← Quay lại trang sách

Chương 11

Thứ Hai ngày 17 tháng Mười một là một ngày đầy chuyện kì lạ.

Đầu tiên, có một đợt gió lạnh bất ngờ tấn công vùng Kanto từ sáng sớm, khiến nhiệt độ giảm xuống mức mùa đông. Biên tập viên dự báo thời tiết của đài truyền hình còn thông báo với gương mặt quan ngại rằng rất có thể hôm nay trời sẽ có tuyết.

Tôi lôi chiếc áo len dày từ trong ngăn tủ ra, vũ trang đầy đủ trước khi đi làm. Trên tàu điện cũng có nhiều nhân viên văn phòng mặc áo măng tô hoặc áo choàng có mũ trùm.

Lúc tôi vào đến phòng biên tập, như thường lệ, Sasazuka lập tức đến gần để giao việc cho tôi. Nhưng chưa gì gã đã nhăn mũi rồi nhìn chòng chọc vào mặt tôi, quên luôn cả việc sai bảo.

Không chỉ mình Sasazuka. Những người khác trong phòng Biên tập và cả hai nhân viên thời vụ cũng thế, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì quặc. Ngay trưởng phòng Okajima cũng nhòm vào mặt tôi với vẻ trầm ngâm.

Do áo len không hợp sao? Tôi thầm nhủ khi ngắm nghía mình trong chiếc gương ở nhà vệ sinh. Thật ra tôi khá thích chiếc áo có họa tiết kẻ sọc thêu tay này.

Chuyện kì lạ tiếp theo là vào giờ nghỉ trưa, trưởng phòng Okajima gọi tôi lại.

“Tôi nhờ tí.” Bà vẫy tay và dẫn tôi sang kho lưu trữ kế bên.

Trong kho lưu trữ chỉ có hai người chúng tôi với nhau, nhưng trưởng phòng Okajima cứ mải nhìn mấy cái tủ, mãi vẫn chẳng nói gì.

Rốt cuộc là có chuyện gì đây, tôi bán tín bán nghi.

Bà muốn thông báo rằng tôi sẽ bị đuổi việc vì xin về sớm và nghỉ phép quá nhiều ư? Đành vậy. Tôi chọn công việc này vì giờ giấc thoải mái, ngoài đi làm tôi còn bận bịu nhiều lắm.

“Chuyện này lúc trước tôi đã trao đổi qua với cháu rồi.” Cuối cùng trưởng phòng Okajima cũng chịu lên tiếng. Bà nhìn thẳng vào mắt tôi. “Cháu có muốn thành nhân viên chính thức không?”

Trước đề nghị bất ngờ ấy, tôi bất giác ngẩng mặt lên. Nếu không phải vì trưởng phòng Okajima đang giữ thái độ vô cùng nghiêm túc, chắc tôi sẽ tưởng đây là trò đùa.

“Nhân viên chính thức ấy ạ?”

“Ừ. Cháu làm thời vụ ở đây cũng gần hai năm rồi. Tôi nghĩ đã đến lúc đưa cháu lên làm nhân viên chính thức.”

“Nhưng mà… cháu hay về sớm và xin nghỉ lắm, thế có ổn không ạ?”

“Chẳng sao cả. Cháu cũng canh những lúc công ty rỗi rãi nhất để xin nghỉ mà. Nếu là người tự giác như thế thì tôi yên tâm. Bên mình là công ty nhỏ, công việc nó thế thì phải chịu thôi.”

Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh Yamagishi siêng năng làm việc. So với anh ta thì nhiệt huyết của tôi không bằng. “Cô không thấy anh Yamagishi xứng đáng hơn sao?”

“Cậu ta không ổn đâu.” Trưởng phòng Okajima dứt khoát. “Cậu ta đúng là rất có quyết tâm, nhưng bản thân lại không thích công việc này. Hình như cậu ta đã hiểu sai vấn đề rồi.”

“Hiểu sai… ấy ạ?”

