← Quay lại trang sách

Chương 8

Cuối cùng, khi ông lão tìm thấy ngọn suối bên sườn núi đó thì hoàng hôn đã đến gần. Trong ánh sáng của hoàng hôn đến gần đó, trước tiên ông nhìn thấy cát trắng dưới chân có màu đỏ nhạt, chân bỏng rát vì liên tục đi nửa ngày đường, chợt cảm thấy dễ chịu vì mát mẻ. Giẫm lên cát ướt đi vào trong rạch, đợi đến khi cảm thấy sự chật hẹp của con rạch dường như làm cho vai ông bị đau, tiếng giọt nước như tiếng nhạc liền truyền đến. Ông lão ngẩng đầu lên, có một vùng xanh rộn ràng bỗng chốc bay đến trước mắt.

Trong lòng âm vang niềm vui, ông đứng lại.

Đã năm tháng nay, ông không nhìn thấy cỏ xanh nhiều như vậy, dường như ông đã quên thảm cỏ có hình dạng thế nào rồi. Cỏ râu rồng, cỏ tranh xanh, lẫn lộn giữa đám cỏ còn có những bông hoa nhỏ nhỏ màu trắng, màu đỏ và hoa gì đó hai sắc trắng đỏ nở rộ. Trong cái nóng oi bức ửng đỏ, đột nhiên xen lẫn mùi cỏ xanh đượm quánh, ngọt ngào tươi nguyên, trải ra ở đáy rạch một cách hào phóng có thanh có sắc. Cổ họng của ông lão đột nhiên thấy ngứa. Ông muốn uống nước, cơn khát đột nhiên ập đến không thể nào kháng cự, cứng lại trên đôi môi luôn khô nẻ. Ông đã nhìn thấy một vũng nước to bằng cái sàng dưới vách đá nhỏ giọt cách đó mấy bước về phía trước. Vũng nước được che phủ trong một đám cỏ xanh to bằng nửa cái mành cửa, dường như những cây cỏ này từ dưới mặt kính xanh mọc lên mặt trên của kính.

Nhưng đúng lúc ông lão muốn quăng thùng nước, chạy nhanh đến bên vũng nước uống một hơi thoải mái, bước chân của ông chợt sững lại ở đó. Ông nuốt một miếng chất nhầy dính quèo quẹo rồi đứng lại bất động. Ông nhìn thấy sau bụi cỏ đó có một con sói đang đứng, một con sói vàng to bằng con chó mù. Đôi mắt con sói vừa xanh vừa sáng. Đầu tiên, con sói vàng kinh ngạc vì sự xuất hiện của ông, sau đó khi nhìn rõ đôi thùng đựng nước mà ông gánh, đôi mắt đó liền trở nên thù hận và hung hãn, đến chân trước cũng khẽ cong lên, như chuẩn bị cho một cú chồm.

Ông lão đứng yên không động đậy, đôi mắt nhìn con sói không chớp. Ông hiểu rằng con sói này không chạy trốn là vì chỗ nước suối này. Len lén ép mí mắt xuống một chút, ông lão liền nhìn thấy bên trên cỏ nước có rất nhiều lông, có xám, có trắng, có nâu đỏ. Có lông cầm thú, có lông chim. Khi ông lão đột nhiên ý thức được con sói này đang đợi những con thú con chim đến uống nước bên suối, trong lòng có chút run sợ. Ông thấy nó gầy đến mức như vậy, có lẽ nó đã ở đó đợi ăn ba ngày, năm ngày rồi. Ông lão nhìn thấy trên một hòn sa thạch cách xa hai bước có vết máu đỏ đã khô nhạt, có rất nhiều đầu chuột ăn còn sót lại giống như táo hỏng, quả óc chó hỏng và xương cốt màu xám dài dài ngắn ngắn khác nữa, bây giờ mới ngửi thấy trong mùi tanh tươi lành lạnh, còn có mùi thịt thối rữa xám nhờ nồng nặc. Hai tay nắm chặt đòn gánh của ông lão toát một lớp mồ hôi, hai chân khẽ run lên, con sói vàng đó liền tiến lên một bước nhỏ về phía ông. Chính trong khoảnh khắc này, con sói vàng áp lại gần, khi giẫm lên đám cỏ tạp phát ra tiếng động lạo xạo, ông lão nhanh chóng cúi người xuống, giơ mạnh đòn gánh lên trời, nhắm trúng vào đầu con sói đang bất động.

