Chương 17 .
KIẾM CÁI CHIẾU rải ra đi, anh. Rậm lắm!
Ai như tiếng cô Mận nhấm nhẳng ở trong cái góc xưởng thưng bằng mấy tấm gỗ bắp và cót ép chuyên để đồ nấu ăn và dụng cụ đồ nghề hàng ngày của thợ. Kìa lại có tiếng ông Văn Chỉ cười khề khề:
- Vẽ! Phoi bào êm còn hơn cả long sàng hoàng hậu đấy, cô mình ạ.
- Mấy lần trước về da dẻ iem mẩn ngứa cả đêm đấy.
- Mẩn ngứa thì anh gãi cả cho. Nào, ngứa ở chỗ nào. Có phải chỗ này không? Sao lại co rúm người lại thế. Sợ ngứa thì lên nhà anh nhé. Có giường mô đéc lò xo tha hồ mà rập rình. Sợ gì! Cái Hiên vợ anh nó đi lễ chùa Xanh tận trên Tuyên Quang cuối tuần mới về kia.
- Đừng nghịch nữa. Buồn nhột cả người, iem cười lên bây giờ thì chết cả lũ.
- Mới tinh mơ, có ma nào đến giờ này mà sợ!
- Mọi khi ông Quang Tình hay đến sớm lắm. Thầy giáo mà lại say nghề mộc thì lạ thật đấy!
- Có bằng anh say hai quả đào tơ với cái bướm này không?
- Anh này. Nhớ hứa gì với iem không?
- Tăng lương chứ gì. Sợ chó liếm mất mực à!
- Ứ ừ anh. Từ từ thôi. Mấy lần trước làm iem hết cả hơi lại còn để lại vết răng trên vú người ta nữa chứ. Mấy hôm nữa về nhà, thằng chồng em nó đòi nó thấy thì nó nghi đấy! Ứ ừ. Không làm kiểu ấy đâu. Người chứ có phải con gà con ngan đâu. Khiếp quá!
- Còn nhiều kiểu hay nữa kia!
- Rõ quỷ sứ chưa! Học ở đâu mà quái tởm thế!
- Học ở trong tù chứ học ở đâu.
-Tù nào?
-Tù cộng sản chứ tù nào.
- Huớ!
- Sợ à?
- Khiếp thì có!
- Có gì mà khiếp! Mới xem chúng nó làm thôi, giờ mới thực hành lần đầu với em đấy. Chà chà! Cái của em như cái lỗ đục của thợ bậc bốn ấy. Đẹp, gọn ghẽ và xinh lắm. Hế hế... Còn của anh thì như cái dùi đục gỗ nghiến ấy nhỉ. Khít rịt thế, nhát nào trúng nhát ấy, có thấy lên tiên không!
- Hự hự. Vừa vừa thôi. Ruột gan lộn cả lên cổ iem
rồi đấy!
- Hề hề... Này anh bảo, lần sau có muốn gì cứ nói thẳng với anh. Đừng có qua thầy Quang Tình nữa, nhớ chưa!
Hoạt cảnh nọ xảy ra ở đâu vậy? Mới là sớm bửng sáng nay thôi và ở ngay cái căn buồng tại góc cái xưởng mộc này chứ nào ở đâu xa. Nhưng mà sớm bửng sáng nay thầy Quang Tình đến đây làm gì để phải chứng kiến cái hoạt cảnh nghịch mắt, trái tai nọ? Thì như cô Mận nhận xét đấy. Thầy thường đến xưởng mộc sớm lắm. Vì tính thầy vốn thế. Làm việc gì thầy cũng say mê hết mình. Hồi đi dạy, mải mê soạn bài, theo đuổi một tứ thơ một ý văn mới phát hiện, tìm được một cách vào bài giảng, sáng tác một vần thơ, thầy thức trắng đêm là chuyện bình thường. Học nghề mộc cũng vậy. Đêm nằm thao thức, nghĩ ra được một thao tác mới, sáng mai bật dậy là thầy đi đến xưởng liền. Nghề nghiệp đối với thầy là thế. Là cái phương tiện để thể hiện cái tâm, cái đức, cái nhân nghĩa, cái tư cách của thầy. Là niềm vui sống vĩnh cửu của con người thầy.
