Chương 15
Sau hôm tôi gặp Ayako, trời Tokyo cứ vần vũ một màu xám xịt suốt từ sáng sớm.
Tôi đành mang ô đi làm, may thay tiết trời lại đẹp cho đến lúc tan ca. Nhưng tầng mây dày ụ kia vẫn không chịu tan, trông cứ như một cái hồ thối hoắc trải rộng khắp, hay một lớp cỏ dại ướt sũng phủ lấp bầu trời cả ngày dài vậy.
Đêm xuống, trời nổi dông.
Lúc bật ti vi lên, tôi thấy có tin báo khẩn cấp về cơn dông bên ngoài, kèm theo hình ảnh các khu vực trong thành phố. Từng giọt mưa to tướng đập lên lớp nước mỏng phủ trên mặt đường nhựa, làm nhòe đi luồng sáng phát ra từ các cột đèn và đèn pha ô tô. Các chuyến bay quốc nội ở Haneda hoãn lại, xe tải container trượt bánh trên đường cao tốc gây ra tai nạn liên hoàn.
Tôi lơ đãng nhìn màn hình phát sáng trắng, tai lắng nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ, đầu nghĩ về chuyện hôm qua với Ayako.
Có cảm giác như trước giờ tôi chẳng biết gì về Yukiko cả. Tất cả những hình ảnh của một thiếu nữ hoạt bát, chăm chỉ, có một gia đình êm ấm hạnh phúc như bao người mà tôi đã dựng ra trong lúc điều tra, theo dõi và quan sát em trước khi em bị giết, tất cả chỉ là thứ ảo mộng ngu ngốc lấy từ hình tượng nữ chính của một bộ phim truyền hình sáo rỗng.
Nếu tôi có thể ra tay sát hại Yukiko như dự tính, những ảo tưởng của tôi về em liệu có tiếp tục đến giờ này? Sự thật tày trời sẽ bị các tuần san lá cải và tin tức giải trí lờ đi, vì bọn họ sẽ không đăng những cái xấu của Yukiko lên, thế là tất cả những người đàn ông mà em đã từng qua lại hay có khi còn ăn nằm, những người bạn cùng lớp ngầm cho rằng em là một đứa đĩ thõa… tất cả sẽ cứ sống tiếp mà không bao giờ biết sự thật.
Cánh nhà báo và phóng viên thèm khát sự thật cũng dứt khoát không đăng tin bôi bác người đã khuất. Nhất là khi người ấy vô cùng đáng thương, nạn nhân của một tên giết người hàng loạt cuồng trí. Người kéo là một con quỷ khát máu hung tàn, nạn nhân của hắn bắt buộc phải là những người thuần khiết.
Nhưng chính vì không phải là kẻ đã giết chết Yukiko nên tôi mới tìm hiểu về quá khứ cô bé. Với danh nghĩa truy tìm kẻ đã sát hại em.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy, tôi tự hỏi. Có lẽ tôi nên quên hết những chuyện về Yukiko đi thì hơn. Dù sao việc em bị kẻ nào giết hại cũng chẳng can gì đến tôi. Yukiko đã chết trong cái ảo tưởng phim dài tập kia rồi.
Vậy mà hôm sau, thứ Sáu, nhân giờ nghỉ trưa tôi rời khỏi Nhà xuất bản Himurokawa, ra buồng điện thoại công cộng gọi đến trường tư thục Hazakura.
Tôi tự giới thiệu là phóng viên tuần san Chuyện hậu trường, muốn phỏng vấn thầy Iwasa Kunima.
“Tôi đã kể hết những điều tôi biết rồi.” Giọng Iwasa bên kia đường dây nghe hơi khó chịu, lại trẻ hơn tôi tưởng. “Em Tarumiya đã rời trường lúc 7 giờ. Lúc đó tôi đứng gần cổng trường nên vô tình bắt gặp. Ngoài ra tôi không còn biết gì cả.”