Con sói vàng và ông cứ giằng co như thế.

Cuối cùng, con sói vàng bị đòn gánh và thế võ của ông lão ép phải lùi nửa bước, trở về chỗ nó đứng lúc trước, ánh sáng xanh trong con mắt tròn thù hận chiếu sắc vàng xuống mặt đất.

Ông lão dõi ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của sói vàng.

Con sói vàng cũng dõi ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông.

Trong hẻm núi vắng vẻ, ánh mắt ông lão và con sói đập vào nhau, vọng lại tiếng lốp bốp của ánh mắt sắc lẹm cháy rực. Trên sườn núi, một giọt nước suối nhịp nhàng nhỏ xuống, âm vang xanh biêng biếc như tiếng nổ chấn dộng cả tai. Mặt trời sắp xuống núi rồi. Thời gian trôi nhanh như bầy ngựa phi đi trong ánh mắt chọi nhau của người và sói. Màu đỏ máu trên vách núi phía trước bắt đầu nhạt dần, có khí lạnh từ trên núi dần dần thấm xuống dưới núi. Không biết bắt đầu từ khi nào, trên trán ông lão có một lớp mồ hôi, sự mệt mỏi bắt đầu từ dưới chân xuất hiện, từ dưới lên trên, lan rộng lên ống đồng và đùi. Ông biết mình không thể cứ giằng co mãi như thế được. Ông đã đi một ngày đường, còn con sói lại nằm ở đây một ngày. Ông một ngày không được hớp nước, còn con sói lại canh giữ con suối, có thể uống bất kì lúc nào. Ông trộm liếm đôi môi khô nẻ, cảm thấy đầu lưỡi treo trên da môi giống như treo trên một lớp bụi gai. Ông nghĩ, sói à, giữ cái vũng nước này mày có thể uống hết không? Ông nói, này, mày cho tao một gánh nước, tao nấu cho mày một bát canh tấm ngô. Khi nói như vậy, cái đòn gánh bằng gỗ liễu trong tay ông nắm càng lúc càng chặt, đầu đòn gánh nhắm vào trán con sói, đến cái móc buộc bằng dây thừng rủ xuống hai đầu đòn gánh cũng đứng im không lắc lư.

Nhưng chính lúc này, ánh sáng trong mắt con sói vàng lại dịu dàng trở lại. Cuối cùng nó đã chớp chớp mắt, mặc dù chớp một cái liền mở ra ngay, ông lão vẫn nhìn thấy rõ trong ánh mắt xanh rắn đanh của nó đã có chút màu sắc mềm mại của nước.

Ông lão nghe thấy tiếng mặt trời xuống núi giống như tiếng lá rụng từ phía núi bên kia bay lại. Ông thử đặt cái đòn gánh đang chỉ vào trán con sói xuống, cuối cùng để hẳn lên trên bụi cỏ.

Ông lão nói, ngày mai tao sẽ mang cho mày một bát cơm.