Nhưng mà sáng nay, ngoài cái thói quen vốn dĩ, thầy Quang Tình đến xưởng mộc sớm còn có một nguyên nhân đặc biệt khác. Một giờ sáng nay, Thắm vợ thầy thức giấc. Thức giấc sau một giấc mơ hãi hùng. Vẫn như lần trước, một giấc mơ báo mộng! Nàng mơ thấy mè trong vai Già chỉm ở buổi hát then. Cũng như lần trước, Già chỉm lúc là quan văn họ Thèn phóng bút nên văn, ứng đối sắc sảo, khi thành quan võ họ Lù mặt đỏ lẫm liệt, oai phong. Nhưng được một lát thì mè bảo Thắm lại gần và kể chuyện cho nàng nghe. Chuyện rằng: Con chim Ca ca ở dưới đất. Con chim Sroong ló sống trong tổ trên cây. Con chim Caca bảo: “Chim Srong ló ơi, dưới này có nhiều thức ăn lắm, xuống đây với tớ.” Con chim Sroong ló cả tin liền bay xuống. Thế là con chim Ca ca bay lên, chiếm cái tổ của con Sroong ló. Chuyện này cũng giống như chuyện con Sóc lừa con Ếch, bảo con Ếch lên nhà nó ở trên cành cây chơi. Con Ếch thật thà, ngậm vào đuôi con Sóc theo lên, giữa chừng mỏi miệng quá, há mồm thế là rơi bịch xuống đất, gãy xương chết.
Chuyện chỉ là chuyện ngụ ngôn mà Thắm vã mồ hôi run sợ. Nàng nhớ đên giấc mơ hôm nào, trong đó mè và pò đều nhắn anh Siểu dẫu có buồn cũng đừng đi chơi xa nữa. Và lần này thì rõ ràng là giấc mơ tiên báo điềm chẳng lành, sốt ruột quá, nàng phải trở về làng Nhuần ngay sáng nay.
Hai giờ sáng thầy Quang Tình đèo Thắm ra ga. Quay trở về, trời mới tở mở sáng. Mạng nhện trên bụi cúc tần còn lóng lánh hơi sương đêm. Mặt đất còn mờ mờ tỏ tỏ. Hàng hiên mái gồi rỏ từng giọt nước như đếm.
Kéo cánh cửa xưởng, thầy bước vào. Chợt thấy cái bếp lò vẩn lên một sợi khói vật vờ. Nghĩ cô Mận nhóm lò xong đi đâu, để bếp lò lò tơ hơ tai hoải thế kia, cháy lan ra đám phoi bào thì nguy, thầy liền bước lại và ngay lập tức giật mình, thụt lui lại. Rồi mặt đỏ như lên đơn, quay ra cửa, chạy vụt đi!
Ôi, cái cuộc sống đời thường đa tạp này!
Chuyện ông Văn Chỉ lợi dụng tình dục cô Mận thì từ lâu đám thợ đã xì xầm rồi. Mà hình như ông cũng chẳng giữ ý. Bắt gặp ông bóp vú, hôn hít cô thì gần như bác thợ nào cũng quả tang một vài lần. Với thầy Quang Tình thì đây là lần đầu tiên thấy tận mắt, nghe tận tai. Thật tình, thoạt đầu thầy có bị bất ngờ. Nhưng chỉ lát sau thầy thấy cũng chẳng có gì là bất ngờ, đáng để phải xúc động cả. Anh đàn ông, thuộc loại chúng sinh trên không chẳng dưới không rễ, bợm bãi thế chứ nữa cũng là chuyện thường. Đàn ông khỏe mạnh anh quái nào chẳng có tí háo sắc. Đàn ông năm thê bẩy thiếp là câu chuyện cổ như trái đất rồi. Huống hồ lại là kẻ có chức có quyền. Vua Tự Đức nhất dạ ngũ giao, một đêm ngủ với năm bà, ba bà có thai. Các quan chức ngày nay cũng đâu là ngoại lệ. Tiền và gái. Lòng tham và sắc dục. Thời nào chẳng vậy. Văn hào Lev Tolstoy nói: Anh cứ viết đi, rồi anh sẽ thấy, con người trước nay nó vẫn thế thôi là có ý này đây. Ăn lông ở lỗ và lên xe xuống ngựa thì cũng vẫn