Chương 5
Thứ Sáu ngày 14 tháng Mười một, tôi gọi đến Nhà xuất bản Himurokawa để xin nghỉ. Nghe tôi kể chuyện hôm kia cảm lạnh, đến sáng nay thì phát sốt, trưởng phòng Okajima bèn nói với giọng cảm thông.
“Năm nay dịch cúm hoành hành ghê lắm. Cháu cẩn thận nhé.”
Tôi cảm ơn bà, cúp máy, nhấc tách cà phê lên rồi ra chỗ bàn ăn ngồi, vớ điều khiển trên bàn, bật ti vi lên.
Hôm qua, đúng như lời Bác sĩ nói, tôi vẫn chưa quyết định được rằng mình có nên truy lùng chân tướng kẻ đã sát hại Yukiko hay không. Xem chừng suy nghĩ “khó nhằn lắm” đang thắng thế, nhưng tôi vẫn rất quan tâm đến vụ án lần này.
Gần bốn ngày trôi qua kể từ khi phát hiện thi thể, giới truyền thông hẳn đã có đủ tin tức trong tay. Thời điểm vụ án mới được phát hiện là trực thăng đã bay đến, rồi các bản tin trực tiếp tới tấp lên sóng với những phát thanh viên gào khản cả cổ vì hưng phấn.
Vào ngày thứ ba, bọn họ có thêm một vài điều đáng lưu ý, nhưng vì thông tin vẫn chưa đầy đủ nên dù gì cũng chỉ là nói suông. Cuối cùng, từ ngày thứ tư trở đi, lượng thông tin thu thập cũng đã hòm hòm, đủ để báo đài mời các nhân vật nổi tiếng lên tham gia tọa đàm.
Trên màn hình hiện giờ là một tiết mục tọa đàm như vậy. Góc phải màn hình có dòng chữ nhỏ “Nạn nhân thứ ba của Người kéo?” với thiết kế khá rùng rợn. Ngồi chính giữa chiếc bàn dài là cặp nam nữ phát thanh viên, bên trái bọn họ là khách mời, còn bên phải là một tay chuyên gia bình luận thường xuyên góp mặt trong chương trình.
“Đã ba ngày trôi qua kể từ khi phát hiện ra thi thể của nạn nhân Tarumiya Yukiko.” Anh phát thanh viên nói, mắt nhìn thẳng vào máy quay. Biểu cảm đau đớn như thể đang bị nhức răng. “Đầu tiên, chúng tôi xin đưa tin về tình hình hôm nay của vụ án. Anh Yamada hiện có mặt ở Phòng Cảnh sát Tây Meguro ạ.”
“Đây là Phòng Cảnh sát Tây Meguro, nơi đóng quân của ban chuyên án.” Màn hình chuyển sang một người đàn ông đứng trước Phòng Cảnh sát. “Hiện tại, ban chuyên án đang họp buổi đầu tiên. Ban nãy chúng tôi đã được nghe lời phát biểu của trưởng phòng Phòng 1. Theo ông, tạm thời ta vẫn chưa thể kết luận rằng vụ sát hại Tarumiya Yukiko có liên quan đến chuỗi án mạng của Người kéo. Xin hết, tin truyền trực tiếp từ Phòng Cành sát Tây Meguro.”
Lại trở về trường quay. Anh phát thanh viên ngoảnh sang khách mời. “Như đồng nghiệp chúng tôi vừa nói, hiện vẫn chưa có bất kì thông báo chính thức nào từ phía cảnh sát. Chúng ta có nên nghĩ rằng vụ án lần này là hành vi của Người kéo không? Ông thấy sao ạ?”
“Tôi đồng tình với anh.” Chuyên gia bình luận luống tuổi có cặp mắt sắc lẹm đáp, “Cảnh sát đang tỏ ra thận trọng, vì còn đó khả năng hung thủ lần này chỉ bắt chước cách thức của Người kéo, nhưng theo như nguồn tin đáng tin cậy mà chúng tôi có được, hung khí trong vụ án lần này giống hệt những vụ án trước nên rất có khả năng đây chính là hắn.”
Tôi vớ lấy cái điều khiển rồi chuyển kênh.
“Chúng ta hãy quay lại để nói về thời gian xảy ra các vụ án mạng của Người kéo nào.”
Trường quay dựng từ kĩ thuật đồ họa. Theo hiệu lệnh của anh phát thanh viên đứng giữa, từ không gian vốn chẳng có gì xung quanh bỗng từ từ hiện lên một màn hình bốn cạnh phát đoạn VTR. Tường thuật đoạn phim ấy là chất giọng nặng nề của một người đàn ông và tiếng nhạc điện tử nghe ớn lạnh.
