← Quay lại trang sách

Chương 6

Tôi chọn cậu,” sau buổi họp, khi chỉ còn hai người với nhau, Horinouchi thân tình bắt chuyện với Isobe. “Vì cậu không ngần ngại bắt tay tôi. Tôi chán ngấy kiểu chào đứng nghiêm và chức danh chánh thanh tra lắm rồi. Từ giờ cậu cứ gọi tôi là Horinouchi nhé. Tôi cũng sẽ gọi cậu là Isobe.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

“Cho cậu số di động của tôi này. Có để ý hay phát giác ra điều gì nhớ gọi cho tôi, gọi giữa đêm cũng được.”

“Vâng ạ,” Isobe nhận lấy danh thiếp ghi chú ở mặt sau. Đây là bằng chứng cho sự tín nhiệm của Horinouchi.

“Còn một chuyện…”

“Chuyện gì nữa ạ?” Isobe tươi cười hỏi.

“Bộ đồ này… hình như trông hơi thảm hại nhỉ? Nhìn khó coi quá. Cậu không có bộ nào trông bắt mắt hơn sao?”

Thế nghĩa là từ mai mình phải thực sự mặc comple đi làm ư? Isobe thầm nghĩ. Nhưng dù sao đi nữa đây cũng là mệnh lệnh của chánh thanh tra, một tuần tra viên nhãi nhép như cậu không thể cãi lời được.

Chiều ngày 14, Isobe và Horinouchi vào phòng họp nhỏ ở tầng hai Phòng Cảnh sát Tây Meguro để bàn chuyện sau khi cuộc hội thảo đã kết thúc.

Căn phòng này giờ được cắt làm văn phòng tạm thời của Horinouchi. Vốn dĩ đây là nơi dành cho cảnh sát gặp mặt hội họp nhau, giờ được bố trí thêm một chiếc laptop và một máy in trắng đen. Cả hai đều là những món đồ chơi hiện đại thuộc sở hữu của Horinouchi.

Horinouchi ngồi trước laptop, lắng nghe Matsumoto ở phía đối diện. Bên cạnh Matsumoto là Isobe.

“Họ tên nạn nhân là Tarumiya Yukiko. 16 tuổi. Học lớp Mười một trường tư thục Hazakura.” Matsumoto vừa nhìn sổ tay vừa ung dung trình bày. Với mái đầu muối tiêu và vô số nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt sạm nắng, trông anh giống một tay chài lưới hơn là một điều tra viên hình sự. Nghi phạm rất dễ bị lừa bởi nét mặt và giọng điệu chất phác của anh. Nhưng Matsumoto là một chuyên gia thẩm vấn có nghề.

“Là một trường có tiếng trong khu vực nhỉ,” Horinouchi nói, tay chống cằm.

“Ừ. Là trường dành cho các cậu ấm cô chiêu. Có nhiều học sinh lặn lội từ xa đến lắm.”

“Nạn nhân thì sao? Cũng học xa nhà à?”

“Không, đi từ ga Đại học Gakugei đến trường thì không thể gọi là xa nhà được.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy hai người có thể cho tôi biết về hành tung của nạn nhân vào ngày 11 không?”

“Chúng tôi cũng không hỏi được gì nhiều.” Matsumoto lật sổ tay sang trang mới. “Nạn nhân rời khỏi trường vào khoảng hơn 7 giờ tối. Một giáo viên tên Iwasa cùng bạn học cô bé đã làm chứng.”

“Giáo viên tên Iwasa đó hình như là thầy dạy thể dục nhỉ?” Horinouchi hỏi, mắt không nhìn xuống báo cáo.

“Đúng vậy.” Matsumoto đáp với vẻ ngạc nhiên.

Xem ra toàn bộ nội dung trong tập tài liệu phát ra ở cuộc họp ban nãy đã chảy hết vào đầu Horinouchi rồi. Isobe không khỏi ngưỡng mộ.

“Người này là giáo viên thể dục của nạn nhân à?”

“Hình như không phải.”

“Vậy sao anh ta lại có thể đứng ra làm chứng giờ ra về của nạn nhân?” Horinouchi đặt ngón trỏ lên thái dương. Có vẻ đây là thói quen của anh mỗi khi suy nghĩ. “Anh ta hẳn phải có tới gần cả ngàn học sinh. Làm sao mà nhớ mặt hết được?”

“Gương mặt xinh đẹp của cô bé dễ gây ấn tượng với người khác lắm. Nghe bảo nạn nhân là người nổi tiếng trong trường,” Matsumoto nói như gằn giọng. “Một anh độc thân 35 tuổi hẳn cũng không phải là ngoại lệ.”

