Chương 24 .
CHUYẾN TÀU XUÔI khởi hành từ ga Làng Giàng lúc năm giờ chiều hôm trước, theo lý trình sẽ đến ga thị trấn lúc chín giờ hôm nay. Thắm đã nhắn về vậy. Và thầy Quang Tình đã sửa soạn đúng giờ đó sẽ ra đón Thắm. Ngặt cái, sáng đó theo yêu cầu của một trường mầm non, thầy phải đến gấp sửa chữa giùm mấy chiếc ghế hỏng để các thầy cô ở đây kịp đón đoàn thanh tra của sở. Quan trọng là giữ chữ tín như lời ông Văn Chỉ chỉ dạy buổi mới nhập môn, không thể từ chối. Vậy nên mười giờ, thầy Quang Tình mới đạp xe về đến nhà. Hồi hộp đè ép ngực tưởng chừng đến nghẹt thở, thầy dựa
xe vào cổng, rón rén bước vào sân rồi gần như nín thở bước vào nhà. Dự định cử chỉ đầu tiên sẽ là gì đây? Một cái ôm choàng. Một nụ hôn dài và biết đâu đấy, có khi còn là một cuộc tao ngộ sôi nổi nữa, nếu Thắm không mệt. Mà chắc có mệt Thắm cũng nhớ anh, chiều anh. Chiều anh như đêm vừa rồi. Tất cả thân thể em là của riêng anh mà! Trời! Thoáng nhớ tới lời Thắm là thầy đã thấy rộn rực khắp người rồi!
Đưa tay kéo cánh cửa liếp khép hờ chứ không khóa, mặt thầy đã nóng bừng vì xúc động. Nhưng thình lình thầy choáng choàng giật ngửa người về phía sau suýt ngã. Một con gà mái đang nằm ổ ở đâu đó vừa quác một tiếng kêu hốt hoảng vừa đập cánh bay ra, chỉ suýt nữa không tránh kịp thì móng nó đã cào vào mặt thầy.
Thế là thế nào? Xộc ngay vào nhà, thầy đưa mắt nhìn quanh. Dưới đất là một bọc lá dừa nặng trịch trám xanh, quà đồng rừng. Thấy cái túi thổ cẩm trên giường, thầy nhấc lên. Của Thắm! Quần áo, tư trang, cái gương, cái lược, chiếc ví đều thấp thoáng hơi hướng thơm tho ấm áp của da thịt, của mái tóc Thắm. “Thắm ơi! Em ở đâu thế?” Nao nức và lẫn chút hoang mang, thầy cất tiếng gọi. Và tin chắc rằng Thắm sẽ không ẩn nấp ở đâu cả, ngay lập tức, Thắm sẽ cất tiếng thưa thật ngọt ngào: “Em đây ạ!” rồi vừa đi từ bếp ra, nàng vừa đi vừa đưa tay vơ mái tóc ướt. Nàng vừa gội đầu xong. Mặt nàng trắng hồng, tươi tỉnh, không dấu vết mệt nhọc. Cái áo phông nàng mặc vàng tươi màu nắng, cổ rộng trễ tràng, diềm áo chạm tới chân bầu vú nàng, một cặp vú mịn màng nở nang đang được chiếc xu chiêng màu đen tuyền thầy mua tặng ngày nào nâng niu ôm ấp. Thắm mãi mãi là một mùa xuân thanh tân tươi trẻ.
Sức tưởng tượng của thầy Quang Tình đã quá dồi dào. Hẫng một nhịp tim đập, thầy xộc ngay ra cửa sau căn nhà. Thở hắt ra, người như xẹp xuống vì thắc thỏm khi nhìn thấy chiếc thùng phuy đầy phè nước, chiếc chậu tôn để rửa bát vo gạo dựng nghiêng khô ráo. Trong cái rổ nhựa đỏ đặt trên chiếc quang treo ở rìa gian bếp là chồng bát đũa đã được lau rửa sạch sẽ. Đặt ngay ngắn trên cái bếp lò chưa nhóm lửa là một chiếc niêu đất, mở nắp thấy mấy khúc cá chuối đã ướp tiêu và nước mắm.
