← Quay lại trang sách

Chương 4

Đại lang chết rồi!

Suốt đời Kim Liên đều cho rằng chính Nhị lang đã giết Đại lang.

Cái chết của Đại lang khiến rất nhiều việc hoàn toàn thay đổi chỉ sau một đêm. Nhị lang cuối cùng cũng trở thành chủ nhiệm phòng trị an theo ý nguyện của cậu ta. Việc phố Lưu thành thị trấn đã có tiến triển vượt bậc. Nghe nói phê duyệt công văn cần mười bốn con dấu thì đã thu thập được mười một cái, còn ba cái nữa thuộc về ba cơ quan thuộc khu vực, chỉ cần ba con dấu đó đóng trên những báo cáo và công văn mà trưởng thôn Khánh giấu kĩ như giấu khế ước nhà đất thì phố Lưu sẽ không còn là phố Lưu. Phố Lưu sắp đổi tên thành trấn rồi. Trước mắt, mọi người đều dốc sức ủng hộ việc phố Lưu thành thị trấn, trưởng thôn Khánh bị nóng trong người, miệng phồng rộp cả lên. Các thôn dân tuy không thể làm thay cho trưởng thôn, nhưng sự kích động và hưng phấn lại chẳng kém gì trưởng thôn cả. Chính đêm đó, Đại lang từ Vũ Hán trở về. Trước khi Đại lang về một ngày, người bạn may vá của Nhị lang gọi điện cho cậu.

- Nhị lang, ngày mai anh cậu đi tàu hỏa đến Lạc Dương.

- Khỏi bệnh rồi à?

- Có thể không khỏi sao? Để chị dâu cậu đợi mà hưởng thụ.

- Thực vậy sao, Nhị lang tôi sẽ ghi nhớ ơn của cậu.

- Cậu đừng nhớ ơn của tôi. Cậu hãy gửi cho tôi số tiền liên quan đến việc mà chúng ta đã bàn.

Lúc đó đã sắp thu, Đại lang đã đi Vũ Hán chữa bệnh được hai tháng rưỡi. Trong hai tháng rưỡi đó Kim Liên không hề mở cửa hàng thời trang một ngày nào. Nàng về nhà mẹ đẻ. Sau trận phong ba đêm đó với Nhị lang, trời mới tảng sáng nàng đã trở về nhà mẹ đẻ. Bởi vì Nhị lang đã trở thành chủ nhiệm phòng trị an thôn, vì sự phồn hoa trên đường Tây Môn và đường Hương Đô cũng như việc kinh doanh trong các ngõ Kinh, hẻm Vỹ đều cần đến vai trò trị an của Nhị lang, cho nên chị dâu đi rồi, cậu cũng không cần nấu cơm, mà đi làm gặp đâu ăn đó. Bây giờ anh trai sắp từ phương nam trở về, cậu không thể không đi đón chị dâu Kim Liên. Ủy ban thôn mua một chiếc xe Santana, trưởng thôn liền thải chiếc xe Jeep cho phòng trị an. Nhị lang đi con xe Jeep của phòng trị an, sau hai tiếng thì đến nhà chị dâu, xách theo táo, lê từ xe mang vào nhà chị dâu, sau đó đứng sau chị dâu đang cho lợn ăn mà nói, chị dâu, Đại lang khỏi bệnh rồi, đêm nay anh ấy sẽ về đến nhà. Kim Liên không quay đầu lại. Kim Liên nói tôi không phải chị dâu cậu, tôi cũng không quen biết anh của cậu.

Nhị lang nói, hai tháng đã qua rồi, chị vẫn còn giận em sao? Kim Liên nói cậu cũng xứng để tôi giận à? Nhị lang nói nếu có li hôn thì chị cũng về nhà gặp anh em một cái, làm thủ tục li hôn với anh em mà. Đã đến mức như vậy, Kim Liên không thể không về nhà chồng, lại thêm lời của bố đẻ, hôm nay tôi xin chị, bà cô của tôi ơi, cậu ấy nói cơm không ngon thì nấu lại mà, sao lại tức khí một cái là về nhà mẹ đẻ hai tháng liền, bây giờ chồng chị sắp về rồi, em chồng đã đến xin lỗi rồi, nếu chị vẫn không về nhà chồng nữa thì tôi sẽ đánh gãy chân chị. Mẹ đẻ đã thu dọn quần áo đồ đạc của nàng mang từ nhà chồng về bỏ vào trong túi, tự mình mang đặt lên xe Jeep đậu ở đầu thôn. Mẹ đẻ kéo nàng vào trong phòng nói, nếu không về nhà chồng thì con đã thất lễ rồi, chồng đã khỏi bệnh, em chồng đến đón con có nghĩa là đã xin lỗi con rồi, con ra đầu thôn mà xem, người trong thôn đã thấy Nhị lang lái xe đến đón con, đã thấy Nhị lang chuyển từng thùng lê, táo vào nhà chúng ta, mọi người đều rất đố kị, đều nói con đã được gả cho một gia đình tốt. Nhà nào trong thôn cũng phải có khách, mới đến đầu thôn mua cho con cái của khách gói mì tôm. Nhưng Nhị lang vừa đến, đã mang cho nhà ta cả một thùng, con nói xem con có lí gì mà không quay lại nhà chồng?

