← Quay lại trang sách

Chương 6

Ngày cuối tháng Hai đó, ngày chợ phiên xưa nay chưa từng có ở phố Lưu, những người đi chợ từ bốn phương dồn đến nhiều như rừng hòe lá rụng mùa thu. Hơi ấm của mùa xuân đã bao phủ toàn mặt đất, dương liễu đã trổ những mầm non, cây bào đồng không có lá non, nhưng những bông hoa màu phấn hồng lại phủ cả đất trời như rắc phấn. Mùi thơm ấm áp tràn ra bốn phía. Người dân Bá Lâu đi họp chợ, người gánh người vác, có người đã cởi cúc áo, phanh ra bộ ngực đen thui, có người thì cởi phắt áo bông, vắt lên đòn gánh, mặc mỗi chiếc áo lót dệt thô giờ đã không nhiều người mặc nữa, cổ áo mồ hôi đen bóng, khiến cho không khí tươi mới như kẹp vào mùi cáu bẩn thân quen. Biển người tràn ra như lũ trên đường Tây Môn và đường Hương Đô, ngay cả trong ngõ Kinh hẻm Vĩ cũng đầy những người mua bán gia cầm và sản phẩm nhà nông, tiếng hét, tiếng chửi, tiếng mặc cả như hồng thủy tràn lên khắp phố, khiến tấm băng rôn màu đỏ chào mừng tổ kiểm tra và quy hoạch thôn trấn phần phật bay trong gió.

Tổ kiểm tra đến phố Lưu vào buổi trưa khi chợ đã đầy người, ba chiếc xe con đỗ trước cửa Ủy ban thôn, hành lí được dỡ đem vào phòng khách đã được chuẩn bị từ trước, rồi một vị phó huyện trưởng bắt đầu tìm hiểu và kiểm tra lấy mẫu phố Lưu, từ nhân khẩu đến mức thuế, từ xí nghiệp phát triển địa phương đến thu nhập bình quân đầu người, từ mật độ dân số trong dãy núi Bá Lâu đến khoảng cách giữa các chợ, trưởng thôn Khánh đều trả lời nhất nhất từng cái một. Chủ nhiệm Lý phòng quy hoạch thôn trấn khu vực kiêm tổ trưởng cầm tài liệu, lập biên bản, cuối cùng, chủ nhiệm Lý dẫn mọi người đi xem phố.

Trưởng thôn hỏi, có cần dẹp bớt người họp chợ đi không?

Huyện trưởng nói, càng đông người càng tốt, thế mới phồn hoa.

Trưởng thôn nói, trưa nay ăn gì?

Huyện trưởng nói, phải liêm khiết, nhưng cũng cần thịnh soạn, đầy đủ đồ đặc sản địa phương, gà quê, thỏ núi, bò cạp, châu chấu, rắn. Lại hỏi, có ngọc cẩu không?

Trưởng thôn nói, ngọc cẩu và các loại ngọc khác* đều chuẩn bị đủ cả.

Món ăn làm từ bộ phận sinh dục của chó, dê, bò,… có tác dụng cường dương.

Huyện trưởng rất hài lòng, nói thế là ổn rồi, việc thôn thành trấn có đến tám chín phần sẽ thành công. Tổ trưởng Lý dẫn đầu nhóm người thị sát, huyện trưởng và trưởng thôn đi sau thầm bàn mấy câu như vậy, rồi vội vàng đuổi theo phụ giúp cho các đồng chí tổ kiểm tra. Đoàn người tách khỏi đám người họp chợ, xem cửa hàng, quán rượu, xem siêu thị, xem sản phẩm nhà nông. Tổ trưởng Lý lớn hơn huyện trưởng một tuổi, nhưng lại nhỏ hơn trưởng thôn Khánh một tuổi, trông trẻ trung, tháo vát, giỏi giang, không có bụng to như những người làm quan thường có, mặc áo jacket, quần ống đứng, giày đen, nói chuyện hơi mang khẩu âm vùng An Huy. Chủ nhiệm Lý đến trước mặt sạp hàng lớn của một người đàn ông già bán rau quả hỏi, chính sách bây giờ có tốt không? Người đàn ông nói nghìn tốt vạn tốt, có thể ăn no bụng. Chủ nhiệm Lý nói có biết Đặng Tiểu Bình là ai không? Người đàn ông nói biết, người nho nhỏ. Chủ nhiệm Lý nói có muốn phố Lưu thành thị trấn không? Người đàn ông già nói thành được thì tốt, có người chuyên quản thuế, không cần nay ông này mai ông khác đến thu thuế. Chủ nhiệm Lý nói, không ngờ quần chúng ở đây giác ngộ cao như vậy, đều hiểu một chút về chính trị và kinh tế. Chủ nhiệm Lý còn nhìn phòng mát xa, viện thẩm mỹ, hỏi quê quán của tiếp viên, có phải là người địa phương không, buổi tối kinh doanh đến mấy giờ, rồi lại đến vài xí nghiệp trấn, xí nghiệp tư nhân tìm hiểu, đến một giờ chiều mới trở lại Ủy ban thôn ăn cơm.

