← Quay lại trang sách

Chương 7

Hai giờ chiều, là khung giờ của các chương trình tin tức giải trí. Tôi lại bật ti vi lên.

Xuất hiện trên màn hình là cảnh các diễn viên ngồi sau chiếc bàn dài.

Hai người đàn ông cùng nữ phát thanh viên ngồi chính giữa, hai bên là các diễn viên khách mời. Cũng không khác gì mấy so với chương trình mà tôi xem lúc 12 giờ. Đài nào cũng chỉ có một kiểu bố trí. Sao chẳng có chương trình nào xếp các diễn viên ngồi hàng dọc nhỉ?

“Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi phát hiện thi thể Tarumiya Yukiko, nữ sinh trung học 16 tuổi sống ở quận Meguro.” Anh phát thanh viên có bộ mặt bầu bĩnh mở lời, nhìn về phía máy quay. “Đầu tiên, chúng ta hãy nghe về diễn biến cuộc điều tra hôm nay nhé. Anh Yamada đang trực ở Phòng Cảnh sát Tây Meguro.”

“Tôi đang đứng ngoài Phòng Cảnh sát Tây Meguro, nơi ban chuyên án đóng quân.”

Người phóng viên này cả ngày trời phải đứng ở đồn cảnh sát à? Lúc không lên sóng thì bám theo cảnh sát để moi tin, buổi trưa thì vào xe kĩ thuật để ăn cơm hộp của đài truyền hình. Thật là vất vả!

“Sau khi mở cuộc họp đầu tiên lúc 12 giờ trưa, các điều tra viên đã tản ra để đi thu thập manh mối quanh khu vực hiện trường. Sáng hôm nay, tôi đã nhận được đánh giá sơ bộ của trưởng phòng Phòng 1, bây giờ sẽ chuyển đến quý vị. ‘Đến giờ, vẫn chưa thể xác định vụ án lần này có phải là hành vi của Người kéo hay không.’ Đây là phát ngôn của ông trưởng phòng Phòng 1. Xin hết, Yamada đưa tin trực tiếp từ Phòng Cảnh sát Tây Meguro.”

“Tuy chưa thể xác minh, nhưng có thể chắc chắn phần nào rằng đây là hành vi của Người kéo rồi nhỉ? Mọi người nghĩ sao?”

“Dứt khoát là do hắn ra tay rồi,” một khách mời đeo cặp kính dày cộp trả lời. “Một kẻ giết người vì khoái cảm như hắn sẽ lặp đi lặp lại hành vi của mình nhiều lần. Vụ việc lần này cũng thế, sau khi bị siết cổ, trên họng nạn nhân còn cắm một cây kéo, lại là kéo cùng loại với những vụ án trước. Thiết nghĩ, ba vụ án mạng này nhất định là do cùng một người gây ra.”

Tuy nhân vật đã đổi khác, nhưng cảnh tượng cũng na ná chương trình buổi trưa tôi đã xem. Họ tính diễn đi diễn lại cùng một kịch bản à? Nếu thế thì tôi chẳng cần cất công xem tiếp làm gì.

“Hôm nay, chúng tôi đã mời đến trường quay các nhà phân tích từ nhiều lĩnh vực khác nhau, họ sẽ phân tích vụ án lần này cùng với hai vụ án trước để chúng ta có thể khám phá thật rõ chân dung Người kéo.”

Người dẫn chương trình nhìn máy quay. Giữa màn hình hiện lên một dòng phụ đề lớn: Phân tích chi tiết của chuyên gia! Khám phá góc khuất của Người kéo!

Tiếp theo là màn giới thiệu khách mời của nam MC, phần tôi thì chẳng nhận ra bất kì cái tên nào trong số đó cả. Dàn khách mời bao gồm hai chuyên gia tâm lý học tội phạm, một tác giả viết sách phi hư cấu*, một phóng viên và một nhà văn.

Người lên tiếng đầu tiên là nhà tâm lý học tội phạm đeo cặp kính dày cộp, “Như ban nãy tôi đã nói, hung thủ này là loại tội phạm điển hình giết người chỉ vì thú vui. Hay nói cách khác, siết cổ các cô gái, đâm kéo vào cổ họng họ… đều là những hành vi khiến hung thủ đạt khoái cảm về mặt tính dục. Vì muốn tìm đến thứ khoái cảm ấy nên hắn mới liên tục giết người như thế…”

Người kéo từ đằng sau nhảy xổ tới tròng dây nhựa vào cổ cô gái. Gương mặt cô gái méo mó, buồn nôn, tiếng rền rĩ phát ra từ cổ họng.

“Í hí hí hí, tao rất thích siết chết mấy đứa con gái bằng cách này, vui ơi là vui.”

Cô gái đột ngột oặt đầu sang một bên, nằm sõng soài trên đất. Người kéo cưỡi lên thân thể nằm ngửa của cô, hai tay cầm cây kéo đâm vào.

“Í hí hí hí, đâm kéo vào người mấy con ả như mày làm tao khoái lắm.”

Khoái cảm tính dục. Tôi có nhận thấy khoái cảm tính dục nào không nhỉ? Nhưng mà cái thứ khoái cảm tính dục ấy là gì kia?

Ít ra tôi cũng biết mình không có cảm giác gì với cơ thể của Konishi Mina, Matsubara Masayo hay Tarumiya Yukiko cả. Đến tận lúc đi theo dõi tôi mới biết mặt các em cơ mà.

Thứ hấp dẫn tôi chỉ có mỗi thành tích học tập của mấy cô bé thôi.

