân tường sau vụ mùa bội thu. Mùi thuốc lá ẩm mốc nồng nặc và mùi rượu lành lạnh thơm nức mũi trộn lại bay ào tới trong khoảnh khắc nàng vén ga giường, hơi rượu và thuốc như sóng cuộn lên khiến suýt chút nữa nàng phải ngồi xuống đất. Nàng đã tận mắt nhìn thấy người trong thôn vì sinh đẻ vỡ kế hoạch và nhà cửa đất đai, xách thuốc và rượu hảo hạng ở cửa hàng trên phố Lưu hoặc trên thị xã đến nhà trưởng thôn, vừa cười ngượng ngập vừa sợ sệt đặt rượu và thuốc lên mặt bàn hoặc góc tường nhà trưởng thôn, còn trưởng thôn thì chẳng hề để ý. Hai tháng từ mùa xuân đến mùa hạ, nàng tổng cộng đến nhà trưởng thôn năm lần, trong năm lần này, nàng phát hiện ra thuốc trưởng thôn hút đều không cùng một hãng, mà toàn là những hãng chẳng tầm thường. Nàng nghĩ, rượu thuốc hay quà tặng có tốt hơn đi chăng nữa cũng không thể làm trưởng thôn động lòng, đồ điện gia dụng nhà trưởng thôn chẳng thiếu, nàng chỉ có thể đem cho trưởng thôn một ít thuốc lá cuốn kiểu quê thôi.
Lá cuốn thuốc phiên chợ trước bố đẻ nàng đi chợ đến phố Lưu, mua xong rồi quên ở trong tiệm của nàng, bây giờ đang treo ở phía sau cánh cửa phòng nàng. Mùng năm mỗi tháng là ngày chợ phiên, tính ra chỗ lá thuốc mới treo ở đó ba ngày, nhưng mạng nhện đã giăng đầy cả. Ăn cơm trưa xong, nàng đến mua mấy thứ lặt vặt ở chợ gia cầm trên đường bắc Hương Đô, nhặt năm cân trứng chim cút nhỏ như quả nho, Kim Liên liền bắt đầu bắt tay vào bào chế lá thuốc của nàng. Khi còn ở nhà mẹ đẻ, khi nàng bắt đầu hiểu việc, nàng đã nhìn thấy bố nàng cuốn thuốc thế nào, lớn lên một chút thì giúp bố nàng bào chế. Nàng hiểu toàn bộ quá trình bào chế đó. Dỡ bó lá thuốc từ trên góc tường xuống, đứng ở đầu gió đập cho bay hết bụi đi, rồi lại trải ra phơi ở một cái chiếu dưới nắng mặt trời, dùng khăn tay bịt chặt mũi, vò lá thuốc thành những mẩu vụn to như hạt lúa, như trấu mạch, sau đó dùng dầu vừng nguyên chất rắc lên một lớp mỏng như mưa bụi, trộn đều, rồi lại phơi nắng, chờ vị dầu thấm vào trong thuốc, rồi lại rắc một lớp dầu mỏng lên, đặt vào trong chỗ râm mát, để cho gió có thể thổi vào trong thuốc, hong mát như vậy, càng nhiều lần càng tốt, thuốc đó hút sẽ càng ngon.
Trong một buổi, Kim Liên rắc bốn lần, phơi bốn lần, nhìn thấy sắc trời đã muộn, liền đến trước cửa nhà trưởng thôn đi đi lại lại, rồi lại đến quán trà của bà Vương uống nước nói chuyện phiếm, dạy Vận Ca học viết chữ Cải cách, phố Lưu, và chữ Vận trong từ Vận Ca, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe Jeep trong thôn, đưa trưởng thôn từ đâu đó về nhà ăn cơm, sau đó nàng tạm biệt bà Vương và Vận Ca.
Bà Vương nói, Kim Liên, hình như cháu có tâm sự gì.
Kim Liên nói, cháu muốn đến nhà trưởng thôn, nhưng lại sợ trưởng thôn không ở nhà, mất công đi một chuyến.
Bà Vương nói, cháu đến phố Lưu lấy chồng mới hơn nửa năm, nhiều việc trong thôn còn chưa rõ trắng đen, đến nhà trưởng thôn cẩn thận một chút là hơn.
Kim Liên nói, cảm ơn bà, cháu nhớ kĩ lời này rồi, mỗi tối trước khi ngủ, bà hãy để Vận Ca viết một lượt những chữ đã học nhé.
Trở về nhà, vội vội vàng vàng ăn mấy miếng cơm tối, gác bát chỗ góc sân, Kim Liên liền xách năm cân trứng chim cút và một túi chừng hai cân lá thuốc đi đến nhà trưởng thôn. Nàng chọn thời điểm đến chính là khi nhà trưởng thôn sắp ăn xong cơm. Kim Liên vừa đi vào nhà trên, gọi một tiếng cô họ, đúng lúc vợ trưởng thôn đưa mấy miếng mì cuối cùng vào miệng, Kim Liên vội vã đón lấy cái bát không, đem vào nhà bếp, rồi đi ra nói chuyện với cô họ, nói nhà mẹ đẻ hôm nay có người đến phố Lưu, mang hộ mấy cân trứng chim cút, nhỏ đến đáng thương, có lẽ đều là trứng hoang dã ở trong núi, nói nếu như là người nuôi, mấy quả trứng đó nhất định sẽ to như quả trứng gà nhỏ. Nói rồi mở cái túi màu xanh nhạt đó ra, quả nhiên những quả trứng chim cút đó, tất cả đều giống như những quả nho ngốc nghếch xấu mã kém chất lượng, màu đen nhạt, xám nhạt, trên vỏ đầy những vết đốm nâu đỏ.