Ăn xong liền họp về vấn đề phát triển thôn thành trấn. Tưởng rằng tất cả đều đã ăn chắc mười mươi rồi, chủ nhiệm Lý cầm con dấu đến địa phương đóng một cái là xong, không ngờ rằng bắt đầu từ 2 giờ 10 phút chiều, đến 5 giờ rưỡi chủ nhiệm Lý vẫn còn chưa lấy con dấu ra. Trong lúc nghiên cứu trưởng thôn Khánh và mấy cán bộ thôn đều ở bên ngoài, chỉ có huyện trưởng ở trong phòng dự thính. 5 giờ 35 phút huyện trưởng từ trong phòng đi ra. Khi đi ra mặt huyện trưởng sầm sì, nói mẹ kiếp, sự tình ngoài mong đợi rồi.

Mặt trưởng thôn trắng nhợt, nói sao lại thế?

Huyện trưởng nói không ngờ huyện hàng xóm bên kia núi Bá Lâu cũng có một cái thôn muốn đổi thành thị trấn, cách chúng ta chưa đến hai mươi dặm, theo quy định khoảng cách giữa các thị trấn mới không được gần như vậy.

Trưởng thôn nói không cùng một huyện đâu liên quan gì đến nhau!

Huyện trưởng nói chỉ cách có một dãy núi sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của nhau mà.

Trưởng thôn sốt ruột, hỏi vậy phải làm thế nào?

Huyện trưởng nói tôi làm công tác bảo tổ kiểm tra ở đây một đêm, những việc còn lại để anh làm.

Trưởng thôn hỏi làm gì, huyện trưởng, anh nói rõ xem nào, chỉ cần có thể biến thôn thành trấn, cho dù bắt tôi phải ngồi tù tôi cũng chẳng có ý kiến gì.

Huyện trưởng nheo mắt nhìn trưởng thôn Khánh một cái, nói chuyện gì anh cũng hỏi tôi, tôi biết anh sắp làm chuyện gì sao? Lơ ngơ như thế mà anh cũng đòi làm trưởng trấn? Anh có thể phát triển kinh tế của cả một thị trấn không? Huyện trưởng vừa khiển trách, vừa nhổ một bãi đờm trên đất, rồi lại dùng chân di di, nói không phải đã bảo với anh rồi sao, chủ nhiệm Lý là người đã li hôn, không có ai giúp đỡ làm việc nhà, nếu có thể tặng chủ nhiệm Lý một bảo mẫu thì có giá trị hơn tặng bất cứ thứ gì. Nói xong câu này, huyện trưởng có mấy phần bất mãn đi vào phòng cùng nhóm của chủ nhiệm Lý nghiên cứu sự tình.

