← Quay lại trang sách

Chương 16

Tên gã là Hidaka Koichi. Năm nay 26 tuổi.”

Matsumoto giở sổ tay ra, đọc lớn.

Tuy giờ đã là thời đại mỗi cán bộ điều tra được trang bị một điện thoại di động, nhưng Matsumoto vẫn luôn mang sổ tay theo mình. Anh giải thích rằng lấy bút bi ghi thẳng vào sổ đơn giản và tiện lợi hơn cả.

Có thể đúng thế thật.

Chiếc điện thoại di động mà nhiều người đã mỉa mai gọi là “sổ tay cảnh sát điện tử” ấy không thể nào đút gọn trong túi như quyển sổ tay với bìa da đen đã nhàu đến mức nứt trắng chi chít của Matsumoto*.

“Đêm ngày 11 tháng Mười một, trong lúc dạo bộ ở khối phố 4, khu Takaban, quận Meguro, gã đã phát hiện ra thi thể nạn nhân trong công viên phía Tây.”

“Thời điểm là khoảng 9 giờ 40 phút tối nhỉ,” Muraki nói.

“Theo như 110* báo cáo lại thì đúng là vậy.”

“Lý do của gã khi đi vào con đường vắng tanh ấy lúc đêm khuya là gì?”

“Gã đến chơi nhà bạn về.”

“Có lấy lời khai nào để đối chiếu không?”

“Sao mà được,” Matsumoto cười với vẻ khổ sở. “Người ta là nhân chứng phát hiện ra thi thể chứ có phải nghi phạm đâu.”

“Đúng là ta không có thì giờ để điều tra đến đấy nhỉ,” Horinouchi xen vào, “Cán bộ điều tra ai cũng bận rộn với việc tìm kiếm hung khí hoặc loại trừ những kẻ khả nghi, chẳng ai hơi đâu đi xác minh lời khai của nhân chứng phát hiện ra thi thể.”

“Hidaka đâu hẳn chỉ là người phát hiện ra thi thể,” Muraki quay sang Horinouchi. “Gã còn là nghi phạm mà.”

Giờ là chiều thứ Bảy, ngày 29 tháng Mười một.

Isobe, Muraki và Matsumoto đang tập trung ở văn phòng tạm thời của Horinouchi.

Mục đích là để nghe Matsumoto báo cáo về lời khai ban đầu của nhân chứng phát hiện ra thi thể, đồng thời cũng là nghi phạm số một hiện thời, Hidaka Koichi.

Isobe chọn ngồi ở ghế ngoài cùng. Không hiểu sao cậu lại không muốn hòa mình vào bầu không khí này cho lắm. Đặc biệt là khi nghe Horinouchi nói chuyện cùng Muraki.

Từ sau buổi nói chuyện tối qua đến giờ, xem chừng Horinouchi và Muraki ăn ý với nhau một cách kì lạ. Có thể là vì cả hai đều đã thừa nhận năng lực của nhau. Kể cả khi Muraki dùng giọng điệu suồng sã để nói chuyện, Horinouchi cũng sẵn lòng đáp lại.

Sáng nay, lúc Isobe đến sở, Muraki đã nói thế này.

“Ê, Isobe, cho tôi số điện thoại của Horinouchi đi.”

Muraki đã đổi cách gọi, từ Tâm thần thành Horinouchi.

Hình như chính viên chánh thanh tra cũng rất vui lòng khi Muraki có số của mình.

Isobe cảm thấy thật thất vọng, cậu cứ tưởng đã gần đến ngày mình làm chức vụ trợ lý chuyên viên phân tích tâm lý học tội phạm rồi chứ. Cứ thế này thì hóa ra Muraki lại giành phần việc cao cả, còn cậu thì chỉ có nước cầm kéo đi lòng vòng mấy tiệm văn phòng phẩm thôi ư?

Có khi là thế thật cũng không chừng.

Nghĩ đến việc phải chạy loanh quanh vô số tiệm văn phòng phẩm ở khắp cái đất Tokyo này trong tiết trời giá lạnh, tâm trạng Isobe lại trở nên u ám.

“Nói là nghi phạm thì hơi quá,” Horinouchi nói. “Khả năng Hidaka là Người kéo chẳng qua chỉ mới là phỏng đoán của chúng ta thôi. Ta vẫn chưa có mẩu vật chứng nào trong tay cả.”

