Chương 9
Tôi đứng trong bếp, vừa canh vặn thêm lửa cho cái nồi bắc trên bếp gas, vừa ráng nhớ lại hôm đó. Tôi đang cố gắng chắp vá các mảnh ghép sự kiện của cái hôm Yukiko gặp mặt người đàn ông bí ẩn kia lại, ví dụ như chuyện gì đã xảy ra và tôi đã thấy những gì.
Nhưng dù sao đi nữa, đó cũng là chuyện của gần một tháng trước. Bấy giờ là giữa tháng Mười, chuyện xảy ra vào khoảng 5 rưỡi chiều. Người đàn ông ấy băng qua cửa soát vé rồi chạy lại phía Yukiko.
Tôi thực sự không nhớ nổi diện mạo hắn.
Hai người đã nói những gì nhỉ?
“Xin lỗi, trễ thế này rồi nhỉ?” Hắn mở miệng xin lỗi.
“Chỉ trễ có hai phút thôi mà.” Yukiko nở nụ cười như trong di ảnh. “Em chờ có lâu đâu.”
“Vậy hả? Vậy thì tốt quá.”
“Này, mình đi đâu nói chuyện bây giờ?”
“Đi đâu cũng được, tôi mời Yukiko nhé.”
“Thế, hay mình đi ăn hamburger đi? Em đói bụng quá rồi. Anh mời ạ?”
Đấy có thực sự là đoạn hội thoại giữa hai người không? Tôi không chắc cho lắm. Có khi quá nửa chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.
Sau đó thì… hai người đến một quán ăn nhanh ở phía Bắc ga tàu. Tôi dám quả quyết thế. Tôi cũng bám theo cả hai vào trong để tiện bề quan sát mà.
Hai người ngồi đối diện nhau, nói với nhau chuyện gì đó mà tôi không rõ.
Ấn tượng sâu đậm nhất của tôi về ngày hôm ấy chỉ là giọng cười lanh lảnh của Yukiko. Giữa bầu không khí ồn ào của tiệm ăn, tiếng cười của em lập tức đập thẳng vào tai tôi. Cô bé này cũng có thể bật cười như vậy ư, tôi đã nghĩ thế đấy.
Bấy giờ người đàn ông kia phản ứng thế nào nhỉ? Tôi nhớ là hắn có phản ứng với tiếng cười cô bé, nhưng không chắc lắm. Tôi quá chú tâm vào Yukiko nên không mấy để ý đến hắn.
Từ trong nồi bốc ra mùi thối dị thường của thứ dung dịch đen quánh.
Trên đường từ lễ tang về, tôi có ghé mua năm gói thuốc lá Peace. Tới nhà, tôi bóc lớp giấy ra, đổ hết lá thuốc vào nồi, ngâm rồi đun đến khi sôi.
Tôi lấy thìa múc thứ nước thuốc ấy lên nếm thử. Vị đắng khiến tôi phải nhăn mặt. Thế này thì khó mà uống hết cả nồi.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi lấy đồ lọc trà lọc hết lá thuốc mang đi bỏ, phần nước còn lại thì bỏ thật nhiều đường vào tiếp tục đun sôi.
Một thứ mùi khó ngửi lan ra khắp căn bếp.
Người đàn ông ấy rốt cuộc là ai? Tôi lại nghĩ ngợi trước cái bếp gas. Người đàn ông mà Yukiko đã đứng chờ ở sân ga gần nhà. Người đàn ông đã cùng Yukiko cười đùa ở quán ăn nhanh. Người có thể khiến em bật cười như thế.
Tôi đun nước thuốc lá đến khi nó cạn xuống một lượng đong vừa nửa cốc.
Lúc dùng thìa nếm thử, tôi đã rất ngạc nhiên.
Vị hệt như chocolate vậy.
Nhưng ấn tượng ấy chỉ tồn tại trong thoáng chốc. Cả cơ thể tôi lập tức lên tiếng phản kháng, cảm giác nhờn nhợn nơi cổ họng chính là dấu hiệu.
Thế nhưng… lượng nhỏ dung dịch này tôi có thể uống cạn một hơi. Tôi rót thứ nước ấy ra một cái cốc, bưng lại bàn rồi chờ nó nguội.
Người đàn ông ấy rốt cuộc là ai? Người đàn ông đã xin lỗi em bằng giọng điệu thân mật, “Xin lỗi, trễ thế này rồi nhỉ,” nhưng tuyệt nhiên không ló mặt đến lễ tang của em. Có khi còn là hung thủ sát hại Yukiko nữa.
Phải chăng chính hắn giết chết Yukiko?
Chuyện đó sao cũng được. Từ khi tang lễ kết thúc đến giờ, tôi đâm ra mệt nhoài. Đám tang của cái chết mà tôi đã chứng kiến gần đây cứ cất tiếng mời gọi tôi đến với nó.
