← Quay lại trang sách

Chương 4

Thứ Sáu ngày 14 tháng Mười một, cuộc họp chuyên án lần thứ nhất về vụ sát hại nữ sinh trung học ở quận Meguro đã diễn ra tại Phòng Cảnh sát Tây Meguro. Cuộc họp có sự tham dự của Phòng 1 Cảnh sát Tokyo và Tổ Điều tra Hình sự thuộc Phòng Cảnh sát Tây Meguro, dự định sau khi báo cáo kết quả điều tra sơ bộ thì sẽ công bố phương án điều tra tiếp theo.

“Công tố viên và trưởng phòng Phòng 1 hình như cũng đến đấy.”

Shimokawa nói trong lúc nép sát vào tường hành lang để đi về phía phòng họp. Hành lang Phòng Cảnh sát Tây Meguro đang ken đặc người. Quá nửa trong số đó là những gương mặt lạ lẫm. Số lượng cán bộ điều tra nhiều gấp mấy lần nhân sự Tổ Hình sự ở đây.

“Lũ Tâm thần cũng đến nhỉ.”

Nghe Isobe nói với vẻ thản nhiên, Shimokawa liền lấm lét nhìn quanh rồi ném một cái lườm về phía cậu.

“Đừng có gọi Tâm thần này Tâm thần nọ. Phải gọi người ta là chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm.”

Chính anh cũng gọi thế còn gì, Isobe thầm nghĩ. Liệu mình có lộ vẻ bất mãn ra ngoài mặt không nhỉ?

Shimokawa nhe răng cười, “Nghe này, lúc nào tôi cũng là người tôn trọng cấp trên cả. Đặc biệt là những khi họ có khả năng đang ở cạnh tôi.”

“Tôi không để tâm cái biệt danh Tâm thần đâu. Dù gì thì tôi cũng chẳng quan tâm mấy.” Một giọng nói tươi tỉnh cất lên sau lưng cả hai.

Isobe thực sự đã giật nảy cả mình, rồi hoảng hốt quay đầu lại. Đứng sau lưng cậu là một người đàn ông đang tươi cười. Đây mà là chuyên viên phân tích tâm lý sao, Isobe có chút ngạc nhiên. Không giống tưởng tượng của cậu chút nào. Người đàn ông này không đeo kính không gọng, không sở hữu đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu mọi góc khuất trong lòng đám giết người hàng loạt. Đôi môi không mím chặt, khuôn mặt không toát lên vẻ vô cảm lạnh lùng, trang phục cũng không toàn màu trắng.

Người đang đứng trước mặt Isobe trông giống một giảng viên đại học khiến đám sinh viên ngưỡng mộ hơn là cán bộ thuộc hàng ngũ ưu tú của Sở. Mái tóc có đường rẽ ngôi ở giữa, nhưng không có vẻ được chăm sóc bằng các loại dầu xả sau khi gội. Khuôn mặt tròn trịa đang nở nụ cười thân thiện kia khiến người ta khó lòng tưởng tượng có lúc nó thiếu vắng nụ cười. Anh ta mặc áo khoác len bên ngoài áo len cổ lọ, vận quần jeans và mang giày thể thao Nike. Tất nhiên là không thắt cà vạt. Khác xa Isobe đang miễn cưỡng đóng bộ comple do Phòng phát cho.

“Tôi là Horinouchi Yasuharu bên Viện Nghiên cứu Khoa học Điều tra. Rất vui được gặp mọi người.” Anh ta tự giới thiệu rồi chìa tay phải ra. Chào hỏi kiểu Mỹ.

Isobe giơ tay bắt lại, “Tôi là Isobe thuộc Tổ Hình sự Tây Meguro. Rất vui được gặp anh.”

Horinouchi cũng chìa tay phải cho Shimokawa, nhưng viên cảnh sát hình sự cấp cơ sở chỉ đứng nghiêm, thẳng lưng lên, chứ không dám đụng đến một ngón tay của anh, “Điều tra viên Shimokawa Muneo, trực thuộc Tổ Hình sự Phòng Cảnh sát Tây Meguro xin có mặt.”

Cần gì phải nghiêm trọng đến thế? Điệu bộ chào hỏi thì rõ là tôn trọng cấp trên như anh vừa nói, nhưng lời lẽ thì lại cứng nhắc quá độ.