Con sói vàng thu hai chân trước đang gập xuống lại, rồi quay đầu lùi một bước. Ông lão nói, mày đi đi, ngày mai tao chắc chắn sẽ đem cho mày chút gì ngon. Lúc này, con sói dường như quả thật nghe hiểu lời ông, từ từ quay đầu, lại lùi về phía sau hai bước, chầm chậm từ tốn đi vòng qua bên hồ nước, đi về phía đầu con rạch một cách uể oải. Đi được vài bước, nó vẫn còn quay đầu lại nhìn nhìn, tiếng bước chân hoang vắng mà hiền hòa, vọng lại từ mạnh đến yếu trong khe rạch hẹp dài này. Ông lão cứ nhìn về điểm rẽ chỗ con sói vàng đi qua mấy chục bước, đòn gánh tuột từ tay xuống đất, ông đột nhiên ngồi xuống mềm nhũn, lau lau mồ hôi trên trán, không kìm nén được một cơn rùng mình, lúc này mới biết, đến cái quần vải cộc màu trắng duy nhất trên người cũng bị mồ hôi ướt dính lại trên đùi.

Thở ra một hơi thật dài, ông lão ngồi trên mặt đất rồi không còn sức đứng lên nữa. Ông cứ ngồi như vậy, nhích mấy bước về phía trước, đến bên vũng nước, nằm xuống uống nước suối ừng ực như bò uống. Nước từ cổ họng vào, nuốt chảy xuống giống như một làn gió mát ngọt ngào ẩm ướt chảy xuyên qua con ngõ cháy lửa. Trong chớp mắt, hơi nước ẩm mát từ kẽ răng thấu xuống tận bàn chân. Ông uống một hơi căng đầy bụng nước, lại đã rửa mặt mát mẻ, khi nhìn ánh mặt trời trên đỉnh vách núi vẫn dày như tờ giấy da bò [3] , liền xách thùng đổ đầy nước, đặt thùng bên hồ nước cởi quần cộc ra.

Ông lão tắm rửa một trận bên vũng nước.

Trong khi tắm, ông lão nói, sói vàng ơi sói vàng, hôm nay mày cho tao một gánh nước, ngày mai tao sẽ nấu cho mày một bát tấm ngô được không? Đến đâu kiếm đồ ăn ngon cho mày đây? Nhưng tao nhận lời rồi, dù sao cũng phải thực hiện, vậy thì mang cho mày mấy con chuột nhé, tao biết mày thích ăn thịt. Ông lão nghĩ, tao già rồi, sức yếu rồi, không thể không nhường mày. Nếu mười năm trước, hay chỉ mấy năm trước thôi, đừng nói đến chuyện mang cho mày mấy con chuột để ăn, có thể tha cho mày đi dưới đòn gánh cũng coi như tao đại từ đại bi rồi. Ông lão lẩm bà lẩm bẩm, tay làm miệng nói, sau khi làm cho vũng nước trong biến thành nước đục, lại đái một bãi bên vũng nước, ánh mặt trời dày như tờ giấy trên đỉnh vách núi liền mỏng thành một vệt đỏ nhạt.

Ngắt hai nắm cỏ xanh rải lên trên mặt thùng nước, ông lão bắt đầu gánh nước từ từ đi về phía cửa con rạch. Hai thùng nước nặng khiến cho cái đòn gánh cong như cánh cung, lắc lư bước thấp bước cao, cỏ xanh trong thùng ngăn không cho nước bắn ra. Tiếng đòn gánh ken két nặng nề, loạng choạng đụng vào khe núi vọng ra đến cửa con rạch. Ông lão nghĩ, mình thực sự đã già rồi, mình nên đi chậm lại, trước khi hoàng hôn đến hẳn, leo lên được con đường trên sườn núi thì chẳng cần phải sợ gì nữa. Ánh trăng sẽ đưa mình về nương, cả đêm phun nước lên cây ngô, bệnh đốm lá đó sẽ không lít cha lít chít lan ra nữa.

Ông lão đi chầm chậm, thật không ngờ, mới đi một đoạn trong khe núi, đột nhiên lại có một đàn sói đã chặn ở cửa con rạch.