là cái thực thể gồm hai thành tố: Con và Người đó. Thậm chí bây giờ phần Con còn được chiêu tuyết đề cao đến mức cần thượng tôn. Mại dâm đang tràn lan. Tình dục được coi là một mặt của văn hóa. Thành ra nghe trong câu chuyện phiếm đàm thấy có vị trí thức học hàm học vị cũng kha khá đã vô cùng tiếc nuối thời trai trẻ của mình từng sống quá ư nghiêm túc không biết chơi bời gái gú gì cả nên nay mới có lần than thở kín bằng tiếng Pháp với bạn bè thân tín rằng: C’est bien mon regret. Dans toute ma vie, je sais seulement une triangle. Tôi thật sự tiếc nuối. Cả đời tôi, tôi chỉ biết có mỗi một cái tam giác. Tội nghiệp! Vì ông đã thành thật. Vì có một thời, con người ta sống với các điển chế chặt chẽ như các thầy tu ham mê tín điều, các nhà cách mạng dấn thân cho lý tưởng, các nghệ sĩ đam mê sáng tạo mà quên bẵng đi cái nhu cầu của sinh vật trong mình. Nên bây giờ sực tỉnh thì thấy tiếc. Tiếc lắm! Của ngon vật lạ thế mà đành nhắm mắt bỏ qua. Nhà văn Nguyễn Khải có lần nửa đùa nửa thật định nghĩa Đạo đức chẳng qua chỉ là Sự nhát gan. Nhát gan quá đi chứ. Vì dính dáng vào là ăn kỷ luật, là bị chê cười, mai mỉa, là như kẻ nhọ mặt suốt đời. Nên đành bấm bụng, sống theo đúng phương châm: Cơm nhà, việc nước, l. vợ. Chứ có như bây giờ coi chuyện đó là chuyện vặt. Thậm chí có như thế mới là sống thật với con người mình. Mới là thằng đàn ông. Bằng không thì là đạo đức giả. Là pê đê ái ái, là bóng, là gay. Là hèn kém. Thành ra bây giờ thì tháo khoán. Thủ trưởng ngủ với hầu hết nhân viên nữ cơ quan là chuyện không còn hiếm. Quá đáng đến mức bệnh hoạn. Như câu chuyện nghe lỏm bên vỉa hè, thấy có ông chức sắc cũng vào loại cấp cao trong hàng ngũ công quyền, mỗi khi đến làm việc với tỉnh nào cũng yêu cầu mỗi ngày có một cô gái phục vụ việc chăn gối, vì tớ mắc bệnh phóng dục, ngày nào không có gái, không thể làm việc được. Địa phương nghe vậy cũng chiều ông. Mất của họ cái gì! Mà được thì được cả dự án, hàng chục tỷ đồng, tha hồ mà chấm mút. Thì đấy, thầy Hủ, hiệu trưởng trường Bổ túc Công Nông của thầy Quang Tình hủ hóa đã thành truyền thống, kể từ ngày là đội phó đội Cải cách ruộng đất. Thầy ngủ với tất cả các bà các cô các chị, từ cấp dưỡng đến văn thư, từ nạ dòng đến gái tơ trong trường. Mặc dù kè kè bên cạnh là cô vợ kém hai mươi tuổi đem từ quê ra, gái miền Trung, tóc mây, mày nguyệt, trường túc bất chi lao.
Bây giờ thì chẳng cần khép nép giữ gìn ý tứ gì nữa. Bây giờ thì chuyện tính giao giữa đàn ông và đàn bà đã trở thành chuyện phổ biến công khai. Chẳng có gì mà phải giấu giếm, che đậy, hoặc xấu hổ. Bây giờ thì một gã Don Juan Việt nào cũng có thể bô bô kể lại chuyện ấy ở mọi nơi công cộng với một thái độ kiêu căng phớn phở không cần che giấu. Một thành tích cần được biểu dương của cánh mày râu!
Một bước nhảy vọt của nền văn minh hay là một cú rơi thẳng đứng đây!
