Chương 9
Trong đêm khuya, âm thanh của thời gian xanh biếc như muốn nhỏ giọt. Sao trên đầu dường như đã ít đi mấy ngôi, ánh trăng rõ ràng có chút lạnh lẽo thê lương. Ông lão lại chớp mi mắt mấy lần. Ông lén nhấc một chân lên, giẫm giẫm lên chân kia, mới cảm thấy mí mắt từ cứng chuyển sang mềm. Nhìn trăng sao trên đỉnh đầu một chút, ông biết cuối cùng cũng chịu đựng qua được nửa đêm rồi. Còn nửa đêm nữa giống như tiếng điểm canh xa xôi đi lại, lúc này chỉ cần không tạo ra tiếng động, chỉ cần có thể đứng thẳng ngay ngắn, cơn buồn ngủ cũng sẽ giáng xuống bầy sói như vậy.
Cơn buồn ngủ quả thực giống như thứ ẩm ướt giáng xuống ông lão, cũng giáng xuống bầy sói. Lại thêm ba con sói vàng nằm xuống rồi. Vua sói khẽ hú lên hơi phẫn nộ, không thể nào ngăn được đám sói nằm xuống. Cuối cùng, chỉ còn lại vua sói đang đứng thôi. Khi ông lão nhìn thấy ánh xanh lục của mắt sói chỉ còn lại hai cái, trong lòng thầm có chút hài lòng, nghĩ chỉ cần vua sói nằm xuống là ổn. Nó nằm xuống thì mình có thể lén hoạt động gân cốt toàn thân rồi. Nhưng vua sói chẳng những không nằm xuống, mà còn từ giữa đàn sói đi lên đầu. Ông lão tưởng rằng nó quyết đánh một trận sống chết, lưng ông đột nhiên ướt đầm mồ hôi lạnh. Đòn gánh có móc trong tay ông huơ huơ một cách chắc chắn ở yết hầu của con rạch, không ngờ khi ông vừa huơ lên, con sói già đó liền đặt nhẹ bước chân xuống, mắt chăm chú nhìn nhìn, đi hình nửa vầng trăng trước mặt ông lão, rồi lại giẫm lên ánh trăng trở về chính giữa đàn sói, sau đó, nằm phịch xuống, nhắm mắt lại.
Tất cả đèn lồng đều đã tắt rồi.
Ông lão thở phào một hơi dài, hai chân mềm ra, khi sắp ngã xuống đất, tim lại đập thình thịch, lại đứng thẳng người lên. Chính trong khoảnh khắc này, ông phát hiện ra hai mắt của vua sói chớp chớp dò xét, rồi lại lặng lẽ nhắm lại. Ông lão không ngủ, ông nghĩ vua sói đang đợi ông ngủ đây, ông lão sờ bên người nhổ một dây bện cỏ dài, cởi thắt lưng quần vải đỏ của mình, lại tháo hai cái móc của đòn gánh ra, sau đó kết bốn thứ đó thành một sợi thừng dài. Khi làm như vậy, ông cố ý tạo ra rất nhiều tiếng động. Nhờ tiếng động đó, ông nhìn thấy có bốn con mắt sói đã nhìn ông, rồi lại đều từ từ nhắm lại.
Khỏi phải nói, chúng quả thực đã ngủ rồi.
Dưới ánh trăng trắng nhạt, chín con sói đang nằm giống như đám đất vừa xới lên, mùi tanh tưởi nồng nặc tản ra trên mặt đất nhấp nhô gồ ghề. Ông lão tháo giày ra, chân trần giẫm nhẹ lên mùi tanh tưởi đó, nín thở khẽ bước về phía trước hai bước, kéo căng sợi dây thừng buộc trên mặt đất hai bên yết hầu của con rạch, rồi lùi lại mấy bước, buộc chặt một đầu dây thừng vào cổ tay mình, cuối cùng chống đòn gánh móc câu, dựa vào vách đá, cũng xoạch một cái khép mí mắt lại.
Ông lão đã ngủ.
Ông ngủ mê mệt không biết trời đất, thời gian trôi qua như cơn gió lốc quét trong giấc mộng của ông. Khi ông cảm thấy cổ tay bị kéo đi một cách kinh thiên động địa, giấc mộng của ông mới hoàn toàn bị cắt đứt. Giấc mộng vừa đứt, ông lập bập mở mắt, cầm lấy đòn gánh có móc, cộp một tiếng đã nhắm chuẩn về hướng của bầy sói.
Trời đã lờ mờ sáng rồi.