“E rằng thủ phạm là người mắc chứng bất lực.” Một nhà tâm lý học tội phạm khác lên tiếng, lần này là người đàn ông nuôi râu quai nón đã điểm bạc. “Nghe bảo rằng cho đến giờ, hung thủ vẫn chưa gây ra bất kì hành vi xâm hại tình dục nào cho ba nạn nhân. Đấy có thể xem như bằng chứng cho thấy hắn mắc chứng bất lực, nên thay vào đó, lão mới đâm kéo vào người nạn nhân.”

Nói đến đây, ông ta cầm cây kéo đã để sẵn trên bàn giơ về phía máy quay để minh họa cho lời nói của mình.

“Mọi người hãy nhìn đây. Cây kéo là vật tượng trưng cho bộ phận sinh dục của đàn ông. Phần lưỡi sắc là dương vật, hai lỗ tròn của tay cầm chính là tinh hoàn, nói cách khác là phần bìu dái. Hành vi đâm kéo vào người nạn nhân là biểu tượng của việc cưỡng hiếp…”

Người kéo ngồi đấu lưng lại, rên rỉ, “Vẫn không cương. Không cương. Sao vẫn không cương?”

Hắn đứng dậy, quay người về phía máy quay, có thể trông thấy lưỡi kéo thò ra từ chỗ khóa quần để hở. “Cuối cùng cũng lên rồi!”

Chả trách Bác sĩ suốt ngày chế giễu mấy nhà phân tích tâm lý, tôi ngán ngẩm nghĩ thầm.

Cô trợ lý biên tập ngồi bên cạnh nam MC lộ rõ vẻ khó chịu. Vẻ mặt cô ta như đang gào lên rằng, tôi vào đài truyền hình có phải để nghe các ông gọi tên bộ phận sinh dục nam đâu.

“Không anh ạ, tôi nghe bảo việc không có dấu hiệu xâm hại chẳng qua là do giới truyền thông đồn thổi thôi.” Tác giả phi hư cấu ngắt lời. “Theo một nguồn tin đáng tin cậy thì vụ án lần này có dấu hiệu xâm hại tình dục như thế. Bây giờ mà nghĩ rằng hung thủ là một kẻ mắc chứng bất lực thì e rằng vội vàng quá…”

“Mọi người thứ lỗi nhé,” Người kéo cúi đầu. “Xem ra tôi vẫn có thể cương cứng như bình thường.”

Nhìn thì thấy, quả nhiên đũng quần của hắn đang phồng lên.

Các vị khách mời còn lại rơi vào im lặng. Có lẽ họ đang bận nghĩ xem “dấu hiệu xâm hại tình dục như thế” là dấu hiệu thế nào.

Bản thân tôi cũng muốn biết nó là gì.

“Rất có khả năng hung thủ là một kẻ ưa khổ dâm.” Ông nhà văn cướp lời nhà tâm lý học tội phạm. “Mọi người hãy nhớ lại tình tiết má nạn nhân bị rạch nát bươm trong vụ án xảy ra ở quận Edogawa vào tháng Ba năm nay. Đây không phải hành động của một người có tâm lý bình thường. Dứt khoát là một kẻ có tính cách vô cùng hung hãn.”

Người kéo vung vẩy chiếc kéo đang cầm bên tay phải rồi cắt vào má Matsubara Masayo.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt. Ồ, ta rất thích nghe tiếng lũ con gái thét lên, rất thích trông thấy máu của chúng nó chảy đỏ.”

Một bên má của Matsubara Masayo bị cắt nát bươm trông như cái mành tre. Máu tuôn ồng ộc như suối.

Nói vớ vẩn gì thế?

Tôi cắt nát má của Matsubara Masayo ra chỉ để xem lưỡi thôi. Trong thư phản hồi cô bé có viết rằng bản thân rất thích nói tiếng Anh, nên tôi mới tò mò muốn biết cái lưỡi nói tiếng Anh trông nó ra làm sao.

Vốn dĩ tôi chỉ định banh miệng cô bé, nhưng hóa ra chuyện đó không dễ dàng chút nào. Hết cách, tôi đành cắt má cô bé cho thoáng. Tôi đâu phải hạng khổ dâm gì, mọi thứ tôi làm đều có chủ đích cả. Hơn nữa, bấy giờ Masayo đã chết rồi, có cắt má cũng đâu cảm nhận được đau đớn nữa. Cắt gần hết nửa má, tôi vẫn không thấy lưỡi đâu. Hai hàm em nghiến quá chặt.

“Lẽ nào chi tiết ấy có liên quan đến những vụ gây án nhằm thỏa mãn khoái cảm vẫn thấy ở nước ngoài?”

Nghe người dẫn chương trình hỏi thế, ông nhà văn đeo cặp kính gọng tròn bèn nói.

“Có lẽ hắn cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều. Mấy năm trước, có kha khá nhà xuất bản phát hành những đầu sách thuật lại cuộc đời mấy tên giết người hàng loạt, nếu hung thủ có học theo những điều viết trong đó thì tôi cũng chẳng lấy làm lạ. Hắn mà đọc sách của tôi nữa thì đúng là tệ thật.”

Hai mắt Người kéo long sòng sọc, tay hắn chìa ra một quyển sách, “Tôi là fan số một của ông đây. Kí tên cho tôi đi!”

Ông nhà văn kí vào bìa giả.

Lập tức, những câu chuyện về Ted Bundy, Ed Gein và Jack Đồ Tể* cứ nối tiếp nhau tràn ra.

“Anh có thấy ăn năn khi viết ra những quyển sách có khả năng tác động tới những kẻ giết người ngoài kia không?”

Nhà tâm lý học đeo kính quay sang vặn hỏi nhà văn với vẻ khó chịu ra mặt. Rõ ràng là bất hòa giữa hai đối thủ cạnh tranh, ông nhà văn chỉ nhẹ nhàng nhún vai.