Kim Liên nói, sao mẹ lại nhận táo, lê và mì thế?

Mẹ Kim Liên nói, không phải vật chất, mà là tình cảm.

Kim Liên hừ một tiếng, nhổ nước miếng xuống đất, nàng quay người ra khỏi nhà trong khi mẹ nàng vẫn còn đang ngơ ngác.

Con đường cái trên dãy núi đã được các thôn chia nhau sửa chữa sau khi Kim Liên xuất giá, con đường đất mới làm lại uốn mình theo triền núi, biến đổi hình dạng theo địa hình, giống như một sợi dây không ngừng phấp phới bay lượn trên hết triền núi này đến triền núi khác. Chiếc xe Jeep phóng ầm ầm trên con đường đất đó, cây hòe, cây dương hai bên đường bị đổ về phía sau. Cánh đồng như bầu trời rơi trên mặt đất, mênh mông không biên giới hiện ra màu hồng sẫm. Những mầm ngô mới nhú trên mặt đất, yếu ớt trên đồng ruộng, màu vàng nhạt thưa thớt, từng cây từng cây đều ngẩng đầu nhìn chiếc xe chạy trên triền núi, nhìn Nhị lang và Kim Liên trên xe.

Nhị lang nói, chị dâu, chị xem em đã biết lái xe rồi đấy, đây là chiếc xe trước kia trưởng thôn ngồi, bây giờ trưởng thôn giao lại cho em. Xe giao cho em cũng có nghĩa là xe riêng của nhà chúng ta rồi.

Nhị lang nói, không ngờ làm trưởng phòng trị an tốt hơn em tưởng nhiều, không chỉ có xe riêng, mà các quán ăn trên phố, nếu mình không đi ăn cơm nhà người ta, người ta lại nói mình làm quan rồi, oai rồi, không đến ăn không nhà người ta một bữa là đắc tội với người ta đấy.

Nhị lang nói, chị dâu, chị làm cho em cái đệm để đặt vào ghế xe, để tựa lưng, trong thành phố có bán, nhưng em vẫn muốn chị làm cho em một cái.

Nhị lang nói, chị dâu, em đã nhìn thấu rồi, bây giờ, ở cái xã hội này, cứ có địa vị thì chắc chắn có tiền, nhưng có tiền thì chưa chắc đã có địa vị. Tuy nhiên sau khi đã có địa vị, thì nếu không có tiền, địa vị không chỉ không thăng tiến được, mà chưa chắc đã giữ được. Thời buổi bây giờ, tiền và quyền giống như anh em sinh đôi, không thể tách rời, giống như cá không thể xa nước, nước không thể xa cá. Nhị lang nói, chị dâu, em nói riêng với chị, ngay cả Đại lang em cũng không nói, trước hết em muốn làm trưởng phòng trị an này, chờ sau khi thôn thành trấn, bằng mọi giá em phải leo lên chức trưởng đồn công an, làm trưởng đồn công an thì chắc chắn sẽ là ủy viên Đảng ủy, làm ủy viên Đảng ủy trấn rồi, em sẽ lại leo lên chức phó trưởng trấn. Khi làm phó trưởng trấn rồi thì sẽ tìm cách hạ bệ trấn trưởng Khánh, đợi khi em làm trấn trưởng rồi thì thị trấn này là của gia đình chúng ta rồi, muốn làm gì cũng có thể làm được. Nhị lang nói, chị dâu, chị nói em leo lên bằng cách nào đây? Dựa vào việc buôn bán quần áo của nhà chúng ta chắc chắn là không được, hơn nữa sau này em cũng không có thời gian đi Lạc Dương, Trịnh Châu nhập hàng nữa. Em muốn thầu quán rượu Tứ Xuyên trên đường Tây Môn Tây, em đã thương lượng với ông chủ vốn là người nơi khác đến đó rồi, ông ta biết em bây giờ không phải là em ngày trước nữa, không thể đắc tội với em được, em thầu lại chỗ đó và chị sẽ làm bà chủ kiêm quản lí tài chính ở đó, được không?

Nhị lang nói, đợi khi em lên chức trưởng đồn công an, em sẽ cho gia đình mình hai cửa hàng, ba quán rượu, một phòng hát và khiêu vũ; làm trưởng trấn rồi, em phải làm cho bất kì ai buôn bán ở đất này, cho dù là buôn bán cái gì, đều phải có một phần của nhà họ Võ mình trong đó, phải làm cho tiền chảy vào nhà họ Võ chúng ta như nước. Có tiền rồi thì chức quyền của em càng ngày càng lớn, quyền càng lớn thì tiền càng nhiều. Tiền không xa rời được quyền, quyền cũng không xa rời được tiền, hai thứ này giống như mọi người hình dung về lá xanh và hoa đỏ, bổ sung tương hỗ cho nhau. Đợi em có nhiều tiền rồi, quyền lớn rồi, lúc đó chị nói chị muốn gì chị Kim Liên ạ, chị muốn xe hơi em sẽ mua cho chị, chị muốn biệt thự trong thành phố em làm cho chị, vàng bạc trang sức chỉ cần chị thích, không cần đến ba ngày em sẽ phái người vào thành phố mua từng chuỗi từng chuỗi tặng chị.