Trăng sao không biết đã biệt vô tăm tích từ lúc nào. Ánh sáng ở cửa yết hầu con rạch là một lớp màu nước sẫm. Ông lão chớp chớp mắt, nhìn thấy sợi dây thừng ông buộc ở phía trước cách đó mấy bước đã bị sói giẫm đứt. Dây quần giống như nước sông ngăn đường đi của bầy sói. Chúng biết là dây thừng đứt đã đánh thức ông lão rồi, vì thế có chút hối hận đứng cả lại, nhìn thấy uy thế và ánh mắt dữ dằn của ông, cũng nhìn cái dây quần đỏ giống như con rắn. Ông lão miết chặt đòn gánh có móc câu trong tay đến mức hơi đau, giơ đầu đòn gánh nhắm vào chính giữa đàn sói. Ông đếm thử, trước mặt vẫn còn năm con sói, bốn con kia không biết đã đi đâu rồi. Hơn nữa vua sói cũng không có ở trước mặt. Trên mặt ông lão lạnh cứng một sắc xanh, vẫn không động đậy nhìn về phía trước, nhưng sự hoang mang trong lòng đã ầm ầm giống như nhà sập phòng sập. Ông biết, trong bốn con sói đó chỉ cần một con từ phía sau ông lao đến, sự giằng co cả đêm coi như kết thúc, ông sẽ chết chắc.
Ông lão gắng sức nghe động tĩnh và biến cố sau lưng.
Mồ hôi lạnh ở dưới chân thấm đẫm cả đế giày, ông cảm thấy như đang giẫm lên hai vũng nước lạnh lênh láng. Ông cố gắng nghĩ xem vua sói dẫn ba con sói mới trưởng thành đi đâu, ông đưa ánh mắt liếc nhìn về phía cửa con rạch, nhìn thấy một lớp ánh mặt trời vàng nhạt trắng nhạt chiếu trên cửa con rạch. Ông nghĩ mặt trời cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi, sói vàng là loài không ưa mặt trời, chỉ cần ánh mặt trời hôm nay vẫn hầm hập lửa như cũ, bầy sói vàng này sẽ rút lui trước khi mặt trời chói chang. Khi nghĩ như vậy, ông lão ngửi thấy mùi khai của nước đái nồng nặc, đang nghĩ xem là con sói vàng nào không nhịn nổi đã đi đái, thì đột nhiên phát hiện ra vách núi trên đỉnh đầu có một viên đất lộp bộp lăn xuống.
Ông lão và bầy sói đồng thời ngẩng đầu nhìn lên vách đá, ông nhìn thấy vua sói dẫn một con sói con đang từ trên đỉnh đầu đi về phía cửa con rạch. Lại liếc nhìn về mặt đó của con rạch, nhìn thấy cặp sói mới trưởng thành cũng từ chỗ cao đi xuống sườn dốc giống như vua sói. Ông lão lập tức tỉnh ngộ, hóa ra khi ông ngủ, bốn con sói đó đã chia làm hai đội đi về phía mỏm vách phía sau ông, là muốn tìm đường xuống con rạch tạt ra sau lưng ông. Đáng tiếc là con rạch này quá hẹp, vách đá dựng đứng như bức tường, chúng đành phải trở về theo đường cũ. Ông lão có chút đắc ý, nó khiến cho sức sống trên người ông giống như ánh mặt trời trở nên dồi dào. Cũng chính lúc đó, ánh mặt trời xèo xèo phóng vào trong con rạch, vua sói ở trên mỏm vách đá phát ra tiếng kêu khàn đục yếu ớt. Năm con sói vàng trước mặt, nghe thấy tiếng kêu, đột nhiên đều ngẩng đầu nhìn thăm dò ông lão và cái đòn gánh gỗ liễu ông giơ ngang trước mặt một cái, loạt soạt loạt soạt quay đầu đi về phía cửa rạch.
Bầy sói đã rút lui.
Sau một đêm giằng co, bầy sói cuối cùng cũng đã đi, chúng vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ông lão. Ông lão vẫn cầm đòn gánh như cũ, ánh mắt sáng quắc nhìn bầy sói đang rút lui. Cứ nhìn cho đến khi chín con sói hợp lại ở cửa rạch, cùng quay đầu lặng nhìn ông lão một hồi, mới đi về phía ngoài con rạch. Tiếng bước chân của bầy sói từ gần đến xa, cuối cùng im hơi lặng tiếng giống như lá thu bay bay rụng hết rồi. Lúc này, hai tay ông lão thả lỏng, đòn gánh rơi từ trong tay ông xuống. Ông cảm thấy trên đùi như có côn trùng âm ấm bò chầm chậm, cúi đầu nhìn, mới ngửi thấy mùi nước đái màu trắng bệch không phải là của sói, mà là chảy từ trên đùi của mình xuống.
Là ông sợ sói đến vãi đái rồi.
Ông tát một phát vào cái thứ già cỗi ở giữa hai đùi của mình, ông lão chửi một câu, đồ già nua vô dụng, sau đó ngồi xuống, xả một trận thật là thoải mái, nhìn ánh mặt trời đã sắc nhọn hơn nhiều, ông liền đứng dậy xách đòn gánh, tấp tểnh mò đến cửa con rạch, tìm một chỗ cao đứng lên, nhìn bốn phía một lúc, chắc chắn rằng bầy sói đã không còn nữa, mới quay về buộc lại đòn gánh, quẩy thùng nước đi ra.