“Tôi chẳng thấy tội lỗi gì. Độc giả có nhu cầu thì nhà xuất bản sẽ phát hành sách thôi. Vả lại, sách của tôi vốn phát đi thông điệp cảnh giác cho mọi người chứ không phải để tán dương bất kì tên tội phạm nào. Tôi muốn mọi người phải thật cảnh giác với những kẻ sát nhân tâm thần xuất hiện vào đầu thế kỉ 21, những kẻ giết người không vì mục đích gì cả.

“Cùng với sự biến đổi của xã hội trong mấy năm qua, nỗi đau trong tâm hồn con người ngày càng trở nên sâu đậm, từ đấy sinh ra một con quái vật khủng khiếp trong bóng tối của vô thức. Vì lẽ ấy, tôi, và cả anh nữa, đều không phải ngoại lệ. Trái tim chúng ta ít nhiều gì cũng đang chứa đựng một Người kéo bên trong.”

Người kéo A đưa hai tay giữ lấy giá đỡ micro, cất tiếng chất vấn Người kéo B.

“Bên trong tao có thật là đang tồn tại một con quái vật không?”

“Chính tao đã là con quái vật ấy rồi.”

“Nói láo.”

“Sao tao phải nói láo?”

“Thằng mất dạy.”

Hai tên lao vào đánh nhau.

Bóng tối.

Quái vật.

Bên trong tôi có tồn tại bóng tối hay quái vật nào không nhỉ? Tôi nhắm nghiền mắt lại để tìm kiếm thử xem.

Không gì cả.

Bên trong con người tôi rỗng hoác.

Bên ngoài cũng chẳng có gì.

Có hai khoảng không trống rỗng. Ranh giới của chúng chính là tôi.

“Không biết lập trường của một nhà văn thì sẽ thế nào? Anh có cảm tưởng gì về vụ án lần này không?”

“Tôi chỉ viết tiểu thuyết trinh thám giải mật thư đơn giản thôi.” Ông nhà văn có nét mặt già dặn luống tuổi chỉ biết đáp với nụ cười gượng. “Nói chung thì tôi cũng không có cảm tưởng gì. Chỉ có điều… tôi đặc biệt quan tâm đến nội hàm của hung thủ. Động cơ nào để hắn ra tay giết người dã man như thế, rốt cuộc thủ phạm đã hành động dựa trên tâm lý ra sao… Nói ra thì nghe hơi đáng sợ, nhưng đứng trên cương vị của một nhà văn, tôi thực sự không nén nổi trí tò mò của mình. Không nói riêng dòng sách trinh thám, tôi nghĩ rằng tiểu thuyết đương đại nên tập trung lột tả sự điên cuồng ẩn giấu bên trong những cá nhân đã thoát ly hoàn toàn khỏi xã hội, tức những kẻ mà chúng ta gọi là ‘Kẻ giết người hàng loạt’ ấy.”

Tôi không khỏi bối rối. Xem ra bọn họ đều hết sức tò mò về nội hàm và tâm lý của tôi thì phải.

Bất chấp việc tôi là đứa chẳng có sở thích, cũng chẳng có mối quan tâm nào đặc biệt ư?

Những cô bé bị giết nhảy múa theo dàn đồng ca.

“Ơi à bạn ơi, lại đây tôi kể chuyện nghe, kể chuyện Người kéo.”

“Hàn huyên một ngày, chuyện sẽ hết ngay.”

“Này, bạn có biết hắn không?”

“Kìa, tất nhiên là biết, ở đây ai cũng biết hắn mà.”

“Kể về hắn đi.”

“Chúng mình sẽ kể ngay.”

“Nghe đi rồi bạn sẽ chết.”

Thân hình các em lắc lư theo điệu nhạc, khiến báng kéo thòi ra từ cổ họng cũng đung đưa theo.

Tôi nắm lấy cái điều khiển, chuyển sang kênh khác.

Một bức chân dung vẽ bằng các màu cơ bản thuộc trường phái trừu tượng xuất hiện to tướng trên màn hình. Trông giống bìa đĩa CD.

Giọng thuyết minh nghiêm nghị vang lên.

“Ban nhạc rock tên XTC của Anh có một bài hát mang tên Scissor Man*, nói về một nhân vật bí ẩn cầm kéo tấn công các cậu thiếu niên. Đây có phải là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên không?”

Các bạn fan ơi, đã để mọi người chờ lâu rồi!

Sắp tới XTC sẽ tổ chức buổi hòa nhạc đã được trông đợi từ lâu ở Nhật Bản. Sân khấu ngập khói, ánh đèn mờ sặc sỡ chiếu sáng khắp nơi.

Ở giữa sân khấu, với mái tóc nhuộm bạc và vuốt keo dựng ngược, đeo cặp kính gọng xếch, là Andy, hãy chào đón Andy!

Bên cạnh là Colin đang chơi guitar điện bằng khoan máy.

Dave chơi guitar và Terry chơi trống, Barry chơi đàn đã rời nhóm từ lâu nên thay vào đó là nghệ sĩ bí ẩn trùm mặt nạ đô vật.

Andy gào lên. “Mọi người, có thấy phấn khích không?”

Người kéo say sưa gật gù theo điệu nhạc giữa đám đông đang điên cuồng nhảy nhót.

“Rồi, mọi người hãy lắng nghe bản nhạc Rock & Roll của chúng tôi nhé. Tên ca khúc là Complicated Game*.”

Tôi tự hỏi bản thân, có nên đặt ngón tay vào bên trái? Không.

Tôi tự hỏi bản thân, có nên đặt ngón tay vào bên phải? Không.

Vào đâu cũng không quan trọng, vì lúc tôi đặt ngón tay mình xuống, ai đó sẽ đến và kéo nó đi chỗ khác, lần nào cũng thế thôi.