Vợ trưởng thôn cẩn thận nhặt vài quả trứng xem kĩ, nhón một quả trứng chim cút nhỏ như đầu ngón tay đặt trước mắt nhìn kĩ lưỡng một hồi, rồi cười nói giống như trứng chim sẻ. Kim Liên nói mọi người nói trứng tự nhiên bổ hơn trứng nhân tạo. Vợ trưởng thôn nói bây giờ ngay cả làm giá đỗ cũng dùng phân hóa học, sinh con cũng không dùng sữa mẹ, không có gì tốt bằng nguyên chất nguyên gốc. Kim Liên thưa nghe nói trong tửu lầu Phú Quý ở đường Tây Môn Đông ăn con ba ba cũng là ba ba công nghiệp, một chút vị ba ba cũng không có, vợ trưởng thôn nói xã hội này không biết rốt cuộc tốt hơn trước đây, hay là còn thua cả trước đây. Lúc này trưởng thôn lau miệng đi vào, nói Kim Liên đến đấy à? Đã ăn cơm chưa? Kim Liên đỏ mặt đứng dậy, vừa trả lời vừa nhường ghế cho trưởng thôn, trưởng thôn không ngồi xuống ngay, mà đi vào trong phòng móc ra một bao thuốc hiệu Hồng Tháp Sơn dưới gầm giường, khi mở bao thuốc muốn ngồi xuống, ngửi thấy một mùi thuốc lá khác lạ màu vàng lấp lánh, ông ta hít một hơi, rồi lại ngửi ngửi ở chỗ bao thuốc vừa mở, rút một điếu thuốc ra, hít hai hơi, rồi lại nghếch mũi lên không trung hít hít, sau đó vê vê giấy thuốc trong tay, rồi mới bắt đầu thong thả buông ra một hơi dài, tĩnh tâm hút điếu thuốc mà ông ăn cơm xong bắt buộc phải hút.
Kim Liên biết rằng trưởng thôn không chán ghét nàng như chán ghét những người khác vẫn thường tìm ông ta nhờ vả. Mỗi lần Kim Liên đến nói chuyện cùng cô họ, chỉ cần rảnh rỗi, trưởng thôn sẽ ngồi xuống trò chuyện một lúc. Trưởng thôn thấy Kim Liên trẻ trung dịu dàng, không kém gì các cô nương xinh đẹp ở phố Lưu, thị xã, thậm chí cả Lạc Dương, nhưng ở nàng vẫn có vẻ đẹp chất phác của người trong núi, tuy nàng ăn mặc tân thời giống các cô gái phố Lưu, nhưng cử chỉ hành động lại hoàn toàn không giống như những cô gái phố Lưu khác, ngay cả đi đổ bô cũng không nghiêng đầu sang một bên, khi nói chuyện, nhả chữ rõ ràng, có sao nói vậy, xấu hổ bẽn lẽn chứ tuyệt nhiên không lí nha lí nhí. Khi đối diện với Kim Liên, trưởng thôn quả thực cảm thấy những mệt mỏi của một ngày trong phút chốc được làn gió mát thổi tan đi, nếu như không phải sự chênh lệch ngàn dặm về tuổi tác, nhìn ông như bố đẻ của nàng, còn nàng là con gái của ông ta, ông sẽ nảy sinh rất nhiều ý nghĩ phong tình phóng đãng với nàng.
Tuổi tác khiến ý nghĩ của ông ta như mầm non mới nhú đã chết yểu vì hạn hán. Ông không nghĩ gì nhiều, khi nàng đến ông liền đến ngồi xuống chuyện trò, khi nàng đi ông sẽ quên hết tất cả. Ông ta vì để nâng cấp phố Lưu từ một Ủy ban thôn trở thành một Đảng ủy trấn trên bản đồ khu vực hành chính mà suốt ngày chạy lên huyện, lên địa khu, lốp xe Jeep chạy đã vẹt mòn hai chiếc. Ông ta thực sự đã vì sự phồn vinh của phố Lưu mà đổ quá nhiều máu huyết và sức lực, cần được nhẹ nhõm thở những hơi thở đều đặn và sảng khoái. Chính sự hút thuốc sau bữa ăn này, là lúc ông ta được nghỉ ngơi thư giãn nhất trong ngày, tối nay, ông ta ngửi thấy có mùi thuốc lá thơm nồng nàn mãnh liệt, nhưng lại không ngửi ra được đó là mùi thơm của loại thuốc lá gì, thế là, mỗi khi ông ta hút vài hơi, đều nghếch mũi lên không trung hít thêm vài cái nữa.
Kim Liên nói, trưởng thôn chú hút loại thuốc gì vậy?
Khánh quay quay điếu thuốc trong tay nhìn, nói loại này, con mẹ nó, giá thì cao mà chả có vị gì.
Kim Liên do dự đẩy đẩy chiếc túi ni lông màu trắng đến trước mặt trưởng thôn, giống như đẩy một đứa trẻ đi tìm người cha thất lạc. Nàng nói, chú dùng thử loại này, e rằng không tốt bằng thuốc điếu.
Trưởng thôn chăm chú nhìn Kim Liên.
- Cái gì vậy?
Kim Liên xấu hổ nhìn trưởng thôn,
- Lá thuốc.
Trưởng thôn giật mình để rơi ánh mắt xuống cái túi ni lông đó,
- Là lá thuốc à? Ầm ĩ cả một hồi, hóa ra là mùi lá thuốc.
Kim Liên ngượng ngập mở sợi dây thừng thít chặt miệng túi ra,
- Chú nếm thử, khi còn ở nhà mẹ đẻ, bố cháu, ông nội cháu đều hút loại này, khi đủ tiền có thể mua thuốc điếu rồi, bố cháu vẫn hút loại này.
