← Quay lại trang sách

Chương 13

Cuộc chiến tháng Mười một của Nhà xuất bản Himurokawa đã bắt đầu từ thứ Ba.

Nhân viên phòng Biên tập gọi điện liên miên, cắm đầu vào máy tính và chạy loạn khắp nơi. Dĩ nhiên, bản thân tôi cũng không phải ngoại lệ, ròng rã mấy ngày trời tôi luôn phải làm việc đến tận tối khuya để hoàn thành mệnh lệnh của trưởng phòng Okajima và Sasazuka.

“Về thôi nhỉ?” Một nhân viên lớn tuổi của phòng Biên tập quay sang nói với tôi. “Đã 8 giờ tối còn gì. Giờ mà cố quá có khi hôm sau gục luôn đấy.”

Ngoài tôi, phòng Biên tập chỉ còn anh ta và Yamagishi. Trưởng phòng Okajima cũng về nhà rồi.

“Còn ít việc thôi, xong rồi em về cũng chưa muộn.” Tôi vừa đáp vừa tiếp tục soát lỗi cho tập bản thảo trên bàn.

“Gắng lên. Còn ba mươi phút nữa thôi.”

“Vâng ạ.”

“Thế tôi ra ngoài ăn tối đây. Trông nhà giúp nhé.”

“Hôm nay anh ngủ lại đây ạ?”

“Sao mà được. Hôm nay tôi về nhà. Nhưng chắc phải bắt taxi về thôi.” Anh ta nở nụ cười khổ sở, đoạn cùng Yamagishi đi ra ngoài.

Trong phòng Biên tập chỉ còn lại mình tôi.

Tôi đẩy tập bản thảo đang hiệu đính sang một bên rồi xỏ đôi găng nhựa, nhấc túi lên bàn, lôi thứ mua ở hàng văn phòng phẩm ra, xé bao bì và rút ra một trang giấy dày cán mờ.

Tôi đến bàn làm việc của nhân viên khác rồi bật nguồn máy tính, với lấy chiếc đĩa từ dán nhãn “Công việc” rồi tra vào khe đĩa. Tôi nhấp vào tệp tin có tên “bản sao danh thiếp”. Màn hình hiện ra các bản sao danh thiếp của Nhà xuất bản Himurokawa lưu bằng phần mềm chế bản.

Tôi nhìn danh thiếp Kuroume cho, sửa lại tên công ty, địa chỉ, tên chủ danh thiếp và số điện thoại trên bản sao lưu. Tên phải trùng khớp.

Sửa xong, tôi di chuột đến lệnh “Thêm bản in” rồi nhấp vào. Máy in laser kêu lên khe khẽ trong lúc khắc từng con chữ của bản sao danh thiếp lên trang giấy cán mờ của tôi.

In xong, tôi rút miếng giấy ra rồi đóng tệp tin lại mà không lưu thay đổi. Như thế thì đĩa từ sẽ không lưu lại những thay đổi của tôi đối với tệp tin. Tôi kiểm tra lại trang giấy cán mờ. Trên đấy đã in 12 tấm danh thiếp. Máy in cao cấp dùng trong công việc có khác. Trông chẳng kém gì danh thiếp in ngoài quán. Bản sao này do bộ phận thiết kế làm nên dàn trang và kiểu cách trông cũng rất chuyên nghiệp.

Tôi thả trang giấy cán mờ vào bao bì rồi bỏ vào túi của mình. Đoạn lột găng ra rồi tiếp tục công việc với bản thảo.

“Xin lỗi, xin lỗi. Chúng tôi về hơi muộn.”

Ông anh kia và Yamagishi đi chừng bốn mươi phút.

Má đều ưng ửng đỏ. Chắc vừa lấy cái lạnh ban đêm làm cớ để quất vài chai sake nóng rồi.

Tôi quay sang tạm biệt về trước, đoạn rời khỏi văn phòng.

Lúc về đến căn hộ, tôi lấy trang giấy cán mờ ra, cắt theo từng khuôn danh thiếp. Bằng con dao trổ trong tay, chẳng mấy chốc cả trang lớn đã biến thành 12 mảnh nhỏ.