Dấu vết bàn tay tảo tần, hơi hướng Thắm lồ lộ nơi nơi. Nhưng mà Thắm đi đâu, ở đâu lúc này?
Không thể chịu đựng hơn được nữa, thầy Quang Tình băng ra cửa trước. Trưa một ngày cuối đông, buổi sáng hoe hoe nắng. Giờ ngang trời mây đọng từng vệt âm u. Nhận một hơi gió từ khu tha ma như quạt vào mặt, thầy rùng mình, ớn lạnh sống lưng. Con gà mái từ nhà bay ra khi nãy đang bới rác cạnh hàng rào cúc tần, vừa kêu tục tục vừa hất mắt rất khó chịu lên nhìn thầy. Khung cảnh càng nhiễm thêm phần hoang vắng và bất trắc.
o O o
Lúc này Thắm đang ở đâu? Lúc này Thắm vợ thầy đang ngồi ở đồn công an phường, đối diện bên kia bàn là cảnh sát Kình cổ lõng thõng cái còi sắt mạ kền, to béo lặc kè kiểu đô vật sumo, chảy xệ từng tảng thịt ở sườn, đùi và cả hai bên má. Cả Thắm và anh ta đều thở dốc, sau một cuộc kẻ truy đuổi, người chạy trốn.
Hai tay kẹp giữa hai đầu gối, mặt tái mét, Thắm run cầm cập. Đã mấy lần Thắm bị cảnh sát Kình đuổi bắt rồi. Nhưng lần này mới là quả tang. Trong chiếc túi thổ cẩm lớn Thắm đeo bên sườn là gần chục tút thuốc lá Ngựa trắng lấy ở nhà bà Bồng có nguồn hàng từ Thái Lan.
Thắm mặc chiếc áo màu hồng đào cài khuy bên sườn. Cuối đông trời rớt lạnh, trên đầu Thắm là chiếc khăn len màu cà phê sữa. Buổi gặp anh Quang Tình đầu tiên ở con suối làng Nhuần, Thắm cũng mặc áo màu ấy, chít khăn màu ấy. Nhưng hôm nay thật là một ngày đen đủi. Vì theo Thắm đoán, chính vì màu áo khăn ấy mà cảnh sát Kình đã phát hiện ra. Quả nhiên vừa ló mặt vào công viên Độc Lập thì Thắm đã thấy anh ta nấp sau bức tượng đá trắng xồ ra. Cảnh sát Kình nổi tiếng ăn bẩn, chuyên rình mò, ẩn núp đón lõng chị em bán thuốc lá rong. Mặt anh ta đỏ phừng phừng vì bia. Bụng anh ta là bụng bia. Cảnh sát Kình uống bia như người ta uống nước. Chiếc còi ngậm ở cái miệng hai bên mép còn dính trắng bọt bia.
Giáp mặt cảnh sát Kình chẳng có cách nào hơn là Thắm chạy. Nhưng vừa trải qua hơn nửa tháng trời cùng chị dâu vật vã đi tìm anh Siểu, lại qua một đêm lăn lóc trên tàu, sức Thắm làm sao cự nổi sức trâu của cảnh sát Kình hung thần. Các chị bán hàng thuốc lá rong bảo, muốn thoát khỏi tay tên hung thần này chỉ có hai cách. Một là dúi cho nó ít tiền, hai là chịu để nó kéo vào một góc công viên, để nó tụt quần tốc áo lên.
