← Quay lại trang sách

Chương 5

Đại lang chết rồi.

Chết một cách sung sướng là khác.

Tất cả già trẻ trai gái ở phố Lưu đều biết bệnh của Đại lang khỏi rồi, trong phút không kìm được kích động và khoái lạc nên chết trên người Kim Liên. Cũng có người nói, người Đại lang nhỏ, giếng của Kim Liên lại quá sâu, nên đã dìm chết Đại lang không thương tiếc. Nhưng viện vệ sinh và hiệu thuốc tư nhân trên phố đều nói, Đại lang chết vì xung huyết não. Cho dù thế nào, Đại lang cũng chết rồi. Thời gian đó ngay cả việc phố Lưu trở thành thị trấn phải cần thêm một con dấu cũng chẳng ai thèm bàn tán. Cái chết của Đại lang giống như một món ăn ngon nhét đầy miệng mọi người trong thôn. Khi chôn cất Đại lang rồi, hơn nữa sau thất tuần, Đại lang mới được rút lui khỏi mồm miệng của mọi người, còn sự đi hay ở của Kim Liên lại bị bày lên mồm của họ.

Ai cũng nói không đến nửa năm Kim Liên sẽ tái giá, trước khi tái giá sẽ về nhà mẹ đẻ ở vài hôm, nhưng Kim Liên không chỉ trở về nhà mẹ đẻ, mà ngay ý nghĩ tái giá cũng không có. Kim Liên vẫn nằm ngủ ở chiếc giường đôi làm bằng gỗ liễu Thủy Khúc đó, cho dù ngày chợ phiên hay ngày thường cũng đều kéo tấm cửa sắt mở tiệm thời trang đúng giờ như trước, khi có người mua thì giúp người ta chọn quần áo, giúp người ta thử quần áo, quần áo có thể nâng giá cao đến đâu thì nâng đến đó, các cô gái dưới thôn muốn mua nhưng giá cao quá thì chỉ cần người ta gọi nàng một tiếng chị hay em, có lúc phải chịu lỗ nàng cũng bán. Khi không có người mua quần áo, nàng ngồi trên chiếc ghế trúc ở trước cửa cuốn, nhìn bước chân người đi bộ trên phố, nhìn bầu trời biến ảo lúc nắng lúc râm trên con phố lớn Tây Môn, người ta không nhìn thấy ở nàng có nỗi bi thương nào vì chồng chết, cũng không nhìn thấy sự vui mừng nào vì chồng chết của nàng.

Nhị lang thì ngày càng ít ăn cơm ở nhà, có lúc cậu bận rộn cái gọi là trị an xã hội, khi thì mỗi ngày đều đi ba đến năm vòng trước cửa nhà mình, lúc lại mấy hôm liền không về nhà ăn cơm, thậm chí đêm cũng không về nhà ngủ. Kim Liên biết, cậu có ý trốn tránh nàng, thế là nàng ngồi ở trước cửa tiệm, khi nhìn thấy Nhị lang dẫn mấy người dân binh, trong tay cầm khúc côn sơn trắng sơn đỏ đi từ xa lại, nàng liền ngăn cậu lại trước mặt mọi người, Nhị lang, buổi trưa chú về ăn cơm nhé, không thể suốt ngày nấu cơm cho chú, rồi để thừa trong nồi, nhà không có gà lợn, cơm thừa để làm gì? Nhị lang cũng trả lời trước mặt mọi người, chị dâu, chị ăn của chị, đừng đợi em, công văn thôn thành trấn sắp có rồi, mọi người bận đến mức không biết ngày tháng là gì nữa. Kim Liên nói tôi không tin bận đến mức không có cả thời gian về nhà ăn cơm. Nhị lang chỉ vào các thủ hạ của cậu, nói chị hỏi các cậu ấy, có ai về nhà ăn cơm không. Có một thủ hạ đáp, chúng em phải làm thêm, muốn về nhà ăn cơm mà không có thời gian.

Cuối cùng cũng qua trăm ngày của Đại lang, vì Nhị lang là một nhân vật trong thôn, hôm trăm ngày trong nhà có rất nhiều bạn bè của cậu đến dự, ngay cả trưởng thôn cũng đích thân đến. Bày ra mấy mâm cơm, cả đám người đều cúi đầu đốt vàng trước ảnh Đại lang, nói những chuyện nghe ra thì rất tình sâu nghĩa nặng, nhưng sau khi ngồi vào mâm uống rượu, Nhị lang và các bạn đều vây quanh trưởng thôn, lại nói toàn những chuyện để cho trưởng thôn vui lòng.

Trong lúc mọi người ăn uống, Kim Liên không quên bưng cho bà Vương một nồi thức ăn to, hai chiếc bánh màn thầu, càng không quên đưa cho vợ của trưởng thôn hai bát thịt kho tàu mà nàng đã dặn đầu bếp làm riêng cho bà, đưa hai chiếc bánh bao hấp trắng xốp làm bằng bột mì tinh luyện. Đây đều là quy tắc ma chay cưới hỏi của phố Lưu, có thể quên bưng thức ăn cho bà Vương cao tuổi, nhưng không thể quên cung kính bưng thức ăn cho vợ của trưởng thôn. Điều không giống là, khi Kim Liên đi bưng thức ăn, vợ trưởng thôn kéo Kim Liên ngồi lại rất lâu bên mình, nói rất nhiều điều về cuộc đời của nàng.