Con sói vàng như chó mù đó đi trước dẫn đường, khi đến cửa con rạch nhìn thấy ông lão từ trong rạch đi ra, chúng đột nhiên đứng lại. Cũng chỉ đứng lại trong khoảnh khắc, con sói vàng dẫn đường ở phía trước, quay đầu nhìn một cái đã dẫn bầy sói mạnh bạo đi gần về phía ông. Toàn thân ông lão nổ ầm một tiếng lớn, ông biết mình đã rơi vào cạm bẫy của con sói đó. Ông hiểu con sói đó không phải là để ông gánh nước đổi lấy đồ ăn, mà là đi đâu đó gọi bầy sói đồng loại đến. Ông nghĩ, mình không tắm thì tốt biết bao, không ngồi nghỉ bên vũng nước thì tốt biết bao; nghĩ mình rời đi nhanh một chút khỏi chỗ này, bây giờ đã bò lên sườn núi để bầy sói này vồ hụt thì tốt biết bao. Vừa nghĩ như vậy, ông vừa cố ra vẻ trấn tĩnh, trời không sợ đất không sợ, không vội không vàng gánh thùng nước đến một chỗ đất bằng rồi đặt xuống, ung dung lấy đòn gánh từ móc thùng nước ra, quay người, cầm đòn gánh như không coi đàn sói ra gì, bất ngờ đi về phía đàn sói. Bước chân của ông không vội vàng, không hoang mang, cái móc trên đầu đòn gánh vung vẩy trước và sau tay ông. Đàn sói nghênh đón bước chân ông tới, ông cũng nghênh đón đàn sói tới. Khoảng cách hai mươi mấy bước nhanh chóng ngắn lại, đến khi chỉ còn mười mấy bước, ông lão vẫn ung dung bước dài về phía trước, dường như muốn đi thẳng vào giữa bầy sói.

Bầy sói bị sự trấn tĩnh của ông lão hù dọa, đột nhiên bước chân của chúng nhẹ đi, đứng ở cửa con rạch không động đậy.

Ông lão cứ đi thẳng về phía trước.

Lúc này, hai con sói vàng ở hàng đầu lùi lại phía sau. Bước lùi này khiến cái vô căn vô cứ lơ lửng trong lòng ông lão có chút trở thành sự thực. Ông bắt đầu bước dài hơn, nhanh nhẹn mà mạnh mẽ, tiếng bước chân chấn động đến mức có ít cát vụn từ trên vách đá rơi xuống. Mắt đàn sói trân trân nhìn. Ông lão đi đến đoạn hẹp giống như cổ chai của con rạch, liếc mắt một cái nhìn vách núi dựng đứng hai bên con rạch, ông lão không đi nữa. Ông lão chọn cửa con rạch chỉ rộng bằng hai bước chân, biết rằng bầy sói vàng này không thông qua đoạn yết hầu của con rạch này, không thể vòng ra sau lưng để bao vây ông, liền đứng ở chính giữa yết hầu của con rạch.

Thứ còn lại chính là giằng co.

Ông lão đã uống đầy bụng nước, đói và khát đều bị nước suối ép đi rồi. Ông nghĩ mình chỉ cần đứng ở chỗ yết hầu của con rạch, cố gắng không ngã xuống, có thể mình sẽ còn sống để đi ra khỏi con rạch này. Mặt trời cuối cùng đã thu nốt những vệt màu đỏ còn sót lại của nó. Hoàng hôn lại đến như mọi ngày, sắc trời trong con rạch giống hệt thân hình của bầy sói vàng. Sự tĩnh mịch trong hoàng hôn phát ra tiếng động khe khẽ, bắt đầu theo không trung của vách con rạch giáng xuống. Ông lão đếm đếm, những con sói vàng vẫn không hiểu vì sao ông lại ung dung đến vậy, tổng tộng có chín con, ba con to, bốn con cỡ bằng con chó mù, còn hai con dường như là mới sinh năm nay.

Ông lão đứng như một cái cây cắm ở đó.