Trưởng thôn phái người chỉ loáng một cái đã tìm thấy Kim Liên. Kim Liên đang ngồi trong quán trà của bà Vương ở đầu thôn. Từ tối qua, Kim Liên đã đến quán trà bà Vương, khi đó nàng ở trong sân, Nguyệt Nhi cố tình để nàng nghe thấy những tiếng thét vì khoái lạc, nàng thực sự muốn cầm con dao xông vào phòng cắt cổ Nguyệt Nhi, muốn máu của Nguyệt Nhi phun như vòi hoa sen trên giường cưới, để Nhị lang bơi trong vũng máu đó, nhìn cái mặt đã không còn cuống họng của Nguyệt Nhi vẫn co giật liên hồi, mặt trắng nhợt quỳ trong vũng máu cầu xin nàng, cầu xin nàng giơ cao đánh khẽ để cậu ta được sống trên thế giới này. Nói để em sống trên thế giới này, chị muốn em làm gì em sẽ làm cái đó, muốn em làm chó ngày đêm đi sau chị em cũng làm. Kim Liên quả thật đã đi vào nhà bếp, quả thật đã cầm dao trong tay, nhưng trong khoảnh khắc nàng cầm dao muốn đi vào trong phòng, nàng nghĩ đến đôi vai của Nhị lang rộng như cánh cửa, nghĩ đến cái chân của Nguyệt Nhi tròn như cái cối xay. Nàng lại nhẹ nhàng đặt dao xuống thớt, lấy gầu múc nước rửa mặt, đi lên nhà trên nhìn Đại lang co mình lại như chú lùn trong ảnh, nghe Nguyệt Nhi cố tình phóng to tiếng hét sung sướng như muốn vỡ tung, nàng túm lấy di ảnh người chồng của mình, đi ra đập mạnh một nhát lên cửa kính phòng tân hôn của Nhị lang, cùng với tiếng kính vỡ, Nguyệt Nhi lập tức không kêu nữa, thế giới yên tĩnh trở lại.

Kim Liên ra khỏi nhà.

Sự tĩnh mịch trên phố thấm dần như mưa bụi, xác pháo cưới ban ngày nổ giòn giã, giờ mềm như bông phủ dưới chân. Trên trời sao nhạt trăng tàn, ngõ phố không một bóng người, con chó nhà ai ban ngày bị nhốt trong nhà đứng cô đơn trên phố, liên tục ngó nghiêng khám phá bầu trời. Kim Liên quay đầu nhìn tấm biển tiệm thời trang của nàng một cái, nhấc bước chân lạnh lẽo thê lương, đi về đầu đông phố Tây Môn.

Kim Liên đi đến quán trà của bà Vương. Bà Vương nói Kim Liên, cháu phải nghĩ thoáng ra một chút, con người sống ở đời làm gì có việc gì đều như ý, Kim Liên nói cháu không làm gì có lỗi với Đại lang, anh ta chết rồi cháu còn thay anh ta lo liệu việc kết hôn của Nhị lang. Bà Vương nói Nhị lang và Nguyệt là do cháu làm mối sao? Kim Liên nói ai bảo phu nhân trưởng thôn là cô họ của cháu. Bà Vương nói Nhị lang và Nguyệt sẽ không lâu dài được đâu, Kim Liên nói, họ hợp nhau đến phát điên rồi, vì họ như phát điên nên cháu mới đến chỗ bà đây. Bà Vương nói Kim Liên, cháu nên về nhà đi. Kim Liên nói, cháu thích sự náo nhiệt của phố Lưu này nên mới lấy chồng ở phố Lưu, trước mắt phố Lưu sắp thành thị trấn rồi, sẽ ngày càng phồn hoa, cháu đi lấy người nơi khác chẳng phải là uổng một đời sao, cháu còn không muốn lấy nữa cơ. Vận Ca ngủ ở bên người nàng, họ cứ nói chuyện tâm sự như vậy cho đến khi trời sáng. Cho đến ngày hôm sau, từ trên giường tỉnh lại, bà Vương nói Kim Liên, cháu là chị dâu, cháu nên về nhà nấu cơm cho Nhị lang và Nguyệt Nhi.