Nước đã nguội hẳn, Tôi cầm lấy chiếc cốc, lom lom nhìn dung dịch sóng sánh, đoạn nhắm chặt hai mắt lại rồi ực một hơi.
Lúc tôi nuốt thứ nước đó vào người, toàn thân lập tức lên cơn co giật. Các thớ cơ sau cổ tôi căng cứng, hai tay và hai vai run bần bật. Tôi vừa cố gắng dằn cơn buồn nôn xuống, vừa lảo đảo đi đến bên giường. Sau khi nằm úp mặt xuống, cơn co giật cũng không đỡ là bao.
Trong lúc mơ màng, tôi đã mất đi ý thức.
Lúc tôi tỉnh dậy thì căn phòng đã tối mịt. Lồng ngực vẫn bí bức đến khó chịu, nhưng cơn run rẩy đã chấm dứt, và tôi còn sống. Mặc dù tôi thật lòng muốn chết, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể chết được.
“Bất chấp ý chí muốn chết, mãi mà mày vẫn không chết cho nhỉ?” Bác sĩ lạnh nhạt buông lời. “Mày mà không ‘thèm chết’ thì sẽ chẳng bao giờ chết đâu.”
Tôi hoàn toàn chẳng hiểu Bác sĩ muốn nói gì.
“Chết và ngủ là anh em, người đầu tiên nói như thế là Homer, và quả đúng như thế, hai trạng thái thực sự có mối quan hệ vô cùng mật thiết. Nhưng dù cho chết và ngủ, chết đi và thiếp ngủ, tử vong và say ngủ có ứng đối với nhau thế nào đi nữa, tính từ mang nghĩa tương đương với buồn ngủ lại không mang hàm nghĩa chết chóc. Trong tiếng Anh, ta có cặp danh từ death và sleep, cặp động từ die và sleep, cặp tính từ dead và asleep, thế nhưng tính từ sleepy thì lại không có hàm nghĩa tương đương. Nói nôm na thì dù mày có buồn ngủ cách mấy, có muốn ngủ đến thế nào đi nữa, buồn ngủ đến mức không chịu được, cũng không có nghĩa mày đang trầm cảm, muốn chết đi hay thèm chết. Cũng giống như lúc đi ngủ thì mày sẽ trở nên buồn ngủ, lúc muốn chết thì mày phải cảm thấy buồn chết. Trong tiếng Anh thì từ đấy chắc viết là deathy đấy.”
Thật thế ư? Nhưng tôi không biết buồn chết là tình trạng như thế nào.
“Hẳn rồi. Mày mà biết buồn chết là gì thì đã chết ngắc từ lâu rồi.”
Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, không biết mình có đang bị lừa bởi những lời ngụy biện của Bác sĩ không. Như thể chứng minh nghi ngờ của tôi là đúng, cặp môi mỏng của lão nhếch thành một nụ cười nhạt.
“Đúng đấy. Nãy giờ tao chỉ phỉnh mày thôi, ứng với từ buồn ngủ phải là đáng chết mới đúng. Trong tiếng Nhật, ta có thể nói tôi buồn ngủ quá, nhưng lại không thể nói anh ta buồn ngủ quá. Trường hợp đó ta phải sửa thành trông anh ta có vẻ buồn ngủ quá mới đúng. Mặt khác, khi dùng từ chết, ta vừa có thể nói tôi đáng chết, vừa có thế nói anh ta đáng chết. Đổi từ ở hai câu với nhau thì sẽ sai ngữ pháp, nên tao nghĩ rằng việc sáng tạo ra một từ loại mới lạ như buồn chết cũng chẳng có gì sai cả. Từ đối ứng với sleepy trong tiếng Anh có khi là deathing cũng nên.” Bác sĩ hả họng cười lớn.
Vì quá tức giận nên tôi đã nhoài người dậy, vớ lấy cái đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường ném vào lão.
Cái đồng hồ va vào tường kêu một tiếng rất đanh, đoạn rớt xuống sàn nhà.
Đúng lúc đó, cơn buồn nôn lại xộc tới tấn công tôi. Không có thời gian để vớ lấy bọc nylon nên tôi cứ úp mặt trên giường mà nôn thốc nôn tháo. Chất dịch nồng mùi nhựa trào ra khỏi miệng tôi, nhễu xuống cằm rồi chảy xuống ngực áo pyjama nóng hổi.
“Cẩn thận đấy. Mày sẽ không hồi phục nhanh như mày tưởng đâu. Nicotine còn độc hại hơn cả xyanua. Nó mà khiến mày chết thật thì cũng chẳng có gì là lạ.”