Trong cái trạng thái sống dị thường này, thầy Quang Tình không thể không băn khoăn tự hỏi: Vậy thì những con người như thầy có phải là một trường hợp biệt lệ, lẻ loi lỗi thời, cổ giả, khi thầy chỉ có một quan hệ tính giao với một người phụ nữ, đó là người vợ duy nhất của mình!
Không! Những người như thầy, như thầy Bùi Lễ, như thầy Trần Đình không phải là dị biệt. Họ là số đông, phổ biến. Họ là đàn ông như mọi người đàn ông khác. Họ đâu phải là những kẻ xuất thân nơi cửa Khổng sân Trình sống với chuẩn mực nghiêm nhặt cực đoan khắt khe về quan hệ đàn ông đàn bà. Họ không phải là kẻ đã nhận phép tịnh thân như các hoạn quan nên đã diệt dục. Họ không phải là các đấng bậc thánh thần chân chúa vì đam mê thờ phụng những tín điều cao cả mà nhãng quên thú vui đời thường. Họ không phải là những kẻ chủ trương sống khổ hạnh ép xác. Họ cũng chẳng phải là những kẻ chót khoác phải chiếc áo của nghề thầy, nên đành phải ngậm ngùi đóng vai kẻ mô phạm cho hết đời. Không, các thầy vẫn là những con người bình thường. Chỉ có điều họ không bao giờ giao tình với người phụ nữ mà họ không có tình yêu.
Cuộc giao ái trong yêu đương là bản song tấu của hai người, khát khao chia sẻ hiến tặng nhau. Là cái cảm xúc lâng lâng trìu mến sáng trong, cái trọng thị thiết tha, cái sung sướng bí ẩn của sự hòa nhập làm một. Khác với nó, tình dục thuần túy chỉ là cơn khoái lạc của xác thịt, cơn cuồng khích của thói dâm bôn. Là cuộc giành giật để thỏa mãn cơn nghiền ma túy sắc dục. Cuộc dan díu âm-dương, đực-cái này, như Nietzsche nói, chẳng qua chỉ là sự ghép đôi của một cặp giầy dép có hai chiếc trái phải. Trong khi tình dục thật sự gắn liền với tình yêu luôn luôn là duy nhất, là báu vật chỉ dành cho một người. Và tình yêu chỉ có thể đổi lại bằng tình yêu.
Tình yêu chỉ có thể đổi lại bằng tình yêu. Chứ không thể được biểu hiện bằng quan hệ tính giao có đi có lại. Và như vậy trên thực tế đã xuất hiện một trạng thái suy đồi bệnh hoạn, tức một hình thức hối lộ mới, hối lộ tình dục. Đem cái mình quý nhất tặng cho anh đàn ông để đổi lấy một món lời nào đó, ví dụ như để cô Mận có được mức lương triệu rưởi tháng và thi thoảng được nghỉ về thăm chồng, không gọi là hối lộ thì gọi là gì?
Câu chuyện tưởng là đơn giản mà hóa ra còn rắc rối. Vì biết đâu đấy như lý lẽ của các quan chức ngành luật khi các vị cho rằng, việc người có quyền lợi dụng đàn bà để thỏa thói dâm dê không thể cấu thành tội phạm được! Vì sao? Vì không tìm đâu ra tang chứng vật chứng? Vì nhỡ đó là hành vi thỏa mãn nhu cầu sinh lý của cả đối phương thì sao? Ôi trời!
Chà chà cái cuộc sống đời thường! Nó mới tưng bừng đa sắc làm sao. Nó luôn sinh động và bất ngờ. Bất ngờ như việc ông Văn Chỉ hôm nay trong cơn tức hứng với cô Mận đã cho cô biết rằng ông từng là tù nhân của xã hội này. Ông Văn Chỉ đã từng bị tù. Một cánh cửa bí mật nữa lại hé mở cho thấy nhân thân đời ông còn là một khoảng không tù mù.