“Hôm nay tôi được điều đến Cảnh sát Tây Meguro,” Horinouchi hết nhìn Shimokawa rồi đến Isobe, “Tôi sẽ ở đây một thời gian, hi vọng không làm phiền đến mọi người. Mong được các vị giúp đỡ.”

Horinouchi khẽ gật đầu rồi đi đến phòng họp trước.

“Phù, suýt chết,” Shimokawa ngước nhìn Isobe, “Cậu nữa, đừng có tự tiện bắt tay người ta như thế.”

“Nhưng anh ta chìa tay ra trước mà,” Isobe cự nự. “Không bắt tay chẳng phải còn thất lễ hơn sao?”

“Cậu đấy, có bao giờ bắt tay trưởng phòng rồi nói rất vui được gặp ông không hả? Tên chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm ấy là chánh thanh tra Sở, chức vụ còn cao hơn trưởng phòng nữa đó.”

Ừ nhỉ, Isobe vỡ lẽ. Hễ chạm mặt quan chức cấp cao là cậu sẽ quên béng chuyện giai cấp. Dù đã nhận thức được sự việc, cậu cũng khó lòng tin rằng một người trông chỉ vừa bước sang tuổi trung niên thế kia lại quyền chức hơn ông trưởng phòng Cảnh sát Tây Meguro mập mạp có mái đầu bạc phếch được.

“Thôi được rồi. Chắc người ta cũng chẳng lấy gì làm phật ý đâu.”

“Trông anh ta có vẻ thân thiện.”

“Lần đầu gặp mặt nên hành xử như thế cũng dễ hiểu thôi. Người ta là quan chức cấp cao mà.” Shimokawa vẫn giữ nguyên thành kiến.

Isobe và Shimokawa lên cầu thang để vào phòng họp trên tầng hai. Phòng họp có khả năng chứa đến năm mươi người đã chật kín. Những chiếc bàn xếp ghép lại với nhau như xếp chiếu làm thành bốn dãy, các cán bộ điều tra thì đã ngồi vào ghế xếp, đang giở tài liệu được phát để đọc trong lúc chờ đợi cuộc họp bắt đầu.

“Ê, đây này,” Muraki đã kịp đến trước, giơ tay vẫy gọi Isobe và Shimokawa. “Chỗ chúng ta đây này.”

Góc bàn phía dưới, gần với cửa ra là nơi bố trí cho Tổ Hình sự. Muraki đang ngồi vươn vai trên ghế, Matsumoto đang nhấp trà, còn Shindo thì chăm chú đọc báo cáo. Isobe và Shimokawa cũng vào chỗ.

“Này, nhìn xem,” Muraki hất cằm về phía bục. “Quan lớn vị nào mặt mày cũng căng thẳng. Cảnh tượng hiếm thấy thật.”

Isobe đưa mắt về phía cảnh tượng hiếm thấy mà Muraki đang nhắc đến. Có hai chiếc bàn dài xếp nối với nhau, đằng sau là màn hình tinh thể lỏng cỡ đại, có cả thảy năm người đang ngồi bên bàn. Ai cũng im lặng và nhăn nhó ra mặt, trừ một người. Người nhăn nhó nhất chính là trưởng phòng Cảnh sát Tây Meguro, mặc đồng phục màu xanh biển, ngồi bên trái.

“Mong sao bao tử trưởng phòng không trở chứng lúc này,” Muraki chế giễu.

“Những người còn lại là ai vậy?” Isobe hỏi.

Muraki điểm mặt từng người một, giọng giới thiệu sặc mùi châm biếm, “Người ngồi bên phải, gầy guộc như con gà mắc chứng biếng ăn là đội trưởng pháp y. Kế bên, người có mặt mũi trông như chó Bull say khướt là trưởng phòng Phòng 1, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm về các vụ sát hại thiếu nữ trên diện rộng lần này. Kế bên nữa, người trông như tay sát gái có thể bỏ rơi cô dâu của mình ở lễ đường chính là công tố viên của Viện Kiểm sát Tokyo. Còn bên phải là… ơ, người này thì tôi không biết.”

“Chuyên viên phân tích tâm lý đấy,” Shimokawa nói. “Ban nãy đã gặp dưới hành lang. Tên là Horinouchi.”

“Tâm thần á? Ra vậy.” Muraki trầm trồ.

Nghĩ bụng có nhắc nhở cũng vô ích, Shimokawa quyết định làm ngơ.