Từ đôi môi cay độc của Bác sĩ, những giọt dung dịch màu đen tong tong nhỏ ra. Lão nhổ nước bọt.
“Vị kinh thật. Thế này mà mày cũng uống hết nửa cốc nhỉ.”
Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi chết thì lão cũng sẽ chết theo.
“Phải rồi. Mày mà chết đi thì tao cũng sẽ biến mất. Đấy là điều hiển nhiên.” Bác sĩ lấy ống tay áo chùi khóe miệng. “Mà tao cũng chẳng ngại gì việc tan biến đi đâu. Tao không tin vào thế giới bên kia. Chết là hết. Chẳng còn gì cả. Có chăng là còn nắm tro tàn. Hẳn là Yukiko cũng thế.”
Phải rồi, Yukiko đã được đưa đến nhà hỏa táng, bây giờ chắc tro cốt đã nằm trong hũ. Tôi tưởng tượng đến cột khói trắng lảng vảng bốc lên từ ống khói nhà hỏa táng.
“Heinrich Heine* từng viết rằng, nếu thiên đường có thật trên trời cao, bạc tiền đá quý sao không rơi nơi trần thế, lay lắt nơi đây chỉ những hạt mưa, thiên đường há chăng là biển nước.” Bác sĩ nói.
Cái tên Heine tôi đã nghe qua, nhưng cũng chỉ biết ông ta là một nhà thơ theo trường phái lãng mạn. Có thật ông ta đã viết ra những lời mỉa mai như Bác sĩ vừa nói không nhỉ? Biết đâu tất cả đều do lão dựng ra cũng nên. Tật xấu của lão là trích dẫn những thứ mà chẳng ai biết thực hư thế nào.
“Vả lại, dạo gần đây cũng dấy lên tranh cãi liệu việc hỏa táng có góp phần làm ô nhiễm môi trường không. Người ta muốn gắn lưới lọc cho ống khói, sau khi làm nguội cho khói trở thành hơi nước thì mới xả ra ngoài. Nhưng thế thì khói sẽ không thải ra môi trường. Không ai quan tâm đến việc linh hồn người chết cũng theo ngọn khói bay lên thiên đường cả.”
Linh hồn của Yukiko vướng lại ở tấm lưới bụi bặm, vằn vện những sọc đen trắng.
“Thế này thì làm sao tôi lên thiên đường được!” Gương mặt cô bé lộ vẻ thất vọng.
Cuối cùng nhân viên nhà hỏa táng cũng gỡ tấm lưới đem đi làm sạch, linh hồn của Yukiko được quét xuống cùng rác bụi, rồi tống cả ra bãi rác. Ở đó chất chồng linh hồn của những người đã khuất trong tang phục trắng xóa, trên trán đeo mảnh khăn tang hình tam giác.
Lại nữa rồi. Tôi nhăn mặt. Hai ba ngày nay, thi thoảng trong đầu tôi lại hiện lên những cảnh tượng quái dị. Những cảnh tượng mà tôi không nghĩ rằng bản thân mình có thể chế ra.
“Ồ, xin lỗi mày nhé. Tao lỡ để tưởng tượng tràn sang suy nghĩ của mày rồi.” Bác sĩ cúi đầu xin lỗi với vẻ bỡn cợt. “Mấy cái chương trình tin tức giải trí ấy cũng thú vị đấy chứ. Xem một lúc mà tao đã tưởng tượng ra nhiều thứ. Vực thẳm của lý trí, bóng tối sâu thẳm trong tâm hồn. Tại sao ẩn sâu trong vô thức của con người lại luôn là những góc tối? Dù là ở dưới, bên trong, hay sâu thẳm tận đáy. Chẳng phải con người luôn sống trên mặt đất, bên dưới mặt trời đấy sao? Chuột chũi hẳn là cũng như thế, cũng nghĩ rằng vô thức tồn tại ở nơi sáng sủa hơn ở phía trên.”
Một con chuột chũi đóng vai bác sĩ phân tích tâm lý, đeo kính cận, mặc bộ đồ trắng lấm lem bùn đất đang khám cho con chuột chũi đóng vai Người kéo.
“Gì thế này? Bên trong vầng sáng phía trên tâm hồn cậu có một con quái vật đáng sợ đang làm tổ! Một con quái vật vô cùng gớm ghiếc. Cậu phải chịu khó tắm nắng đi, bò bằng hai chân lên mặt đất ấy!”
“Chắc mày cũng muốn thế nhỉ? Mà có bị cảnh sát bắt đi nữa thì nhớ đừng bô bô kể về tao. Việc tao là con quái vật ẩn trong góc tối tâm hồn mày không phải là cái cớ để thoái thác với bọn họ đâu.”
“Tôi không định kể cho bọn họ nghe.”