Vốn chỉ là một trò chơi rắc rối.

Vốn chỉ là một trò chơi rắc rối.

“Ừm, XTC không phải là kiểu ban nhạc như thế. Nhạc của họ nghe đậm chất Anh quốc, kiểu nhạc pop vừa khó hiểu lại vừa có tính chất nổi loạn.” Nhà phê bình âm nhạc trả lời phỏng vấn với nét mặt khổ sở.

“Bài hát Scissor Man do Andy Patridge sáng tác, ca từ khá giống với những khúc đồng dao khuyết danh. Nội dung đại khái là nếu bạn làm chuyện xấu, Người kéo sẽ đến xẻo chim bạn đi. Chỉ cần nghe qua bài hát thôi là ai nấy đều hiểu ngay. Vậy nên tôi không nghĩ bài hát có liên quan gì đến vụ án 1ần này.”

Tiếp đến, trên màn ảnh xuất hiện một bức tranh vẽ bằng kĩ thuật đồ họa, miêu tả một cô gái đang run rẩy vì sợ hãi trước khung cảnh tháp đồng hồ theo phong cách phương Tây.

Chắc là bìa CD.

À không, tôi nhầm. Là bìa CD-ROM* mới đúng.

“Một đĩa game phát hành vài năm trước đây có một nhân vật là quỷ giết người, chuyên dùng những cây kéo khổng lồ để tàn sát những cô gái trẻ. Đây cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên ư?”

Người kéo đang ngồi xếp bằng trên chiếu, hai tay ghì chặt cái điều khiển game, mắt dán vào màn hình lớn.

“Mẹ kiếp, mãi mà vẫn chưa qua màn được, chó thiệt!”

Xung quanh hắn la liệt đĩa game, băng anime có những cô gái xinh đẹp, những chồng manga chất đống, trên tường thì dán đầy áp phích vẽ các mỹ nhân trong anime với kích cỡ to như người thật.

Nhắc mới nhớ, sao những cô gái xinh đẹp trong anime, game và truyện tranh đều có đôi mắt to thế nhỉ? Mắt chiếm hết 1/4 gương mặt rồi còn đâu. Mắt to như thế thì phần lớn hộp sọ sẽ chứa toàn nhãn cầu, bên trong chỉ còn chỗ để nhét bộ não bé tí hin như của loài bò sát. Chả trách các cô sẵn sàng giạng chân ra khi có người yêu cầu.

Lũ đổi trắng thay đen trơ tráo thật, tôi lầm bầm trong bụng. Cái mác Người kéo chính là do truyền thông mấy người đặt còn gì? Tôi có nghĩ ra cái tên quái gở ấy bao giờ đâu? Vả lại, cái tên Người kéo chẳng phải rất vô nghĩa sao? Có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần cũng không hiểu nổi nó mang nghĩa gì. Tôi cảm thấy thương hại cho công ty phát triển game kia, khi không lại bị lôi ra quy chụp về một cái game cũ rích.

Nghĩ đoạn, tôi cầm điều khiển chuyển kênh.

“Sáng hôm nay, em Tarumiya Yukiko đã trở về nhà mình ở quận Meguro trong sự lặng lẽ đầy đau xót…”

Lại là hình ảnh này nữa à? Tôi đã chán việc phải nhìn thấy cái cảnh người ta bê quan tài đến Desert Himonya rồi.

Sau khi xem hết những chương trình tin tức giải trí từ sáng đến giờ, tôi có thể đưa ra kết luận như sau. Người kéo là một tên sát nhân bệnh hoạn, cuồng dâm, có khi còn mắc chứng bất lực, mê đọc các thể loại sách về những kẻ giết người hàng loạt ở nước ngoài, là fan của một ban nhạc rock ở Anh và là một kẻ nghiện game.

Đó là chân dung thực sự của con quái vật vùi sâu bên trong tôi, bên trong nội hàm, bóng tối, sự vô thức và nỗi ám ảnh tâm lý của chính tôi.

Các vị chuyên gia, cảm ơn nhé. Thế nhưng thông tin mà tôi muốn biết nhất lại chẳng thấy đâu.

Màn hình ti vi đang chiếu cảnh phỏng vấn bạn học cùng lớp của Yukiko.

Đây chắc là cổng chính của trường Hazakura nhỉ? Đối diện bức tường màu nâu gạch là hàng cây hồ dương.

Mấy cô bé xấu xí làm ra vẻ khóc lóc thảm thương đến nỗi nhăn nhúm cả khuôn mặt rồi mếu máo nói vào micro, “Bạn Tarumiya là một người vừa thông minh lại vừa dễ mến. Người như thế lại bị giết hại tàn nhẫn thế này, cháu… cháu đau lòng, đau lòng lắm…”

Bất chợt, tôi nhận ra một gương mặt quen thuộc lấp ló phía sau cô bé kia.

Chính là cô bạn tên Ayako của Yukiko, người đã cùng em tan học và la cà hết ngày nghỉ. Trong chiếc áo đồng phục màu xanh lá mạ, Ayako chẳng đoái hoài gì đến cuộc phỏng vấn mà sải bước đi qua với cặp mắt nhìn thẳng ra phía trước. Cô có liếc cô bé đang khóc lóc, chỉ một cái nhìn nhanh. Và đầy khinh miệt.

Tại sao cánh truyền thông lại không phỏng vấn Ayako nhỉ, tôi tự hỏi. Cô bé dường như là người bạn thân thiết nhất của Yukiko mà.

Hôm sau thứ Bảy, tôi rời khỏi Nhà xuất bản Himurokawa lúc 12 giờ, về nhà thay đồ rồi đến ngay đám tang của Yukiko.

