← Quay lại trang sách

Chương 8

Tâm thần đòi điều tra cái gì ở đám tang của nạn nhân vậy?” Muraki hỏi.

“Anh ta nói là mình chỉ cần quan sát thôi,” Isobe trả lời từ ghế lái. “Nếu được thì hãy thu thập càng nhiều điểm đáng lưu ý càng tốt, sau đó về báo cáo lại những điều đáng ngờ. Vậy đấy.”

“Càng nhiều điểm đáng lưu ý càng tốt? Cái đó mà gọi là điều tra hả?”

“Thì đã bảo là đi quan sát thôi mà.”

“Quan sát hả?” Muraki dõi mắt ra ngoài ô cửa kính bên ghế phụ xế, “Thôi, thế cũng được.”

Anh Muraki chẳng bình luận gì về trang phục của mình nhỉ? Isobe vừa lái xe vừa tự nhủ. Dù gì thì từ sáng đến giờ, cả đội điều tra ai cũng trêu cậu về vụ mặc comple đen đi làm rồi.

“Giống đồ đi ăn cưới ghê,” Matsumoto nói với nụ cười nhăn nhở.

“Sư huynh ơi, hôm nào định xong ngày cưới nhớ báo em biết nhé,” đến cả Shindo cũng hùa theo,

Người quá đáng nhất chắc là Shimokawa, sau khi nhìn một lượt khắp người Isobe, anh chỉ buông đúng một câu.

“Gì thế này? Chú mày mà cũng có lúc ăn vận như người lớn thế này hả? Chúc mừng nhé.”

Isobe trải qua cả buổi sáng với tâm trạng chẳng vui vẻ gì. Cậu cứ sốt ruột chờ Muraki đi thu thập manh mối về.

Xe tiến vào phía Đông đường Meguro.

Ngay lập tức, họ biết là sắp tới con hẻm dẫn đến nhà tang lễ Shundo. Vì ở đằng khúc cua có một người đàn ông vận comple đen đang đứng làm nhiệm vụ điều hướng các xe. Chắc là người của dịch vụ tang lễ.

“Bãi đậu xe nằm ở phía bên phải nhà tang lễ ạ,” người đàn ông hét to với Isobe. “Anh chạy qua cổng chính một đoạn. Trước bãi đậu xe có người trực nên anh sẽ thấy ngay.”

Làm theo lời dặn, Isobe bẻ lái sang phải để rẽ vào hẻm. Men theo bức tường bê tông bên trái con đường một lúc thì tới cổng chính.

Qua cổng là lối vào lát đá, dẫn đến một tòa nhà bằng bê tông cốt thép có mái kiểu Nhật.

Mới chỉ 1 rưỡi, còn nửa tiếng nữa lễ tang và đưa ma mới bắt đầu nên khách viếng hẵng còn thưa thớt.

Trong lúc đó, phía bên trái con đường, nơi có một đoạn gò đất mọc xanh cỏ, có cả một quân đoàn máy quay của báo và tạp chí đang đóng đô. Trên bãi cỏ còn có vài người xách máy quay có ống kính dài cả thước chạy đôn chạy đáo tìm chỗ để bắt những góc quay đẹp nhất.

Dưới vệ đường có một cô phóng viên đang bàn chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác thể thao trông như trợ lý đạo diễn.

Người phụ nữ có dung mạo khả ái ấy nổi tiếng với phái nam đến nỗi một kẻ hầu như chẳng biết gì về giới nghệ sĩ như Isobe cũng chỉ nhìn qua là nhớ tên ngay. Trên vệ đường đã có người tụ tập, chẳng phải để xem lễ tang mà là để ngắm nghía cô phóng viên ấy.

Mình có lọt vào tầm ngắm của mấy phóng viên kia không nhỉ? Isobe chợt nghĩ. Từ trước đến giờ, đã nhiều lần cậu thấy Matsumoto và Shimokawa nói chuyện với những phóng viên thân thiết, nhưng Isobe thì chưa thấy ai tiếp cận mình cả. Thậm chí người ở tòa soạn hay đài truyền hình cũng chưa bao giờ dúi cho cậu một tấm danh thiếp.

Isobe mơ mộng.

“Điều tra viên Isobe, hãy cho chúng tôi biết về tình trạng của nạn nhân đi!”

“Điều tra viên Isobe, hung thủ lần này quả nhiên là Người kéo nhỉ?”

“Điều tra viên Isobe, hãy nói cho chúng tôi nghe suy luận của anh đi!”

Cậu sẽ là tâm điểm của vô số micro và ống kính.