Với hành trang này, tôi đã trở thành phóng viên tuần san Chuyện hậu trường. Không phải người của tòa soạn, mà là một phóng viên tự do. Tôi tự nói thành tiếng.

Hôm sau, trên đường đến nhà xuất bản, tôi ghé vào hiệu sách để mua một tờ tuần san Chuyện hậu trường. Mùa đông buốt giá thế này âu cũng hay. Tôi có thể đeo găng tay khi trả tiền cho tờ tạp chí. Tôi vẫn mang nguyên găng khi giở tạp chí ra đọc trên tàu điện.

Bài phóng sự đầu tiên có dòng tít “Tin độc quyền! Cây kéo còn lại ở hiện trường ám chỉ điều gì?”.

Án mạng xảy ra đã mười ngày, thế mà bây giờ họ mới nói về chuyện này sao? Không lý nào cảnh sát lại bỏ sót cây kéo tôi vứt lại ở hiện trường. Có lẽ bây giờ thông tin ấy mới rò rỉ từ phía cảnh sát.

Tôi chăm chú đọc bài phóng sự. Có vẻ cảnh sát mới đưa ra mỗi một thông tin rằng họ còn tìm thấy một cây kéo khác. Bài báo suy đoán rằng cây kéo này hẳn đã đâm vào chỗ nào đó ngoài họng trên người nạn nhân. Trí tưởng tượng phong phú thật. Cứ thế này thì tôi an toàn rồi. Nhưng tôi vẫn không thể quên đi sự thật rằng cảnh sát đang giữ cây kéo của mình.

Không thấy họ đăng bài phỏng vấn tôi. Chắc tin bài độc quyền về cây kéo thứ hai này đã thổi bay lời nói của nhân chứng phát hiện thi thể rồi. Đối với tôi, đây quả là chuyện may mắn.

Đã gần hết tháng Mười một, chuỗi ngày bận rộn tạm thời kết thúc. Tôi sẽ có thời gian rỗi để đi đến trường tư thục Hazakura vào thứ Tư ngày 26.

Tôi canh đúng giờ tan học để đứng chờ ở cổng chính. Ayako mau chóng xuất hiện.

“Cho hỏi, em có phải là Ayako không?” Tôi cất tiếng.

Cô bé trong tấm áo ấm khoác ngoài áo vest đồng phục ngoái đầu lại, nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

“Tôi đang viết bài về vụ án của Tarumiya Yukiko, không biết chúng ta có thể…”

“Phóng viên hả?” Ayako nhìn tôi chòng chọc.

Có những phóng viên ăn vận theo kiểu thời trang Pink House còn không sao, vậy xì tai áo len áo choàng quần jeans của tôi trông kì lạ lắm à?

“Tôi chả có gì để nói cả.” Ayako ngoảnh mặt đi, chân rảo bước nhanh hơn.

Tôi đuổi theo cô bé, bước lên đi song song với em, “Em là người thân nhất với bạn Tarumiya phải không?”

“Ai bảo thế?” Ayako liếc nhìn tôi.

“Phóng viên không tiết lộ nguồn tin của mình đâu. Xin lỗi em nhé.” Tôi nhại lời Kuroume.

Ayako đột nhiên dừng lại, nhìn mặt tôi bằng ánh mắt ghê tởm chẳng hề hợp với khuôn mặt thiên thần của em.

“Này, tôi có kể thì cũng không đem đăng báo được đâu.”

“Em không nhỏ một giọt nước mắt nào ở đám tang bạn Tarumiya nhỉ?”

Ayako lườm tôi.

“Không những thế, em còn ném ánh mắt đầy căm ghét về phía những bạn đang khóc than nữa. Giống y hệt vẻ mặt bây giờ. Tại sao thế?”

Ayako bất giác chạm mắt với tôi, đoạn buông ra một tiếng thở dài nghe rõ phóng đại và giả tạo. “Tôi mà không nói thì chắc sẽ bị bám dai như đỉa phải không?”