Trưởng thôn nhìn thấy hương thơm của lá thuốc bay tản ra khỏi cái túi đó, vàng lóng lánh dưới ánh đèn, giống như đám mây mỏng bị mặt trời chiếu tỏ, chầm chậm bốc lên bay tản trước mắt ông ta. Ông lấy một nhón trong tay vò vò, đặt dưới mũi hít thật mạnh, lấy trong túi áo một cuốn sổ ghi chép xé ra nửa trang, gập tờ giấy thành một đường rãnh, rắc một nhúm lá thuốc đó lên, rồi lại rắc thêm nửa nhúm nữa, cuộn lại thành một đoạn ống điếu, cạo chút cặn cơm từ kẽ răng ra dán lại, châm lửa rít một hơi, mím môi dùng răng nhai nhai, để khói ngừng lại trong miệng một lúc, rồi nuốt vào trong bụng, ngừng một chút, lại nhả ra, sau đó lại rít mạnh vài hơi, nụ cười trên khuôn mặt của ông ta càng trở nên rạng rỡ.
Ông ta nói,
- Kim Liên, đây là lá thuốc ở đâu thế?
Kim Liên nói,
- Lá thuốc nhà mẹ đẻ cháu trồng.
Ông ta nói,
- Trồng có nhiều không?
Nàng nói,
- Rất nhiều nhà đều trồng trong ruộng công.
Ông ta nói,
- Bố của cháu bào chế phải không?
Nàng nói,
- Không, là cháu.
Ông ta trầm ngâm nhìn nàng một lúc,
- Cháu biết bào chế lá thuốc sao?
Nàng ngượng nghịu cười cười,
- Lúc đầu còn sợ chú không thích hút.
Ông ta nói,
- Sau này ta ra ngoài làm việc sẽ cầm thuốc điếu, về nhà sẽ hút thuốc lá.
Nàng nói,
- Chú hút đi, hút hết cháu lại làm tiếp cho chú.
Trưởng thôn hút liền một lúc ba điếu thuốc lá tự cuốn, vợ ông ta nói nhìn bộ dạng ác tướng của ông, cứ như muốn nuốt cả chỗ lá thuốc vào trong bụng. Ông ta nói bà thì biết cái gì, cái này giống như người uống trà phương nam gặp được lá trà tốt, người thêu hoa gặp được tơ lụa tốt. Sau đó, dụi điếu thuốc, nắm lấy một nắm lá thuốc vụn màu vàng óng trong tay nhìn nhìn, lấy túi lá thuốc đó bọc lại cẩn thận, như sợ rằng mùi hương sẽ bay đi, cuối cùng quệt dầu thuốc dính trên tay lên tường, nói Kim Liên, cô của cháu nói với ta việc của Nhị lang rồi.
Kim Liên nói Nhị lang văn hóa đầy bụng, muốn theo chú làm việc suốt đời.
Trưởng thôn nói ta nhìn cậu ta làm việc, xem như là nhanh nhẹn, lại quyết đoán, có thể làm tốt việc trị an.
Kim Liên nói, tốt xấu gì cậu ấy cũng là người nhà, lúc nào cũng toàn tâm với chú, lúc nào cũng giữ gìn uy tín của chú.
Trưởng thôn nói cháu bảo với cậu ấy là không được làm ầm ĩ, đợi ta có thời gian tổ chức một cuộc họp ở Ủy ban thôn, để chi bộ Đảng thảo luận một chút, ta sẽ tuyên bố việc cậu ấy làm chủ nhiệm phòng trị an trước toàn thôn.
Kim Liên nói, sẽ không có gì thay đổi chứ, chú họ.
Trưởng thôn nói, linh tinh, trong thôn làm gì có Đảng viên, cán bộ nào dám nói “không” với ta, mẹ nó, ta không cách chức chúng thì xem như ta uổng phí một đời đi theo Đảng.
Tất tần tật mọi thứ, dường như đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ chờ có gió đông thổi đến, nước chảy thành sông, trăng đến rằm tròn. Từ nhà trưởng thôn đi ra, Kim Liên giống như đứa trẻ thi được điểm cao, khe khẽ hát một mình suốt dọc đường đi, về nhà không những vẫn chưa ngừng hát, mà còn hát to hơn vì trong nhà không có người. Nàng ca những bài hát kịch thôn dã mà nàng thích, rửa tay rửa mặt, rửa bát rửa nồi, cài then đóng cửa, muốn ngủ nhưng lại không buồn ngủ, liền kéo chăn ra, lấy gối của Đại lang ở trên giường xuống, cất vào trong tủ, không để nó chiếm chỗ trên giường, sau đó nàng mới cởi áo nằm xuống.
Bởi vì từ khi lấy Đại lang, đây là lần đầu tiên Đại lang không ngủ ở nhà, tuy rằng giữa họ chưa bao giờ có việc trai gái thực sự trên giường, quan hệ vợ chồng phân nửa thời gian quy tắc lễ nghĩa như huynh muội, nhưng hôm nay Đại lang không ở trên giường, nàng lại có chút không quen, cảm thấy có chút đường đột, trong nhà ít người, trên giường trống trải. Một mặt cảm thấy thoải mái và yên tĩnh, mặt khác lại cảm thấy trống rỗng và cô đơn, như bị người khác lấy đi thứ gì đó trong lòng. Nàng chui vào trong chăn, giống như một con cá cô đơn bơi trong hồ nước, thoải mái nằm đủ các tư thế của người vợ trẻ, cởi ra chiếc yếm che ngực mà trước đây nàng chưa bao giờ cởi khi đi ngủ, rồi lại cởi chiếc áo lót mà sau khi lấy chồng phố Lưu mới học đeo, chỉ mặc chiếc quần lót dệt kim. Chiếc chăn hè mỏng nhẹ, bề mặt bằng lụa đỏ, để khi trời rét trong chăn không bị lạnh gai người, mặt trong chăn dùng vải thô màu trắng mà trước khi lấy chồng, mẹ đã dệt riêng cho nàng.