“Nào, nào, mọi người bình tĩnh lại đi,” Isobe trong tưởng tượng giơ hai tay lên để dỗ dành đám phóng viên đang trong trạng thái kích động. “Không sai vào đâu được, đây chính là hành vi của Người kéo. Nhưng mọi người đừng lo, tôi đây nhất định sẽ tóm được hắn!” Đám phóng viên hò reo tán thưởng, vỗ tay rào rào.

Mày đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều quá rồi đấy, Isobe tự trách. Ở ngoài đời, cảnh sát không phải mấy tay thám tử lừng danh. Làm gì có thanh tra nào vừa đau đầu nghĩ cách phá giải từng bằng chứng ngoại phạm lại vừa nhấp cacao nóng trên nền nhạc chơi bằng đĩa than ở phòng sách trong tư dinh chứ?

Gương mặt nạn nhân lại hiện lên trong tâm trí Isobe. Vết bầm màu tím cùng cây kéo. Isobe chợt hổ thẹn vì đã tưởng tượng ra cảnh tượng viển vông kia.

Lái xe qua cổng chính một đoạn là đã thấy lối vào bãi xe. Nhân viên mặc đồng phục đầu đội nón bảo vệ chạy ra ngoài, vừa huơ hai tay như nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc vừa hướng dẫn cho Isobe.

“Anh chạy hẳn vào trong nhé,” nhân viên nhòm vào xe.

Trong bãi xe chỉ có vài chiếc đang đậu.

Nghe theo chỉ dẫn của nhân viên, Isobe lái xe vào bãi, đậu kế bên hai chiếc xe tải. Cạnh đấy là một tốp thanh niên chừng năm sáu người mặc đồng phục lao động màu xanh nhạt đang đứng tán gẫu. Chắc là nhân viên nhà tang lễ vừa bố trí xong linh đường.

Isobe và Muraki bước xuống xe.

Từ bãi xe, có thể trông thấy một cánh cửa sắt trông như cửa sau nhà tang lễ. Tập trung ngoài cửa là một nhóm người gồm các nhà sư và vài thanh niên mặc comple đen. Các sư khoác áo khoác dày cộp bên ngoài tăng y nom cứ buồn cười thế nào.

Lúc hai người đi ngang qua, tình cờ nghe tiếng nói chuyện.

“Tôi đồ rằng đám tang hôm nay sẽ có nhiều người đến viếng lắm…” Một thanh niên nói.

“Chưa biết thời gian thắp hương sẽ kéo dài mấy tiếng nhỉ,” một nhà sư gật gù đồng tình, “Lúc đó chúng ta sẽ canh giờ để tụng kinh dài ra. Làm sao để biết khi nào xong?”

“Các thầy nhớ lắng nghe hiệu lệnh của tôi, tôi sẽ hỏi ‘Còn vị nào vẫn chưa thắp hương không ạ?’.”

“Chúng tôi hiểu rồi. Thế, giờ chúng tôi vào phòng chờ nhé.”

Dứt lời, nhà sư biến vào bên trong.

Nghe đoạn hội thoại sặc mùi công vụ ấy, Isobe hơi bất bình. Được mấy ông thầy như thế tụng kinh cho thì chẳng biết nạn nhân có siêu thoát không đây.

Mảng trời phía trên bãi xe trong xanh không một gợn mây, nhưng vì ngày đông ít nắng nên các thầy khoác áo trông chẳng giống ai thế âu cũng là điều dễ hiểu.

“Quê tôi có một ngôi chùa thiền nổi tiếng lắm,” Muraki bỗng cất tiếng. “Hồi còn học cấp hai, tôi hay bắt gặp mấy ông thầy chùa ở trước ga. Mấy ổng toàn đứng trong hiệu sách đọc mấy thứ như tạp chí Playboy không. Có ông còn mua đem về nữa chứ. Chắc là để lôi ra đọc trong chăn giữa đêm dài cô quạnh đây mà.”

Muraki cười cười nhìn Isobe, “Thế cậu nghĩ sao? Có thấy mấy lão ấy không xứng đáng tu hành ở thiền tự không hả?”

“Sao anh lại hỏi em chuyện đó?” Isobe vặn lại.

“Vì mặt cậu đang hiện lên dòng chữ ‘sư hổ mang’ chứ còn gì nữa”, Muraki đáp. “Tôi thì không nghĩ thế. Ngay cả hồi bắt gặp mấy ổng đứng coi cọp ở hiệu sách cũng vậy. Nếu thầy chùa mà thoát tục đến thế, bọn họ đã không thể tiến hành bất kì đám tang hay pháp sự nào rồi. Mấy vụ pháp sự hay tang chế là thứ trần tục nhất trên đời này. Nhân lúc còn trẻ, các thầy nên tập cách đối phó với nhân gian bằng mấy quyển tạp chí đàn ông thì tốt hơn.”

