Chương 7 .
THẦY LƯU Ý CHO EM NHÉ. Cưa phải rửa có hai loại. Loại chưa dùng lần nào phải rửa, tức là phải mở mạch, thì mới dùng được. Loại thứ hai là dùng lâu rồi, đầu răng cưa đã trắng ra, cùn mòn rồi, cứ lùng nhùng như cưa rơm, phải rửa, tức là làm cho nó sắc, mà muốn sắc thì đầu răng nó phải nhọn. Bây giờ em hướng dẫn thầy cách rửa cưa loại thứ nhất.
Dậu vừa nói vừa giơ chiếc cưa mới xanh ánh thép, rồi chổng ngược hàng răng lên trên và cầm chiếc dũa ba cạnh nhỏ chỉ bằng cái bút chì đặt vào kẽ hai chiếc răng. Có cảm tưởng hai con mắt thầy Quang Tình bị nam châm hút. Ra là vậy. Răng cưa nhọn nhỏ như đầu hạt thóc, đứng một hàng thẳng tắp. Nếu cứ để thế mà cưa thì mạch cưa sẽ nhỏ như sợi chỉ, sẽ bí rì và đâu có chỗ cho phoi chảy ra. Thành ra mở mạch tức là tạo ra độ chênh của hàng răng nọ với hàng răng kia. Cụ thể là cứ sau một chiếc răng đứng, chiếc rũa lại có nhiệm vụ làm cho chiếc răng sau nó nghiêng về bên trái. Tiếp đó, sau một chiếc răng đứng nguyên tại vị, chiếc răng sau lại nghiêng về bên phải.
- Thầy sáng ý lắm. Ấy chết. Thỉ thui cái mồm em.
- Sao thế?
- Trứng mà đòi khôn hơn vịt.
- Tôi là học trò của cậu.
- Em không dám ạ. Thầy sáng ý lại khéo tay thế này thì chẳng mấy chốc chúng em hết chỗ kiếm ăn.
- Thôi thôi anh ơi. Tôi chưa đến nỗi mê lú đâu. Được anh Dậu khen, thầy Quang Tình có vẻ cảm
động lắm. Gò mũi thầy lấm tấm mồ hôi. Một nấc thang nghề nghiệp nữa thầy đã bước lên. Càng cảm động vì lúc nầy thầy biết, các bác thợ mộc trong xưởng dẫu đang chú mục vào công việc của mình, tai vẫn lắng nghe Dậu nói. Thủ lĩnh Văn Chỉ thu phục vào xưởng này có đến bảy tám người thợ tay nghề cao. Đa phần trong đó là các bác con dân xứ Thanh. Bốn cột anh chạm bốn mèo. Con thì bắt chuột con leo xà nhà. Anh là thợ mộc Thanh Hoa.
Các bác vẫn giữ nguyên giọng nói bản địa. Thanh hỏi đều thành thanh ngã. Tôi đã ăn thành tôi đả ăn. Cái đầu gọi là cái chốc. Mấy bác ở Hà Nam quê cụ Tam nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến thì Tôi đi làm nói thành Tôi đi lèm. Phía nam nói thành phía nem. Có một bác thường khoe là đồng hương Hưng Yên với Dậu, quen miệng rất hay văng tục. Động nói cái gì cũng chêm hai chữ buồi thầy vào cuối câu: “Mày nói như buồi thầy”, “Các ông làm như buồi thầy.” Đã vác cưa đục đi kiếm cơm thiên hạ rồi, nhưng các bác còn gắn bó với làng quê lắm. Ngày mùa đến là lại xin ông Văn Chỉ nghỉ dăm bữa nửa tháng về quê tham gia cấy cầy gặt hái. Người đồng cảnh đồng lòng nhìn qua ánh mắt là nhận ra nhau ngay. Vẻ như các bác đều có ý thiện cảm với thầy. Thêm nữa lúc này, các bác cũng muốn xem Dậu được ông Văn Chỉ phân công sẽ giúp đỡ thầy như thế nào.