Kim Liên nói, bà Vương ơi, người ta đang tân hôn say đắm, cháu trở về thực ra sẽ làm người ta ngại đấy, bà cho cháu ở đây hai ngày dạy Vận Ca mấy chữ. Bà Vương bán trứng trà của bà, Kim Liên dạy Vận Ca viết chữ, dạy cậu viết Triệu Tiền Tôn Lý , viết nhân chi sơ tính bản thiện , lại viết Bắc Kinh, Trịnh Châu, Lạc Dương, đều là những nơi tốt đẹp, lúc này trưởng thôn đến, dẫn theo cả phó trưởng thôn, kế toán, ủy viên phòng kinh tế và cán bộ phụ nữ. Dường như ngoài Nhị lang, ban bệ trong thôn đều đến cả. Họ đứng ở trước cửa quán trà của bà Vương, nói vài câu gì đó với bà Vương, khiêm tốn đứng chen chúc trong quán của bà, ngồi trên giường, ngồi trên ghế, hoặc là ngồi ở bậc cửa. Bà Vương nói, Kim Liên, trưởng thôn tìm cháu có việc này. Kim Liên vừa không hiểu vừa kinh ngạc, Vận Ca lúng túng kéo tay Kim Liên. Cán bộ phụ nữ thôn liền nhiệt tình kéo Vận Ca vào lòng. Trưởng thôn nói, bà Vương, phố Lưu đổi thành trấn rồi, cháu sẽ xây cho bác hai gian nhà ở đoạn phố phồn hoa nhất, ngoài bán trứng trà, bác còn có thể bán nước trà, cho thuê cờ tướng, những người nhàn rỗi sẽ kéo đến, bác còn có thể lắp thêm một bộ điện thoại đường dài để thu phí. Bà Vương nói, tôi ngoài bảy mươi rồi, đêm đêm gặp ác mộng, sợ không chờ được đến ngày đó. Trưởng thôn nói Kim Liên bảo bác chờ được thì bác sẽ chờ được, bây giờ phố Lưu có trở thành thị trấn hay không là trông chờ cả ở Kim Liên đấy.

Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía Kim Liên.

Mặt Kim Liên đỏ bừng như có lửa đốt.

Trưởng thôn nói, cháu ngồi xuống, Kim Liên.

Kim Liên cuộn cuốn vở tập viết của Vận Ca trong tay, nói chú họ, cháu ngồi cả ngày rồi, để cháu đứng một lúc.

Trưởng thôn nói, bao lâu cháu không đi trò chuyện với cô cháu rồi.

Kim Liên nói, Nhị lang ngày nào cũng tìm Nguyệt Nhi, không thể cả nhà đều đổ dồn đến nhà chú được.

Trưởng thôn nói, thân thích lại càng thêm thân thích, cháu nên đến chơi với cô họ hàng ngày mới phải chứ, bà ấy không ngày nào là không nhắc cháu.

Kim Liên nói, chú họ, chú tìm cháu có việc sao?

Trưởng thôn cúi đầu nói, cầm tay xoa xoa lên mặt vẻ khó xử.

- Kì thực không biết nói thế nào, nói ra sợ cháu mắng chú.

Kim Liên nói,

- Vì Nhị lang và Nguyệt Nhi sao? Họ vẫn tốt mà.

Mặt trưởng thôn thoáng qua một chút u tối,

- Chúng có chết chú cũng không thèm quan tâm, chú chỉ lo việc của toàn thôn, chỉ lo việc phố Lưu trở thành thị trấn, chỉ đến cầu cứu Kim Liên sẽ vì phố Lưu giúp chú một lần.

Kim Liên nói,

- Chú họ, chú nói đùa gì thế, phố Lưu trở thành thị trấn, cháu có thể giúp gì.

Trưởng thôn nói,

- Chủ nhiệm Lý trên địa khu không đồng ý phố Lưu trở thành thị trấn, nhưng chủ nhiệm Lý thiếu một bảo mẫu, cháu theo ông ấy đi đến nhà ông ấy ở Lạc Dương giúp đỡ một thời gian, ông ấy sẽ đồng ý phố Lưu chúng ta trở thành thị trấn.

Kim Liên nói,

- Cháu không biết nấu cơm cho người thành phố ăn, giặt không sạch áo người thành phố mặc.

Trưởng thôn nói,

- Cháu đi thì thôn sẽ phát lương cho cháu, mỗi tháng cháu cần một nghìn, hai nghìn, ba nghìn đều được.

Kim Liên nói,

- Tiền không ít, nhưng cháu có tiệm thời trang, không thiếu tiền tiêu.

Trưởng thôn nói,

- Cháu đi thì sẽ giúp mấy vạn nhân khẩu phố Lưu, mấy vạn người được giúp đỡ đều cảm ơn cháu.

Kim Liên nói,

- Cháu không đi đâu, chồng cháu vừa mất nửa năm, cháu là quả phụ, lại đang đại tang, cháu không nên đến ở nhà người ta.

Trưởng thôn nói,

- Cháu đi đi, cháu đi rồi trong thôn sẽ đối xử với anh ta như liệt sĩ, sẽ dựng một tấm bia trước mộ, sau này cháu sẽ là người nhà của liệt sĩ, dù thế nào thôn cũng sẽ chăm sóc cháu.