Một mảng ánh mắt xanh lét long lanh trong đám sói, giống như hạt trân châu treo trên không trung. Sự tĩnh lặng chết chóc đen đặc của dãy núi đè lên đỉnh đầu ông lão và bầy sói. Ông lão không động đậy. Ông lão cũng không tạo ra một chút âm thanh nào. Khi bầy sói dường như hiểu rằng ông lão vừa nãy nhanh nhẹn như vậy chính là để chiếm đoạn yết hầu của con rạch, có một con sói già phát ra tiếng hú xanh đỏ dõng dạc. Tiếp theo, bầy sói liền ướm thử móng chân đi về phía ông.

Ông lão cầm đòn gánh trong tay chống mạnh xuống trước mặt.

Bầy sói đứng lại.

Hai bên cách nhau bảy, tám bước, mượn ánh tà dương cuối cùng trước hoàng hôn, ông lão nhìn thấy trong ba con sói già, có một con đi chính giữa bầy sói, bên tai trái của nó thiếu một chiếc răng, chân còn hơi thọt. Ông lão bắt đầu đưa mắt nhìn lên người nó. Người và sói cứ giằng co một lúc như thế, quả nhiên là con sói già đó lại phát ra một tiếng hú trầm khàn, bầy sói lại bắt đầu tiến thử về phía ông. Khi còn cách năm bước, sáu bước, ông lão vung mạnh đòn gánh lên không trung, hai tay nắm chặt, nhằm vào chính giữa bầy sói, nhắm vào đầu vua sói.

Bầy sói đứng lại lần nữa.

Ông lão nhìn chằm chằm vua sói, đuôi mắt lướt qua những con sói khác. Trong chín con sói đó, ông nhìn thấy mắt con sói sáng nhất không phải là ba con sói già, cũng không phải là bốn con sói mới lớn, mà là hai con sói nhỏ lúc thì đi lên phía trước, lúc lại đi ở giữa. Ánh mắt của chúng sáng trong, có một lớp sắc nước dưới ánh mặt trời trong mắt, hơn nữa trong sắc nước đó còn có một lớp kinh sợ và hoảng loạn. Chúng thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn vua sói. Vua sói cũng thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu xanh đỏ chỉ có chúng mới hiểu được. Sắc sáng cuối cùng trước hoàng hôn cũng biến mất, màu đen như mực từ đỉnh đầu phủ xuống. Mắt sói trong màn đêm loang loáng ánh sáng của hồ nước xanh biếc. Có một mùi tanh khai của bầy sói từ cửa rạch bổ đến. Mùi khai này không giống như mùi khai của chuột, nó hiện lên vừa thanh đạm lại vừa vô cùng rõ rệt, không nồng nặc mà sền sệt như mùi khai của chuột. Ông lão nghĩ đến cây ngô đó, nghĩ vết đốm khô trên thân cây có lẽ đã lan ra toàn bộ lá cây rồi, có lẽ đã lan xuống cả thân cây rồi. Ông lão nghĩ, chỉ cần không nhiễm vào ruột cây, chỉ cần ngọn cây ngô vẫn có mầm xanh thì vẫn cứu được. Khi ông lão đang nghĩ, lại nghe thấy một tiếng hú dài chắc nịch của vua sói, trên người run lên một chút, chớp mắt mạnh một cái, lại vội nói với mình, ngoài bầy sói ra, lúc này ông không nên nghĩ đến bất kì điều gì nữa, nếu nghĩ nữa thì ông sẽ phải chết trong miệng bầy sói này. May mắn là khi ông lão nghĩ đến đó, ánh mắt xanh lét của bầy sói không nhìn ra. Một tiếng kêu của vua sói, khi bầy sói lại sắp nhích lên phía trước, ông lão cầm đòn gánh huơ huơ, tiếng móc ở đầu đòn gánh va vào vách đá lạnh lẽo truyền đi, bầy sói nhích lên phía trước một bước rồi lùi lại.