“Khu vực này nguy hiểm lắm. Có một tên giết người hàng loạt đang nhởn nhơ đi lại đấy. Để tôi đưa em về nhà.”

“Thôi được rồi.” Ayako giơ hai tay lên, ra vẻ đã đầu hàng. “Đổi lại, phải mời tôi một chầu đấy.”

Tôi đành hứa đãi cô bé món bánh lê.

Ayako dẫn tôi vào một quán cà phê bề ngoài trông chẳng khác gì một hộ dân bình thường, tọa lạc ngay trên con dốc dẫn đến trường.

“Tôi không biết ở đây có quán cà phê đấy.” Tôi nói, trong lúc buông mình xuống một chỗ ngồi ngoài sân. Quanh bàn gỗ trắng là những chiếc ghế cũng bằng gỗ, lưng bọc vải thô.

“Ít người biết lắm. Chủ quán không quảng cáo nhiều.”

“Vậy sao?”

Đến cả tấm biển treo trên cột ngoài cổng chính cũng bị dây leo che khuất nên khó mà đọc được chữ. Người không biết quán này ắt chẳng thèm để ý. Quán không có khách nào ngoài tôi và Ayako. Ở sân cũng chỉ thấy mỗi một cậu con trai làm giúp việc. Nhân viên trong quán mặc đồ thường, tuổi tác thì đa dạng. Chắc là người trong nhà thay nhau ra quán phụ việc chứ không phải người làm thuê.

Tôi vẫy cô phục vụ mặc áo yếm vải jeans lại, gọi hai tách cà phê, thêm một cái bánh lê cho Ayako. Tôi chìa danh thiếp giả của mình cho cô bé, đoạn giở tuần san Chuyện hậu trường ra trên bàn.

“Tôi là người viết bài phóng sự này.”

Tôi trỏ bài phóng sự đầu tiên. Ayako nhòm vào.

“Tức là người của tạp chí?”

“À không, thật ra tôi là phóng viên tự do.”

Tôi tháo găng tay, mắt nhìn Ayako đang với tay cầm lấy tờ tạp chí. Tôi đặt lên bàn chiếc máy thu âm cỡ nhỏ vừa mua dọc đường, đoạn bấm nút “Play”.

“Rồi, em đã sẵn sàng kể lại mọi chuyện chưa?”

“Chuyện gì?”

“Đầu tiên, nói tôi nghe tên em đi.”

“Ai đó vừa gọi tên tôi còn gì?”

“Tôi không biết tên họ đầy đủ của em. Vả lại, tôi cũng không biết tên em viết thế nào.”

Ayako rút túi ngực áo vest ra một cây bút bi rồi viết ra miếng khăn giấy đầy đủ họ tên. Tsubakida Ayako.

“Rồi đấy, tiếp theo là?”

“Em có thể kể cho tôi nghe về bạn Tarumiya không?”

“Yukiko cuồng SkeRo lắm.” Ayako thản nhiên nói.

“SkeRo ư?”

Ý cô bé là vở kabuki Sukeroku ư? Học sinh mà thích kịch cổ thì nghe nó cũng bất thường nhỉ.

“Skeleton Rock. Ban nhạc rock ấy. Không biết à?” Ayako hỏi với vẻ nghi hoặc.

Chưa bao giờ tôi bắt gặp cái tên ấy trên tạp chí hay báo đài. Có vẻ ban nhạc ấy khá là nổi tiếng với mấy đứa cấp ba. Ayako quẳng cho tôi ánh mắt khinh thường, như đang muốn nói tôi làm phóng viên kiểu gì mà lại không biết.

“Tôi biết chứ.” Tôi vội vã đáp. “Ừ nhỉ. Skeleton Rock gọi tắt sẽ thành SkeRo.”

“Chứ còn sao!” Ayako trả lời cụt lủn.

Nhắc mới nhớ, thời tôi đi học cũng có một ban nhạc có tên gọi tắt là YeMon. Nhưng hình như họ không hát mấy câu kiểu “đầu dẫu lìa khỏi cổ thì ta vẫn còn giãy giụa*” đâu.