Nhị lang nói, chị dâu, sao chị không nói gì thế? Em nói cả trăm câu chị cũng phải tiếp một câu chứ. Vừa hỏi cậu ta vừa giảm tốc độ, quay đầu nhìn, thấy Kim Liên ngồi ở hàng ghế sau của xe Jeep, ôm bọc quần áo, nét mặt bình thản, có vẻ xanh xao, nhưng đôi mắt lại luôn nhìn triền núi và thế giới bên ngoài cửa xe, dường như không nghe thấy Nhị lang nói gì, hoặc là đã nghe thấy nhưng không để lời nào lọt tai.

Nhị lang dừng xe lại.

Xe dừng, Kim Liên nhìn thấy rõ hoa màu vụ thu đều đã cao tới cẳng chân, cây gầy thì có màu vàng nhạt, béo thì có màu xanh thẫm, đội ngũ tề chỉnh đứng ở hết ruộng này đến ruộng khác. Trời màu xanh sẫm, những áng mây như những bông liễu tinh khôi bay bay. Mùi lúa mạch nồng đượm giữa đất trời như mây mù trong núi không ngừng chuyển động. Có người đi qua xe của họ, khi Kim Liên ngắm người đi bộ đang nhìn nàng đó, thì thấy phố Lưu đã ở dưới chân nàng, ngay cả cây củi trên các mái nhà rơi xuống, bụi đất trên lá cây, mũ cỏ của những người đi chợ, đều ở dưới mắt nàng. Vì là ngày chợ phiên, nên đường Tây Môn và đường Hương Đô đầy người từ khắp nơi đến họp chợ, vì nam nữ ở núi Bá Lâu đều đội mũ cỏ che nắng, nên mũ cỏ trắng trắng xám xám lưu động trên phố Lưu giống như màn vải vô tận, che khuất cả ngõ hẻm, đường phố phố Lưu, giống như đó là con phố mũ cỏ. Kim Liên từ trên xe bước xuống, nhổ bãi nước bọt bên đường, một mình đi sát bên xe về phía phố Lưu.

Nhị lang từ cửa trước đi xuống ngăn nàng lại.

Chị dâu, Nhị lang nói, em đứng cũng cao một mét bảy tám, tốt xấu gì cũng là cán bộ trong thôn, trưởng phòng trị an, chị cứ thái độ như vậy, lại muốn em quỳ trước chị một lần nữa sao?

Kim Liên nói không cần quan tâm, ngẩng đầu liếc Nhị lang một cái, giống như ánh mắt sắc lạnh nhìn bức tường chắn lối đi của mình, nói chẳng phải là chú muốn tôi đối xử tốt với anh trai chú sao? Chẳng phải đêm nay anh trai chú về sao, bệnh của anh ấy khỏi rồi, trở thành đàn ông rồi, chẳng phải chú đến đón tôi về ngủ với anh ấy đêm nay sao? Kim Liên nói tôi ngủ với anh ấy là được chứ gì, tôi hầu hạ anh ấy trên giường là được chứ gì, cần gì chú suốt dọc đường không ngừng hứa hẹn hão với tôi?

Nhị lang nói, chị dâu, không nên nói như vậy.

Kim Liên nói, thế nên nói thế nào? Muốn tôi cảm ơn chú sao, Nhị lang, chú mang đến cho tôi một đời sung sướng?

Nhị lang nói, chị nói gì vậy, Đại lang là anh ruột em, chị có thể ép em bất chấp luân thường đạo lí với chị sao?

Kim Liên nói, từ nay về sau, chú đừng bao giờ nhắc lại chuyện trước đây nữa, Kim Liên tôi hiểu đời, hiểu người rồi, tôi đã biết Nhị lang chú thực ra không phải đàn ông rồi. Nói đến đây, nàng nhìn xéo một cái về phía Nhị lang một cách lạnh lùng, đi lướt qua vai cậu, đi về phía phố Lưu. Nhị lang đuổi theo vài bước, nói chị dâu lên xe đi, Kim Liên không hề quay lại, đường chú chú đi, không cần nói này nói nọ, tôi là vợ của anh chú, chú cứ yên tâm, đến đêm tôi sẽ làm anh chú như ý, giống những người vợ khác là được.

Kim Liên liền đi.

Quả thật Kim Liên đã hầu hạ Đại lang giống như những người vợ khác, nhưng Đại lang đã chết.

Đại lang chết ngay trên người Kim Liên.

Chết rồi gương mặt vẫn còn đọng lại nụ cười khoái lạc vui sướng.