Giằng co giống như cầu treo bắc trên ánh mắt của ông lão và vua sói, mỗi lần họ chớp mắt, sự giằng co đó lại lắc lư lắc lư phát ra những tiếng động kinh tâm. Trong đêm đen sau hoàng hôn này, ông lão không nhìn thấy thân sói ở đâu, ông nhìn mắt sói như viên trân châu xanh lục một màu không động đậy, chỉ cần những viên trân châu xanh lục đó có một viên di động, ông sẽ lắc cái đòn gánh có móc phát ra những âm thanh, lại đẩy những viên trân châu xanh lục đó lùi về. Thời gian và sự im ắng giống hệt con trâu già kéo xe, ý chí của ông lão trở lại trong sự giằng co từ từ chậm rãi. Vầng trăng đã xuất hiện, tròn như mắt của bầy sói, hôm nay không phải là mười lăm thì cũng là mười sáu phải không? Cửa rạch chỗ này có một lớp ánh sáng mỏng manh trong suốt, gió lạnh hiu hiu khiến ông lão cảm thấy trên lưng có mấy con giun bò nhúc nhích. Ông biết lưng mình toát mồ hôi. Ông cảm thấy sự chua xót nhưng nhức trên chân đang thấm lên người ông. Sự giằng co nặng nề hơn sự mệt mỏi của những ngày qua gấp nhiều lần, làm tiêu hao thể lực và tâm trí. Ông rất muốn nhìn thấy bầy sói vì đứng bất động như vậy sẽ mệt mà nằm xuống, cho dù chúng đứng mệt rồi, động cựa thân hình, vận động gân cốt một chút cũng được. Nhưng bầy sói lại không cử động chút nào. Chúng xếp thành hình cánh quạt cách năm, sáu bước nhìn ông, giống như những hòn đá đã trải qua rất nhiều gió thổi mưa dầm.

Ông lão nghe thấy tiếng lộc cộc vụn vỡ khi tròng mắt của chúng chuyển động, nhìn thấy những cọng lông xơ xác trên lưng chúng đung đưa, những sợi lông ma sát với nhau, có ánh lửa sắc mảnh đang lóe lên. Ông lão nghĩ, mình có thể thắng nổi chúng không? Ông lão nói, mi chết cũng phải thắng chúng. Ông lão nghĩ, mỗi con trong số chúng đều có bốn chân, nhưng mi chỉ có hai cái chân, lại là người già bảy mươi hai tuổi rồi. Ông lão nói, trời ơi, đêm vừa mới đến, mi đã rút gân nhụt chí như vậy rồi, chẳng phải là mi tự dưng dâng mình vào miệng sói sao? Có một con sói nhỏ dường như đứng không vững nữa, nó không nhìn vua sói một cái đã nằm xuống. Tiếp theo, một con sói nhỏ khác cũng sắp nằm xuống. Vua sói nhìn nhìn sói nhỏ, phát ra tiếng kêu màu đỏ tía, hai con sói nhỏ đồng thời ngóc đầu lên, hừ ra tiếng đáp lại như lá cỏ non, đàn sói yên tĩnh trở lại. Nỗi mệt mỏi bắt đầu từ sói nhỏ nằm xuống trước. Tuy nhiên, con sói nhỏ vừa nằm xuống, ông lão như bị truyền nhiễm, hai chân đột nhiên mềm nhũn ra. Ông muốn nhúc nhắc cử động cái chân, nhưng chỉ dùng sức hơi nhấc gân cốt ở chân lên, làm cho xương đầu gối động đậy lên xuống, rồi lại đứng thẳng lên. Không thể để đàn sói già nhìn thấy mi đứng không vững giống như sói con, ông lão nghĩ, chỉ cần bộ dạng mi hơi mệt một chút, chúng sẽ có sức có gan ép về phía mi. Có thể đứng vững không động đậy thì mi có thể tiếp tục sống, ông lão nói, lảo đảo một cái là mi sẽ vĩnh viễn chết đi. Mặt trăng di chuyển từ chính đông sang phía tây nam, có áng mây trôi qua mặt trăng, ông ngửi thấy trong áng mây dường như cũng có mùi cháy khét, đoán chừng rằng ngày mai lại nắng cháy, nếu cân mặt trời trên đỉnh núi, ánh nắng ít nhất cũng phải là nặng năm hoa hoặc sáu hoa. Đưa ánh mắt khẽ liếc lên đỉnh núi, ông nhìn thấy chỗ trước vầng trăng mấy chục bước có một đám mây rất dày. Ông nghĩ, khi vầng trăng đi đến chỗ đó, bóng mây nhất định sẽ chiếu vào trong con rạch này một lúc. Ông giống như một cọc cây đợi đến lúc bóng mây đó thực sự soi tới, khi bóng mây giống như vải lụa đen lướt qua người, ông lặng lẽ nhấc chân, lần lượt co duỗi hai chân, trong chớp mắt cảm thấy khí mạch ở chân và thân trên đã liên thông, một luồng sức lực từ trên người truyền xuống đầu gối. Ông chỉnh lại thân mình hơi nghiêng cho thẳng lại, cái móc ở đầu đòn gánh tạo ra âm thanh như xé giấy. Cũng chính khoảnh khắc đó, bóng mây lại di chuyển về phía đàn sói, ông nhìn thấy một mảng ánh sáng xanh lét giống như đom đóm cực to nhích về phía ông. Thế là ông gào lên một tiếng, cầm đòn gánh có móc câu đập thục mạng mấy cái lên vách đá hai bên. Tiếng sa thạch rơi xuống vang động hai bên chân ông giống như nước chảy, đợi cho âm thanh đó dừng lại, bóng mây trượt qua yết hầu con rạch đến cửa rạch, ông liền nhìn thấy có năm con sói đã gần mình hơn rồi, chỉ còn cách bốn bước hoặc năm bước. May mắn là ông đã thả lỏng gân cốt một chút trong bóng mây, khiến ông có thể tạo ra được những tiếng động có sức lực, khiến sự áp sát của bầy sói dừng lại, khiến tư thế đứng tấn trong thế giằng co của ông có thể tiếp tục đến nửa sau của đêm.