“Thế tổ trưởng đâu rồi?” Isobe hỏi.

“Ngồi ở hàng ghế đầu ấy,” Muraki đáp. “Bàn kia chỉ quan lớn mới được ngồi. Tổ trưởng nhà mình cũng bị coi như cảnh sát quèn thôi.”

Nhìn lên thì thấy thanh tra Ueda cũng đang ngồi cùng dãy bàn với đám Isobe, chăm chú đọc tài liệu. Chỉ trông dáng điệu thôi thì chẳng đoán được gì, nhưng hẳn là Ueda vẫn giữ tâm trạng bình thản như thường lệ, bản thân không cho rằng mình đang bị khi dễ gì. Ông thanh tra vốn là một tín đồ cố chấp của chủ nghĩa cá nhân.

“Hình như cuộc họp bắt đầu rồi đấy. Đừng nói chuyện nữa,” Matsumoto đặt cốc trà xuống rồi nhắc nhở mọi người.

Cuộc họp mở đầu với trưởng phòng Phòng 1. Chắc là ông ta đã quá quen với những cuộc họp thế này rồi.

Bằng giọng điệu lưu loát chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt mình, trưởng phòng tuyên bố vụ sát hại nữ sinh lần này là một vụ án hết sức man rợ, không thể dung thứ, sau đó bày tỏ mong muốn bắt thủ phạm càng nhanh càng tốt, rồi nhấn mạnh rằng Sở và phòng cảnh sát địa phương nên phối hợp chặt chẽ với nhau để giải quyết triệt để vụ việc lần này. Nhưng không một lần nào ông ta đả động đến biệt danh “Người kéo” (tên dân gian của Kẻ giết người hàng loạt trên diện rộng số hiệu A12).

“Bây giờ tôi xin mời đội trưởng pháp y báo cáo về tình trạng giải phẫu thi thể nạn nhân.” Trưởng phòng Phòng 1 kết thúc phần phát biểu của mình rồi ngồi xuống.

Đội trưởng pháp y đứng dậy, tay cầm xấp tài liệu bay lất phất, rành rọt trình bày. Tất cả mọi chi tiết đều đã in trong xấp tài liệu phát cho mọi người nên đáng ra anh ta cũng không cần đứng lên giải thích thế này, đây chẳng qua chỉ là một trong những thủ tục lễ nghi mà thôi.

Nạn nhân tử vong do ngạt thở vì một sợi dây quấn quanh cổ họng, nói nôm na là siết cổ đến chết. Hung khí xác định là sợi dây nhựa để lại trên cổ nạn nhân. Có lẽ nạn nhân đã chống cự ít nhiều trong lúc bị siết cổ, nhưng không tìm thấy dấu vết của sự chống cự đó. Không có dấu hiệu cưỡng hiếp. Trên cổ họng có một vết thương do vật nhọn đâm vào, nhưng không nhận thấy phản ứng của tế bào sống, có thể xác định rằng vật nhọn đâm vào sau khi nạn nhân đã tử vong. Hung khí chính là cây kéo để lại ở hiện trường (Nghe trình bày đến đây, trưởng phòng Phòng 1 khẽ buông một tiếng thở dài). Thời gian tử vong vào khoảng 8 giờ đến 8 giờ 20 phút tối 11 tháng Mười một.

Sau khi đội trưởng pháp y báo cáo xong, trưởng phòng Phòng 1 công bố kết quả điều tra sơ bộ. Các điều tra viên được gọi tên lần lượt đứng dậy báo cáo kết quả công việc. Tất cả đều thuộc cơ cấu Phòng 1. Đám Isobe cũng có hợp tác điều tra với bọn họ, thế mà chẳng được gọi đến lần nào.

Nạn nhân rời trường lúc hơn 7 giờ tối, bạn bè thầy cô trong trường đã xác nhận. 7 giờ 40 phút, có người nhìn thấy cô bé ở một hiệu sách gần ga Đại học Gakugei. Sau đó không còn bất kì người chứng kiến nào nữa.

Rất có thể cô bé đã chọn tuyến đường mọi khi để đi bộ về nhà. Vì đường về nhà cô bé nằm trong khu dân cư nên buổi tối không có ai qua lại. Cảnh sát suy đoán rằng cô bé đã chạm trán hung thủ ở gần công viên Tây Takaban trong lúc đang đi trên con đường vắng vẻ, để rồi sau đó bị sát hại.