Nói, Kim Liên, nghe nói rất nhiều bà mối đến tìm cháu.

Đáp, cháu chán lắm, có hai tháng mà đến mấy chục bà đưa mối.

Nói, xã hội mới rồi, nên lấy chồng thì lấy đi.

Đáp, cô, cháu không lấy, Đại lang vừa mới qua trăm ngày.

Nói, cháu không có lỗi gì với Đại lang, không nên vì anh ta mà ở kiếp quả phụ cả đời.

Đáp, cháu thực sự không lấy mà, cháu ở nhà Nhị lang còn có thể ăn một bát cơm nóng.

Vợ trưởng thôn liền thở dài một tiếng, nói rất nhiều lời khen Kim Liên lương thiện, còn nói Kim Liên cháu thật ngốc, làm gì có người chồng chết rồi lại thủ tiết với em chồng đây. Lúc này cô Nguyệt con gái trưởng thôn trở về nhà. Nguyệt vào trong sân nhìn Kim Liên một cái, Kim Liên chủ động bắt chuyện cô ta, Nguyệt lại bĩu bĩu môi, đi về phòng của mình. Bấy giờ đã là đầu đông, có người đã mặc áo len, Nguyệt vẫn mặc váy mỏng, trên đùi mặc chiếc quần tất nhung bó sát như vải bó thây. Cô ta thực sự xấu lắm, mấy tháng trước, Kim Liên ở trên phố có ý tỉ mỉ quan sát Nguyệt, mặt Nguyệt đen sì, cho dù trát bao nhiêu phấn cũng không che hết được, mà khi trát phấn quá dày, thì mặt Nguyệt lại cứng đờ như phủ một lớp tuyết.

Lại thêm đôi mắt lác bên trái, mỗi khi nhìn người khác, con ngươi trốn về một bên, lòng trắng lộn hết ra ngoài. Còn đôi chân của cô ta, vừa thô vừa ngắn, đứng trên đất giống như hai cái trục lăn lúa trên đồng mạch. Kim Liên nghĩ, cô ta không nên mặc váy để lộ hết cả chân như thế, nhưng cô ta luôn là người mặc váy sớm nhất, cởi ra muộn nhất. Nghĩ cô ta không nên trát phấn trên mặt như vậy, nhưng cô ta lúc nào cũng trát, tưởng rằng như vậy là đẹp, là tân thời hợp mốt. Nghĩ cô ta may mắn là con gái của nhà trưởng thôn, nếu không sợ rằng khó có thể lấy chồng, nếu muốn lấy chồng, cũng phải tìm một người tàn tật hoặc què cụt như Đại lang. Kim Liên nghĩ, mình lúc nào cũng chủ động nhiệt tình với cô ta, cũng thường nói chuyện với cô ta như chị họ, nhưng cô ta vì sao lại bĩu môi, chẳng nói chẳng rằng đi vào phòng. Kim Liên không biết nàng đắc tội gì với Nguyệt, khi từ nhà trưởng thôn trở về, suốt chặng đường đều nghĩ, cô xấu xí vậy là do tôi sao? Tôi xinh đẹp cũng không coi thường cô, tôi xinh đẹp mà vẫn phải lấy một người chồng như Đại lang. Lấy một người chồng như Đại lang rồi lại còn góa bụa một đời, sao cô lại không thương xót tôi như những người khác trong thôn, lại còn làm mặt lạnh với tôi?

Suốt cả ngày Kim Liên đều nghĩ chuyện này, cho đến khi mấy người say đổ gục trên chiếu rượu được người ta xốc lên đưa về nhà, cho đến khi tiệc tàn Kim Liên ra cửa tiễn trưởng thôn, trưởng thôn đứng ở hành lang nói, Kim Liên, chú đã nói với Nhị lang rồi, đêm nay khi Nhị lang nói với cháu, cháu cứ cứng rắn lên, có chú đỡ cho cháu rồi, không có gì phải sợ, Kim Liên mới thôi nghĩ về ánh mắt lạnh lẽo của Nguyệt, bắt đầu nghĩ đến lời của trưởng thôn, bắt đầu nghĩ Nhị lang sẽ nói gì với nàng. Khi đó Kim Liên muốn hỏi trưởng thôn Nhị lang chú ấy muốn nói gì với cháu, nhưng bạn bè của Nhị lang đều lè nhè ợ rượu đi ra, nàng đành phải để trưởng thôn đi. Khi trưởng thôn đi, ông ta đẩy đẩy vai nàng giống như bố nàng vẫn thường làm, lại xoa mái tóc dày của nàng một cái, nói quay vào đi Kim Liên, có chuyện gì thì cháu cứ đi tìm chú. Kim Liên bắt đầu nghĩ Nhị lang sắp nói gì với mình. Kim Liên dường như đoán ra Nhị lang sắp nói gì với mình, muốn chứng thực Nhị lang sẽ nói gì, nhưng nàng không đi hỏi Nhị lang, mà đi thu dọn tàn tiệc, cùng với đầu bếp rửa nồi rửa bát, xếp gọn gàng đâu ra đấy khắp sân, vốn dự định đi trả bàn, ghế, bát đũa và ly tách uống rượu cho các chủ nhân của chúng ngay trong đêm, nhưng lúc này nàng lại một mực quyết định không trả nữa, khi Nhị lang bảo thủ hạ của cậu ta đi trả, nàng quả cảm thể hiện phong thái “chị dâu như mẹ”, thể hiện bộ dạng là chủ nhân của gia đình nói, tất cả về ngủ sớm đi, cả ngày mệt rồi, ngày mai trả vẫn chưa muộn.