Nghe đâu hôm xảy ra vụ án, Iwasa là người đã tận mắt nhìn thấy Yukiko ra về. Cảnh sát và giới truyền thông kéo đến hỏi chuyện rất nhiều, hẳn đã khiến Iwasa phát cáu. Nhân chứng phát hiện ra thi thể là tôi đây vô cùng cảm thông cho hoàn cảnh của anh ta.
“Tôi không có ý hỏi thầy về việc nhìn thấy cô bé.” Tôi nói với Iwasa.
“Thế bạn muốn hỏi gì?”
“Tôi muốn hỏi những chuyện liên quan đến em Yukiko. Nghe bảo thầy rất thân với em ấy, phải không?”
Iwasa nhất thời nín lặng.
“Chuyện gì đây?” Cuối cùng anh ta bối rối hỏi lại, giọng thấp hẳn xuống. Chắc là sợ đồng nghiệp trong phòng giáo viên nghe đây mà.
“Tôi đang viết bài về em Yukiko nên mới muốn hỏi. Ngày mai tôi đến trường có được không ạ?”
“Không, đừng đến trường.”
Tôi và Iwasa hẹn gặp vào 2 giờ chiều mai, thứ Bảy, ở ga Musashiko Sugi.
Iwasa sống dọc tuyến tàu điện ngầm. Tôi ghi nhớ điều đó trong đầu.
Tôi tắt điện thoại, ăn nốt bữa trưa rồi về lại phòng Biên tập. Từ hôm thứ Hai đến giờ, trưởng phòng Okajima chẳng đề cập gì đến việc cất nhắc tôi thành nhân viên chính thức nữa. Hay bà đang chờ câu trả lời của tôi?
Đến ngày hẹn với Iwasa, tức thứ Bảy ngày 29 tháng Mười một, tôi cố dọn dẹp thật nhanh bãi chiến trường đã oanh tạc phòng Biên tập suốt mười ngày bận bịu đến chóng mặt vừa rồi để kịp buổi trưa rời khỏi công ty.
Tôi tạt về nhà rồi mới ra ga Musashiko Sugi, lúc đồng hồ chỉ 2 giờ kém 10 phút. Tôi cặp tạp chí Chuyện hậu trường (vật bảo đảm cho mình) ở dưới nách, tức nơi dễ thấy nhất, rồi bước qua cửa soát vé.
“Bạn phóng viên phải không?” Tiếp cận tôi là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mặc quần jeans xanh đậm và khoác áo gió chạy bộ.
Tôi nhìn mặt anh ta. Thật đáng tiếc, không phải kẻ gặp gỡ Yukiko ở quán ăn nhanh.
Có cái tên nghe giống một võ sĩ thời xưa, kèm thêm chuyên môn giáo viên thể dục đã khiến tôi mường tượng ra một người đàn ông cao lớn với thể hình tráng kiện, thế nhưng Iwasa Kunima lại sở hữu tướng tá gầy gò và có gương mặt hiền lành. Tóc anh ta dài đến cổ, khuôn mặt góc cạnh, đeo kính gọng đen. Bộ dạng trông giống giáo viên Toán hơn là thầy dạy thể dục.
Tôi cùng Iwasa đi từ ga ra phố. Cạnh ga Musashiko Sugi là tháp truyền tải điện. Tôi chợt nhớ đến Konishi Mina. Cuộc đời trước đây của em lẽ nào cũng khác với tưởng tượng của tôi?
Iwasa dẫn tôi vào quán donut gần ga. Cô nhân viên vận đồng phục có tay áo viền đỏ đứng ở quầy mỉm cười chào đón chúng tôi. Nội thất quán trang hoàng theo phong cách cổ điển Mỹ, còn bật cả đài phát thanh chỉ toàn tiếng Anh. Chẳng hiểu sao tôi không ưa cho lắm bài hát kinh điển Miss you much của Janet Jackson mà DJ đang phát trên đài.