“Cách nghĩ của anh có hơi trào phúng rồi đấy,” Isobe buột miệng.

“Vậy hả?” Muraki nghiêng đầu, “Một thầy chùa đã đắc đạo có lẽ là một người giác ngộ, nhưng ông ta sẽ chẳng được tích sự gì khi thực hiện mấy chuyện pháp sự hay ma chay. Sư thầy ban nãy và người thanh niên kia không phải dạng tàn nhẫn lạnh lùng đâu, mà là những người chuyên nghiệp. Tôi rất tôn trọng những người tháo vát chỉn chu như thế.”

Hai người rời khỏi bãi xe để ra đường. Số lượng xe của đài truyền hình ở phía đối diện nhà tang lễ đã tăng lên đáng kể.

“Sao bọn họ không chịu để người ta yên nhỉ?” Isobe buột miệng lầm bầm. “Trông có khác gì lũ kền kền không?”

Lời lẽ khó chịu, cũng vì ban nãy cậu đã phải đay nghiến bản thân mình vì cái mơ mộng viển vông kia.

“Làm sao khác được,” Muraki nói. “Có nhiều người còn trông giống hệt kền kền nữa kia. Cô kia chẳng hạn.”

Muraki hất hàm về phía cô phóng viên mà Isobe đã trông thấy lúc ngồi trong xe. Cô nàng đang nhìn cái gương mà trợ lý đạo diễn giơ ra, phía sau có một cô gái trông như stylist đang chải tóc cho.

“Cô nàng hẳn chỉ nghĩ đến việc hình ảnh mình sẽ thế nào khi lên hình thôi. Vì sắp sửa trở thành tâm điểm chú ý và nhiều người tâng bốc nên cô ta đang vui lắm.” Muraki thờ ơ buông lời. “Nói xem, cậu thấy người đàn ông kia thế nào?”

Muraki trỏ tay về phía thảm cỏ.

Isobe trông theo, thì thấy một thanh niên đang lúi húi lắp ống kính máy ảnh, mình mặc áo khoác da trông như của lính Mỹ đóng quân ở Okinawa, râu ria mọc lỉa chỉa.

“Chắc cậu đang nghĩ đó cũng là một con trong bầy kền kền chứ gì?” Muraki hỏi.

Isobe làm thinh gật đầu. Thanh niên đang ngậm ống bạc hà để cai cơn thèm thuốc, mắt ánh lên bạo dạn, có lẽ rất nóng lòng chờ tang lễ diễn ra. Nét mặt chừng như muốn nói sao phải chờ lâu thế này.

“Hỏng bét rồi. Quan sát kiểu đấy có ngày bị Tâm thần mắng cho,” Muraki cười toe toét, “Đừng nhìn mặt người ta. Nhìn bàn tay ấy. Tay phải nhé.”

Isobe đưa mắt xuống tay phải thanh niên mặc áo khoác da. Ngay lập tức, cậu ngạc nhiên đến độ gần như nín thở khi bắt gặp món đồ chẳng ăn nhập gì với nét mặt hay trang phục trên người.

Đó là một chuỗi tràng hạt.

Quấn quanh cổ tay phải của đồng chí chụp ảnh trẻ tuổi ấy là một chuỗi tràng hạt lớn màu đen.

“Chà, tuy chưa thể khẳng định, nhưng xem ra người ta không cùng một loại với lũ kền kền đâu,” Muraki tiếp. “Cũng đang đấu tranh với Người kéo. Muốn gửi thông tin đến độc giả một cách chuẩn xác nhất đấy. Tuy cách thức hành động khác với chúng ta, nhưng tôi nghĩ rằng người ta cũng đang thương xót cho nạn nhân theo cách riêng của mình, trong lòng không ngừng cầu nguyện một ngày nào đó Người kéo sẽ bị tóm.”

Hai người vào nhà tang lễ từ cổng chính. Cả hai đưa quà phúng điếu đến bàn tiếp khách ở dưới mái che, kí tên vào sổ, rồi di chuyển đến khoảng sân trải sỏi bên cạnh sân đá.

Sắp sửa đến giờ làm lễ. Khách viếng cứ nối đuôi nhau đến bàn tiếp khách rồi vào chỗ ngồi. Cánh đàn ông vận comple đen. Cánh phụ nữ khoác lên người bộ tang phục theo kiểu Âu hoặc kiểu Nhật. Bạn học cùng lớp của nạn nhân trong bộ đồng phục thì đi cùng giáo viên chủ nhiệm.

Quả đúng như lời Muraki nói. Tuy đã được dặn trước là chỉ cần tập trung quan sát, nhưng bản thân Isobe thực sự không biết mình nên để ý đến điều gì nữa.

“Cứ thuật lại cho tôi nghe các cảm nhận của cậu là được rồi.”

