← Quay lại trang sách

Chương 3

Tôi nghiêng mặt sang một bên, vật vã với cơn tức thở. Sau một lúc, tôi dùng ngón tay chọc thủng túi đựng rác nylon. Khí lạnh liền ộc vào, tôi bật kêu khẽ một tiếng trong cổ họng rồi hít một hơi thật sâu.

Sau khi hô hấp trở lại bình thường và nhịp tim đập nhanh không tưởng ban nãy cũng dần dần ổn định, tôi tháo chiếc khăn quấn quanh cổ, rút đầu ra khỏi túi đựng rác. Hơi thở tôi biến thành những giọt nước li ti đọng trong túi. Những giọt nước âm ấm cũng lấm tấm trên mặt và tóc khiến tôi khó chịu. Lát nữa phải đi tắm mới được.

Vút túi rác xuống sàn, tôi nằm ngửa mặt lên trần nhà. Thật không sao tin nổi trên đời lại có người chết vì ngạt thở được. Họ không thấy ngạt thở rất khó chịu sao? Để vượt qua trạng thái quằn quại như thế, khát khao được chết của họ phải lớn tới mức nào?

“Dùng thuốc ngủ hết đấy.” Bác sĩ cười nhạt, “Làm thế thì họ có thể tắt thở trong lúc ngủ. Vả lại, nghiên cứu mới nhất cho thấy khí CO2 cũng có tác dụng khiến con người rơi vào trạng thái hôn mê. Thiếu gì vụ ngất xỉu khi hít phải khói bụi cháy rừng hoặc lái xe bất tỉnh khi đang chuyên chở đá khô*. Tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng của Dickson Carr* đến giờ vẫn đúng về mặt khoa học. Nhưng nồng độ CO2 trong hơi thở con người thì không đủ để dẫn đến trạng thái ngạt thở hay hôn mê.”

Tôi hơi tò mò Dickson Carr là ai, nhưng quyết định phớt lờ Bác sĩ và tiếp tục ngó lên trần nhà. Tôi chẳng thấy hứng thú gì với những lời lẽ thao thao bất tuyệt của lão. Tâm trí tôi đang mải mê suy nghĩ về Yukiko.

Đã được hai ngày kể từ hôm tôi phát hiện ra thi thể cô bé. Tối hôm ấy tôi bị giữ lại đến gần 11 giờ đêm để cảnh sát lấy lời khai. Hầu hết những gì tôi thuật lại đều là sự thật. Từ việc tôi đang đi bộ thì phát hiện ra có điểm khác thường trong công viên, đến việc lại gần xem thử và phát hiện ra Yukiko. Tôi chỉ không kể với cảnh sát là mình biết cô bé, và tất nhiên là không hó hé về cây kéo tôi đã vứt đi.

Sáng hôm sau, tôi gắng sức dậy đi làm. Tôi muốn tập trung vào công việc, giả vờ mọi chuyện vẫn bình thường.

Tôi bị sai bảo như mọi khi, nhưng rồi Sasazuka bỗng ngừng ra lệnh và nhìn vào mặt tôi với vẻ lo lắng. Trưởng phòng Okajima cũng lên tiếng, “Sao thế? Chuyện gì khiến cháu đăm chiêu vậy?”

“Không có gì ạ.”

“Nếu có chuyện làm cháu buồn bực thì cứ về nhà đi. Công việc vẫn chưa đến lúc bận rộn nhất đâu.”

Trước ý tốt của trưởng phòng Okajima, quá trưa một lúc tôi quyết định ra về…

… thì đã thấy mấy cuộc gọi mời phỏng vấn từ cánh báo đài đang đợi ở nhà.

Rốt cuộc họ nghe ngóng ở đâu mà biết tôi là người phát hiện ra thi thể nạn nhân? Có ai trong đám cảnh sát tiết lộ tin tức sao? Vụ ra tay mới nhất của Người kéo hồi tám tháng trước hẳn đã lôi kéo nhiều quan tâm từ giới truyền thông. Tôi xóa hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác trong máy bàn. Tôi khước từ mọi lời mời phỏng vấn.

Dĩ nhiên chúng tôi sẽ không để lộ danh tính của bạn, một kẻ tự xưng phóng viên tuần san khẩn khoản ở đầu dây bên kia.

Chúng tôi sẽ làm mờ mặt bạn và chỉnh sửa cả giọng nói nên đừng lo lắng gì cả, một lão tự xưng đạo diễn của một kênh tin tức giải trí ngạo mạn tuyên bố.

