← Quay lại trang sách

Chương 12

Bây giờ đã qua hạ tuần tháng Mười một, thế mà cuộc điều tra án mạng nữ sinh trung học quận Meguro vẫn chẳng có chút tiến triển gì.

Manh mối khả quan nhất mà ban chuyên án hiện có chỉ là lời xác nhận của người dân, rằng đã trông thấy kẻ khả nghi lảng vảng quanh hiện trường. Giờ phải đi thu thập thêm bằng chứng chi tiết hơn để tìm ra danh tính kẻ khả nghi ấy. Vì không đủ nhân lực nên cuối cùng Isobe cũng bị lôi đi thu thập manh mối.

Cậu bắt cặp với một điều tra viên Phòng 1.

Người trên Sở về ấy là một tên đô con, nghe đồn từng chơi cho đội bóng bầu dục của trường đại học. Trông có vẻ là một người tử tế, nhưng thi thoảng vẫn để lộ thói khinh thường đồng nghiệp ở cơ quan cấp địa phương.

“Này, sở thích của chú em là gì?”

Mới lần đầu gặp gỡ mà gã đã tỏ vẻ thân thiết thế rồi. Trông mặt mũi cũng tầm tuổi Isobe mà lại sỗ sàng gọi cậu là “chú em”.

“Đọc sách,” Isobe đáp.

“Hê, sách gì?”

“Tôi thích trinh thám.

Nghe thế, tên điều tra viên trên Sở liền phì cười, “Chú em chắc đọc kha khá tiểu thuyết phá án cổ điển chứ gì? Chẳng phải trong đó toàn viết láo sao? Bản thân chú là cảnh sát hình sự mà, đọc mấy cái đó có gì thú vị? Đọc để tham khảo à?”

Ngay từ đầu Isobe đã chẳng có ý đọc trinh thám để tham khảo cho công việc. Vả lại, thể loại văn chương yêu thích của cậu vốn không phải tiểu thuyết tội phạm bám sát thực tế, mà là tiểu thuyết thuần suy luận, với nhân vật chính là thám tử lừng danh phá án trong chớp mắt kia.

Bản thân cậu biết rất rõ ràng những thám tử ấy không hề tồn tại ngoài đời thực. Đối với Isobe, đọc truyện trinh thám chỉ đơn thuần là một thú vui.

Cậu nghĩ, cảnh sát đọc truyện trinh thám thì có gì là sai?

Khác nào chế nhạo các nhân viên tài chính ngân hàng vì họ đọc tiểu thuyết kinh tế, những người đang yêu đọc tiểu thuyết tình cảm, và trẻ con đọc truyện cổ tích?

Mấy sinh vật Sao Hỏa đội lốt người sống ở thành phố này chắc cũng đang phì cười trước đống tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đấy, “Bịa đặt quen thói! Làm gì có chuyện chúng tôi toan tính xâm lược trái đất chứ!”

Chính vì toàn là chuyện hư cấu nên mới thú vị đấy! Có giải thích thế thì hẳn là gã cũng chả hiểu đâu. Isobe đành chọn cách im lặng.

Isobe đi theo hỗ trợ tên điều tra viên Phòng 1 thu thập manh mối.

Điều khiến cảnh sát tìm kiếm manh mối đau đầu nhất chính là bạ đâu người ta cũng bảo đã trông thấy kẻ khả nghi.

“Giữa đêm mà chỉ đi trên đường có một mình như thế thì quái thật,” một bà thím nhận xét. “Tóc tai bù xù, mặt mũi khó ưa. Hắn nhất định là hung thủ rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy có gì đó kì kì. Hắn cứ đứng lì bên cạnh cổng trường,” một nhân viên văn phòng nói. “Nhất định là để theo dõi nạn nhân. Tôi dám cá đấy.”

“Lần nào đi với bạn Tarumiya, cháu cũng trông thấy người đó,” một cô bạn cùng lớp thì thầm. “Hắn cứ nhìn chúng cháu không rời mắt. Sau đó… bạn Tarumiya gặp bất trắc. Lỡ người tiếp theo là cháu thì sao? Cháu sợ lắm, sợ lắm!”