Ông nghĩ, ta đã bảy mươi hai tuổi rồi, những cây cầu đã đi qua còn dài hơn cả đường lũ sói chúng mày đi đấy.

Ông nghĩ, chỉ cần ta không ngã ở yết hầu của con rạch này, thì chúng mày đừng hòng có gan đến gần ta.

Ông nghĩ, sói làm sao lại sợ ánh mắt phẫn nộ của người đứng không động đậy cơ chứ?

Ông nghĩ, đã nửa đêm rồi à, chưa đến nửa đêm sao mí mắt của ta lại nặng thế cơ chứ.

Ông lão nói, nhất định không được ngủ đấy, chợp mắt một cái thì mi sẽ mất mạng ngay, chó mù và cây ngô đều đợi mi về đấy.

Đôi sói con nằm đó đã khép mắt lại rồi. Ông lão nhìn thấy cặp trân châu xanh biếc sáng nhất chớp chớp giống như đèn lồng bị dập đi. Ông để tay phải nắm đòn gánh có móc câu khe khẽ men theo đòn gánh dịch chuyển lên phía trước, khi chạm vào tay trái, dùng móng tay bấm mạnh vào cổ tay trái, cảm thấy cái đau từ cổ tay tê tê truyền lên mí mắt, cơn buồn ngủ giống như lửa cháy khẽ run rẩy, từ trên mí mắt rơi vào trong ánh trăng giữa vách khe, ông lão mới dịch chuyển tay phải trở về. Lại có một con sói mới trưởng thành đặt thân mình nằm xuống, mí mắt lập tức rũ xuống che phủ lên ánh sáng xanh biếc long lanh đó. Vua sói dùng mũi khịt một cái, con sói đó chớp chớp mắt, nhưng vẫn bỏ mặc tất cả, díp mắt lại.