Thủ hạ của Nhị lang đều nhìn mặt Nhị lang.

Nhị lang nói, chị dâu, trả luôn đi, trả đi cho xong việc.

Kim Liên nói, mọi người đều vì chú mà bận rộn cả một ngày, chú bảo mọi người nghỉ ngơi một đêm mai trả có sao đâu.

Nhị lang do dự một hồi, quay người nói với thủ hạ, vậy mọi người về đi, anh tôi không còn nữa, mọi việc trong nhà tôi đều nghe chị dâu.

Sau khi tiệc tàn, cả chiếc sân tĩnh lặng, Kim Liên nghĩ Nhị lang nên nói điều gì đó với nàng, nhìn thấy Nhị lang đưa cho nàng một chiếc ghế, lại gọi một tiếng chị dâu, nàng vẫn không ngồi xuống, mà nói ngủ đi Nhị lang, cả ngày mệt rồi, chú cũng uống không ít rượu, có gì ngày mai hãy nói. Nói xong Kim Liên đi về phòng mình trước, ở trong phòng cố tình đập mạnh tiếng chăn trải giường, tiếng rửa chân và tiếng đóng cửa, sau đó nàng ngồi trên giường tắt điện, nghe động tĩnh của Nhị lang trong sân.

Nhị lang đứng trong sân, rồi lại trở về phòng đờ ra một lúc, rồi lại đi ra sân. Cậu đi đi lại lại như vậy mấy lần, đến khi màn đêm thực sự đến, đến khi đèn đường trên phố lớn không bật thì người không thể đi được, Kim Liên nghe thấy cuối cùng Nhị lang cũng đứng dưới cửa sổ phòng nàng, khe khẽ gọi vài tiếng chị dâu.

Kim Liên nói, ai vậy.

Nhị lang nói, em, chị dâu, là em.

Kim Liên nói, Nhị lang à, có chuyện gì vậy?

Nhị lang nói, em muốn nói với chị một việc.

Kim Liên nói, ngày mai nói tiếp nhé, tôi ngủ rồi.

Nhị lang nói, ngày mai trưởng thôn sắp xếp em đi làm việc khác, đêm nay không nói thì em không ngủ được, chị dậy mở cửa ra một chút đi.

Kim Liên nói, anh chú không còn, có lời nào thì chú đứng cách cửa sổ nói, tôi không muốn người trong thôn nói tôi và chú này nọ sau lưng.

Nhị lang nói, chị, chị mở cửa một chút, điều này không thể nói qua cửa sổ được.

Kim Liên vẫn ngồi trên giường, cố tình bật đèn sáng trưng.

Sau đó, lê dép mở cửa. Nhị lang vừa bước vào phòng đã phải dụi mắt vì ánh đèn, sau đó ngồi trên chiếc ghế đối diện với giường, nhìn chị dâu đang chống cằm ngồi ở mép giường, im lặng một lúc nói, chị dâu, có chuyện này em đã nghĩ nhiều ngày rồi, không thương lượng với chị không được. Kim Liên nói chú chỉ giỏi ra vẻ này nọ, tiệc tùng trong thôn còn chưa được ngồi hết, có thể có việc gì thương lượng với tôi. Nhị lang đỏ mặt nói, có làm to hơn nữa cũng là nhờ chị dâu giúp em làm cán bộ thôn. Nói việc thôn thành trấn còn thiếu một con dấu của phòng quy hoạch khu vực hành chính địa khu, ai cũng biết trưởng thôn sắp trở thành trưởng trấn rồi, bí thư Đảng ủy trấn, phó bí thư và phó trưởng thị trấn đều do trên huyện phái, những cán bộ khác đều chọn trong thôn, nhưng em nói với trưởng thôn muốn làm trưởng đồn công an, trưởng thôn lại nói khó khăn đấy.

Kim Liên nói nửa đêm canh ba chú gọi tôi tỉnh dậy là nói việc này đấy à.

Nhị lang nói vẫn còn việc khác. Nói em biết chị sớm muộn gì cũng sẽ tái giá, nhưng lại không muốn rời khỏi phố Lưu này. Nói phố Lưu đổi thành trấn, e rằng phồn hoa sẽ chẳng kém gì thị trấn, lúc trước khi chị đến cái nhà này, em đã giấu chị việc anh trai em đã li hôn, bây giờ anh trai không còn nữa, thiếu chị nợ nhân tình em sẽ trả lại cho chị. Nói chị và vợ của trưởng thôn là bà con thân thích, chị phải giúp em chuyện làm trưởng đồn công an, chị đưa ra điều kiện gì em cũng đáp ứng chị.

Kim Liên nói, chú nhớ giữ lời đấy nhé.

Nhị lang nói, em chưa bao giờ hối hận vì những điều mình nói ra.