Cả hai nghe không biết bao nhiêu lời tường thuật. Một phần chắc do người ta tự bịa ra, thế mà cũng phát lên đài, khuấy động các chương trình tin tức giải trí và mấy tòa soạn với dòng tít “Tin độc quyền”.

Nào là, có kẻ khả nghi lang thang một mình trong khu phố lúc nửa đêm, theo lời một cụ già về hưu cuồng mèo. Cụ trông thấy hắn trong lúc ra ngoài ngắm lũ mèo hoang như thường lệ.

Hóa ra người đàn ông trước cổng trường Hazakura chỉ đơn giản là đứng chờ xe buýt tầm hai mươi phút, nhưng nhân chứng lại nói quá lên là “đứng lì”.

Nào là, có tên bám đuôi trông giống nam diễn viên xuất hiện trong bộ phim truyền hình nổi tiếng mà các cô nữ sinh yêu thích, nhưng thực tế thì chẳng thấy tồn tại ở đâu trừ trong lời khai của cô nữ sinh, mặc cho cảnh sát đã điều tra ráo riết. Isobe bán tín bán nghi, chẳng biết đấy có phải sản phẩm sinh ra từ óc hoang tưởng của một cô bé tuổi teen không.

Dĩ nhiên, trong số đó cũng có kẻ khả nghi thực sự.

“Chính là gã,” tên điều tra viên từ trong xe trỏ tay ra. “Cậu nghĩ sao?”

Lại là bài kiểm tra óc quan sát à? Hỏng rồi, hỏng rồi, Isobe tự nhủ. Tại sao đồng nghiệp nào gặp cậu cũng muốn OJT* cậu thế này?

Isobe nhìn theo người được trỏ. Một gã trai tóc dài phất phơ. Trời đông lạnh giá thế này mà gã lại không kéo khóa chiếc áo khoác da, cứ để phanh cả lớp áo phông màu đen bên trong.

“Trông cũng như mấy thanh niên bình thường khác thôi.” Nghe Isobe nói thế, tên điều tra viên bật cười.

“Thế ư? Ở phòng cảnh sát địa phương người ta dạy cậu cái gì thế? Tôi dám khẳng định hắn là phường biến thái. Có khi còn là đối tượng nữa kìa.”

Cái cậu cần bây giờ không phải là thứ trực giác giống hệt tôi, mà là góc nhìn của riêng cậu.

Nhờ những lời Muraki từng nói nên Isobe chẳng cảm thấy phật lòng.

Lúc thanh niên kia đi vào một căn hộ thuộc chung cư có kết cấu gỗ, điều tra viên Phòng 1 bèn nói.

“Rồi, đi gõ cửa thôi.”

Isobe tỏ vẻ kinh ngạc. Không có lệnh khám xét mà vẫn muốn xông vào nhà dân tiến hành lục soát. Giọng điệu và thái độ của tay cảnh sát Sở này cứ như từ phim truyền hình ra vậy. Xét từ thói quen dùng những từ lóng như “đối tượng” hay “gõ cửa” thì có vẻ đúng là vậy thật.

Đã làm việc ở Phòng Cảnh sát Tây Meguro ba năm, nhưng Isobe hầu như chưa bao giờ nghe thấy những từ ấy. Có lẽ cũng do thanh tra Ueda ghét dùng từ lóng. Ngay cả Muraki còn chưa từng đứng trước mặt ông thanh tra mà nhắc đến mấy chữ “Tâm thần”.

Có khi nào tên điều tra viên này tuy ghét tiểu thuyết trinh thám nhưng lại là một người mê xem phim hình sự không? Isobe tự nhủ trong lúc rời xe để cùng gã đi vào căn chung cư kia. Ở Sở, người ta thực sự nói chuyện như thế ư?

Có khi tên cảnh sát lực lưỡng này còn được anh em Phòng 1 gọi bằng biệt danh “AmeFoot*” nữa.

