Chương 10 .
TẬN KHUYA ĐÊM ẤY thầy Quang Tình mới về đến nhà. Đêm mùa thu lững lờ niềm hoài cảm. Hai đứa con đã ngủ ở phòng trong. Buồng ngoài có hình một khối vuông. Dẫu là tre nứa rơm rạ nghèo nàn, căn buồng vẫn giữ vẻ thanh lịch nhờ một tấm ri đô hoa buông ngăn đôi, bên trong là bàn học và ba kệ sách lớn, bên ngoài là phòng khách kiêm phòng ăn. Lúc này, trên chiếc bàn mộc, dưới cái chụp đèn tỏa một vòng tròn vàng mơ là cái lồng bàn đậy mâm cơm. Hiển nhiên là vừa nghe tiếng bánh xe đạp lăn rèn rẹt ở ngoài sân, người phụ nữ dù đang thức cũng như giật mình choàng dậy. Và khi thấy người đàn ông của mình vừa ló gương mặt trái xoan mảnh dẻ vào khung cửa thì chị đã chạy ra với tiếng reo mừng rỡ khê nồng: “Ô anh đã về! Sao anh về muộn thế! Em tệ quá, suýt nữa thì ngủ quên lúc nào không biết.” Và khi chồng chị nói: “Hôm nay anh mải trò chuyện với một khách người Anh. Em cứ ngủ đi chứ!” thì chị lắc đầu, “Em nói vậy thôi. Chứ anh chưa về thì em ngủ làm sao được! Để em hâm lại bát canh riêu cá anh ăn nhé.”
Thầy Quang Tình ngồi xuống ghế, thở ra nhè nhẹ. Cái bóng đèn đung đưa. Khăn thương nhớ ai mà khăn rơi xuống đất - Đèn thương nhớ ai mà đèn thức trong đêm. Rón rén đi từ trong bếp ra, tay bưng bát canh cá bốc hương thì là thơm ngào ngạt, người phụ nữ ngây ngây nhìn chồng. Ảo ảnh hay là hiện thực đây, người thiếu phụ có gương mặt trái đào, vóc hình căng mẩy nồng nàn sau làn áo ngủ màu hồng đào mỏng tang. Trời, đúng là người như hoa ở đâu thơm đấy! Không thể nấn ná được nữa, người chồng liền đứng dậy kéo người phụ nữ vào sau tấm màn gió, bồn ngộn đến lấp cả hơi thở.
- Thắm à. Cả một ngày dài anh nhớ em. Anh nhớ làn hương thơm tỏa ra từ thân thể em, từ mái tóc, gương mặt em, khuôn ngực em. Cho anh hôn em nhé!
Áp môi vào môi người phụ nữ, thầy Quang Tình đưa tay lần cởi hàng khuy bên sườn áo chị. Tới khi chị như giật mình co người lại, thảng thốt kêu “Anh!” và nhìn xuống thấy khuôn ngực mình đã mở toang nõn nà tươi mưởi, còn người đàn ông chồng chị, thì như đứa trẻ thèm khát sữa mẹ, đã vừa bầm bập mấp môi vào hết bên này sang bên kia hai bầu vú trĩu mọng của chị, lại vừa áp mũi vào da thịt chị hít hà say đắm. Cơ thể chị đang tỏa hương. Một làn hương của quả chín, của tinh túy đất trời, chân thật hiền lành mà cao quý tinh khôi và mê hoặc. “Bân đin ơi! Trời đất ơi! Nhưng mà anh đừng làm em nhột quá!” - chị thốt kêu và co người lại vừa thẹn thùng vừa sung sướng. Rồi trong khi hai tay vẫn ôm chặt đầu chồng, chị rướn người lên ghé tai chồng, thì thào:
- Xú rắm rón mí của, pì nuống vành bỏ pay. Dao chém nước không đứt, em không xa được anh. Em cũng nhớ anh lắm!
Nghe một câu tiếng Giáy quen thân, người đàn ông lặng phắc vì cảm động. Trong sách người ta kể: Nữ bác học Marie Curie, người gốc Ba Lan, lấy chồng là ông Jolio Curie, sống ở Pháp, đã thuần thục tiếng Pháp, nhưng gặp tình huống xúc động bà vẫn thốt kêu bằng tiếng mẹ đẻ. Thắm cũng vậy. Quê hương bản quán dòng tộc vẫn sống động và âm thầm trong ký ức Thắm.
- Trời! Câu tiếng Giáy của em khiến anh nhớ lần đầu tiên chúng mình yêu nhau quá!