Dậu thì là anh chàng hoạt bát, mau mắn, dẻo miệng. Hắn có cả kho truyện cười và ca dao hò vè đùa bỡn. Đã thế, trời lại cho Dậu có năng khiếu hài hước. Hẳn nhiên là có Dậu, công việc thổ mộc diễn ra ngày này qua ngày khác đều đều cũng bớt đi cái nhàm tẻ thật. Hãy tưởng tượng xem, giữa trưa một ngày hè nóng nực, trong xưởng chỉ rặt tiếng xè xè, kí cách của cưa với đục, inh tai, nhức óc chán phè, bỗng nhiên hắn nổi hứng xuất khẩu một câu vè: Hết Lấy chồng thợ mộc sướng sao - Mạt cưa vỏ bào thỏa sức mà đun lại Canh một thì rải chiếu ra - Canh hai sờ vú, canh ba sờ lờ thì khác nào có được ngọn gió mát lành thổi tới giải nồng. Các bác thợ gốc gác quê mùa ấy à, thôi thì cứ lăn ra mà cười. Cười rần rần. Cười ran ran. Cười khanh khách. Cười phe phé. Cười dốc lên. Cười thả phanh. Ôm bụng mà cười. Ôm nhau mà cười. Chuyện trai gái xưa rày với các bác là vùng cấm kị mà hắn cứ toang toàng ra như thế thì thỏa cái lỗ tai quá còn gì. Dậu là một suối nguồn tươi trẻ. Hắn là tinh hoa của thứ văn hóa đại chúng, xô bồ, phồn tạp, vui vẻ và yêu đời. Không phải là yêu đời hay sao khi bất cứ cái gì hắn cũng vận được vào chuyện đàn ông đàn bà ngủ nghê, yêu đương tình tự với nhau được!
Nói thật chứ, chẳng có gì ám ảnh con người ta bền dai bằng chuyện tính giao giữa nam và nữ đâu. Nói tục là một nhu cầu của con người nên có cặp vợ chồng vừa làm tình vừa thi nhau nói tục để tăng khoái cảm lên đến tuyệt đỉnh đấy! Khẩu dâm là một cái khoái thú của con người. Cả một ngày dài lầm lũi với đục với bào, thấp thoáng nghĩ tới cái chuyện ấy là bồi hồi như đứng trước một kho tàng lưu trữ cái bí ẩn muôn đời, là thấy cuộc đời này thật đáng sống để xông vào khám phá biết bao. Vua chúa cũng thế thôi. Chúa dấu vua yêu một cái này. Mà Dậu thì sao hắn có tài liên tưởng và tạo nên những tưởng tượng phong phú đến thế. Đấy, chỉ là cái cối giã trầu mà hắn đặt được hai câu vè: L. tròn c. dẹp ba chia - Đút vô chảy máu ông bà mày ăn. Cái hòn đá mài của thợ mộc cũng thành đề tài để hắn phát huy sở trường: Của tôi để ở đầu hè - Xăm xăm anh đến anh đè tôi ra - Nói ra thì mất lòng người - Nín đi ướt át thân tôi thế này. Trời, đến cái áo tơi lá hiền lành của người ta mà hắn cũng nghĩ ra là nó giống cái ngàn vàng của đàn bà thì hắn theo gót được bà Hồ Xuân Hương thật rồi: Lồm xồm hai mép những lông. Ở giữa có lỗ đàn ông chui vào - Chui vào rồi lại chui ra - Năm thì mười họa đàn bà mới chui. Còn dưới con mắt hắn, cái chiếu ta vẫn nằm hóa ra là một cô gái thế này đây: Xưa kia em trắng như ngà - Bởi chưng ngủ lắm nên đà em thâm - Lúc bẩn chàng đánh chàng đâm - Đến khi rửa sạch chàng nằm lên trên.
Các bác thợ như người vừa giơ nách cho Dậu cù vừa kêu sao mà mày tài bịa đặt thế Dậu. Thì hắn gân cổ lên cãi:
- Em nói theo sách, không phải cứ đem em ra mà cẩu đầu trảm.
Thì ra cả mấy câu vè ông Văn Chỉ hay nghêu ngao cũng là do hắn sáng tác ra.
Lúc này, đang lí láu, đột ngột Dậu im phắt và lia mắt ra ngoài cửa xưởng, há miệng kêu như giật mình:
- Kìa, chị Hiên!
Người phụ nữ tên Hiên trạc bốn mươi. Cao ngỏng cao ngòng. Gầy tong teo mà hai cái vú to xệ như hai quả đu đủ. Khổ mặt rộng. Hai má lấm tấm tàn nhang. Tóc mai rườm rà. Vẻ người cũ kỹ mà tóc uốn điện xoăn như bụt ốc. Rõ là học đòi không hợp cách vì đôi môi dầy tô son đỏ bầm như hai vết cháy.
- Chú Dậu, chú có thấy ông Văn Chỉ nhà tôi đâu không?