o O o
Vừa nghĩ ngợi vừa kí cách gõ dùi đục, nắn nót từng nét tràng nét đục, thầy Quang Tình mải mê không còn biết gì đến ngoại cảnh. Cho đến khi ngẩng lên thì mảnh sân trước xưởng đã chan hòa sắc nắng vàng tươi màu hoa cúc. Nắng mùa đông long lanh, phập phồng như dải lụa phơi trong gió. Ngửi thấy mùi khét, thầy mới nhận ra cái bếp lò của cô Mận đang bốc khói. Cùng lúc trong xưởng đang ồn ồn những tạp âm hỗn độn của tiếng điếu cày rít chen lẫn tiếng người cười nói rổn rảng. Dậu ơi. Kéo căng cái băng rôn nữa lên! Được rồi! Mận đâu, khiêng cái tấm ván canh ni ra chỗ mô hè! Bác nào cho em cái thang lại đây nào! Cao lên không chạm vào chôốc tui. Ôi trời, khẩu hiệu đ. gì mà như dán bùa l. mèo thế? Kê cái bục vào đây. Lèm gì mà như chó thui nửa mùa hết rơm thế! Ghế các quan khách đến dự mà như buồi thầy thế à? Và từ ngoài sân vọng vào tiếng một con chó rít nhăng nhẳng nghe thật tội nghiệp.
Mọi người đang làm gì vậy? Hôm nay là ngày gì vậy? Thì ra hôm nay toàn đơn vị nghỉ việc để dọn dẹp nhà xưởng đón Đoàn thanh tra thi đua của huyện. Nghe chừng năm nay, đơn vị có triển vọng đạt tiêu chuẩn Bốn tốt, thậm chí trở thành lá cờ đầu của ngành thủ công nghiệp toàn huyện.
Ngơ ngác, thầy Quang Tình tưởng mình đi lạc. Chưa đầy tiếng đồng hồ sau, căn nhà xưởng tuềnh toàng già lão đã biến thành một cô gái vẫn còn nét quê mùa nhưng rõ ràng là mới đi tỉnh về, đỏm đáng quần bò áo phông mắt xanh mỏ đỏ. Sạch sẽ phong quang. Lòng nhà không còn một hạt mùn cưa, một sợi phoi bào, một mảnh ván nhỏ. Ra dáng ra dàng một lễ đường trang trọng hẳn hoi rồi. Vì đầu nhà bên này căng một tấm màn phông xanh thanh thiên nổi bật hàng chữ Nhiệt liệt chào mừng Đoàn thanh tra huyện do đồng chí Z (vì chưa xác định được tên) dẫn đầu về thăm đơn vị. Trước tấm màn là một chiếc bục gỗ còn nồng thơm mùi véc ni. Cách chiếc bục hai bước chân là hàng ghế các quan khách, đáng tiếc là chỉ gồm hai dãy ghế băng đóng bằng thứ gỗ bắp. Bù vào khiếm khuyết đó là cờ đuôi nheo, cờ lá chuối xanh đỏ tím vàng lật phật bay chỗ nào cũng thấy thật vui mắt. Công đầu của công việc trang trí thuộc về Dậu. Non trưa, mọi công việc đã hoàn tất. Trong hội trường có lẽ chỉ còn thầy Quang Tình đang xem Dậu điều khiển máy khoan khoan mấy cái lỗ trên cái bục gỗ định để gắn cái lô gô đồ gỗ của cửa hàng Văn Chỉ. Đồ gỗ của ông Văn Chỉ đã có thương hiệu. Tất cả nhân lực hơn chục người đã ra hết ngoài sân. Ở đó, chú vện sau khi bị cắt tiết, cạo lông, đang co quắp bốn
chân, qua mấy bàn tay dăn dở, đang mỗi lúc một vàng rộm dưới các lưỡi lửa rơm xối phùn phụt.
- Chú Dậu ơi. Ra mà đánh tiết canh đi, không nó đông hết lại rồi đấy.
Nghe tiếng gọi, Dậu đưa cho thầy Quang Tình chiếc máy khoan tay, rồi lồng ngay ra sân. Đã biết cách khoan, thầy Quang Tình tiếp tục công việc Dậu đang làm dở. Lát sau, thầy xách chiếc máy ra sân thì Dậu đang cầm chiếc muôi nhôm múc tiết trong cái nồi nhôm to đáy đen thui lần lượt rưới vào hơn chục cái bát chiết yêu trong lòng đã lổn nhổn sụn băm vụn, đặt trên hai cái mẹt, cạnh ba cái cái bếp lò mùn cưa lửa đang bốc cao vàng khé.