Thấy cảnh sát đến gõ lên cánh cửa mỏng dẹt có nắm đấm xoay tay của mình, tên trai trẻ trông chột dạ ra mặt.

Viên cảnh sát AmeFoot xem chừng đoan chắc gã đích thực là một “đối tượng”, nên thô bạo xông vào căn hộ, phớt lờ sự phản đối của chủ nhân, rồi mở toang các cửa tủ.

Cuối cùng lôi ra một thùng các tông chứa đầy nội y phụ nữ.

Lúc dẫn độ tên trai trẻ ra đồn cảnh sát gần đấy, AmeFoot vênh mặt tự mãn như ngụ ý, thấy chưa, đã bảo mà.

Đúng là gã có mắt nhìn người hơn mình thật, Isobe thầm nghĩ. Cậu buộc phải thừa nhận điều ấy.

Nhưng kể cả thế, Isobe vẫn không nhìn ra điểm nào khác thường ở tên trai trẻ đang trả lời thẩm vấn với cái mặt cúi gằm kia.

Việc rình mò ban công nhà người khác vào giữa đêm để ăn cắp nội y dĩ nhiên là hành vi phạm pháp.

AmeFoot tuy hành động có hơi vội vàng khi một mình tóm lấy tên tội phạm, nhưng xét vị thế một cảnh sát có trách nhiệm bảo vệ trật tự trị an cho nhân dân, gã đã hoàn thành nghĩa vụ của mình.

Isobe hoàn toàn không có ý trách móc gã.

Nhưng đối với cậu, tên trai trẻ kia chỉ là một kẻ bình thường thích quần lót phụ nữ. Thiết nghĩ, cái danh “biến thái” mà AmeFoot gán cho tên đó cũng hơi quá đáng.

Vậy còn Người kéo thì sao?

Trên đường lái xe về Phòng Cảnh sát Tây Meguro, Isobe chợt nghĩ.

Có khi nào trông bề ngoài hắn cũng như bao thanh niên bình thường khác? Một thanh niên rất đỗi bình thường mà ta có thể bắt gặp ở bất kì đâu tại Tokyo, với phục trang đơn giản và một khuôn mặt không có gì nổi bật.

Chẳng hiểu sao, khuôn mặt nhân chứng phát hiện ra thi thể nạn nhân lại hiện lên trong đầu Isobe.

Cậu tự nhủ, có khi nào tất cả chúng ta đều đã bị định kiến đánh lừa?

Người kéo.

Một tên sát nhân máu lạnh.

Hung thủ giết người hàng loạt. Kẻ đã siết cổ và ghim kéo vào cổ họng các cô gái.

Có khi nào mớ ngôn từ mang tính giật gân của truyền thông đang cản trở việc truy lùng ra hắn?

Những tên giết người hàng loạt được miêu tả trong tiểu thuyết và phim ảnh luôn thuộc loại hành động điên rồ không biết điểm dừng. Từ bình minh cho đến chiều tà, lúc nào bọn chúng cũng nhìn thấy ảo giác, rồi bị ảo thanh kích thích sự khát máu. Chúng vừa kêu lên “Ta là chúa! Là chúa!” vừa cầm cây rựa múa máy điên cuồng trong phòng một mình, và chẳng biết vì lý do gì, chúng luôn giấu nhân diện thật sau chiếc mặt nạ Jason trong phim Thứ Sáu ngày 13, bất chấp việc xung quanh chẳng có ai.

Song, những kẻ giết người hàng loạt có thực sự trông như thế không?

Nếu có thì gia đình hay hàng xóm của chúng đã bốc điện thoại gọi ngay cho bác sĩ hoặc cảnh sát trước khi bọn chúng kịp phạm tội rồi. Với tình trạng như thế, làm sao bọn chúng có thể hòa nhập với xã hội?

Lũ giết người hàng loạt cũng cần ăn chứ. Muốn ăn thì phải có tiền, muốn có tiền thì phải làm lụng, thi thoảng cũng nằm dài trên chiếu, rủa xả ti vi chán thế và gãi mông quần thể dục sồn sột như chúng ta thôi.