“Ừ. Tôi nghĩ là cậu ta đã hiểu sai ý nghĩa của từ sáng tạo. Chắc cậu ta lầm tưởng biên tập là công việc gì đó hào nhoáng, vĩ đại và trí thức lắm. Hoàn toàn không phải. Thứ gọi là công việc sáng tạo nó tầm thường và lăn lộn hơn nhiều.” Trưởng phòng Okajima nhìn thẳng vào mắt tôi. “Tôi nghĩ cháu là người hiểu điều ấy.”

“Thế anh Yamagishi thì không ạ?”

“Không. Chà, cậu ta chưa tệ đến nỗi phải bị sa thải, nhưng tiếc thay là người bất tài. Những kẻ bất tài thì chúng ta không cần đến đâu.”

Câu nói lạnh lùng quá.

Lại một lần nữa, tôi hiểu rõ mức độ lạnh lùng trong tác phong của trưởng phòng Okajima. Cách nhìn nhận và ngôn từ đều phản ánh những kinh nghiệm mà bà tích cóp qua nhiều năm.

“Nếu cháu lên làm nhân viên chính thức trước, hẳn là anh Yamagishi sẽ cảm thấy thất vọng lắm,” Bị đồng nghiệp vượt mặt, lại còn là một đồng nghiệp thiếu cầu thị, hay về sớm và thích xin nghỉ, không biết người đàn ông tự tôn quá lớn kia sẽ cáu tiết đến mức nào đây.

“Tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó.” Không hiểu sao trưởng phòng Okajima lại thình lình nổi giận. “Nói đi nói lại, cháu vẫn là tiền bối của cậu ta. Thăng tiến trước thì có gì sai? Lại còn vô cùng hiển nhiên nữa chứ! Mấy chuyện như thế cháu đừng nên bận tâm làm gì.”

“Thật ra cũng không hẳn là cháu bận tâm.” Tôi thẳng thắn đáp, lòng bối rối tự hỏi tại sao trưởng phòng Okajima lại nổi giận. “Nhưng mà… cô có thể cho cháu suy nghĩ thêm một thời gian không? Chuyện này có hơi đột ngột với cháu.”

“Ừ, không sao. Tôi cũng không cần cháu phải quyết định ngay đâu.” Trưởng phòng Okajima chợt lấy tay vỗ trán, rồi hỏi. “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi sáu ạ,”

“Thế thì cũng không nên làm thời vụ mãi. Đã đến lúc nên suy nghĩ về tương lai của mình rồi đấy. Tôi nghĩ lựa chọn đúng đắn duy nhất lúc này của cháu là nhận lời vào biên chế của công ty.”

Tôi rời khỏi kho lưu trữ rồi đi thẳng ra ngoài, ăn bữa trưa nhẹ là một đĩa mì Ý rồi quay về phòng Biên tập.

Sau giờ trưa, công việc dần dần nhiều lên, anh Yamagishi vẫn lăng xăng bươn bả, trông cực kì chuyên cần hăng say. Anh ta là người không có tài. Người không có tài thì chẳng ai cần. Thật là đáng tiếc.

5 giờ chiều, đúng giờ tan ca, tôi rời khỏi phòng Biên tập.

Chuyện kì lạ cuối cùng của thứ Hai xảy ra trên đường về nhà.

Tôi đang sang đường thì nghe tiếng gọi vọng ra từ góc tối kế bên cửa vào chung cư. “Cuối cùng cũng chịu về rồi.”

Giọng nói the thé của nữ, nghe đầy vẻ cồn cào sốt ruột. Chị ta bước ra chỗ ánh đèn huỳnh quang rọi sáng.

“Bạn… là người phát hiện ra thi thể Tarumiya Yukiko phải không?”

Ấn tượng đầu tiên về người phụ nữ này khiến tôi nghĩ rằng người ta nên cấm phụ nữ ngoài ba mươi mua đồ Pink House*. Trang phục của chị ta, từ trên xuống dưới, toàn bộ đều là Pink House. Tóc nhuộm nâu, lớp trang điểm dày cộp, mắt kẻ đậm lì. Ngoại hình tô điểm trông thật khó ưa.