Đại lang về khi đêm đã khuya. Vì đi chuyến xe cuối, xe lại hỏng giữa đường, nên khi về đến nhà thì mọi người ở phố Lưu đã ngủ say. Những thứ bừa bộn do buổi chợ phiên ban ngày để lại như phân lợn của người bán thịt lợn, rơm rạ lót lồng của người bán trứng gà, lá rau của người bán rau xanh, những mảnh vải thừa của đám thợ may, túi ni lông ở cửa hàng bách hóa, mùi amoniac trước cửa hàng bán phân bón, thuốc trừ sâu, đủ các thứ bừa bộn và đủ các thứ mùi vị, ám vào chân, quần của người đi đường. Nhị lang đi đón Đại lang. Nhị lang cứ đợi Đại lang trước cửa quán trà của bà Vương, bà Vương và Vận Ca tắt đèn đi ngủ, cậu vẫn ngồi trên ghế của nhà bà Vương, đến khi đèn ô tô loang loáng đến, Đại lang từ trên xe bước xuống.

- Anh.

- Nhị lang à, vẫn chưa ngủ sao?

- Đón anh mà, anh đã ăn tối chưa?

- Xe hỏng giữa đường, xe hỏng nên mọi người trên xe đều ăn rồi, anh ăn một bát mì nóng. Chỉ có mình chú đón anh à?

- Chị dâu em đợi anh ở nhà. Bệnh của anh thế nào rồi?

- Chú đồng ý đưa cho người ta một khoản tiền, bao nhiêu vậy?

- Anh không cần quan tâm.

- Ở đó mỗi thang thuốc anh đều trả tiền, họ dựa vào cái gì lại đòi chú tiền nữa?

- Em đã lên chức chủ nhiệm phòng trị an rồi, tiền có nghĩa gì đâu, sau này kiếm càng dễ, trả cho xong mẹ nó đi.

Đó là những câu nói cuối cùng giữa Đại lang và Nhị lang, họ đi dọc đường Tây Môn, chân đá lên những thứ còn sót lại sau buổi họp chợ, về đến nhà thì Kim Liên đã ngủ rồi. Từ nhà mẹ đẻ trở về, Kim Liên nằm ngủ trên giường, đến giờ ăn nàng đã không muốn dậy nấu, cũng không dậy ăn cơm. Nhị lang vừa về tới nhà đã vội phải đi với công việc dẹp an ninh trật tự của cậu. Một gã lưu manh lai vãng đã lấy trộm chiếc xe đạp của một gia đình ở phố Lưu, Nhị lang dẫn đội dân phòng đi bắt kẻ trộm, giam trong một phòng nhỏ có song sắt của phòng trị an, đánh cho hắn một trận tơi bời, nên được gia đình mất xe đạp mời ăn cơm. Được mời uống rượu Đỗ Khang lâu năm chính hiệu của huyện Nhữ Dương, uống đến khi trăng treo đầu cành mới rời bàn rượu về nhà, vào bếp mở vung nồi, thò tay sờ sờ, rồi ra ngoài hướng về phòng chị dâu nói, chị dâu, chị không ăn cơm à? Thấy Kim Liên không trả lời, lại nói, thế thì em ra quán rượu của nhà họ Uông bảo bếp trưởng làm cho chị một bát nhé, chị muốn ăn bát mì gà hay là mì trộn? Đến đây thì Kim Liên từ trong nhà nói vọng ra. Kim Liên nói tôi không đói, tôi không ăn cái gì hết. Nhị lang nói người là sắt, cơm là gang, không thể không ăn được. Kim Liên nói chú nghĩ tôi không chuẩn bị cơm tối cho anh trai chú sao? Thương anh trai thì chú ra phố chuẩn bị cho anh ấy đi.

Nhị lang vừa phải nén giận vừa cảm thấy bất lực đứng trong bóng đêm bao phủ khoảnh sân.

Chị dâu, em xin lỗi, cả đời em đều thua chị về lí, nhưng có những việc chị đừng bao giờ kéo anh trai em vào.

Kỉm Liên lại nói vọng từ phòng ra với giọng vừa giận dữ vừa bình tĩnh.

Nhị lang, anh chú có đứa em như chú là phúc đấy, nói đi nói lại cũng chỉ là chú sợ anh chú về thì tôi tỏ thái độ với anh chú. Yên tâm đi Nhị lang, từ nay về sau chú sẽ là anh em của tôi, anh chú là chồng của tôi, có chết Kim Liên này cũng không yêu người như chú.

Sau khi đứng ngẩn trong sân một hồi, Nhị lang liền đi đón Đại lang. Nhị lang đón Đại lang về nhà, xếp hành lí vào nhà, bưng một chậu nước rửa mặt cho Đại lang, nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc đệm khi Kim Liên trở mình trên giường, nói em đi ngủ đây Đại lang, rồi trở về phòng mình.