Mọi người hẳn sẽ cụt hứng lắm khi chứng kiến hình ảnh ấy trong tiểu thuyết hoặc trên truyền hình. Người ta chỉ muốn thấy một con quái vật đáng sợ, một kẻ lập dị ngày nào cũng hành động khác người, một con quỷ máu lạnh giết người không gớm tay.

Thế nhưng… có thật là thế không?

“Trước giờ tôi chưa từng điều tra vụ án nào mà hung thủ không có động cơ, nên cũng không thể nói gì được.”

Thanh tra Ueda lạnh lùng trả lời sau khi nghe cậu phát biểu cảm tưởng ở buổi hội ý của Tổ Hình sự.

“Mà suy cho cùng, ‘bình thường’ là sao? Cậu bảo thanh niên ấy đối với cậu trông cũng ‘bình thường như bao thanh niên khác’, thế theo ý cậu ‘bình thường’ là gì?”

Thanh tra Ueda không phải đang chất vấn Isobe mà như đang tự hỏi chính mình.

“Trước đây tôi cũng từng điều tra một vụ tương tự. Một tên đeo mặt nạ trượt tuyết bước vào bưu điện, cướp một số tiền gần 100.000 yên rồi tẩu thoát. Vụ án chỉ tầm thường thế thôi, hung thủ cũng mau chóng bị tóm gọn. Hắn 43 tuổi, vốn là trưởng ban của một công ty.”

Thanh tra Ueda dừng một lát, như đang cố gắng nhớ lại chi tiết vụ việc.

“Đã có đủ bằng chứng tố cáo hắn chính là tên cướp ở bưu điện. Thế mà không một ai biết động cơ của hắn là gì. Theo như lời cậu, hắn cũng ‘bình thường như bao kẻ làm công ăn lương khác’ thôi. Hắn có vợ và hai con, sống trong một căn hộ thuê, chăm chỉ làm việc. Hắn không nợ nần, không thế chấp tài sản để đánh bạc, cũng chẳng hề vướng vào tình cảnh khốn khó nào. Ban đầu không một ai hiểu nổi lý do khiến hắn phải xông vào bưu điện cướp tiền như thế. Nhưng cuối cùng, chân tướng cũng lộ ra.”

“Là gì ạ?” Isobe không kìm nổi tò mò.

“Hắn nuôi bồ nhí,” Thanh tra Ueda thản nhiên đáp. “Nghe bảo là gái bán hoa ở vũ trường nào đấy. Nói tóm lại, hắn cần tiền để qua lại với người đàn bà khác.”

“Chuyện thường gặp nhỉ.”

Isobe không khỏi thất vọng khi biết động cơ gây án lại tầm thường thế. Nghe giọng điệu của thanh tra Ueda, cậu cứ trông chờ vào một cái kết bất ngờ hơn kia.

“Cậu nghĩ thế hả?”

Như nhìn thấu suy nghĩ của Isobe, thanh tra Ueda bình thản mỉm cười.

“Giới truyền thông cũng y như cậu đấy. Hồi bấy giờ, có một tờ tuần san lấy tin đấy làm tít lớn, ban đầu họ rêu rao đủ thứ xấu xa về cô bồ kia. Họ lu loa cô ta là một con hồ ly tinh, đi quyến rũ một nhân viên văn phòng tuổi trung niên mẫn cán để bòn tiền ông ta, vụ cướp xảy ra ở bưu điện là do lỗi cô ả.”

Ông thanh tra lại làm vẻ mặt như đang lần mò lại trí nhớ.

“Thế nhưng về sau, tờ tuần san ấy lại đưa ra một góc nhìn khác. Bạn bè thời đại học của thủ phạm đã khẳng định hắn không phải loại đàn ông dễ bị gái bán hoa lừa tiền. Điều tra kĩ hơn, họ mới phát hiện ra vợ hắn là một mụ đàn bà xấu xa, tình cảm hai người vốn đã nguội lạnh từ lâu. Hay nói cách khác, thủ phạm bị gái bán hoa dụ dỗ chính là tại chán vợ, thậm chí đi cướp bưu điện cũng là tại ngán ngẩm khi cưới phải một người như thế.”