“Bằng chứng tình huống không tính là bằng chứng đâu,” Matsumoto chêm vào, “Suy luận đơn thuần cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Chỉ thế này thì không thể đưa gã vào diện tình nghi được.”

“Thế anh Matsumoto nghĩ sao?” Muraki hỏi. “Cho chúng tôi biết ấn tượng của anh lúc lấy lời khai Hidaka đi. Nhìn người là biệt tài của anh Matsumoto mà.”

“Phải nhỉ.” Matsumoto đặt quyển sổ lên bàn, khoanh hai tay, như thế đang hồi tưởng lại đêm hôm ấy.

Cuối cùng, anh cất lời.

“Nói thật là cũng có điểm khả nghi. Trong lúc tôi hỏi chuyện, gã không nhìn tôi mà cứ liếc mãi về phía thi thể. Cứ như đang lo lắng điều gì đó nên chẳng để tâm vào chuyện mình đang kể.”

“Hay đang lo cây kéo sẽ sớm bị phát hiện?”

Nghe Muraki hỏi, Matsumoto liền nhíu mày.

“Cái đó thì tôi không biết. Thời điểm tử vong của nạn nhân và thời điểm phát hiện ra thi thể cách nhau khá xa nên tôi đã cho rằng Hidaka không dính líu đến vụ án. Vì không để ý kĩ, chỉ chăm chú lấy lời khai nên khó mà nói mạnh được.”

“Nếu thời điểm là ngay sau khi nạn nhân tử vong, anh sẽ nghi ngờ Hidaka chứ?”

Nghe Muraki hỏi, Matsumoto cúi đầu nghĩ ngợi.

“Có thể lắm,” sau một hồi suy nghĩ, anh quả quyết lên tiếng. “Tôi không chắc gã là kẻ có thể ra tay sát hại kẻ khác. Nhưng mà… cảm giác về gã rất kì lạ. Nói thẳng ra thì… sao đây nhỉ… cứ mờ ám thế nào ấy. Tôi không đoán nổi gã đang suy tính gì trong đầu.”

“Theo anh, Hidaka có thể là Người kéo không?” Muraki lặp lại câu hỏi.

“Tôi không biết liệu mình có thể đi xa đến vậy không. Đại khái thì tôi nghĩ rằng dù bản thân có từng vô tình thẩm vấn gã đi nữa, tôi cũng khó lòng nhận ra là Người kéo đang ở trước mặt mình. Tôi vốn chỉ là một lão già cổ hủ mà.” Matsumoto bật cười tự giễu. “Cảm giác đáng ngờ mà tôi cảm nhận về Hidaka có thể chỉ là hậu quả của khoảng cách thế hệ, do tôi không hiểu nổi giới trẻ ngày nay. Mọi người đừng nên trông đợi vào quan sát của tôi nhiều quá.”

“Không đâu, linh cảm của anh vốn nhạy bén mà,” Muraki khăng khăng.

“Cậu không thể cứ dựa vào linh cảm được,” Matsumoto đáp nhẹ tênh. “Thứ duy nhất cậu nên dựa vào là các suy đoán dựa trên sự thật.”

“Theo anh, suy đoán của chúng tôi liệu có chính xác không?”

“Có thể chính xác, mà cũng có thể không. Tôi không biết. Tôi chỉ biết chắc một điều rằng bây giờ ta vẫn chưa có mẩu bằng chứng nào trong tay cả.”

“Vậy nên mới không thể báo cáo lên trưởng phòng được,” Horinouchi lẩm bẩm.

“Thì đấy,” Muraki gật đầu, “Phỏng đoán của đám cảnh sát cơ sở như chúng tôi đây chả là gì với ông ta đâu. Ngược lại, nếu là suy đoán của chuyên viên phân tích tâm lý thì ông ta sẽ tiếp nhận một cách vô cùng nghiêm túc.”

Horinouchi nhìn Muraki với vẻ đồng tình, “Nếu tôi báo cáo rằng nhân chứng phát hiện thi thể có điểm đáng ngờ, trưởng phòng Phòng 1 nhất định sẽ đưa gã vào diện tình nghi số một ngay lập tức. Vì vụ án này mà ngày nào ông ta cũng nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa vậy.”