Horinouchi đã nói thế, nhưng những gì Isobe có thể nhận thấy bây giờ chỉ là cánh phụ nữ trông xinh đẹp thế nào trong bộ đồ tang…

Đúng lúc đó, ở cổng vào xuất hiện một thanh niên béo ú. Bộ comple đen trông chẳng hợp với vóc người. Hẳn là bản thân thanh niên cũng tự ý thức điều đó nên đôi chân mới như lê lết, hai vai thì chùng hẳn xuống.

Chính thế, Isobe nhớ ra. Chính là thanh niên khoác áo phao mà cậu trông thấy ở gần khu quây bạt.

Người phát hiện ra xác nạn nhân.

“Sao thế?” Muraki hỏi nhỏ khi phát hiện ra ánh nhìn của Isobe có điểm khác lạ. “Thanh niên đó thì sao?”

“Là nhân chứng phát hiện ra thi thể,” Isobe nhỏ giọng đáp.

“Là nhân chứng á? Cậu nhắc tôi mới để ý, khuôn mặt quen thật,” Muraki nhìn thanh niên nọ, “Đến viếng tang lễ thế này… Trái ngược với vẻ ngoài cục súc, hóa ra lại khá biết lễ nghĩa.”

Thanh niên nọ rời bàn tiếp khách, tiến ra sân đá để ngồi vào dãy ghế dành cho khách viếng. Chẳng biết có phải do cảm nhận được ánh nhìn của Isobe hay không mà đang đi nửa chừng lại ngó quanh quất. Ánh mắt không biểu lộ bất kì cảm xúc nào đặc biệt.

“Cậu tò mò đến thế sao?” Muraki quay sang hỏi Isobe vẫn đang bận dõi theo bóng dáng thanh niên kia.

“Cũng không đến độ tò mò đâu.”

Isobe đáp. Bản thân cậu cũng không hiểu nổi, tại sao ánh mắt mình lại đáp trúng thanh niên đó chứ.

Vào đêm xảy ra sự việc, Matsumoto đã khẳng định với Isobe rằng thanh niên này không liên quan gì đến vụ án. Người xuất hiện ở hiện trường những một tiếng đồng hồ sau khi nạn nhân đã tắt thở thì không thể nào là hung thủ được. Thông thường, hung thủ phải đào tẩu khỏi hiện trường càng nhanh càng tốt. Đấy là hình mẫu tội phạm điển hình trong lập luận của cảnh sát.

Nhưng Người kéo là một tên giết người hàng loạt, Isobe thầm nghĩ. Ai mà biết liệu hắn có suy nghĩ như người bình thường không? Có khi hắn thuộc một thể loại mà kinh nghiệm thâm niên trong ngành của Matsumoto cũng chẳng giúp ích gì được.

Cậu phải hỏi ý kiến Horinouchi về việc này xem sao.

“Lễ tang sắp bắt đầu rồi đấy ạ,” người đàn ông ở bàn tiếp khách đến gần đám Isobe. “Hai vị đã tìm được ghế ngồi chưa?”

Cả hai liền hướng đến hàng ghế dành cho khách viếng. Bên trên có giăng một tấm bạt che, bên dưới sân đá là những dãy ghế xếp.

Isobe và Muraki chọn ngồi ở dãy cuối cùng.

Ánh mắt Isobe lại lia đến thanh niên kia. Thân hình bồ tượng khòm xuống, thi thoảng cái đầu lại ngẩng lên quan sát xung quanh. Thái độ cứ như đang tìm kiếm ai vậy.

Trong linh đường, người đàn ông ban nãy trò chuyện cùng các sư thầy bước lên bục.

“Bây giờ, lễ tang của cô Tarumiya Yukiko xin phép được cử hành.”

Anh ta tuyên bố với chất giọng mạch lạc.

Các nhà sư bước ra khỏi linh đường. Cởi bỏ áo ấm ở bãi xe, đeo lên mặt vẻ nghiêm trang, họ khiến người ta hiểu rằng lễ tang này trang trọng nhường nào.

Các thầy đứng trước bàn thờ thắp hương, đoạn ngồi xuống đệm và tụng kinh.

Khách viếng kính cẩn cúi đầu, thế nhưng, trong lúc nghe tụng niệm, thanh niên kia thi thoảng vẫn ngẩng lên nhìn quanh quất.

Đang tìm kiếm ai hay cái gì à?

“Bây giờ, xin mời tang chủ Tarumiya Kazuhiro lên thắp hương.” Người chủ trì cất lời.

Một người đàn ông hói đầu mập mạp đứng lên.

Isobe nhớ lại nội dung báo cáo.

Tarumiya Kazuhiro, bố dượng của nạn nhân, năm nay đã 53 tuổi, làm ở một công ty.