Bây giờ chiếc chăn có mặt trong bằng vải thô đã trở thành một báu vật hiếm có, nghe nói người thành phố để mua chăn có mặt trong bằng vải thô còn phải đi xe con chạy vào trong khe sâu núi thẳm, giá còn đắt gấp mấy lần so với mua chăn lụa. Nhưng mà, Kim Liên lại chưa bao giờ cảm thấy mặt trong của chăn bằng vải thô có lợi ích gì, trên mặt vải có những mụn vải, tuy là chỉ bằng nửa hạt gạo trượt trên thân thể, nhưng lại giống như giấy nhám chà đi sát lại trên da thịt láng mượt của nàng. Nàng đưa tay xoa lên bụng mình một cái, lại sờ lên đùi mình, da thịt mịn màng làm chính nàng cảm thấy kinh ngạc, như thể lúc nàng lấy chồng mới phát hiện ra nàng đã đến tuổi cần lấy chồng rồi, chỉ đến khi trước mắt yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một mình, Kim Liên mới phát hiện ra da thịt của nàng mịn màng như ngọc, mềm mại như tơ liễu. Tay nàng đặt lên phía trên, rồi lại bất giác trượt xuống bên dưới.
Nàng bị thân thể láng mượt của mình kích động, học theo cách như mười mấy năm trước đó, cởi chiếc quần lót dệt kim còn sót lại trên người ra, toàn thân không một mảnh vải chui vào lăn lộn trong chăn. Nàng cảm thấy thân thể nhẹ nhõm như được ngâm mình trong nước ấm sau khi đã mệt mỏi cả năm trời. Ở đoạn giữa của dãy núi Bá Lâu, có một nơi gọi là Thang Trì, suối nước nóng ở đó không nóng không lạnh, mỗi khi nông nhàn hoặc trước Tết, đi đến đó ngâm mình một lúc, khi đi bộ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm như có thể bay lên không trung. Trước mắt, Kim Liên cảm thấy mình chỉ cần nhún một cái, thì dẫu không bay ra ngoài cửa sổ cũng có thể vọt lên đến tận trần nhà. Nàng nhìn mái nhà lợp ngói, nghe thấy tiếng chuyển động chầm chậm của mùi lưu huỳnh trong ngói mới, gạch mới, nghe thấy mồ hôi trên thân thể róc rách lan thấm ra ngoài, nghe thấy mạch máu trong huyết quản ầm ầm chảy siết. Nàng cảm thấy khói sương cuộn lại trong đầu, nhìn thấy Nhị lang, nhìn thấy Đại lang, lại nhìn thấy phố Lưu, bập bềnh ẩn hiện trong màn sương đó. Nàng có chút vội vã sau khi kích động, ấn ngón tay vào đầu vú mình, trong lòng ầm lên một tiếng, tay nàng lại bị đầu vú tròn đầy bật nảy ra.
Nàng ngồi dậy trên giường, cúi đầu nhìn rất lâu vào đôi vú đang để trần trụi với trời đất của mình, khi cái nóng trên mặt hừng hực như lửa đốt, nàng liền mặc quần lót vào, đeo áo lót lên, xuống giường đến trước gương nhìn chăm chú vào thân thể ngọc ngà của mình, mở cửa đi ra khỏi phòng.
Trong sân đong đầy gió mát xạc xào. Trăng thượng tuần còn đang nhọn hoắt, ánh trăng trên nền đất xi măng dày như đồng tiền. Ở giữa sân có một cái hố, do cây bào đồng lớn nhanh như thổi làm cho nền xi măng bị nứt gãy lia lịa, tiếng dế kêu hoan hỉ đêm hè, gào lên khoan khoái bên trong kẽ nứt. Kim Liên ngồi trong bóng tối của cây bào đồng, hai tay đan trước ngực, khom người che đôi vú giống như cái đầu con thỏ của nàng, ngửa đầu lên không trung, nhìn đăm đắm vào ngôi sao xanh lấp lánh. Hơi nóng từ mặt nàng, trên người nàng lập tức tản đi. Tiếng nhạc xập xình trong sàn nhảy trên phố lớn, giống như mọi lần chầm chậm tràn vào tường nhà, trượt qua tim nàng như dải lụa. Bóng cây bất giác chầm chậm xoay sang chỗ khác khiến ánh trăng tắm trên người nàng vừa sáng vừa trong. Có một con chim sẻ không biết vì sao từ mái hiên bay ra, đâm vào vòm lá bào đồng rậm rạp, rơi bịch vào không trung, rồi lại giang rộng đôi cánh bay đi trong đêm tối.
Nàng nhìn theo hướng mà con chim sẻ bay đi.
Nàng nghĩ nó không phải là con dơi, trong đêm tối mịt mờ, nó sẽ bay đi đâu?
Nàng nghĩ có lẽ nó rơi xuống nhà ai đó.
Nàng nghĩ trong sân không có người, mình có thể ngủ thì tốt biết mấy, yên tĩnh đến mức như không còn thế giới vậy.
Nhưng nàng lại không buồn ngủ chút nào.
Nàng nghĩ lúc này Nhị lang đã đưa Đại lang lên tàu rồi.
Nàng nói Nhị lang tối mai chú đã kịp về nhà chưa? Rồi lại nói Kim Liên, tối mai mi có đi đón Nhị lang không?
Kim Liên nói, muốn đi, tất nhiên là muốn đi.