Lửa tình đã bùng cháy. Người đàn ông lim dim mắt rạo rực. Ở bên con suối đầu nguồn trong khu rừng thông sau làng Nhuần, Thắm có nhớ không? Nhớ không em, lần đầu tiên chúng mình gặp nhau là lúc em đi hái rau piệc cút ở bên bờ suối làng Nhuần. Ôi, con suối làng có hàng cối gạo thơm lừng hương gạo mới và hương hoa doi.
- Anh à! Đêm đêm em vẫn mơ thấy những ngày sống ở bản quê. Em mơ thấy mè là Già chỉm trong các buổi hát then.
- Thắm à, đêm nay chúng mình yêu nhau nhé.
- Vâng!
- Nhưng mà phải cho anh yêu thật lâu, thật nhiều cơ. Như hôm chúng mình đi hái nấm lấy măng trên khu rừng thông bên bờ suối đầu nguồn ấy.
- Anh còn nhớ à?
- Anh quên sao được. Nhớ đêm nay nhé, em!
- Sợ em đi đâu mất à. Nhưng để Quang Bình, Quang Sinh ngủ say đã anh à? Và anh đừng...
- Đừng gì, em?
Nép vào ngực chồng, người vợ thỏ thẻ:
- Anh đừng sôi nổi quá làm em rộn rực hết cả người. Để em cứ muốn được anh yêu em mãi. Em nói thế, đừng cười em nhé, anh.
Hít một hơi thật sau trên má người vợ, người chồng cười thầm:
- Tại vì anh yêu em quá. Gần hai mươi năm nay rồi. Lúc nào anh cũng có cảm giác như hồi anh gặp em. Em mười sáu tuổi, mặc chiếc áo màu hoa đào, tóc tết hai bím, bàn tay thơm mùi gạo mới.
- Thôi để chốc nữa anh nhé. Bây giờ anh phải ăn cơm đi đã.
- À anh hỏi điều này.
- Điều gì hở, anh?
- Mấy hôm nay em đi đâu mà sớm thế?
- Anh.
- Kìa anh hỏi. Sao không nói?
- Em nói, anh đừng mắng em nhé. Em nghe mấy người hàng xóm, lấy thuốc lá ở bà Bồng đi bán rong anh à.
- Chết! Đi bán thuốc lá thế cảnh sát phường và quản lý thị trường họ có gây rắc rối cho em không?
- Có. Họ đuổi bắt em hai lần rồi. Một lần em chạy lạc mãi mới về được nhà. Hôm qua em đang đứng bán ở trong công viên Độc Lập thì một người cảnh sát phường ập tới. Anh ta huýt còi, quát: “Muốn sống thì đứng lại!” May mà em chạy kịp, nhưng rơi mất mấy bao thuốc lá.
- Khổ thân em.
- Nhưng mà không sao đâu. Em quen với cảnh khổ rồi. Em khôn hơn hồi mới về đây rồi, anh à. À em biết luộc quả trám như các chị miền xuôi, chỉ để nước nóng già hay sôi lăn tăn là vớt ra. Hôm nay một chị công nhân ở nhà máy Dệt đi bán thuốc lá cùng em dạy em: trước khi nấu cỗ Tết, miếng bóng phải tẩy bằng rượu và gừng mới khỏi mùi hôi mùi khét. Anh à, em thương anh vất vả!
- Không! Giờ anh có thể túc tắc kiếm được tiền rồi. Vả lại, việc ấy nhà nước đã cấm. Từ nay, em không đi bán thuốc lá rong nữa, em à.
Ôm chặt người vợ yêu, lặng đi mấy phút rồi thầy Quang Tình rưng rưng:
- Anh tin rằng rồi sẽ khổ tận cam lai. Thắm à! Lẽ ra anh định giấu em, nhưng bây giờ thì anh đành tiết lộ để em biết. Hôm nay ở cửa hàng đồ mộc, anh gặp một ông khách người Anh tới mua hàng. Ông này tên là Tom. Hóa ra là bạn ông Frakel, người đã từng dạy anh. Ông này và ông Frakel đang có ý định mở một lớp học tiếng Việt cho những người Anh đang làm việc ở thành phố này và họ muốn nhờ anh. Nhưng anh bảo, “để tôi suy nghĩ thêm. Với lại thế nào thì tôi cũng phải học xong nghề mộc từ sư phụ Văn Chỉ của tôi đã. Trí thức ở nước tôi lúc này là nghề có nhiều bất trắc lắm!” Thôi! Khuya lắm rồi, giờ em đi ngủ đi.
- Vâng!
- Ngủ đi để lấy sức nhé. Nghề mộc khiến anh khỏe lên rất nhiều đấy, em à.
- Em chờ anh!
- Được rồi. Anh sẽ còn đọc thơ cho em nghe nữa cơ, Thắm à.