Thanh tra Ueda chống một khuỷu tay lên bàn, ra chiều đăm chiêu.

“Thủ phạm đi cướp bưu điện là để nuôi bồ, nhưng nguồn cơn sâu xa hơn lại bắt đầu từ mụ vợ. Mọi người đều nghĩ thế. Nhưng sự thật có phải như thế không? Đấy có phải là động cơ đích thực của thủ phạm không? Có thể gọi nó là ‘động cơ thông thường’ được không?”

Ông thanh tra ngẩng lên, nhìn Isobe.

“Cậu có hiểu ý tôi muốn nói không?”

“Hiểu… đại khái ạ.”

“Những kẻ phạm tội mà không có động cơ, đấy là do chúng không hành động theo khái niệm mà chúng ta hay gọi là ‘động cơ thông thường’. Động cơ của chúng quá ư bất thường nên chẳng ai hiểu nổi. Thế là, chúng ta đành cố gắng đưa ra những lý do như bọn chúng có vấn đề về thần kinh hoặc trải qua một tuổi thơ bất hạnh. Như thế ai cũng hiểu được. Chúng ta không muốn nghĩ rằng trên đời lại có hạng người giết chóc không cần lý do. Khi đối diện với một kẻ như thế, chúng ta luôn cố tìm cho bằng được ý nghĩa hoặc nguyên nhân cho hành động của chúng. Thế nên chúng ta mới muốn hiểu cho tâm lý của lũ giết người không cần động cơ.”

Thanh tra Ueda nhắm hai mắt lại.

“Nhưng mà… trên đời thực sự có kẻ nào lại phạm tội vì những ‘động cơ thông thường’ không? Vụ cướp bưu điện tôi vừa kể cho cậu, một thời người ta cũng bảo rằng hung thủ là kẻ có vấn đề về thần kinh. Hơn nữa, cậu không cảm thấy kì lạ khi người ta có thể thông cảm với một tên sát nhân giết người vì tiền bảo hiểm, nhưng lại không thể đồng cảm với một kẻ giết người vì khoái cảm ư? Giống như bọn họ đang muốn nói rằng, ai mà chẳng từng muốn giết người vì tiền ấy.”

Thanh tra Ueda im lặng một hồi. Đoạn, ông mở mắt ra.

“Hung thủ của vụ án này có phải là một kẻ bình thường không, điều đó không quan trọng. Đây là điều mà tôi muốn nói với cậu. Bởi vì cảm giác ‘bình thường’ sẽ thay đổi theo mắt nhìn và hoàn cảnh của mỗi người. Dựa vào ấn tượng mơ hồ ấy thì ta không thể bắt thủ phạm được.”

“Việc đi thu thập bằng chứng quan trọng hơn ạ?”

“Đúng rồi. Vụ cướp bưu điện vừa nãy cũng thế. Việc không ai biết động cơ gây án của hung thủ không thay đổi sự thật rằng hắn chính là thủ phạm,” thanh tra Ueda nói với vẻ tươi cười, “Cậu cũng rèn cho mình cái trực giác của một cảnh sát hình sự rồi đấy nhỉ?”

“Cũng nhờ sự chỉ bảo quý báu của các đàn anh cả,” Isobe đáp, mắt liếc trộm Muraki và Shimokawa. “Hơn nữa, anh Horinouchi… à không, chánh thanh tra Horinouchi cũng có nói với cháu điều tương tự ạ. Tuân thủ phương châm của bản thân là điều tiên quyết trong việc bắt thủ phạm.”

“Vậy à?” Thanh tra Ueda nghiêng đầu, “Anh ta quả đúng là một cảnh sát hình sự.”