- Dậu thế mà được khối việc đấy a! Hóa ra chẳng nên oán trách thời gian làm phó nhỏ hầu hạ dạ vâng bà chủ làm gì nhỉ?
Một bác thợ cầm chiếc điếu cầy vừa thổ khói vừa nói, có ý khích Dậu. Quả nhiên, Dậu xong việc, đặt cái nồi đánh xoảng xuống đất, liền ngỏng cổ:
- Thân phận giun dế thì còn dám oán trách ai. Mà người quân tử thì cũng vậy, không trách trời, oán người, bác Diểu ạ. Người ta có tiền, người ta là ông chủ bà chủ thì người ta hẳn là có quyền sai phái mình mà, bác!
- Thế có lần nào bà chủ gọi chú vào đấm lưng bóp vai bóp vế cho bà không?
- Bác Diểu cứ đùa. Của bác Văn Chỉ em đâu dám xớ rớ vào.
- Thế bây giờ chú có dám không?
- Dám gì?
- Dám thế chứ còn dám gì?
- Bác Diểu định bảo em làm gì thì bác cứ nói cụ thể ra xem nào.
Há há... Bật lên mấy tiếng cười cùng lúc. Hóa ra tham gia cuộc trêu chọc Dậu đâu chỉ có một bác thợ tên Diểu.
- Này, Dậu. Thế này nhé. Ngày mai, bà ấy xuống đây nhận hàng, nhân tiện cùng bà ấy khiêng vác cái gì đấy, chú mày giả tảng vô tình vô ý đụng nhẹ vào ngực bà ấy một cái xem sao đi!
Dậu chưa kịp phản ứng thì mấy bác ngồi cạnh bác tên Diểu nọ đã tóa lên một hồi cười, rồi cùng đứng dậy phớn phở toang toang. Rằng thì là như thế thì thách nó bóp vú bà ấy còn gì. Mà vú bà ấy so với vú con Mận thì đúng là kỳ phùng địch thủ. Rằng thì là nếu thế thì bảo nó vuốt luôn má bà ấy, sờ luôn lờ bà ấy nữa có phải hay hơn không. Há há...
Chờ cho các bác thợ qua cơn phởn, mặt lạnh băng, Dậu mới lầm bầm:
- Các bác đố đểu em. Nhưng mà em chả thèm. Cái loại mặt to hơn bụng chuyên câu trai ngoài em chả thiết! Nhưng mà được rồi, cho em hỏi: Các bác thách em cái gì nào?
- Một bao thuốc ba số! Một chầu bia! Mà anh thì già dái non hột, vía bố cũng chẳng dám đâu.
- Bác ơi! Dù là phóng dục hay túng dục thì bọn em cũng có nguyên tắc đấy. Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan là tuyệt đối tránh. Nghĩa là, con người tuy có thể làm những gì mình muốn, nhưng không thể hễ cứ muốn là cứ việc chạy theo những gì mình muốn!
- A, hôm nay cậu chàng đột xuất nói được một câu hay quá nhẩy.
- Em nghe người khác nói, ngẫm thấy hay thì nhắc lại thôi. Còn bây giờ quay lại chuyện đang bàn. Em xin em thách lại, bác nào làm được thế, em xin đãi một chuyến tầu suốt miễn phí!
- Thật không?
- Thật chứ! Đảm bảo an toàn tuyệt đối.
- Mà có tốn kém quá không?
- Ôi giời! Đã ăn chơi lại còn sợ tốn kém. Nhưng mà thôi, các bác đừng có lỡm em. Em là em nói thật. Tất cả các bác ở đây, em xin ngoại trừ thầy Quang Tình kính mến, chuyện gái gú các bác còn thạo gấp mấy lần em ấy chứ!
- Bố láo! Ngoại trừ cả thầy Quang Tình và tao nữa!
- Tao nữa!
- Cả tao nữa!
Mặc những tiếng nói, tiếng cười đùa càng lúc càng nhôn nhao, Dậu vẫn cứ tỉnh không, rồi đủng đỉnh:
- Xin lỗi các bác. Em không vơ đũa cả nắm đâu ạ.