Bộ comple màu đen tôi lôi từ trong tủ áo ra mặc rất khó chịu. Đã bao năm rồi tôi mới lại mang một đôi giày đàng hoàng không phải giày thể thao nhỉ?

Tôi xuống ga Đại học Gakugei, đi bộ một lúc thì bàn chân đau rát. Thật khổ cho những người phải ăn vận thế này mà đi lại hằng ngày.

Trời hôm nay nhìn thì trong xanh, nhưng không khí lạnh sắt se. Đi trên đường Meguro, tôi để ý thấy có nhiều người đã khoác áo choàng hoặc áo ấm. Hơi thở đông lại trắng xóa. Mùa đông thực sự đã đến rồi.

Lúc tôi nhìn thấy nhà tang lễ Shundo thì đồng hồ đã chỉ 2 giờ chiều. Sát rạt giờ làm lễ. Tôi vừa cắn răng chịu đựng cơn đau nhức dưới chân vừa chạy vội đến con đường trước nhà tang lễ.

Bờ cỏ phía bên kia con đường lúc nhúc phóng viên trông ngóng buổi lễ. Cả chục ống kính trông như một loạt súng máy đều chĩa về cùng một hướng, nóng lòng bắt kịp tình hình trong nhà tang lễ.

Trên con đường phía trước dãy ống kính, một nữ phát thanh viên quen mặt trên truyền hình đang nói chuyện phiếm với một người đàn ông mặc áo khoác thể thao trông như cũng làm ở đài, trên gương mặt tươi cười rạng rỡ là hàm răng trắng tinh đều tăm tắp. Lúc chương trình bắt đầu phát sóng, gương mặt cô ta sẽ lập tức đổi sang vẻ u ám trang nghiêm ư?

Tang lễ của nạn nhân chính là cao trào đầu tiên của vụ án. Giới truyền thông tụ tập lại, mong chộp lấy nhất cử nhất động của gia quyến và họ hàng nạn nhân một cách thật rõ nét. Hẳn là họ đang muốn chứng kiến càng nhiều càng tốt những vẻ mặt thống thiết, những giọt nước mắt chảy dài hay những tiếng nấc nghẹn.

Tôi bước vào nhà tang lễ, tiến thẳng đến gian tiếp khách nằm ngay phía bên trái cổng vào. Một cặp nam nữ vận đồ tang liền đứng dậy cúi đầu chào tôi.

Tôi viết bừa một cái tên và địa chỉ vào sổ tang, trao đổi lấy lệ vài câu chia buồn rồi đi thắp hương. Bọc hương tôi mua từ cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua.

Thắp hương xong, tôi băng qua sân đá để đến hàng ghế ngồi dành cho khách viếng.

Trên khoảnh đất trải sỏi hai bên lối đi, có hai người đàn ông mặc comple đen túc trực hai bên. Một người tướng tá gầy gò, để kiểu tóc xoăn tít mà bây giờ hiếm ai còn chuộng, người kia mặt trẻ măng trông hệt như con nít. Với vẻ rảnh rỗi buồn chán, hai người lờ đờ nhìn các vị khách đi viếng tang. Chắc là nhân viên của công ty tổ chức đám tang đang đứng chờ đến giờ làm lễ đây mà.

Gia quyến của nạn nhân chắc là đang ngồi ở linh đường nhà tang lễ, nơi đặt linh cữu của Yukiko. Chỗ ngồi của khách viếng tang là những hàng ghế kê ngoài sân đá. Chưa gì quá nửa số ghế đã có người ngồi.

Ngồi trên hàng ghế đầu tiên là những người bạn cùng lớp khoác áo vest đồng phục màu xanh lá mạ của Yukiko. Đa số đều là nữ, trên mặt giàn giụa nước mắt mặc cho lễ tang còn chưa bắt đầu. Có đứa còn vùi mặt vào lòng bạn mà khóc lóc.

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế xếp, tìm kiếm gương mặt của Ayako giữa đám đồng phục. Cô gái nhỏ người đeo mắt kính ấy ngồi ở ghế đầu tiên phía bên trái của dãy. Lưng thẳng. Hai tay chắp lên hai đầu gối, mắt nhìn thẳng ra trước. Đôi môi mím chặt. Ánh mắt em nhìn đăm đăm vào di ảnh của Yukiko, đặt giữa bàn thờ năm tầng. Cô bé không khóc, cũng không kêu rên. Nét mặt còn trông như đang thầm phẫn nộ. Cơn giận của em nhắm đến Người kéo chăng?

Lúc đồng hồ điểm 2 giờ chiều, nhà tang lễ đã kín chỗ. Người chủ trì cầm lấy micro, bắt đầu buổi lễ. Tôi đoán rằng anh ta cũng là người của bên công ty tổ chức đám tang.

“Bây giờ, lễ tang của cô Tarumiya Yukiko xin phép được cử hành.”

Nghe thấy hiệu lệnh, các nhà sư trong linh đường lục tục bước ra. Sau khi thắp hương trước di ảnh, bọn họ đồng loạt ngồi xuống bồ đoàn*. Tiếp đến là tiếng đằng hắng khẽ, và họ bắt đầu đọc kinh.

Trong lúc các nhà sư đang tụng những dòng kinh khó hiểu, tôi lại nhòm trộm Ayako. Dáng ngồi của cô bé vẫn thẳng tắp, cặp mắt vẫn trừng trừng nhìn di ảnh.

“Bây giờ xin mời tang chủ Tarumiya Kazuhiro lên thắp hương.” Người chủ trì cất lời giữa tiếng đọc kinh. Anh ta trông cũng trạc tuổi tôi, thế mà đã có khả năng chủ trì suôn sẻ một buổi lễ với cái giọng lạnh lùng như thế. Làm trong cái nghề ngày nào cũng thấy người chết thế này thì có lẽ nên thờ ơ như vậy lại là phải.