Nàng nói không đi thì thôi, mi ở nhà nấu bữa ăn ngon cho Nhị lang, đổ nước rửa chân vào trong chậu chờ chú ấy.
Kim Liên nói mình vẫn nên đi đón chú ấy, đón Nhị lang ở ngã ba đầu thôn, chỉ cần Nhị lang xuống chuyến xe cuối cùng, cái nhìn đầu tiên là nhìn thấy mình đứng ở giữa đường. Bốn phía không một bóng người, chỉ có mình ăn mặc xinh đẹp, gọn gàng sạch sẽ, mùi hương trên người sẽ theo gió bay cả tám dặm, mười dặm.
Nàng nói, vậy thì mi hãy đi đón chú ấy nhé, nếu như trên đường có người, mi đứng trước cửa quán trà của bà Vương. Nếu như không có người, mi đứng ở gốc cây bên đường, chờ Nhị lang từ trên xe xuống, chiếc xe đó đi về phía khác rồi, mi đột nhiên đi đến trước mặt chú, gọi một tiếng Nhị lang, đón lấy hành lí trong tay chú, Nhị lang sẽ nói hành lí này không nặng, để em cầm nhé, mi sẽ nói, chú đi xe cả ngày rồi, để tôi cầm cho. Mi nói mi cầm, xách hành lí nhưng lại chỉ đứng yên, không đi, sẽ mượn ánh trăng say sưa nhìn chú ấy. Chú ấy là người từng trải, lại hơn mi ba tuổi, khi mi nhìn chú ấy, chú ấy sẽ hiểu, lúc này chú ấy sẽ nói, chúng ta về thôi chị dâu, trên phố lớn có khi bị ai đó nhìn thấy, về nhà tốt hơn nhiều. Sau đó mi sẽ đi sau chú ấy, dẫm lên bóng chú ấy dưới đèn đường, trốn đi những ánh mắt quen thuộc mà thỉnh thoảng mi gặp phải, trở về nhà, cài then cửa lại, theo chú ấy bước vào phòng chú ấy.
Kim Liên liền đi vào trong phòng của Nhị lang.
Bóng cây trong sân chuyển sang phía sau lưng nàng. Những vì sao cũng lặng lẽ thưa dần, ánh trăng trở nên mỏng manh như tấm lụa. Những âm thanh xanh đỏ huyên náo trên phố mỗi lúc cũng dần biến mất. Sự yên tĩnh bao trùm lên tất cả, tiếng thở của đêm mùa hạ ở dãy núi Bá Lâu, làm cho mặt đất dưới bước chân Kim Liên có chút lay động khe khẽ. Làn da mềm mại và thanh khiết như ánh trăng nổi lên mấy hạt da gà vì hơi lạnh của đêm sâu. Kim Liên lấy tay vuốt nhẹ lên cánh tay một chút, nàng sờ thấy sự lạnh lẽo trên làn da mình, rõ ràng trong vắt như nước giếng, sờ thấy mạch máu dưới làn da, chảy nóng bỏng như ngọn lửa.
Nàng ngẩng đầu nhìn không trung một chút, nói mình nên đi ngủ rồi.
Nàng liền quay người đi vào trong nhà, không đi vào phòng của nàng, mà đi lên phía trước mấy bước, rẽ sang phải, đi vào trong chái nhà có phòng của Nhị lang. Nàng biết công tắc điện ở phía sau mép cửa, nhưng nàng không bật công tắc, mà lần theo bóng đêm đi vào phòng, khẽ đóng cửa, nhón bước chân đi vào khung cửa của bức tường phía đông, bước khẽ khàng đi vào trước giường của Nhị lang, dò bước chân một chút, sờ soạng kéo chăn ra rồi chui vào trong chăn, đặt đầu kề bên chiếc gối, cơn buồn ngủ như một mảnh vải đen phủ trước mắt đến như kì hẹn. Cho đến ngày thứ hai tỉnh lại, nàng ở trên giường ngửi thấy một mùi vị mồ hôi đàn ông nồng đậm nửa như quen thuộc nửa như xa lạ, nàng mới đột nhiên tỉnh dậy, đêm đó nàng ngủ vừa say vừa sâu, ngủ trên giường của Nhị lang.
Ở trên chiếc giường này, nàng đã diễn một màn kịch hồn xiêu phách lạc với Nhị lang.
Ngày hôm sau, Nhị lang quả nhiên đã ngồi trên chiếc xe đường dài chuyến cuối trở về thôn. Lúc đó mới chập tối, quán trà của bà Vương còn nhiều khách từ phố Lưu đi ra, ăn trứng trà hạ giá của bà ở trước cửa. Tiếng chạm cốc trong quán rượu lanh lảnh như muốn vỡ, những người vùng ngoài đi đào vàng trong núi say bí tỉ hát những bài tình ca vàng vọt trên phố, có cửa hàng nhìn thấy họ, vội vã đóng cửa như ngăn bệnh dịch tràn vào nhà, nhưng những cửa hàng cắt tóc gội đầu lại mở rộng cửa chờ đón họ. Nhị lang vác một bao quần áo giá rẻ vì tiện đường mà nhập về, lúc đi trên phố nhổ một bãi nước bọt xuống đất trước mặt những người đàn ông say rượu, nghĩ nếu mình làm chủ nhiệm phòng trị an, sẽ trừng trị bọn chúng đầu tiên.