Kim Liên nói,

- Cháu phải về nhà mẹ đẻ, mấy tháng rồi cháu chưa về nhà mẹ đẻ, cháu muốn về ở mấy ngày.

Trưởng thôn nói,

- Cháu không đi cháu sẽ đắc tội với người toàn thôn, đắc tội với toàn thôn, sau này cháu làm sao sống được ở phố Lưu nữa? Cháu đi thì cháu giúp được cả thôn, cả thôn ai cũng kính trọng cháu. Ngay cả trưởng thôn ta cũng phải kính trọng cháu.

Kim Liên nói,

- Đi hay không cháu phải nghe Nhị lang nói một câu, chú ấy nói cháu đi cháu sẽ đi, chú ấy nói không cho cháu đi cháu sẽ không đi.

Có người liền gọi Nhị lang đến. Nhị lang cả ngày bận rộn duy trì an ninh trật tự, sợ rằng trong thời gian tổ kiểm tra đến phố Lưu sẽ xảy ra các vụ cân điêu hay đánh lộn thường thấy. Đánh nhau kiện cáo thì sẽ động tới Ủy ban thôn. Động tới Ủy ban thôn thì sẽ động đến tổ trưởng Lý của tổ kiểm tra, lúc đó tổ trưởng Lý sẽ có ấn tượng không tốt với phố Lưu, sẽ không đổi thôn thành trấn nữa. Khi Nhị lang đến quán trà, mặt trời đã sắp xuống non tây, người đi chợ đã bắt đầu lục tục tản về nhà khắp bốn phương tám hướng, toàn là những khuôn mặt mệt mỏi, xanh xạm, khi đến người trên vai nặng thì bây giờ trên vai nhẹ, người trên vai nhẹ thì giờ lại nặng. Tiếng đòn gánh kêu kĩu kịt trong ánh chiều tà rực rỡ, bước chân lộn xộn nhưng rõ ràng, giống như đàn ngựa sau khi chạy mệt cả một ngày trở về chuồng bước lẹp xẹp trước quán trà của bà Vương. Nhị lang vừa đến đã biết việc gì, đứng trước cửa nhà bà Vương, mặt trời như máu chiếu vào khiến khuôn mặt còn nhem nhuốc trong lớp bụi trần của cậu trở thành màu nâu nhạt, giống như một mảnh vải ướt màu đỏ cũ kĩ giăng trên khuôn mặt. Nhìn thấy Kim Liên, chiếc khăn ướt màu đỏ đó lại càng thêm đỏ, giống như đang bị nhúng vào trong nước nhuộm.

Kim Liên nói,

- Nhị lang, Ủy ban thôn bảo tôi đi đến nhà chủ nhiệm Lý ở Lạc Dương hầu hạ người ta.

Trưởng thôn nói,

- Không phải hầu hạ, mà là giúp đỡ một thời gian.

Kim Liên nói,

- Nhị lang, chú nói đi hay không?

Nhị lang ngẩng đầu lên, buông một hơi nói,

- Đi chứ.

Kim Liên nói,

- Chú nghĩ kĩ rồi hãy nói có đi hay không.

Nhị lang nói,

- Không cần nghĩ, cần gì phải nghĩ kĩ chứ? Vì mấy vạn nhân khẩu ở phố Lưu, là vì tương lai dài lâu của phố Lưu, sao có thể không đi đây.

Kim Liên nói,

- Chú hãy nghĩ kĩ thêm đi.

Nhị lang nói,

- Chị dâu, còn phải nghĩ gì nữa, chị đi đi, đi vì nhà chúng ta, vì tương lai của chị ở phố Lưu, vì tiền đồ của em, chị nên đi đi.

Kim Liên nói,

- Chú thực sự để tôi đi?

Nhị lang nói,

- Đương nhiên để chị đi.

Kim Liên nói,

- Chính chú để tôi đi đấy nhé.

Nhị lang nói,

- Chị đi đi, trời sập thì em sẽ chống.

Kim Liên quyết định sẽ đi.