Người đàn ông được gọi tên đứng dậy từ hàng ghế đầu tiên dành cho gia quyến.

Trong một thoáng, tôi không tin nổi vào mắt mình.

Đấy… không phải Tarumiya Kazuhiro mà tôi biết. Người đang thắp hương trước di ảnh là người đàn ông trung niên sói trán mà tôi đã thấy trên ti vi lúc linh cữu của Yukiko lặng lẽ đưa về nhà. Chính là người đàn ông chỉ đạo lúc khênh cỗ quan tài vào Desert Himonya.

Ông ta là Tarumiya Kazuhiro ư? Thế thì người đàn ông mà Yukiko cười đùa cùng ở quán ăn nhanh trước ga Gakugei là ai?

Lời Bác sĩ chợt hiện lên trong đầu tôi. “Thực tế thì mày có biết hung thủ. Tao cũng thế. Chỉ có điều chúng ta không biết hắn là ai và ở đâu thôi. Đó là điều chúng ta phải tìm cho ra.”

Chính hắn là kẻ đã giết hại Yukiko sao? Tôi vắt óc nhớ lại cái đêm mình nhìn thấy người đàn ông kia. Nhưng vì đối tượng của tôi vốn là Yukiko nên ấn tượng về hắn trong tôi quá mờ nhạt.

Trang phục của hắn thế nào? Nét mặt ra sao? Giọng nói?

Không xong rồi. Tôi không nhớ rõ.

Nhưng tôi quả quyết có thể nhận ra hắn ngay khi giáp mặt.

“Mời gia quyến lần lượt lên thắp hương cho hương hồn người đã khuất. Xin hãy làm như ban nãy, mỗi lần chỉ hai vị lên thắp hương.”

Tôi quan sát từng người trong gia đình lúc họ bước lên. Có khi người ở quán ăn nhanh là chú bác gì của Yukiko thì sao? Có khi hắn không phải hung thủ đã giết hại Yukiko, và chẳng liên quan gì đến vụ án này. Có khi người đàn ông mà tôi nhìn thấy chỉ là chú hay bác trong nhà mà Yukiko chờ đón về nhà mình thôi.

Đứng dậy đầu tiên là một phụ nữ đứng tuổi mặc đồ tang và một thiếu niên mặc đồng phục.

Người phụ nữ vấn tóc, có cặp mắt xếch giống hệt Yukiko. Đúng như tưởng tượng của tôi. Bà ta chắc chắn là Toshie, mẹ cô bé.

Thế có nghĩa thiếu niên kia là cậu em trai tên Kenzaburo. Cậu cũng mặc áo vest xanh lá mạ như cô chị nên tôi đồ rằng cậu cũng là học sinh trường Hazakura. Cặp lông mày đậm trông có vẻ mạnh mẽ, khuôn hàm vuông, thân thể tráng kiện. Chiều cao cũng hơn hẳn mẹ. Nhưng cặp mắt hí hiền hậu thừa hưởng của bố lại làm dịu đi vẻ ngoài lực lưỡng đầy gai góc ấy.

Kenzaburo bước lại gần bàn thờ, nhìn di ảnh của chị.

Lúc Toshie cúi người thắp hương, Kenzaburo chợt quay ngoắt người lại bỏ ra ngoài, như thể muốn chạy trốn khỏi tấm ảnh vậy.

Khách viếng tang xì xào.

“Kenzaburo, chạy đâu đấy!”

Một thanh niên tầm 25 tuổi ngồi ở hàng ghế dành cho gia quyến lập tức hét với lên. Giọng điệu nghe đầy trách mắng. Là thân thích của gia đình chăng? Cặp lông mày đậm trông giống Kenzaburo lắm.

Kenzaburo không ngoái đầu, cũng không dừng lại khi nghe thấy giọng quát ấy. Cậu ta lao qua các bậc thềm linh đường, rồi vọt qua hàng ghế dành cho khách viếng chúng tôi. Các bạn nữ cùng lớp của Yukiko đều ngạc nhiên đến nỗi quên luôn việc khóc.

Trong một thoáng, tôi đã trông thấy cận mặt thiếu niên. Hàm răng nghiến chặt, khuôn mặt đỏ gắt.

Tất nhiên là cậu ta không khóc. Thanh thiếu niên dạng như cậu ta chắc chắn rất dở khoản thể hiện cảm xúc, nhất là việc nhỏ nước mắt, vì nó luôn bị coi là điều gì đấy đáng xấu hổ.

Việc chạy trốn khỏi di ảnh của chị gái có lẽ cũng là do cậu ta đột ngột bị cuốn đi bởi thứ cảm xúc không ai hiểu thấu.

Tiếng xì xào trong linh đường chẳng mấy chốc đã lắng xuống. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tang lễ vẫn phải cử hành.

Gia quyến lần lượt đến trước bàn thờ thắp hương. Trong đó có cả người đàn ông trẻ tuổi ban nãy. Không phải người đã gặp gỡ với Yukiko. Nhưng vì tôi đang ngồi khá xa nên cũng có khi nhìn nhầm.

Tôi sẽ có cơ hội nhìn tận mặt từng thành viên trong gia quyến, khi đến lượt lên thắp hương.

“Đã để các vị phải đợi lâu. Bây giờ xin mời khách viếng lên thắp hương. Mỗi lượt ba vị ạ.” Người chủ trì lạnh lùng cất tiếng.

Khách viếng tang lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, bước lên thềm để đi vào linh đường.

Những người thắp hương đầu tiên hẳn là hàng xóm của gia đình ở Desert Himonya.

Tiếp đó là một phụ nữ trông có vẻ cứng rắn, chắc là giáo viên chủ nhiệm lớp, theo sau là bạn bè của Yukiko.