Nhị lang giống như kéo ra bức màn sân khấu đẩy anh trai và chị dâu lên sàn diễn, còn mình thì đi ra. Đại lang rửa mặt, rửa chân, khi rửa thì gọi một tiếng Kim Liên, nói anh về rồi này, không nghe tiếng trả lời, nghĩ có lẽ Kim Liên đã ngủ rồi, liền khe khẽ đến bên hiên nhà đổ nước rửa chân giống như hơn hai tháng trước, mượn ánh trăng lướt nhìn cái cuốc chim treo ở trên tường trước khi anh đi, nhìn cái liềm cài trong kẽ tường, và cả cái xẻng do chính anh dựng vào góc tường mà trước khi anh đi nó nằm dưới đất. Anh ta thấy tất cả vẫn y nguyên như cũ, ngay cả ánh trăng trên cửa sổ, tiếng dế bên gốc cây cũng không hề khác so với trước khi anh ta đi, thấy vậy mới hơi yên tâm trở vào phòng.

Anh đóng cửa phòng lại.

Khi anh khóa ánh trăng sáng vằng vặc ở bên ngoài cửa, để mình hòa tan trong bóng tối gian phòng, cảm giác hoang mang lo lắng lại chầm chậm dâng lên, trong lòng lại đầy nỗi hoang mang kích động trước cảnh tượng đêm động phòng với người vợ cũ, với Kim Liên ngày trước, sống trong căn nhà nhỏ mái bằng ở Hán Khẩu hai tháng rưỡi, uống bảy mươi hai thang thuốc đông y cỡ lớn, bã thuốc chất cao như đống cỏ cho bò ăn. Uống những thứ thuốc đó, thầy thuốc liền không vòng vo hỏi anh bệnh tình thế nào, đêm xuống khi nghĩ đến gái “của quý” có cứng lên không? Hỏi cái đó có cứng không cứ như hỏi mùa hè nóng hay không nóng, mùa đông lạnh hay không lạnh, mặt bác sĩ chả có chút gì ngại ngùng, lại còn nói thuốc của tôi có hiệu quả hơn 90%, uống đủ ba mươi thang thì các anh có thể đón vợ đến Vũ Hán chơi ba ngày, thử xem bệnh khỏi hay chưa. Nếu nói đường xa thì nửa đêm lấy ảnh của vợ ra, vừa xem ảnh vừa tưởng tượng ra chuyện ấy, nếu vẫn chưa ngỏng lên được thì tôi không lấy một xu, và trả lại tiền thuốc đã thu.

Quả nhiên có người đưa vợ đến Hán Khẩu chơi, du lịch vài ngày, hai vợ chồng hoan hỉ nói, bác sĩ, bệnh của tôi khỏi rồi, chúng tôi về đây, nếu sinh con sẽ nhận bác sĩ làm bố nuôi. Có người nhân không có ai liền lấy ảnh gái ra xem, nhìn một lúc thì hoa đào rạng rỡ trên nét mặt, không lâu sau cũng xuất viện. Còn có đàn ông vừa không lấy ảnh ra xem, cũng không đưa vợ đi du lịch, mà đến nhà nghỉ bỏ tiền tìm gái thử xem bệnh mình đã khỏi chưa, trở về sướng quá chửi đổng, mẹ kiếp, lại ngon rồi, tôi nên xuất viện thôi, liền tưng bừng phấn khởi rời đi. Đại lang không có ảnh của Kim Liên, cũng không dám nói để Kim Liên đến Vũ Hán giúp anh thử xem bệnh đã khỏi chưa, Đại lang cứ thế ở cùng với một nông dân đến từ Tương Tây, Hồ Nam suốt hơn hai tháng trong căn phòng nhỏ đó, đến khi bác sĩ đưa cho anh một vé xem phim, trốn ở một góc rạp chiếu phim xem bộ phim nước ngoài, anh mới đi tìm vị bác sĩ mặt lúc nào cũng lạnh lùng đó nói:

- Tôi nên xuất viện rồi.

- Bệnh khỏi rồi à?

- Phim nước ngoài, chả hiểu gì cả.

- Anh hiểu bộ phim đó làm gì, có thể cứng để có con nối dõi tông đường là được.

- Bác sĩ, không ngờ ông là một người thực tế, tôi thực sự không biết cảm ơn ông như thế nào, đợi nhà tôi có bầu, tôi sẽ đến lạy ông ba lạy.

Khi Đại lang nhìn thấy đôi nam nữ quằn quại trên giường ở trong phim thì phát hiện ra bệnh của mình đã khỏi. Giây phút phát hiện mình khỏi bệnh, anh nôn nóng ngay lập tức có thể trở về bên Kim Liên, nhưng bây giờ khi đã thực sự trở về bên Kim Liên rồi, anh lại có chút hoang mang sợ hãi, có chút không biết làm thế nào, có chút sợ căn bệnh cũ tái phát. Anh ta sờ soạng bóng đen bước về phía Kim Liên, tiếng tim đập thình thịch như búa nện. Anh ta đứng giữa phòng, chờ quen với bóng tối rồi, liền nhìn thấy Kim Liên nằm nghiêng bên giường, lưng vẫn quay về phía anh như ngày trước. Anh ta muốn đến gọi nàng, muốn sờ sờ nàng, anh nhìn thấy bờ vai của nàng lộ ra ngoài tấm chăn lông giống như một con thỏ đang nằm dưới ánh trăng, có mùi vị đàn bà nồng nàn từ phía đó bập bềnh bay đến, giống như mùi của cánh hoa thơm bị nước nóng dội vào bay tới mũi anh. Anh ta lại chầm chậm bước về phía nàng. Anh ta đã cảm thấy nửa dưới của mình có một luồng khí đang cuộn lên muốn vỡ tung bùng cháy, nhưng lại vì nàng đang nằm yên nên luồng khí lực đó không có cách nào tập trung vào một chỗ để bùng nổ.

