← Quay lại trang sách

Chương 11 .

DÀN ÔNG KHỎE MẠNH, lòng ái dục tất nhiên là mạnh mẽ. Thầy Quang Tình cũng vậy. Ngoài ra cũng phải nói thêm, hiểu biết về văn hóa tình dục còn là cơ sở gây nguồn cảm hứng trong thầy. Tính giao luôn là lĩnh vực muốn khám phá của thầy. Huống hồ từ ngày làm thợ, sức lực thầy xem chừng lại gia tăng đáng kể. Giờ đây, kéo cưa, đục đẽo cả ngày liên tục mười giờ đồng hồ, thầy cũng không thấy mệt. Cánh tay thầy nổi con chuột, cứng như đá. Có bận hai đứa con Quang Bình và Quang Sinh đu hai bên cũng không bận gì.

Đáng kể nữa là yếu tố kích thích có từ Thắm. Chị vốn là một một cô gái đẹp. Rơi vào cảnh biến, tâm thần sầu thương, bấn loạn, nhu cầu được an ủi phát sinh khiến người đàn bà trong chị càng nồng nẫu khát muốn được nâng niu, ôm ấp, vuốt ve.

Tuy vậy, chưa bao giờ cuộc ái ân đêm đó của hai vợ chồng lại sôi nổi, thậm chí mê cuồng đến thế. Cuộc yêu kéo dài ba mươi phút xong, Thắm đã mãn nguyện, đã thiu thiu ngủ thì lại thấy chồng đánh thức. Cho bải nuống! “Cám ơn em! Thắm, Em có mệt không?” “Không ạ.” - Thắm đáp, dụi má vào vai chồng nũng nịu. Thì cũng tưởng là một câu nói thường tình như mọi khi. Yêu nhau xong bao giờ anh cũng nói lời cám ơn Thắm bằng tiếng Giáy. Y như lần đầu yêu nhau. Nào ngờ, chồng chị đã chống tay nhổm dậy. “Cho anh yêu lần nữa nhé, em.” Lần thứ hai kéo dài cũng không kém lần thứ nhất. Buồn cười nhất là, đang khi thấy anh mạnh mẽ quá, định kìm anh lại thì rắc một tiếng, cái thang giường ở phía đầu gẫy khục làm đôi. Đầu Thắm và đầu anh cùng chúi xuống gần đất. Trở dậy, tìm cây gỗ khác thay thang giường, vừa leo lên định kéo chăn vừa nằm xuống thì anh lại bảo cho anh yêu lần thứ ba. Lần này, Thắm lại chiều anh. Và khi anh hỏi: “Vì sao em lại chiều anh?” thì Thắm áp mặt vào ngực anh thủ thỉ rằng “Em cũng thích anh yêu. Vì tất cả thân thể em là của riêng anh mà.” Ba lần yêu đều kéo dài. Cả ba lần yêu anh, Thắm đều khỏa thân hoàn toàn. Bân đin ơi! Em là của riêng anh mà! Khỏa thân khi làm tình với nhau. Điều đó bao giờ cũng là một yêu cầu của anh và của chính Thắm. Khỏa thân, một tình yêu vợ chồng đã đến độ đắm say nhau.

Ôi, những cuộc ái ân với Thắm! Những cảm xúc run rẩy, huyền diệu, cao thượng và tự do. Thế đó, dù là cuộc sống chung đã trải qua nhiều năm tháng. Thì vẫn là vậy thôi. Vẫn là cái rụt rè, e lệ, thẹn thùng, bẽn lẽn, những đặc trưng cố hữu của mối tình đầu, của các cuộc tình chân chính. Vì trước cái quá tầm xúc động. Vì trước cái vô biên của hạnh phúc. Vì đâu có phải chỉ là những cuộc truy cầu nhằm thỏa mãn các nhu cầu thuần túy của xác thân. Vì trong cuộc giao ái này, anh trao tặng chính con người anh cho chị. Và trong cuộc hoan lạc tuyệt mỹ này, anh nhận ra bản tính mênh mông của tình yêu đôi lứa, sự tinh tế và bí nhiệm của nó. Cũng vậy, hơn ở đâu hết, ở cuộc phối thuộc nam nữ đầy lạc thú mê ly, đầy cảm hứng kiêu hãnh và thanh tao, được trí năng dẫn dụ này, anh và nàng cùng một khát khao là có được một sự hiệp nhất mãi mãi cùng nhau. Và trở nên máu thịt của nhau trong cuộc trao đi tặng lại ở cuộc tương sinh tương ái này. Ôi, cái cảm giác lâng lâng tươi sáng, cái trọng đại và sâu lắng, tình yêu của anh và Thắm, bản hòa tấu song ái của anh và Thắm!