“Ra là thế. Anh tiếp tục đi.”

“Sau khi rời khỏi trường, nạn nhân đi bộ ra ga như mọi khi. Khoảng thời gian này ta không có người chứng kiến. Lần tiếp theo người ta nhìn thấy nạn nhân là lúc 7 giờ 40 phút tối, ở trước ga Đại học Gakugei. Người làm chứng là nhân viên ở hiệu sách mà nạn nhân đã ghé qua.”

“Từ trường đi bộ đến ga Gakugei tốn những bốn mươi phút thì có bình thường không?”

“Ừm, bình thường mà nhỉ? Tôi nghĩ là đến đấy.”

“Nhân viên đó còn làm chứng điều gì nữa không?”

“Không còn gì đặc biệt. Mọi thứ đều như trong báo cáo đã ghi.” Matsumoto liếc Horinouchi với ánh nhìn như thách thức.

“Ở đây ghi là… cô bé đi thẳng đến đường Meguro luôn nhỉ?” Horinouchi trích dẫn báo cáo chính xác đến từng từ. Anh Matsumoto phen này thua rồi, Isobe tự nhủ.

“Đúng thế,” Matsumoto chẳng có vẻ gì là buồn bực, vẫn đáp với giọng bình thản.

“Sau đấy còn ai trông thấy cô bé nữa không?”

“Không ai cả. Tiếp theo thì người ta phát hiện ra thi thể của nạn nhân.”

“Tôi hiểu rồi. Thế mọi người làm ơn kể cho tôi nghe tình hình lúc phát hiện thi thể đi.” Horinouchi nhìn về phía Isobe, “Cậu cũng nằm trong số những người đến hiện trường đầu tiên, nhỉ, Isobe?”

“Dạ vâng, thưa anh Horinouchi.”

Isobe đáp. Matsumoto tròn xoe mắt, nhìn chòng chọc vào mặt Isobe. Đành thế thôi, Isobe nghĩ thầm trong bụng. Dù gì cũng là mệnh lệnh của chánh thanh tra mà.

“Thời gian phát hiện ra thi thể là khoáng 9 giờ 40 phút, địa điểm là công viên Tây Takaban.” Matsumoto tiếp tục trình bày.

“Là công viên nhỏ trên đường về nhà của nạn nhân. Thời điểm tử vong suy đoán là từ 8 giờ đến 8 giờ 20 phút tối, rất có khả năng cô bé đã gặp hung thủ trên đường về nhà và bị hắn sát hại.”

“Công viên đó là nơi thế nào? Có khuất tầm nhìn lắm không?”

“Cũng không đến nỗi. Vào buổi trưa trẻ em trong khu phố sẽ ra đó chơi đùa. Nhưng khi sập tối thì trở nên vắng vẻ, công viên cũng tối om.”

Isobe nhớ lại đêm ra hiện trường tác nghiệp. Phải rồi, công viên chỉ có mỗi một cột đèn, hơn nữa lại còn là kiểu lỗi thời tỏa ra thứ ánh sáng nhập nhòa. Nếu không bố trí đèn pha bên trong thì hẳn không thể tiến hành công tác khám nghiệm hiện trường. Ở đấy có bụi rậm, thi thể nằm trong bóng tối đen đặc đến nỗi nếu hung thủ có trốn ngay bên cạnh chắc cũng không ai phát hiện ra.

“Tình trạng thi thể thì sao?” Horinouchi hỏi.

“Nếu anh muốn biết tường tận hơn thì hỏi bên pháp y đi,” Matsumoto đáp với giọng cụt lủn.

“Không, tôi muốn nghe ý kiến của anh,” Horinouchi nhìn thẳng vào mặt Matsumoto, “Vì anh là người có thâm niên trong ngành.”

“Ý kiến của tôi sao?” Matsumoto gấp sổ lại rồi nghiêng đầu suy nghĩ. “Tôi không hiểu tại sao quần áo của nạn nhân lại không hề có dấu hiệu bị chạm vào.”

“Là sao?”

“Tôi có khá nhiều kinh nghiệm điều tra các vụ án mà nạn nhân là nữ, bắt cóc giữa đường rồi sát hại, đa phần hung thủ đều ra tay vì mục đích cưỡng dâm. Nếu bọn chúng không thực hiện hành vi cưỡng hiếp thì cũng đụng chạm đến thân thể hoặc lột hết đồ của nạn nhân ra.” Matsumoto vừa nhìn lên trần nhà vừa nói. Trông anh như đang cố nhớ lại hiện trạng thi thể. “Thế mà, y phục cô bé lại không hề có bất kì vết tích xáo trộn nào. Kì lạ thật đấy.”