“Vụ án đầu tiên xảy ra vào ngày 21 tháng Mười năm ngoái tại tỉnh Saitama. Hôm ấy, cô bé Konishi Mina 16 tuổi, nữ sinh một trường phổ thông trung học ở địa phương đã…”
Đoạn VTR biên tập lại từ những bản tin cũ phát đi phát lại nhiều đến nỗi tôi đã chán ngấy. Cảnh vật xung quanh tháp truyền tải điện. Giám định viên lê lết trên nền đất lót sỏi. Ảnh chụp Konishi Mina cùng với bạn bè. Buổi họp báo của Sở cảnh sát Saitama. Bọn họ cứ tiếp tục nói về những vụ án cũ mà chẳng thèm đả động gì đến Yukiko, một lúc sau tôi lại chuyển kênh.
“Cảnh sát đang đi thu thập manh mối hung thủ để lại ở hiện trường.” Một cô phóng viên đang cầm micro đứng trước cổng công viên tường thuật. “Cảnh sát đã hoàn thành khâu khám nghiệm hiện trường, nhưng các bạn thấy đấy, công viên vẫn cấm người vào. Bây giờ chúng ta sẽ lắng nghe cảm nghĩ của cư dân ở đây nhé.”
“Ôi, không thể tin được, có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ rằng nơi mình sống lại xảy ra án mạng thế này. Tôi nghe bảo vụ án lần trước xảy ra ở Saitama đúng không? Thế mới nói, Người kéo ấy, dám làm ra những chuyện như vậy, thật là đáng sợ.”
Vì không chịu nổi tràng lảm nhảm của bà cô nội trợ trang điểm lòe loẹt này, tôi đành chuyển kênh.
“Chúng ta có Takanohana và Wakanohana của lò Futagoyama, Akebono của lò Azumazeki, trong ba võ sĩ này nhất định sẽ có một người chiến thắng, lúc thượng đài thì khả năng thắng bại của mỗi người đều là 50/50.” Vị giáo sư toán học đeo kính đang ngồi giảng bài trước bảng trắng. “Trong trường hợp này, Takanohana hoặc Wakanohana đều có xác suất thắng cuộc là 3/8, xác suất thắng cuộc của Akebono là 1/4, hay nói cách khác, xác suất của Takanohana và Wakanohana cao gấp rưỡi Akebono. Tính xem lò Futagoyama hay lò Azumazeki có võ sĩ chiến thắng? Kết quả là Futagoyama có tỉ lệ thắng cao gấp ba lần Azumazeki.”
Chương trình khoa giáo gián đoạn bởi chương trình quảng cáo show truyền hình buổi sáng. Tôi tắt ti vi.
Quả đúng như lời Bác sĩ nói. Tôi suy nghĩ trong lúc nhấm nháp cà phê. Theo lẽ tự nhiên, phía truyền thông ai cũng quả quyết rằng đây là vụ án do Người kéo gây ra.
Nhưng còn phía cảnh sát thì sao? Phóng viên đứng trước sở cảnh sát cũng đã tường thuật rằng trưởng phòng Phòng 1 vẫn chưa tuyên bố đây là hành vi phạm tội của Người kéo, chuyên gia bình luận luống tuổi kia cũng chỉ ra rằng rất có khả năng đây chỉ là vụ án mạo danh. Cảnh sát chắc không đần đến thế đâu nhỉ? Đâu cần tôi phải mạo hiểm tìm kiếm hung thủ thực sự làm gì.
Thế nhưng… tôi chợt nghĩ lại. Chuyên gia nọ cũng có nói thế này. Ông ta bảo rằng cây kéo hung khí là cùng một loại từ hai vụ án kia, nếu nghĩ rằng hung thủ là Người kéo có lẽ cũng không sai. Ông chú mặt khó đăm đăm ấy hẳn phải từng là cảnh sát hoặc công tố viên. Nếu bản thân ông ta đã nghĩ như thế thì có khi nào cảnh sát cũng đang suy luận theo hướng đó không?
Gượm đã nào. Tôi nhấp thêm một ngụm nữa tách cà phê nguội ngắt, đầu óc quay cuồng vì suy nghĩ. Rốt cuộc từ đâu mà hung thủ lại biết cây kéo thuộc loại gì? Kéo dĩ nhiên không phải món đồ đặc biệt. Cây kéo bằng thép không gỉ tôi lấy trộm ở Nhà xuất bản Himurokawa là đồ vật có thể dễ dàng tìm thấy ở bất kì hiệu văn phòng phẩm nào trong thành phố. Làm sao hung thủ biết loại kéo thông dụng ấy là hung khí kia chứ?