Người đàn bà xồng xộc bước vào cửa xưởng. Đặt chiếc cưa xuống cầu bào, hai con mắt trợn ngược như chia sẻ vẻ lo lắng, nhưng giọng nói của Dậu thì điềm tĩnh như không:
- Biết ngay mà. Vợ chồng chị như đôi sam ấy nhỉ. Nhưng mới sáng sớm mà chị đã đi tìm ông anh tôi là thế nào?
- Không hiểu ông ấy đi đâu từ tối qua mà sáng nay vẫn chửa thấy về.
- Anh ấy mà chửa à?
- Khỉ gió cái nhà chú này.
Dậu, rõ tay ăn chơi sành điệu, giọng tưng tửng:
- Thế mọi khi có bao giờ anh overnight, tức là qua đêm ở nơi khác như thế không?
- Cũng có. Có mấy lần anh ấy bẩu đêm qua uống riệu ở nhà ông chủ tịch huện, trưởng công an phường rồi kêu say quá ngủ lại đấy nuôn.
- Thế thì đúng rồi.
- Chú bẩu sao?
- Bẩu rằng: Ông anh tôi vốn người bặt thiệp. Giờ thì chị cứ yên tâm về đi. Lát nữa anh về, cứ nọc anh ra, đòi truy lĩnh cho chừa cái thói vì bạn mà bỏ vợ ở nhà nhá!
- Vớ vẩn cái chú này!
Người đàn bà cười khí khí rồi nguýt dài Dậu một nhát và ngoắt đi. Cặp mông phúng phính đảo bên nọ bên kia. Cô Mận xách ấm nước chè tươi đến nhìn theo, môi bìu bĩu. Dậu quay lại thừa cơ đưa tay lên vuốt má cô, cười hấc một tiếng: “Một bước lên bà đấy, có sướng không?” Phát đánh đét vào tay anh Dậu, cô Mận làu bàu. Anh Dậu quay sang thầy Quang Tình:
- Bà hai của ông Văn Chỉ đấy, thầy. Thừa lúc ông Văn Chỉ sa cơ, bà cả cuỗm hết tài sản của ông, rồi tếch đi Đài Loan với nhân tình. Ông Văn Chỉ khôi phục cơ nghiệp, gọi cô cháu họ xa ở đâu đó lên làm ôsin rồi nhảy một phát lên thành bà hai từ lúc nào. Của ong rắn đấy! Gà luộc lại. Chân đất mắt toét, ngọng líu ngọng lô một khi lên ngôi bà, cũng đài đệ và chao chát ra trò. Em vào làm thợ học việc nếm đủ trò hạch lạc nanh nọc của mụ. May hồi này ông Văn Chỉ mấy lần dọa li dị nên cũng đã đỡ rồi đấy, thầy ạ.
Rồi sau khi ngó trước ngó sau xem có ai theo dõi không, như một tay thám tử, Dậu đưa một bàn tay lên che miệng, ghé lại sát tai thầy Quang Tình:
- Thầy Quang Tình này, em nói điều này, chỉ thầy biết thôi nhé. Là thầy có biết đêm qua ông Văn Chỉ đi đâu, làm gì không?
- Chuyện gì mà quan trọng vậy?
- Hì hì... nó là cái chuyện hông to vú cả thì ngả vào đây!