“Chúng ta nhận được tin báo rằng có nhân chứng đã trông thấy kẻ khả nghi lảng vảng quanh hiện trường, quanh nhà riêng và quanh con đường cô bé ra về. Nhưng đến giờ thì tin báo ấy vẫn chưa mang lại ích lợi gì cho cuộc điều tra.”

Điều tra viên Phòng 1 gấp điện thoại lại rồi ngồi xuống.

Trưởng phòng Phòng 1 khẽ gật đầu, trao đổi ánh nhìn với công tố viên. Tay công tố viên mà Muraki miêu tả có bộ mặt Sở Khanh bèn lên tiếng với vẻ lưỡng lự.

“Hiện tại, đã có một phần thông tin rò rỉ đến giới truyền thông,” công tố viên đằng hắng. “Có thể thấy vụ sát hại nữ sinh trung học lần này và mấy vụ án của Kẻ giết người hàng loạt trên diện rộng A12 có rất nhiều điểm tương đồng. Tuy vẫn chưa đủ cơ sở để đưa ra kết luận chắc chắn, nhưng vì mấy vụ án đều quá giống nhau nên chúng ta sẽ điều tra vụ án này dựa trên khả năng nó có mối liên hệ mật thiết với A12.”

“Nói năng vòng vo quá,” Muraki nhỏ giọng.

Suỵt, Shimokawa đưa ngón trỏ lên môi.

“Về điểm tương đồng giữa các vụ án, tôi xin mời chánh thanh tra Horinouchi của Viện Nghiên cứu Khoa học Điều tra lên phát biểu.” Dứt lời, tay công tố viên liền nhìn sang Horinouchi.

Viên chánh thanh tra lấy ngón tay gõ gõ vào chiếc laptop để trên bàn rồi trình bày mà không đứng lên, “Có 75% khả năng hung thủ của vụ này chính là Người kéo.”

Mở đầu thẳng thắn và đi trực tiếp vào vấn đề.

Công tố viên cau mày, “Kẻ giết người hàng loạt trên diện rộng số hiệu A12 mới đúng.”

“Cách nói ấy dài dòng quá, tôi cắn lưỡi mất. Mọi người cũng không ngại dùng biệt danh này mà, phải không?” Horinouchi cười, “Rồi, tôi xin phép trình bày diễn biến vụ án cho mọi người.”

Horinouchi mở laptop, ngón tay lướt trên bàn phím.

Màn hình tinh thể lỏng phía sau trưởng phòng Phòng 1 và công tố viên chớp tắt rồi xuất hiện những hình ảnh đây màu sắc. Là bản đồ vùng thủ đô* dựng bằng kĩ thuật đồ họa. Trên bản đồ có ba chấm đỏ.

“Vụ đầu tiên xảy ra vào ngày 21 tháng Mười năm 2002, tức là hơn một năm trước đây. Hiện trường ở tỉnh Saitama, người bị hại là một nữ sinh lớp Mười. Thi thể được phát hiện ở bãi đất cạnh tháp truyền tải điện của địa phương.”

Horinouchi tìm trong máy một lúc rồi chiếu lên màn hình.

Thi thể của nạn nhân. Một cô bé mặc váy và áo len màu xanh dương nhạt nằm ngửa mặt trên nền đất trải sỏi. Cặp kính vỡ tròng rơi bên cạnh. Cổ cô bé quấn một đoạn dây nhựa, ở họng ghim một cây kéo.

“Không phát hiện ra bất kì dấu hiệu chống cự nào của nạn nhân vào thời điểm phát sinh vụ án. Chúng tôi cho rằng cô bé đã rời nhà riêng để theo chân hung thủ đến tháp truyền tải điện, nên rất có khả năng quen biết với thủ phạm. Suy luận này không phải là vô căn cứ. Bản thân tôi cũng đã đến hiện trường thi thể để quan sát, không lý nào một nữ sinh lại ngoan ngoãn theo người lạ đi ra đấy được. Đáng tiếc là cuộc điều tra đã vấp phải nhiều khó khăn, cuối cùng đi vào ngõ cụt.”

Horinouchi nhìn một lượt các cảnh sát trong phòng. “Thời điểm tôi được phái đến hỗ trợ điều tra là ba tháng sau ngày phát hiện xác nạn nhân. Dựa vào kết quả phân tích ảnh chụp hiện trường và các dữ liệu thu được, có thể kết luận hung thủ giết người nhằm mục đích thỏa mãn khoái cảm. Một trong những luận điểm của tôi chính là vết thương nơi cổ họng nạn nhân.”