Nhưng nếu không phải là tất cả thì cũng là không ít.
- Bố láo!
- Em không dám láo đâu ạ. Bác Diểu ơi, thế bác có biết bác nào một hôm lân la đến em chơi, tần ngần một lúc rồi ghé tai, nhưng vừa định nói cái gì đó, bác lại rụt lại. Đoán là có chuyện khó nói, em liền gạn hỏi. Thì bác cười hị hị. “Nhưng mà tớ hồi này thế nào ấy, nhiều lúc trên bảo dưới nó không nghe, thì không hiểu có... được không?”
- Hú! Bác nào thế?
- Nghe vậy, em liền bảo: “Bác yên tâm đi! Trên bảo dưới không nghe, nhưng người khác bảo thì nó vẫn nghe tốt. Với lại, già người già tóc già râu. Còn bộ phận chiến đấu của bác còn lâu mới già.” Thế là bác gật đầu, cười ha hả, miệng kêu liên tiếp thế à thế à, rồi giục em dẫn đi luôn! Hớ!
- Mày chỉ bịa!
- Em mà bịa thì xin cứ cẩu đầu trảm em! Bác Diểu ơi. Bắc thang lên hỏi ông Giời. Mất tiền cho gái có đòi được không? Bác nào ấy nhỉ, chưa xơ múi được gì đã bị một em ở Sài Gòn ra nó lột sạch, đến mức phải xin lại nó mấy đồng mới có tiền đi xe ôm về. Húi! Em là em không bịa tạc đâu ạ. Ở đây, em nhắc lại, trừ thầy Quang Tình kính mến của em, còn thì... kể từ ông... to nhất tới em. Em đây! Em là đứa rất hư đốn!
Lúc đó, thật bất ngờ, nghe tiếng ho khậm khoặc như của người viêm họng, ngoảnh lại, thầy Quang Tình đã thấy ông Văn Chỉ đứng như cây cột cái ở sau mình từ lúc nào. Dịch sang trái nửa bước chân, thầy có nhã ý để mọi người trông thấy ông rõ hơn. Hôm nay trông ông thật lạ mắt. Bộ com lê đen tuyền. Chiếc áo hoa màu cà ri. Dải cà vạt đỏ thẫm. Đôi giầy da đen bóng láng. Bao bọc ông phó mộc là một hình hài quan chức sang trọng. Ông vừa từ một cuộc họp quan trọng với các chức sắc ở huyện về.
- Hừ, hóa ra là trăm cái rui chỉ nhằm một cái nóc thật! Nhưng mà anh Dậu này, chẳng lẽ là bấy lâu nay tôi vẫn nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà à!
Buông thõng hai cánh tay dài như tay vượn, ông Văn Chỉ nói giọng tưng tửng của kẻ đang ở thế thượng phong. Quả tang, chối sao nổi, Dậu liền gãi gãi gáy, ra giọng khúm nịnh:
- Ối, thủ lĩnh hôm nay trông sao hoành tráng thế! Thủ lĩnh mới đi họp về ạ. Thôi thì có chỗ nào em lỡ miệng phạm thượng thì xin bề trên mở lượng hải hà, đại xá cho ạ!
Ông Văn Chỉ chẳng phật lòng đâu. Tính ông vậy. Ông lại đang hớn hở thế kia. Nghĩ vậy nên đám các ông thợ lại ồn ồn nói nói cười cười như không. Còn ông Văn Chỉ thì quả nhiên đã nhoẻn cười và cất giọng thật vui vẻ chan hòa:
- Thôi, Dậu ơi. Tôi nói vậy thôi, tôi cũng không sôi gan nổi mật đâu. Vì sao anh biết không? Vì bịa đặt, dối trá lúc này nó là căn bệnh của toàn xã hội rồi. Nên anh cũng đáng được tha thôi. Ông Nietzsche, một triết gia nói: Con người không thể sống được nếu không nói dối. Vì con người không thể chỉ sống với chân lý được, vì như thế chân lý sẽ quá nhiều và sẽ quá tải, không mang hết được.
Cha cha, được lời như cởi tấm lòng, Dậu lập tức bộc lộ khả năng khẩu biện ứng biến kịp thời, nghển cổ láu cháu:
- Thế thì em xin hỏi: Vậy có khi nào bậc huynh trưởng đã sử dụng liệu pháp nói dối để đạt được hiệu quả mong muốn không?