Nhìn từ xa cũng đủ nhận ra vẻ ngoài suy sụp của Kazuhiro. Dễ hiểu thôi. Nạn nhân tuy không phải máu mủ của ông ta, nhưng dù sao cũng là con cái trong nhà, nay đã chết lại còn là do bị sát hại tàn nhẫn như thế.

Lúc Kazuhiro hoàn tất việc thắp hương với những cái lê bước nặng nề, người chủ trì tang lễ lập tức thông báo.

“Mời gia quyến lần lượt lên thắp hương cho hương hồn người đã khuất. Xin hãy làm như ban nãy, mỗi lần chỉ hai vị lên thắp hương.”

Buổi lễ tiến hành thật trôi chảy. Quả đúng như lời Muraki nói, chuyên nghiệp có khác.

Song, Isobe vẫn không tài nào ưa nổi sự lạnh nhạt trong cung cách điều hành buổi lễ này.

Từ hàng ghế dành cho gia quyến, mẹ ruột và người em kế của nạn nhân đứng dậy.

Đúng lúc ấy, một sự cố nhỏ đã xảy ra.

Đang đứng bên cạnh mẹ kế của mình, Kenzaburo đột ngột quay lưng lại với di ảnh rồi lao thẳng ra ngoài.

“Kenzaburo, chạy đâu đấy!”

Người anh ruột hơn Kenzaburo nhiều tuổi hét lên từ hàng ghế dành cho gia quyến, nhưng cậu chàng lại chẳng thèm đứng lại trước lời quát mắng của anh trai. Khuôn mặt cậu đỏ gay, ba chân bốn cẳng lao ra sân đá từ chỗ ghế ngồi dành cho gia quyến và tháo chạy khỏi nhà tang lễ.

Trong một lát, tiếng xì xào nổi lên. Còn có vài tiếng thở dài nhuốm đầy vẻ đồng cảm xót xa với cậu bé.

Người chủ trì chờ đám đông lắng xuống rồi đưa mắt nhìn gia quyến nạn nhân, ra hiệu cho việc thắp hương tiếp tục, bất chấp sự cố vừa xảy ra.

“Đã để các vị phải đợi lâu. Bây giờ xin mời khách viếng lên thắp hương. Mỗi lượt ba vị ạ.”

Theo hướng dẫn của người chủ trì, khách viếng lần lượt đứng dậy. Isobe thấy mủi lòng nhất trước mấy cô bạn học cùng lớp của nạn nhân. Hầu hết các em đều khóc đến nỗi má ướt đẫm lệ, phải đưa khăn tay lên chấm không biết bao nhiêu lần.

Ai cũng xót thương cho cuộc đời bạc mệnh của nạn nhân, Isobe thầm nghĩ. Tất nhiên, trong số đó cũng có một cô bé chỉ trơ mặt ra. Nếu nội dung Matsumoto báo cáo với Horinouchi là đúng, dĩ nhiên là trong lớp sẽ có vài thành phần ghét bỏ và nghĩ những điều không hay về nạn nhân.

Thanh niên nhân chứng đứng dậy để lên linh đường. Thắp hương về, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm. Con người này không thể đến đây để bày tỏ lòng thương tiếc với nạn nhân được.

Đã đến lượt Isobe và Muraki. Hai người bước lên bậc thềm, đi ngang qua chỗ dành cho gia quyến để tiến đến bàn thờ.

Bên cạnh chiếc ghế trống của Kenzaburo, Toshie lặng lẽ cúi chào hai người. Bà ta thực sự rất giống nạn nhân. Lẽ dĩ nhiên, vì cả hai là mẹ con ruột mà. Có thể thấy với thái độ bình tĩnh của mình, bà Toshie đang cố đè nén nỗi đau mất con thế nào.

Trong khi đó Kazuhiro lại đầu hàng trước nỗi đau ấy. Đôi vai chùng hẳn xuống, thậm chí ông ta còn không ngó ngàng gì đến khách viếng.

Isobe chợt cảm thấy mình nên ghi nhận sự tương phản giữa bố dượng và mẹ ruột của nạn nhân.

Lúc đám Isobe thắp hương xong, người chủ trì tang lễ liền lên tiếng.

“Còn vị nào vẫn chưa thắp hương không ạ?”

Tín hiệu đã giao ước từ lúc ở bãi xe. Isobe liếc nhìn, quả nhiên các thầy có khẽ gật đầu một cái. Lúc đám Isobe trở về chỗ ngồi thì tiếng tụng kinh cũng vừa dứt.

“Mời các thầy vào trong. Mọi người, xin hãy đứng dậy.”

Theo hiệu lệnh của người chủ trì, tất cả khách viếng đứng dậy để tiễn các sư vào phòng chờ.