Tội nghiệp Thắm! Chồng Thắm đã bảo cô không được đi bán thuốc lá nữa. Nhà nước đã có lệnh cấm. Dẫu như thế là gây khó khăn cho người nghèo nhưng mình vốn là người lương thiện, mình phải nghe theo. Thắm nghĩ cũng phải. Ngặt cái, số thuốc lá lấy của bà Bồng còn gần chục tút chưa bán hết. Chưa bán hết chả lẽ để mốc rồi vứt đi. Bao nhiêu tiền anh Quang Tình kiếm được, bao nhiêu công sức của anh đọng ở đó. Xót lắm! Vừa rồi Thắm cùng chị dâu đi tìm anh Siểu, tiền tàu xe, đi lại, ăn ở cũng tốn kém nên về đến nhà là Thắm vội vã đem số thuốc còn tồn đọng đó đi bán. Cũng là giấu anh Quang Tình. Cũng là cạn nghĩ, vì tưởng bán thốc tháo cốt thu được đồng nào hay đồng ấy, chắc cũng là nhanh thôi! Nào ngờ! Giờ, hai mắt mưng mưng đỏ, Thắm muốn khóc quá, Thắm vừa thương chồng, vừa giận mình quá!
o O o
- Nào, bắt đầu khai đi. Tên gì?
Tiếng cảnh sát Kình oang oang cắt đứt dòng suy nghĩ
của Thắm. Ngồi xuống ghế, cảnh sát Kình, mở quyển sổ đặt sẵn trên bàn, mặt lạnh băng. Thắm ngước lên, khe khẽ đáp:
- Dạ, tên là Thắm ạ.
- Họ gì?
- Dạ, Lục Thị Thắm.
- Dân tộc Giáy hả? Sổ hộ khẩu ghi thế còn gì! Gõ cái đầu bút bi xuống mặt bàn, Kình bình:
- Này, con gái Giáy xem ra cũng thuộc loại chân dài eo thắt, mông to vú nở, bắt mắt ra phết đấy nhỉ! Bao nhiêu tuổi?
- Dạ, ba mươi tư ạ.
- Ba mươi tư? Ba mươi tư mà trông như gái trinh ấy nhỉ? Chồng con thế nào? Nơi cư trú? Số nhà?
- Dạ, không có số nhà ạ.
- Cụ thể là ở chỗ nào?
- Dạ ở kiệt cùng cái ngõ cuối thị trấn.
- Đường đi ra bãi tha ma rồi. Chồng làm gì? Tại sao về đây?
- Dạ, chồng em là thầy giáo Quang Tình, trước dạy học ở Lào Cai ạ.
Lần này thì kéo hai cái chân đang duỗi dài về đánh soạt, cảnh sát Kình há miệng ngáp một cái rõ to, rồi vứt tạch cái bút bi lên mặt bàn:
- Thế thì biết rồi. Biết rồi! Quang Tình, có hộ khẩu ở đây, tôi đã nắm được. Cha này bị sa thải vì trước đây có quan hệ với bọn xâm lược Mỹ, đúng không?
- Dạ, không phải thế đâu ạ. Chồng em học tiếng Anh để dạy lại người khác. Chồng em là người đứng đắn, đàng hoàng, đã di dậy học hơn chục năm được học sinh và nhân dân rất yêu mến.
- Xì!
- Thật thế ạ! Chồng em không làm điều xấu bao giờ!
- “Thật thế ạ! Chồng em không làm điều xấu bao giờ!” Có chắc không hả mỹ nhân miền sơn cước ngây thơ con nai rừng?
- Chắc ạ.
- Hừ, chắc thế nào?
- Dạ! Chúng tôi đã có hai mặt con với nhau. Chồng tôi là người thế nào, tôi phải biết chứ ạ!
- A, nói năng cũng rành rẽ ra dáng ra dàng đấy nhỉ. Nhưng mà này, cô có biết chồng cô vừa qua đã phạm những tội gì không?
Thắm ngẩng lên. Hai con mắt mưng mưng đỏ. Cảnh sát Kình sì một hơi qua hai lỗ mũi:
- Thứ nhất là tụ tập người lạ trong nhà. Thứ hai là qua đêm mà không khai tạm trú. Thứ ba là chống đối người thi hành công vụ. Và nghiêm trọng hơn nữa là gì cô có biết không?