Kim Liên nói, tôi không có điều kiện gì, tôi chỉ muốn ở đây không tái giá.

Nhị lang nói, đây không phải điều kiện. Nói trên bàn tiệc trưởng thôn đã nói với em, em cũng gật đầu rồi, đồng ý tài sản nhà mình một nửa quy về chị, nhà cửa, đất đai một nửa thuộc về chị, chị tái giá một nửa đó cũng vẫn là của chị, có một nửa gia sản này, lại thêm nhân phẩm xuất chúng của chị, chị hoàn toàn có thể tìm tấm chồng khác sống ở đây. Nói chị làm xong việc của em, em sẽ đồng ý để chị đưa một người đàn ông khác về ở nhà mình, việc kinh doanh của tiệm thời trang hoàn toàn do chị quản.

Kim Liên nhìn chết lặng vào khuôn mặt của Nhị lang.

- Tôi cần gì nửa gia sản đó?

Nhị lang kinh ngạc ngẩng đầu lên,

- Chị muốn nói gì?

Kim Liên nói,

- Tôi không muốn tài sản, chỉ có một điều kiện, là để tôi ở trong nhà này hầu hạ chú.

Nhị lang đằng hắng một tiếng,

- Sao chị lại muốn việc này, chị nghĩ việc này có thể sao? Nói thực lòng, em có chết cũng không làm cái việc có lỗi với anh trai.

Kim Liên liếc Nhị lang một cái,

- Vậy thì chú đừng nghĩ đến việc tôi đi tìm trưởng thôn cho chú.

Nhị lang đứng dậy cười lạnh lẽo.

- “Không cô thì chợ vẫn đông”, chị không đi em vẫn có thể vào Đảng, có thể trở thành ủy viên Đảng ủy trấn và trưởng đồn công an, vẫn có thể làm quan, kiếm tiền, có khó gì việc em lấy một cô gái xấu nhất, lười nhất phố Lưu làm vợ, để cả phố Lưu người ta cười sau lưng em. Nhưng sau khi cười thì họ vẫn phải kính em như kính trưởng thôn, kính em như kính bố mẹ, ông bà họ.

Nhị lang nói xong những điều này liền bỏ đi, trước khi đi cậu ta con ném cái nhìn như dao khoét vào mặt Kim Liên, cái nhìn này khiến Kim Liên cảm thấy, Nhị lang không còn kính trọng và kiên nhẫn với nàng như khi anh trai còn sống, không còn tình nghĩa chị dâu em chồng và trốn tránh nàng như trong trăm ngày Đại lang. Cậu ta đã coi nàng là người phụ nữ xấu xa nhất thế gian. Khi ra cửa, cậu ta còn đá một cái vào khung cửa, tiếng động vang lên như tiếng cậu ta đánh kẻ trộm vùng khác trong đồn công an, chính sau tiếng động loảng xoảng đó, Kim Liên đẩy cánh cửa sổ, thò đầu ra sân, nói Nhị lang chú lấy đi, lấy Nguyệt về sẽ khiến chú ban ngày đã buồn nôn rồi, ban đêm còn buồn nôn hơn nữa, tôi sẽ ở trong cái nhà này nhìn chú sống thế nào với một bà cô mắt lác mặt đen chân cột đình, xem chú cởi quần áo để lên giường với cô ta như thế nào.

Một tháng sau, Nhị lang quả thực đã lấy cô Nguyệt xấu xí nhà trưởng thôn về làm vợ.

Đang là cuối tháng Giêng, cái lạnh của mùa đông đã vơi dần trên dãy núi Bá Lâu, dương liễu lại một lần nữa buông tơ trên các ngõ Kinh hẻm Vĩ. Cùng với bước chân đầu tiên của mùa xuân, phố Lưu cũng tràn đầy ánh sáng, sau khi tiến hành khảo sát thực tế ở phố Lưu, phòng quy hoạch khu vực hành chính địa khu cũng sắp đóng con dấu cuối cùng biến thôn thành trấn lên công văn phê chuẩn. Tổ khảo sát do hai cấp huyện và địa khu tổ thành ngày 28 tháng Hai đến phố Lưu, hôn lễ của Nhị lang và Nguyệt nhà trưởng thôn định vào ngày 26 tháng Giêng âm lịch, tức là ngày 27 tháng Hai, sớm hơn một ngày so với tổ khảo sát. Để tổ khảo sát ăn ngon, ở đẹp, nhìn thấy sự phồn hoa và tiền đồ của phố Lưu, người phố Lưu đã ngừng họp chợ nửa tháng, để dân quê nhất loạt phải nóng lòng đi chợ vào ngày phiên cuối tháng Hai này.