“Đúng vậy, đó chính là một trong những điểm đặc trưng của các vụ án do Người kéo gây ra,” Horinouchi nói. “Hai vụ án trước kia đều như thế. Hoàn toàn không tìm thấy dấu hiệu xâm hại tình dục. Xem ra hung thủ không hề hứng thú với thân thể của các nạn nhân. Tôi có cảm giác hắn gây án mạng liên tiếp như thế nhằm mục đích tìm kiếm điều gì đấy…”

“Lại còn cây kéo mà chúng tôi đã tìm thấy nữa,” Matsumoto chêm vào.

“Đấy cũng là một điểm mấu chốt,” Horinouchi thẳng lưng lên, “Tôi cũng rất tò mò về điều này. Người phát hiện ra là cậu Isobe nhỉ?”

“Vâng ạ.” Isobe giải thích một cách ngắn gọn việc phát hiện cây kéo.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta tìm thấy những hai cây kéo nhỉ,” Horinouchi lần lượt nhìn Matsumoto và Isobe, “Tôi có linh cảm rằng chi tiết này ẩn chứa ý nghĩa quan trọng. Rất quan trọng.”

Horinouchi đưa ngón trỏ áp lên thái dương rồi ngẫm nghĩ một hồi. Cuối cùng anh ta quay sang Isobe, vừa cười vừa nói, “Cậu Isobe này, từ nãy đến giờ có điểm nào khiến cậu chú ý không?”

“Ừm…” đột nhiên bị hỏi bất ngờ, Isobe đâm ra lúng túng. “Nạn nhân rời khỏi trường lúc 7 giờ tối, chẳng phải có hơi muộn sao? Tại sao cô bé lại…”

“Vì cô bé phải sinh hoạt câu lạc bộ,” Matsumoto đáp, miệng cười ranh ma. “Trong báo cáo có ghi mà?”

“Đúng rồi, cô bé tan học muộn vì phải tập luyện ở câu lạc bộ bắn cung.” Lại thêm một chi tiết Horinouchi thuộc nằm lòng.

Matsumoto dùng bộ mặt ngán ngẩm nhìn về phía Horinouchi. Hẳn là anh đang thầm càu nhàu rằng nếu Horinouchi đã thuộc lòng mọi ngóc ngách của bản báo cáo thì còn cần anh giải thích lại từ đầu đến cuối làm gì.

“Thế ạ? Hóa ra là sinh hoạt câu lạc bộ à?” Isobe ngoan ngoãn thối lui. Ước gì hai gò má cậu không đỏ ửng đến thế.

“Vậy bây giờ đến lượt tôi hỏi anh về điểm tôi thắc mắc nhé,” Horinouchi nói với Matsumoto. “Anh vừa bảo tôi rằng nạn nhân là một người rất nổi tiếng ở trường phải không? Cụ thể là sao?”

Matsumoto rõ ràng chẳng muốn trả lời chút nào.

“Tôi không nghĩ điều này liên quan đến vụ án.” Cuối cùng Matsumoto cũng chịu mở miệng. “Theo như tôi nghe kể từ giáo viên và chúng bạn trong trường, xem ra nạn nhân là một cô gái khác lạ với mọi người.”

“Khác lạ? Tức là sao?”

“Cụ thể là về chuyện yêu đương trai gái. Cô bé qua lại với rất nhiều người, và hầu như với ai cô bé cũng đồng ý lên giường cùng.”

“Thế cũng đâu thể nói là khác lạ được.” Isobe ngắt lời. Matsumoto xem chừng là người có tư tưởng lạc hậu và hạn hẹp. Mặc dù trông cô bé không giống một đứa nghĩ thoáng về chuyện yêu đương, nhưng dù gì cũng là thế hệ trẻ bây giờ. “Con gái ngày nay thì chuyện như thế cũng bình thường…”

“Không đâu, nếu chỉ đơn giản là đùa giỡn qua đường với cánh đàn ông thì tôi đã chẳng nói thế,” Matsumoto đưa mắt nhìn Isobe, “Người nhận xét như vậy là mấy cô bé bạn cùng lớp với nạn nhân.”

“Có khi nào là bán dâm không?”

“Đối với lũ con nít bây giờ thì đó cũng tính là quan hệ trai gái bình thường thôi,” Matsumoto bật cười khô khốc. “Chuyện phức tạp hơn thế kia, thật tình thì tôi cũng không hiểu cho lắm. Xem ra bản thân những người làm chứng cũng không hiểu nổi. Họ chỉ bảo rằng cô bé có vẻ khác lạ thôi.”