“Thay mặt cho gia quyến, xin mời ông Hasegawa phát biểu đôi lời.”

Người này thì mình không biết, Isobe nghĩ. Một người đàn ông đã qua độ trung niên bước lên và chậm rãi nói đôi lời phát biểu. Sau đó thì đến lượt người chủ trì tiếp lời.

“Ngay sau đây, tang lễ của cô Tarumiya Yukiko xin phép kết thúc. Xin cảm ơn tất cả mọi người.”

Làm việc hay thật. Nếu cho phép thì mình sẽ không ngần ngại đứng lên vỗ tay hoan hô đâu. Suy nghĩ của Isobe nhuốm đầy ý mai mỉa.

“Tiếp theo là lễ xuất quan. Xin mời tất cả các vị có mặt trong buổi lễ hôm nay đến tiễn đưa hương hồn cô Yukiko lần cuối. Mời gia quyến tập trung trước bàn thờ.”

Toàn thể khách viếng liền đứng dậy để đi ra cổng chính.

“Sao rồi?” Muraki dò hỏi khi cả hai bước đi trên lối đi lát đá. “Có để ý điều gì hay ho không?”

“Đúng là em không tài nào ưa nổi cái tay chủ trì kia,” Isobe quyết định thẳng thắn trả lời. “Chắc là anh sẽ nói với em người ta chuyên nghiệp, nhưng như thế thì vô cảm quá.”

“Cậu cho rằng người ta vô cảm thật sao?” Muraki ngước lên nhìn trời, “Cậu đã bao giờ đến những nhà có con trẻ vừa mất chưa?”

“Chưa ạ.”

“Tôi thì đã nhiều lần rồi. Để đi lấy lời khai,” vẻ mặt của Muraki trở nên hoài niệm. “Những gia đình mất đi con trẻ ấy, họ không tỏ vẻ đau xót hay chua chát gì. Đặc biệt là trường hợp đứa trẻ ấy mất vì tai nạn hay bị sát hại. Trạng thái của họ còn khủng khiếp hơn nhiều. Bố mẹ của đứa bé ấy không thể khóc được. Nói là ngơ ngác chắc đúng hơn… Giống như họ đã chết theo con mình ấy. Họ thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.”

Muraki nhìn mặt Isobe.

“Những gia đình rơi vào tình trạng như thế, họ không cần chia buồn hay đồng cảm. Điều quan trọng nhất đối với họ là làm những điều nên làm. Tôi không nghĩ tay chủ trì kia là kẻ vô cảm lạnh lùng gì. Chẳng qua cậu ta hiểu rõ việc mình cần làm bây giờ là nhanh chóng kết thúc buổi lễ này thôi.”

Các khách viếng đã tập trung thành đám đông ở cổng chính. Trong lúc chờ quan tài ra, mọi người xôn xao bàn tán.

“Cô bé mới 16 tuổi thôi, độc ác quá mà…” Một bà cụ lên tiếng cảm thán. “Gặp cảnh ngộ bi đát, thật là đáng tiếc mà. Người đầu bạc sao lại tiễn kẻ đầu xanh.”

“Máy quay nhiều như vậy, lũ này…” Một người đàn ông vẻ ngoài hòa nhã ngó ra ngoài cổng chính. “Chúng nó nghĩ tang lễ là chỗ thế nào chứ? Đây có phải sở thú đâu!”

“Rồi sẽ chẳng đến đâu đâu,” một thanh niên nhếch mép cười. “Cảnh sát Nhật thì trông mong gì. Ba cái vụ tầm thường thì còn giải quyết được, chứ mấy vụ án lớn thế này thể nào chả để hung thủ lọt lưới. Một lũ vô dụng.”

“Bà Toshie vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ?” Một bà thím xuýt xoa, “Đến mức này thì đâu cần tỏ ra mạnh mẽ làm gì. Không nhỏ lấy một giọt nước mắt, thật không sao tin nổi.”

Isobe và Muraki nhích ra khỏi chỗ lối đi một chút để tiện quan sát đám đông khách viếng.

“Mấy con nhóc khóc nhiều thật đấy,” Muraki nói.

“Chắc là các em phải thân thiết với nạn nhân lắm.”

“Cậu nghĩ xem, ai là người đau khổ nhất?”

Bài kiểm tra năng lực quan sát. Isobe chăm chú nhìn một lượt nhóm nữ sinh. Các em vừa nức nở vừa ôm chầm lấy nhau, hai mắt nhắm chặt. Cô giáo chủ nhiệm phải xoa vai an ủi từng người.