Nỗi đau của các em đã lên đến đỉnh điểm. Tiếng khóc rấm rứt nghe vo vo như tiếng ong bắp cày vỗ cánh. Tôi đâm lo không biết có cô bé nào ngã gục hay bất tỉnh khi đến trước di ảnh hay không.

Đám thợ quay phim chụp ảnh đứng bên ngoài đánh hơi đây là cơ hội ngàn vàng để bấm máy đã ồ ạt chĩa ống kính về phía những gương mặt giàn giụa nước mắt khi các em thắp hương xong và quay lại chỗ ngồi.

Ayako mắt ráo hoảnh, từ lúc lên thắp hương cho đến lúc về chỗ. Tôi có thể đọc ra nỗi đau khôn nguôi từ gương mặt dường như vô cảm ấy.

Đến lượt mình, tôi đứng dậy khỏi ghế, theo bậc thềm lên linh đường nơi gia quyến đang ngồi. Tôi giả vờ lại gần chào hỏi, mục đích là để quan sát gương mặt từng người.

Người đàn ông gặp gỡ Yukiko không có mặt trong số các thân thích.

Tôi tiến lại hàng ghế dành cho gia đình. Chỉ có duy nhất một chiếc ghế trống, hẳn là ghế của cậu em Kenzaburo.

Bên cạnh chiếc ghế ấy là chỗ ngồi của Toshie. Bà ta vận kimono, hai tay xếp trên đùi, cằm hất lên, thể hiện cho người ta thấy vẻ mạnh mẽ của mình. Lúc tôi đến chào hỏi, bà ta chỉ im lặng cúi đầu.

Toshie là một phụ nữ xinh đẹp. Song, nhìn nếp chân chim ở đuôi mắt thì có thể thấy làn da ẩn dưới lớp kem nền kia dường như đã khô rạn và đang dần mất đi sự quyến rũ trẻ trung mà Yukiko từng sở hữu.

Người đàn ông hói trạc ngũ tuần ngồi ở chỗ đầu tiên thuộc hàng ghế dành cho gia quyến, nói cách khác là vị trí của chủ tang. Không sai vào đâu được, ông ta chính là Tarumiya Kazuhiro. Không màng chào hỏi, gương mặt nhuốm đầy cay đắng cúi gằm xuống mũi giày. Hai vai chùng xuống. Nỗi đau đớn vì mất con oằn nặng trên vai.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Yukiko. Trong di ảnh đặt giữa bàn thờ là một cô gái mặc áo vest màu xanh lá mạ. Đằng sau lấp ló các nhánh cây hồ dương. Đây chắc là ảnh chụp vào lễ khai giảng.

Một thoáng cười hiện trên khuôn mặt của Yukiko. Nụ cười không bao giờ đủ để khiến hai khóe môi em cong hẳn lên, tôi đã nhận thấy như thế rất nhiều lần trong lúc theo dõi cô bé. Và lại nhớ đến cảnh em cười đùa với người đàn ông bí ẩn kia.

Theo như quan sát của tôi, Yukiko là một cô bé luôn trầm tĩnh, đến nỗi trước mặt người bạn thân Ayako mà em cũng chỉ cười mỉm, vậy mà lúc gặp người đàn ông em lại cười khanh khách. Tiếng cười lảnh lót của em còn văng vẳng bên tai tôi. Đấy là bằng chứng em đã trao trọn trái tim mình cho hắn, em còn thân mật với hắn hơn cả Ayako. Rốt cuộc hắn là ai kia chứ?

Trong lúc miên man nghĩ ngợi, tôi đã thắp hương xong và quay về chỗ ngồi.

“Còn vị nào vẫn chưa thắp hương không ạ?”

Đọc kinh xong, các nhà sư vừa lần tràng hạt vừa lầm rầm tụng niệm để dẫn lối cho hương hồn Yukiko.

“Mời các thầy vào trong. Mọi người, xin hãy đứng dậy.”

Tất cả lập tức đứng dậy. Các nhà sư rời khỏi đệm ngồi, chỉnh trang lại tăng y rồi từ tốn đi vào linh đường.

Mọi người lại an tọa. Trong vòng vài giây, nhà tang lễ chỉ vang lên tiếng chân ghế xếp cọ xát với mặt đá.

“Thay mặt cho gia quyến, xin mời ông Hasegawa phát biểu đôi lời.”

Theo lời mời của chủ trì, một người đàn ông tướng tá nhỏ con ngoài sáu chục liền tiến đến giá đỡ micro.

Ông ta ghé gương mặt đầy căng thẳng lại gần micro rồi cất tiếng.

“Chúng tôi xin bày tỏ lòng thành đến với tất cả mọi người, những người trong ngày bận rộn thế này đã bỏ công đến viếng tang lễ của Tarumiya Yukiko.”

Người thay mặt cho gia quyến, tức ông ta không phải gia đình cô bé ư? Có khi là quản lý của chung cư Desert Himonya hay là sếp của ông Kazuhiro cũng nên. Đáng lẽ tang chủ là ông Kazuhiro nên đứng ra chào hỏi mọi người mới phải phép, nhưng xét theo tình trạng ban nãy mà tôi quan sát thì đúng là không thể có chuyện ông ta ra đứng trước mặt mọi người được.

Người đàn ông tên Hasegawa hoàn tất màn chào hỏi mà chẳng vấp phải khó khăn gì. Người chủ trì trở lại với chiếc micro.

“Ngay sau đây, tang lễ của cô Tarumiya Yukiko xin phép kết thúc. Xin cảm ơn tất cả mọi người.”

Gương mặt người chủ trì hiện ra vẻ nhẹ nhõm. Ngoại trừ việc bỏ chạy của Kenzaburo thì đúng là tang lễ này sắp kết thúc một cách tốt đẹp.