“Khó hiểu thật nhỉ,” Horinouchi lắc đầu.

“Đây là những gì mà tôi nghe được.” Matsumoto như nghiến ra từng chữ. “Nạn nhân qua lại với nhiều đàn ông, có cả quan hệ xác thịt với họ. Song, cô bé làm thế không phải vì có cảm tình, cũng không muốn bọn họ chiều chuộng yêu thương, càng không phải vì thích sex hay muốn đào mỏ họ. Không ai biết tại sao cô bé lại quan hệ với nhiều đàn ông đến thế.”

“Có thể là do tiềm thức cô bé có ham muốn hủy hoại và tự làm nhục chính mình,” Horinouchi đưa ra lời giải thích như đang phân tích tâm lý tội phạm.

“Mấy thứ khó hiểu như vậy tôi không biết gì đâu,” Matsumoto đáp trả kèm theo chút chế giễu, “Nhưng mà, kể cả những người gần gũi với nạn nhân nhất cũng không lý giải nổi hành động của cô bé. Một người xinh đẹp như vậy, sao lại quan hệ với hết gã này đến gã khác? Đối với nhiều người thì cô bé là một đứa đáng sợ. Nhất là những người ghét bỏ cô bé.”

“Vì họ không hiểu được,” Horinouchi cầm tấm ảnh chụp hiện trường để trên bàn lên, nói với giọng buồn rầu. “Chỉ qua ảnh chụp thôi, ai cũng nghĩ rằng đây là một cô gái trong trắng chững chạc, thế mà…”

“Không thể phán xét con nguời qua vẻ bề ngoài được.”

“Tôi có đọc sơ qua báo cáo giải phẫu, nhưng mà quan hệ với nhiều đàn ông như thế, thân thể cô bé chắc cũng…”

Trông thấy vẻ ấp úng ngượng ngùng của Horinouchi, Matsumoto nhoẻn miệng cười, “Ý anh là dấu hiệu có thai hay bệnh tình dục? Không đâu. Báo cáo giải phẫu cho thấy sức khỏe cô bé rất tốt. Bạn cùng lớp cũng nói thế. Cô bé là người rất biết quan tâm chăm sóc bản thân.”

“Vậy à?” Horinouchi đặt tấm ảnh xuống bàn, “Tôi hiểu cả rồi. Cảm ơn hai người nhiều.”

Anh cúi đầu chào Matsumoto, đoạn quay sang Isobe, “Cậu có bộ comple đen nào không?”

“Ơ? A, dạ, có chứ ạ.”

“Mai cậu có mặc nó đi làm không?”

“Comple đen ấy ạ?” Isobe thầm ngờ vực, có khi nào sở thích của Horinouchi là mấy bộ cánh trang trọng không. Nhìn cách ăn mặc của anh thì suy nghĩ này không hẳn là sai.

“Đúng rồi. Ngày mai là lễ tang của nạn nhân, tôi muốn cậu đến viếng.”

“Lễ tang của nạn nhân…? Vâng, tôi hiểu. Nên điều tra những gì ạ?”

“Thay vì điều tra, cậu nên mở mắt quan sát. Nếu có thể, hãy tìm ra những điểm ta nên lưu ý, những điểm đáng ngờ và cả những điều bất thường nữa, sau đó báo cáo lại toàn bộ với tôi. Cứ thuật lại cho tôi nghe các cảm nhận của cậu là được rồi.”

“Tôi hiểu ạ.” Ra là thế, hóa ra trở thành tai mắt của Horinouchi là như thế, Isobe nghĩ. Năm giác quan phải hoạt động hết công suất để thu thập manh mối. Và với những manh mối ấy, Horinouchi sẽ truy ra Người kéo.

“Ai sẽ theo cậu ta?” Matsumoto lặng lẽ hỏi.

“Sao cơ?” Horinouchi hỏi ngược lại.

“Chẳng phải mỗi lần tuần tra viên Isobe đi điều tra, cậu ta sẽ phải cộng tác với một người bên Tổ Hình sự sao? Tổ trưởng đã dặn rồi mà.”

“À, vụ đó hả,” khuôn mặt Horinouchi thoáng vẻ khó chịu, nhưng anh mau chóng tươi cười trở lại. “Cứ để thanh tra Ueda phân công. Ông ấy muốn quyết định thế nào cũng được.”

“Thế để tôi chuyển lời đến tổ trưởng,” Matsumoto đứng dậy, vỗ vai Isobe. “Này, đi thôi.”