Nương theo sự trùng hợp lạ kì giữa kabuki và J-rock, tôi dò hỏi, “Tôi vốn đang nghĩ đến vở kabuki Sukeroku.”

“Kịch mà cũng có SkeRo? Thể loại kịch heavy metal sao?” Ayako hỏi. Nét mặt vô cùng nghiêm túc, chẳng có vẻ gì là đang đùa cợt.

“Có thể lắm. Dù sao họ cũng quấn trên đầu một cái khăn deep purple*, hẳn phải là fan dòng nhạc heavy metal rồi.” Tôi đáp.

Nếu Ayako biết đến bài Speed King thì hẳn đã bật cười, đằng này cô bé chỉ nhìn tôi chòng chọc với vẻ mặt vô cảm.

“Xem chừng em không mấy hứng thú với những chuyện này nhỉ.”

Ayako lại một lần nữa phô ra vẻ chán ghét. Cô bé mà không làm vẻ mặt ấy thì sẽ trở nên đáng yêu biết bao.

Món bánh lê bày trên chiếc đĩa sứ trắng rốt cuộc cũng bưng ra. Ayako phớt lờ tôi, làm thinh cầm dĩa lên ăn.

Tôi lơ đãng đưa mắt nhìn ra phía bên kia sân vườn. Hoàng hôn đang dần buông trên con dốc nối giữa ga tàu và trường tư thục Hazakura. Dải hè phố nghiêng nghiêng nhuộm mình trong ánh nắng màu hổ phách. Giữa khung cảnh ấy chợt xuất hiện một thanh niên, bước những bước thong dong như đang dạo bộ. Gương mặt cậu ta tôi trông quen lắm.

Ai thế nhỉ?

Sau một hồi nghĩ ngợi tôi sực nhớ ra. Là tay nhân viên tang lễ luộm thuộm tôi trông thấy hôm đi viếng Yukiko đây mà. Cậu ta cứ nhìn chòng chọc vào mặt tôi nên tôi nhớ lắm.

Thanh niên bước lên triền dốc, thi thoảng đứng lại nhìn quanh quất. Rốt cuộc cậu ta đang làm gì vậy? Đang tìm xem mình có đánh rơi thi thể quan trọng nào dọc đường không à?

“Không ăn à?”

Ayako cất tiếng hỏi. Chiếc đĩa trước mặt tôi đã vơi đi gần nửa. Tôi quay mặt về bàn, xắn một miếng bánh lê. Đúng như kì vọng, bánh ngon xuất sắc.

“Bánh có vị ngọt vừa phải nhỉ.”

“Đúng rồi.”

Lần đầu tiên tôi trông thấy gương mặt tươi cười của Ayako. Cô bé này nên cười nhiều hơn mới phải.

Tôi quyết định vào thẳng vấn đề, “Em có thể kể tôi nghe chuyện tình cảm của bạn Tarumiya không?”

Nụ cười của Ayako vụt tắt.

“Sao lại hỏi chuyện đó? Mấy chủ đề như vậy đâu có đem viết báo được.” Giọng cô bé đanh lại.

“Tôi không hỏi để viết báo.”

“Ai đưa chuyện mà lẻo mép phết nhỉ.” Ayako ra chiều bực dọc. “Lời đồn đại đều đúng hết đấy. Yukiko là hạng gái hám trai, lại còn dâm dật, lang chạ. Các người muốn nghe tôi nói như thế lắm chứ gì!?”

Cô bé vứt dĩa xuống bàn. Tiếng kim loại va vào đĩa sứ nghe rõ to, khiến người đàn ông trông như chủ quán phải ngoái ra nhìn, hàng mày cau lại.

Tôi chờ đến lúc Ayako bình tĩnh, “Bản thân em cũng nghĩ thế sao?”

“Hả?”

“Tarumiya thực sự là đứa dâm dật ư? Mà dâm thật thì cũng có sao? Quyền tự do của bạn ấy mà.”