Bạn là người phát hiện ra vụ án, bạn nên có nghĩa vụ tường thuật mọi chuyện cho công chúng biết chứ, một tên tự xưng biên tập viên tòa soạn danh tiếng lên giọng trịch thượng dạy đời tôi.

Thiết nghĩ, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời phỏng vấn mấy người, càng không muốn xuất hiện trên truyền hình với cái giọng kì quặc nghe như người Sao Hỏa đến xâm lược trái đất.

Đối với những người đề nghị trao đổi trực tiếp, tôi chỉ trả lời rằng họ đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi.

Vì điện thoại cứ réo không ngừng nên tôi đành phải rút luôn mô-đun ra khỏi tường.

“Chà, kiên nhẫn thêm hai, ba ngày đi.” Bác sĩ lên tiếng với giọng bình thản. Nghe như thể chuyện này chẳng can hệ gì đến lão ấy. “Bọn chúng không hứng thú với nhân chứng đầu tiên của vụ án đâu. Nạn nhân và Người kéo mới là điều chúng quan tâm nhất, vì tin tức bây giờ hẵng còn ít nên cả bọn mới chuyển hướng sang mày thôi.”

Lão điềm nhiên ngồi giữa phòng bật ti vi lên xem.

Các kênh đều hủy chương trình mọi khi để phát sóng bản tin đặc biệt. Con phố quen thuộc của khu phố 4 Takaban cùng cảnh công viên hiện lên màn hình tinh thể lỏng. Các phóng viên đang cầm micro và các kí giả thì liên tục hét lớn để át tiếng máy bay trực thăng.

“Một cô bé tên Tarumiya Yukiko, học sinh lớp Mười một trường tư thục Hazakura bị sát hại ở công viên này…”

“Trên cổ găm một cây kéo…”

“Thi thể của Tarumiya được phát hiện vào đêm hôm trước…”

“Tarumiya Yukiko năm nay 16 tuổi, là học sinh trường tư thục Hazakura trong thành phố…”

“Phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra bất kì tuyên bố chính thức nào, nhưng rất có khả năng đây là vụ án do Người kéo gây ra…”

Tôi có cầm điều khiển ti vi chuyển kênh bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn là quang cảnh ấy, vẫn những từ ngữ ấy lặp lại liên hồi. Chẳng ai có mẩu thông tin nào mới mẻ cả.

Báo đài hầu như chỉ phát đúng một tin: Người kéo đã trở lại. Các bản tin đặc biệt còn lấy diễn biến mấy vụ án trước làm chủ đề rồi cho phát lại những đoạn băng ghi hình tóm tắt.

Vụ án mới xảy ra vào tối muộn hôm trước mà xoay xở thế này thì quả là tài tình. Nhân viên nhà đài phải thức thâu đêm để biên tập ư, hay quá đáng hơn, họ đã luôn chuẩn bị sẵn những thước phim này với mong chờ nạn nhân mới sẽ xuất hiện?

“Hơi lạm dụng mấy đoạn băng từ các bản tin cũ.” Bác sĩ bình luận. “Nhưng giới truyền thông cũng không đói tin đến mức đó đâu. Suy nghĩ của mày hơi châm biếm quá rồi đấy.”

Tôi chán nản bấm tắt ti vi rồi trèo lên giường.

Tờ báo gửi đến vào sáng hôm sau, đề ngày 13 tháng Mười một, giật hẳn một dòng tít khổng lồ đến độ đáng kinh ngạc ngay trên trang nhất.

NỮ SINH TRUNG HỌC BỊ SÁT HẠI Ở QUẬN MEGURO, TOKYO

Rồi tiêu đề nhỏ hơn.

Siết cổ đến chết, trên cổ găm một cây kéo.

Quả nhiên, báo giấy sẽ không bao giờ viết bài dựa trên phỏng đoán, càng không bao giờ sử dụng cái biệt danh “Người kéo” kia.

Kể cả lúc tôi đi làm, Người kéo cũng là chủ đề bàn tán ở phòng Biên tập.

Xem ra Người kéo lại xuất đầu lộ diện rồi. Lần này là quận Meguro đấy. Vụ án kinh khủng thật. Cảnh sát sẽ làm gì đây? Vụ này cách vụ sát hại bé gái lần trước gần nửa năm nhỉ? Dạo này có nhiều thằng điên quá.

Mấy nhân viên trẻ tuổi trong phòng thì xôn xao bàn tán, còn những người có con bằng tuổi nạn nhân thì nói như phỉ nhổ Người kéo. Tình cảnh giống hệt hai vụ án trước kia. Thế nhưng hồi trước, tôi có thể ngồi nghe với vẻ điềm nhiên, còn lần này thì không khỏi tức tối. Tôi chỉ muốn hét lên rằng mọi chuyện không phải thế. Hét lên cho mọi người biết rằng tên hung thủ ấy không phải Người kéo, Người kéo chân chính là tôi đây này.