Đêm đó, Kim Liên được trưởng thôn dẫn đi rót vài cốc rượu cho chủ nhiệm Lý trong tiệc tối. Sau khi chủ nhiệm Lý nhìn người, hỏi vài câu như đã hỏi trưởng thôn, như nhà em còn có ai? Chồng bị mắc bệnh gì? Không có con cái sao? Có câu Kim Liên trả lời như thực tế, có câu trả lời lấy lệ, như khi hỏi chồng nàng mắc bệnh gì, Kim Liên và trưởng thôn đều nói là bệnh xuất huyết não, còn vì sao tuổi còn trẻ thế lại mắc xuất huyết não thì chủ nhiệm Lý không tiện hỏi, cũng không ai giải thích dài dòng. Tóm lại, chủ nhiệm Lý nghe Kim Liên nói nàng bằng lòng đến giúp đỡ ở nhà chủ nhiệm Lý, nghe Kim Liên nói có thể đến nhà chủ nhiệm Lý giúp đỡ có lẽ là phúc phận của người dưới thôn chúng em, chủ nhiệm Lý liền nói, tối nay tôi không ở phố Lưu các bạn nữa, tôi sẽ đến thôn của huyện bên ngay trong đêm, không cho phép họ đổi thôn thành trấn nữa, tôi phải đi làm công tác tư tưởng, phải nói chuyện kĩ lưỡng với Ủy ban thôn bên họ.

Trưởng thôn nói, chủ nhiệm Lý, vài vạn nhân khẩu phố Lưu cảm ơn ông, sau khi phố Lưu trở thành thị trấn, chúng tôi sẽ đúc một bức tượng của ông ở vườn hoa trung tâm phố.

Chủ nhiệm Lý nói, chúng ta đều là Đảng viên, đều là cán bộ Đảng, không ai được làm chuyện sùng bái cá nhân, dựng bia chép sử. Nói anh dựng tượng tôi ở đó, tôi lập tức đóng con dấu thôn đổi trấn sang báo cáo nhà người ta.

Trưởng thôn nói, Kim Liên, hôm nay cháu đi nhờ xe của chủ nhiệm Lý về nhé, đến Lạc Dương một thời gian, khi trở về chú sẽ đưa dân cư toàn trấn đứng chật đường đón cháu.

Kim Liên đi ngay trong đêm đó. Kim Liên không ngồi xe con với chủ nhiệm Lý, bởi vì chủ nhiệm Lý thực sự phải đến thôn của huyện bên làm công tác tư tưởng, đến bên đó rút lại lời nói của ông ta. Phó huyện trưởng sắp xếp cho Kim Liên ngồi trên chiếc xe Santana hào nhoáng, bảo nàng đến phòng khách của huyện trước chờ chủ nhiệm Lý. Sau khi huyện phó đi cùng với chủ nhiệm Lý, chiếc xe đó liền dừng trước cửa nhà Kim Liên, dừng trước cửa tiệm thời trang Kim Liên. Kim Liên về nhà thu xếp hành lí, mang theo những quần áo nàng cần mang theo, tất nhiên cũng phải cầm theo chút tiền lẻ. Kim Liên thu dọn xong xuôi thì đã chín giờ đêm rồi, nàng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy trưởng thôn, Nhị lang và Nguyệt đứng trong sân dưới ánh đèn hiên, không ai nói một lời, mặt đầy cung kính, giống như người họ đứng đợi không phải là Kim Liên, mà là huyện trưởng, tỉnh trưởng, là chủ nhiệm Lý chuyên quản việc quy hoạch thôn trấn của địa khu. Khi Kim Liên ra khỏi nhà, nàng bước nhẹ chân, Nhị lang liền hoang mang bước lên trước đón hành lí của nàng trong tay, nói khẽ, chị, trưởng thôn đồng ý để nhà mình thầu khách sạn Uông Gia và siêu thị nông cụ ở đầu thôn rồi, còn đồng ý nửa năm, một năm sau sẽ đưa em đến trường Đảng bổ túc, rồi trở về làm phó trưởng trấn. Kim Liên không nhìn Nhị lang, chỉ nói tốt rồi, rồi đến trước mặt trưởng thôn. Nguyệt ở sau lưng bố cô ta nói, chị dâu, chị đi nhé.