“Ý mày là không định để họ bắt á? Đừng tự phụ quá. Cảnh sát không phải lũ ngu đâu.”
“Tôi cũng không có ý xem thường cảnh sát.”
“Thế à? Ừ, thế thì tốt.” Bác sĩ ra chiều thờ ơ. “Dù sao thì việc mày sống hay chết, khỏe hay bệnh, bị bắt hay thoát thân đều chẳng can hệ đến tao. Tao chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi, đó là tồn tại lâu hơn chút nữa để thấy chân tướng vụ này.”
“Theo ông, người đàn ông đó là ai?”
“Chà. Vẫn chưa thể xác định. Có lẽ là bồ già, hoặc một người bạn vong niên của Yukiko.” Bác sĩ đưa đầu bút đỡ cằm. “Người ta hay có định kiến rằng một cặp đôi chênh lệch nhiều về tuổi tác thì mối quan hệ của họ sẽ chỉ để thỏa mãn nhu cầu xác thịt. Định kiến đó bắt nguồn từ sai lầm của mấy tay chuyên gia tâm lý và lũ phóng viên ngu dốt. Bọn chúng nên phân biệt cho rõ đâu là tình dục còn đâu là tình bạn. Thêm nữa, nếu người đàn ông nọ không xuất hiện ở tang lễ, rất có khả năng hắn là người quen của cô bé. Cũng có thể hắn là ông chú chân dài của Yukiko. ‘Cháu chưa bao giờ nhìn thấy bức họa Mona Lisa, cũng chưa từng nghe đến cái tên Sherlock Holmes ạ.’”
“Gì thế?” Tôi lạnh cả sống lưng khi nghe Lão đổi ngôi xưng hô.
“Mày chưa đọc Ông chú chân dài* của Webster nhỉ? Đọc tác phẩm ấy rồi, mày sẽ hiểu tại sao nữ sinh đại học ở Mỹ ngày xưa lại đam mê việc đọc đến thế. Nhân vật chính còn đọc cả tự truyện của Benvenuto Cellini* kia.”
Tôi chẳng buồn hỏi Benvenuto Cellini là ai.
“Chà, tóm lại giờ chưa biết hắn là ai. Cũng như chưa biết liệu hắn có phải kẻ sát hại Yukiko không.”
“Theo ông, sau đây nên làm gì?”
“Ừ nhỉ. Thử nói chuyện với cô bé tên Ayako xem. Dò hỏi cô ấy, có khi chúng ta sẽ biết người đàn ông bí ẩn kia là ai đấy.”
“Dò hỏi bằng cách nào chứ? Cứ đường đột tiếp cận thì nguy hiểm quá.”
“Suy nghĩ cách tiếp cận là nhiệm vụ của mày. Chẳng phải mày rất giỏi lên kế hoạch những việc như vậy sao? Cách tiếp cận mấy cô bé tuổi teen ấy.” Bác sĩ bật ra điệu cười đầy mai mỉa. “Trông mày khỏe hơn rồi đấy. Nhìn mặt là biết. À, còn chuyện này tao muốn nói nữa.”
“Chuyện gì?”
“Nhóm nhạc hài hát nhại theo lời bài Sudarabushi trưa thứ Sáu tên là Sex Pistols. Ca khúc đó là Pretty Vacant.”
Sau khi cho tôi biết mẩu kiến thức vô dụng này, Bác sĩ liền biến mất.
Đúng như lão nói, sức khỏe của tôi đã hồi phục. Lồng ngực vẫn tưng tức, dịch vị ban nãy nôn ra cũng đã nguội lạnh, bết vào pyjama, nhưng tôi thấy đỡ hơn ban nãy nhiều rồi.
Tôi ra khỏi giường, cởi pyjama và đồ lót, cuộn tròn cả lại rồi vứt vào thùng rác. Đoạn, tôi bước vào nhà tắm.
Tôi thay bộ đồ lót mới, đun cà phê rồi bật ti vi lên.
Một ông cụ làm nghề biên phiên dịch, đội mũ nồi, đeo cặp kính cận tổ chảng đang nói chuyện trên truyền hình. Hai mắt cứ láo liên, chắc do không quen xuất hiện trên ti vi.
“Tiptree* nổi tiếng với công chúng qua các tác phẩm nghiêm túc của mình, nhưng cá nhân tôi thì lại thích những mẩu truyện ngắn nhẹ nhàng trong buổi đầu bà viết văn hơn. Nếu nói từ kinh nghiệm biên dịch trước giờ của tôi thì…”
Tôi bất ngờ.
Hơn 9 giờ tối Chủ nhật rồi ư? Từ lúc tôi uống canh thuốc lá đến giờ đã hai mươi tư tiếng trôi qua rồi.