May mắn là cà phê còn đậm và ngon.
“Bạn cũng đến viếng Yukiko nhỉ?” Iwasa ngồi vào ghế bên trong, nhìn chòng chọc vào mặt tôi và cất tiếng hỏi, chẳng để tâm gì đến danh thiếp cùng tờ tạp chí mà tôi đã đưa ra. “Cũng là để viết bài sao?”
Tôi gật đầu cho qua. Mặc dù hôm ấy tôi không để ý, nhưng hình như Iwasa cũng có mặt ở đám tang của Yukiko thì phải.
“Thế bạn muốn hỏi gì tôi đây?”
“Yukiko.” Nói đoạn, tôi lục túi đeo chéo lấy máy ghi âm.
Iwasa liền bảo, không được. Tôi bèn cất lại máy vào túi.
“Thầy có quan hệ bất chính với em Tarumiya phải không?”
“Tôi chả biết bạn nghe tin đấy từ ai.” Iwasa siết hai bàn tay thành nắm đấm. “Bạn mà dám tung tin đồn thất thiệt, tôi sẽ kiện ra tòa tội phỉ báng.”
“Tôi chỉ nghe được là giữa thầy và Tarumiya có mối quan hệ thể xác thôi. Ngoài ra tôi không biết gì cả.”
“Nhảm nhí!”
“Thật ư? Vừa nãy thầy có bảo ‘đến viếng Yukiko’. Gọi thẳng tên em ấy như thế thì quan hệ hẳn phải thân mật lắm.”
“Xem ra bạn muốn viết bài báo này bằng mọi giá nhỉ?” Iwasa nói với ý nhục mạ. “Lẽ đương nhiên rồi? Hẳn là bạn rất muốn viết ‘Nạn nhân của Người kéo là người có quan hệ bất chính với giáo viên thể dục ở trường’. Phá vỡ vỏ bọc của một Yukiko đã khuất. Thật, lũ báo đài các người chẳng khác nào một đám chó rừng.”
Nghe những lời lẽ ấy, tôi sực nhớ lại một chuyện. Iwasa chính là người đàn ông đã đứng mắng chửi đám phóng viên bát nháo bên ngoài lúc linh cữu của Yukiko chuẩn bị đưa ra. Nét mặt anh ta lúc ấy lộ vẻ chua chát tột cùng, pha lẫn với không ít đau thương. Những xúc cảm ấy có lẽ là thật.
Iwasa không phải kẻ sát hại Yukiko.
“Thầy có hút thuốc không?” Tôi hỏi lại cho chắc.
Iwasa lắc đầu, trông thắc mắc ra mặt không hiểu sao tự dưng tôi lại hỏi câu này.
Lúc tôi chìa chiếc bật lửa vẫn mang theo bên người ra, anh ta cũng chẳng bộc lộ phản ứng gì đặc biệt, chỉ đáp bản thân không hút thuốc nên không có thói quen giữ bật lửa. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng xem ra vẫn có thể moi thêm thông tin từ người này. “Tôi không định viết bài. Nhưng tôi muốn hỏi ý kiến của thầy về một chuyện, có liên quan đến em Tarumiya.”
“Ý kiến của tôi?”
“Nghe đâu cô bé qua lại với rất nhiều đàn ông, còn sẵn sàng lên giường với họ nữa. Thầy nghĩ thế nào về chuyện đó?”
“Yukiko thiếu thốn tình thương.” Iwasa đáp ngay. Có lẽ đây là kết luận mà anh ta đã rút ra lâu nay, trước khi Yukiko bị giết, có khi là từ lúc mối quan hệ giữa hai người chấm dứt cũng nên. “Nếu đang tìm hiểu về Yukiko, hẳn là bạn cũng biết qua về hoàn cảnh gia đình em ấy nhỉ?”
“Vâng. Bố mẹ em ấy đều đã từng ly hôn.”