“Lúc trông thấy di ảnh của bạn Yukiko, em cầm lòng không đậu…” Cô bé lấy chiếc khăn tay của cô chủ nhiệm bưng mặt. “Thật quá đáng, quá đáng mà, bạn ấy đã đi thật rồi.” Cô bé thổn thức giữa những tiếng nấc nghẹn, nước mắt lại tuôn rơi.

Isobe thảy ánh nhìn về phía cô bé, “Em nghĩ là cô bé đó.”

“Sai rồi,” Muraki thản nhiên đáp. “Cô bé kia mới chính là người đau khổ nhất. Đấy, cô bé đứng nép về một phía kia kìa.”

Isobe đưa mắt nhìn theo hướng Muraki chỉ.

Một cô bé có vóc người nhỏ con, đeo kính cận, đang lánh mình khỏi tốp học sinh vận đồng phục. Răng cô bé hơi hô, nhưng khi cười lên thì gương mặt nhất định sẽ xinh lắm. Song, bờ môi cô bé bây giờ lại đang mím chặt, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt thẫn thờ trông ra phía cổng.

“Là cô ấy sao?” Isobe tỏ vẻ nghi ngại.

“Cậu đang thắc mắc sao cô bé không khóc chứ gì?” Muraki nhún vai, “Hỏng bét rồi. Suốt ngày cậu chỉ toàn nhìn mặt mà bắt hình dong. Điểm mấu chốt lần này cũng nằm ở bàn tay đấy. Nào, nhìn đi.”

Isobe nhòm tay cô bé.

Hai tay cô siết chiếc khăn mùi xoa chặt đến nỗi lòng bàn tay trắng bệch. Hai cánh tay khẽ run lên.

Isobe bất giác đưa tay vỗ trán.

“Sao nào?” Muraki hỏi.

“Chết thật,” Isobe cười chữa thẹn, “Xem ra em tu luyện chưa đủ rồi.”

Thế mối ngờ vực về thanh niên phát hiện thi thể nạn nhân của mình liệu có kì quặc quá không, Isobe tự nhủ.

Linh cữu của nạn nhân đang di chuyển ra. Kazuhiro ghé vai vác đi đầu. Bên cạnh là Toshie ôm di ảnh con gái.

Lúc quan tài sắp ra đến cổng chính, một chiếc limousine hiệu Cadillac đã trờ tới rất đúng lúc. Cửa sau xe mở ra để đón quan tài vào.

Đứng trước chiếc limousine làm xe đưa tang, Toshie gửi đến mọi người lời cảm ơn cuối cùng.

“Mọi người hôm nay đã phải chịu nhiều vất vả vì con gái tôi, tôi xin cảm ơn.”

Vẫn ôm di ảnh con gái trong lòng, Toshie phát biểu với chất giọng mạch lạc, rõ ràng.

Bà ta có hơi bình tĩnh quá đáng nhỉ, Isobe tự nhủ.

Nhưng cậu lập tức nghĩ lại. Mình luôn chỉ biết phán xét người khác qua vẻ ngoài.

Isobe quan sát bộ dạng của Toshie.

Đầu tiên nên để ý đến phần tay. Ngón áp út tay trái bà ta đeo một chiếc nhẫn cưới platinum đính kim cương, hẳn phải đắt tiền lắm. Bàn tay ấy có đang run rẩy không? Không. Bà ta có đang ghì siết lấy di ảnh không? Chẳng có vẻ gì là thế cả. Các khớp ngón tay và lòng bàn tay đều có vẻ hồng hào. Isobe chỉ thấy những đường gân xanh nổi lên.

Trong khung ảnh màu đen, nạn nhân đang làm vẻ mặt tươi cười. Bên dưới, đôi chân ẩn sau bộ tang phục kiểu Nhật của người mẹ chảng có vẻ gì là đang run rẩy. Đôi bàn chân mang tất ngắn màu trắng, xỏ đôi guốc có quai màu trắng. Các ngón chân khép sát thật ngay ngắn, vững chãi trụ trên nền đất.

Isobe ngẩng mặt lên, tiếp tục quan sát nét mặt của Toshie. Bà ta vẫn đang phát biểu.

“… cháu đã sống một cuộc đời trọn vẹn. Dẫu cho sinh mạng có bị cướp đoạt một cách tàn nhẫn thế nào đi nữa, cuộc đời cháu cho đến bây giờ nhất định không hề lãng phí…”

Người mẹ và cô gái đã sống một cuộc đời trọn vẹn ấy quả thật rất giống nhau. Trong báo cáo có ghi rằng Toshie chỉ mới 37 tuổi, nhưng ngoài đời trông bà ta trẻ hơn tuổi thật những năm năm. Đuôi mắt xếch, cặp môi hồng đầy đặn. Ánh mắt kiên định kia liệu đang phóng thẳng vào đám đông khách viếng, hay còn đang nhìn thấu thứ gì khác nữa?