Một ngày vui được nhân lên bằng một cuộc yêu đương thăng hoa quá thỏa mãn! Rời khỏi thân thể nồng ấm của vợ, giờ đây nhớ lại, thầy Quang Tình mới nhận ra cái lý do khiến mình hôm nay lại ham mê Thắm lâu bền đến thế. Thì ra, niềm hưng phấn đã xuất hiện trong thầy từ sau cuộc trò chuyện với ông Tom người Anh ở cửa hàng. Và trước đó là với ông Văn Chỉ, cũng như sau rốt là việc truyền đạt lại lời thỉnh cầu của cô Mận cho ông, khiến lúc này, sau cuộc ái ân kéo dài tưởng đã kiệt sức, thầy vẫn thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. Thầy đã và đang hài lòng về mình.

“Người đàn bà khóc khi làm tình xong với người đàn ông. Vì làm tình xong, anh ta quay lưng lại ngủ, anh ta không quan tâm đến nàng nữa!” Sực nhớ đến một câu của Nietzsche, thầy vội quờ tay sang ngực vợ và định nói một lời xin lỗi vì trước nay thầy vẫn thường thế, xin lỗi vì hành vi yêu đương giờ nghĩ lại thấy nó thô bạo thế nào đó. Nhưng ngay lập tức thầy rụt tay lại. Thắm đã ngủ. Sau yêu đương quá ngưỡng, Thắm thiếp đi trong mê mệt.

Thoáng chút ân hận, thầy khe khẽ dịch lại bên vợ, nhẹ nhàng kéo tấm chăn phủ lên cơ thể nàng vẫn còn đang trong tình trạng khỏa thân, khuôn ngực mọng tròn như một thứ quả chín. Rồi se sẽ, thầy vòng tay choàng qua người nàng, không để nàng tỉnh thức.

Ôi, Thắm, người con gái xiết bao yêu thương, nâng niu trìu mến xót xa của thầy. Thắm mười sáu tuổi là cô gái Giáy đi hái rau piệc cút. Một chiều đã xa tít trong thời gian. Thắm, một gương mặt thiếu nữ sáng tươi trong đêm vươn Giáy ở nhà pò Hỉ. Thắm, cô học trò lớp năm đầu tiên của trường trung học. Thắm và hai sói gạo đưa hương thơm lừng căn nhà một chiều đã xa.

Thắm, mối tình trọn đời và duy nhất! Cái tài sản vô giá, nguồn vui sống vô tận. Một tình yêu đã được lý tưởng hóa và nhuốm màu phiêu lãng với mây trăng, nhưng sẵn sàng đương đầu với mọi gian nan thử thách.

Không ai có thể dự tính được những gì sẽ xảy ra.Vì sau hai năm dạy ở làng Nhuần, khi ở đây trường sở đã vào nền nếp, thì thầy Quang Tình lại được điều động lên mở trường trung học ở vùng giữa, nơi người Dao cư trú, rồi sau đó là mở trường suốt một dải rẻo cao, nơi có những bản người Mông, người Hà Nhì, những vùng trắng, chưa có trường trung học. Tất nhiên, tuổi trẻ như hạt giống cách mạng được cơn gió lớn thổi đến các chân trời mới, thầy Quang Tình đâu có ngại ngùng. Và dẫu xa nhau nghìn trùng thì nhờ tình yêu ấy, thầy đã thêm nghị lực hăng say để hoàn thành chức phận lớn của một con người trước cuộc đời, một cuộc đời còn rất nhiều vất vả gian nan. Lúc này, cuộc đời thật tình là còn biết bao vất vả gian nan đang đón chờ thầy và Thắm mà cả hai người đâu có hay...

- Kìa em. Ngủ tiếp đi em. Mới có bốn giờ sáng thôi mà.

- Ơ, anh vẫn chưa ngủ à?