Tay này vẫn cầm chiếc rũa, tay kia thầy Quang Tình đưa lên cổ như chẹn một tiếng ho. Các bác thợ đang nghỉ tay, xúm quanh cái bếp lò, xì xụp uống trà. Hai con mắt Dậu vẫn nhấp nha nhấp nháy. Thế là thế nào? Có cả chuyện ấy cơ à. Hai hàng mi dầy hất cao, thầy Quang Tình thấy hình như tim mình vừa hụt một nhịp đập vì kinh ngạc. Thì ra đêm qua, ông Văn Chỉ và anh Dậu đi chơi gái! Có chuyện ấy cơ à? Làng quê rục rịch lên thị trấn, một thị trấn vệ tinh của một thành phố lớn. Khách sạn, nhà nghỉ mọc lên như nấm. Gái điếm từ thành phố tràn về. Dậu là tay chơi bời trai trẻ thời đại. Bò không ăn cỏ bò ngu. Trai không cua gái trai ngu hơn bò. Tất nhiên thủ lĩnh Văn Chỉ cũng chẳng phải là anh ngô ngọng, nhưng từ ngày ăn nên làm ra, đóng vai ông chủ, cũng phải lo giữ danh diện. Thị trấn nhỏ khác thành phố. Tất cả đều phơi mặt ra. Chuyện bị vỡ lở thì không có đất mà chui. Mà việc làm ăn buôn bán cũng có khi thoái triệt luôn. Nhưng lần này thì Dậu thề sống thề chết là đảm bảo an toàn tuyệt đối trăm phần trăm. Nơi hành sự là nhà thằng bạn Dậu hành nghề xe ôm. Cô gái này người thành phố, hai mươi tuổi xinh cỡ hoa hậu nhưng vừa câm vừa điếc, á khẩu rồi có khảo cũng kín như bưng. Mười giờ đêm, hai thầy trò, chọn giờ Hoàng đạo xuất hành. Cô gái xinh thật. Khi cô bóc hết quần áo ra thì hai anh đàn ông như hai thần tử trước long nhan, run lẩy bẩy vì một xúc động quá tầm và sau phút mê mẩn tâm thần, sực tỉnh nổi cơn thèm khát, chỉ muốn xông ngay tới ăn gỏi con mồi. Kìm nén, ông Văn Chỉ để Dậu hành sự trước. Nào ngờ, đến lượt ông, vừa leo lên được bụng mỹ nhân thì một tốp công an phường có nội ứng đạp cửa xô vào. Một thằng béo ục ịch huýt còi inh ỏi xấn ngay tới tóm đứa con gái, không cho nó mặc quần áo. Còn Dậu thì yêu nhau cởi áo cho nhau, ghét nhau trợn mắt: áo đâu, mặc vào! láu tôm láu cá, đã nhanh chân tuồn được ra cửa sau.
- Nhưng mà thầy yên trí đi!
Dịch ra xa thầy Quang Tình một chút, Dậu cười khùng khục trong cổ họng:
- Có chí làm quan. Có gan làm giàu. Thủ lĩnh Văn Chỉ của em cứng cựa và quyền biến lắm, chẳng chịu giơ cờ trắng bao giờ đâu. Buôn bán mà không gian lận thì giầu sao được. Buôn bán mà không lậu thuế thì lờ lãi sao được. Thầy phải biết điều ấy. Nên giáp mặt với chính quyền, thuế vụ, công an, quản lý thị trường đâu có ít lần mà em chưa thấy lần nào thủ lĩnh chịu thua cả. Có lần thầy biết không, công an nó bắt được quả tang trong xưởng cụ mấy bộ cánh cửa nhà chùa. Đúng là của nhà chùa, cửa bức bàn, thượng song hạ bản. Nếu cụ không tự tay đi lấy thì cũng là oa trữ đồ gian phi. Thế mà cụ tháo cũi xổ lồng nhẹ như không, chẳng bận gì sất. Lần này cái thằng công an áp điệu cụ về đồn nói là để lập biên bản, thì cụ biết ngay là nó cố tình hớ, về đồn rồi mới lập biên bản thì còn chứng cớ đâu. Cụ biết thừa nó cố tình hớ như thế để cụ có đường thoát hiểm và tất nhiên là để... vòi cụ. Thầy có biết họ vòi gì không? Chậc, thì cũng lại một cái tủ ly hay một cái giường mô đéc thôi mà. Hí hí... Mà này em hỏi thầy nhé.
Thầy Quang Tình chớp chớp mắt. Dậu hít một hơi ngắn, sập hai mi mắt, ngọ nguậy cái đầu lưỡi đỏ hon hỏn:
- Thầy... thế nào?
- Thế nào là thế nào?
Dậu đập nắm tay vào lòng bàn tay trái đánh bẹt, diễn tả một hành động thô tục rồi cười cụt lủn:
- À, là em hỏi thầy có muốn... thử không?
- Thử?
Máu dồn lên, đỏ rưng rửng từ mặt mày đến chân tóc, thầy Quang Tình ắng họng.
Dậu gật đầu đánh phựt:
- Vâng! Thử! Vì nếu thầy không thích thì coi như thử một lần cho biết thôi cũng được mà. Vì em nghe nói có ông cỡ bộ trưởng bây giờ về già, mới tiếc, nói rằng cả đời tôi chỉ biết mỗi cái bướm của vợ. Em không có động cơ nào khác là em muốn giúp thầy mở mang hiểu biết và cảm xúc. Đời nó thú vị nhiều vẻ lắm chứ không đơn điệu như các thầy chỉ sống rặt với những lý tưởng viển vông cao siêu đâu, thầy ạ. Em ấy à. Đến nay, mới hai mươi nhăm tuổi, em cũng đã biết đến hai chục cái bướm rồi. Có cả bướm Tầu thầy nhé!