Cứ nghĩ như vậy đã đi đến giữa phố Tây Môn, đẩy cửa lớn nhà mình ra, đi vào trong rồi đóng cửa lại, đến hành lang gọi một tiếng chị dâu, không thấy trả lời, liền đi vào trong phòng, đặt bao quần áo xuống đất, rồi lại gọi to một tiếng nữa, đáp lại cậu vẫn là một khoảng không im lặng, lúc này Nhị lang mới nhìn thấy phòng của chị dâu không sáng đèn, nghĩ chị dâu có lẽ đi vệ sinh, liền ngồi lên bao quần áo nghỉ ngơi một lúc, nhưng không nhìn thấy Kim Liên từ hành lang đầu hồi nhà trên đi ra, liền đi đến đầu hành lang, hướng về phía nhà vệ sinh gọi liền mấy tiếng, chứng thực Kim Liên không ở nhà, nghĩ nửa đêm canh ba, chị dâu có thể đi đâu được? Nghĩ rồi lần đẩy cánh cửa phòng mình ra, thuận tay bật đèn lên, kéo tấm rèm cửa trên bức tường ngăn phòng ra, con ngươi cậu ta nổ ầm một tiếng như bị đánh, cậu sững người lại dưới bức tường, như một người gỗ được nạm vào khung cửa.
Kim Liên ở trên giường của cậu.
Kim Liên trần truồng lõa thể đang ngồi trên giường của cậu, quần áo cởi ra vắt ở đầu giường sau người nàng. Ánh đèn sáng tỏ, nàng ngồi đó, dùng chiếc chăn đắp nửa dưới, nửa trên ngồi thẳng ở đầu giường, giống như những bức tượng phụ nữ bằng ngọc trắng ở đầu phố trong thành phố. Nàng nhìn Nhị lang, vẻ bẽn lẽn khi nói chuyện với Nhị lang trước đây vẫn phảng phất trên nét mặt, khiến khuôn mặt trắng trẻo non tơ của nàng khẽ ửng lên, giống như có chút phấn hồng. Mái tóc đen như mun sau lưng nàng, có vài sợi tóc không nghe lời vắt trên vai nàng, khiến dáng ngồi lõa thể ngọc ngà của nàng hiện rõ mười mấy phần an tịnh và mỹ lệ. Nàng nhìn cậu ta vén rèm đi vào, thân thể nàng bất động, vẻ mặt bất động, ngay cả con ngươi cũng bất động, tư thế lặng yên như thế, như từ đêm qua ngủ trên giường của Nhị lang, sau khi tỉnh dậy sáng nay, nàng vẫn chưa bước xuống giường, chưa từng động bờ vai. Nàng ở đó chờ cậu trọn một ngày.
Như thể nàng chờ đợi không phải một ngày, mà là mười năm, một trăm năm, một thế kỉ. Như thể nàng đến với thế giới này, từ khi là một đứa trẻ đến khi trở nên yêu kiều xinh đẹp, đến khi lấy Đại lang, đến khi Đại lang rời khỏi căn nhà này, nàng đều vì một đêm như đêm nay, vì để Nhị lang đi vào phòng, đột nhiên nhìn thấy nàng lõa thể ngồi trên giường của cậu ta. Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở cua họ chuyển động va đập vào nhau, giống như tiếng rơm rạ và lông gà múa bay trong gió đập vào nhau vậy, có thể nghe thấy mùi khét lẹt như bị đốt cháy của ánh mắt Nhị lang rơi trên thân thể nóng bỏng của nàng, giống như sợi tóc bị đốt cháy trên mép lò sưởi. Nàng liền nhìn khuôn mặt Nhị lang, nhìn lâu như trời đất, nhìn thấy tấm thân đông cứng lại trong khung cửa của cậu ta lắc lư, nhưng khuôn mặt lại bất động, cho đến khi có một tầng mồ hôi rịn ra trên trán Nhị lang, tích tụ lại, men theo hốc mắt, cánh mũi, khóe miệng, tinh tang chảy vào cổ cậu ta, cậu ta mới để ánh mắt mệt mỏi của mình từ trên người Kim Liên mềm nhũn và sụp đổ.
Cậu ta nói,
Chị dâu, chị mặc quần áo vào đi.
Nàng nói,
Nhị lang, tôi đã làm xong việc của chú rồi, trưởng thôn Khánh đã đồng ý để chú làm chủ nhiệm phòng trị an trong thôn rồi, còn nói bồi dưỡng chú vào Đảng, để chú làm ủy viên Đảng ủy thôn.
Cậu ta nói,
Chị dâu, anh trai em đêm nay đến Vũ Hán rồi, có lẽ bây giờ người ta đang trị căn bệnh đó cho anh rồi.
Nàng nói,
Nhị lang, chú không nói thật với tôi, cả đời chú hại tôi. Chú hại cả đời tôi. Hóa ra anh chú là người đã li hôn, anh chú vì căn bệnh đó mới phải li hôn. Anh chú có bệnh rồi li hôn, chú nói với tôi là anh chú tuy rằng trông bé nhỏ, nhưng nhân phẩm tốt, tốt đến mức không có chỗ nào chê được, không có tật xấu nào có thể bắt bẻ. Tôi nói cho chú biết, tôi vì nhắm đến chú mới lấy anh chú, vì thích chú mới lấy anh chú. Tôi không quan tâm bệnh của anh chú có khỏi không, chỉ cần chú một đêm tôi sẽ không luyến tiếc khi gả vào nhà chú, tôi sẽ hết lòng hết dạ đối tốt với anh chú, sẽ cùng anh chú yên tâm sống cuộc sống bình thường.