“Được khen thế, tôi lấy làm vinh dự quá đi mất,” Horinouchi cười gượng khi nghe Isobe kể lại. “Thanh tra Ueda cứ như một triết gia ấy nhỉ. Đi làm cảnh sát thật tiếc quá.”

Isobe không biết đấy có phải là lời mỉa mai không. Từ lúc chất vấn sau cuộc họp điều tra, Horinouchi có vẻ hơi ác cảm với thanh tra Ueda. Isobe có thể cảm nhận điều đó thông qua những lời tiếp theo của Horinouchi.

“Nhưng mà, ý kiến của ông thanh tra cũng có phần cực đoan. Đấy chẳng qua chỉ là luận điểm một chiều. Nói thế thì khác nào bảo rằng trên đời này không có lấy một người bình thường? Trong khi đó thực tế đã chỉ ra rằng giữa người thường và lũ sát nhân hàng loạt có khác biệt rất lớn.”

“Khác biệt thế nào ạ?” Isobe hỏi.

“Cái đấy tôi không thể nói dứt khoát được. Sát nhân hàng loạt cũng có nhiều loại. Life history khác nhau thì cách phát bệnh cũng khác nhau. Đấy là sự thật. Nhưng chắc chắn một điều rằng bọn chúng khác hẳn người thường.”

Horinouchi đưa mắt nhìn không trung để tìm kiếm hình ảnh ẩn dụ nào đấy.

“Nói thế này cho cậu hiểu. Thường thì bên trong cơ thể người khỏe mạnh vẫn trú ngụ vài tế bào ung thư. Nhưng không vì thế mà ta kết luận họ là bệnh nhân ung thư được. Người ta sẽ chẩn đoán rằng người khỏe mạnh và bệnh nhân ung thư có điểm khác nhau.”

“Anh Horinouchi chẩn đoán ra được đâu là sát thủ hàng loạt ạ?”

“Đó là mục đích của tôi. Đa phần tôi sẽ nhận ra ngay nếu có dịp phỏng vấn bọn chúng. Nếu phỏng vấn không ra thì tôi còn nhiều phương pháp điều tra khác nữa. Chúng ta tuy không thể quy chụp lũ sát nhân hàng loạt về một nhóm, nhưng vẫn có thể phát giác ra điểm khác biệt rõ rệt giữa chúng và những người bình thường. Ít hay nhiều gì tôi vẫn luôn tin tưởng vào điều ấy.” Horinouchi đưa mắt nhìn Isobe. “Đúng như lời cậu nói, Người kéo có thể là một kẻ trông hết sức tầm thường. Nhưng càng nhìn kĩ, ta sẽ càng dễ phát hiện ra hắn là kẻ giết người hàng loạt. Tôi sẽ cố gắng tìm ra điểm ấy.”

“Càng nhìn càng dễ phát hiện ra ư? Anh ta đang muốn bảo rằng nếu anh ta có thể nhìn ra thì lũ cảnh sát quèn như mình cũng có thể nhìn ra ấy hả?” Shimokawa rời tàu điện bước ra sân ga, miệng lẩm bẩm. “Mà thôi, dù sao tôi cũng chả bao giờ hiểu nổi mấy chuyện khó hiểu như vậy.”

Horinouchi ra lệnh cho Isobe đi xem xét tình trạng xung quanh trường nạn nhân. Cộng sự hôm nay của Isobe là Shimokawa.

“Bản thân tôi cũng đã trông thấy nhiều tên sát nhân máu lạnh rồi.” Shimokawa mở lời trong lúc ngồm ngoàm chiếc bánh kẹp ở quán ăn nhanh gần ga. “Tôi đã từng giáp mặt nhiều tên trộm nhẫn tâm đâm chết con cái chủ nhà ngay trước mắt họ. Nhiều lắm. Lần nào tôi cũng nghĩ lũ này đúng là quỷ chứ chả phải người.”