Ngực cộn lên vì tức thở, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, mặt thầy lúc này đã đỏ sậm như bôi phẩm. Chống lại trạng thái khó chịu này, thầy liền quay ngang quay ngửa một hồi, rồi nhìn Dậu, lúng ba lúng búng:
- Thôi ta nói chuyện khác đi. Dậu này, sau khi học xong các thao tác cơ bản, mình muốn học khoan gỗ bằng máy khoan, cậu có giúp mình được không?
Dậu cười xòa:
- Em biết ngay mà. Vậy em xin lỗi thầy nha.
- Có gì đâu mà phải xin lỗi.
- Em thành thật đấy. Em biết thầy mà. Thầy thuộc một đẳng cấp khác.
- Đẳng cấp nào?
- Tịch bất chính bất tọa. Nhục bất phương bất thực. Chiếu trải không ngay ngắn không ngồi. Miếng thịt thái không vuông vức không ăn.
Đặt tay lên vai Dậu, thầy Quang Tình ấp úng:
- Không đến nỗi thế đâu. Sư thầy bây giờ ngoài giờ hành lễ, đeo kính côn, mặc áo phông, đi giầy Adidas, chơi game đấy. Cuộc sống biến đổi, phong cách con người cũng không đứng nguyên.
Ngừng lại một vài giây, thầy tiếp, giọng trầm trầm:
- Điều quan trọng mà tôi luôn nhớ là: Con người tuy có thể làm những gì mình muốn, nhưng không thể hễ cứ muốn là cứ việc chạy theo những gì mình muốn!
Dậu xuýt xoa:
- Một câu nói quá hay. Em nói thật đấy. Thầy có tin em không? Có lẽ thầy chưa biết gì về em đâu. Hồi đi học, em ở trong đội tuyển lớp chín đi thi giỏi văn huyện Văn Hà đấy. Thầy biết Văn Hà không? Vùng quất giống cung cấp cho thành phố đấy. Em cứ bô lô ba la nhắng nhít xằng xịt cho nó qua đi chứ đời em cũng lắm cái buồn lắm, thầy ạ.
Thầy định hỏi thêm mấy câu về hoàn cảnh gia đình thì Dậu chuyển sang giọng ngàn ngạt, rầu rầu:
- Thôi, có dịp em sẽ tâm sự với thầy. Còn thầy muốn học khoan thì em sẵn sàng. Dễ không ấy mà. Nhưng mà thầy à.
- Sao cơ?
- Bây giờ là thời đại cơ khí. Rồi ra là cưa máy, bào máy, cái gì cũng là máy móc thay thế chân tay hết. Thầy học qua loa mấy cái thao tác thủ công này thôi.
Thầy Quang Tình gật đầu:
- Mình hiểu. Nhưng đã học cái gì thì cũng muốn học đến nơi đến chốn. Và thật ra, cái còn lại sau những gì qua đi mới là cái quan trọng, Dậu à.
- Chà, thầy nói câu nào cũng sâu sắc nhỉ. Thuở nhỏ mà em được học thầy thì có phải thích không!
Hai người trò chuyện đến đây thì thấy đám các bác thợ đang cắm cúi với công việc cùng đồng loạt ngẩng lên ồn ồn mời chào ông Văn Chỉ. Và ông Văn Chỉ đang vung vẩy hai cánh tay đi vào rất tự nhiên, như thường khi. Ngoài sân nắng đang độ chín rười rượi. Mặt ông Văn Chỉ ưng ửng. Chỏm cái mũi diều trắng như đánh phấn. Mấy nếp nhăn trên trán đã giãn ra, mờ đi. Còn mớ tóc gọng kính thì đã được chải ngược lên xịt keo bóng nhẫy. Ông như vừa từ thẩm mỹ viện bước ra.
- Thế nào Dậu, để tôi kiểm tra xem anh đã hướng dẫn thầy giáo của tôi thêm được những gì nào?
Đi đến cạnh cái cầu bào, ông đưa mắt nhìn toàn cảnh xưởng mộc, rồi vừa điềm nhiên vừa như bâng quơ, tiếp:
- Hầy! Toóc toóc toóc... Cui đánh đục thì đục đánh săng. Chỉ cần nghe tiếng dùi đục đánh vào chuôi đục khoan thai nhịp nhàng là tôi biết tay nghề của anh thợ mộc đến đâu rồi đấy nhé!