Nàng nói, đến đây đi, Nhị lang, chú ngây ra làm gì? Tôi để ý người ở phố Lưu các chú, các cô gái, bà vợ ở phố Lưu không ai có khuôn mặt xinh đẹp như tôi, không ai có thân hình thon thả như tôi, không ai có thân thể trắng trẻo như tôi. Chú đến đây, Nhị lang, chú đến đây tôi sẽ đối tốt với anh chú cho đến chết. Hầu hạ anh ta như trâu như ngựa cũng không oán thán một lời. Nàng nói Nhị lang, tôi không phải người đàn bà hư hỏng, sau khi tôi nhìn thấy chú lần đầu, không kìm được lòng yêu thích chú, mới chịu gả đến nhà anh em chú đây. Nếu như đêm nay chú không lại, tôi sẽ không sống với anh chú hết đời. Anh ta trị khỏi bệnh tôi cũng không sống chung với anh ta nữa. Tôi vốn dĩ không phải vì anh ta mà gả đến đây. Tôi vì chú mới gả cho anh chú. Nếu như vì anh ta, tôi hà cớ gì ngay một phần lễ vật cũng chẳng cần? Hà cớ gì mà anh em chú bảo tôi xuất giá ngày nào tôi liền xuất giá? Hà cớ gì mà sau khi tôi biết anh ta đã li hôn mà vẫn chưa làm ầm lên với anh ta một trận? Hà cớ gì mà biết anh ta có bệnh đàn ông tôi vẫn nửa năm trời chỉ về nhà mẹ đẻ có hai lần, hai lần đều không ở quá ba ngày, mà suốt ngày ở bên cạnh anh ta?
Nàng nói, Nhị lang chú nói đi?
- Vì sao chú lại không nói gì, Nhị lang?
- Tôi làm chú thiệt sao?
- Tôi không tốt với anh chú sao?
- Tôi không xứng với chú sao? Nhị lang.
Nàng nói, Nhị lang, nếu chú là đàn ông thì chú đến đây, nếu chú là đàn bà thì chú đứng chết ở đó không cần làm gì cả. Chú ngay lập tức sẽ trở thành chủ nhiệm phòng trị an rồi, chờ phố Lưu trở thành thị trấn, có thể trở thành trưởng đồn công an nữa. Trưởng đồn công an trong thiên hạ lại có người nhát như chú sao? Trưởng đồn công an ngay đến chết còn không sợ, dám cầm súng lên đập vào ngực kẻ trộm thóc lúa, chú có gan làm trưởng đồn công an không?
Nàng nói rồi từ trên giường đứng dậy, vứt chiếc chăn che thân mình sang một bên, bất ngờ đứng ở giữa giường, thân thể trắng muốt mịn màng của nàng tỏa ra ánh sáng nửa trắng nửa xanh dưới ánh đèn, giống như một cây ngọc thạch màu trắng xanh dưới ánh mặt trời buổi sớm. Trên người chỉ mặc chiếc quần lót ren màu đỏ, giống như một vòng lửa cháy giữa eo nàng, khiến cả căn phòng đều ánh ra một tầng đỏ sậm. Sau khi đã nói rất nhiều lời như vậy, nàng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, dần dần không còn nhìn thấy màu đỏ máu tỏa ra trên khuôn mặt vì kích động vừa rồi nữa, màu đỏ ấy biến đi không tăm tích mất rồi, còn lưu lại trên mặt nàng là một tầng xanh nhạt, giống như kiểu màu sắc của lá cây dương liễu lúc đầu xuân. Nàng chăm chú nhìn Nhị lang, như chăm chú nhìn một người xa lạ, giọng nói trở nên lạnh lẽo cứng cỏi, mỗi lời nói ra đều có sức nặng đến một cân mấy lạng.
Nàng nói,
- Nhị lang, tôi chỉ hỏi chú một câu, có phải trước đây chú để tôi lấy anh chú là chú lừa gạt tôi?
Lại nói,
- Chú không phải chết cũng không thèm mở miệng, Nhị lang, tôi chỉ hỏi chú một câu này, tối nay chú có đến hay không?
Lại nói,
- Nói đi, nếu không đến thì chú lắc đầu, nếu đến thì chú gật đầu. Không đến thì Kim Liên tôi không trách chú một lời. Tôi không trách chú nhưng chú cũng đừng trách tôi đòi li hôn với anh trai chú. Nếu đến thì Kim Liên tôi nhận của chú một cái ơn, có đêm nay, có một lần việc ấy nếu tôi không sống tốt với anh trai chú, Kim Liên tôi chỉ cần trên trời có mây thì sẽ bị thiên lôi đánh. Cả nhà tôi đều bị thiên lôi đánh. Mẹ tôi trời nắng ra khỏi nhà sẽ gặp phải sói và rắn độc, bố tôi trời nắng ra khỏi cửa sẽ bị xe đâm. Nàng nói,
- Nhị lang, chú không đến phải không? Không đến thì tôi sẽ làm chú hối hận cả đời.
Kim Liên từ kẽ răng rít ra những lời sống lạnh này, chính lúc nàng muốn cúi người đi đến đầu giường nhặt quần áo của mình mặc lên, Nhị lang lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hai chân dịch chuyển ra ngoài bậc cửa. Bàn tay Kim Liên đang nhặt quần áo đông cứng lại nơi đầu giường, nàng chầm chậm thẳng người lên. Máu huyết toàn thân đã lạnh đột nhiên lại cuộn trào trở dậy, sự run rẩy không thể ngăn lại khiến hai chân nàng mềm nhũn. Nhị lang đi về phía nàng, cậu ta nhìn đăm đăm vào thân thể ngọc ngà non tơ mịn màng của nàng, bước nhẹ chân về phía nàng, sắc đỏ dồn lên trên mặt tí tách rớt xuống nền nhà. Nàng thực sự không thể khống chế bản thân nữa rồi, mồ hôi từ lòng tay rơi đầm đìa xuống chăn, cổ họng đột nhiên khô lại, nàng muốn gọi một tiếng Nhị lang, muốn nói một lượt tôi thực sự vì chú mới chịu gả đến nhà anh em chú, nhưng miệng mở ra thì cổ họng sít lại làm nàng không thể nói ra một chữ.