Hề hề... Ông Văn Chỉ bật cười. Cười để làm kế hoãn binh chăng? Không! Anh Dậu ơi. Ông phó mộc đâu có bí. Đĩnh đạc và khoan thai, ông vừa nhún vai vừa nhẹ tênh tênh:
- Anh Dậu ơi! Thế thì anh không biết câu thành ngữ dân gian này rồi: Khôn nên quan - Gian nên giàu. Hế!
Nói đoạn, ông ngoắt tay ra hiệu cắt đứt câu chuyện ở đây, rồi cũng lại vừa cười hề hề vừa nhẹ tênh:
- Nhưng thôi, chuyện đó lúc khác nói tiếp. Còn bây giờ tha cho anh cái tội vừa rồi nhưng với điều kiện sau đây. Anh phải kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện vui. Bác Diểu và các bác có đồng ý không?
Rộ lên một tràng cười chen lẫn tiếng vỗ tay. Dậu lại đưa tay lên gãi gãi gáy. Vờ vịt vậy thôi. Hắn ta có trong đầu cả một tổng kho chuyện cười. Quả nhiên, Dậu đã e hèm dọn giọng, rồi gật đầu đánh khục:
- Vâng, đã vậy thì em xin kể. Chuyện của vợ chồng em. Nhưng mà em xin nói trước, đây là chuyện vui vui lếu lếu láo láo cuối cùng em kể, từ nay về sau, có cậy mồm em cũng không kể nữa đâu ạ.
- Thôi, mồm chú là cái sẹo gỗ, ai còn lạ!
- Em nói thật đấy.
- Thôi kể đi, lằng nhằng xích chó mãi!
- Vâng, em xin kể. Dạ! Vợ em hồi này được đi học bổ túc nghiệp vụ kế toán. Không hiểu học thêm được điều gì, đêm qua lúc sắp đi ngủ, hắn bỗng bảo: “Ông Dậu này. Từ nay tất cả đều phải thanh toán bằng tiền chứ không cho ai không cái gì cả. Tôi định giá như sau: nấu cơm: 40 ngàn. Giặt quần áo 50 ngàn. Vợ chồng yêu nhau, mỗi bên 100 ngàn.” Nói xong hắn lên giường kéo chăn trùm đầu ngủ. Em leo lên giường sau vì móc trong ví ra, đếm đi đếm lại cũng chỉ còn có 70 ngàn. Nản quá, nhưng hắn đã quy định thế rồi, biết làm sao được! Thiếu những ba chục ngàn thì thôi, đành ngủ chay vậy. Thế là dịch ra mép giường, nhắm mắt lại. Thiếp đi một lúc, bỗng thấy có bàn tay ai đó cấu vào mạng sườn một cái đau điếng. Mở mắt. Thì thấy nằm sát lại bên mình một thân thể phụ nữ trắng lốp nồng nỗng. “Gì thế?” “Này, đằng ấy còn thiếu 30 ngàn hả?” “Ờ, sao?” “Cho chịu, lúc khác trả nhé!” Thì ra là cô vợ mình. Hắn trùm chăn từ nãy nhưng đã ngủ đâu!
Khá khá... Hí hí... Hế hế... Hú hú... Một trận cười
vỡ ra tưởng đến toang hoang cả cái không gian đang úp chụp trên đầu mọi người. Cười rúc lên từng hồi. Cười như bị cù. Cười đến chảy cả nước mắt nước nũi. Cười đến phát ho phát hen. Cười đến mức ôm chầm lấy nhau mà cười. Cười đến mức cứ réo tên Dậu ra mà chửi: “Tiên sư thằng Dậu kia nhé, mày làm ông đứt ruột rồi đây này!” Riêng ông Văn Chỉ thì phải tựa vào cái cầu bào chứ không thì cũng lăn chiêng ra đất. Trong khi ấy, nhìn Dậu thấy mặt cậu ta lành lạnh, thầy Quang Tình nghĩ: Không hiểu có chuyện gì mà Dậu lại nói đây là lần cuối cùng kể những câu chuyện kiểu này!