Anh ta tiến lại đứng ở dưới giường, nhìn như chết lặng vào bên vai đang để lộ ra ngoài của Kim Liên.

Kim Liên khẽ trở mình.

Anh ta nói, Liên.

Kim Liên mở choàng mắt nhìn một cái, quay đầu nhìn anh ta.

Anh ta đột nhiên ngồi xuống, đặt tay vào giữa hai đùi làm gì đó, rồi vẫn vừa ngồi vừa dịch chuyển về phía giường, nói Kim Liên, có lẽ bệnh của anh đã khỏi rồi, khi bác sĩ cho anh xem bộ phim nước ngoài đó, anh thực sự giống những người đàn ông khác rồi.

Kim Liên kéo chăn đắp lên bờ vai đang bị lạnh của nàng.

Anh ta đột nhiên tiến về phía trước túm chặt tay Kim Liên, giống như túm chặt một con chim sắp bay đi vì sợ hãi ủ trong đôi tay mình. Nói Kim Liên, dù sao cũng là vợ chồng, em nói vài câu dịu dàng với anh đi, chỉ một câu thôi, có lẽ anh lại có thể giống như lúc xem phim vậy.

Kim Liên quay người lại chăm chú nhìn anh ta.

Anh ta nói bên dưới của anh như muốn bùng cháy, xin em nói một câu dịu dàng, hãy nói Đại lang, anh là một người đàn ông. Kim Liên liếc anh ta một cái, lặng im trong chốc lát, nói Đại lang, anh không cần cầu xin tôi, em trai tốt bụng của anh đã thay anh cầu xin rồi, không phải là muốn ngủ với tôi sao, muốn ngủ với tôi thì anh hãy lên giường đi.

Đại lang sững người, đánh rơi bàn tay Kim Liên.

Kim Liên liền thu tay vào trong chăn.

Đại lang nói, Kim Liên, em quên chúng ta là vợ chồng rồi.

Kim Liên nói tôi mà quên thì anh đừng nghĩ đến chuyện chạm vào tôi.

Đại lang nói vợ chồng nhà nào cũng đều phải sinh con, đều phải có người nối dõi tông đường, không có người nối dõi thì còn cần vợ chồng làm gì.

Kim Liên nói vậy thì anh hãy sinh con nối dõi đi.

Đại lang nói sinh con nối dõi thì phải làm việc đó.

Kim Liên nói muốn có thì anh có mà.

Đại lang nói Kim Liên, em không tức giận khi nói những lời này đấy chứ.

Kim Liên nói tức giận hay không thì anh không phải quan tâm, anh chỉ cần nhớ rõ là hôm nay em trai anh đến nhà mẹ đẻ tôi đón tôi về, em trai anh xin tôi niệm tình vợ chồng hầu hạ anh đêm nay, không phải là Kim Liên tôi đê tiện, không phải là Kim Liên tôi không biết xấu hổ, không phải là Kim Liên tôi không nhịn được cái việc trai gái đó nên mới từ mấy chục dặm ngoài vội trở về hầu hạ anh.

Đại lang không nói gì nữa.

Đại lang không nói gì, lại ngồi xổm một lúc, rồi trở dậy ngồi trên mép giường.

Ngồi một lúc Đại lang đưa tay vào trong chăn của Kim Liên. Anh ta đưa tay vừa chậm vừa ngập ngừng, đến khi tay anh ta chạm vào thân thể Kim Liên thì co rụt trở lại giống như bị bỏng, nhờ ánh sáng cửa sổ, anh ta nhìn vào khuôn mặt Kim Liên đang nằm ngửa, nhìn thấy nàng tuy không có sự kích động và hưng phấn, ngay cả nỗi xấu hổ khi anh ta chạm vào nàng trước khi anh ta đi chữa bệnh cũng hoàn toàn không có, nhưng dù sao nàng cũng nằm yên, không hất tay anh ta sang một bên. Thế là, anh ta trở nên mạnh mẽ, đưa tay vuốt ve sờ soạng người nàng, nắn bóp, lắc lư. Khi tay của anh ta từ trên mặt nàng run rẩy trượt xuống dưới người nàng, luồng khí như muốn bùng nổ lúc mò mẫm trong bóng đêm bước vào phòng vừa nãy lại trở về trong người anh ta, trở về nửa dưới của anh ta. Anh cảm thấy nóng bỏng bất an, tim đập như sấm. Anh bắt đầu cuống quýt hoảng loạn mở cúc áo của mình. Vừa cởi áo anh vừa lí nhí nói, Kim Liên, chân của anh đã rửa rồi, mặt cũng rửa rồi, người cũng tắm rồi. Ở ga tàu Lạc Dương, vừa xuống xe anh đã đi đến nhà tắm trên huyện tắm một cái.