“Rúng động cả dư luận thì đương nhiên ông ta phải sốt ruột rồi,” Matsumoto lộ vẻ thông cảm với trưởng phòng Phòng 1. “Từ năm ngoái đến giờ ông ta tổ chức chắc cũng hơn chục buổi họp báo rồi.”

Isobe cũng có lần xem họp báo của trưởng phòng Phòng 1 trên ti vi.

“Cuộc điều tra tên sát nhân hàng loạt số hiệu A12 đang tiến triển hết sức thuận lợi…”

“Mặc dù không thể công bố cho dư luận biết, nhưng cảnh sát đã thu thập rất nhiều manh mối hữu ích…”

“Tất cả cán bộ điều tra đều đang dốc sức giải quyết thật nhanh vụ án vô nhân tính này…”

Dù đang đứng trước hơn chục chiếc micro và phát biểu những lời vừa tích cực vừa đầy tính xây dựng, khuôn mặt luôn khiến Muraki liên tưởng đến chó Bull của ông ta vẫn không thôi nhăn nhó.

Isobe nhận thấy chính trưởng phòng cũng phát ốm khi nói ra những lời mà cả các phóng viên lẫn bản thân ông ta đều chẳng tin nổi.

“Hơn nữa, mỗi lần mở họp báo là mỗi lần phải chịu búa rìu dư luận,” Muraki nói. “Báo chí sẽ gọi cảnh sát là đám bất tài vô dụng sau khi mổ xẻ chán chê từng câu chữ mà trưởng phòng đã phát biểu trên truyền hình. Rồi thì cấp trên đưa lệnh xuống, hối thúc sao không mau chóng tóm lấy thủ phạm. Ông trưởng phòng sẽ khủng hoảng đến nỗi thủng bao tử mất.”

“Điều đáng nói là, ông ta còn xem tôi như thầy bói hay tiên tri nữa kìa,” Horinouchi cười khổ. “Chắc ông ta thất vọng tràn trề khi báo cáo của tôi không hề đề cập đến tên tuổi và quê quán của Người kéo. Tiếc là tôi đang nghiêm túc chứ chả phải đùa.”

“Giờ anh mà báo cáo lên Phòng 1 rằng có khả năng Hidaka là Người kéo, thì sắp tới sẽ xảy ra chuyện tồi tệ lắm cho mà xem.” Muraki lộ vẻ ưu tư. “Dám chừng ông ta sẽ lôi gã về đây với tư cách nghi can số một, sau đó cắt cử chuyên gia thẩm vấn bắt gã phải khai nhận tội trạng. Lỡ phỏng đoán của chúng ta là sai thì Tâm th… à, anh chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm đây nhất định sẽ bẽ mặt.”

“Tôi không phiền với cái tên Tâm thần đâu. Nó cũng chẳng mang ý xúc phạm gì,” Horinouchi cười, “Nếu mọi chuyện đi theo chiều hướng như cậu nói, vụ này sẽ thành án oan, tôi sẽ bị bãi chức, chỉ cần sẩy chân một nước thôi thì chế độ bổ nhiệm chuyên gia tâm lý làm quan chức có khi cũng sẽ bãi bỏ ngay.”

“Nên chính anh Horinouchi cũng không muốn báo cáo chuyện này lên nhỉ,” Muraki nói.

“Như cậu nói đấy, tôi cũng chỉ là bảo vệ bản thân thôi.”

“Phương châm của người làm cảnh sát là không bao giờ hành động dựa trên phỏng đoán,” Matsumoto khẽ nhắc.

Sự im lặng phủ trùm căn phòng.

“Thôi được rồi, để chúng tôi tự đi điều tra vậy.” Muraki nói với vẻ quả quyết.

“Điều tra? Anh điều tra cái gì?” Bây giờ Isobe mới có cơ hội lên tiếng.

“Tổ Hình sự sẽ tìm hiểu xem liệu Hidaka có thật là Người kéo không. Ý tôi đã quyết rồi.”

“Vậy cũng được ư?” Matsumoto há hốc mồm, “Chẳng phải mỗi người chúng ta đều đã được phân công nhiệm vụ rồi sao? Người của Tổ Hình sự không thể cứ tùy tiện hành động theo ý muốn được.”