- Không. Nhà tôi không thế.
- Hừ! Là a dua a tòng với các phần tử bất mãn, phát ngôn rất quàng xiên bậy bạ. Đây này, vừa rồi cô đi vắng, có hai ông giáo thân thiết với chồng cô đến ăn ở nhà cô ba ngày. Chúng tôi đang điều tra xem đó là những kẻ nào, lai lịch ra sao, rồi sẽ có biện pháp xử lý thích đáng đây, đừng có tưởng chúng tôi gà mờ.
Chà, đòn phủ đầu nhà nghề của cảnh sát Kình quả là hiệu nghiệm. Nhận ra Thắm đã thu mình lại, ngồi im phăng phắc, anh ta liền hạ giọng:
- Thôi được rồi. Pháp luật nghiêm khắc nhưng cũng sẵn sàng khoan dung nếu em biết hối cải. Thắm này.
- Dạ.
- Thế đầu đuôi câu chuyện tình của em và ông giáo Quang Tình là thế nào? Từ đâu mà dính lại với nhau? Thế quái nào mà lại làm vợ ông ta. Ông ta dỗ ngon dỗ ngọt em à?
- Tôi đề nghị ông không nói thế!
- Trời, nói chuyện tình cảm thế mà em không thích à. Này anh hỏi.
- Ông hỏi gì ạ?
- Thắm này. Em có biết là em rất xinh rất đẹp không? Em có biết là anh đây bắt em vào đây với mục đích gì không? Ồ, nếu chỉ vì là em bán thuốc lá chui thì anh bắt làm quái gì?
- Xin ông đừng nói chuyện như thế này với tôi!
So hai vai, Thắm kêu khe khẽ. Cảnh sát Kình cười xòa:
- Vậy thì em muốn nói chuyện theo kiểu gì?
- Tôi yêu cầu...
- Vậy thì… Vậy thì ta sẽ nói chuyện về pháp luật với em nhé! Thắm này. Thế em có biết là em đã phạm những tội gì không?
Trời! Cảnh sát Kình đang giở trò gì thế? Cảnh sát Kình đang kể tội Thắm. Kể tội gì mà giọng thì dềnh dang, thủ thỉ thù thì như đang trò chuyện tâm tình với Thắm là thế nào. Nhỏ nhẻ, cảnh sát Kình nói:
- Thắm ơi. Anh rất thương em. Là bởi vì em phạm nhiều tội quá. Nghe anh kể nhé. Thứ nhất là tội lũng đoạn nền kinh tế thị trường. Thứ hai là tội phá hoại an ninh trật tự. Thứ ba là tội gây khó khăn cho nhà chức trách. Còn gì nữa? Tội chống phá đường lối chủ trương chính sách nhà nước. Tội tiếp tay cho bọn gián điệp kinh tế nước ngoài. Mà chưa phải chỉ là thế thôi đâu. Chưa phải chỉ là thế thôi đâu đấy! Này cô em xinh đẹp, nghe anh hỏi đây, em lấy số thuốc lá Ngựa trắng này ở đâu? Ở đâu? Có phải là ở nhà con mụ Bồng lác, trùm buôn lậu và ma túy không? Vậy thì em hãy nghe anh hỏi đây. Cùng với thuốc lá còn gì nữa? Các tép heroin em giấu ở đâu? Giấu ở đâu? Giấu ở đâu, hả em?
Bân đin ơi! Không thể nghĩ lời lẽ ngọt nhạt thế mà
giấu lưỡi gươm lưỡi giáo ở bên trong. Không thể ngờ nói năng nhẹ nhàng thế mà lại là lời nói lừa phỉnh của con chim Ca ca với con chim Sroong ló. Không thể ngờ sự việc lại có thể chuyển thành nghiêm trọng đến thế. Thắm co rúm người lại, thất đảm kinh hồn, miệng méo xệch, lật bật:
-Thưa... tôi không bao giờ làm chuyện đó ạ.