“Người ta chờ bạn lâu lắm rồi. Người ta đến đây lúc 3 giờ cơ.” Chị ta lại gần, nắm lấy cánh tay tôi ra chiều thân thiết.

“Chị… là ai?”

Tôi cau mày hỏi. Người phụ nữ gây cho người ta ấn tượng sâu sắc thế này, nếu đã gặp qua nhất định tôi sẽ nhớ. Cho nên đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi gặp chị ta.

“Mình là người đang thu thập tin tức về vụ án Người kéo. Mình nhớ đã gọi cho bạn xin phép phỏng vấn rồi mà.” Chị ta nói với giọng van nài.

“Xin lỗi chị, nhưng tôi không muốn…”

“Biết mà. Phải trông thấy thi thể một cô gái đáng thương như thế, mình hiểu cảm giác của bạn lắm. Nhưng mà… người ta đã cất công chờ tận hai tiếng đồng hồ rồi. Bạn sẽ không thẳng thừng đuổi người ta đi đấy chứ?”

Chị gái này, đúng là thứ mặt dày. Nhưng nếu không mặt dày, e rằng chị ta sẽ chẳng thu thập được bất kì tin tức gì về Người kéo.

Cuối cùng tôi cũng đành chấp nhận lời mời phỏng vấn của chị gái phóng viên, cùng ra quán nước gần đó. Phần vì tôi chào thua độ dai dẳng của chị ta, phần vì tôi chợt nghĩ mình có thể lợi dụng tình huống này.

Chúng tôi ngồi vào bàn, sau khi gọi một tách café au lait và một tách cà phê đen, người phụ nữ kia liền rút danh thiếp và một quyển tạp chí ra khỏi túi.

Tuần san Chuyện hậu trường

Phòng Biên tập - Kuroume Natsue

“Bạn xem, người ta là người phụ trách bài phóng sự này đấy.” Chị gái phóng viên với cái tên Kuroume giở quyển tạp chí ra rồi chìa cho tôi xem.

Là bài phóng sự ở ngay trang bìa tờ tạp chí.

“Nạn nhân thứ ba của Người kéo!” Dòng tít bự chảng gào lên. Đáng chú ý ở đây là dòng “Phóng sự đặc biệt của bổn báo”.

“Hóa ra là phóng viên tạp chí à.” Tôi hết nhìn danh thiếp lại nhìn lên mặt chị ta, miệng lầm bầm.

“Thật ra người ta là phóng viên tự do cơ. Không phải nhân viên của họ đâu.” Kuroume lấy tay che miệng rồi cười khục khục.

Tôi không ưa kiểu con gái vờ ra vẻ đáng yêu thế này. Nhất là mấy bà cô đã qua lứa tuổi ấy nữa.

“Chị moi đâu ra thông tin về nơi ở của tôi và rằng tôi là nhân chứng phát hiện ra thi thể vậy?”

Sực nhớ ra mục đích của mình, tôi liền dò hỏi. Tôi rất muốn biết làm thế nào mà thông tin về mình lại rò rỉ ra ngoài.

“Cái đấy mình không nói được. Có phóng viên nào đi tiết lộ nguồn tin của mình đâu. Xin lỗi bạn nhé.” Kuroume đón nhận câu hỏi của tôi với vẻ mặt tươi cười. Đoạn, chị ta lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm rồi đặt nó lên bàn. “Rồi, giờ bạn hãy kể tôi nghe chuyện của mình đi.”

“Cái này… chị mua ở đâu vậy?”

“Máy ghi âm á hả? Cửa hàng điện gia dụng nào mà chẳng có.” Trả lời tôi xong, Kuroume liền bắt đầu buổi phỏng vấn.