Shimokawa lấy tay quệt xốt cà chua dính trên miệng. “Nhưng mà nhé, bọn chúng chả phải quỷ ma gì cả. Chỉ là người thôi. Cũng cha sinh mẹ đẻ mà ra, cũng có máu đỏ chảy trong huyết mạch. Bằng chứng là, dù trơ lì đến đâu, trong lúc thẩm vấn chúng cũng để lộ đôi chút xúc cảm. Có kẻ đâm chết con cái nhà người ta đã bật khóc khi nhìn ảnh lũ trẻ.”

“Anh cho hắn xem ảnh à?” Isobe hỏi, tay nhón lấy cọng khoai rán.

“Không phải tôi, anh Matsumoto ấy. Con người đó giỏi nhìn thấu tâm can kẻ khác lắm. Tôi thì không nghĩ đến mức đấy. Đó là một kẻ to con, mặt mày dữ tợn, lại đầy tiền án tiền sự. Tôi đã đinh ninh tên đàn ông này chắc chẳng cảm thấy gì khi ra tay giết chóc đâu. Một con quỷ đội lốt người đích thực.” Shimokawa khoanh hai tay lại. “Thế mà lúc trông thấy tấm ảnh, đôi vai hắn run lên bần bật, sau thì òa khóc. Khóc thực sự, khóc tức tưởi đến nỗi mặt mũi méo mó. Cuối cùng hắn cũng thú nhận hết tội trạng bằng giọng nấc nghẹn.”

“Tuyệt quá. Đúng là anh Matsumoto,” Isobe tỏ vẻ thán phục.

“Tôi cũng nghĩ thế. Nên mới lân la hỏi chuyện anh Matsumoto. Sao anh lại nghĩ hắn sẽ động lòng khi trông thấy tấm ảnh? Anh ấy trả lời rằng, không phải chỉ mình hắn đâu, ẩn sâu trong tâm can mỗi tên hung thủ là mặc cảm về hành vi mà chúng đã gây ra cho nạn nhân. Tôi cứ nhớ mãi câu nói ấy. Mặc dù đã là chuyện hơn mười năm về trước rồi.”

“Mặc cảm tội lỗi sao?”

“Ừ, chính nó. Thiết nghĩ, làm người không ai có thể trở nên máu lạnh hoàn toàn,” Shimokawa với tay về phía gói khoai của Isobe, “Tên khốn mất nhân tính nào cũng thế. Người kéo chắc cũng vậy. Thử nghĩ mà xem. Hắn đã giết chết ba nữ sinh rồi. Bóp cổ chết xong còn cắm phập kéo vào họng người ta. Cậu nghĩ xem, hắn có thanh thản sau khi làm ra những chuyện như thế không?”

Isobe nhớ lại tấm ảnh nạn nhân chiếu trên màn hình tinh thể lỏng. Vùng cổ chi chít vết đâm. Một bên má bị rạch nát gần nửa. Xương hàm lộ ra sau lớp thịt tróc.

Người kéo liệu có rên rỉ trong cơn ác mộng khi những hình ảnh ấy ập đến không nhỉ?

“Đến lúc phải đi rồi.” Isobe giục. Món khoai chiên của cậu đã bị Shimokawa ăn vụng gần hết.

“Tôi ngồi đây chờ, cậu đi một mình đi,” Shimokawa thản nhiên đáp.

“Nhưng anh là cộng sự của em mà?”

“Đi hỏi chuyện người dân mà cũng cần hộ vệ hả? Tôi không có nghĩa vụ tháp tùng trong lúc cậu dạo bộ đâu.” Dứt lời, Shimokawa lôi từ trong cặp ra một tập giấy. Là tuyển tập đề thi thăng chức.

Không còn cách nào khác, Isobe đành một mình đi lên con dốc dẫn đến trường tư thục Hazakura.

Shimokawa bảo đây chỉ là chuyến dạo bộ cũng không sai. Chính Isobe còn không biết mình nên quan sát thứ gì. Thi thoảng cậu cũng dừng lại rồi nhìn quanh quất, nhưng ngoại trừ những dãy nhà đứng san sát trải đi ngút tầm mắt, chẳng có gì nữa cả.