“Lúc bố mẹ em ấy ly hôn, Yukiko mới có 3 tuổi. Một tay bà mẹ nuôi em ấy đến lúc 4 tuổi. Cô hiểu mà, đúng không? Yukiko thiếu thốn tình thương của một người bố.”
Bác sĩ mà có mặt ở đây thì đã lảm nhảm phân tích tâm lý này nọ rồi. Và phân tích xong rất có thể lão còn buông lời kết luận ông thầy này hồ đồ thế nào.
Nhưng tôi vẫn quyết định khơi cho Iwasa nói tiếp, “Đấy là lý do em ấy qua lại với nhiều người đàn ông lớn tuổi à?”
“Đúng rồi. Bạn cũng nhìn thấy mẹ em ấy lúc ở đám tang mà hả!” Iwasa hỏi với vẻ hơi khó chịu.
“Ừ.”
“Con gái ruột bị sát hại dã man đến thế mà bà ấy không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Lại còn khoan thai đứng ra nói chuyện với mọi người trong bộ dạng khuôn phép đến khó tin. Tôi không tin nổi vào mắt mình. Sống với một người mẹ vô cảm như thế, chắc chắn Yukiko chẳng được yêu thương gì nhiều.”
Chưa chi đã nổi máu anh hùng chỉ trỏ phán xét qua vẻ ngoài của người khác!? Vui sướng thì phải cười to, đau buồn thì phải rơi nước mắt. Với người đàn ông này, hình như những ai không có phản ứng như thế đều là loài vật máu lạnh cả.
Ra thế, quả là một giáo viên thể dục đáng ngưỡng mộ. Ngoài các bài tập thể chất, anh ta còn dạy cho học trò bài học về tình yêu và lòng can đảm.
“Em Tarumiya có bao giờ tâm sự như thế không? Rằng mẹ mình là một người vô cảm ấy?” Tôi hỏi lại cho chắc.
“Không đâu, Yukiko không bao giờ kể chuyện về bản thân cả.” Iwasa nói với vẻ trách móc.
Thật ra thì những gì Iwasa kể ra cũng chỉ là ảo tưởng của chính anh ta. Tương tự ảo tưởng của tôi về một cô bé hoạt bát lớn lên trong gia đình hạnh phúc. Chỉ hiềm, trí tưởng tượng của tôi không phong phú bằng Iwasa.
“Thế thầy nghĩ rằng mình đã trao cho Tarumiya tất cả yêu thương ư?” Tôi đặt câu hỏi.
Iwasa trả lời như tự giễu, “Tôi chẳng trao đi cái gì cả. Tôi muốn lắm chứ, nhưng chỉ mình tôi thôi thì không đủ. Em ấy từ chối.”
“Thầy không thể thay thế vị trí của người bố trong đời em ấy.”
“Đúng. Mà thôi, đủ rồi.” Iwasa đột ngột đứng bật dậy. “Tôi biết tỏng ra, bạn đang muốn viết bài về tôi…”
“Tôi sẽ không viết gì cả. Ban nãy tôi đã hứa…”
“Bạn đấy, đừng có dùng cái giọng điệu kinh khủng ấy nữa.” Iwasa lườm tôi rồi toan rời đi sau lời thoại nghe rất kịch ấy.
Tôi hỏi với theo, “Thầy có biết Tarumiya đã từng qua lại với những ai không? Ai đó tầm tuổi thầy chẳng hạn?”
Iwasa ngoảnh lại, bật cười như đang chế giễu tôi, “Có biết thì tôi cũng chẳng nói bạn nghe.” Sau câu thoại như phim ấy, Iwasa nhanh chân rời khỏi quán.
Tôi nhờ nhân viên thay cho tách cà phê mới nóng hơn, đoạn ăn nốt cái bánh donut còn trên đĩa.
Bài hát kinh điển tiếp theo mà DJ cho phát trên đài, được giới thiệu là Buffalo Stance của Neneh Cherry.