Nói nhà tắm trong thành phố không có bồn tắm to, đều là vòi hoa sen phun xối xả, không thể ngâm người, còn không được như suối nước nóng ở núi Bá Lâu chúng ta, nhưng anh xoa xà phòng thơm khắp người rồi, em có ngửi thấy mùi thơm trên người anh không? Người anh nhẵn đến trượt cả tay, sờ lên như sờ một con cá nóng. Anh ta vừa nói vừa cầm tay Kim Liên đi sờ người anh ta một cái, sau đó lật chăn ra chui vào trong. Chính trong khoảnh khắc đó, chính trong lúc thân thể nhẵn nhụi của anh ta áp vào thân thể Kim Liên, anh ta nghe thấy tiếng luồng khí ở nửa thân dưới ầm ầm bùng cháy, nghe thấy âm thanh như nước xô núi đổ cuồn cuộn trong mạch máu anh, nghe thấy tiếng tim đập như muốn nảy ra khỏi lồng ngực bị anh ép chặt vào giữa hai vú Kim Liên giống như cái đầu của con rắn bị chặt rồi nhưng vẫn còn sống nhô lên dưới lớp da của anh vậy.

Anh biết khoảnh khắc giống như lúc xem phim đó lại trở về với anh rồi. Cái vật đó của anh căng phồng lên, cứng lại như thanh sắt bị nung nóng, hưng phấn và kích động như tấm chăn cuốn chặt lấy toàn thân anh. Ánh trăng rọi vào cửa sổ, vằng vặc ấm áp chiếu trên mặt anh. Trong không khí có tiếng gì u u đâm vào tai như tiếng xe hơi đâm vào màng nhĩ anh. Toàn thân anh run rẩy ép lấy Kim Liên xuống dưới người mình, hai tay ghì lấy cổ Kim Liên như ghì chết nàng trong lòng. Anh ta nói anh cứng rồi, anh cứng rồi Kim Liên, trời ơi anh giống những người đàn ông khác thật rồi. Anh ta đưa cái vật cứng ngắc đó của mình lần vào chỗ ẩm ướt của nàng, lí nha lí nhí nói những lời như anh được rồi, giống những người đàn ông khác rồi, rồi lại mượn sắc trăng nhìn khuôn mặt của Kim Liên biến hình loang lổ, trắng bệch kinh hoàng như sương giá mùa đông. Anh biết nàng hoảng sợ vì sự cương cứng đường đột của anh, biết rằng nàng hoang mang giãy giụa là để trốn tránh anh, anh nói Kim Liên em đừng sợ, tốt xấu chúng ta cũng là vợ chồng, là vợ chồng em phải để anh làm thế này, không thế này thì đàn bà có tốt hơn nữa cũng không thể sinh con được.

Nói anh không dễ gì mà có một đêm nay, không dễ gì mới được thế này, anh biết anh không xứng với em, nhưng em giúp anh thì anh sẽ hầu hạ em như trâu như ngựa. Nói em đã đồng ý đêm nay hầu hạ anh, còn nói với em trai anh sẽ hầu hạ anh một đêm nay giống như vợ của những người khác hầu hạ chồng của họ. Anh ta trói chặt tay nàng như trói chặt một con dê, ấn tay của nàng lên chiếc gối trên hai vai nàng. Anh ta còn muốn dùng động tác khác đóng đinh nàng xuống giường để nàng thuận theo anh ta. Nhưng khi anh ta vừa làm những động tác này vừa nói xong, anh ta phát hiện ra nàng đột nhiên không còn giãy giụa nữa, người nàng bất động trên giường như bị liệt. Nàng quay mặt sang một bên, tất cả đều mặc kệ anh ta. Anh không biết nàng đang nghĩ đến điều gì, hay là lời nói của anh ta làm nàng cảm động, tóm lại nàng để mặc anh ta cấu véo, mặc kệ anh ta mây mưa trong mộng ngoài mơ. Chính lúc này, sự cố xuất hiện.