Mà trong nửa tháng nghỉ họp chợ, nhà nhà hộ hộ ở phố Lưu đã sửa sang bộ mặt đường phố, là những ngày mà các nhà đều quét bụi trước cửa. Đến ngày Nhị lang cưới Nguyệt, đường phố phố Lưu đã sạch tinh đến mức chim sẻ cũng chả có gì ăn. Tất cả cửa hàng kinh doanh hai bên phố như hàng ăn, quán rượu, spa thẩm mỹ, phòng mát xa, cửa hàng thợ rèn, tiệm thời trang, ngân hàng, bưu điện, cửa hàng thịt, cửa hàng tạp hóa,… đều bày hoa cỏ nhựa ở trước nhà, treo đèn lồng đỏ ở trên cửa, trên đường Tây Môn và đường Hương Đô cứ mỗi hai mươi mét đều căng biểu ngữ bằng vải đỏ “Hoan nghênh tổ khảo sát”, những người dân sống trong ngõ Kinh hẻm Vĩ đều cắm cờ giấy màu đỏ trước cửa. Để giữ gìn bộ mặt của khu phố, chó lợn đều bị nhốt trong nhà, gà vịt cũng không được rời chuồng, ngay cả ông Rồ thích cởi áo khạc nhổ trên phố cũng bị viết trong thông báo của ủy ban thôn cùng một câu với gà vịt, lợn chó yêu cầu phải nhốt trong nhà không được ra ngoài.

Phố Lưu thực sự không còn là phố Lưu nữa, đường phố không một hạt bụi, không khí tươi mới mê người, người từng trải nhiều, khi đi qua đường Tây Môn hoặc đường Hương Đô, không dám tin là mình đang đi trong thôn quê phương Bắc, nói Trung Nam Hải của Bắc Kinh cũng chỉ thế này thôi. Đứng trên sườn núi Bá Lâu ở đầu thôn, nhìn sắc đỏ của phố Lưu, nhìn thấy trong không trung ánh lên màu tím lóa mắt, như thể những người ngày mai đến con phố đó không phải là tổ khảo sát địa khu, mà là thủ tướng, tổng thống nước ngoài.

Nhị lang và Nguyệt xấu xí đã kết hôn trong bối cảnh và thời gian như vậy, cho dù hai nhà chỉ cách nhau có nghìn mét, đi bộ thì chưa hút xong nửa điếu thuốc đã tới, nhưng vì Nguyệt là con gái nhà trưởng thôn, vì Nhị lang là trưởng phòng trị an, chẳng bao lâu sẽ làm trưởng đồn công an, cho nên hôn lễ có vẻ long trọng vô tiền khoáng hậu, dùng đến năm chiếc xe sang, hai hòm bánh pháo, bày ba mươi sáu bàn tiệc cưới ở hai tòa khách sạn. Từ 11 giờ sáng bắt đầu uống rượu, đến 10 giờ tối mới đưa tân lang, tân nương vào phòng cưới.

Phòng cưới vẫn là chái nhà mà Nhị lang ở, đồ đạc cũng không bày đặt gì thêm, vì Nguyệt muốn sau khi thôn thành trấn rồi, mượn oai của phụ thân trưởng thôn, lấy chỗ đất của xưởng nhựa ở đoạn giữa phố Hương Đô, xây một ngôi nhà hai tầng, một tầng sau khi sửa chữa sẽ cho thuê, tầng hai hai vợ chồng họ sẽ ở, nhàn hạ sống bằng tiền cho thuê nhà, vì vậy chỉ sơn trắng lên tường nhà, nền nhà đặt chiếc giường đệm và một chiếc tủ quần áo, một số đồ điện gia dụng cỡ lớn. Kim Liên vẫn tham gia tiệc cưới, cho dù thế nào, nàng cũng là chị dâu của Nhị lang. Trên chiếc bàn tiệc dành cho nữ dựa vào tường, Kim Liên nói rất nhiều lời đạo lí. Có người nói, Kim Liên, nên nghĩ đến việc của cô rồi, nàng nói thủ hiếu làm vợ đủ ba năm với Đại lang rồi tính. Có người nói, thời đại nào rồi mà cô còn có suy nghĩ đó. Nàng nói, xấu tốt cũng là vợ chồng, Đại lang cũng không xử bạc với tôi, xương cốt của anh ấy còn chưa lạnh, tôi không thể đi lấy người khác trước được. Lúc này Nhị lang và Nguyệt luân phiên nhau chúc rượu khách, đến bàn của cánh nữ, khi chúc đến Kim Liên, Nhị lang nói, hôm nay là ngày đại hỷ của em và Nguyệt, hai em kính chị một li.

Kim Liên đón lấy rượu, nhìn Nguyệt cười cười, nói em Nguyệt mặc cả cây đỏ quả thật rất đẹp, thần thái đẹp đến mức không lời nào diễn tả.

Nguyệt liền dò xét biểu hiện tình cảm của Kim Liên, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc áo khoác mỏng bằng lụa đỏ của mình, nửa nóng nửa lạnh nói, chị dâu, em không xinh đẹp, nhưng em tốt số, Nhị lang yêu em đấy. Nói rồi đưa cánh tay khoác lấy cánh tay Nhị lang, xoay xoay người nói: phải không anh?

Nhị lang nói, đúng mà, không yêu sao cưới chứ?

Kim Liên nâng một li rượu, nói người trong núi chúng tôi trước giờ chưa bao giờ uống rượu, hôm nay tôi chúc chú và Nguyệt vui vẻ hòa thuận, đầu bạc răng long.

Rồi ngửa đầu uống cạn cốc rượu đầy đó.

Nhị lang có chút ngạc nhiên, nhìn cốc rượu không trong tay Kim Liên.

- Chị dâu, chị ăn chút thức ăn đi.

Kim Liên cười cười,

- Tôi say thì cũng say rồi, Nhị lang chú đừng say, đừng vào phòng cưới rồi mà say không biết trời đất là gì.