Vừa tỉnh thức, Thắm đã giật mình nhổm dậy. Nhận ra đang khỏa thân, chị vội vàng quơ cái áo và chiếc quần

trong cùng tấm quần dài rơi ở dưới đất. Rồi búi lại mớ tóc xõa và nghiêng mình nằm xuống.

- Em mơ một giấc mơ dài, anh à?

- Em mơ thấy những gì?

- Em mơ thấy cái cầu mây của làng. Nhiều nhất là thấy mè. Mè ngồi trên cái ghế mây. Hai mắt mè âu yếm nhìn anh.

- Nhìn anh?

- Mè nói con rể ta đây à? Rồi mè phe phẩy cái quạt giấy mỏng tang. Bàn thờ sau lưng. Bàn cúng trước mặt. Cầu lên thiên giới là tấm vải xanh buông từ nóc nhà xuống cạnh mè. Những tăm hương cháy đỏ ngòn. Các vong hồn đã quy về đầy đủ. Em thấy mè bỗng rùng mình. Cái mũ đỏ thả vạt dài che lưng vắt chéo qua ngực mè rung rinh. Lúc đó mè đã nhập vai Già chỉm, một cô gái nõn nà, tay trái tha thướt dải khăn lụa trắng, tay phải chíu chít chùm nhạc đồng.

- Mè làm then à?

- Then này là then tím liếng, then nối dài hồn vía người già, gia tăng sức lực cho người trẻ và thêm đầy thóc lúa cho kho bịch, anh à.

- Thắm. Em mê hay sao đấy?

- Em mê à? Không phải đâu! Em nhớ khi mè làm then, thì căn nhà đầy ắp người. Toàn các bà các chị bế con, địu cháu tới, mê man theo tay múa, lời hát của Già chỉm, xin Già chỉm ban phát phúc lộc. Rồi Già chỉm dẫn các bà, các chị lên thiên giới. Đường đi lúc quanh co, khấp khểnh, khi thênh thoáng, phẳng bằng. Qua chín cây cầu mây, chín ngọn núi, chín con suối. Già chỉm bước thoăn thoắt. Lại có khi cưỡi ngựa, lúc chèo thuyền. Đường lên trời càng lúc càng gian nan. Con yêu tinh răng bằng lưỡi cuốc, miệng bằng cái hang, lưỡi bằng con sào hiện lên chắn đường đòi ăn thịt mọi người, Già chỉm vung gươm, ra oai sấm sét.

- Thắm! Tỉnh lại đi em!

Thắm đưa hai tay lên xoa mặt, tiếng nói chợt trở lại ngay ngắn tỉnh táo:

- Em không mê thật mà. Em thấy mè trở thành ông quan văn họ Thèn mặt trắng đĩnh đạc, uy nghi. Quan văn họ Thèn phóng bút nên văn, ứng đối sắc sảo, cởi thoát được cả nghiệp căn người trọng tội. Gặp quân ma tai ác coi giữ hồn người đau khổ, thoắt cái mè lại biến thành quan võ họ Lù mặt đỏ lẫm liệt, oai phong: “Thả hồn người này ra!” - quan võ họ Lù quát. Tiên lễ hậu binh. Dịu dàng không xong thì mè nổi cơn binh lửa.

- Mè mất từ lâu rồi mà em. Nghe chồng nói, Thắm gật đầu:

- Em biết mà. Nhưng không hiểu sao, mè lại nói: “Thắm à, con nhớ bảo anh Siểu, đừng đi chơi đâu xa, không có lợi cho sức khỏe đâu. Bố con ở dưới âm có lần

cũng bảo mè nhắn lên thế!” Em sốt ruột quá! Có lẽ em phải đi về quê vài hôm để xem thế nào, anh ạ!

Thầy Quang Tình nghe đến đây thì rùng mình. Giấc mơ báo mộng! Trước nay chưa bao giờ thầy được dự một buổi hát then ở vùng đồng bào Giáy và buổi hầu đồng ở vùng người Kinh. Già chỉm cũng như những ông thống bà đồng có thời bị quy là kẻ hành nghề mê tín dị đoan, nhưng dân gian thì vẫn cho rằng họ là người có khả năng làm môi giới giữa người trần và các đấng siêu nhiên. Nhưng sau cái rùng mình, thầy liền ngáp một hơi thật dài và cơn buồn ngủ bây giờ mới kéo tới, sau một đêm thầy gần như thức trắng.