Mười ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, màn hình lập tức phóng đại phần họng thi thể. Vết thương đỏ bầm sâu hoắm.

“Nào, mọi người nhìn này,” Horinouchi đứng dậy và bước lại gần màn hình, giơ tay trỏ vào vết đâm man rợ. “Thương tích chi chít. Đầu nhọn của lưỡi kéo đâm phải phần cứng ở họng thì sượt qua, càng tạo nên nhiều vết rách. Hung thủ tốn công thế này vì muốn đâm kéo vào thi thể, càng sâu càng tốt. Hành động này hoàn toàn không bình thường. Đây rõ ràng là hành động sinh ra từ chấp niệm hoặc là từ tiềm thức của hung thủ.”

Trở về chỗ của mình, Horinouchi đưa ngón trỏ áp vào thái dương, ra chiều tư lự, “Dựa vào phân tích của tôi, Sở Cảnh sát Saitama đã triển khai điều tra một lần nữa. Họ lập danh sách những nghi phạm sống gần hiện trường có tiền sử bắt nạt hay ngược đãi, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra hung thủ. Nửa năm trôi qua không có tiến triển gì. Đột nhiên, một vụ án khác lại xảy ra. Lần này là vào ngày 8 tháng Ba năm 2003, ở quận Edogawa.” Horinouchi thao tác trên laptop để trình chiếu ảnh chụp hiện trường của vụ án thứ hai. Một cô bé tóc ngắn mặc đồng phục thủy thủ đang nằm dài trên một góc đê biển xây bằng bê tông. Vì chụp từ phương nằm ngang nên không thấy mặt nạn nhân. Sóng biển đánh vào chân cô bé khiến đôi giày thể thao ướt sũng.

“Nạn nhân thứ hai là một nữ sinh lớp Mười một, bị siết cổ bằng dây nhựa, trên cổ có găm một cây kéo. Điểm đáng lưu ý ở đây dĩ nhiên là vết thương gây ra bởi lưỡi kéo.”

Màn hình kéo sát về họng thi thể. Khác với thương tích ở nạn nhân đầu tiên, ngoài vết đâm của cây kéo còn găm tại chỗ thì trên cổ cô bé không còn bất kì vết thương nào khác.

“Có lẽ hung thủ đã thành thạo kĩ thuật đâm kéo từ nạn nhân đầu tiên. Lần này chỉ một nhát là đã găm sâu vào họng. Hắn làm thế nào? Bằng cách mài nhọn mũi kéo!”

Nhớ lại cây kéo mà mình tìm được, Isobe rùng mình. Đúng như Horinouchi nói, mũi kéo tang vật sắc và nhọn hoắt như mũi rìu phá băng vậy.

“Ngoài ra còn một điểm đáng lưu ý nữa. Sau khi bị siết cổ, nạn nhân còn bị cắt nát má. Rất có khả năng hung thủ đã dùng cùng một cây kéo để cắt má cô bé trước khi đâm nó vào họng.”

Màn hình phóng đại mặt nạn nhân. Shindo bất giác ngoảnh đi chỗ khác.

Cũng dễ hiểu thôi. Gần một nửa má phải nạn nhân bị rạch nát đến độ hở cả răng hàm nghiến chặt bên trong.

Isobe cũng nhắm mắt lại.

“Nhiều khả năng hung thủ vụ này cũng chính là kẻ gây ra vụ án đầu tiên. Vì lý do ấy, Phòng 1 đã lập một ban chuyên án. Thêm nữa, hẳn mọi người đều biết giới truyền thông rất háo hức với tin tức về tên sát nhân có biệt danh Người kéo! Cộng thêm vụ án lần này… Như đã nói ban nãy, tôi phỏng đoán xác suất lại là Người kéo lên đến khoảng 75%.”

Horinouchi gõ một ngón lên bàn phím như một nghệ sĩ dương cầm nhạc jazz kết thúc bài trình diễn ngẫu hứng của mình. Màn hình tinh thể liền tắt phụt. Anh ta tủm tỉm cười, tay đóng laptop lại.

“Có ai hỏi gì không?”

Dĩ nhiên là không. Ai mà chẳng hiểu đấy chỉ là câu hỏi tu từ.