Đây chẳng phải manh mối hữu hiệu để tìm ra hung thủ thực sự đấy sao? Nghĩ đến đó, tôi liền chộp lấy cái điều khiển, bật ti vi lên. Bài giảng của giáo sư toán học lại tiếp tục.
“Tiếp theo sẽ là câu hỏi ứng dụng. Lò luyện Futagoyama có m võ sĩ, lò luyện Sadogatake có n võ sĩ, m lớn hơn n. Số lượng võ sĩ này nhất định sẽ chiến thắng các võ sĩ của những lò đào tạo khác, xác suất thắng bại khi họ chọi nhau là 50/50. Giờ ta phải tính xác suất xuất hiện võ sĩ chiến thắng cho mỗi lò luyện. Câu này có lẽ hơi phức tạp nhỉ.”
Tôi ghét nhất mấy bài toán khó hiểu nên đổi sang kênh khác.
Và giật mình khi hình ảnh mới hiện ra. Tiêu đề “Hung khí sử dụng trong vụ án mới đây” đặt bên dưới tấm ảnh phóng to chụp loại kéo tôi hay dùng. Anh phát thanh viên cất tiếng giải thích, “Cây kéo này đã đâm thẳng vào cổ họng nạn nhân. Thủ pháp rất là tàn nhẫn và man rợ.”
Các chương trình tin tức và giải trí mà đăng kéo lên thế này, chỉ cần dừng màn hình một lúc thì ai cũng xác định được hung khí là loại kéo gì. Không phải là manh mối đắc lực rồi.
Mình thực sự không có khiếu làm thám tử, tôi buồn rầu nghĩ, tay bấm điều khiển.
“Chủ đề tuần này của chuyên mục Bạn muốn biết không!? sẽ là ‘Những phụ nữ không ai nhìn tới’* của James Tiptree Junior.”
Lại đang quảng cáo à? Tôi chuyển kênh.
“Bây giờ nạn nhân Tarumiya Yukiko đang trở về nhà trong nỗi đau đớn không nói nên lời.”
Khoảng sân quen thuộc của Desert Himonya xuất hiện trên màn hình. Sau lưng cô phóng viên mang vẻ mặt đau buồn là vài người đàn ông vận comple đen đang khuân một chiếc quan tài bằng gỗ ra khỏi xe tải nhỏ.
Thi thể của Yukiko đã khám nghiệm xong và đang được đưa về nhà an táng.
“Tối nay, gia quyến và những người thân cận với gia đình sẽ thức làm lễ khâm liệm, dự định thứ Bảy ngày mai tiến hành làm lễ tang và an táng. Thầy cô giáo và học sinh của trường tư thục Hazakura, ngôi trường mà em Tarumiya theo học, cũng sẽ đến viếng…”
Một người đàn ông trung niên cao to hói đầu đứng trên cùng vung tay chỉ dẫn, quan tài của Yukiko di chuyển qua cửa tự động của Desert Himonya để vào tiền sảnh. Không thấy ông Tarumiya Kazuhiro đâu cả.
“Phụ huynh của em đã phải chịu cú sốc rất lớn trước vụ việc. Họ cũng chưa hồi đáp lời mời phỏng vấn nào của phóng viên…”
Có lẽ Kazuhiro và Toshie đang chờ trong căn hộ, nhất quyết không xuất hiện trước mặt công chúng. Lũ phóng viên như diều hâu hẳn cũng phải bó tay trước khóa chống trộm. Tôi có lời khen đến cái hộp máy tự động ấy.
Bản tin không cho biết tang lễ ngày mai cử hành ở đâu, mấy giờ. Chắc do họ không muốn đám đông hiếu kì đến làm phiền gia quyến.
Tôi tắt ti vi. Từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì cả nên bụng rỗng không.
Cuối cùng, tôi quyết định sẽ đến dự tang lễ của Yukiko như lời Bác sĩ gợi ý. Tôi vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy trứng đập vào tô. Thình lình tôi nghĩ, chẳng phải như thế có hơi kì sao.
Tôi vừa đánh trứng bằng đũa vừa tư lự một lúc, cuối cùng kết luận rằng làm thế không sao cả. Nhân chứng đầu tiên phát hiện ra thi thể muốn đi viếng nạn nhân cũng đâu có gì lạ, chỉ là cảm tình tự nhiên thôi mà.
Trước giờ tôi rất dở khoản làm trứng rán, nên lần này tôi chuyển sang làm trứng bác. Tôi dọn trứng ra đĩa cùng bánh mì nướng rồi mang ra bàn, đặt tách cà phê vừa hâm nóng bên cạnh rồi thưởng thức bữa sáng muộn (hay có lẽ là bữa trưa sớm) của mình.