So với hôm trước thì vẻ mặt tôi bây giờ đã khá hơn nên Sasazuka lại tiếp tục sai phái cả đống việc vặt cho tôi. Công việc nào cũng được, tôi chỉ cần động tay động chân để giúp bản thân phân tâm. Vậy mà tâm trạng u ám vẫn cứ bám lấy tôi. Sự quyến rũ của cái chết vẫy gọi tôi nồng nhiệt hơn bao giờ hết.

Tôi phá lệ, dù chỉ mới thứ Năm, tôi vẫn ghé vào hiệu thuốc để mua một chiếc túi rác cỡ đại. Lúc về phòng, tôi trùm cái túi lên đầu rồi dùng khăn quấn quanh cổ.

“Làm thế không chết được đâu.” Bác sĩ khuyên.

Tôi muốn cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc nhưng lão không chịu. Hiếm thấy thật.

“Tao cũng quan tâm đến vụ án lần này mà.” Bác sĩ vừa cười nham nhở vừa lấy đầu bút đóng nắp gãi đầu.

“Mày chẳng tò mò chút nào nhỉ. Ý tao là, về thủ phạm giết chết Yukiko ấy.”

Dĩ nhiên là tôi có tò mò chứ. Rốt cuộc thì ai đã đi trước tôi một bước và sát hại Yukiko đây? Lại còn bắt chước cách thức của Người kéo nữa. Vấn đề này suốt hai ngày nay vẫn luôn xoáy tít trong tâm trí tôi. Song, tôi đành phải gạt bỏ những thắc mắc ấy ra khỏi tâm trí. Cứ để cảnh sát suy nghĩ thì hơn.

“Mày dốt thật. Thể nào cảnh sát chẳng nghĩ rằng đây là vụ án do Người kéo gây ra.” Bác sĩ giở giọng cười chế giễu. “Bọn họ sẽ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu mày, còn hung thủ thực sự sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sớm muộn gì mọi chuyện cũng như thế nếu mày không hành động ngay.”

Hành động? Ông nói thử xem tôi phải làm gì?

“Chẳng phải mày đã hạ quyết tâm rồi à? Tìm ra hung thủ thực sự ấy. Bắt đứa trẻ hư phải về nhà.”

“Ông đang đùa à?” Tôi bất giác kêu lên.

Tìm kiếm hung thủ thực sự đã giết chết Tarumiya Yukiko? Tôi làm gì có khả năng. Ắt hẳn Bác sĩ lại đang giở trò trêu tôi rồi.

“Tao không đùa đâu.” Bác sĩ điềm tĩnh nói, nhưng giọng điệu cợt nhả đã phản bội lão. “Trên đời này chắc chỉ có hai người biết vụ án lần này không phải do Người kéo thật ra tay, mày là một trong hai. Nếu mày không tìm thì còn ai vào đây nữa?”

“Có hai người? Người kia là ai?”

“Hung thủ thực sự.” Bác sĩ xếp bằng hai chân, dùng cây bút chỉ vào tôi. “Hiểu chưa? Thực tế thì mày có biết hung thủ. Tao cũng thế. Chúng ta chỉ không biết hắn là ai và ở đâu thôi. Đó là điều chúng ta phải tìm cho ra.”

“Ý ông là sao?”

“Rõ ràng quá còn gì. Tao nghĩ rằng, trước hết mày nên đến dự lễ tang của Yukiko. Một khi đến đấy, mày sẽ hiểu những điều tao nói.” Bác sĩ dựa lưng vào thành ghế, mắt nhìn lên. “Với lại, chẳng phải mày đã có trong tay manh mối đắc lực nhất rồi hay sao? Thứ mà mày đã nhặt ở công viên đấy.”

Phải rồi. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Bác sĩ, tôi vùng dậy khỏi giường, bật đèn và bước đến bên chiếc bàn tròn, nơi để món đồ nhặt ở bãi cỏ vào cái đêm phát hiện thi thể của Yukiko.

Lúc vứt cây kéo vào bụi rậm, tôi để ý thấy dưới chân cô bé có vật gì đấy lóe sáng. Hóa ra là một chiếc bật lửa bằng kim loại. Tôi vốn không hút thuốc nên không rành cho lắm, nhưng xét theo kiểu dáng bề ngoài của chiếc bật lửa thì hẳn đây là đồ đắt tiền.

Vỏ bật lửa màu bạc có khắc một kí tự.

K.