“Đúng đấy. Nếu muốn điều tra về Hidaka, chúng ta buộc phải xin phép trưởng phòng Phòng 1,” Horinouchi chỉ ra. “Trưởng ban chuyên án là ông ta chứ không phải thanh tra Ueda. Và nếu muốn được chấp thuận, ta buộc phải báo cáo với trưởng phòng về Hidaka.”

“Không cần đâu,” Muraki cười toe toét, “Ở đây đã có Isobe rồi.”

Em thì sao? Isobe thắc mắc.

“Isobe đã được chỉ định làm trợ lý cho anh, có quyền tự do hành động dưới sự chỉ đạo của anh,” Muraki giải thích cho Horinouchi hiểu. “Hơn nữa, nhờ vào miệng lưỡi của thanh tra Ueda mà người trong Tổ Hình sự này còn được phép tháp tùng cậu ta với tư cách cộng sự nữa.”

“Ừ nhỉ. Nếu đi cùng Isobe thì người của Tổ Hình sự có thể tự do hành động rồi.” Dứt lời, Horinouchi liền nhìn Muraki bằng cặp mắt đầy thán phục. “Đầu óc cậu quả là nhanh nhạy. Nói thế này có hơi thất lễ, nhưng tôi nghĩ ở Sở cũng chẳng có ai như cậu cả.”

“Nhưng đã có anh Horinouchi đấy còn gì,” Muraki mỉm cười.

Xem ra hai người này đã trở thành tri kỉ thật rồi. Isobe đâm ra ghen tị với Muraki.

“Trước tiên, ngày mai tôi và Isobe sẽ cùng đi gặp Hidaka,” Muraki tiếp. “Anh hãy báo cáo với trưởng phòng Phòng 1 là chúng tôi đến nhà gã để lấy thêm lời khai của nhân chứng phát hiện ra thi thể để phục vụ cho công tác profiling. Sau đấy thì chúng tôi sẽ đi điều tra xem liệu xung quanh hiện trường có ai đã từng trông thấy Hidaka…”

“Làm thế không ổn đâu,” Matsumoto lên tiếng cảnh báo. “Chúng ta không có ảnh chân dung của Hidaka. Vì gã vốn chỉ là nhân chứng thôi nên chẳng ai chụp ảnh lại làm gì.”

“Ừ nhỉ. Đúng là phải cần ảnh thật.”

Muraki lấy tay vỗ vỗ trán, như thể đang cố gắng triệu hồi trí khôn của mình.

“Hay thế này,” cuối cùng anh ngẩng lên, “Nhờ anh Horinouchi báo cáo với trưởng phòng Phòng 1 rằng việc đi lấy lời khai của nhân chứng phát hiện thi thể là nhiệm vụ vô cùng quan trọng nên Isobe cần có hai người đi theo. Tôi muốn dắt thêm Shindo nữa.”

“Cậu Shindo lại được dịp rèn luyện sở thích của mình rồi,” Matsumoto mỉm cười. “Lúc học ở trường cảnh sát, tài nhiếp ảnh của cậu ta đã rất hữu dụng đấy. Này đúng là cái tài giúp cái thân.”

“Chúng ta sẽ không theo đường hướng điều tra của Sở nữa, mà sẽ đuổi theo Hidaka.” Muraki lớn tiếng tuyên bố, mắt hết nhìn Matsumoto lại đến Isobe. “Hay nói cách khác, giờ ta đã là quân du kích chứ không còn là quân chính quy nữa. Từ giờ đây sẽ là cuộc chiến du kích.”

“Nghe như hội Meguro Street Irregulars* nhỉ.”

Tự dưng lại nghe Isobe tung ra một câu chẳng ăn nhập gì, Muraki và Matsumoto nhăn mặt.

Không chỉ hai người, sự hồn nhiên đầy tai hại của Isobe cũng khiến cả Horinouchi phải thắc mắc rốt cuộc cậu đang nói cái gì.

Isobe đành phải nhủ thầm rằng việc cảnh sát xem thường và không đọc các tác phẩm trinh thám cũng chẳng phải chuyện lạ.

Nhưng đến cả Sherlock Holmes mà cũng không biết thì rõ thật quá quắt!