← Quay lại trang sách

Chương 6

Một vầng trăng mảnh như sợi dây cung từ từ lộ ra sau đám mây, trên sườn núi đã bắt đầu bàng bạc sắc nước. Ông lão mơ hồ khẽ mở mắt, đăm đắm nhìn màn đêm xanh leo lẻo cầu khẩn, ông trời ơi, tôi sắp chết đói rồi, ông nhanh cho tôi một nắm lương thực đi, để tôi sống thêm mấy ngày nữa, ít nhất để tôi sống lâu hơn con chó, nó chết rồi tôi còn có thể chọn một chỗ đất tốt để chôn nó, không để cho chuột cướp mất nó, cũng là để nó đỡ phí một lần đến với thế gian này. Con chó chết rồi, ông lại để tôi sống lâu hơn cây ngô này, chính vì nó mà tôi mới ở lại, ông cũng phải để cho tôi có được thành quả thu hoạch chứ. Cây ngô trưởng thành rồi, ông cũng để tôi sống thêm mấy ngày, để tôi đợi đến lúc có một trận mưa, đợi đến khi người trong làng lánh hạn trở về dãy núi, tôi đưa bắp ngô giống cho dân làng, đây là hạt giống của cả một dãy núi, cả một thế giới. Ông lão vừa cầu khấn như vậy, vừa một tay sờ một lá ngô, tay kia bóc lớp da tróc trên ngực của mình ném xuống đất. Khi sắp đi ngủ, ông khe khẽ đặt hai chân lên lưng con chó, nói, ngủ đi, mù, ngủ rồi sẽ quên đói, không chừng đem giấc mộng đẹp làm được bữa no nê. Nói xong câu này, hai mí mắt của ông loạt soạt khép lại, lẹt xẹt chìm vào giấc mộng.

Khi ông lão đang ngủ say, đôi chân đặt lên lưng con chó của ông động đậy. Sau đó, tiếng chó sủa đập vào tai ông giống như viên đá xanh. Ông đột ngột ngồi dậy trên đất, nghe thấy trên sườn núi có một vùng tiếng chuột kêu rất khẽ, lại còn tiếng móng chân của đàn chuột chạy với tốc độ cao. Con chó đứng ở ngoài chiếu cói, đang hướng về phía sườn núi sủa liên hồi. Ông lão đi ra ngoài, vỗ vỗ đầu con chó, bảo nó về vòng chiếu cói canh giữ cây ngô. Đúng lúc đó trời sắp sáng, ánh trăng nhàn nhạt và trong suốt, có mùi thơm ẩm ướt mỏng dính trong không khí. Bò lên gác lều, ngồi ở bên đối diện với sườn núi, trước tiên ông lão ngửi thấy mùi chuột khai khai, màu đỏ sậm rất mạnh trong không khí, còn có mùi đất vù vù bay lên. Ông chớp chớp đôi mắt, nhìn thấy một đàn chuột màu đen giống như một tầng mây trên mặt đất đang gấp gáp men theo đường núi chạy về phía nam. Ông xuống gác lều. Ông sợ lũ chuột sẽ đột nhiên quay đầu lao về phía cây ngô này. Vội vã vào trong chiếu quây nhìn một cái, cây ngô vẫn thẳng đứng xanh biếc, con chó mù dỏng hai tai đen bóng cắm vào không trung. Nhất định không được sủa, ông lão sờ tai con chó nói, không thể nhắc nhở lũ chuột ở đây có người ở, chúng biết nơi có người thì sẽ có lương thực để ăn.

Lúc này, âm thanh như tiếng mưa xối xả trên sườn núi dần dần nhỏ lại. Ông lão vỗ vỗ đầu con chó, còn mình lặng lẽ mò mẫm đi về phía sườn núi. Khi đến bên sơn đạo, ông nhìn thấy thỉnh thoảng có mười con, mười hai con chuột lạc đàn kêu chói tai men theo đường đi về phía nam. Cho dù thế nào, ông lão cũng không dám tin, hóa ra trên mặt con đường sườn núi cứng như thép, lúc này đã có một lớp xám tro dày bằng ngón tay, móng chuột vết này giẫm lên vết khác, cả bề mặt con đường không có một chỗ nào trống có thể cắm kim.

Ông lão đứng bên đường kinh ngạc.

Ông lão nghĩ, chúng di cư về đâu thế?