Kim Liên nói, Nguyệt Nhi, cô và Nhị lang hãy sống hạnh phúc viên mãn nhé, tiệm thời trang trước cửa kì thực là cái cây hái ra tiền. Trưởng thôn nói, cháu yên tâm đi đi Kim Liên, tiệm thời trang chú sẽ bảo Nguyệt Nhi hoặc người khác thay cháu kinh doanh, lập sổ thanh toán cẩn thận, khi cháu trở về mở sổ ra là sẽ nhìn thấy thu nhập khiến cháu phải kinh ngạc.

Trong lúc nói chuyện đã ra đến bên ngoài cửa.

Cảnh tượng bên ngoài thực sự làm Kim Liên kinh ngạc. Cho dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, trên phố lớn đèn đường sáng tỏ, đủ màu lấp lánh, tất cả mọi ánh đèn, những đèn cửa, đèn phòng của các căn nhà mặt đường đều bật, sắc màu lộng lẫy, ngay cả bầu trời cũng lấp la lấp lánh. Cơ hồ mấy vạn nhân khẩu phố Lưu đều từ nhà đi ra, già trẻ trai gái đều chen chật ních trước cửa nhà Kim Liên, từ bậc thềm nhìn về phía đông, không nhìn thấy đoàn người dài tới đâu; nhìn sang phía tây, trong hoa viên trung tâm giao giữa đường Tây Môn và đường Hương Đô, mọi người đầu sát đầu, vai kề vai, ngay cả thềm gạch của đài phun nước hoa viên cũng đầy ắp người đứng.

Mọi người không ai nói gì cả, tất cả ánh mắt đều đổ về phía cửa nhà Kim Liên, dồn lại trên người Kim Liên. Kim Liên có thể nghe thấy cả tiếng thở của mọi người, có thể nghe thấy tiếng ánh mắt của họ đập nhau bôm bốp. Nàng lướt ánh mắt trên đầu đám người hiếu kì, nhìn thấy đứng ở hàng đầu tiên là các cán bộ của Ủy ban thôn, tiếp sau là những người được gọi là ông chủ, giám đốc có máu có mặt ở phố Lưu, và những người vợ đã trở thành bà chủ, những cô con gái đã trở thành thiên kim tiểu thư của họ, phía sau nữa là những người phục vụ trong các cửa hàng, và những thôn dân bình thường của phố Lưu. Kim Liên muốn nhìn thấy bà Vương và Vận Ca trong vòng thôn dân đó, nàng chầm chậm nhìn qua nhìn lại, nhưng không thấy bà Vương và Vận Ca đâu. Trưởng thôn đã tự tay mở cửa chiếc xe con, ông ta nói Kim Liên, cháu tìm ai? Kim Liên nói, không tìm ai. Rồi lại nói trưởng thôn, phố Lưu trở thành trấn, chú phải tìm cho bà Vương một chỗ phồn hoa xây hai gian nhà, phải để Vận Ca đến trường đi học. Trưởng thôn nói Kim Liên, nếu chú không giữ lời thì có còn là người nữa không? Về sau công việc trên trấn chú có thể làm gì được nữa?

Kim Liên liền đi về phía trước chiếc xe.

Nhị lang đặt hành lí của nàng vào cốp xe.

Kim Liên dựa vào cửa xe, lại nhìn đám người, dường như không nhìn thấy cái gì đó thì nàng không muốn lên xe vậy.

Theo ánh mắt của nàng, trưởng thôn cũng quét ánh mắt một lượt trên đám người, rồi lại quay đầu nhìn Kim Liên nói, Kim Liên, trông cậy vào cháu đấy, chú thay mặt cho mấy vạn nhân khẩu phố Lưu nhờ cháu. Ông ta vừa nói vừa khom lưng, cúi người cung cúc trước mặt Kim Liên. Theo đó, Nhị lang, Nguyệt, cán bộ Ủy ban thôn cũng khom lưng cúc cung trước Kim Liên. Tiếp sau đó, những người có máu có mặt, tầng tầng lớp lớp, hàng hàng vòng vòng, như thể bị lan truyền cũng cúc cung trước Kim Liên. Kim Liên nhìn thấy sau khi họ thẳng lưng lên, tất cả ánh mắt đều bi thương cầu xin nàng, mắt Kim Liên ươn ướt.

Kim Liên liền lên xe.

Đám người cũng chầm chậm tránh ra dọn lối đi cho Kim Liên

Kim Liên liền được một chiếc xe hào nhoáng chở đi.