Matsumoto và Isobe rời khỏi phòng họp nhỏ để đi đến Tổ Hình sự. Được vài bước dọc hành lang, Matsumoto liền vươn vai sảng khoái.

“Thèm thuốc lá quá.” Anh lầm bầm.

Isobe bật cười. Hai mươi phút ở phòng họp ban nãy có lẽ đã trở thành kỉ lục nhịn thuốc của Matsumoto rồi, “Anh hút thuốc thì có sao đâu. Em nghĩ anh Horinouchi không phải người câu nệ những chuyện như thế.”

“Anh Horinouchi và cậu Isobe hả?” Matsumoto cười khổ, “Thật là, làm tôi giật hết cả mình.”

“Anh ta bảo em gọi thế mà.” Isobe vội vã giải thích. “Chắc là do nhiễm thói của người Mỹ đấy.”

“Thói của người Mỹ hả? Ờ, có thể lắm,” Matsumoto lắc đầu. “Đến viếng tang lễ thì tự anh ta đi được mà, sai phái cậu cũng do nhiễm thói của người Mỹ sao?”

“Công việc của anh Horinouchi là động não. Ra ngoài điều tra thì là phần việc của em,” Isobe nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết trinh thám yêu thích của mình, “Hay nói cách khác, anh ta là Nero Wolfe, còn em sẽ đóng vai Archie Goodwin*.”

“Tức là sao?” Thể loại sách duy nhất mà Matsumoto đọc là tiểu thuyết lịch sử.

Hai người bước vào Tổ Hình sự. Trái ngược với phòng họp nhỏ ban nãy, vốn chẳng có gì ngoại trừ hai món đồ điện tử, phòng của Tổ Hình sự luôn trong tình trạng hỗn mang. Những dãy bàn tróc sơn kê sát tường chất hàng đống tài liệu và ảnh chụp cao như núi. Trên tường không phải màn hình tinh thể lỏng mà là một tấm bảng trắng đã tại vị ở đấy từ ngày xửa ngày xưa. Góc phòng cũng lắp đặt một dàn máy, nhưng chỉ mình Shindo sử dụng nó, còn Matsumoto hay Shimokawa thì chẳng bao giờ bén mảng lại gần.

Trong phòng chỉ có mỗi thanh tra Ueda và Muraki. Hai người còn lại chắc đã ra ngoài để thu thập tin tức. Matsumoto ngồi xuống bàn làm việc, châm một điếu thuốc.

“Lại nữa à?” Muraki lấy tập tài liệu đang cầm trên tay để quạt khói đi chỗ khác. “Anh muốn chúng tôi chết hết vì ung thư phổi sao?”

“Chừng nào văn phòng cảnh sát mà cấm hút thuốc thì tôi sẽ giao lại phù hiệu ngay.” Đây đã là chuyện thường ngày. Matsumoto vừa hút thuốc với vẻ mặt khoan khoái, vừa cầm lấy tập báo cáo trên bàn và chăm chú đọc.

Isobe đến bên bàn thanh tra Ueda để thuật lại mệnh lệnh của Horinouchi.

“Vậy à?” Thanh tra Ueda suy nghĩ một lúc, “Muraki.”

“Vâng?” Muraki đứng dậy, bước tới chỗ hai người. “Tổ trưởng kêu tôi có chuyện gì?”

“Isobe nhận lệnh của chánh thanh tra Horinouchi đến dự lễ tang nạn nhân vào ngày mai. Tôi tính xếp cậu làm cộng sự với cậu ấy, có được không?”

“Được ạ. Chỉ cần không phải chạy tới chạy lui mấy tiệm văn phòng phẩm nữa thì tôi sẽ sống chết bảo vệ Isobe đến cùng.”

Muraki cười ha hả. Isobe có chút bực mình.

“Lễ tang sẽ tổ chức từ 2 giờ chiều, ở nhà tang lễ Shundo quận Meguro.” Thanh tra Ueda nhìn mẩu ghi chú trong tay, “Nên 12 giờ trưa mai đến lượt cậu đi thu thập manh mối nhé.”

Muraki làm bộ mặt ngán ngẩm, “Vâng, vâng, đã hiểu rồi ạ, thưa tổ trưởng. Tôi hứa sẽ cần mẫn thu thập thật nhiều manh mối.”

“Tôi biết rõ cậu là điều tra viên mẫn cán đến thế nào mà,” thanh tra Ueda điềm nhiên đáp.

Đến đây, Isobe bỗng có dịp chứng kiến một cảnh tượng phải nói là khó tin trên đời. Người có miệng lưỡi cay độc nhất Tổ Hình sự lại ngượng chín người đến nỗi hai tai đỏ bừng.