Có lẽ trận đại hạn này sẽ tiếp tục mãi không biết bao giờ mới hết. Ông lão nói, nếu không phải tiếp tục hạn hán thì sao chúng lại phải chuyển đi như thế? Chẳng phải nói ngoài sợ không có nước, chuột chỉ cần có gỗ, có chiếu rơm thì chúng không sợ chết đói sao? Bây giờ đến chuột cũng chuyển nhà rồi, có thể thấy trận đại hạn này sẽ còn tiếp tục rất lâu nữa đấy. Ông lão một mình suy nghĩ, khi muốn quay người trở về, ông lại mơ hồ nghe thấy ở phía bắc có tiếng mưa rơi tí ta tí tách. Ông biết đó không phải mưa mà là đàn chuột đến. Người ông thắt lại, đứng ở trên cao mượn ánh trăng nhìn ra phía xa, mạch máu trên người ông lão lúc thì căng phồng lên, lúc thì đông cứng lại. Ông nhìn thấy thứ trèo qua sườn núi tràn về phía nam không phải chuột, mà là một cơn đại hồng thủy men theo đường mà giội xuống. Tiếng chuột xanh xanh tím tím ở phía trước nhất của đàn chuột như hồng thủy, lanh lảnh quái dị như sói hú dẫn đường, sau đó đội ngũ như ngọn triều, lúc dâng lúc hạ tràn về phía trước, sóng giội cuộn trào, đến gần thì âm thanh như mưa phùn trở thành tiếng mưa như xối phủ đất ngợp trời. Rất nhiều chuột đột nhiên nhảy lên giống như cá vọt lên mặt nước, lại rơi bộp một cái vào đàn chuột giống như rơi xuống mặt nước. Sắc trời đã bắt đầu hửng sáng, trong không khí màu xanh càng phát ra nhiều mùi khai, nhức mũi và khiến người ta sặc sụa. Hai tay ông lão đột nhiên ngấn đầy mồ hôi. Ông biết chỉ cần đội ngũ này quay đầu, ông, con chó mù và cây ngô đừng hòng sống sót trên thế giới này. Chúng đói phát điên rồi. Chuột đói phát điên lên thì đến tai, mũi của người cũng dám cắn. Ông muốn chạy về nói với chó mù, nhất định đừng gây ra một tiếng động nào, nhưng đã không kịp nữa rồi. Đàn chuột đen kịt giống như một đám mây mù cuộn về phía bên này, ông lão vội né người, núp vào dưới gốc cây hòe chỉ to như cánh tay, nhìn thấy mấy con chuột đi đầu hàng to vô cùng, toàn thân đều là lông xám bóng, đầu giống như con mèo hoặc là con chồn. Ông lão chưa bao giờ nhìn thấy chuột to như vậy. Ông lão nghĩ đây chính là vua chuột mà tổ tiên từng nói chăng. Mắt của mấy con vua chuột ở đầu hàng sáng màu lục, lấp lánh ánh sáng xanh. Chúng nhảy từng bước, từng bước như đàn ngựa phi, nhảy một bước ít nhất cũng xa ba thước, bụi đất tung lên giống như tấm thảm phủ trên lưng đội chuột. Ông lão muốn ho. Ông lấy tay ấn chặt yết hầu của mình không dám ho thành tiếng. Trời đã hửng sáng rồi, buổi sớm mát mẻ lại đến như thường lệ, trên bầu trời xanh như ngói, mây trắng toát như vẩy cá. Khỏi phải nói, tia sáng sắc nhọn của mặt trời e rằng còn bén nhọn hơn cả ngày hôm qua. Không sắc bén nhọn hoắt thì lũ chuột có tháo chạy như vậy không? Không sắc bén nhọn hoắt trời đất có đại hạn tuyệt diệt thế này không? Ông lão từ sau thân cây đi ra, phát hiện không có một con chuột nào nhìn thẳng ông một cái. Thứ chúng sợ không phải là con người nữa, mà là bầu trời và mặt trời, là đại hạn khốc liệt tuyệt diệt thế giới này. Ông đứng yên không động đậy bên đường, nhìn đàn chuột chít chít chạy qua, nghe thấy chuột không ngừng rơi xuống đường lộp bộp, lộp bộp giống như quả hồng mềm chín nhũn. Ông không hiểu, những con chuột này nếu chồng lên nhau sẽ to hơn cả một đỉnh núi, chúng làm thế nào để tập hợp lại cùng nhau? Vì sao chúng thống nhất di chuyển về phía nam giống như có một hiệu lệnh vậy? Phía nam là nơi nào? Nơi đó có nước có lương thực, không có ánh nắng sao? Phương đông có ánh mặt trời vàng tươi lấp lánh rồi, ông lão đột nhiên phát hiện mắt của tất cả lũ chuột đều biến thành màu đỏ sáng, từng hạt, từng hạt bên đường giống như một mảng hạt châu đang lăn. Có trăm nghìn con chuột bị ép xuống mặt đường chạy về hai bên ruộng, loáng một cái đã không biết biến mất ở chỗ nào.