Trên mặt Nhị lang có một bóng đen lướt qua.

- Say thì em cũng vẫn vui. Chị dâu, quên mất chưa nói với chị, hôm qua em đã vào Đảng rồi đấy, đã trở thành ủy viên của chi bộ thôn rồi.

Kim Liên sững người một cái,

- Nếu vậy thì chị dâu lại chúc chú một li, chắc việc trở thành trưởng đồn công an đã chắc đến tám, chín phân rồi.

Nhị lang quả nhiên uống li rượu mà Kim Liên mời.

- Làm đồn trưởng hay không cũng chả sao, quan trọng là Nguyệt Nhi yêu em, em cũng yêu Nguyệt Nhi. Rồi lại quay đầu về phía Nguyệt, nói đúng không Nguyệt Nhi?

Nguyệt Nhi nói,

- Đúng vậy Nhị lang làm đồn trưởng đồn công an, bố em không quyết định được, phải do Đảng ủy trấn sau này nghiên cứu, phải báo huyện ủy phê chuẩn nữa. Người của phòng tổ chức huyện ủy đến khảo sát, nói tài năng như anh ấy thật là hiếm có.

Kim Liên lại rót một cốc rượu đưa lên trước mặt Nguyệt Nhi,

- Nào, chị em dâu ta uống một li, Nhị lang có tương lai, tôi làm chị dâu sau này cũng có chỗ dựa.

Kim Liên cũng uống với Nguyệt một li. Kim Liên vốn dĩ không biết uống rượu, sau khi được gả đến phố Lưu, nhìn thấy rượu nhiều, cũng nhấp một ngụm nửa ngụm lên môi. Nhưng hôm nay uống liền ba cốc môi gươm súng lưỡi thế này, lại không để người khác nhận ra sự khác biệt trong những lời nói đó, ngay bản thân nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, khi Nhị lang đi chạm cốc với những người khác, nàng lén nhìn sắc mặt của cậu, lại nhìn thấy Nguyệt Nhi bưng li rượu đi, hai hông bạnh ra, lắc lư, cái mông nặng nề xệ cả xuống đất. Nàng lại để ý gian phòng ăn ầm ĩ hỗn loạn, nhìn thấy rất nhiều phụ nữ đa số đều có tư thế đó, nhưng những bạn học chưa kết hôn của Nguyệt thì đều không như vậy.

Nàng khẽ gọi Nhị lang đến một bên.

- Nhị lang, kết hôn với Nguyệt chú sẽ hối hận đấy, Nguyệt sẽ khiến chú hối hận cả đời.

Nhị lang nói,

- Việc em làm trưởng đồn công an phòng tổ chức huyện ủy đã nghiên cứu thông qua rồi, quán rượu Uông Gia cũng đã đồng ý để em thầu rồi, sau khi thôn thành trấn em sẽ kiêm thêm chức trưởng phòng thuế vụ, em có chết cũng không bao giờ hối hận vì đã kết hôn với Nguyệt.

Nói xong những điều này, Nhị lang bỏ lại Kim Liên, vội vã đến bàn khác chúc rượu. Kim Liên đứng ở cửa sổ một lúc, nhìn thấy Nhị lang và Nguyệt xấu xí đang uống với mâm khác rất xung, bụng rỗng lại uống nhiều rượu, nàng nói đau đầu nên một mình rời khỏi quán về nhà trước, về đến nhà Kim Liên mới phát hiện ra quả nhiên nàng uống nhiều thật, đầu quả thực váng lên, rất muốn đến phòng cưới của Nhị lang làm việc gì đó, ví dụ như đập ti vi, hoặc là xé vụn cái chăn cưới, hoặc là đổ một chậu nước lên cái giường mới đó, rồi lấy chăn che chỗ nước ướt lại, nhưng nàng say mèm đến mức loạng choạng, nghĩ vậy nhưng đành thôi, thậm chí cũng không nhìn căn phòng mới đó thêm lần nữa, khi đi vào sân, nàng chỉ quay đầu nhổ một bãi nước miếng khan về phía câu đối đỏ trên cửa, quay về phòng liếc di ảnh của Đại lang một cái, rồi đổ xuống giường.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đúng lúc Nhị lang và Nguyệt đang từ quán rượu trở về nhà, các bạn trai, bạn gái tiễn họ, kể rất nhiều chuyện tiếu lâm giường chiếu. Đêm tháng Giêng, khí lạnh vẫn rất dữ dội, khi Nhị lang và Nguyệt về đến nhà rồi lại tiễn đám khách đã đưa họ về nhà kia, có một người trẻ tuổi nào đó nói, Nguyệt, Nhị lang, trời lạnh rồi, tối ngủ các bạn phải ôm nhau chặt nhé. Không thấy Nhị lang đáp lại gì, chỉ thấy tiếng Nguyệt đáp lại trong tiếng cười nắc nẻ, thèm rồi thì cậu cũng lấy vợ đi, đừng thấy Nhị lang lấy tôi mà ghen tị. Còn nói thêm mấy câu tiếu lâm thô tục, Kim Liên nghe mà cảm thấy buồn nôn, nhưng bất giác trong lòng nàng lại tràn lên sự đố kị mạnh mẽ. Nàng đã hoàn toàn thoát khỏi cơn say rượu ban ngày, vào nhà vệ sinh đi tiểu, khi đi ra đúng lúc Nhị lang và Nguyệt quay lại sau khi đã tiễn khách về.