Ayako nghiêng đầu trầm tư một lúc, “Chả biết. Nhưng… mọi người đều nghĩ thế.”

“Thế em thì sao?”

“Tôi thì nghĩ chẳng qua nó chỉ đang thử nghiệm thôi.”

“Thử nghiệm?” Tôi không hiểu ý nghĩa của từ mà Ayako vừa nói.

“Tôi không biết phải giải thích thế nào.” Ayako vừa nói chuyện vừa nhìn xuống mặt bàn, như thể đang cố lựa chọn câu chữ. “Yukiko không hiểu người khác. Với tôi cũng thế. Thi thoảng, nó sẽ đối xử với người ta rất dịu dàng, nhưng chỉ chốc lát đã trở mặt, thái độ lạnh như băng. Mỗi lần quay 180 độ như thế xong, Yukiko lại tò mò quan sát xem tôi vui sướng, buồn bực hay cáu giận. Ánh mắt như thể đang cố tự cắt nghĩa vì sao tôi lại có phản ứng ấy.”

“Tarumiya cho rằng đùa giỡn với cảm xúc của người khác là việc rất thú vị à?”

“Không phải đâu. Tại nó không hiểu cảm xúc của người khác chứ không phải cố tình đùa giỡn. Xem chừng nó tò mò, vì bản thân nó không có cảm giác tương tự ấy. Vậy nên khi lũ đàn ông tỏ ra hứng thú với nó, nó cũng sẽ tỏ ra hứng thú lại, vậy thôi.”

“Thế nên em mới bảo đấy là một cuộc thử nghiệm à?” Tôi nhòm vào mặt Ayako. “Và em rất ghét mỗi khi bạn ấy đi thử nghiệm nhỉ?”

“Đúng. Nó vốn là đứa xinh xắn như thế, chỉ cần mở lời là có ngay một người bạn trai tốt, đằng này suốt ngày cứ lượn lờ với lũ đàn ông chẳng ra gì, nhìn thật chướng mắt. Thi thoảng tôi còn cảm thấy căm ghét chính bản thân nó cơ.” Ayako nhìn mặt tôi. “Nghe xong chắc cũng chẳng hiểu đâu nhỉ?”

“Không hiểu thật.”

Tôi thành thật đáp. Ayako lườm tôi.

“Nhưng tôi biết rằng em thật lòng yêu thương bạn Tarumiya.”

“Phải, tôi thương Yukiko.” Ayako nhìn tôi với vẻ cảnh giác. “Nhưng giữa chúng tôi không có gì mờ ám đâu.”

“Chỉ có đám chuyên gia tâm lý và phóng viên tầm phào mới nghĩ mọi thứ đều liên quan đến tình dục. Tình yêu và tình bạn là hai địa hạt hoàn toàn khác nhau.” Tôi lặp lại với cô bé những lời đã nghe Bác sĩ nói.

“Nói như thể mình không phải phóng viên vậy!”

“Đúng nhỉ.” Tôi mỉm cười, tiếp tục câu hỏi, “Qua lại với người khác chỉ để thử nghiệm, hẳn là đám bồ bịch của cô bé cũng cảm thấy bối rối.”

“Họ chẳng bối rối gì đâu.” Ayako bỗng bật cười khùng khục như thể vừa nhớ ra chuyện gì, trong khi ban nãy còn đau buồn như thế. Tâm tình mấy đứa con gái ở độ tuổi này đúng là thay đổi nhanh như chong chóng. “Cái lũ cứ đinh ninh rằng Yukiko chết mê bọn họ xem chừng về sau đều phải vỡ mộng cả.”

“Ví dụ như ai?”

“Nhiều lắm. Yukiko quen không thiếu người đâu.” Ayako nhìn tôi bằng ánh mắt tinh quái. “Muốn biết những người Yukiko đã từng qua lại không? Tôi hạ cố nói cho mà nghe. Iwasa Kunima. Thầy thể dục trường lũ này…”

Kunima.

K.

Tôi chợt nghĩ đến chiếc bật lửa nhặt được ở công viên.