Lúc tôi ăn xong, rửa đĩa rồi làm tách cà phê thứ ba trong ngày thì cũng đã gần 12 giờ trưa. Tôi bật ti vi lên.
Chẳng mấy chốc, chương trình thời sự buổi trưa đã bắt đầu. Bản tin đầu tiên là diễn biến mới về vụ quan chức tham ô, màn hình hiện lên tấm ảnh phóng lớn của quan chức Bộ Nội vụ. Tin tức về Người kéo xếp thứ hai. Bản tin tự biên tự phát của các chương trình tin tức giải trí thì không nói làm gì, nhưng các chương trình thời sự chính thống gần như cũng chẳng cập nhật mẩu tin nào mới. Họ lại chiếu cảnh quan tài của Yukiko được đưa vào nhà, lần này ở góc quay khác.
Khi bản tin về Người kéo kết thúc, tôi chuyển kênh sang đài truyền hình tư nhân.
Một gã trai trẻ nhuộm tóc vàng với vẻ ngổ ngáo, mặc áo khoác da tán đinh đang vừa gảy guitar, vừa gào thật to vào micro, trông cứ như đang ngấu nghiến nó vậy.
Tôi biết lời bài hát này. Là bài Sudarabushi của Ueki Hitoshi. Nhưng giai điệu nghe khác hẳn. Thấy khán giả ngồi ở trường quay cười rộ lên, tôi mới nghĩ hay đây là nhóm nhạc tạp kĩ đang đổi giai điệu bài hát, nhưng vì tôi không biết bài hát gốc của giai điệu này là gì nên chẳng thấy buồn cười chút nào. Tôi bèn chuyển kênh.
“Bí quyết ở đây là phải cho thêm ít dầu hào. Tôi biết rằng sẽ có rất nhiều người ngạc nhiên sao lại cho dầu hào vào món Nhật.”
Khoảng giờ này, đài tư nhân nào cũng chỉ chiếu chương trình giải trí. Tôi tắt ti vi, đi đến tủ sách kê ở cuối phòng, lấy một quyển giở ra, rút bản photo phiếu đăng kí nhập học của Yukiko giấu sẵn trong ấy, rồi bước đến chỗ điện thoại, bấm số ghi trên giấy.
“Vâng?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ nhuốm đầy mỏi mệt. Có lẽ là bà Toshie, mẹ cô bé. Tôi tự giới thiệu bằng tên của một giáo viên thuộc biên chế Nhà xuất bản Himurokawa, “Chúng tôi thật lòng xót xa khi hay tin một học viên của mình lại mắc phải bi kịch này.”
Bịa đặt. Chúng tôi có cả ngàn học viên, chẳng ai để ý nếu có đứa trở thành nạn nhân của một vụ án mạng đâu. Phụ huynh bất ngờ đưa đơn xin thôi học là chuyện cơm bữa, trước giờ cũng chẳng có bố mẹ nào lại đi viết thư báo cho trung tâm biết là con mình đã bị giết hại. Cái chết của Yukiko không khiến nhân viên nào ở Nhà xuất bản Himurokawa phải lo lắng hết.
“Chúng tôi nhất định sẽ đến dự tang lễ của cháu, mà chẳng hay gia đình sẽ tổ chức lễ tang ở đâu ạ?”
“Dịch vụ khách hàng của các người chu đáo quá nhỉ.” Tiếng cười khô khốc vang lên. Bà ta không đính chính rằng mình không phải mẹ Yukiko, vậy đây nhất định là Tarumiya Toshie rồi. “Ngày mai, bắt đầu từ 2 giờ chiều, địa điểm là nhà tang lễ Shundo.”
Toshie nói cho tôi nghe địa chỉ và số điện thoại của nhà tang lễ. Tôi ghi chú lại rồi cúp máy sau khi nói lời chia buồn cho đúng lệ.
Tôi đi đến chỗ túi đeo vai vứt chỏng chơ dưới sàn, lấy tập bản đồ 23 quận Tokyo ra xem địa chỉ mình đã chép có phải của nhà tang lễ Shundo hay không.
Nơi ấy chỉ cách Desert Himonya vài cây số về phía Đông. Ga gần nhất chắc là ga Đại học Gakugei rồi.
Tang lễ bắt đầu từ 2 giờ, tức là tôi cần rời Himurokawa vào buổi trưa. Mai là thứ Bảy, vẫn chưa đến ngày 15, giữa trưa có xin về sớm cũng chẳng vấn đề gì.