Ánh trăng long lanh như nước, trong sân vừa đúng lúc binh minh, sự ẩm ướt khiến cho mùi pháo cưới đùng đoàng ban ngày là là bay trên mặt đất như mây mù vấn vít lấy cổ chân, mùi pháo cưới vừa thơm vừa nồng, không khí giống như ngày mùng một Tết ở dưới quê. Kim Liên đứng giữa đám xác pháo và mùi thuốc pháo, nhìn thấy Nguyệt Nhi đang bám lấy cổ Nhị lang từ bên ngoài đi vào, cuồng nhiệt như không kìm lại được, như hận không thể làm ngay một trận mây mưa ở trong sân. Kim Liên bước chậm lại, đứng tránh trong một bóng cây. Kim Liên cảm thấy bất an khi nghe thấy tiếng hôn chụt choẹt như tiếng tay vỗ trên mặt nước của Nguyệt lên má Nhị lang, sau khi nhìn thấy Nguyệt hôn như thế vài lần, đột nhiên Nhị lang ôm Nguyệt vào lòng. Họ cứ thế hôn nhau nóng bỏng ngút trời trước mặt Kim Liên.

Kim Liên nghe thấy Nguyệt Nhi hờn dỗi nói, anh khe khẽ thôi, sắp nuốt chửng em rồi. Cuối cùng nàng không thể chịu được nữa, cuối cùng cũng tới lúc nàng không thể không làm việc gì đó nói điều gì đó, Kim Liên cảm thấy có ngọn lửa đố kị đang đốt dưới chân mình, trước tiên đốt cháy đôi tay nàng. Nàng không biết đôi tay nàng đã túm lấy chiếc quần xám lông dê của nàng từ khi nào, giống như túm lấy tóc của Nguyệt Nhi, túm đến mức vải quần của nàng phải kêu lên đau đớn, cũng không biết rốt cuộc nàng đã túm lấy quần mình bao lâu, cho đến khi đôi chân bị lửa thiêu nóng của nàng có chút lành lạnh ở cổ chân nàng mới phát hiện ra mình đã kéo quần lên rồi. Ánh trăng ẩm lướt lạnh lẽo, gió từ hành lang khe khẽ lùa vào lướt trên người nàng. Kim Liên cảm thấy cổ họng sít lại như có một miếng đờm mắc lại không nhổ ra được. Có một luồng khí chướng lên chỗ bụng dưới của nàng như bột mì lên men làm nàng âm thầm đau đớn. Tim cũng đông đặc thành một khối cứng ngắc như có nửa viên gạch cộm trong ngực nàng.

Nàng không thể ngờ rằng Nhị lang lại có thể hôn Nguyệt xấu xí một cái hôn dài bất tận, dài đến cả chục dặm, đến mức máu trong người nàng sôi lên và bốc hơi hết sạch mà cái hôn dài kia vẫn còn chưa kết thúc. Nàng thực sự không thể không làm việc gì đó, không thể không nói một câu, nếu tiếp tục không làm không nói, nàng sẽ bị bức chết tức tưởi ngay trong đêm tân hôn của người ta, sẽ giống như Đại lang đột tử vì máu dồn lên não. Nàng liền thả ống quần của mình xuống, lau mồ hôi tay vào quần, ho một tiếng, rồi từ trong bóng cây bước ra.

- Nhị lang, trời lạnh rồi, muốn hôn thì vào nhà hôn, ở ngoài cảm lạnh phải uống thuốc đấy.

Nhị lang và Nguyệt giật mình tách nhau ra.

- Hóa ra là chị dâu, chị vẫn chưa ngủ sao?

Kim Liên đến đứng trước mặt họ,

- Ngày đại hỷ của chú thím, nhưng anh chú không thể uống với chú thím một ly rượu mừng, anh ấy chăm sóc chú từ nhỏ như cha như mẹ, tôi không thể không quay về nói với anh ấy việc chú kết hôn với Nguyệt Nhi, không thể không thay chú rưới cốc rượu mừng trước ảnh của anh ấy.

Nhị lang chầm chậm cúi đầu xuống.

- Chị dâu, em bận tối tăm mặt mũi.

Kim Liên nói,

- Bận đến quên cả anh trai của mình sao, nóng lòng hôn Nguyệt Nhi thì chú cũng nên đi vào phòng, anh chú chết còn chưa tới nửa năm, chú là người biết rõ nhất vì sao anh chú chết. Hôn nhau say đắm trong sân không sợ anh chú nhìn thấy sẽ khó chịu sao.