Giống như lúc cảnh sát hỏi chuyện, tôi lược bỏ những chi tiết không nên nói ra và bám sát sự thật hết mức có thể.

Nghe kể xong, Kuroume liền đặt câu hỏi, “Tình trạng thi thể lúc ấy thế nào?”

“Cũng bình thường thôi.”

“Ví dụ như… váy nạn nhân có lật lên không ấy?”

Tôi cười trừ. Xem ra chị ta cũng rất có hứng thú với “hành vi bạo lực tính dục” kia.

Tôi thẳng thừng đáp rằng mình không nhìn thấy bất kì dấu hiệu nào khác thường nào trên xác Yukiko cả.

“Thế à? Cảm ơn bạn nhé.”

Kuroume chẳng tỏ vẻ gì là đang thất vọng, chỉ lễ phép cúi đầu cảm ơn tôi. Cuộc phỏng vấn kết thúc. Tôi mau chóng đánh trống lảng để chị ta quên đi việc hỏi tên tôi, “Tôi có thể hỏi chị một câu không?”

“Câu gì?”

“Tôi hơi thắc mắc về nạn nhân…”

“Tarumiya ấy hả? Cô bé thì sao?” Kuroume nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng điệu trở nên cảnh giác.

Khác với vẻ ngoài nông nổi, đầu óc của người phụ nữ này hóa ra rất nhạy bén. Tôi phải cẩn thận hơn mới được.

“Thì… chẳng biết duyên cớ nào khiến tôi phát hiện ra thi thể cô bé, nên dù gì tôi cũng hơi quan tâm đến chuyện của cô ấy.”

“À, mình hiểu rồi.”

Kuroume gật đầu. Có thật chị ta đã hiểu không? Thật khó để đọc vị người phụ nữ này.

“Tôi chỉ biết mấy thông tin chung chung mà ti vi dạo này vẫn hay đưa về cô bé thôi, đại loại như thành tích học tập ưu tú, sắc đẹp, tính tình có vẻ tử tế, là người tất cả yêu mến ấy.”

“Thì đúng rồi. Cô bé là nạn nhân mà. Báo đài nào lại đi đưa mấy tin tức đồn thổi xấu xa. Phóng sự của chúng mình cũng vậy thôi.” Kuroume dùng ngón tay nhịp nhịp lên trang tạp chí đang trải ra bàn.

“Có cả tin tức đồn thổi xấu xa?!”

“Ngoan ngoãn đến đâu cũng vẫn có điều tiếng.” Kuroume nhìn tôi bằng ánh mắt tinh nghịch. “Mà thôi, dù gì bạn cũng chịu trả lời những câu hỏi của mình, tiết lộ đôi chút cũng không sao.”

Kuroume chống hai cùi chỏ lên bàn rồi kể chuyện.

“Nghe đồn cô bé quan hệ bừa bãi với đàn ông con trai.”

“Nổi tiếng thế thì cũng không có gì lạ nhỉ. Dù sao cô bé cũng rất xinh…” Tôi nói, rồi vội vã bổ sung. “Nhìn ảnh thuở sinh thời chiếu trên ti vi cũng đủ biết.”

“Không phải. Kể cả khi cánh đàn ông không tiếp cận, cô bé cũng chủ động mồi chài bọn họ hay sao ấy. Nói cách khác, Tarumiya là một con hồ ly tinh chính hiệu đấy.”

Thật không ngờ!

Chẳng biết cảm xúc đó có toát ra mặt tôi hay không, mà Kuroume lại bật cười, “Trông cô bé không phải hạng gái như thế chứ gì? Chuyện này là do bạn bè cùng lớp kể ra. Mấy đứa còn bảo rằng, Tarumiya có gương mặt trông rất người lớn, nhìn dâm dật lắm.”

“Dạo này lũ nhóc cấp ba biết nhiều từ khó quá nhỉ.”