“Tiếp theo là lễ xuất quan. Xin mời tất cả các vị có mặt trong buổi lễ hôm nay đến tiễn đưa hương hồn cô Tarumiya Yukiko lần cuối. Mời gia quyến tập trung trước bàn thờ.”

Khách viếng tang rời khỏi ghế, ra đứng lố nhố ở khu vực cổng để đón linh cữu.

Trong linh đường, hẳn là gia quyến đang nói lời tiễn biệt cuối cùng với Yukiko. Cỗ quan tài mang ra từ chỗ bàn thờ, nắp quan tài mở bung để mọi người có thể tiễn biệt người đã khuất.

Yukiko đang nằm trong kia với khuôn mặt thế nào nhỉ? Liệu bàn tay trang điểm của nhân viên an táng đã giúp xóa đi nỗi đau đớn hiện trên khuôn mặt em chưa? Họ sẽ vuốt mi mắt em xuống, tô hồng đôi môi xanh xao và phủ phấn lên vết bầm do siết cổ và vết cắt của kéo chứ? Gò má em còn nguyên vẹn nên hẳn là người ta không cần khâu nó lại đâu nhỉ?

Cuối cùng, bọn họ phải dùng sức bẻ tứ chi đã cứng ngắc lên để tròng áo liệm vào cổ và kéo qua tay tử thi, sau đó lại đặt hai tay chắp trên ngực. Thế là hoàn thành thêm một cái xác xinh đẹp như thuở sinh thời. Cả quá trình là cả một nghệ thuật. Thế mà chưa đầy một ngày, cái xác ấy lại phải đem đi thiêu, thật phí quá.

Khách viếng tang xôn xao nói chuyện sau gần một tiếng đồng hồ im thin thít. Tiếng xì xào văng vẳng bên tai tôi.

“Cô bé mới 16 tuổi thôi, độc ác quá mà…”

“Máy quay nhiều như vậy, lũ này…”

“Rồi sẽ chẳng đến đâu đâu. Cảnh sát Nhật thì trông mong gì…”

“Bà Toshie vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ? Đến mức này…”

“Lúc trông thấy di ảnh của bạn Yukiko, em cầm lòng không đậu…”

“Sai rồi. Cô bé kia mới chính là người đau khổ nhất. Đấy…”

Cuối cùng thì cỗ quan tài bằng gỗ cũng được khiêng ra khỏi linh đường. Quả nhiên, Kazuhiro là người đi đầu tiên, hướng dẫn những người còn lại di chuyển ra sân đá. Đi bên cạnh là Toshie đang ôm di ảnh.

Khách viếng tang tự động nép sang hai bên lối đi để nhường đường cho cỗ quan tài.

Xe tang lễ canh đến giờ liền trờ tới trước cổng. Nói là xe tang, thực chất đấy chỉ là một chiếc limousine hãng Cadillac chứ chẳng phải là loại xe có mái vòm chạm trổ.

Cửa sau xe limousine mở ra, hai người đàn ông vận đồ tang lẳng lặng đưa quan tài vào trong.

Ở phía đối diện, mấy tên quay phim đứng trên bờ cỏ đang chộp lia lịa hình ảnh mọi người vào ống kính, còn trên vệ đường, cô phóng viên ban nãy tôi bắt gặp đang quay lưng về phía chúng tôi, vừa nhìn ống kính vừa tường thuật gì đấy.

Toshie ôm di ảnh con gái vào lòng, đứng trước chiếc limousine cúi đầu chào những vị khách viếng đang chứng kiến việc xuất quan.

“Mọi người hôm nay đã phải chịu nhiều vất vả vì con gái tôi, tôi xin cảm ơn.”

Bà cất lời. Vẫn với ánh mắt cứng rắn luôn nhìn thẳng ra trước.

“Có nằm mơ tôi cũng không ngờ con gái mình lại rơi vào cảnh bất hạnh thế này. Chuyện vốn dĩ không ai ngờ đến được, cháu mới chỉ 16 tuổi, thế mà đã lìa đời, lại còn do sát hại. Nỗi đau thống thiết của gia đình chúng tôi không biết tả sao cho hết. Vết thương này chắc chắn sẽ không dễ dàng nguôi ngoai. Không, tôi nghĩ rằng có khi cả đời này cũng không bao giờ nguôi ngoai được.”

Toshie nhìn xuống di ảnh trong tay.

“Thế nhưng, lúc nói lời tiễn biệt lần cuối với Yukiko, tôi nghĩ rằng cháu đã sống một cuộc đời trọn vẹn. Dẫu cho sinh mạng có cướp đi một cách tàn nhẫn thế nào đi nữa, cuộc đời cháu cho đến bây giờ nhất định không hề lãng phí. Chắc chắn những người đã từng thân thiết với cháu cũng đang nghĩ như tôi. Thôi, bây giờ chúng ta nên tiễn con đi. Hôm nay, tôi thành thật cảm ơn mọi người nhiều lắm.”

Toshie cúi đầu chào rồi bước lên chiếc limousine.

Lời cảm ơn mới xúc động làm sao. Không giống bài phát biểu trôi chảy như cắt dán từ văn mẫu dành cho các dịp lễ lạc như của người đại diện Hasegawa ban nãy, những lời lẽ phá cách này lại gói gọn biết bao cảm xúc.

Vậy mà tôi vẫn thấy nó cứ giả tạo thế nào.

Chiếc limousine xuất phát đến nơi hỏa táng. Xe chở gia quyến chạy theo sau.

Lẽ dĩ nhiên, tôi làm gì có tư cách đi nhặt cốt của Yukiko.

Thế là tôi bỏ về nhà.

Mệt mỏi thật.