- Không làm chuyện đó!
- Vâng, thật là như thế ạ.
- Thật là như thế? Hừ! Nhưng nhỡ không phải như thế thì sao nào?
- Thì...
Cảnh sát Kình đúng là con cáo già. Cảnh sát Kình mưu mô hiểm độc đang vờn vỡ con mồi trước khi ăn thịt nó. Thật là thế rồi, tên hung thần chuyên ăn bẩn này đang từ từ đứng dậy, chậm rãi đi ra phía sau, nhẹ nhàng ập hai cánh gỗ lại, đẩy cái then sắt kẹt dài một tiếng, rồi quay lại, nhẹ tênh:
- Nào bây giờ cô Thắm hãy đứng lên. Đứng thẳng lên! Và bước lại cạnh chiếc bàn này. Nào, bây giờ để chứng tỏ là cô không mang theo một tép heroin nào trong người thì nhà chức trách cần phải...
- Không! Không!
Bừng tỉnh, nhận ra nỗi hiểm nguy đã ở ngay trước mắt, Thắm liền lánh sang một bên, giật giọng.
- Không chống lại được luật pháp đâu, cô em.
- Không! Không!
- Không cái gì. Ai làm gì cô mà không với có!
- Không được động đến người tôi.
- À à… Nếu vậy thì...
Đầu gật gật như đánh nhịp, Cảnh sát Kình dịch từng bước chân nhỏ tiến lại, và lần này thì y chậm rãi nhả ra từng tiếng rít qua hai hàm răng:
- Nếu-vậy-thì-hãy-tự-giác! Cởi-áo-quần-ra!
- Ông cảnh sát!
- Cởi quần ra!
- Ông cảnh sát! Ông không được làm thế!
- Nếu không tự giác thì chính tay tôi sẽ lột quần cô.
- Không!
- Tôi sẽ tự tay. Nào! Bắt đầu từ cái áo!
- Không! Không!
Thắm thét đến lạc cả tiếng. Nhưng không kịp rồi, cảnh sát Kình nheo mắt, tháo cái còi đeo ở cổ vứt lên bàn, xắn hai ống tay áo, cười khình khịch, sấn lại:
- Hiểu lầm anh rồi, cô em. Anh mà chủ trương khám xét em thì đố em dám chống lệnh đấy. Đây là anh muốn... làm tình tí tí với em thôi. Làm tình thật mà. Nào thử xem gái Giáy có khác mùi gái Kinh, gái Thái, gái Hoa không nào!
- Bân đin ơi! Pí nuèng bá lao lai. Dìn cha lao phi toac!
- Nói cái quái gì thế, hả!
- Nói rằng: Anh em không sợ nhiều. Hận thù sợ một người!
Không thể ngờ, câu thành ngữ Giáy bật ra bất thình lình đã giúp Thắm kéo dài thời gian. Và ở phút cuối cùng cận kề hiểm họa, trí khôn ẩn nấp ở đâu đó trong Thắm đã lóe sáng, đúng như có lần Thắm đã nói với chồng, Thắm đã lớn khôn, Thắm đã vẫy vùng để chuồi ra khỏi vòng tay sàm sỡ của cảnh sát Kình. “Buông tôi ra! Bân đin ơi! Tôi là của riêng chồng tôi.” Không hiểu có phải lúc ấy Thắm bỗng nhớ đến cái lần ái ân gần đây với chồng mà quát to lên thế không nên cảnh sát Kình đang tốc vạt áo Thắm lên, mắt đang hau háu lùng sục tìm hai bầu vú Thắm, bỗng phải chùn tay. Thắm đã lớn khôn thật rồi. Vì lúc này, ứng phó kịp thời trước cảnh biến, Thắm đã cố hết sức để nhoai đến chiếc bàn, giật phắt lấy chiếc còi sắt mạ kền cảnh sát Kình lúc nãy vừa cởi ra vứt lăn lóc trên đó.