“Nghe ngớ ngẩn thiệt!” Kuroume nhìn lên bóng đèn của quán nước, môi chu ra. “Lũ nam sinh cấp ba mà qua lại với người lớn tuổi hơn thì được gọi là bảnh, là ngầu, nhưng là nữ sinh thì sẽ bị gán cái danh dâm dật. Hai bên cũng có khác gì nhau đâu mà.”

Nghe như chị ta đang cố gắng giải thích về hình tượng học sinh trung học của Yukiko vậy. Mà có lẽ đúng như thế thật. Chỉ có điều, ấn tượng ban đầu của tôi về Yukiko và lời diễn giải này hơi khác nhau một chút.

“Cô bé có bao giờ qua lại với đàn ông lớn tuổi hơn mình không?”

“Hình như nhiều lắm. Toàn là quan hệ xác thịt thôi.”

Người đàn ông ở quán ăn nhanh cũng là một trong những “con mồi” của Yukiko sao?

“Không trách cô bé được. Gia đình phức tạp thế mà.” Vừa nhấp tách café au lait của mình, Kuroume vừa buồn bã nói.

“Gia đình phức tạp sao?”

“Thì bố mẹ nhà đấy đều có con riêng rồi mới tái hôn với nhau.” Kuroume vừa bẻ ngón tay, vừa tủm tỉm cười. “Lại còn tái hôn khi một người đã có con trai còn một người đã có con gái nữa chứ. Cô bé không có huyết thống gì với bố và em trai. Xem ra chuyện đó cũng phần nào ảnh hưởng đến hành vi của cô bé.”

Đây cũng là chuyện tôi mới nghe lần đầu. Kazuhiro và Kenzaburo là bố dượng và em kế của Yukiko ư?

Nghe lời kể của Kuroume, tôi mới cảm thấy hành động của Kenzaburo hôm tang lễ có chút kì lạ. Cậu ta xúc động đến thế trước cái chết của chị kế mình sao? Tôi không thể đưa ra bất kì phán đoán nào. Vì bản thân tôi vốn là người không có những xúc cảm như họ.

“Thế vợ và chồng trước của hai người ấy thì sao?”

“Người bố thì vợ cũ mất, người mẹ thì ly dị chồng. Nghe đâu gia cảnh phức tạp lắm. Mình không đào sâu về bên ấy.”

Kuroume uống cạn tách cà phê của mình. Thái độ như đang muốn nói rằng, thôi, thế là đủ rồi nhé. Chị ta hẳn đã nhận ra mình lỡ nói hơi nhiều.

Kuroume trả tiền cho cả hai tách cà phê. Quán này tôi mới vào lần đầu, giá thì đắt mà đồ uống cũng chẳng ngon lành gì. Chắc tôi sẽ không lui tới lần hai đâu.

Bước ra bầu không khí giá lạnh bên ngoài quán nước, Kuroume quay sang nhìn tôi chòng chọc.

“Này, bạn luôn ăn mặc thế này à?”

Tự dưng chị ta hỏi độp một cái. Xem chừng người phụ nữ này không biết nói chuyện vòng vo. Tôi nhìn lại trang phục của mình. Áo len thêu tay, áo khoác ngoài, quần jeans và giày thể thao…

“Thế này thôi. Tệ lắm hả?”

“Ừ thì, cũng không hẳn là tệ.” Kuroume nhìn tôi từ đầu đến chân như đang nhìn một món hàng, “Bạn không nghĩ mình nên diện hơn một chút sao?”

Vớ vẩn, tôi thầm nghĩ. Một người mặc đồ Pink House như chị thì không có tư cách để nói tôi.

“Vả lại, bạn hút thuốc nhiều quá đấy. Mùi nồng nặc luôn.”

Nghe thế, tôi bất giác bật cười. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao mọi người ở phòng Biên tập lại nhìn mình với ánh mắt kì quặc như thế.

“Cảm ơn chị đã thành thật với tôi. Từ giờ tôi sẽ bỏ hút.”

Bỏ lại Kuroume đứng ngơ ngác giữa đường, tôi quay gót về nhà.