Giọng nói của bà ta cũng rất rõ ràng, nội dung lời phát biểu thì mạch lạc. Có khi còn quá mạch lạc ấy chứ.

Cuối cùng thì Isobe cũng không tài nào cắt nghĩa nổi Toshie. Một lần nữa, cậu lại cảm thấy rằng bản thân vẫn chưa tích lũy đủ kinh nghiệm làm cảnh sát.

Kết thúc bài phát biểu của mình, Toshie chui vào limousine. Lúc xe lăn bánh để đi đến nơi hỏa táng cũng là lúc các khách viếng lục tục ra về.

Isobe nghĩ rằng mình nên hỏi ý kiến Muraki.

“Anh có thấy bà ta bình tĩnh đến mức bất thường không?”

Muraki đứng ngẫm nghĩ một hồi, hai tay thọc vào túi quần, “Ừ nhỉ. Cậu nhắc tôi mới để ý, bà ta trông mạnh mẽ đến mức kì lạ.”

“Có thật nạn nhân là con gái ruột của bà ta không?” Isobe hỏi.

“Ừ, hai người đều có con riêng rồi mới tái hôn. Cái cậu Kenzaburo ban nãy chạy ra ngoài là con riêng của người chồng, nạn nhân là con riêng của người vợ. Trên Kenzaburo còn một người anh trai nữa, nhưng anh ta đã tách ra sống riêng rồi. Đấy, chính là cái người ban nãy hét hỏi cậu kia chạy đâu đấy.”

“Bố dượng thì đau khổ đến nhường ấy, còn mẹ ruột thì lại tỏ vẻ bình thản như không, thế tức là sao đây?”

“Sao đây nhỉ…” Muraki nghiêng đầu, “Đó có thể là điểm bất thường, cũng có thể không. Tôi cũng chẳng biết nữa.”

“Anh Muraki mà cũng có chuyện không biết sao? Tự dưng thấy an tâm ghê,” Isobe cười xòa.

“Dĩ nhiên. Tôi đâu phải thánh,” Muraki cười khổ, “Không phải chỉ mình tôi đâu, ngay cả anh Trưởng và anh Matsumoto cũng thế. Khi đứng trước nghi phạm, cậu sẽ nghĩ rằng đây nhất định là hung thủ. Thế nhưng trực giác của anh Trưởng hoặc anh Matsumoto lại mách bảo hai người rằng kẻ đó chắc chắn không phải thủ phạm. Chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần rồi. Bên nào đúng bên nào sai, chỉ có trời mới biết. Cho đến khi có đủ bằng chứng trong tay thì không ai dám quả quyết điều gì.”

Muraki nhìn về phía Isobe, “Trực giác và kinh nghiệm là những thứ quan trọng. Nhưng chỉ với hai hành trang đó trong tay thì cậu không thể tìm ra chân tướng của vụ việc. Thứ quan trọng nhất chỉ có sự thật mà thôi. Trực giác và kinh nghiệm chẳng qua chỉ là yếu tố hỗ trợ, giúp chúng ta nắm bắt sự thật nhanh chóng hơn. Vậy nên cậu cũng không cần khổ luyện quá đâu.”

“Vậy ạ…?” Isobe lầm bầm.

“Ừ. Nếu cậu muốn nghe ý kiến cá nhân của tôi thì… tôi nghĩ rằng những lúc trực giác của tôi, của anh Trưởng và cả anh Matsumoto đều giống hệt nhau mới chính là những lúc nguy hiểm. Nếu tất cả các điều tra viên đều chắc mẩm rằng người này chính là thủ phạm, thì hung thủ thực sự sẽ có cơ hội trốn thoát. Từ đó sẽ gây ra việc mình kết tội oan người ta.”

Muraki toét miệng cười với Isobe.

“Cái cậu cần bây giờ không phải là thứ trực giác giống hệt tôi, mà là góc nhìn của riêng cậu.”

Anh ấy đang an ủi mình, hay đang dạy cho mình những đức tính mà một viên cảnh sát cần có thế?

Muraki ngoái đầu nhìn lại linh đường, “Cậu xem, dân chuyên đang tác nghiệp kìa.”

Isobe cũng ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc trông thấy cảnh dọn dẹp của nhóm nhân viên nhà tang lễ. Chính là nhóm người ban nãy cậu bắt gặp ở bãi xe.

Nhóm thanh niên gầy gò với những cánh tay trông yếu ớt như thế lại có thể ôm một vòng đầy hoa viếng, hết lẵng này đến lẵng khác, đem chất lên phía sau xe tải.

Nhóm nhân công thoăn thoắt làm việc một hồi, chẳng mấy chốc nhà tang lễ đã trống trơn.