Bầu trời giống như một bức tường gạch mới xây đè lên trên cửa sổ. Tiếng ánh trăng chen vào giữa khe cửa sổ giống như nước rỉ ra từ trong kẽ núi. Không gian và thời gian hiện ra màu đen đặc sánh ngưng tụ trước mắt Kim Liên. Tất cả đều không như trước đây, trong nỗi đớn đau sâu kín đầy hoang mang sợ hãi, nàng ngửi thấy mùi máu tanh tràn ra từ người nàng, tất cả thế giới đều biến mất trước mắt nàng, chỉ có mồ hôi như nước hồ nhấn chìm thân thể nàng, chỉ có hơi thở và cơn hưng phấn bạo liệt của Đại lang đập ầm ầm như mưa đá đập xuống mặt nàng. Nàng cảm thấy mình chết đến nơi rồi, cảm thấy có một chiếc xe hơi cán qua người nàng, rồi còn quay lại cán thêm lần nữa, cứ cán đi cán lại như vậy, cho đến khi nàng trở thành một mặt phẳng nhầy nhụa máu chiếc xe hơi đó vẫn còn quay lại nghiến nhanh hơn. Cứ như thế, chiếc xe đó có lẽ đã cán hơn trăm năm rồi, cũng có thể chỉ mới cán trong một lúc, chiếc xe đó dừng lại như bị tắt máy trong lúc phóng như bay. Nàng không biết rốt cuộc xảy ra việc gì, chính trong khoảnh khắc tắt lụi này, nàng tỉnh lại trong nỗi đau mê man như chết, hiểu ra rằng nhấn chìm nàng không phải là một hồ nước, mà là mồ hôi từ trên người Đại lang rớt xuống như mưa, mồ hôi nhỏ giọt xuống mắt nàng, khi nàng muốn lau mồ hôi, nhấc tay lên phát hiện ra Đại lang như điên như dại đã bất động trên người nàng, mặt áp vào mặt nàng, đè lên mặt nàng như một tấm bia mộ.

Nàng không hiểu đã xảy ra cơ sự gì, khi gắng sức đẩy khuôn mặt của anh ta sang một bên, mới cảm thấy nàng đẩy ra không phải là một khuôn mặt, mà là một khối bia mộ bị gãy, nhưng khi nàng đẩy khối bia đó ra, nó đàn hồi bật trở lại, dán vào mặt nàng. Nàng lại một lần nữa chán ghét dùng sức đẩy mặt anh ta ra, khuôn mặt đó vẫn nảy ra rồi áp lại.

Có tiếng nổ ầm trong lòng, nàng bật công tắc điện ở đầu giường lên. Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là nụ cười khoái lạc của Đại lang, nhưng nụ cười đó lại có chút méo mó, như thể khuôn mặt được vẽ trên một mảnh vải vốn dĩ rực rỡ và xán lạn, nhưng mảnh vải đó lại bị vò nhăn nhúm đến mức không thể nào căng phẳng được.

Nàng nói, Đại lang anh sao vậy?

Lại nói, anh sao vậy? Đại lang.

Hỏi liền ba tiếng, Đại lang đều cười méo mó không trả lời nàng, hơn nữa còn đè lên người nàng nặng hơn, giống như một quả núi không biết nặng hơn trước đây bao nhiêu lần.

Nàng biết sự tình không hay rồi. Trong lòng thắt lại, mồ hôi lạnh túa ra từ lỗ chân lông, ý nghĩ đầu tiên là nàng phải đẩy Đại lang từ trên người xuống, rồi nàng lập tức trốn khỏi gian phòng này. Chính lúc nàng dùng sức chống tay lên, muốn ngồi dậy đẩy Đại lang từ trên người nàng xuống, nàng lại nằm xuống, lại để Đại lang đè xuống người nàng như một chiếc xe, để khuôn mặt của anh ta giống như khối bia mộ bị gãy ép lên vai nàng.

Nàng biết, Đại lang đã chết trên người nàng.

Nàng gắng gượng vùng mặt sang một bên, mở cổ họng đang sít lại ra, hướng về phía cửa gọi.

- Nhị lang, Nhị lang, chú nhanh đến đây xem anh chú này.

Nàng gọi liền mấy tiếng, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa từ chái nhà bên kia, mới ngừng gọi.

Nhị lang đứng ở góc sân trong đêm yên tĩnh.

- Chị dâu, chị gọi em?

Kim Liên nói,

- Chú đến đây một chút, nhanh lên một chút.

Nhị lang nói,

- Có việc gì vậy, chị nói đi chị dâu.

Kim Liên nói,

- Chú nhanh nhanh vào phòng xem anh chú.

Nhị lang vẫn không động,

- Chị dâu, nửa đêm canh ba, có việc gì chị nói là được mà.

Kim Liên im lặng một lúc, gào to hơn,

- Anh chú chết rồi, chú có đi vào phòng không?

Nhị lang cũng im lặng một lúc, gằn chặt cổ họng nói,

- Chị dâu, tôi kính trọng chị, chị cũng cần kính trọng mình nữa.

Kim Liên nói,

- Nhị lang, chú không vào thì thôi, nhưng chú không vào thì chú đừng trách tôi hại chết anh trai chú.

Nhị lang liền ngập ngừng đẩy cửa phòng trên, gọi anh, anh, lần bước đi vào gian phòng phía bắc, khi kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy Đại lang lõa thể trần truồng nằm trên người Kim Liên, khuôn mặt cười méo mó nửa xanh nửa tím đối diện với cửa, Nhị lang đứng sững lại, sắc mặt rần rật chuyển sang màu xanh nhợt.