Song, Muraki lại đột ngột kêu “Có ạ” rồi giơ tay thật cao. Những người khác, trong đó có Isobe, đều ngạc nhiên quay sang nhìn anh.

“Cậu muốn hỏi gì?” Horinouchi nói. “Và tên cậu là?”

“Điều tra viên Muraki thuộc Phòng Cảnh sát Tây Meguro,” Muraki đứng dậy, mặt mũi căng thẳng. “Theo trình bày của anh ban nãy thì đã hơn một năm kể từ ngày vụ đầu tiên xảy ra, tám tháng kể từ ngày phát hiện vụ thứ hai, đáng tiếc là đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tóm được thủ phạm. Rốt cuộc nguyên do là ở đâu vậy ạ? Mỗi người chúng tôi sẽ tập trung dồn hết sức lực để phá vụ án này, nếu công tác điều tra có từng gặp trở ngại gì thì mong anh nói cho mọi người được biết.”

“Tên ngốc này,” Shimokawa lẩm bẩm với vẻ lo lắng.

Cũng dễ hiểu thôi. Vì ở trên bục, trưởng phòng Phòng 1 đang lộ rõ vẻ khó chịu.

“Được,” Horinouchi tủm tỉm đáp. “Có hai nguyên do dẫn đến việc bây giờ chúng ta vẫn chưa tóm được thù phạm. Thứ nhất là vì các vụ án rải đều trên diện rộng của vùng thủ đô. Điều này dẫn đến nguyên do thứ hai, là dù đã tiến hành điều tra triệt để quanh khu vực nhà ở và hiện trường của các nạn nhân, ta vẫn không nắm bắt được manh mối nào hữu ích. Nói nôm na, hung thủ không phải người sống gần chỗ cư trú của nạn nhân. Sào huyệt của hắn và cách thức hắn lựa chọn nạn nhân còn là một ẩn số.”

Horinouchi thở hắt ra, đoạn cầm lấy cốc cà phê đặt trên bàn.

“Ngoài ra còn một nguyên do nữa, tôi e rằng hung thủ là một người vô cùng cẩn trọng. Hắn không để lại bất cứ dấu vết nào ở hiện trường. Vân tay không, mẫu tóc không, dịch thể từ hành vi cưỡng hiếp cũng không. Hơn nữa, tôi ngờ rằng hắn đã bỏ thời gian nghiên cứu về nạn nhân của mình. Sau mỗi lần gây án, hắn sẽ ẩn mình tầm hơn nửa năm. Đây là một tay có chỉ số IQ cao, thận trọng lại còn kiên nhẫn. Thêm nữa, như tôi đã nói qua việc mài nhọn mũi kéo, hung thủ là kẻ biết ‘học hỏi’ sau mỗi lần phạm tội của mình,” Horinouchi nghiêm mặt, “Những tên sát nhân vì khoái cảm là những kẻ hết sức phiền toái, lại đặc biệt nguy hiểm.”

“Đã hiểu chưa?” Trưởng phòng Phòng 1 lườm Muraki.

Muraki cúi đầu xin lỗi rồi ngồi trở lại.

“Sao lại đi hỏi chuyện đó?” Ở dưới gầm bàn, Shimokawa đá vào chân Muraki.

“Thắc mắc thì hỏi thôi mà.” Muraki vẫn cứ trơ trơ.

Đúng là hết thuốc chữa, Isobe chán nản nghĩ thầm. Cứ tưởng Muraki chỉ thích châm biếm và hay xa lánh mọi người thôi, ai dè thi thoảng còn gây ra những hành động hết sức điên rồ. Tính tình không tài nào lường trước được.

Sau khi trưởng phòng Phòng 1 trình bày xong về phương hướng điều tra thì cuộc họp kết thúc. Các cảnh sát lần lượt đứng dậy, trở về với chức trách của mình.

Isobe rời khỏi chỗ ngồi, nhìn lên bục. Horinouchi đang nói gì đấy với trưởng phòng Phòng 1. Trưởng phòng nhăn nhó gật đầu rồi vẫy tay gọi thanh tra Ueda.

Có chuyện gì vậy nhỉ, Isobe tò mò.

Cậu toan ra khỏi phòng họp thì thanh tra Ueda gọi giật lại, “Cậu Isobe này, lại đây một chút được không?”

Isobe ngoái đầu lại, thì thấy cả ba người, gồm thanh tra Ueda, trưởng phòng Phòng 1 và Horinouchi đều đang chăm chú nhìn mình. Có chuyện chẳng lành rồi đây.