Nhị lang không nói được gì nữa, quay đầu sang một bên, rồi quay lại nhìn di ảnh của anh trai dưới ánh đèn nhà trên. Không biết cậu ta có thể nhìn thấy người anh cổ rụt, mặt mũi võ vàng trong khung ảnh hay không, nhưng Kim Liên thì nhìn thấy khuôn mặt Nhị lang tràn lên một nỗi hổ thẹn, dưới ánh trăng khuôn mặt như bị phủ lên một tấm vải màu xám. Nàng biết Nhị lang không đau lòng vì nàng, mà vì nghĩ tới người anh trai muốn làm đàn ông một lần mới chết, nàng muốn mỗi khi cậu ta cuồng nhiệt với Nguyệt Nhi thì đều phải nghĩ tới anh mình, nghĩ tới người anh bất lực của cậu và cảnh tượng chết vì khoái lạc với tư cách một người đàn ông thực sự của anh ta, muốn anh trai vĩnh viễn trở thành một bức tường xô không đổ giữa cậu ta và Nguyệt Nhi. Nàng nói, nhớ rõ anh trai chú vì sao lại chết là được, hai người vào phòng say đắm với nhau đi, chỉ cần đừng để giường long khỏi giá, kinh động đến linh hồn anh chú đang phiêu diêu trong nhà là được.

Nhị lang bất động, Nguyệt Nhi cũng đứng như trời trồng ở đó.

Kim Liên nói, hai người vào phòng lên giường thân mật đi.

Lúc này Nhị lang mới ngẩng đầu lên nặng nề như dời núi, nói chị dâu, em có lỗi với anh trai, anh chết chưa đầy nửa năm em đã vội làm hỷ sự, nhưng anh trai cả đời lương thiện, anh biết vì sao em lại vội vã kết hôn, anh có linh thì sẽ không trách tội em một câu.

Kim Liên cười nhạt một cái, nói anh trai chú không trách chú, chị dâu tôi đây cũng không trách chú, nhanh vào phòng lên giường ôm Nguyệt Nhi đi. Nhị lang lừ mắt nhìn Kim Liên một cái, cái nhìn lạnh lẽo khốc liệt trong ánh trăng, chỉ là vì đêm tối, Kim Liên không nhận ra mà thôi. Kim Liên nói không kiêng nể, nỗi uất ức dần dần được hóa giải, trong lòng có chút vui vẻ và ấm áp vì được phục thù. Nàng nhìn Nhị lang và Nguyệt trước mặt mình, rồi tiếp tục nói hai người vào phòng ngủ đi, giường chiếu đang nóng lòng đợi đấy, mau vào phòng đi. Lúc này Nguyệt mới đi vào theo lời Kim Liên. Nguyệt vốn dĩ không phải là cô gái mềm mỏng lương thiện trong thôn, cha là trưởng thôn, là một nhân vật sắp trở thành trấn trưởng, nào có thể chịu được sự sỉ nhục này.

Vừa rồi cô ta không nói gì, là bởi vì đang lúc nồng nàn đột nhiên bị người khác dội cho gáo nước lạnh, có chút cảm giác như bị người khác bắt gian. Bây giờ cô ta đã minh mẫn trở lại, cơ hồ hiểu ra hàm ý trong lời nói của Kim Liên, cô ta bước chếch về phía Nhị lang, đưa cánh tay ra ôm chặt lấy lưng Nhị lang, siết chặt Nhị lang trong lòng, nói chị dâu Kim Liên ơi, người ta nói tôi mắt lác mặt đen người như cái trục lăn lúa, chân như cái cột đình, tôi xấu xí thế mà lên giường nóng bỏng với Nhị lang, e rằng trong lòng chị không dễ chịu. Kim Liên nói, dễ chịu chứ, Nhị lang em tôi là một nhân tài, nếu quả thực chú ấy không phải vì bố cô là trưởng thôn, không phải vì bố cô sắp làm trưởng trấn mà vì chính con người Nguyệt Nhi của cô mà ưng cô thì tôi mới thực sự khó chịu đấy.

Nhị lang nói, chị dâu, đây là lời mà người làm chị dâu nên nói sao?

Kim Liên nói, điều tôi nói đều là sự thật, không muốn nghe thì chú cứ lên giường với Nguyệt Nhi mà.

Kim Liên còn định nói gì đó, nói các người lên giường đi, hôm nay tôi sẽ đứng cả đêm ở cái sân này để xem các người có thể hưng phấn thế nào, có làm sập được giường không, nhưng nàng không ngờ lời nàng sắp nói lại bị Nguyệt Nhi nói trước một bước. Điều Nguyệt Nhi nói giống hệt điều nàng nghĩ. Chờ những lời sống lạnh của nàng vừa dứt, Nguyệt Nhi liền đẩy Nhị lang vào phòng tân hôn, hơn nữa còn vừa đi vừa nói, nói chị dâu, không ngờ chị lại thấu tình đạt lí như vậy, vậy tôi và Nhị lang vào phòng lên giường ngủ đây, muốn nghe tiếng ân ái của tôi và Nhị lang, chị cứ đứng cả đêm trong sân, không muốn nghe nữa thì chị sớm về phòng nghỉ. Vừa nói Nhị lang vừa bị Nguyệt đẩy vào phòng cưới. Tiếng đóng cửa êm ái dịu dàng, giống như bản nhạc xuất giá nào đó được kéo bằng nhị hồ. Không lâu sau bản nhạc này, tiếng kêu khoái lạc mà Nguyệt Nhi cố tình thét to lên vọng ra, cùng với tiếng kêu thét, là tiếng nũng nịu cố ý của Nguyệt Nhi.

- Anh yêu, anh ghì chết em rồi! Ôm chặt chết mất thôi! Anh buông tay ra để em thở chút nào.