Nhị lang đã đến trước giường rồi, ngẩng đầu lên nhìn thân thể và khuôn mặt nàng, lệ vẫn đọng trong đôi mắt ướt đẫm. Kim Liên ngồi xuống, bởi vì toàn thân nàng run rẩy mềm nhũn, lại có chút hoa mắt chóng mặt, nàng ngồi xuống. Ngồi xuống rồi nàng lại muốn nhào vào lòng Nhị lang một lúc, hoặc là ôm lấy cổ cậu một lúc, đi hít lấy giọt lệ trên mắt, trên mặt cậu. Nhưng chính lúc này, chính lúc mà Kim Liên chóng mặt, thân thể mềm nhũn muốn liệt ở trên giường, Nhị lang đứng nghiêm lại trước giường, ngẩng đầu lên quỳ sụp xuống như đất trời sụp đổ. Tiếng hai đầu gối cậu ta đập xuống đất chấn động đến điếc tai, như thể cả một dãy núi đổ ập xuống trước mặt nàng. Quỳ xuống rồi cậu ta còn ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói chị dâu Kim Liên, chị thích em, từ đáy lòng em cảm ơn chị, cả đời em sẽ luôn ghi nhớ chị trong lòng, nhưng chị em ta không thể. Chị là chị dâu của em. Khi em đi học, anh đã đi nhặt bìa các tông trên phố bán lấy tiền đóng học phí cho em, khi Tết đến anh không năm nào có thêm áo mới, nhưng anh thà không ăn không uống, mỗi khi Tết đến đều mua quần áo mới cho em.
Cậu ta nói,
- Chị dâu, không phải em không thích chị, là em không thể có lỗi với anh trai em.
Nói,
- Anh ấy là người anh trai ruột thịt của em, là người anh ruột thịt nuôi em lớn lên, giống như cha em, mẹ em vậy.
Nói,
- Chị dâu à, thực sự không thể như vậy. Như vậy mới bị thiên lôi đánh. Em xin chị mặc quần áo lên, mặc lên đi về phòng của chị, không phải Nhị lang em có lỗi với chị, cũng không phải Nhị lang em không yêu thích chị như chị yêu thích em, cũng không phải là Nhị lang em không có gan làm chuyện đó, mà bởi vì anh trai thực sự là người anh ruột thịt của em, bởi vì trên thế gian này không có đạo lí nào như vậy.
Nói,
- Chị dâu, xin chị hãy mau mặc áo lên đi. Nửa năm nay có bao nhiêu người làm mối cho em, em đều chưa nhận lời. Vì sao em chưa nhận lời? Bởi vì những cô gái đó không có ai như chị cả. Không ai có vẻ ngoài xinh đẹp như chị. Em muốn tìm một cô giống chị, em từ đáy lòng thực sự cũng yêu chị. Nhưng yêu thôi cũng không thể, chúng ta không thể làm cái việc không có luân thường đạo lí đó.
Nói,
- Chị dâu, niệm tình em thực lòng yêu chị, chị hãy mặc quần áo lên và trở về trên giường của anh trai em đi, xin đừng đòi li hôn với anh trai em, tốt xấu gì cũng hãy cùng anh em đi hết cuộc đời. Nhị lang em nếu cả đời này không đối tốt với chị, em mới bị thiên lôi đánh một trận kinh thiên động địa, em mới đi lên núi gặp sói và rắn độc, ra khỏi nhà bị xe đâm.
Nói,
- Chị dâu, chú em này xin chị hãy mau mặc áo vào đi, em xin chị sau này đừng như vậy có được không?
Nói,
- Chị dâu, chị có mặc áo vào không, chị không mặc đêm nay Nhị lang có ngủ ngoài sân cũng không vào gian phòng này nữa.
Kim Liên liền từ trên giường chầm chậm thẳng người dậy, chầm chậm quay người đi lấy quần áo của nàng. Khi Kim Liên cầm lấy quần áo của nàng, đột nhiên sững lại, trong giây phút sững lại ấy nàng tỉnh lại, vò quần áo thành một đống, đột nhiên đập về phía Nhị lang đang quỳ sụp. Rồi lại cầm lấy gối ném về phía Nhị lang. Rồi lại kéo chăn ném về phía Nhị lang. Nàng như điên dại, nhìn thấy gì trên giường thì túm lấy cái đó, túm được cái gì thì đều đập vào Nhị lang, đều ném về phía Nhị lang, vừa đập vừa khóc, vừa khóc vừa gào, vừa gào vừa nói Nhị lang chú là lợn. Chú là chó. Chú là lừa, chú sẽ hại chết một đời tôi, chôn sống một đời tôi, để tôi cả đời không có ngày nào tốt đẹp, để tôi một đời uổng phí đến thế gian này. Chú hơn hai mươi tuổi đứng đó, người như một cái cây, vai như cánh cửa, tưởng rằng chú sẽ là người có chí lớn, ai ngờ chú vẫn chỉ là người bình thường, hóa ra chú căn bản không xứng là đàn ông, hóa ra chú là đồ đàn ông bị thiến, là đàn ông giả hiệu giống hệt như anh chú.
Chú đáng chết, chú hại một đời tôi, chôn sống một đời tôi, không có gan đến đây chú còn nói lời đạo đức đầy mồm, còn muốn tôi hầu hạ anh trai chú. Chú để lỡ đêm nay tôi sẽ làm chú hối hận một đời một kiếp, sẽ làm chú một đời một kiếp không tìm được một cô gái ra hồn, sẽ làm chú ra cửa bị đâm xe về nhà bị tường đè, tìm được vợ nếu không sinh được con thì cũng ham ăn lười làm, người ngợm xấu xí, ở trên giường làm việc ấy phát buồn nôn, sẽ làm cho chú có vợ mà như không có vợ.