“Ối, Tâm thần gọi kìa,” Shimokawa thì thầm lúc đi ngang qua. “Rõ chưa? Cứ bình tĩnh cúi đầu tỏ vẻ ăn năn là ổn.”

Horinouchi mách lẻo chuyện ban nãy sao? Isobe vừa nghĩ ngợi vừa bước đến gần bục. Cậu không nghĩ rằng anh ta lại là người âm hiểm đến thế. Nhưng như Shimokawa đã nói đấy, không thể phán xét người ta qua vẻ ngoài được.

“Cậu này là tuần tra viên Isobe.” Thanh tra Ueda giới thiệu với trưởng phòng Phòng 1.

Có nên giơ tay chào không nhỉ? Không, muộn quá rồi. Vì trưởng phòng Phòng 1 đã mở miệng.

“Để người này làm ổn không? Trông qua không có nhiều kinh nghiệm cho lắm. So với các điều tra viên hình sự của Phòng 1 thì…”

“Ấy không, chính vì cậu ta còn non nên mới là người phù hợp nhất,” Horinouchi đáp, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. “Cứ giao cho cậu ta.”

Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy, Isobe nhìn Horinouchi.

“Tuần tra viên Isobe, thể theo mong muốn của chánh thanh tra Horinouchi, từ giờ cậu sẽ là cấp dưới trực tiếp của anh ấy,” trưởng phòng Phòng 1 tuyên bố với giọng cụt lủn, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ cau có.

“Tôi yêu cầu cậu từ nay về sau phải nghe theo chỉ thị của chánh thanh tra Horinouchi.”

“Khác với mọi người, tôi không giỏi khoản điều tra cho lắm,” Horinouchi thêm vào. “Mấy công đoạn thu thập lời khai hay điều tra hiện trường tôi đều khá dở, nên mới muốn có cậu làm tai mắt cho mình.”

Isobe vừa kinh ngạc vừa phấn khích. Làm sao ngờ được mình sẽ có cơ hội làm trợ thủ điều tra cho chuyên viên phân tích tâm lý. công việc của cậu vốn chỉ xoay quanh việc đi khắp các hiệu tạp hóa để truy lùng gốc tích hung khí và đến từng hộ dân gần hiện trường để lấy lời khai thôi.

“Thế tức là tuần tra viên Isobe sẽ phải hành động một mình ạ?” Thanh tra Ueda hỏi.

“Đúng vậy,” Horinouchi trả lời.

“Thế thì nguy hiểm quá. Căn bản của công tác điều tra là mỗi nhóm phải có hai người. Hẳn là chánh thanh tra cũng hiểu rõ điều đó mà? Hành động đơn lẻ thì không tránh khỏi nguy hiểm rình rập.”

“Tôi sẽ không cho cậu ta làm bất kì nhiệm vụ nguy hiểm nào đâu.”

“Điều tra án mạng thì làm gì có nhiệm vụ nào không nguy hiểm chứ?” Thanh tra Ueda lên tiếng, ông vốn là người trầm tính, nhưng một khi đã tranh luận thì khẩu khí không thua ai.

Horinouchi ra chiều ngần ngừ.

“Anh Ueda này, điều anh nói không phải không có lý…” Trưởng phòng Phòng 1 xen vào với ý xoa dịu.

“Với tư cách một đơn vị cảnh sát hình sự, dĩ nhiên chúng tôi sẵn sàng nỗ lực để hoàn thành mong muốn của chánh thanh tra đây,” thanh tra Ueda gật đầu với trưởng phòng Phòng 1. “Thế nhưng, hành động đơn lẻ là hết sức dại dột. Thôi thì thế này. Tuần tra viên Isobe sẽ làm việc theo chỉ thị của chánh thanh tra. Nhưng mỗi lần cậu ta đi thực thi nhiệm vụ, phải có một người trong tổ đi cùng để làm cộng sự. Như thế có được không?”

Horinouchi im lặng đồng ý.

Làm thế thì không chỉ mỗi mình mình, mà cả Tổ Hình sự đều được tham gia vào vụ án quan trọng lần này. Trưởng phòng tính toán chu đáo lắm. Isobe ngưỡng mộ nhìn gương mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì của thanh tra Ueda. Nghĩ đến những chuyện sau này, tim cậu cứ nhảy cẫng lên.